← Quay lại trang sách

Chương 9

RẤT CHẬM, Hoài Nguyên đặt ống nói xuống máy, chàng thê thảm nhìn bạn và nói với người bạn thân nhất đời chàng bằng cái giọng mà một nhà lãnh tụ thường dùng để nói với các đàn em. «Đảng mình bị cúp viện trợ» hoặc, như giọng của các ông chủ báo khi nói «Báo mình bị… đóng cửa vĩnh viễn»:

– Nàng… từ chối, nói chuyện với tao??

Hoài Nguyên vẫn còn bàng hoàng không hiểu tại sao Như Ngọc lại đáp ứng thiện chí nối lại đường tơ của mình bằng hành động đầy hận thù như nàng vừa làm.

Minh Huy đã tắt radio.

Yên lặng trở lại trong căn phòng khách sạn.

– Hơi tệ… – Minh Huy lắc đầu và thở dài – đàn bà tàn nhẫn thật!! Đàn bà tàn nhẫn hơn đàn ông nhiều. Khi đàn bà tàn nhẫn, không một sinh vật nào đi hai chân hoặc bốn chân trên mặt đất này có thể tàn nhẫn bằng …

Hoài Nguyên thẫn thờ:

– Tao đã chịu đầu hàng… Tao gọi điện thoại về cho nàng để nói với nàng rằng tao.. nhớ thương nàng.. Vậy mà nàng lại không thèm nói chuyện với tao..

Minh Huy vỗ vỗ lên vai bạn:

– Mày thấy tao nói có lý không?? Mày còn đuổi theo Như Ngọc, nàng còn lảng tránh mày. Tình yêu như cái bóng. Mình đuổi bóng, bóng chạy đi, Mình cứ đi đường của mình, bóng nó bắt buộc phải theo mình.

Cơn uất hận dâng lên tràn đầy lồng ngực làm cho Hoài Nguyên trở thành nồng nàn:

– Mày nói đúng.

Minh Huy «bốc thuốc» như máy:

– Mày phải làm sao cho nàng chạy theo mày. Mày phải tỏ ra.. mạnh, vui, yêu đời.

Hoài Nguyên nhắc lại yếu xìu.

– Đúng. Tao phải mạnh, vui, yêu đời.

Thấy bạn đi ra cửa, Hoài Nguyên gọi với:

– Đi đâu thế?

– Ở yên đó. Tao đi tìm gói thuốc lá trở lại ngay – Minh Huy chỉ tay vào giường. – Lên giường nằm cho ấm đi. Mới tắm xong, đừng có phong phanh vậy. Tao về ngay…

– Về mau nghen.

Chàng thanh niên thấy mình cần phải « mạnh vui, yêu đời » nhăn nhó như một chú bé con lạc mẹ.

– Tao chịu cô đơn chưa nổi đâu. Đi đâu về đây mau mí tao. Cho tao đỡ buồn..

Mười phút sau Minh Huy đã đi, bên cạnh người thiếu nữ chàng thấy là đẹp, sang quyến rũ nhất Đà-Lạt, trên con đường trải đá vòng quanh khách sạn. Họ đi dưới rặng thông, đêm sáng trăng, gió rì rào, thông reo và chàng trẻ tuổi phải đem hết can đảm và kiên nhẫn ra xử dụng để khỏi ôm chầm lấy Hồng Hạnh mà hôn như cắn đôi môi mọng của nàng.

Hồng Hạnh bận cái robe sac bằng một thứ vải bông chắc là mầu hồng. Gặp ánh trăng, mầu áo của nàng có mầu sắc lung linh, thần tiên khó tả. Hai cánh tay nàng để trần và một phần ngực của nàng cũng trần. Những da thịt ấy lồ lộ dưới ánh trăng. Huy thấy nàng lúc thì như thật to con, to như Ursula Andress trong phim «Điệp viên James Bond đánh Thầy Nô», lúc thì lại nhỏ xíu, nhỏ như một nữ sinh mười bẩy tuổi. Sự thật thì nét mặt và khuôn mặt của Hồng Hạnh quyến rũ Minh Huy nhiều hơn cả. Đây là lần thứ nhất chàng gần một người thiếu nữ có khuôn mặt « vừa hiểu biết, vừa ngây thơ ».

Minh Huy đã gặp và đã yêu nhiều người thiếu nữ. Đa số các nàng đó đều «thộn» hoặc kiêu kỳ, hoặc ngờ nghệch và những cuộc giao thiệp chỉ có mục đích là thực hiện một hoặc vài cuộc ái ân với các nàng. Dù có nói chuyện, câu chuyện cũng chỉ là để dọn đường cho cuộc gần nhau xác thịt mà thôi.

Lần này, với Hồng Hạnh… thoạt đầu Minh Huy cũng chỉ có nghĩ đến việc gần nàng để có thể làm ái ân với nàng. Nhưng chỉ mới đi dạo với nàng đêm nay dưới trăng thanh, gió lạnh này của núi đồi Đà-Lạt, chàng đã thấy hồn vía ngẩn ngơ, bàng hoàng chẳng đâu vào đâu cả…

Chàng cảm thấy rõ ràng là tâm trạng chàng có một cái gì thật khác. Ít nhất, nó cũng khác nhiều với trạng thái tâm hồn chàng khi chàng đi chơi với những người con gái trước đây đã đến trong đời chàng..

Đi bên cạnh Hồng Hạnh trên lối đi thật đẹp từ ngày lên tới đây chàng chưa hề đặt chân trên con đường này, Minh Huy vừa cố gắng tỉnh trí để nói chuyện trăng gió, trời đất với nàng, vừa cố gắng tìm hiểu chính chàng, tìm hiểu để chọn một hướng đi…

Tại sao đêm nay chàng lại xúc động thế này?

Dường như kính trọng người thiếu nữ này? Nếu bây giờ họ ngồi lại dưới rặng thông kia, nàng dựa lưng vào ngực chàng, chàng có hôn nàng hay không? Hôn nàng? Việc đó là việc mà Minh Huy làm như máy đối với những người thiếu nữ trước đây, nhưng việc đó làm cho chàng ngần ngại đêm nay.

Phải chăng đêm nay Minh Huy có phản ứng kỳ lạ ấy là vì ở đây quá ít đàn bà chưa chồng?

Không có lý lắm. Chàng mới từ Sàigòn lên đây được mấy ngày mấy đêm, chàng đâu có thèm khát đàn bà đến cái độ vừa gặp đàn bà là đã cung kính đặt nàng lên ngôi thần tượng Nữ Sắc.?

Minh Huy phân vân, chàng suy nghĩ mãi mà vẫn chưa biết phải có thái độ nào với Hồng Hạnh. Trong khi đó ánh trăng làm cho bóng họ chụm vào nhau trên mặt đường sỏi đá, mùi hương thơm ngây ngất, mùi da thịt sạch, mạnh của người thiếu nữ theo gió phảng phất bay qua chàng.

Hồng Hạnh là người gợi chuyện để nói:

– Anh có tin rằng Như Ngọc và anh Hoài Nguyên có thể sẽ đoàn tụ được không?

