← Quay lại trang sách

Chương 12

MINH HUY mở một mắt. Chàng nhìn qua những sợi tóc của nàng lên mặt chiếc đồng hồ tay:

– Đã 11 giờ rồi…

Hồng Hạnh nói như người đang mơ màng:

– 11 giờ hay 12 giờ đêm thì có ảnh hưởng gì đến ai?

– Hắn không tới đâu..

– Hắn? Anh nói hắn là ai?

– Hoài Nguyên..!

– Hoài Nguyên.. làm sao?

– Hoài Nguyên không tới phòng này đêm nay đâu.. Hắn chờ em từ lúc 9 giờ ở dưới bờ hồ Than Thở. Giờ này, chắc hắn đã chết cứng vì lạnh rồi. Chắc hắn đã hóa đá..

– Hoài Nguyên chờ ai ở dưới bờ hồ?

– Chờ em!

– Em có hẹn anh ấy ở bờ hồ bao giờ đâu?

– Em hẹn hắn tới đây nhưng anh đã can thiệp và thay đổi lộ trình của hắn vào phút chót. Em hẹn hắn tới đây nhưng anh hẹn hắn xuống bờ hồ…

Nàng chợt hiểu, và nàng choàng dậy:

– Anh biết?

Chàng gật đầu. Mặt chàng vẫn thản nhiên như không hề có chuyện gì lạ xảy ra cả.

– Minh Huy, – nàng dùng ngón tay trỏ chọc chọc vào ngực chàng để dằn mạnh từ tiếng… – anh là một thằng bạn xấu. Anh là.. đồ.. đồ…

Cơn giận làm cho nàng nghẹn lời, nàng không còn đủ tâm trí để chọn được danh từ đúng. Chàng nhắc:

– Đồ.. lưu manh?

– Đúng. Anh là đồ lưu manh.

Chàng lắc đầu:

– Em lạc hậu mất rồi.. Tên Minh Huy mà em vừa chửi đó rất đáng bị em chửi. Nhưng đó là tên Minh Huy ngày xưa, tên Minh Huy trước kia. Tên Minh Huy đang trước mặt em bây giờ không còn như thế nữa…

Minh Huy xúc động. Vì chàng thấy rằng chàng nói thực. Người thiếu nữ này có thể nghi là chàng giả dối nhưng thực tình trong đời chàng, từ ngày chàng biết yêu và được đàn bà yêu đến giờ, chưa bao giờ chàng lại nói thực đến thế.

Sự thực vừa làm chàng xúc động, vừa làm chàng sợ hãi:

– Anh muốn nói với em rằng anh đã yêu em, yêu thực tình, yêu như chưa bao giờ anh yêu ai đến như thế. Chính vì yêu em nên anh mới phải dối trá. Anh đã phải đánh lừa để Hoài Nguyên nó đừng tới đây phá đám anh.

Hồng Hạnh trừng mắt nhìn chàng:

– Thực không?

Chàng dơ tay áp lên ngực, chỗ trái tim:

– Anh chưa bao giờ phải cất lời thề với đàn bà. Nhưng đêm nay vì yêu em anh long trọng thề với em… Đời anh chỉ có một người đàn bà mà anh quí mến… Đó là mẹ anh. Đêm nay anh thề trước hương hồn của mẹ anh là anh yêu em…

Nàng áp má vào ngực chàng:

– Lẽ tự nhiên rồi. Vì em yêu anh, anh không yêu em làm sao được?

Nhưng đúng lúc Hồng Hạnh không chờ, không đợi, không muốn, cánh cửa phòng khép hờ của nàng vang lên mấy tiếng đạp thùm thụp rồi bật mở tung…

Người bước vào là Hoài Nguyên, một Hoài Nguyên giận dữ, quần áo tả tơi, xốc xếch, đầu tóc bù rối và mắt đổ lửa:

– Các người lừa tôi, các người giỡn chơi với tôi – Hoài Nguyên nói như hét lên. Chưa bao giờ Minh Huy thấy người bạn thân nhất đời của mình giận dữ đến thế. – Các người tồi lắm… Tôi tin các người… Tôi tưởng là các người tốt với tôi….

