Chương 3
NHƯ NGỌC chọn phòng khánh tiết của nhà hàng Hirondelle làm nơi mở tiệc trà đám cưới của nàng. Đây là căn phòng sang nhất và lẽ tự nhiên cũng là phòng đắt tiền nhất để mở tiệc cưới ở Thủ Đô.
Thân phụ nàng, người là khổ chủ phải chi khoản tiền phí tổn về đám cưới này, vốn là một ông nhà giầu hà tiện mà người ta gọi là trọc phú, dài mặt ra khi thấy cô con gái tổ chức đám cưới quá linh đình.
Bộ mặt đã dài của ông Đốc Phủ Mỹ lại càng phút một dài thêm vì càng đến giờ tân khách tới, nhân viên nhà hàng lại càng mang nhiều món ăn và rượu đắt tiền vào để sẵn trên những chiếc bàn dài phủ khăn bàn trắng tinh.
Vào giờ này căn phòng rộng hãy còn vắng người. Ông Đốc Phủ chắp hai tay sau lưng, điếu xì-gà ngậm trên môi, dưới bộ ria mép điểm trắng, đi đi lại lại nhìn những chai champage nằm trong những thùng nước đá đập nhỏ bằng đôi mắt đầy những ác cảm. Ông tính nhẩm số tiền mà ông sẽ phải chi về đám cưới nay và những con số làm ông nhức đầu, chóng mặt, ông không ngờ đẻ con gái lại tốn tiền đến thế, tốn tiền một cách lãng nhách không đâu vào đâu cả.
Vài cô bạn gái của cô dâu chạy ra, chạy vào. Sau tiệc trà có dạ vũ, những thầy nhạc công trẻ tuổi tóc dài kiểu Beatle, áo rằn ri quần ống túm, đi giày nhọn mũi, gót cao như giày đàn bà, lục tục tới sửa soạn đồ nghề. Những tiếng dây đàn Guitare điện eo éo như tiếng mèo cái gào đực càng làm cho ông Đốc Phủ trọc phú thêm khó chịu.
Trong căn phòng nhỏ bên cạnh phòng tiệc, cô dâu vẫn còn trang điểm, những nét điểm trang lần cuối. Người ở bên cạnh Như Ngọc là Hồng Hạnh. Cô dâu bận bộ áo trắng tinh mầu trinh nữ. Đến giây phút này, mái tóc là vấn đề trang điểm quan trọng cuối cùng mà nàng vẫn chưa vừa ý.
Mỗi một phút trôi qua, cường độ hồi hộp, kích thích của cô dâu càng tăng. Đồng thời, sự bực dọc của cô đâu cũng vậy. Như Ngọc không bằng lòng đủ mọi thứ. Hồng Hạnh biết tánh nết của bạn hơn ai hết. Như Ngọc đòi hỏi quá nhiều ở cuộc đời, ở những người bên cạnh. Nhiều lần trước ở trường, hai nàng cùng sống nội trú với nhau. Hồng Hạnh đã có lần thấy Như Ngọc bất mãn đến phá đám làm tan hoang cả lên. Vì bất mãn, Như Ngọc có thể trở nên nóng nẩy, vô lý và nhất là không biết điều.
Như Ngọc vuốt lọn tóc mà nàng muốn đè cho nó xòa xuống trán nhưng lọn tóc đó lại xòa không đúng ý của nàng.
Như Ngọc trừng mắt nhìn vào kiếng. Hồng Hạnh đứng sau lưng bạn, vuốt:
– Tóc thế này là nhất rồi. Không còn mái tóc nào có thể đẹp hơn.
– Quê lắm. Không được.
Giọng nói của Như Ngọc chứa đầy những điện và sấm sét.
– Đẹp lắm mà….
Ông Đốc Phủ gõ lọc cọc lên cánh cửa phòng:
– Cưng.. sao «com-măng» nhiều «săm-pan» quá vậy, cưng….
Lời nhắc nhở này làm cho cơn bất mãn của cô dâu tăng trăm phần trăm cường độ, nàng nghiến hai hàm răng:
– Ba.. Khổ lắm… Đến phút này mà ba lo chuyện đó ư?
Ông Đốc Phủ rên rỉ:
– Không lo cho chuyện đó thì lo chuyện gì? Mình chẳng nên hoang phí quá. Đây chỉ là tiệc nước nhà gái. Đây đâu có phải là tiệc chính.