Y như một người bạn quí nhất đời, Minh Huy khiêm nhượng:

– Tôi tin như vậy, tôi cố gắng hết sức đem họ trở lại gần nhau.

– Anh bỏ qua đừng để ý nhé.. Vậy mà Hạnh cứ tưởng là anh không tán thành cuộc hôn nhân của anh Hoài Nguyên..

Bị nói trúng tim đen, Minh Huy giật mình, chàng nhìn qua dò xét nét mặt của người thiếu nữ. Nàng cỏ vẻ thành thật chứ không có nét gì diễu cợt:

– Sao Hồng Hạnh lại nghi cho tôi như thế?

Nàng cười nhẹ như để xin lỗi:

– Hạnh đọc được những điều ấy trong sách vở, Hạnh đọc sách về tâm lý người đời mà. Sách là sách và đời là đời, là thế đó. Chẳng phải cái gì viết trong sách cũng là đúng..

– Hạnh đọc thấy gì trong sách?

– Hạnh có đọc một đoạn viết về tâm lý của những người thanh niên độc thân sống chung với nhau. Những người bạn này thường không muốn thấy nhau đi lấy vợ. Họ muốn bạn họ cứ sống độc thân như họ mãi. Họ coi việc một kẻ trong bọn bỏ đi lấy vợ là một hành động đào ngũ, phản bội nữa.

Minh Huy nghĩ thầm: «Đúng bỏ mẹ. Tên tác giả cuốn sách tâm lý đó chắc chắn đã từng sống qua cái hoàn cảnh của mình. Nhưng mình … phá không phải vì ghen với hạnh phúc của bạn mà phá. Mình phá cuộc hôn nhân của bạn là vì mình thấy rõ thằng bạn mình nó mù quáng, nó lao đầu xuống sông, vào đầu xe hỏa. Nó sắp khổ. Vì vậy, mình phá nó là để tránh cho nó cái khổ ».

Tuy nghĩ thế nhưng chàng chỉ nói:

– Hồng Hạnh nói không sai lắm đâu. Cũng có khi những người bạn trai sống quá thân với nhau có phản ứng như vậy khi một người trong bọn bỏ đi lấy vợ, ở riêng. Nhưng đó không phải là trường hợp của tôi. Hạnh quên rằng tôi là người lính, sống rừng bụi, tôi có thể sống nay chết mai.. Các bạn của tôi còn có rất ít.. Nguyên nó là một trong số những người bạn thân nhất, lâu đời nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ ngày còn nhỏ tí.. Mỗi lần nghỉ phép về thấy bạn sống xô bồ, nay cô này mai cô nọ, tôi rất buồn… Nếu thấy nó có gia đình yên ấm, hạnh phúc, chắc tôi sẽ sướng hơn cả nó. Sung sướng và an tâm nữa…

Trong giây phút ấy, Minh Huy trở thành rung động thật sự.

Giọng nói của chàng có những âm thanh rung động vừa phải, Minh Huy nói sai sự thực nhưng lúc đó, chàng yên trí rằng đó là sự thật. Trường hợp của chàng là một trường hợp «lộng giả thành chân». Việc những nữ kịch sĩ đóng những vai đau thương rồi bỗng dưng thấy đau thương thật, khóc thật, buồn thật trên sân khấu, trước máy quay phim là như vậy.

Hồng Hạnh bị lây sự «thành thật và xúc động» của Minh Huy:

– Hạnh có thể làm gì giúp được anh trong việc làm cho hai người bạn của chúng mình có hạnh phúc được chăng?

Tuy xúc động nhưng Minh Huy vẫn không quên được ái tình.

– Hai chúng ta có thể làm được việc này để giúp họ.

– Việc gì anh?

– Hoài Nguyên nó yêu Như Ngọc. Điều ấy tôi thấy rõ. Có điều nó lại không tin tưởng ở tình yêu.

– Yêu mà lại không tin ở tình yêu? Thế thì chúng mình làm gì để giúp anh ấy được?..

– Chúng ta, Hồng Hạnh và tôi, có thể yêu nhau. Giả vờ thôi, để cho Hoài Nguyên nó thấy là chúng mình sung sướng.. Nó sẽ nghĩ tới tình yêu của nó. Nó sẽ nghĩ tới chuyện nếu nó gần Như Ngọc, nếu có Như Ngọc ở bên, nó cũng có thể sung sướng ngang như chúng mình.

Hồng Hạnh cười nhẹ…

Minh Huy sẽ không ngạc nhiên lắm nếu Hồng Hạnh cười phá lên hay cười vào mũi chàng, nói thẳng cho chàng biết là gian ý gạ gẩm «đưa nàng vào xiếc» của chàng quá lộ liễu.

Dù có bị lật tẩy, chàng vẫn cứ phải nói thế, phải làm thế. Tình yêu như một ván bài Xì. Muốn ăn to phải liều, đôi khi phải tháu, và đôi khi ăn to, đôi khi vỡ mặt. Đó là chuyện thường.

Chàng không thể ở lại đây được nhiều ngày.

Dù Hoài Nguyên nó không nổi điên lên xách va-ly ra máy bay một mình, chàng cũng chỉ có thể ở đây được nhiều lắm là một tuần lễ.

Đi lâu quá, chủ nhiệm Văn Điệu tham công, tiếc việc, không bao giờ nuôi một nhân viên nào làm ít hơn đồng tiền lương – dù Văn Điệu trả rẻ mạt và chỉ có «gái» là lấy được tiền của Văn Điệu – sẽ làm điên lên, y như sự vắng mặt của nhân viên là một việc quan trọng nhất đời…

Câu nói sau đó của Hồng Hạnh làm cho Minh Huy tạm yên lòng:

– Anh tốt với bạn quá đi…

Chàng yên lòng vì không bị Hồng Hạnh cười vào mặt, nhưng ngay sau đó chàng lại lo âu: Nàng có thể bị chạm tự ái: «Anh chỉ giả vờ yêu tôi vì việc đó có lời cho bạn của anh thôi sao? » Nàng có thể nghĩ hoặc nói thẳng ra như vây. Khó. Thật khó.. Việc lấy lòng đàn bà đẹp không dễ như nhiều anh văn sĩ còm tưởng tượng ra để viết tiểu thuyết cho rằng đàn ông cứ gặp đàn bà là được yêu văng tê, yêu vung tí mệt…

– Hồng Hạnh đừng giận nhé….

– Có gì đâu mà Hạnh giận anh nhỉ.

Khuôn mặt dưới ánh trăng mà chàng trẻ tuổi hào hoa thấy đó là một khuôn mặt nữ sinh, đa tình nhưng còn ngây thơ, một bông hoa chưa nở, một hỏa diệm sơn chưa nổ…

– Hồng Hạnh thật đáng yêu.. Không cần phải giả vờ, tôi cũng có thể yêu Hồng Hạnh.. Yêu đến có thể chết ngay được…. Nhưng tôi thấy tôi không có quyền…

Chàng bỏ lửng câu nói để thở dài.

