Chương 2
NGỒI trong chiếc tắc xi đưa chàng về trung tâm thủ đô, nơi có tòa soạn tờ đại nhật báo có chàng làm biên tập viên, Minh Huy bi quan và buồn rầu suy nghĩ đến việc hôm nay người bạn thân nhất của chàng đi lấy vợ và với sự việc đó, chàng mất người bạn đó vĩnh viễn.
Tuy chưa có giao du thân mật với người bạn nào đã có vợ, Minh Huy cũng vẫn thừa kinh nghiệm để hiểu rằng một khi Hoài Nguyên đã lập gia đình, chàng không còn hy vọng được bạn cư xử thân như trước khi có vợ, bạn chàng sẽ phải lo cho vợ, nghĩ đến vợ con nhiều hơn là nghĩ đến bạn. Cuộc sống đã khác nhau tình bạn dần trở thành lạt lẽo. Nếu chàng ngốc dại không chịu lánh mặt, chàng sẽ bị bể mặt, sẽ buồn. Và có một điều đặc biệt nữa là: Người đàn ông độc thân cần có bạn cũng độc thân để giữ vững tình trạng độc thân của mình. Không có bạn trai, người độc thân sẽ phải đi tìm bạn gái và từ chỗ cảm thấy cô đơn, lao đầu đi cưới vợ, cưới bất cứ chị đàn bà nào rảnh rang có thể làm vợ mình ngay lúc đó.
Hành động cưới vợ vội vàng như vậy là một lầm lẫn. Tai hại, tự sát.
Đàn ông được sinh ra để mà sống độc thân và đàn bà được sinh ra để lấy chồng. Quyền lợi của đôi bên luôn luôn mâu thuẫn cho nên mỗi cuộc sống chung, tất nhiên phải có một bên bị hy sinh. Hoặc nếu cả hai cùng đòi hỏi cả hai sẽ bị đau khổ.
Khổng phu Tử đã nói gần hai ngàn năm trước: «những chuyện bề tôi giết vua, con giết cha không phải là một sớm một chiều mà xảy ra.» Tức là Đức Khổng muốn nói mọi việc xảy ra ở cõi đời này đều có nguyên do, nguyên nhân từ nhiều ngày; chẳng hạn như trường hợp sợ có gia đình, sợ lấy vợ của Minh Huy. Từ ngày nhỏ Minh Huy đã phải chịu đựng sự khổ não của một gia đình bất hòa. Song thân chàng không hợp tính nhau tuy rằng có yêu nhau. Sau khi cho Minh Huy và Minh Thu, cô em gái chàng ra đời, hai ông bà sống ly thân và sau đó một thời gian nữa, chờ cho những tan vỡ được thời gian chứng nhận, ly hôn. Ngay từ nhỏ, Minh Huy đã có ác cảm với hôn nhân. Chàng thấy rằng cha mẹ chàng yêu nhau nhưng vì sống chung với nhau trong những điều kiện không thuận lợi nên đã thành ra thù oán nhau. Chàng tin chắc rằng nếu cha mẹ chàng đừng lấy nhau, không được chung sống với nhau, hai ông bà sẽ yêu thương nhau mãi và nhớ nhau suốt đời, không bao giờ thù oán nhau. Chàng đinh ninh rằng hôn nhân đã làm chết tình yêu của cha mẹ chàng, và hôn nhân còn làm tan vỡ tình yêu của rất nhiều người khác quanh chàng.
Mỗi lần hồi tưởng những khổ sở của cha mẹ và của hai anh em mình thuở thơ ấu, Minh Huy tự nhủ chàng sẽ không bao giờ sa vào cái hố thẳm mà cha mẹ chàng đã bị chôn vùi cuộc đời ngày trước.
Nhưng không phải là Minh Huy không nghĩ đến chuyện vợ con. Trong óc chàng đôi khi cũng mơ màng ẩn hiện hình bóng của người vợ hiền. Có điều là chàng chưa tìm được người đàn bà nào như thế cả. Từ ngày thành nhân đến giờ Minh Huy vẫn chờ đợi và chưa bao giờ chàng cảm thấy sốt ruột vì sự chờ đợi ấy hết. Vì trong khi chờ đợi, chàng có rất nhiều người yêu.