Đang ôm nhau, đang mê ly, cặp tình nhân vội buông nhau như hai kẻ phạm tội thực sự. Hồng Hạnh vội đưa tay sửa lại mái tóc và cài lại nút áo ngực mặc dầu hàng nút áo ngực nàng không tuột cái nào. Minh Huy vội đứng dậy…

– Không ngờ các người đối xử đều giả với tôi…

– Nguyên.. – Minh Huy vội nói – bình tĩnh lại để Moa nói:

– Bình tĩnh cái.. khỉ khô…. Từ giờ phút này tôi hết còn là bạn của anh nữa.. Xin anh cho tôi.. hai chữ bình an.. Tôi không thể kết bạn với đồ.. đểu, đồ giả dối.. Tôi rời bỏ nơi này ngay từ đêm nay. Tôi đi ngay đêm nay…

Hồng Hạnh khổ sở:

– Anh Nguyên.. lỗi tại Hạnh hết.

– Xin lỗi, tôi không có cái hân hạnh được quen biết một người như cô.

Nguyên hầm hầm đi ra. Cặp tình nhân còn lại đứng sững nhìn nhau. Nét hối hận hiện rõ trên mặt họ,

– Em đừng quá lo. – Minh Huy đi ra cửa. – Để anh lo dàn xếp vụ này. Không sao đâu. Anh chịu khó nói hắn nguôi giận ngay.

Nhưng cuộc dàn xếp không dễ như Minh Huy tưởng.

Lần này, Hoài Nguyên, người bạn dễ tính, cả nể, giận hờn thực tình. Trong phòng Hoa Chúc, Hoài Nguyên hung hăng dồn hết quần áo vào va-ly trong khi Minh Huy đi theo năn nỉ:

– Cậu phải nghe tôi…

– Tha hồ cho anh nói.. tôi không nghe là không nghe…

– Toa không thể bỏ đi giữa nửa đêm được…

– Không được hả? Để coi có được không….

– Toa đi đâu bây giờ? Muốn đi thì sáng mai…

– Anh thích nơi này thì anh cứ ở. Tôi có rủ anh cùng đi với tôi đâu?

– Toa đi thì Moa cũng phải đi..

– Chuyện anh đi hay ở không can dự gì đến tôi hết.

Minh Huy cũng bực, chàng cũng cao giọng:

– Mày yên lặng một phút nghe tao nói…

– Không yên.

Minh Huy nắm cánh tay bạn:

– Mày phải nghe tao nói. Vì đây là chuyện quan trọng.

Hoài Nguyên cười mũi:

– Quan trọng với anh hay với tôi?

Minh Huy chưa bao giờ phải năn nỉ ai nhưng chàng thấy tình thế này là một tình trạng đặc biệt, chàng bắt buộc phải năn nỉ Hoài Nguyên:

– Mày dẹp nóng giận để nghĩ lại dùm tao..

– Tao đã dẹp nóng giận từ khuya rồi, nếu không tao đã đấm vỡ mặt mày. Coi chừng, mày còn lằng nhằng nữa, tao không bảo đảm có những chuyện gì xảy ra…

– Mày có thể đánh tao nhưng mày phải ở lại đây…

– Tại sao?

– Tại vì phòng này tên mày. Mày đi khỏi đây là tao cũng phải đi….

– Đó là cái lý do buộc tao phải ở lại? – Hoài Nguyên cười mũi – Còn lâu… Tao với mày không còn liên hệ gì đến nhau nữa, mày ở hay mày đi mặc mày.

Minh Huy bối rối:

– Tao không biết tao phải nói sao cho mày tin bây giờ.. Sự thực là tao đã yêu Hồng Hạnh… Yêu thực tình.

