← Quay lại trang sách

Chương 10

BUỔI TỐI ĐÓ, hai chàng thanh niên không có đàn bà ngụ tạm trong căn phòng tráng lệ nhất của khách sạn nằm dưới chân đồi và có những khung cửa sổ nhìn xuống Hồ Than Thở tự dưng tỏ ra vui tinh và chiều nhau một cách lạ lùng. Chàng này đưa ra một đề nghị gì, chàng kia chấp thuận ngay và ngược lại. Hoài Nguyên muốn ăn cơm sớm, Minh Huy đồng ý ngay. Minh Huy kêu mệt muốn đi ngủ sớm, Hoài Nguyên bỗng dưng thấy mệt và cũng muốn vào giường nằm ngay.

Hoài Nguyên có đôi chút hối hận khi chàng dấu bạn về chuyện Hồng Hạnh. Chàng tự an ủi bằng cách nghĩ rằng chàng chỉ dấu bạn thôi chứ không nói dối bạn. Và sở dĩ chàng không nói, đó là vì Hồng Hạnh yêu cầu. Người đàn ông lịch sự không bao giờ thất hứa với đàn bà, nhất là không bao giờ đem chuyện đàn bà chưa chồng yêu, mê mình ra kể với bạn, dù người bạn đó có là bạn thân nhất của mình.

Câu chuyện trao đổi giữa họ xoay quanh những vấn đề khí hậu, ăn ngủ, sức khỏe rất thường:

– Trời Đà-Lạt lành lạnh thú thật, hả?

– Ừa…Ăn cơm ngon ghê. Hôm nay, cậu có vẻ bắt đầu ăn được.

Chưa bao giờ câu chuyện giữa đôi bạn thân này lại hòa hợp đến thế:

– Ăn ngon mà ngủ cũng ngon nữa.

– Nhưng hình như.. đàn ông không nên ở Đà-Lạt lâu, nghĩa là… không nên ở hẳn Đà-Lạt. Vì hình như không khí Đà-Lạt có một chất gì đó chỉ hợp, chỉ tốt với đàn bà, trẻ con mà không tốt với đàn ông. Cậu thử nhìn kỹ mà coi, đàn bà và trẻ con ở Đà-Lạt thì đẹp lắm, đẹp nhất nước, má cứ đỏ hồng, đỏ da thắm thịt. Còn các anh đàn ông ở lâu ở Đà-Lạt thì nước da cứ mai mái mầu chì.

– Ừa.. Có thể như thế…

– A.. Buồn ngủ nên đi ngủ sớm cho khỏe…

– Đúng rồi. Lúc nào muốn ăn, cứ ăn, muốn ngủ, cứ ngủ. Lúc nào mình muốn thức suốt đêm, cứ việc thức. Sống như vậy là nhất….

Hai chàng vào giường nằm lúc 8 giờ tối.

– Moa hơi nhức đầu. Nếu tắt được đèn đi thì tốt…

– Nên lắm. Hôm nay, moa cũng không thích đọc sách….

– Đêm nay, khách sạn có dạ vũ… Toa không đi dự sao?

– Không. Chán thấy mẹ. Mình đã từng dự nhiều dạ vũ vui nhộn, nhiều người đẹp nhất nước ở Sàigòn. Lên tới đây là để ăn, đề ngủ cho khỏe. Đi dự dạ vũ nhà quê với mấy anh chị ở đây làm gì cho nó mệt người. Tắt đèn đi năm phút là moa ngủ ngay ạ…

– Moa cũng ngủ liền tù tì đó. Nếu toa có thức, đừng có gọi moa dậy nghen…

Đèn tắt. Căn phòng chìm trong bóng tối. Ở đây, bên ngoài những khung cửa sổ phòng không có những ngọn đèn đường như ở Sàigòn nên không có ánh sáng rọi từ ngoài vào những căn phòng đã tắt đèn, và tất cả những cửa sổ đều đóng chặt để ngăn cái lạnh ngoài trời. Vì vậy, căn phòng khách có hai chàng thanh niên muốn lừa cho nhau ngủ sớm – để lén tới nơi hẹn với một người đàn bà đẹp, thơm…– tối om như trong một lọ mực Parker Permanent Black.