Như Ngọc đứng bật dậy, nàng đi ra mở cửa phòng:
– Vậy thì ba muốn đãi người ta gì bây giờ? Ba sợ tốn tiền hả? Ba ra lệnh cho người ta chỉ mở nước cam thôi. Cũng được mà. ·
Trước cơn giận dữ của cô dâu; ông Đốc bố vợ rút lui có trật tự. Ánh lửa mà ông trông thấy sáng lên trong đôi mắt đẹp của cô con cho ông mất hết can đảm. Ông quay đi nghĩ thầm: «Sao nó giống mẹ nó ngày xưa quá. Tội nghiệp thằng rể rồi đến khổ vì nó..»
Thuở còn bà Đốc phủ sống trên cõi đời nay, ông Đốc Phủ vẫn phải nhượng bộ nhiều nhất là mỗi lần bà vợ nổi cơn giận dữ vô cớ.
Hồng Hạnh vỗ nhẹ lên vai bạn:
-Mình nên bình tĩnh lại.. Đám cưới nào cũng có những chuyện lộn xộn xảy ra, nhưng rồi đâu cũng vào đấy cả. Thế này là đẹp lắm rồi…
Nàng đưa bạn trở lại bàn phấn. Lúc này lọn tóc nổi loạn của Như Ngọc lại càng tỏ ra vô trật tự hơn bao giờ hết.
Hồng Hạnh cũng hết hy vọng làm cho bạn hài lòng. Nàng thấy nàng cần phải lánh mặt đi vài phút, vì từ sáng tới giờ nàng đã chiều theo ý Như Ngọc quá nhiều và thói thường bao giờ cũng vậy, khi hai người bạn thân nhau gần nhau, người nọ chiều người kia, một người khó tánh đòi hỏi và một người cố gắng chiều ý, càng chiều chừng nào người khó tánh càng đòi hỏi chừng ấy.
– Ngọc ngồi nghỉ vài phút. Sắp tới giờ ra mắt tân khách rồi. Mình đi một tí.
Như Ngọc sợ hãi:
– Hạnh đi đâu?
Hồng Hạnh mỉm cười:
– Mình cũng đi sửa soạn qua một chút chứ? Cô phù dâu mà trông bê bối quá đâu có được?
Hồng Hạnh đi mau ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đã khép lại, nàng thở ra một hơi dài khoan khoái và rảo bước đi qua hành lang. Nàng không thấy chú rể Hoài Nguyên và chàng phù rể Minh Huy ngồi bên nhau trên chiếc ghế da kê sát tường sau hai chậu cây.
Hai chàng trẻ tuổi ăn bận đúng kiểu y phục chú rể: hai bộ com-lê cắt theo kiểu mới nhất của Ý Quốc bao bọc thân thể họ gọn và đẹp. Chú rể bận bộ com-lê mầu xanh nước biển, ca-vát trắng, khăn tay trắng dắt túi, đi giày da đen. Họ vẫn quen bận com-lê nên lúc nầy, dù hai bộ áo quần của họ có mới tinh, trông họ cũng không có gì là ngượng nghịu hoặc cứng ngắc. Duy có cái bộ mặt của họ là không dính líu gì đến đám cưới. Họ trang trọng quá, họ như hai chàng thanh niên đến dự một tang lễ hơn là đến dự một tiệc cưới.
Minh Huy nhìn thấy đằng sau Hồng Hạnh, chàng hích nhẹ tay vào mình Hoài Nguyên:
– Kia.. kìa.
Hoài Nguyên đang suy nghĩ, choàng tỉnh nhìn bạn:
– Gì vậy?
– Coi kia. Có em nào trông tuyệt quá..
Hồng Hạnh đã đi khuất vào sau một khung cửa. Hoài Nguyên nhìn theo mắt bạn nhưng không còn thấy gì.
– Chắc một em nào ngụ ở khách sạn này. Trông đằng sau thì khá quá. – Minh Huy tắc lưỡi – nhưng trông đằng trước em không biết có ra gì không.
Minh Huy đứng lên, đi tới gần cửa, mở nhìn vào. Hoài Nguyên đi theo, hai chàng đứng bên nhau nhìn qua khe cửa mở hé vào phòng khánh tiết. Tân khách đã tới khá đông, người thiếu nữ có thân hình đằng sau khêu gợi mà Minh Huy vừa thoáng nhìn thấy chìm mất trong đám đông ấy. Hai người bạn thấy một cặp nam nữ vừa vào phòng. Gã đàn ông mặt mũi không có vẻ gì là đặc biệt, trừ cái vẻ đần, nhưng người thiếu nữ cặp tay gã có một bộ ngực quá hấp dẫn, bộ ngực ấy tròn như hai trái cây vừa chín làm tăng làn vải hoa.