Hoài Nguyên cười phá lên, tiếng cười còn đầy hờn giận:

– Thôi mà cậu ba.. Tôi biết rõ võ nghệ của cậu quá mà. Bao nhiên ngón nghề của cậu tôi đã biết hết. Cậu nói cậu yêu nàng với tôi làm chi? Nàng đâu có mặt ở đây để cậu bịp? Hay là cậu muốn nhờ miệng tôi nói lại với nàng là cậu yêu nàng thực tình. Còn lâu tôi mới nói, cậu ơi…

– Thực mà. Chuyện thật khó tin nhưng là sự thực. Tao yêu Hồng Hạnh tao muốn chiếm được tình yêu của nàng. Tao muốn cưới nàng làm vợ.

Ý nghĩa của câu nói làm cho chính người thốt ra nó là Minh Huy cũng phải giật mình. Đôi bạn ngơ ngác nhìn nhau.

Hoài Nguyên hỏi như người hoài nghi:

– Mày vừa nói gì? Hay tại tao nghe lầm? Mày muốn cưới Hằng Hạnh làm vợ? Ngôn ngữ của mày có «verbe» cưới đâu?

Minh Huy bực tức:

– Vì vậy, tao mới nói với mày là tao yêu nàng mà. Tao đi tìm tình yêu đã lâu rồi.. Đến bây giờ tao mới gặp. Tao không thể bỏ qua được dịp này…

Hoài Nguyên ái ngại:

– Mày đau nặng mất rồi. Tao chắc mày đang mê sảng. Tao có giận mày thật vì mày đã chơi xấu với tao, mày đánh lừa tao, mày làm cho tự ái tao bị tổn thương nặng. Song, tao sẽ không giận mày lâu đâu. Yên trí đi. Tình bạn của mình là một thứ tình bạn không có gì có thể làm tan vỡ nồi. Mày nên theo tao về Sàigòn. Chỉ xa nàng vài ngày, mày sẽ quên nàng ngay. Cũng như bao nhiêu vụ trước đây. Sau khi xa được họ, mày chẳng mừng như thoát được tai nạn đi tù đó là gì?

– Lần này khác.. Mày phải tin tao. Tao đã quyết sẽ không bao giờ lấy vợ. Chỉ yêu thôi chứ không cưới, như sau cùng tao tìm được một người xứng đáng. Những người trước tao không cưới họ là phúc cho tao nhưng nếu tao không lấy được Hồng Hạnh làm vợ, tao sẽ là thằng vô phúc. Nếu đời tao không có nàng, tao sẽ khổ hơn là có nàng …

Hoài Nguyên thở dài:

– Không ai có thể thoát được đàn bà cũng như không ai có thể thoát được chết.. Mày còn nhớ câu đó không. Ngày xưa mày vẫn kịch liệt đả kích tao khi tao cho câu đó là đúng.. Personne n’échappe à la femme comme à la mort… Mày nói mày có thể thoát được đàn bà.. Mày đã làm tao tin cho đến bây giờ….

Tiếng chuông điện thoại reo. Hoài Nguyên nhắc ống nghe lên, chàng trả lời vào máy, mắt không rời nhìn bạn.

– Khỏi cho bồi lên mang hành lý xuống.Tôi đổi ý rồi. Tôi ở lại. Chưa biết ngày nào tôi trả phòng….

Hoài Nguyên từ từ đặt ống nói xuống. Minh Huy thở dài:

– Cám ơn mày…

Dưới phòng tiếp tân, anh thư ký cổ ngẳng ngẩn ngơ và bực dọc nhìn vào ống điện thoại. Anh lầm bầm nói một mình:

– Đúng là thằng cha này khùng. Đùng đùng kêu tính tiền trả phòng rồi lại thôi… Muốn tống cổ đi cho rảnh. Cóc có vợ mà vác xác đến ở Ô-Ten động phòng của người ta làm cái gì?