Chừng năm phút sau khi đèn tắt, Hoài Nguyên bắt đầu thở đều và mạnh. Tiếng thở đều ấy chuyển thành tiếng ngáy nhịp nhàng và ròn rã. Trên chiếc giường bên kia, Minh Huy cũng làm tương tự, nghĩa là cũng ngáy ròn rã và nhịp nhàng.

Chừng năm phút sau đó, trong bóng tối đen kịt hai chàng cùng từ từ lăn mình tới cạnh giường và nhè nhẹ lăn xuống sàn phòng. Mục tiêu cuộc bò của họ là cánh cửa ra phòng ngoài, nơi họ đã để sẵn quần áo. Ra tới ngoài đó, họ có thể bật ngọn đèn nhỏ, lặng lẽ bận y phục xỏ chân vào giầy và lẽn đi tới nơi có người đẹp đang chờ.

Ho chạm đầu nhau trước cánh cửa.

Hoài Nguyên đứng bật dậy:

– Toa làm cái gì vậy?

Minh Huy vẫn bò chống hai tay trên sàn:

– Ơ… Moa làm mấy cái «mu vơ măng » hít đất.. Trước khi ngủ cần hít đất hai chục cái ngủ thêm ngon.

Chàng tiếp tục cuộc «hít đất»chưa bao giờ có:

–..Mười bẩy… mười tám… mười chín… hai mươi… Xong rồi… – chàng nhổm dậy, vuơn vai.. – Mỗi tối làm hai mươi cái trước khi đi ngủ. Đủ rồi.

Hai chàng trở lại giường nằm.

Những tiếng thở mạnh chuyển thành những tiếng ngáy nhịp nhàng và ròn rã lại nổi lên từ hai chiếc giường chìm trong bóng tối.

Minh Huy dí đồng hồ tay sát mắt. Nhờ mặt đồng hồ có dạ quang, chàng nhìn thấy thời gian lúc đó đã gần tới giờ hẹn của người đẹp. Một người đàn ông hào hoa không bao giờ để cho người đẹp phải chờ đợi mình, dù có gặp gian nguy đến mấy cũng phải làm đủ mọi cách để tới được nơi hẹn đúng giờ. Không suy nghĩ hơn nữa, Huy thò hai chân ra khỏi giường, đi nhanh ra phòng ngoài.

Chừng ba mươi giây đồng hồ sau, Hoài Nguyên ra khỏi giường. Yên trí là bạn còn nằm trên giường, chàng gù lưng, nhón gót, đi thật nhẹ về phía cửa phòng. Chàng thận trọng mở cánh cửa và đóng lại thật nhẹ. Đóng xong cánh cửa, chàng đứng thẳng người, thở ra một hơi dài rồi bật đèn.

Chàng thốt ra một tiếng kêu ngạc nhiên khi thấy Minh Huy ngồi lù lù trước cái bàn giữa phòng.

– Ủa.. Tưởng toa đang ngủ? Mà toa ngồi đó làm chi vậy?

Minh Huy tỉnh bơ trước mặt chàng có sẵn tập giấy và cây bút nguyên tử, chàng chỉ tay vào tập giấy và cây bút:

– Moa đang viết..

Hoài Nguyên trố mắt:

– Viết cái gì?

-Tiểu thuyết…..

– Viết.. không có đèn sao?

– Ơ… Moa viết mò… Một lối viết mới của những nhà văn mới thuộc trường phái bí hiểm.. Viết mà không cần coi mình vừa viết những gì. Các nhà văn bí hiểm vẫn viết theo lối này.. Và những tác phẩm nổi tiếng nhất thế giới của trường văn bí hiểm đã được sáng tạo ra như thế… Còn toa, sao không ngủ đi?

– Moa à? Moa.. ngủ rồi đấy chứ, nhưng moa nghe thấy tiếng động. Còn toa? Đột nhiên toa nổi hứng muốn viết sao?

– Ừa. Moa thường nổi hứng sáng tác bất ngờ như thế. Lúc nào cần viết muốn viết… là phải ngồi vào bàn viết ngay. Bất kể là moa đang làm gì.

Bây giờ đèn đã bật sáng, Hoài Nguyên đi đi lại lại:

– Dường như toa có vẻ… cô đơn lắm thì phải

Trong câu hỏi của Hoài Nguyên có thoáng âm thanh thương xót bạn, thương xót và hối hận nữa.