Chú rể tấm tắc:
– A.. thằng Hậu Tầu.. nó vớ được em nào ở đâu trông hách quá ta….
Minh Huy cố lướt mắt tìm người thiếu nữ có “chỗ để ngồi” quyến rũ mà chàng thoáng trông thấy, nhưng nàng đã biến đâu mất. Chàng dừng mắt trên bộ ngực tròn, căng của người đẹp đi qua trước mặt và tiếp lời bạn:
– Thằng Hậu Tầu.. trông mặt nó bần tiện, có vẻ Tầu.. nhưng lại ưa cái vẻ Tầu của nó. Mặt chúng mình thông minh quá, đàn bà trông thấy họ sợ. Nàng có bộ ngực đồ sộ như một chiếc pháo đài bay B.52.
Hai chàng mải ngắm nên không để ý gì đến sau lưng họ.
Và thật ra, sau lưng họ cũng không có ai. Đây là hành lang đi xuống nhà bếp và vào phòng trang điểm dành riêng cho cô dâu. Hành lang này chỉ có nhân viên nhà hàng đi ngang và.. cô dâu….
Và cô dâu đi ra. Nàng đã sửa lại vẻ mặt cho nhẹ nhàng, nhưng vừa bước ra, nàng lại giận điên lên khi trông thấy tận mắt ông bô của nàng đang kỳ kèo với người Mét-Đô-Ten của khách sạn phụ trách việc chỉ huy nửa tiểu đội hầu bàn mời rượu tân khách, nàng nghe rõ tiếng ông bô nàng nói:
– Anh em làm ơn rót rượu.. in ít dùm…
Rồi nàng trông thấy chú rể và chàng phù rể cúi cúi, bá vai nhau với một vẻ rất bẩn mắt và khả nghi, nhòm nhòm qua khe cửa…
Nàng nhẹ gót đi tới cố tình không cho hai chàng biết là có nàng tới.
Hai chàng vẫn nói nhỏ với nhau những lời bình phẩm về thân thể cùng những bộ phận đặc biệt nổi đình đám nhất trên những thân thể đó.
Như Ngọc dừng lại khi nàng nghe chú rể xuýt xoa.
– Ê… ngắm cái em đi với thằng cha Đại Phong kia. Nhất em này rồi. Được yêu em một đêm thôi, Moa sẵn sàng tổn thọ mười niên.
Minh Huy đẩy thêm:
– Hấp dẫn thực. Em trắng quá. Bận đầm được lắm đấy chứ..? Hai mươi niên.
– Hai mươi niên cũng chịu. Chết thật thôi. Trông em Kim Dung kìa. Em hà tiện vải vóc quá. Em chỉ bận có nửa cái jupe. Em bận xì-líp hay là bận jupe thế hả cậu? Em dám quên mặc jupe lắm ạ…
– Đời nhiều đàn bà đẹp thế nầy.. lấy vợ là cả một sự dại dột….
« Chú rể» quên bẵng mất là mình sắp lấy vợ, biểu đồng tình ngay:
– Phải đấy. Có điên thì mới lấy vợ…
« Cô dâu » lạnh người đi khi nàng nghe rõ lời nói đó của « chú rể ».
Trong khi đó, vẫn chưa biết là sau lưng họ có « cô dâu » đang đứng, « chú rể » và « chàng phù rể » vẫn tiếp tục:
– Hà…cậu mà cũng biết thế cưa à?
– Biết ký gì?