Nét mặt hãm tài của anh vội chuyển thành niềm nở, một nụ cười mà anh tưởng là lịch sự nhưng thật ra chỉ là một nụ cười cầu tài rất rẻ tiền nở trên đôi môi thâm của anh, anh quay lại chào đón cặp vợ chồng mới vừa đặt chân vào khách sạn một cặp vợ trẻ, chồng già. Cô vợ phây phây có bộ mặt đần độn và tấm thân nẩy nở đúng chỗ của một em nhẩy sếch-xy. Ông chồng trạc năm mươi tuổi, đầu hắn chỉ còn lơ thơ mấy cái tóc mắt hấp him, bụng phệ, có vẻ giầu tiền đồng hồ Oméga vàng, ngón tay đeo cái nhẫn kim cương to bằng hột đậu phụng, một ông nếu quả là chồng theo mắt nhận xét và kinh nghiệm của anh thư ký khách sạn chắc chắn sẽ bị mọc sừng trong một tương lai rất gần. Anh thư ký cất tiếng:

– Kính chào ông bà.. Ông bà mới tới? Xin ông ghi dùm tên vào sổ… Chúng tôi có dành sẵn một phòng tuyệt đẹp chờ sẵn ông bà..

Chủ nhiệm Văn Điệu – trong lúc chàng thư ký tòa soạn Minh Huy đang bối rối tơ lòng trên lầu khách sạn Đào Nguyên dành riêng cho vợ chồng mới cưới thì ở dưới phòng tiếp tân, chủ nhiệm Văn Điệu của chàng vừa tới. Người đàn ông mắt hấp him, bụng phệ, trông có vẻ đông tiền và quê ra mặt đó chính là Văn Điệu. Và người đẹp phây phây bận jupe ngắn, tóc xõa bờ vai, ngực đầy, môi và mông cong vòng đó không phải là Văn Điệu phu nhân. Nàng chính là Sê Ri, một «sì-tác-lét» của điện ảnh Việt Nam kiêm tình nhân của một số ông lớn giầu tiền, địa vị cao ở Sàigòn.

Dạ hội tổ chức thật thành công. Vui nhộn và đông người. Cái đinh của dạ hội này là dạ vũ. Thiên hạ đói nhẩy nhót ở Sàigòn được dịp ôm nhau nhẩy như điên. Những bà vợ mới tập được vài bước cũng mạnh dạn theo các đức ông chồng sành sỏi nhẩy nhót hơn ra đong đưa trên «pit». Thiên hạ nhẩy đều uống nhiều, cảnh dạ hội vui như Tết.

Ban nhạc được tăng cường bằng ba anh Phi biểu diễn những tiếng kèn «tom-pét» như gào thét, như nức nở, nhịp trống dồn thúc dục thiên hạ dắt nhau ra nhẩy.

Trong số những cặp hăng nhẩy nhất có Minh Huy và Hồng Hạnh. Mặc dầu chưa phải là vợ chồng mới cưới, tâm trạng của hai người trẻ tuổi mới yêu nhau này cũng say sưa như họ vừa nhắp chén rượu tân hôn. Họ không để ý đến những chung quanh, họ chỉ biết có nhau. Do đó họ không biết họ là cặp tình nhân đẹp nhất trên sàn nhảy, đẹp nhất dạ hội.

Thật kỳ diệu. Chàng nói nhỏ nhỏ vào tai nàng khi họ ôm nhau, dìu nhau đi theo điệu nhạc:

– Không bao giờ anh tưởng rằng chuyện này có thể xẩy ra.. Tình yêu đến với anh như một tiếng sét.. Đột nhiên anh thấy anh yêu em.

Minh Huy dừng lại, chân chàng bước hụt một nhịp. Đang say sưa như chưa từng bao giờ say sưa như thế, Hồng Hạnh không để ý tới nhịp bước hụt đó của người nàng yêu. Nếu lúc đó nàng chịu khó nghi ngờ và ngước nhìn lên, nàng sẽ thấy mặt Minh Huy có những nét biến đổi. Đó là vì chàng vừa nhận thấy rằng trước đây đã nhiều lần rất nhiều, quá nhiều lần nữa là khác chàng đã dùng câu nói trên để nói không biết bao nhiêu là người đàn bà. Có điều khác nhau là những lần trước chàng nói và dửng dưng, lần này chàng nói với tất cả sự chí tình của lòng chàng. Tuy nhiên, không vì chàng chí tình mà câu nói đổi khác đi. Lúc đó, chàng nghĩ rằng lời nói thật sự chẳng có gì quan trọng, chỉ có sự việc mới thật là đáng kể.