Minh Huy chỉ nhún vai. Chàng không chối mà cũng không nhận mình đang cô đơn. Chàng để mặc cho bạn muốn hiểu cái nhún vai ấy ra sao thì hiểu,

Hoài Nguyên dừng lại trước mặt bạn:

– Huy à… Tao cần phải thú thực với mày một chuyện.

Minh Huy hơi ngạc nhiên:

– Chuyện gì thế?

– Tao đã dấu mày một chuyện.. Tao làm vậy là không phải.. Mày hãy tin là tao hối hận đi.. Mày tin không?

Minh Huy chú ý hơn đến vẻ mặt khổ sở của bạn: ·

– Tao tin mày từ lâu quá rồi.. Tại sao mày lại còn phải hỏi tao câu đó…

– Tao xin lỗi. Mày vì tao mà lên đây, sống cô đơn. Mày thật là một thằng bạn tốt.. Tao lại định dấu mày, lừa cho mày ngủ để… Tao thật là đểu…..

Hoài Nguyên đột ngột cung khai:

– Tao muốn mày ngủ sớm để tao lẻn đi tới nơi có một người đàn bà tuyệt đẹp, tuyệt thơm, chờ tao…

Minh Huy nhíu đôi lông mày. Khi Hoài Nguyên nói tới việc sắp đi tới nơi hẹn với một ngườI đàn bà đẹp và thơm, chàng nghĩ ngay tới Hồng Hạnh và tới chính ngay việc mà chàng đang cần làm: đi tới phòng riêng của nàng. Nhưng chàng nghĩ: người đàn bà đẹp và thơm mà bạn nói đây không thể nào là Hồng Hạnh. Vì một lẽ dễ hiểu Hoài Nguyên chưa từng gặp Hồng Hạnh ở đây và Hồng Hạnh hẹn chàng chứ không hẹn Hoài Nguyên.

Nhưng ở đây, trong cái khách sạn toàn là đàn bà có ít nhất là một đời chồng này, ngoài Hồng Hạnh ra, Nguyên còn có thể hẹn hò với ai được nữa?

– Mày có hẹn với một người đẹp? Ai thế?

– Hồng Hạnh…

Minh Huy như kẻ bị điện giật. Nhưng may sao, lúc ấy, Hoài Nguyên lại quay lưng đi như người quá xấu hổ không thể nhìn thẳng vào mặt người bạn đường hoàng, chính trực nhất đời của mình, chàng vừa đi vừa tiếp tục tự thú.

– Nàng là bạn của Như Ngọc.. Nàng giữ trách vụ giao tế ở đây. Tao đã có nói với mày về nàng một lần rồi thì phải.. Tao gặp nàng ở Sàigòn, ngày cưới tao… Tới đây vì buồn phiền, tao quên mất là ở đây có nàng… Mãi cho tới tối nay, tình cờ nàng thấy tao lúc tao đang đánh bạc một mình với máy quay. Nàng tới hỏi chuyện tao.. Tao nói cho nàng biết là tao tới đây nghỉ với một người bạn trai, tức là mày vậy… Nàng vẫn chưa được gặp mày… Thật tình chưa bao giờ tao ngờ rằng nàng lại yêu tao.

Trong khi Hoài Nguyên làm cuộc tự thú đó, Minh Huy suy nghĩ rất nhanh. Không cần chờ bạn thố lộ nhiều, Minh Huy hiểu ngay: Hồng Hạnh đã biết rõ bộ mặt và con người thật của chàng. Nàng đã biết rằng chàng nói dối nàng. Không hẳn là «nói dối» mà là « đánh lừa ». Nàng đã biết chàng là «nhà báo» chứ không phải là chiến sĩ sống quanh năm không có đàn bà trong rừng rậm. Không cần phải hỏi, chàng cũng biết rằng anh bạn gà tồ của chàng đã cung khai hết với Hồng Hạnh về lý do tại sao lại không chịu đầu hàng Như Ngọc. Minh Huy biết rằng chàng có thể xin lỗi Hồng Hạnh về việc tự nhận là chiến sĩ: «vì anh yêu em, anh phải nói như vậy là cốt để có lòng thương của em. Anh đã hèn vì yêu em, em còn đòi hỏi gì nữa?». Nhưng còn về việc tàn nhẫn với Như Ngọc và ép buộc Hoài Nguyên cũng phải tàn nhẫn Như Ngọc như mình, Minh Huy biết rằng Hồng Hạnh sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng.