Nàng có vẻ thắc mắc…

Rất có thể là lúc đó nàng nghĩ tới trường hợp không thể yêu được của nhân vật trong tiểu thuyết «The sun also rise» – Tác giả Ernest Hemingway. Vì một tai nạn chiến tranh, người thanh niên trong tiểu thuyết “không thể yêu được về xác thịt…” Mà không yêu được về xác thịt tức là…không yêu được.

Nàng hỏi nhẹ như hơi thở:

– Sao anh…

Nàng dừng bước, chàng dừng bước.

Quanh họ, trăng đêm tràn đầy như một biển trăng. Chỉ có gió thổi thông reo. Họ đứng trong ánh trăng « Đôi bờ vai áo lạnh..Được ôm tấm thân này trong tay chắc là ấm lắm.» Những ý nghĩ trôi qua óc họ:«Tại sao chàng lại không yêu được? Không có quyền yêu thật là nghĩa gì?»

Chàng quay lại để đứng đối diện nàng.

Trên mặt đất, hai cái bóng thân nhau hơn gần nhau hơn là hai người thật bằng xương bằng thịt …

Chưa bao giờ đời họ có đêm trăng đẹp đến thế…

Chàng ngập ngừng:

– Tại vì… cuộc đời của tôi.. Vợ là súng, con là đạn.. Nói ra thì có vẻ giả dối.. nhưng sự thực là thế.. Tôi có thể chết bất cứ ngày nào, vì vậy dù có yêu Hồng Hạnh.. Tôi xin lỗi.., dù có yêu ai đến chừng nào đi chăng nữa, tôi cũng không dám để lộ cái tình yêu ấy.. Tôi không có quyền làm như thế..

Hồng Hạnh cảm động. Người chiến sĩ đẹp trai này chắc chắn phải là một sĩ quan chỉ huy, ít nhất cũng là Trung Tá, chắc chàng đánh giặc hăng lắm và chàng đã nói đến tên nàng.. Tuy chàng, có chữa lại, nàng vẫn nghe y nguyên câu chàng nói là: «..Dù có yêu Hồng Hạnh đến chừng nào đi chăng nữa, tôi cũng không dám nói..».

– Tình yêu đi đôi với cuộc sống – nàng khẽ nói như để an ủi, để khuyến khích chàng – còn sống ngày nào, chúng ta còn có quyền yêu ngày đó…

Nhưng Hồng Hạnh cũng không đến nỗi khờ khạo lắm, nàng mỉm cười và nói một câu mơ hồ:.

– Anh.. ghê lắm. Lẽ ra Hồng Hạnh không nên đi chơi một mình với anh như thế này…

Minh Huy ngắt một cánh lá dừa dài. Chàng cuộn cuộn thật nhanh và khéo léo cuộn cành lá theo ngón tay.

Hồng Hạnh tò mò:

-Anh làm chi vậy?

– Chờ coi. Một thói quen mà tôi học được ở trong rừng. Nhiều lúc ngồi chờ địch, buồn chán không biết làm gì cho qua thời giờ, anh em chúng tôi bày ra trò ngắt lá rừng, kết lại thành những con thú..

Chàng nói và làm y như chàng là một chiến sĩ quanh năm sống trong rừng già thật sự chứ không phải một anh nhà báo may mắn được làm trong tòa soạn một tờ nhật báo bán chạy, chi tiền lương tương đối khá và no đủ từ cả mươi năm trời nay ở giữa thủ đô Sàigòn

– Làm mãi thành quen tay…

Cánh lá dừa cuộn lại trên những ngón tay chàng đã trở thành có cái hình thù của một con búp-bê. Tuy không giống lắm nhưng với một chút tưởng tượng, Hồng Hạnh cũng có thể nhìn ra chàng định chế tạo một con búp-bê bằng lá dừa. Chàng ngắt một cánh lá dừa thứ hai làm tóc và váy cho con búp-bê.

– Xong rồi. Một con búp- bê cây nhà, lá vườn đặc biệt Giao Chỉ. Cô sẽ không thể mua được con búp-bê này ở bất cứ đây, với bất cứ giá nào.

Chàng trao búp bê cho nàng.

– Giới thiệu với cô…đây là búp-bê Hồng Dung, em gái của búp-bê Hồng Hạnh. Cô bé này có nhiệm vụ đi theo để….

-..Để làm kỳ đà cản mũi?

– …Để bảo vệ an ninh cho cô búp-bê chị..

Hồng Hạnh dơ con búp-bê lên cao, nàng xuýt xoa:

– Anh khéo tay quá. Đẹp ghê…

Minh Huy nghĩ thầm: « Anh còn làm được nhiều trò khéo tay nữa. Khéo lắm kia.. » nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ, hồn nhiên lúc đó của Hồng Hạnh dưới ánh trăng, vẻ mặt gần như là cao thượng, đẹp tuyệt vời và trong trắng chàng tự thấy xấu hổ vì ý nghĩ xác thịt dơ dáy, bỉ ổi của mình.

Không nghĩ bẩn nhưng Minh Huy thấy chàng có thể làm những việc thuộc về tình yêu không bẩn thỉu dơ dáy chút nào như hôn nàng, như nói rằng chàng yêu nàng.

Chàng và nàng đã đứng sát vào nhau, giữa họ chỉ còn có con búp bê.

Chàng định ghé môi hôn lên má nàng, nàng đưa nhẹ con búp-bê cho nó chạm vào môi chàng:

– Ê.. coi chừng. Hồng Dung nó không bằng lòng, nó về mách má thì chết ạ.

Chàng hôn nhẹ lên con búp-bê và do đó, hôn được lên mấy ngón tay của nàng.

– Mấy cô nhỏ này là ghê lắm – chàng nói – mấy cô là chuyên ghen với chị..

Chàng hôn lên má nàng. Mùi cam nho làm cho chàng ngây ngất. Chiếc hôn chuyển dần từ trên gò má xuống tới môi nàng. Hồng Hạnh không «cộng tác», tức là không hôn lại nhưng nàng cũng không phản đối tức là không đẩy chàng ra.

Chính Minh Huy là người phải tự động chấm dứt cái hôn.

Chàng thấy trong chàng rạo rực một cái gì khó tả. Cái rạo rực đó dâng lên mạnh như sóng biển. Chàng biết nếu chàng không tự làm cho nó ngừng lại rất có thể làn sóng đó sẽ cuốn chàng đi, sẽ làm cho chàng không còn tự chủ được nữa và chàng sẽ làm những cử động bê bối, quá trớn, không đúng lúc và chàng sẽ bị người thiếu nữ da thịt thơm phức này khinh bỉ.

– Chúng ta làm việc này cho.. Hoài Nguyên..

Ngây thơ một cách dễ sợ và quyến rũ đến một mức độ kinh hồn, động phách, Hồng Hạnh mỉm cười:

– Nếu làm cho Hoài Nguyên thì em… bằng lòng.

Lập tức Minh Huy ôm lấy lưng nàng, xiết nàng lại và hôn nàng lên môi. Cái hôn nặng nề đầy dục tình…

Quanh họ chỉ có tiếng thông reo và ánh trăng vàng chẩy như nước. Trăng cũng lạnh như nước..