Nhưng muốn bị sa vào cạm bẫy của tình yêu của những nàng thiếu nữ đẹp mà cần có chồng, Minh Huy – hay bất cứ người trai độc thân nào cũng vậy – cần có bạn trai độc thân sống sát bên mình đêm ngày. Chính vì vậy mà Minh Huy tỏ ra sốt sắng khi mời Hoài Nguyên về sống chung với chàng và rất buồn rầu âu lo khi thấy Hoài Nguyên đi lấy vợ.
Minh Huy biết rằng việc có những hai chàng trẻ tuổi độc thân sống trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi ở giữa đô thành hoa lệ này lôi cuốn các cô gái cần chồng tới như đá nam châm hút sắt. Nhưng những cô gái ngoan thường đi kiếm chồng một mình trong khi những chàng trai không biết cách trốn lấy vợ nhờ bạn, nghĩa là họ dựa vào nhau để tránh bị các nàng quyến rũ, người này lầm lạc đã có người kia sửa sai, ít khi cả hai chàng đều say mê một lúc. Khi một trong hai chàng thành công, chiếm được cảm tình và ân huệ tối hậu của cô nào, họ có những hai người để đối phó, họ nhờ nhau và làm cho cô kia nản chí. Nếu là những cô gái thật khôn ngoan, các cô đã không bao giờ tới với những chàng trai chưa vợ biết đoàn kết và sống chung với nhau như Hoài Nguyên và Minh Huy vì tới giao du với những chàng như thế, họ chỉ có thiệt. Lẽ ra họ phải tìm tới an ủi những chàng thanh niên sống cô đơn, khi cô đơn người đàn ông thèm lấy vợ nhất. Như việc Hoài Nguyên đi lấy vợ tức là Minh Huy sẽ gặp nguy hiểm. Bạn đi rồi, chàng sẽ cảm thấy cô đơn, và từ cô đơn đến giai đoạn cảm động vì sự săn sóc của một thiếu nữ nào đó đến cái độ muốn lấy nàng làm vợ không xa lắm.
Có một điều hay đáng kể trong mối tình bạn của hai chàng Hoài Nguyên, Minh Huy là họ không bao giờ ngu dại đi yêu mê cùng một cô gái. Việc nhường nhau này, tuy vậy, cũng không có gì khó khăn lắm, vì họ có quá nhiều cô đẹp đẽ cho họ yêu, họ không thiếu thốn đến nỗi phải tranh nhau.
Cuộc sống của họ vẫn trôi đều êm đẹp, cho đến lúc Như Ngọc xuất hiện trong đời Hoài Nguyên.
☆
Xe dừng lại trước một tòa nhà lớn. Tòa soạn nhật báo Tin Hôm Nay nằm trong tòa nhà bin-đinh này. Cả bin-đinh đều thuộc quyền sở hữu của ông Trần văn Điệu tức Tư Điệu một thương gia nghiệp chủ thuộc loại người «self made man» hiếm có tại Việt Nam.
Xã hội Việt Nam có truyền thống phong kiến từ nhiều ngàn năm «con vua thì lại làm vua, con lão gác chùa lại quét lá đa..». Những anh con nhà giàu, ăn trên ngồi trốc hưởng thụ nhiều gái đẹp hơn con nhà nghèo, việc một người xuất thân làm «agent de police» đi theo Biện Chà soát chợ rồi leo lên được địa vị thương gia giàu có bạc tỷ, giám đốc ngân hàng chủ nhiệm nhật báo bán chạy nhất Đông Dương như ông Tư Điệu là một việc đáng kể. Ngoài việc khai thác tờ nhật báo Tin Hôm Nay ra, ông Văn Điệu còn làm chủ nhiều ngành khai thác ra tiền nữa: chủ xe đò, tàu biển, rạp hát bóng, nhập cảng sắt, giấy in báo, phim ảnh, thầu cung cấp vật liệu văn phòng cho chánh quyền, quân đội, thầu ấn loát sổ sách, vé số Kiến thiết v.v. và linh tinh rất nhiều thứ. Việc làm báo là một ngành trong công cuộc kinh doanh của Văn Điệu. Tất cả cơ sở của ông đều tập trung trong tòa bin-đinh này.