Trong khi đó, Hoài Nguyên vẫn kể lể:

– Nàng tới bên tao, nàng hỏi thăm tao.. Rồi khi nàng nghe tao nói là tao đã nghe lời khuyên của mày, quyết liệt, thẳng tay với Như Ngọc, đột nhiên nàng thú thực với tao một chuyện động trời..

Môi mắt Hoài Nguyên trở thành tròn xoe:

– Mày có thể ngờ được không, Minh Huy?

Minh Huy cố dằn sốt ruột để hỏi lại:

– Ngờ cái gì mới được chứ?

– Ngờ Hồng Hạnh yêu tao?

Hoài Nguyên long trọng như một ông Tổng Thống lúc tuyên bố với toàn dận lệnh tuyên chiến và xử dụng bom nguyên tử:

– Nàng yêu tao. Chính nàng thú thực với tao như thế. Nàng nói rằng nàng đã yêu tao ngay từ phút đầu tiên gặp tao nhưng vì tao đã yêu Như Ngọc. Như Ngọc là người bạn gái thân nhất của nàng nên nàng đành ngậm miệng… Thật tội nghiệp… Một thiếu nữ đẹp, quyến rũ, phây phây như nàng… có thiếu gì người say mê vậy mà nàng lại đi yêu tao… Vô lý mà cũng có lý…. Bởi vì, Minh Huy à.. tình yêu.. Tình Yêu viết hoa cả bẩy chữ, thường vô lý như thế.

Minh Huy không dằn được sốt ruột. Chàng muốn nói lớn vào mặt bạn, anh bạn gà tồ dễ bị đàn bà đánh lừa như cừu non của chàng một câu như: «Ngu lắm. Nó bịp mày đó. Nó muốn dùng mày đề trả thù tao đó… Cứ tưởng bở… » Xong dù đang giận, chàng cũng còn đủ thông minh và tỉnh trí để biết rằng nếu chàng nổi giận bây giờ là chàng thua Hồng Hạnh. Không những chỉ thua mà thôi, chàng còn mất luôn nàng. Và mất Hồng Hạnh trước khi chiếm được nàng là sự kiện mà Minh Huy hoàn toàn không muốn. Để xả bớt sự bực tức, chàng đành hỏi:

– Nếu nàng đã nghĩ rằng mày là người yêu của bạn và nàng đã chọn biện pháp ngậm miệng giữ kín mối tình, tại sao bây giờ nàng lại nói toang cho mày biết?

Đôi mắt Hoài Nguyên sáng lên. Chàng búng mạnh hai ngón tay vào nhau.

– Bởi vì bây giờ nàng nghe tao nói.. tao đã chấm dứt cuộc tình với bạn nàng. Nàng nói rằng tao phải cho nàng một dịp may để được yêu tao.

Sự khoái trá khi thấy mình được yêu làm cho Hoài Nguyên muốn nhẩy cẫng lên:

– Tao biết là tao…. ăn khách với đàn bà lắm. Tao có cái nhân điện tự nhiên bắt buộc đàn bà gặp tao lần đầu là phải yêu tao ngay. Phú Lăng Sa nó gọi cái nhân điện đó là cái «fluide magnétique»…. Tao như có mãnh lực thôi miên hấp dẫn đàn bà… Tao biết thế nhưng thật tao không ngờ mãnh lực của tao lại mạnh đến như thế… Ha.. Ha.. Cứ kể thì được đàn bà yêu nhiều cũng là một cái thú..

Tâm trí Minh Huy suy nghĩ thật nhanh để tìm biện pháp ứng phó với tình thế mới. Chàng nhìn đồng hồ tay: chỉ còn có hai mươi phút nữa là tới 9 giờ tối, giờ Hồng Hạnh hẹn gặp chàng và gặp cả Hoài Nguyên. Chàng đã rõ ý định và mưu mô của nàng: nàng cố tình để cho Hoài Nguyên đến phòng nàng giữa lúc nàng đang tình tự với chàng và Hoài Nguyên sẽ sáng mắt ra khi thấy rõ là chàng Minh Huy ở lại đây để «o mèo», ở lại đây vì nàng chứ không phải vì bạn.

Chàng lại đặt câu hỏi để kéo bạn về với thực tại:

– Và.. sau cuộc tự thú tình yêu đó, nàng hẹn mày đêm nay tới phòng nàng?