Lâu lắm, Hồng Hạnh mới đẩy nhẹ vai Minh Huy ra:

– Tuy nhiên – nàng khẽ nói, hơi thở từ miệng nàng ngọt như mùi đường phèn hấp với cam thảo, bay vào phổi chàng – chúng mình chẳng nên.. chiều hắn quá…

Minh Huy ngẩn ngơ:

– Em nói chiều ai?

– Chìu Hoài Nguyên.

Tinh quái một cách rất hồn nhiên, nàng tiếp:

– Nếu chúng mình.. yêu nhau,. thì khác. Đằng này chúng mình chỉ giả vờ yêu nhau để làm tốt cho bạn, Hạnh thấy làm như vậy là đủ rồi. Nhất là khi Hoài Nguyên lại không có mặt ở đây.

Không còn biết phải nói gì hơn, Minh Huy đành trơ trẽn:

– Minh phải dượt y như thật, nó mới tin chứ..

– Hạnh nghĩ đêm nay chúng mình dượt và giả vờ thế này cũng đủ quá rồi… cám ơn anh đã cho Hạnh con búp- bê không thể mua ở đâu được này…

Nàng quay gót đi trở về.

Minh Huy vội nắm cánh tay nàng:

– Bao giờ chúng mình lại gặp nhau?

– Tối nay khách sạn có dạ vũ…

Chàng nhăn nhó:

– Phải chờ từ giờ tới tối mai thì lâu quá.

– Anh chờ địch trong rừng cả mấy ngày còn được nữa là…

Minh Huy đứng ngây ra. Chàng không biết Hồng Hạnh giả vờ như không biết sự thật để đùa rỡn chàng chơi hay là nàng yên trí chàng là lính chiến thực sự, chưa bao giờ chàng bối rối, mất nhiều khả năng chủ động như với người thiếu nữ này:

– Chờ địch khác, chờ người….

Chàng định nói là «chờ người yêu khác» nhưng sợ tiếng «người yêu» làm cho Hồng Hạnh đề phòng nên sửa lại:

-…Chờ người đẹp như Hạnh lại khác. Phải chờ từ giờ tới tối mai lâu quá chắc tôi không sống nổi đâu.. Thôi.. hẹn gặp nhau trưa mai để ăn trưa đi..

Nàng gật đầu:

– Vâng. Trưa mai.

Hoài nguyên nằm trên giường đọc sách khi Minh Huy về tới nơi và sửa soạn giường ngủ. Hoài Nguyên đang đọc say sưa quyển sách viết về những tục lệ yêu đương của đồng bào thiểu số đoạn sách đang hấp dẫn và gay cấn nên chàng không chú ý lắm đến bạn. Khi Minh Huy sắp nằm vào giường. Hoài Nguyên mới hỏi:

– Ê.. Mày nói đi nua thuốc lá. Mua thuốc lá gì mà lâu dữ vậy?

Minh Huy gài nút áo pyjama, đáp tỉnh:

– Tao hút thuốc Philip vàng, khách sạn không có,phải nhờ người về tận Đà-Lạt mới mua được mấy gói.

– Đâu? Philip vàng của mày đâu?

Minh Huy nhìn quanh:

– Lại bỏ quên dưới phòng ăn rồi…

Chàng tặc lưỡi:

– Sao hồi này tao hay quên quá đi. Để đâu quên đấy…

– Nhấn chuông gọi bồi nó mang lên cho.

– Thôi, tao không muốn làm phiền thiên hạ. Để sáng mai xuống lấy. Bây giờ tao cũng hết cần thuốc rồi…

– Sao tao nghi mày quá đi..

– Nghi gì?

– Nghi mày có chuyện gì mà mày dấu tao. Mày vẫn quen hút Lucky kia mà?

– Tao mới đổi thuốc từ tối nay..

Hôm sau Minh Huy viện lý do nhức đầu để khỏi phải cùng đi chơi với Hoài Nguyên vào vùng đồi núi Đà-Lạt. Hoài Nguyên một mình vào thăm một sóc Thượng, thăm nơi sinh sống của một sắc dân thiểu số đã có một thời vàng son huy hoàng ở trên miền đất đẹp này. Người Thượng cổ xưa theo như quyển sách mà Hoài Nguyên vừa được đọc, có một đời sống tâm linh cũng như ái tình hiện tại.

Minh Huy ở lại để ăn cơm trưa với Hồng Hạnh.

Tối nay, khách sạn dành riêng cho những cặp vợ chồng mới cưới – duy nhất và nổi tiếng nhất của miền đất tự do chưa bị cộng sản đô hộ này – có tổ chức một dạ vũ. Người tổ chức, lẽ tất nhiên, phải là nhân viên giao tế của khách sạn. Và người phụ trách giao tế một chức vụ mới tinh vừa từ Âu Mỹ du nhập xã hội Việt Nam chậm tiến, một chức vụ được gọi là « public relation » và chỉ những người thanh lịch, văn minh, giàu sáng kiến mới có thể đảm nhiệm được – của khách sạn này là cô Hồng Hạnh. Vì có dạ vũ buổi tối, thêm một ban nhạc sống được mời từ Sàigòn lên giúp vui. Ngay từ buổi chiều các vị nhạc công đầu búi tóc rối, râu ria rậm rạp bắt chước các vị đàn anh Beatles và hơn các đàn anh ở chỗ trốn quân dịch hay hơn, bền hơn đã sốt sắng chơi nhạc cho những cặp buồn chân muốn nhẩy nhót ngay lập tức.

Nhiều cặp vợ chồng để dành chân cẳng đến tối nhẩy nhưng cũng có nhiều cặp thừa sức, tham lam muốn nhẩy ngay, ngay từ bốn giờ chiều, đã ôm nhau dìu nhau đi trên sàn gỗ. Trong số này có cặp Minh Huy Hồng Hạnh.

Với tư cách là người phụ trách giao tế của khách sạn lớn này, Hồng Hạnh được và bị các bà, các cô khách tới hỏi luôn. Họ hỏi nàng về tất cả mọi vấn đề đã, đang, sẽ và có thể làm cho họ thắc mắc. Cuộc nhẩy của Minh Huy Hồng Hạnh cứ bị đứt quãng luôn luôn. Minh Huy thấy rằng rất có thể mấy cô vợ trẻ, vợ mới tinh đang ngụ ở khách sạn này, dám hỏi giao tế viên về cả những vấn đề ái tình, chẳng hạn như vấn đề làm sao cho những ông chồng mới, trẻ của họ được hài lòng với họ…

Tuy bị phá đám hơi nhiều như thời gian buổi chiều đẹp này cũng trôi qua rất mau trong cuộc đời Minh Huy. Chàng đã từng được nhẩy với nhiều đàn bà đẹp ở Sàigòn, chàng đã từng được thấy những cặp mắt thèm thuồng, ao ước của thiên lạ đặt vào chàng và người đàn bà nhẩy với chàng, nhưng chưa lần nào chàng cảm thấy hách bằng lần này. Ở đây hôm nay có nhiều đàn bà đẹp, và Hồng Hạnh là người đàn bà đẹp nhất.