Thoạt đầu, vì có nhà in,Văn Điệu nghĩ tới việc in nhật báo. Lúc mới, ông coi việc ra báo là một việc nhỏ, ông không hy vọng kiếm lời nhiều vì báo. Nhưng «nước chảy chỗ trũng..», việc làm giàu ở cõi đời này thường có những trường hợp bất công, nhất là bất công với những người muốn làm giàu mà chưa thành giàu, có những ông làm báo cả hai, ba chục năm, làm công cho người khác thì báo bán chạy nhưng khi thâu thập vốn liếng, vay mượn để làm tờ báo của mình thì lại đói rách, bán không được đâm ra mang công mắc nợ, quỵt tiền anh em, mang tiếng rồi phẫn chí và trở thành «phi-lô-zốp». Ông Tư Điệu mù tịt về báo chí, tự do ngôn luận từ thuở cha sinh, mẹ đẻ không viết nổi một tờ truyền đơn quảng cáo thuốc trừ bệnh hoa liễu gia truyền.. Làm báo lại bán chạy veo veo thẳng tay hốt bạc. Khi mới lập tờ Tin Hôm Nay, ông Văn Điệu cho báo là một việc làm phụ cho nên không chú ý nhiều đến báo. Nhưng khi báo ra đời và bán chạy, ông mới thấy việc in báo có lời quá nhiều, không khác gì chánh phủ in bạc giấy, chỉ mất tiền giấy và công in, lập tức ông nâng tờ báo lên công việc quan trọng đầu tiên và dành cho nó những gian phòng tối tân nhất trong bin-đinh Văn Điệu.
Văn Điệu càng cưng tờ báo hơn khi ông thấy rằng nhờ có báo trong tay, ông làm ăn các việc ra tiền khác dễ dàng hơn và có thế hơn. Ai cũng sợ, nể – kể cả những người trong chính quyền – người có tờ báo trong tay.
Tôn chỉ và đường lối làm báo của chủ nhiệm Văn Điệu là không dùng tờ báo đả kích ai hết, kể cả bọn nhũng lạm hay bóc lột dân đen, miễn là việc làm bậy của thiên hạ không thiệt hại đến quyền lợi riêng của chủ nhân Văn Điệu.
Nhưng nếu có kẻ nào làm hại, – hay chỉ cần đe dọa làm hại thôi – sự nghiệp riêng của chủ nhân Văn Điệu thì lại khác. Lập tức tờ Tin Hôm Nay lên tiếng ngay. Chủ nhiệm Văn Điệu không ngần ngại xử dụng cơ quan ngôn luận trong tay để bôi lọ đời tư của kẻ nào định tranh giành đấu thầu với ông, một vài ông công chức toan cất phần thầu của Văn Điệu để trao lại cho nhà khác, lấy tiền huê hồng nhiều hơn, đã là nạn nhân của tờ Tin Hôm Nay. Một mặt Văn Điệu sỉ vả những công chức tham nhũng ăn hối lộ trên báo, một mặt ông đi cửa sau đút tiền đưa gái cho những kẻ có thế lực và quyền hạn hưởng thụ đích đáng. Thành ra chẳng ai chê được chủ nhiệm kiêm chủ nhân Văn Điệu được điều gì.
Những chủ thầu khác muốn cạnh tranh, dành giựt mối thầu của Văn Điệu, vì không có tờ báo trong tay để muốn viết gì thì viết, bị lép vế thua thiệt thua thiệt mỗi lần muốn tranh chấp với Văn Điệu. Không có báo mà tham dự một trận chửi xấu nhau trên báo cũng khó như người bị câm chửi nhau với kẻ nỏ mồm vậy. Dù những kẻ thù của chủ nhiệm Văn Điệu có bỏ tiền ra mướn các báo khác đăng bài chửi lại không xuể. Tuy biết mình có tờ báo là một vũ khí lợi hại trong tay, chủ nhiệm Văn Điệu cũng chỉ xử dụng nó một cách chừng mực, thận trọng.
Mỗi khi có nhóm «dân A. B. C nào không có nhà đi ở thuê» bị chủ phố đuổi nhà, góp tiền lại tờ Tin Hôm Nay nhờ đăng bài bênh vực, tờ Tin Hôm Nay đăng ngay dưới đề mục những bài «tranh đấu bảo vệ dân nghèo chống bất công, áp bức». Và khi có nhà nghiệp chủ nào có đất bị chiếm hữu bất hợp pháp, hoặc muốn lấy lại nhà cho mướn.. đem tiền tới nhờ đăng bài biện hộ mình, tờ Tin Hôm Nay cũng đăng ngay sau vài lời phi lộ tự khoe rằng báo Tin Hôm Nay «vô tư, không mị dân v.v.» Đằng nào thì chủ nhiệm Văn Điệu cũng thâu được một khoản tiền quảng cáo không phải chia huê hồng cho ai hết.