– Biết lấy vợ là điên…
Một tiếng gừ thốt ra từ cổ họng của Như Ngọc, nghe nhu tiếng gừ của một loài mãnh hổ nào đó trong rừng sâu. Người thanh niên quay lại trước là anh phù rể. Minh Huy lạnh xương sống khi nhìn thấy bộ mặt căm hờn của Như Ngọc, ở ngay sau lưng, chàng vội dùng chân báo động với bạn…nhưng « chú rể » vẫn say sưa:
– Không có một nơi nào mình có thể tìm được nhiều em đẹp và sẵn sàng yêu đương trong một đám cưới hả? Đồng ý chăng? Tất cả những em kia tới đây đều có nghĩ mơ mộng trong đầu…
Chú rể cao hứng lên giọng ngâm thơ Tao Đàn:
“Ôi, biết bao giờ em lấy chồng…
Đầu thu hay cuối một mùa đông…”
Đôi mắt cô dâu lúc đó là đôi mắt của kẻ sát nhân, chứ không còn là đôi mắt của người thường. Chàng phù rể cảm thấy xương sống mình chuyển động như bị cù lét và một làn sương lạnh đi qua dạ dày.. Cực chẳng đã, chàng đành báo hiệu bằng lời với chú rể:
– Coi chừng.. Nàng tới…
Danh từ «nàng» ở đây được Minh Huy dùng để ám chỉ cô dâu, nhưng chú rể trong lúc đang «bốc đồng» nên cứ vẫn yên trí mình không phải là chú rể và tưởng bạn nói đến một người đẹp nào đó đang biểu diễn trước mặt mình, bèn:
– Đúng rồi, nàng tới. Nàng đẹp nhất đời, nàng tuyệt trần….
Cực chẳng đã, Minh Huy phải nói như hét vào tai bạn:
– Khỉ lắm.. Như Ngọc tới…
Hoài Nguyên ngơ ngác và ngớ ngẩn:
– Ai? Toa nói ai?
– Như Ngọc.
– Như Ngọc đâu?
– Sau lưng đó.. Quay lại coi…
Từ ngày biết nhau tới giờ, chưa bao giờ Minh Huy thấy người bạn thân nhất của chàng ngớ ngẩn, đần độn, chậm hiểu và «quê» đến như vậy.
Chú rể Hoài Nguyên nhìn lại sau lưng và bộ mặt sưng lên vì giận hờn, bực bội của cô dâu làm cho chàng choáng người.
Và khi choáng người, mất bình tĩnh, Hoài Nguyên lại còn tỏ ra quê kệch, cù lần hơn, chàng toét miệng cười:
– Hi.. Hi. em. Xong chưa?
Cơn giận dâng lên nghẹn ở cổ họng làm cho cô dâu nghẹn lời..
Nhưng nàng cũng cố gắng nói lên được thành tiếng:
– Xong cái gì?
Chú rể vẫn biểu diễn nhịp cười rất quê:
– Hì.. Hì.. em trang điểm đã xong chưa? Ra mắt thân hữu của đôi ta được chưa? Hi.. Hi.. tiệc mừng của chúng mình hôm nay đông quá. Thật vui. Vui khủng khiếp.. Nhiều em đẹp thơm không thể nào chê được.
Hoài Nguyên cuống lên, chàng tưởng chàng có thể làm cho Như Ngọc vui và nhẹ nhàng bộ mặt lại bằng cách đề nghị:
– Nè.. em nhìn thử coi.. Đông lắm.. Vui lắm..
Cơn giận hờn của cô dâu nổ bùng:
– Tôi không thể nào ngờ anh lại có thể tồi tàn đến thế.. Mười phút đồng hồ trước khi cưới tôi, anh vẫn còn.. còn.. còn..
Hoài Nguyên thộn mặt ra; chàng giả vờ không hiểu:
– Còn.. còn.. ký gì? Anh có làm ký gì đâu? Anh ở đây chờ em.
Chàng phù rể Minh Huy thấy mình cần phải can thiệp bằng một câu bào chữa hy vọng làm cô dâu nguôi giận:
-Ngọc chẳng nên khó khăn quá.. Anh em tôi chỉ đứng đây nhìn.. và bình phẩm thiên hạ chơi.. cho đỡ buồn.
– Đỡ buồn hả…? Dơ dáy.. Bần tiện.
Hai tiếng sỉ vả thật nặng. Minh Huy xám xịt khi nghe bốn tiếng «dơ dáy bần tiện » thốt ra từ làn môi hồng của cô đâu, chàng đang suy tính một câu trả lời thật đau để đáp lễ, nhưng mặt chú rể bỗng tươi rói:
– Bần tiện… Bần tiện – Hoài Nguyên gần như la lớn vì vui mừng, chàng như người vừa trút được một gánh nặng khỏi vai, chàng đập mạnh lên vai bạn – Bần tiện.. Huy.. Toa nhớ ra chưa? Nhớ chưa?
Đến lượt Minh Huy ngẩn ngơ:
– Nhớ ra cái gì? Nhớ ai?
– Bết quá. Toa thật tình chưa nhớ ra em?