Bốn giờ chiều, Hoài Nguyên lừng khừng vào phòng, Minh Huy giật mình khi thấy bạn. Chàng không muốn Hoài Nguyên thấy mặt Hồng Hạnh. May sao lúc đó chàng và nàng đang ngồi ở bàn và Hồng Hạnh đang bị một bà khách phỏng vấn vì một vụ thắc mắc lẩm cẩm nào đó. Minh Huy vội chạy ra chặn bạn lại:

– Sao về sớm thế? Chương trình du ngoạn đến tối mới về cơ mà?

– Người ta về thì mình cũng về chứ sao.?

Minh Huy lôi ngay Hoài Nguyên qua phòng bên cạnh. Phòng này có bàn bi-da, bàn ping-pong có bàn bi điện gọi là bàn Tilt, có máy đánh bạc một mình gọi là machine à sou đánh bằng đồng bạc cắc đút đồng bạc Ngô Đình Diệm vào khe máy, kéo mạnh cái tay quay máy chạy và nếu người đánh bạc một mình với máy gặp hên, hoặc máy cao hứng, mở nắp dưới đáy, những đồng bạc ở trong lòng máy sẽ đổ ra và người đánh được quyền vơ. Hoài Nguyên được kéo đến trước một cái máy đánh bạc một mình và được nhét một cọc tiền cắc vào tay:

– Đánh cái máy này đi. – Minh Huy bảo bạn – cái máy này đầy lắm rồi đó.. Mày cần phải đánh bạc cho quên đời.. Đang có chuyện buồn, mình cần đánh bạc. Đánh bạc là quên hết..

Hoài Nguyên phản đối:

– Tao hết buồn rồi.

– Bậy nào. Mày hãy còn buồn, mày đang buồn nữa là khác.

– Có thể tao buồn nhưng đang lúc này thì tao không.

– Không thì… lại càng phải đánh bạc..

-Ở bên đó nhót, có nhạc..Tao cần nhẩy vài bản.

– Nhẩy với ai? Nhẩy với tao à? Thôi đừng lẩm cẩm, đánh đi nè.

Minh Huy đút một đồng cắc vào khe máy, kéo roạt tay quay, máy chạy rào rào, một tiếng chuông gõ “kong” rồi vài đồng cắc từ trong máy vãi ra:

– Thấy không? Máy này đầy nhóc. Có tên đã nuôi máy này từ ba tháng nay. Nhà hàng nó sắp mở lấy bớt tiền đi đấy..

– Ở đây toàn là khách mới cưới vợ tới hưởng tuần trăng mật, làm gì có thằng nào ở đây tới ba tháng mà nuôi máy?

– Tên này là khách đặc biệt. Tuần trăng mật của nó kéo dài những nửa năm. Mà mỗi năm nó lấy vợ một lần..

Hoài Nguyên bắt đầu đút tiền vào máy và kéo tay quay. Chàng quen tay và chăm chú vào máy. Minh Huy lặng lẽ trở lại phòng khiêu vũ.

Hồng Hạnh đang nhìn quanh tìn chàng:

– Xin lỗi Hồng Hạnh. Tôi hết thuốc lá nên chạy lên phòng lấy thuốc. Tôi hút Philip Morris vàng, ở đây không có bán, loại thuốc lá này, tôi phải mang nó theo từ Sàigòn..

Hồng Hạnh nhìn gói thuốc lá bao giấy mầu vàng vừa được bỏ ra bàn để làm chứng:

– Lính như anh coi bộ.. hơi khó đấy – nàng nói bằng một giọng nửa nghi ngờ, nửa tinh quái – ở trong rừng mà hết thuốc thì làm sao? Chắc là anh cũng phải chạy về tận Sàigòn mua?

Minh Huy cười trừ. Chàng coi như câu hỏi của Hồng Hạnh như một lời nói đùa không cần trả lời.

Họ lại khiêu vũ. Hồng Hạnh có kiểu cách nhẩy đẹp và sang. Họ thật đẹp đôi. Đêm nay chắc chắn chàng và nàng sẽ chiếm giải Champagne về cuộc thi nhẩy Tango.

Hồng Hạnh cũng đã từng nhẩy với nhiều người đàn ông có bước đi bay bướm nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy người nàng nhẹ nhàng, lâng lâng những bước chân lướt đi êm như đi trên mây, đi trong mơ, như chiều nay…

Hoài Nguyên hùng hục và chăm chỉ đánh bạc với máy

Bên cạnh cái «machine à sou» có một đĩa gạt tàn thuốc lá. Bạc cắc được chàng xếp thành từng cọc bên cạnh đĩa. Những cọc bạc cứ cao lên, vơi đi, rồi lại cao lên..

Chàng trẻ, tuổi như bị mặt kiếng của máy với những hình chùm nho trái táo, chú lính hải quân thay phiên nhau xuất hiện, thôi miên…

Minh Huy đưa Hồng Hạnh ra khỏi phòng khiêu vũ khi thiên hạ tạm nghỉ để chuẩn bị dạ vũ. Chàng cố ý không đưa nàng đi ngang phòng giải trí cạnh đó để nàng đừng gặp Hoài Nguyên.

– Tôi không ngờ những ngày sống mà tôi yên trí là sẽ tẻ lặng của ở đây lại đẹp như thế này…

Tiếng nói của chàng thanh niên hào hoa vờn êm bên tai người thiếu nữ đẹp và quyến rũ. Chàng và nàng đi song đôi dưới hàng thông trên con đường trải sỏi bên cạnh khách sạn. Bây giờ thời gian là năm giờ chiều, trời Đà-Lạt đã bắt đầu tối và vầng trăng non đã bắt đầu nhô lên nơi sườn đồi trước mặt. Chàng ngửng mặt nhìn trời:

– Đêm nay chắc trăng đẹp lắm. Chỉ độ 9 giờ, là trăng đã sáng..

Nàng cũng ngước đôi mắt đẹp nhìn trăng:

– Vâng, chắc là đẹp lắm..

– Ở thành phố, như ở Sàigòn chẳng hạn, mình đâu có thấy trăng. Người sống ở những thành phố chật hẹp, đông đúc thật khổ. Không mặt trời, không thấy mặt trăng, chỉ thấy mái nhà xám và rác rưởi. Không được hưởng cả gió mát..

Minh Huy nhớ một đoạn văn tương tự được tả trong một tiểu thuyết nào đó của một chàng văn sĩ quen.

Đoạn văn viết về cuộc sống vất vả xa rời thiên nhiên và lẽ tất nhiên là cực khổ của những người dân thành thị, Chàng nhớ đoạn truyện đó vì nó có chứa dựng một nhận xét hay hay là: người dân thành phố có thể có nhiều tiện nghi như điện nước xe cộ nhưng thiếu nhiều về thiên nhiên. Người thành phố thiếu nhất là mặt trăng. Ban đêm thành phố sáng hoặc mù mờ ánh đèn điện tùy theo từng nhà giàu hay nghèo, từng khu vực đông hay thưa dân cư, nên dù trên trời đang có trăng sáng, anh dân thành phố cũng không biết.