Minh Huy vốn là một người viết báo chuyên nghiệp và như tất cả những người viết chỉ sống bằng tài viết của mình ở cõi đời này, chàng không ưa chủ báo, nhất là loại chủ báo làm áp phe như ông Văn Điệu. Nhưng không ưa là một chuyện mà phải cộng tác và phải tỏ ra mẫn cán, được việc, xứng đáng với đồng lương lại là một chuyện khác. Minh Huy vẫn âm thầm khinh bỉ chủ nhiệm Văn Điệu nhưng chàng không bao giờ để lộ sự khinh bỉ ấy ra mặt. Mỗi khi phải nghe người khác, nhất là nghe những bạn đồng nghiệp làm ở những tờ báo nghèo, sỉ vả chủ nhiệm của mình, Minh Huy vẫn cố gắng bảo vệ chủ bằng những lời lẽ vừa phải để không tỏ ra hèn hạ. Hơn nữa, chàng thấy rằng kẻ hèn nhát là kẻ về hùa với người khác để sỉ vả chủ nhân của mình khi không có mặt ông chủ, và ca tụng bợ đỡ trước mặt chủ để khỏi bị chủ ghét.
Ngay trong giai đoạn này chủ nhiệm Văn Điệu, ngoài những vụ khai thác thường ngày, còn đang thực hiện một chương trình bước vào chính trường nhờ cửa Quốc Hội. Việc Văn Điệu muốn làm đại biểu của dân không có nghĩa là ông ta muốn đem tiếng nói của dân vào nghị trường như lời tự quảng cáo mà chính là vì ông ta thấy rằng nếu khoác áo dân biểu, ông sẽ có nhiều cơ hội làm áp phe ra tiền nhiều.
Do lời khuyên của một số cố vấn quân sư quạt mo, Văn Hiệu chuẩn bị việc ra làm dân biểu bằng cách làm vài công việc xã hội từ thiện, như xây trường tiểu học cho trẻ con, đặt học bổng cho học sinh nghèo hiếu học, nuôi và đỡ đầu cô nhi.v.v.
Muốn vừa thực hiện những công tác xã hội trên đây vừa quảng cáo cho mình, Văn Điệu mở nhiều buổi ca nhạc trình diễn cải lương dưới danh nghĩa từ thiện. Việc gần các cô đào hát, nữ ca sĩ, được các cô này – kém tuổi con gái của Văn Điệu – nũng nịu gọi là «anh» xưng em ngọt như đường phèn, làm cho Văn Điệu cảm thấy rõ rằng mình trẻ lại và yêu đời ra rít.
Năm nay Chủ Nhiệm Văn Điệu năm mươi tuổi. Cả một thuở thanh xuân cù lần, vất vả, sợ sa đọa.. chỉ cho phép ông có mỗi hai người đàn bà: một bà vợ ông, năm nay hãy còn sống nhưng đã tu hành, ăn chay trường, cả ngày tụng kinh và đồng bóng, và.. cô em vợ. Ông Văn Điệu hoa thơm đánh cả cụm lấy cả hai chị em. Nhưng hai người đàn bà này giống nhau như hệt, chỉ có khác nhau chừng mười tuổi, nên tuy lấy hai vợ mà Văn Điệu cũng chỉ như được biết có một người đàn bà. Một đời sống khắc khổ mà hoạt động ngoài trời nhiều kiểu «phú lít» làm cho Văn Điệu giữ được cơ thể cường tráng. Không cần phải dùng nhân sâm cao ly hoặc uống «cửu ngưu lưỡng hổ hoàn». Văn Điệu năm mươi tuổi mà mạnh như thanh niên ba mươi đang xuân. Chưa bao giờ chủ nhiệm Văn Điệu thấy đàn bà đáng yêu và cần thiết cho đời mình bằng thời gian này…
Minh Huy bước vào văn phòng. Vào giờ này những cơ sở trong Văn Điệu cao ốc đã làm việc tấp nập. Chàng có phòng làm việc riêng. Phòng của chàng ở cạnh văn phòng chủ nhiệm. Trên lối đi vào hai phòng này là bàn làm việc của cô Ánh, nữ thơ ký riêng của ông chủ. Cô thơ ký này chưa chồng và trông cũng khêu gợi lắm nhưng vì cô là cháu gái của ông chủ nên những tay chơi trong nhà không ai dám đụng tới.