– Bần tiện.. Nhớ lại coi. Tên em giống giống như thế….
– Em nào?
– Em hồi sáng nay Toa đố Moa nhớ lại tên đó? Quên rồi sao? Vờ.. Em xinh, em đẹp, em để lại cho hai đứa mình cái sợi dây chuyền có chiếc phi cơ trong hộp kỷ vật yêu đương của chúng mình đó? Toa đố Moa nhắc lại tên em mà Moa quên, Moa cứ thắc mắc mãi từ sáng tới giờ.. Bây giờ Moa nhớ ra rồi. Nhờ Như Ngọc nói ra cái tiếng gần giống với tên em. Ha. Ha. Trí nhớ của Moa còn khá lắm. Moa chưa quên em.
Rất hùng hồn rõ rệt như một diễn giả chính trị nói đến những tiếng cuối cùng trong bài diễn văn nẩy lửa của mình, Hoài Nguyên dằn từng tiếng với một vẻ như chiến thắng:
– Tên em là Thiện, Jeanette Thiện..! Đúng chưa? Chịu chưa?
Hoài Nguyên thở ra một hơi dài như cậu học trò thi đố vui để học trả lời đúng câu hỏi thứ chín hắc búa.
Minh Huy lây cái vui của bạn. Có thể là chàng vui giả vờ, nhưng nếu lúc đó chàng có giả vờ để trêu tức Như Ngọc, cái giả vờ của chàng có nghệ thuật như thực:
– Đúng rồi. Jeannetle Thiện.. Toa nhớ cừ lắm…Bao nhiêu là em để kỷ vật lại cho chúng mình, vậy mà Toa vẫn nhớ đúng, nhớ kỹ từng em. Hay lắm. Đúng…
Chàng búng hai ngón tay vào nhau làm phát ra những tiếng toanh toách:
– Đúng, Jeannette Thiện….
Đôi bạn gần như ôm lấy nhau vì sung sướng. Tuy nhiên Minh Huy vẫn còn đủ tỉnh táo để quay lại quan sát nét mặt và phản ứng của cô dâu. Chàng cay cú vì câu chửi quá nặng của Như Ngọc. Chàng đã bị vợ bạn – cô vợ sắp cưới cûa bạn – chửi vào mặt không nể nang là: «dơ dáy, bần tiện». Những câu chửi mà chưa một người đàn bà, con gái nào dám chửi vào mặt chàng dù chàng có làm hại họ những gì đi nữa. Đằng này đối với Như Ngọc, chàng tuy không ưa vẫn không tỏ ra vẻ gì ác cảm. Chàng có ngấm ngầm phá không muốn cho bạn cưới Như Ngọc – người thiếu nữ mà chàng thấy đầy ích kỷ, so đo, ăn người – nhưng chàng chưa bao giờ công khai nói vào mặt Như Ngọc những sự thật tàn nhẫn về cá nhân nàng.. Chưa bao giờ chàng mở miệng «nói xấu» Như Ngọc với Hoài Nguyên. Vậy mà giờ đây ngay trước Hoài Nguyên và chàng, Như Ngọc đã lớn tiếng chửi chàng bằng bốn tiếng chửi nặng nề nhất.
Khi nghe Như Ngọc thốt ra tiếng chửi quá nặng đó, Minh Huy đã vội vã nghĩ đến chuyện trả đũa. Chàng chưa kịp nghĩ được câu nào nói lại thật đau, thì Hoài Nguyên chợt nhớ đến Jeanette Thiện. Huy vớ ngay lấy cơ hội và cái tên đàn bà lạ đó để trêu tức Như Ngọc. Chàng biết rằng không có gì làm cho tự ái của người đàn bà, nhất là loại đàn bà ích kỷ, đòi hỏi nhiều như Ngọc bị thương tổn bị rách nát bằng cách nói đến, đề cao, ca tụng một người đàn bà khác ở trước mặt họ. Huy nghĩ thầm, «Nó có nể nang gì mình đâu mà mình nể nó? Mình nể nó quá đi nó lại cho mình ngu, là mình ngán sợ nó.. Có thằng bạn cả quỷnh của mình bị nó mê hoặc thì ngán nó chứ mình có mê nhan sắc của nó đâu mà mình phải chịu đựng câu chửi của nó nhỉ?».. Và chàng trầm trồ:
– Jeannette Thiện đẹp thật? Phải không Toa? Trông em thơm, mát là, như là… gì hở Toa? Hoài Nguyên, Toa còn nhớ ngày đó Toa ví em thơm mát như là gì không?