Minh Huy dừng lại trước một hình nhân bảng gỗ. Hình nhân này bận một bộ y phục bằng một thứ hàng đan bằng tay của đồng bào thiểu số: áo cụt tay có tua ở gấu, phần dưới chỉ có một cái khố. Thứ hàng đặc biệt đan bằng gai có mầu sắc vui mắt.

Hồng Hạnh dừng lại bên chàng.

– Bộ y phục gì đây, Hồng Hạnh?

Nàng mỉm cười:

– Đây là y phục cổ truyền của đồng bào Thượng, dùng cho người nam bận trong ngày hôn lễ. Đúng ra là để chú rể bận trong ngày cưới và đêm động phòng hoa chúc.

Minh Huy nghĩ đến Hoài Nguyên và chàng thấy chàng cũng cần khiêu khích người thiếu nữ đẹp này đôi câu:

– Hồng Hạnh thấy tôi bận bộ này có được không?

Dường như Hồng Hạnh có e thẹn đôi chút, gò má nàng có ửng hồng nhưng nàng cũng vẫn nói được rõ ràng:

– Làm sao em biết? Em đã thấy anh bận bộ này bao giờ đâu?

– Chú rể bận bộ này còn cô dâu thì bận gì?

Lần này, đôi má Hồng Hạnh đỏ au lên:

– Em có phải là người Thượng đâu. Làm sao em biết?

Minh Huy nói như một nhà «phi lô zốp » bi quan:

– Đồng bào Thượng là dân tộc thiểu số, yếu và ít hơn là dân mình, nhưng đồng bào Thượng còn giữ được nhiều đặc tính cổ truyền hơn dân mình rất nhiều. Người ta cứ nói đến đặc tánh với truyền thống của dân tộc Việt, thử hỏi chúng mình còn giữ được gì là truyền thống? Y phục đã bị Âu hóa rồi, lối sống cũng vậy. Ngay cả trong Viện Bảo Tàng của mình cũng không có lấy một bộ y phục của ông cha mình cách đây không nhiều, chỉ 100 năm thôi…

Chàng ngậm ngùi:

– Lẽ ra, mình phải bắt chước đồng bào Thượng là phải…

Như đó là một chuyện rất thường, chàng hẹn nàng trước khi chia tay:

– Tối nay, chín giờ tôi sẽ tới phòng Hạnh.. Để đón Hạnh đi dự dạ vũ..

Nàng nhận lời trước khi nàng kịp biết có những gì có thể xẩy ra trong khoảng thời gian chàng thanh niên hào hoa này tới phòng nàng và nàng cùng chàng đi xuống phòng dạ vũ:

– Dạ.

Minh Huy nồng nàn:

– Mỗi giây phút tôi được gần Hồng Hạnh là một giây phút sung sướng trong đời tôi. Tôi sẽ trở lại sống giữa rừng núi quanh năm không có bóng một người đàn bà nào với hình bóng đẹp của Hồng Hạnh.

Nhận thấy cặp mắt xa xôi, mơ hồ và nét mặt lạ của nàng, chàng ngừng lại rồi hỏi:

– Em sao vậy?

– Em đang nghĩ đến anh Hoài Nguyên. Chúng mình vui với nhau như thế này có.. bỏ rơi ảnh không?

Minh Huy nhún vai:

– Em đừng lo cho Hoài Nguyên. Hắn đang vui ra gì. Hắn đi chơi Suối Vàng từ sáng đã về đâu?

– Nhưng anh ấy vẫn cô đơn một mình, dù là đi chơi đông người. Sự có đôi tất cả mọi người chỉ làm cho anh ấy thêm cô đơn. Em nghĩ anh ấy nên gọi điện thoại về cho Như Ngọc.

Minh Huy gật đầu:

– Tôi cũng nghĩ như Hồng Hạnh. Tôi cũng khuyên hắn như thế nhưng vì tự ái, hắn chưa chịu nghe lời….

Hồng Hạnh nhìn đồng hồ tay:

– Thôi, em phải về sửa soạn..

– Đừng quên tối vui của chúng ta đấy nhé..

Hồng Hạnh nhìn Minh Huy bằng đôi mắt nghi ngờ:

– Tối vui nào ạ?

– Tối nay. Tôi sẽ tới đón Hồng Hạnh đi dự dạ vũ…

Hồng Hạnh vẫn nhìn chàng để dò xét. Sau cùng, nàng chấp thuận.

– Được rồi Hạnh chờ anh, ở phòng, chín giờ…

Họ chia tay nhau.

Hồng Hạnh đi vào phòng giám đốc. Chừng mười phút sau, nàng trở ra. Minh Huy không còn đấy nữa. Nàng đi ngang phòng đặt bàn bi-da, bàn ping-pong và thoáng trông thấy bóng người quen quen đang đứng hì hục quay tay máy đánh bạc. Nàng rẽ vào phòng, đi ngang mặt người đó, nhìn kỹ và thấy chàng ta, là Hoài Nguyên.

Hồng Hạnh khẽ gọi:

– Anh Hoài Nguyên.

Hoài Nguyên quay lại, nhìn thoáng rồi khi nhận ra người đứng đó là Hồng Hạnh, chàng dừng tay:

– Kìa cô Hồng Hạnh.. Cô vẫn khỏe đấy chứ?

– Cám ơn anh,.

Hồng Hạnh cau mày nhìn đống tiền cắc xếp cao nghệu trước mặt Hoài Nguyên. Nàng thấy chàng thanh niên này có vẻ khùng khùng sao đó.

– Tôi lên đây đã được hai hôm rồi, tôi có ý tìm gặp Hồng Hạnh nhưng mà Hạnh hình như bận việc quá thì phải??

Nàng đặt bàn tay lên cánh tay chàng:

– Nguyên… Tại sao anh không gọi điện thoại dàn hòa với Như Ngọc đi?Sao anh không chịu gọi Như Ngọc lên đây với anh. Tôi thấy anh đang cần nhiều đến sự có mặt của Như Ngọc.

Hoài Nguyên nhìn Hồng Hạnh như một anh học trò trẻ con nhìn cô giáo, rồi y hệt một anh học trò trẻ con trả bài học thuộc lòng, chàng nói:

– Tôi chẳng cần gọi điện thoại cho ai hết. Tôi đang sống sung sướng ở đây.

Giọng quả quyết của chàng yếu dần đi:

– Vả lại, nếu có chuyện cần gọi điện thoại.. thì Như Ngọc là người phải gọi cho tôi chớ đâu tôi phải gọi cho Như Ngọc.

Hồng Hạnh nói bằng giọng trách móc:

– Anh cứng đầu cứng cổ lắm.

Hoài Nguyên lắc đầu quầy quậy:

– Không đâu, Minh Huy hắn nói đúng. Tôi không nên tỏ ra mềm yếu.

Đôi mắt Hồng Hạnh nheo lại:

– Anh nói sao? Anh Minh Huy khuyên anh những gì?