Minh Huy và cô Ánh vẫn thân mật với nhau nhưng họ vẫn thân mật theo tình đồng nghiệp cùng làm chung một sở:
– Chào người đẹp – Minh Huy cất tiếng, – người đẹp đã cho đi lấy dùm tôi cặp vé máy bay chưa đấy?
Ánh gật đầu và đưa cho chàng cái phong bì lớn:
– Tôi không phải là người đẹp của anh.. – Nàng đáp.
Minh Huy ngạc nhiên:
– Nàng không phải người đẹp của tôi thì là của ai?
– Có thể là của một người nào khác hoặc là người đẹp của anh hôm khác chớ nhất định không phải người đẹp của anh hôm nay.. Bởi vì…
Ánh chỉ ngón tay sơn mầu hồng vào cửa phòng của Minh Huy:
-… Người đẹp của anh ở trong đó. Vô mau đi nàng chờ.. Để cho người đẹp phải chờ là một trọng tội đó nghen..
– Ai vậy?
– Hỏi trước làm chi cứ vô khắc biết.
Minh Huy cầm phong bì bước vào văn phòng.
Chàng dừng lại giữa khung cửa. Vật mà chàng trông thấy trước nhất của người đàn bà chờ chàng trong phòng là đôi mông của nàng, đôi mông lớn như mông Jayne Mansfield. Trong đời trai độc thân có nhiều đàn bà của Minh Huy, chàng đã thấy nhiều cặp mông trứ danh: mông phụ nữ Việt Nam – lẽ tự nhiên là lời nói chung này chỉ đề cập đến những người khỏe mạnh, rất to, vì phụ nữ Việt Nam còn làm nhiều việc nặng bằng chân tay, trái với phụ nữ Âu Mỹ mỗi ngày thân thể một nhỏ, teo đi vì bất cứ việc gì cũng có máy móc làm hộ, nhưng đây là cặp mông trứ danh nhất mà chàng được thấy. Cặp mông này còn được che đậy những làn nylon. Nếu không chắc nó còn vĩ đại nhiều.
Người có cặp mông vĩ đại ấy đứng quay mông ra cửa nhưng chỉ nhìn sau lưng nàng Minh Huy cũng nhận ra được nàng là ai.
Chàng đóng nhẹ cánh cửa phòng lại.
Biết có người vào phòng, người đẹp quay lại. Minh Huy sững sờ nhìn nàng, vẻ mặt của chàng làm nàng sịu mặt:
– Anh quên em rồi, hả?
– Làm sao anh có thể quên em được? Chỉ vì hôm nay em đẹp quá cho nên anh mê đi, không đủ tâm trí để mà nói nữa. Người trần gặp Tiên nữ đứng ngẩn ra như thế nào thì anh cũng ngẩn ra như thế khi gặp em, vì em còn đẹp hơn cả tiên nữ lận…
Nụ cười nở trên đôi môi khêu gợi tô một mầu son môi khác lạ, mầu son không còn mầu hồng nữa, nó xanh biêng biếc như mầu ngọc trai:
– Hôm nào mà em chẳng đẹp, đâu có phải hôm nay em mới đẹp?
– Em nói đúng – Minh Huy công nhận ngay – Sê-Ri Hồng hôm nào cũng đẹp nhưng hôm nay anh thấy Sê-Ri Hồng đẹp hơn mọi ngày.
Người nữ ca sĩ kiêm nữ diễn viên điện ảnh có tấm thân «núi lửa» đó có tên khác đặc biệt là Chérie Hồng. Người ta vẫn thường gọi nàng Sê-Ri. Nàng hài lòng với cái tên đó, vì nàng muốn là cái tên Sê-Ri của tất cả mọi người đàn ông biết thưởng thức sắc đẹp của đàn bà cõi đời này.