Bây giờ trí nhớ ầm ầm trở về với Hoài Nguyên, chàng chỉ có mỗi một điều là lúc đó có cô vợ chưa cưới và sắp cưới của chàng đứng đó.
Chàng sung sướng la lên:
– Thơm mát như những múi cam Triều Châu..
Hai chàng vừa làm với nhau một trò chơi mà họ quen chơi từ ngày nhỏ, từ ngày hai chàng cùng ở trong đoàn thể Hướng đạo sinh. Trò «Hỏi đáp» và họ thích thú, khoái chí cười vang lên với nhau.
Như Ngọc hét lên:
– Hoài Nguyên …
Hoài Nguyên quay lại nhìn nàng và nói với nàng như dỗ dành cô em gái:
– Có gì đâu. – Chàng cười như mếu – Đó chỉ là tên một cô bạn. Bọn này thắc mắc về tên nàng mãi từ hồi sáng. Nhớ nàng mà không nhớ tên nàng….
Như Ngọc không cười đáp nụ cười làm lành méo mó xộc xệch của Hoài Nguyên, nàng rít qua hai hàm răng:
– Thiệt sao?
Minh Huy lại can thiệp:
– Thiệt mà. Nàng là một người đẹp tới dự dạ vũ do bọn này tổ chức. Nàng văn minh lắm. Vừa gặp mặt Hoài Nguyên, nàng chịu ngay, như nai chịu đèn. Đêm đó nàng mang sợi dây chuyền có cái phi cơ bằng vàng nơi ngực, khi ra về nàng có nhã ý để sợi đây đó lại cho bọn này làm kỷ niệm. Hồi sáng, bọn này mang hộp kỷ vật ra soát lại… Tìm thấy sợi dây chuyền có chiếc phi cơ tòn ten, bọn này nhớ nàng nhưng quên mất tên nàng. Bây giờ bọn này mới nhớ.. Nghĩ mãi.. Tên nàng Jeannete Thiện…
Hoài Nguyên gật gù nhắc lại:
– Đúng. Tên nàng là Jeannette Thiện..
Chú rể bối rối nên cố gắng nói cho qua chuyện, nhưng càng tự bào chữa, chàng lại càng làm cho cô dâu điên lên:
– Jeannette Thiện không được đàng hoàng lắm.. Anh chỉ gần cô ta có.. có..
Minh Huy tiếp lời bạn:
– Có một mùa lá rụng….
– Đúng! Anh chỉ gần nàng có mỗi một mùa lá rụng….
Như Ngọc nhìn thẳng vào mắt Hoài Nguyên:
– Anh Hoài Nguyên… – nàng gằn giọng.. – Nếu anh nghĩ rằng ngày anh cưới vợ là ngày để anh có dịp nhìn ngó cho sướng con mắt những người đàn bà con gái… và là ngày để anh nhớ lại tên tuổi cùng hình dáng những cô tình nhân cũ của anh.. Thì.. thì chúng ta có thể chấm dứt cuộc hôn lễ ngay bây giờ được….
Chú rể ú ờ:
– Kìa em.. sao em lại nói thế.,? Anh có cố tình làm gì để cho em phiền đâu?
Bỗng nhiên một nụ cười lạ nở khẽ trên môi Minh Huy, một nụ cười mà ngôn ngữ kiếm hiệp Kim Dung của thế kỷ 20 của Đông Nam Á châu diễn tả là «ma giáo». Chàng thấy đây là dịp chàng có thể trả thù được người thiếu nữ kiêu căng, tham lam, đòi hỏi quá nhiều và coi thường chàng ra mặt này. Chàng càng ngày càng thấy rằng Như Ngọc coi chàng không ra gì mặc dầu chàng là người bạn thân nhất của người thanh niên sắp làm chồng nàng. Chàng nhẹ nhàng đưa đẩy bằng cái giọng bào chữa cho bạn:
– Cô Jeannette đó không phải là bạn cũ của Hoài Nguyên.
Chú rể vớ lấy lời nói đó của bạn như người sắp chết đuối vớ lấy cái bọt nước:
– Đúng cô ấy không phải là bạn….