– Minh Huy. Chắc cô chưa gặp hắn đâu. Hắn là người bạn thân nhất đời của tôi. Hắn thương tôi lắm. Hắn thấy tôi buồn nên đưa tôi tới đây, hắn cùng tới đây với tôi, cốt ý làm cho tôi vui, hắn bảo tôi rằng, tình yêu như cái bóng, nếu mình đuổi theo nó, nó chạy, nếu mình chạy ngược lại nó sẽ đuổi theo mình, Hắn nói đúng. Hắn có nhiều kinh nghiệm với đàn bà ghê đi. Đàn bà nào mà gặp hắn cũng đều yêu, mê hắn hết.

– Tôi hiểu – Hồng Hạnh hỏi bằng một giọng lạnh lùng như nước đá – Anh Minh Huy khuyên anh phải cứng rắn? Ảnh khuyên anh đừng gọi điện thoại cho Như Ngọc vì gọi như vậy là đầu hàng? Phải không?

Hoài Nguyên gật đầu:

– Phải Minh Huy khuyên tôi như vậy. Mà tôi thấy đúng. Tôi may mắn lắm mới có một người bạn trai tốt đến như Minh Huy. Tốt hơn là anh em ruột. Hắn lại có nhiều kinh nghiệm với đàn bà lắm. Tôi chưa thấy hắn muốn ai mà bị thất bại. Chưa bao giờ. Hắn có một cuốn sổ tay ghi tên tuổi cùng đặc điểm của những người đàn bà yêu hắn.. Dễ đã có tới bẩy tám chục tên đàn bà được ghi trong sổ đó rồi..

Hồng Hạnh bắt đầu hiểu:

– Coi bộ anh bạn của anh hào hoa lắm nhỉ?

– Hồng Hạnh nói đúng. Hắn hào hoa lắm. Hắn làm báo ở Sàigòn, song hắn thường nhận hắn là Tiểu đoàn trưởng Lực lượng Đặc Biệt quanh năm chỉ sống ở trong rừng, không đàn bà. Khi thì hắn nhận hắn là văn sĩ. Đàn bà dường như khoái hai cái nghề lính chiến với văn nghệ sĩ lắm,

Khi nghe Minh Huy kể chuyện sống đời lính ở trong rừng, Hồng Hạnh không tin lắm nhưng nàng tin ở chuyện chàng thực tình muốn cho Hoài Nguyên và Như Ngọc đoàn kết:

– Nếu không có hắn bên cạnh lúc này – Hoài Nguyên lại nói – chắc tôi đã vù về Sàigòn với Như Ngọc rồi. Về để làm hư tất cả.. Vì nếu tôi bỏ cuộc, nếu tôi chịu thua Như Ngọc bây giờ, nàng sẽ khinh tôi, sẽ coi thường tôi. Hắn cố gắng khuyến khích tôi chịu đựng. Tôi phải làm sao cho Như Ngọc phải lên tiếng chịu thua tôi.. Hắn thật.. tốt..

Hoài Nguyên tiếp hằng một giọng cảm động:

– Có một người bạn tốt và tận tâm như hắn.. Thật là an ủi.. Bạn tôi không có thể sống thiếu đàn bà được lấy nửa ngày.. Vậy mà hắn chịu hy sinh, chịu cô đơn, lên đây sống cô đơn với tôi..

Hồng Hạnh đã bắt đầu hiểu đầu đuôi câu chuyện. Nàng như không giận kẻ đã đánh lừa nàng nhiều lắm, tức là giận anh chàng Minh Huy hào hoa và khéo nói, mà là nàng như giận chính nàng. Vì nàng đã để cho nàng bị lừa một cảnh quá dễ dàng, bị lừa đúng như một cô gái ngây thơ vừa gặp anh chàng trai trẻ đầu tiên trong đời đã mê ngay, đã như con cá thấy mồi câu thơm phức mà không trông thấy cái lưỡi câu sắc lẻm mắc trong cái mồi đó.

Đôi mắt Hồng Hạnh lúc đó có những ánh sáng dị kỳ có thể làm cho chàng Minh Huy toát ra năm bẩy lít mồ hôi vừa nóng vừa lạnh nếu chàng ta được trông thấy. Nàng lẩm bẩm trong miệng:

– Thì ra anh bạn Minh Huy của Nguyên là một người bạn tốt. Quá tốt nữa là khác… Một người bạn như thế thời buổi này thật hiếm.

Hoài Nguyên hai tay vẫn hoạt động mạnh và đều, tức là một tay chàng cầm những đồng jeton đút vào khe máy đánh bạc, tay kia chàng kéo tay quay. Chú hết tâm trí vào việc thử may mắn với cái máy như có hồn, có cảm giác có hiểu biết cứ chơi giỡn với người đánh bạc, chàng đâu còn mắt để nhìn và thấy vẻ mặt thay đổi khác lạ của Hồng Hạnh cùng ánh lửa hận trong mắt nàng. Chàng gật đầu:

– Hạnh nói đúng. Hắn thật là một người bạn tốt đối với moa. Nếu không có hắn chắc moa đã trở về với Như Ngọc từ khuya và làm hư tất cả mọi chuyện rồi.

– Như vậy.. nghĩa là…hắn làm báo?

– Ừa.. Hắn là ký giả kiêm văn sĩ Minh Huy, cánh tay mặt, kiêm cánh tay trái của chủ nhiệm Văn Điệu. Trong làng báo Sè Gòong, hắn thuộc hạng có uy tín và kiếm tiền nhiều nhất.

– Hắn ở lại đây chỉ vì Nguyên thôi sao?

– Chứ sao? Hắn chỉ ở lại đây vì moa. Hắn được nhiều em nữ ca sĩ ở Sè Goòng mê ra rít.. Hắn lại đa tình, nửa đời chẳng có ngày nào thiếu đàn bà. Vậy mà hắn chịu cô đơn ở đây với moa, vì moa…

– Nguyên làm sao biết rõ được? Biết đâu ở đây hắn lại chẳng có người yêu?

– Hạnh định khôi hài hay sao? Ở khách sạn này làm gì có đàn bà mà hắn yêu? Moa muốn nói rằng ở khách sạn này đâu có đàn bà chưa chồng? Ai ở đây cũng có chồng mà lại là chồng mới cưới nữa ở đây, nếu moa đoán không lầm thì chỉ có mình toa Hồng Hạnh à.. là chưa có chồng mà thôi…

Như chợt nhớ ra điều gì quan trọng Hoài Nguyên tạm dừng tay đút tiền và bẻ tay quay máy để hỏi:

– Mà.. hắn chưa làm quen được với Hồng Hạnh chứ?

Hồng Hạnh hơi bối rối. Nàng không muốn nói dối Hoài Nguyên nhưng trường hợp đặc biệt này không cho phép nàng phom phom nói thực.

Vốn nhanh trí, nàng tìm ra được một câu trả lời:

– Nguyên muốn hỏi hắn đây là ai?

– Là bạn moa. Là Minh Huy…

– Hắn là nhà báo?