– Không quên mà anh hẹn em anh không tới. Anh chuyên cho em ăn thịt thỏ…
– Đến thăm em hay đưa em đi ăn, đi nhẩy ở Sàigòn nhiều lắm là anh gần em được vài giờ đồng hồ. Không đã chút nào hết.. Mỗi lần gần em như vậy khi phải xa em, anh phải buồn bã âu sầu mất cả ngày.. Anh muốn được gần em lâu kia. Anh đang định tới rủ em đi Đà-Lạt chơi với anh..
Hai tấm vé phi cơ và tập quảng cáo của khách sạn Minh Nguyệt «dành riêng cho các cặp vợ chồng mới cưới» chàng đang cầm trong tay giúp chàng nẩy ra ý nghĩ mời Sề-Ri đi chơi với chàng tới đó. Chàng nghĩ thầm: «Mời được em đi Đà-Lạt chơi là ăn chắc, không cần phải vất vả mà toại nguyện..» Kinh nghiệm cho chàng biết rằng những cô gái bằng lòng đi chơi Đà-Lạt với bạn trai, khi trở về.. mười cô thì có tới chín cô không còn là con gái nữa.
– Đà-Lạt hả anh? Đi chơi Đà-Lạt mùa này thì nhất rồi.
Sê-Ri trả lời một cách sốt sắng, nhưng câu nói của nàng vẫn không cho Minh Huy biết chắc là nàng có nhận lời đi hay không.
Nàng nhìn hai tấm giấy máy bay trong tay chàng:
– Anh định đưa em đi Đà-Lạt thiệt đấy à?
– Thiệt chứ sao lại không thiệt.
– Em còn phải chờ kết quả cuộc thử «tét» của em. Nếu anh giúp để em được trao vai trò trong phim thì em đi chơi với anh ngay. Đi đâu em cũng đi.
– Phim nào hả Sê-Ri?
Hỏi xong, Minh Huy mới nhớ ra. Chủ nhân Văn Điệu của chàng mới đây vừa kiêm nhiệm thêm một nghề mới: nghề «producteur de cinéma», một nghề văn minh và mới tinh trong xã hội Việt nam. Trong số danh thiếp của Văn Điệu do nhà in, hồi này ông ưa đùng nhất là danh thiếp có dòng chữ «Giám Đốc Sản Xuất Điện Ảnh» nằm dưới cái tên Trần Văn Điệu.
Văn Điệu ưa công việc về điện ảnh vì việc này cho phép ông giao du thân mật với những cô đào hát trẻ đẹp phây phây trong số đó có Sê-Ri Hồng là một «si-tát-lét». Làm phim, Văn Điệu có dịp xuất ngoại đóng vai đại điện điện ảnh Việt Nam đi dự những đại hội điện ảnh quốc tế. Những người làm phim ở Việt Nam trong khoảng bảy tám năm trước đây đều là những người bị hy sinh, tức là đều khánh kiệt tài sản, mang công mắc nợ, mang tiếng vì làm phim, nhưng những người làm phim bây giờ như Văn Điệu, đã rút được kinh nghiệm và có một lối làm phim thần tình, phim không cần chiếu ở Việt Nam mà vẫn có lời. Họ hợp tác với các hãng phim ngoại quốc, viện cớ phải hợp tác như vậy phim mới có thể đem chiếu ở các nước Đông Nam Á Châu. Khi đã có ngoại quốc tức là có ngoại tệ. Với những trò quỷ thuật mà chỉ có những người trong cuộc mới biết hết, chỉ cần đổi ngoại tệ mà thôi «Producteur» Văn Điệu cũng đã lấy lại được huề vốn bỏ ra làm phim nếu không muốn nói là có lời.
Không để cho Sê-Ri Hồng kịp nói, Minh Huy vội vã tiến ngay:
– À.. «Tấm Lòng Trinh Nữ». Chắc chắn là vai chính phải là vai của em rồi, em còn phải vận động gì nữa. Làm gì còn có ai có thể đóng được vai đó hợp hơn Sê-Ri?
– Thiệt hả anh? Anh không nói cho em vui đấy chứ?