– Không phải là bạn cũ.., – Minh Huy tiếp – bởi vì bây giờ hai người vẫn còn là bạn…
Như Ngọc vốn thông minh. Nàng hiểu ngay ý định của Minh Huy, người mà nàng có quá nhiều ác cảm và vẫn đề phòng từ ngày nào tới giờ. Nàng biết rằng anh chàng này đang định thi hành một âm mưu gì đó. Vì đang cơn nóng giận nàng chưa thể đoán được đường đi, nước bước của kẻ thù, nàng chỉ biết chắc rằng những lời kẻ thù sắp nói ra hoặc muốn nói ra lúc này chỉ có hại cho nàng. Nàng bèn quay lại nhìn Minh Huy và trừng mắt
– Anh đừng xen vào chuyện riêng của chúng tôi…
Minh Huy nhũn nhặn:
– Tôi xin lỗi nếu tôi có nói gì làm chị bất mãn, nhưng tôi có nhiệm vụ phải nói vì Hoài Nguyên là bạn của tôi….
Như Ngọc vẫn quen bắt nạt Hoài Nguyên, nàng quên rằng Minh Huy không phải là người ái mộ nàng. Do đó vẻ thản nhiên của Minh Huy càng làm cho nàng nổi nóng:
– Hoài Nguyên không có bạn hữu gì với anh hết. Có thể là bạn trước kia nhưng từ ngày Hoài Nguyên yêu tôi…
Như Ngọc đã đi quá trớn. Sỉ vả một người bạn của chồng mình ngay trước mặt chồng và bạn – nhất lại là chồng sắp cưới – là một điều tối ky. Như Ngọc là người thông minh, nàng thừa hiểu điều đó nhưng lúc này nàng đang nóng giận nên quên cả khôn ngoan.
Tự nhiên là lời nói của Như Ngọc làm cho Hoài Nguyen cảm thấy nóng mắt và nóng luôn cả mũi. Chàng không thể để cho bạn bị vợ sỉ vả ngay trước mặt chàng, nếu Như Ngọc nói những lời mạt sát đó khi không có mặt Minh Huy thì may ra…Chàng lên tiếng:
– Ê, vừa vừa chứ. Làm gì dữ vậy…
Như Ngọc Quay mũi dùi giận dữ lại Hoài Nguyên:
– Thái độ của anh làm cho tôi tởm.
Cơn giận của Hoài Nguyên cũng bốc lên:
-Thái độ của tôi, cô thấy tởm. Còn thái độ của cô thì sao?
Có lẽ đây là lần đầu tiên từ ngày chàng và nàng gặp nhau, yêu nhau, Hoài Nguyên nói nặng với Như Ngọc. Nàng đã quen với sự ôn hòa, chiều chuộng của chàng. Câu hỏi này như một ngọn roi quất vào lòng tự ái của nàng. Nàng trợn mắt nhìn chàng…
Cái nhìn của Như Ngọc nói nhiều hơn lời nói, Minh Huy yên lặng quan sát hai người. Hy vọng của chàng dâng cao. Chàng đã từng sống nhiều với Hoài Nguyên đủ để hiểu tánh nết của bạn. Chàng biết Hoài Nguyên tánh nết rất ôn hòa, tốt nhịn, rất thích làm hài lòng người khác, nhưng Hoài Nguyên cũng rất khó chịu một khi chàng ta đã bướng bỉnh. Và Hoài Nguyên cũng nhiều tự ái. Nếu bị đẩy đến chỗ ăn thua đủ Hoài Nguyên dám chơi liều chơi hết mình.
Minh Huy biết như vậy nhưng Như Ngọc lại không biết.
Vì vậy nàng cứ tiến tới:
– Anh nói chi?
– Tôi nói cô chửi chúng tôi tởm. Cũng được, nhưng cô thử nhìn xem lại thái độ của cô coi sao..
– Anh nói tôi.. tởm..?
Hoài Nguyên nhún vai:
– Cô là người thông minh, cần gì phải nói rõ cô mới hiểu….
– Bây giờ anh thay đổi ý định cũng chưa muộn kia mà? Tôi không thể nào làm vợ được một người coi thường tôi.
– Tôi coi thường cô hồi nào?
– Anh không coi thường tôi mà anh lại xử với tôi như vậy? Ngay ngày anh cưới tôi, anh còn nghĩ tới những người tình cũ của anh. Tâm trí anh để hết vào những người đó. Nếu anh muốn sống nay cô này mai cô khác anh cưới tôi làm chi?
Nàng quay ngoắt trở lại. Hoài Nguyên đi theo.