Hoài Nguyên thấy Hồng Hạnh có thái độ và những câu hỏi lại hơi kỳ. Như lúc khác đã để ý đào sâu thêm vấn đề để tìm hiểu tại sao Hồng Hạnh lại phải hỏi kỹ như thế, nhưng như ta đã nói, chàng đang bận vật lộn, đành giựt những đồng bạc cắc với cái máy đánh bạc Made in USA nên chàng chỉ gật:

– Ừa.. Hắn là nhà báo.

– Thế thì Hạnh không quen.

Hoài Nguyên kéo tay quay soạch soạch. Có tiếng chuông kêu leng keng phát từ trong lòng máy. Những hình vẽ trên mặt kiếng máy nhẩy loạn.. Hai chú lính thủy và một chùm nho dừng lại trên mặt kiếng máy. Chừng mười lăm, mười bảy đồng jeton ở trong máy đổ ra.

Hoài Nguyên xuýt xoa:

– Đã hên..nhưng chưa hết độc đắc… Tí xíu nữa thì ra cả ba chùm nho. Hạnh có biết chơi cái máy này không. Nè.. Hạnh thấy không? Hai chú lính hải thủy và một chùm nho… Nếu máy xếp ba chú lính lội nước moa cũng vớ bở. Nhưng chỉ mới có hai chú với một chùm nho mà thôi. Nếu moa quay ra của ba chùm nho máy này cùng một lúc, tức là moa trúng độc đắc. Máy sẽ mở và có bao nhiêu jeton nằm trong này, – chàng âu yếm vuốt nhẹ thân cái máy y như vuốt ve một mái đầu, một bờ vai người yêu, – moa được hết. Moa cảm thấy hôm nay moa có chance. Hạnh chịu khó đứng ở đây coi moa quay ra số độc đắc. Có mỏi chân thì ngồi ghế…

Và chàng tiếp tục quay máy mạnh hăng và đều hơn bao giờ hết.

Đứng bên cạnh chàng chừng hai phút, Hồng Hạnh đã tìm được một quyết định hành động:

– Nguyên à. Tối nay, chín giờ. Nguyên tới Hạnh nói cho mà nghe… Nhưng Hạnh muốn Nguyên đừng nói gì hết với ai về chuyện tới phòng Hạnh tối nay mới được..

Hoài Nguyên tỉnh bơ:

– Chi vậy? Có chuyện gì Hạnh nói ngay bây giờ đi được không? Để đến tối làm chi?

Bàn tay Hồng Hạnh đặt nhẹ lên cánh tay chàng trai đang thất tình. Rồi bàn tay ấy từ từ tăng thêm cường lực bóp, xiết da thịt cánh tay chàng. Nàng ngước mắt nhìn chàng và nói bằng một giọng vừa e lệ vừa táo bạo hết sức khêu gợi:

– Hạnh muốn gặp Nguyên tối nay để làm gì.. Nguyên.. thật tình Nguyên không đoán ra được ư?

Dù đang thất tình, dù đang mải mê đánh bạc, dù đang hy vọng mình sắp vớ được số độc đắc, chàng trẻ tuổi cũng nhận thấy những âm thanh đặc biệt mà các nhà văn viết truyện tình vẫn tả là «giọng chan chứa tình yêu» của người thiếu nữ thơm nhr hoa đứng sát bên chàng.

Nếu là gã đàn ông hay con trai nào khác khi bị hoặc được nghe giọng nói «tình yêu rung động» ấy của Hồng Hạnh chắc chắn xương sống đã bị nhột nhạt như bị cù buồn, nói một cách khác tức là đã sướng đến rủn tỷ, nhưng vì người được nghe lại là Hoài Nguyên, một chàng trai đang vừa thất tình, vừa chỉ yêu một người và chỉ có thể yêu được có mỗi một người đàn bà ấy lại đang mê đánh bạc, nên chàng chỉ xúc động vừa phải đủ để biết rằng có lẽ mình đã được yêu bởi một người thiếu nữ thật đẹp mà mình chưa bao giờ biết.

Chàng dừng tay quay máy để nhìn vào mặt nàng.

Đôi môi hồng mịn như hai cánh hoa hồng, như hai múi cam Thiều Châu Đà-Lạt mấp máy:

– Anh không đoán ra sao?

Như sợ chàng trả lời một cách ngây ngô có thừa rằng «chịu đoán không ra», nàng tiếp ngay:

– Vừa mới gặp Nguyên, Hạnh đã thấy.. Hạnh đã biết là.. Hạnh chết rồi.. Hạnh đã biết ngay là Hạnh khổ. Hạnh im tiếng. Hạnh lánh xa vì Nguyên là người yêu của Như Ngọc, của người con gái thân nhất đời Hạnh.. Hạnh biết Nguyên lên đây. Nguyên ở đây… Rất gần Hạnh,. Nhưng Hạnh vẫn cố tránh gặp Nguyên.. Nhưng nếu Nguyên thực tình không còn yêu Ngọc nữa, Hạnh có quyền được… được… Nguyên nhìn đến..

Người thanh niên ngây thơ nhất đời này nghĩa là dù có «cả quỷnh, cả quých» tới đâu chăng nữa, cũng không phải là «quỷnh», chàng thắc mắc:

– Hạnh nói vậy.. nghĩa là.. là…

Nàng quay mặt nhìn đi, những ngón tay nàng cấu hơi chặt vào cánh tay chàng.

– Tối nay. Chín giờ.. Phòng số 10.. Lầu Hai…Em chờ…

Và không nhìn lại nàng bước đi.

Như người đang ở trong mơ, Hoài Nguyên lẩm bẩm nhắc lại:

– Chín giờ.. Phòng số 10.. Lầu Hai..

Bàn tay chàng tự động đút một đồng jeton vào khe, bàn tay kia của chàng tự động kéo mạnh tay quay của máy…

Kong.. Keng.. Keng..

Má kêu chuông rền rĩ… Có cả những ánh đèn chớp lia trên dàn kiếng của cái máy no căng những đống bạc cắc… Ba chùm nho cùng hiện ra, sắp hàng ba, trên mặt kiếng….Bạc cắc trong máy đổ ra, trắng xóa vãi cả xuống sàn đá hoa…

Hoài Nguyên ngẩn ngơ nhìn đống bạc cắc..Phải mất hai giây đồng hồ sau chàng mới nhận thức được rằng chàng vừa quay được số độc đắc. Như người vừa tỉnh giấc từ một cơn mơ đẹp và thấy đời mình cũng đẹp y như ở trong mơ, chàng lẩm bẩm:

– Nhất mình rồi.. Mình là người may mắn nhất đời này… Tối nay.. mình vừa đỏ tình lại đỏ cả bạc.. Chín giờ.. Phòng 18.. Lầu Hai..

Chàng vốc từng đống jeton bỏ vào túi áo veston:

– Đỏ bạc.. lại đỏ cả tình.. – chàng nói một mình.. mình phải vồ cuộc đời bằng cả hai bàn tay.. Khi trời cho tình, cho tiền.. phải vồ…bỏ phí là ông Trời ổng giận…