– Thiệt mà. Anh nghe nhiều người nói, ông Giám Đốc Văn Điệu này, đạo diễn Hoa Vàng này… ông nào cũng cho Sê-Ri là nhất. Kỳ nữ Hoài Xuân…
Cô đào hát có cái tên Hoài Xuân và được các chàng ký giả kịch trường long trọng gọi là «kỳ nữ» vốn là nữ địch thủ khắc tinh của Sê-Ri. Nơi nào có Sê-Ri là nơi đó không có Hoài Xuân và ngược lại. Lẽ tự nhiên hai nàng nghệ sĩ này thù ghét nhau kịch liệt và không từ bỏ một dịp nào để nói xấu, mạt sát, gieo những tin đồn có hại cho danh tiếng lẫn nhau
Khi nói đến bốn tiếng «kỳ nữ Hoài Xuân», Minh Huy biết trước phản ứng của Sê-Ri, và phản ứng đúng như chàng tiên đoán. Sê-Ri vội vã:
– Kỳ nữ «Vu Khống» tới hả anh? Chắc kỳ nữ thèm cái vai của em lắm phải không?
«Kỳ Nữ Vu Khống» là cái hỗn danh mà Sê-Ri cố tình quảng bá về nữ địch thủ. Hỗn danh này căn cứ trên bộ ngực xẹp lép gần như là không có gì của Hoài Xuân. Minh Huy cũng thấy Sê-Ri nói đúng. Hoài Xuân là một cô đào hát duy nhất nổi tiếng mà là lại kém nhan sắc, nhưng chàng không muốn đem Hoài Xuân ra làm «ngáo ộp» để dọa Sê-Ri. Sự thực Hoài Xuân có gặp chủ nhiệm kiêm giám đốc sản xuất Văn Điệu.
– Hẳn đi rồi. Phim Scope tô mầu đầu tiên ở Việt Nam, lại hợp tác với To Ho Nhật Bản, cô nào mà chẳng thích. Đến đóng nhiều phim như em, bao nhiêu người mời còn thích nữa là Hoài Xuân..
– Nó có nhờ anh nói dùm để ông giám đốc trao vai trò cho nó không?
– Tất nhiên là có rồi. Không nhờ anh thì còn nhờ ai nữa..? Nếu không có Sê-Ri… Và nếu nàng tỏ ra cảm tình đặc biệt với anh.. thì..
–.. Thì anh sẽ giúp nó chiếm vai trò của em, hả?
Chàng nhún vai:
– Anh làm sao khác được..? Anh là người mềm lòng trước tình yêu.. Người nào yêu anh một, anh yêu lại gấp mười, gấp trăm. Tánh anh vẫn vậy.
Sê-Ri đến gần chàng. Chàng trẻ tuổi cảm thấy ngây ngất vì mùi da thịt của nàng, hòa với mùi nước hoa đắt tiền, ào ạt tấn công chàng.
– Thế em, em không có cảm tình đặc biệt với anh à?
Chàng nhún vai:
– Đâu? anh đâu có thấy?
Sê-Ri lùi lại và Minh Huy đứng đậy. Cửa phòng xịt mở, chủ nhiệm Văn Điệu bước vào phòng. Ông này ăn diện rất trẻ, y phục không xứng tuổi tác chút nào: áo Montagut mầu xanh ve chai, quần Tergal mầu nâu sans pli, giày bottine da cam, đồng hồ Oméga vàng. Ngoài ra ông còn có bộ ria con kiến kiểu Clark Gable và cặp kiếng trắng. Những ông bụng phệ, thấp lùn bận Montagut trong bẩn mắt nhất thế giới, nhưng những ông bụng phệ đó lại khoái bận Montagut hơn ai hết, trong số có ông Văn Điệu. Chiếc áo mầu xanh chửi nhau kịch liệt với cái quần nâu, nhưng ông Văn Điệu tự hào mình là người ăn bận đúng thời trang nhất. Từ ngày có phong trào Montagut. Văn Điệu từng nhắc đi nhắc lại nhiều lần: «Moa bận Mông Tê Gút quen rồi. Bi giờ Moa không còn có thể bận gì khác ngoài Mông Tê Gút…» Cứ như là ông đã bận Montagut từ ngày con nằm trong bụng mẹ.