– Đúng vậy..

Minh Huy đứng lên, chàng ưu ái vỗ vai bạn:

– Mày thật là thằng tốt phước. Vậy mày chờ gì nữa mà không sửa soạn đến với nàng đi?

Cặp mắt Hoài Nguyên có những ánh mặc cảm tội lỗi:

– Huy. Thật tình mày không buồn tao chứ?

– Buồn gì mày?

– Mày chịu cực, mày chịu cô đơn ở lại đây cốt làm cho tao vui, cốt nâng cao tinh thần tao. Tao lại bỏ mày nằm trơ trọi ở đây một mình để đi vui thú riêng tao. Tao thật thấy bất nhẫn quá đi.

Cặp môi Minh Huy nở nụ cười buồn: nụ cười của người bạn tốt hết lòng vì bạn, người bạn biết quên mình để cho bạn vui:

– Không sao. Trời cho thằng nào, thằng ấy được hưởng. Mày cứ đi, mày cứ vui. Nếu tao ở vào địa vị mày, cũng cảm thấy lương tâm bất nhẫn như mày vậy. Nhưng….

Minh Huy nhún vai biểu lộ sự bất lực của con người trước hoàn cảnh:

– Nhưng như tao đã nói, biết làm sao được? Trời cho mày hưởng mày phải hưởng, không hưởng, ông Trời ổng giận. Đi đi.

– Tao đi.. Mày ở nhà..?

– Tao ở nhà nằm đọc sách. Mày có thể để cuốn Phong tục Yêu Đương của đồng bào Thượng lại cho tao đọc. Chắc tao sẽ ngủ say trước khi đọc hết hai trang..

Hoài Nguyên còn cẩn thận siết tay bạn một cái thật chặt để tỏ lòng biết ơn trước khi vào phòng ngủ thay y phục.

Minh Huy còn lại một mình trong phòng khách.

Chàng hoạt động thật mau lẹ. Sẵn có tập giấy và cái bút trên bàn, chàng viết vài dòng vào tờ giấy rồi nhón gót đi ra ngoài.

Chừng hai phút sau, Minh Huy đã trở vào phòng.

Khi Hoài Nguyên bận y phục chỉnh tề từ phòng trong bước ra, chàng thấy Minh Huy vẫn ngồi yên chỗ với điếu thuốc lá trên môi.

Hoài Nguyên phải cố gắng làm cho bộ mặt chàng xịu xuống để che dấu bớt ý thống khoái sắp được gần đàn bà đẹp.

Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa phòng. Hoai Nguyên ra mở cửa.

Một chú bồi phòng nhìn vào:

– Ông nào là ông Hoài Nguyên…? – Tay chú cầm một lá thư đưa ra…

– Tôi. – Hoài Nguyên đáp – Gì vậy?

– Ông có thư.

Minh Huy vẫn ngồi tỉnh trong lúc Hoài Nguyên bóc thư xem. Rồi như người hỏi cho phải phép, chàng cất tiếng:

– Gì đó?

– Thư của Hồng Hạnh. Nàng đổi chỗ hẹn. Nàng hẹn tao ở bên bờ hồ.

– Thơ mộng nhất rồi.

Viễn ảnh nửa đêm ra ngồi bờ hờ Đà-Lạt lạnh buốt không làm cho Hoài Nguyên hứng thú mấy, nhưng hình ảnh người đẹp Hồng Hạnh thơm phức thịt da phây phây, mơn mởn làm cho chàng ấm lại. Đàn bà thường thay đổi ý muốn như vậy. Vừa dặn người ta đến phòng riêng đã thay qua bờ hồ. Nhưng biết làm sao hơn, đàn ông hào hoa có nhiệm vụ và bổn phận phải chiều ý người đàn bà. Hoài Nguyên sốt sắng trở vào lấy thêm cái áo paraverse. Chàng dự định sẽ trải cái áo này xuống cỏ để cặp mông tròn của nàng ngồi lên hoặc phủ áo lên vai nàng, vai chàng. Dù sao đi nữa, đêm nay cuộc đời chàng cũng đẹp hơn cuộc đời Minh Huy cô đơn rất nhiều, quá nhiều.

Hoài Nguyên vừa ra khỏi phòng, Minh Huy nhổm dậy đi thay y phục.