Ông già của nàng nghe lỏm cuộc cãi nhau của đôi trẻ, nhăn nhó và khẩn cấp ra lệnh cho mấy anh bồi:
– Ấy đừng có mở sâm banh vội.
Ông già làm như việc mở sâm banh là việc quan trọng nhất đời.
Chàng và nàng đối diện nhau trong căn phòng của khách sạn dành riêng cho cô dâu trang điểm. Cả hai người cùng có cảm giác đây là phút quan trọng sống còn cho cuộc hôn nhân hôm nay…
– Chúng ta nên kiểm soát lại coi chúng ta có thật là hợp nhau không.
Người phát biểu câu trên đây là cô dâu.
Như Ngọc yên trí Hoài Nguyên sẽ mềm lại, sẽ xin lỗi nàng và cuộc hôn lễ sẽ tiến hành như dự định. Nàng đã quá quen được chàng chiều theo ý. Nàng tái mặt đi khi nghe chàng đáp:
-Nên lắm. Tôi cũng đang muốn yêu cầu cô làm như vậy.
Đôi hàm răng của cô dâu khít lại: ·
– Nếu anh tưởng đến giây phút này tôi không đám hủy hôn lễ thì anh lầm to…
– Tôi không tưởng gì ráo trọi. Nếu, cô có thể hủy cuộc lễ cưới này, tôi cũng có thể làm được như cô.
– Anh tưởng tôi không để ý đến thái độ của anh sao? Kể từ khi anh ngỏ lời muốn cưới tôi làm vợ và định ngày cưới, anh có cái vẻ đau khổ của một tử tù chờ ngày lên đoạn đầu đài…
– Nếu quả thật tôi như vậy, cô là người có một phần trách nhiệm trong đó. Người con trai sắp lấy vợ thường được sống những ngày sung sướng hoa mộng.. Rất tiếc tôi lại không được như thiên hạ.Vì sao? – Chú rể khổ sở nhún vai – người ta thường nói đời thằng con trai có hai lần sung sướng.. ngày cưới vợ và..
– Và.. ngày gì.? Ngày bỏ vợ phải không?
– Trước mặt người bạn thân nhất đời của tôi, vợ tôi không có quyền chửi tôi..
– Tôi chưa phải là vợ của anh.
– May quá. Nếu cô là vợ của tôi rồi..
– Thì anh sẽ làm gì tôi? Anh đánh tôi chắc?
– Tôi sẽ tự tử….
Ông già của cô dâu gõ cộp cộp vào cánh cửa rồi thò đầu vào:
– Khổ lắm các con ơi… bao nhiêu là thức ăn..
Đôi trẻ còn mãi cãi nhau không ai chú ý đến tới ông già.
– Tôi nhất định không cho anh cưới tôi hôm nay.
– Chết chữa..! Cô nói thật đấy chứ? Cô làm ơn nói lại một lần nữa cho tôi mừng nào.
– Không bao giờ tôi bằng lòng cho anh cưới tôi… Tôi thà chết còn hơn.
– Tôi cũng vậy…
Người thứ tư bước vào phòng là chàng phù rể. Với bộ mặt tươi như hoa, chàng phù rể can:
– Thôi mà anh chị… Mỗi người nhường nhau chút xíu….
– Tôi không có lỗi, tôi không nhường….
Người nói câu trên là cô dâu.
Và người nói câu sau đây là chú rể:
– Tôi nhường nhiều quá rồi… Người ta làm quá, người ta khinh tôi…
– Anh Hoài Nguyên…
– Cô muốn gì?
– Anh phải xin lỗi tôi nếu anh muốn cử hành hôn lễ…
– Không những là tôi không bao giờ xin lỗi cô mà tôi còn phải đòi cô xin lỗi tôi nếu cô muốn làm vợ tôi.
– Không bao giờ….
Cô dâu thoăn thoắt đi ra khỏi phòng. Chú rể và ông già chạy theo.
– Càng tốt.. Vĩnh biệt cô….
– Khổ lắm con ơi….
Cô dâu đi ngang phòng khánh tiết. Cử tọa yên trí là cô dâu xuất hiện như chương trình, vỗ tay rào rào.
Nhưng tất cả đều một phen tẽn tò…
Cô dâu hầm hầm đi thẳng qua phòng, qua cửa chính, xuống vỉa hè, ngồi vào chiếc xe chờ sẵn, đóng cửa thật mạnh và.. bảo tài xế lái xe đi thẳng…