Văn Điệu trịnh trọng xoa xoa hai bàn tay vào nhau:
– Sê-Ri.. xin lỗi nghen.. ếch-kiu-cờ mi.. hả. Moa bận phôn cho ông Tổng Trưởng. Lủy muốn Moa đại diện cho điện ảnh Việt Nam đi dự đại hội điện ảnh Xao Ít A-zia ở Kyoto. Phiền quá.. Moa chẳng muốn đi tí nào. Tháng vừa rồi Moa đã đi Hồng Kông.. cũng đại điện cho Nô-vi Pich Chưa Vi En. Tốn hao bao nhiêu tiền. Nhưng cũng phải đi qua Gia-pan kỳ này nữa. Dự đại hội và nhân tiện bàn luận ký kết pờ-rô-zếch làm phim với Tô-Hô. Sê-Ri có muốn đi Zapan kỳ nầy với Moa không? Sê-Ri có bận gì tháng tới không?
Sê-Ri bỏ rơi ngay Minh Huy để đến gần giám đốc Văn Điệu:
– Đi với anh thì đi đâu em cũng đi..
– Hì.. hì. chúng mình vào trong này bàn chuyện làm phim.. Thế nào Sê-Ri bằng lòng đóng vai Phương Hoàng trong phim của anh chứ?
Đôi môi Sê-Ri trề ra như môi Brigitte Bardot:
– Em bằng lòng.. với điều kiện là không có Hoài Xuân.
Producer Văn Điệu nhăn nhó:
– Không có làm sao được? Vai chính vẫn là em. Vai của Hoài Xuân nhẹ hơn vai của em.. Em khó tánh quá.. Em phải nghĩ đến chuyện cho anh đem chiếu phim lấy lại tiền vốn chứ. Chúng nó chỉ dám bỏ ra nhiều lắm là hai triệu đồng bạc để làm phim. Anh dám bỏ ra mười triệu. Tiền của anh có phải là vỏ hến đâu, auh phải hội đủ điều kiện để khi đem chiếu thâu lại được chút vốn. Về tân nhạc và xi-nê, Sê-Ri là năm bờ oăn, nhưng Sê-Ri cũng phải công nhận rằng Hoài Xuân nó có khách về cải lương chứ?
Văn Điệu rút ra gói Caraven A, bật lửa Ronson gaz bọc da. Sê-Ri đưa một điếu thuốc lá lên môi:
– Nếu anh định làm phim cho khán giả cải lương coi, anh không nên mời em. Cải lương là không có em rồi.
Văn Điệu rên rỉ:
– Em khó quá.. Khán giả cải lương là thành phần khán giả đông nhất, chịu chi nhất ở đây. Nắm được khán giả cải lương làm giàu đó cưng ạ. Sê-Ri coi các đại ban cải lương coi. Họ sống hốt bạc. Mỗi tờ báo của anh làm mất bao nhiêu công lao bao nhiêu tâm huyết, bán có hai tít mỗi tờ. Trong khi đó mỗi giấy hát cải lương bán tới tám chục đồng bạc. Đào kép cải lương sống đế vương hơn bất cứ nghệ sĩ giới nào khác.
Đôi lông mày rậm của Văn Điệu nhướng nhướng lên về hướng Minh Huy:
– Có phải không Toa?
Sê-Ri dỗi:
– Thì em có nói gì đâu. Cải lương là nhất rồi. Anh mà làm phim cải lương thì nhất. Em chỉ sợ anh làm không có nghệ thuật bằng những siêu phẩm như là: Lý Chơn Tâm cưỡi củi, Thạch Sanh Lý Thông hoặc Quan Âm Thị Kính.. có cảnh Phật Bà đi giày Bata.
Văn Điệu cười hề hề như được nghe Sê-Ri nói một câu khôi hài ý vị buồn cười nhất:
– Làm gì phẫn thế. Thôi Sê-Ri, đi qua phòng anh.. anh cho cưng coi mấy cái đô qui màn mới ở Nhật gửi về. Hay lắm.
Sê-Ri đi theo Văn Điệu vào phòng bên. Tới cửa nàng quay lại và nháy mắt với Minh Huy. Cái nháy mắt có ý nghĩa: «Em không quên anh đâu. Đâu khắc có đấy. Yên chí.»
Minh Huy ngồi vào bàn chàng mở hai phong bì ra coi lại hai cái vé máy bay quà cưới của chàng cho vợ chồng bạn. Chàng nghĩ đến đám cưới lát nữa đây có chàng đóng vai phù rể, chàng thấy cần phải làm trước đi vài việc để về nhà sửa soạn đi dự lễ cưới.