Và chân chàng lại bước đều. Đôi tình nhân trẻ đẹp này đi tới đâu trên sàn nhẩy, nơi đó như sáng lên. Tuổi trẻ cùng sắc đẹp và tình yêu của họ như có ánh sáng….

Trong một căn phòng trang hoàng toàn băng màu hồng với mục đích phục vụ những cặp vợ chồng mới toanh, chủ nhiệm Văn Điệu cứng ngắc trong bộ complet mới cắt theo kiểu Italy mới du nhập Sàigòn, đứng như một ông Tây Gỗ. Tất cả những thứ mắc, đeo, xỏ trên tấm thân cựu phú-lít bằng vải ngoại quốc, bằng vàng, bằng kim khí đều mới. Quần áo mới xỏ tay, xỏ chân lần đầu. Sơ-mi mới chưa kịp giặt ủi lấy một lần, cravate mới, đôi giầy bout-pointu mới đóng ở hiệu giầy Gia chưa có một nếp nhăn. Cả đến bí-tất và mùi-soa của Văn Điệu cũng mới. Để chuẩn bị cho chuyến đi Đà-Lạt ăn chơi ngoài gia đình với Sê Ri, Văn Điệu đã lén bà vợ bụng to hơn ngực đi may sắm một lô quần áo và đồ phụ tùng. Từ ngày còn thơ ấu, Văn Điệu đã quen chùi mũi bằng ngón tay rồi bôi vào tường hoặc gốc cây cho nên đến ngày trở thành chủ báo và được đời cho ăn lộc, báo bán chạy, Văn Điệu vẫn giữ vững thói quen không xài khăn mùi-soa. Khi đã thành chủ báo, Văn Điệu không hỉ mũi vào ngón tay để rồi chùi lên tường nữa, đương sự hỉ mũi vào giấy báo. Nhưng sau giây phút lấy hết can đảm đặt nhẹ bàn tay vào chỗ để ngồi đầy đặn của em sì-tác-lét đang thất nghiệp và được em ban cho một cái lườm yêu Văn Điệu bèn thốt nhiên giác ngộ và thấy rằng để xứng đáng với tình yêu cùng tấm thân thơm như mít chín của Sê Ri, mình không thể ăn bận bê bối rẻ tiền như trước, nhất là không hỉ mũi, chùi mép bằng giấy báo. Văn Điệu bèn ăn diện và kết quả là tối nay, tất cả những thứ dụng cụ mới toanh trên người đương sự cứng như một khúc gỗ.

Văn Điệu đứng đó trong căn phòng toàn một mầu hồng với ly rượu trên tay – một ly rượu mà Văn Điệu trịnh trọng gọi là «vanh áp-pê-ri-típ» nghe tiếng nhạc rập rình và rậm rật từ dưới nhà vang lên qua cửa sổ và thỉnh thoảng lại vén cổ tay áo nhìn mặt chiếc đồng hồ Omega cũng mới tinh.

Văn Điệu hắng giọng rồi gọi vào phòng trong:

– Sê Ri em ơi.. Sê Ri đã xong chưa? Chúng mình xuống nhẩy chứ.

Trong phòng, bên ngoài giường ngủ trải sa-tanh hồng, Sê Ri, nàng «sì-tác-lét» đói của một nền xi-la-ma rách, đang vất vả luồn tấm thân nhiều thịt nhiều mỡ vào một cái robe đầm quá hà tiện vải. Nàng bằng lòng đi chơi và ở chung Ô-Ten với anh chủ báo cả đẫn nhưng với kinh nghiệm đối phó với đàn ông, nàng biết rằng anh chủ báo cả đẫn nhưng lắm tiền đó đang si nàng, đang mê nàng và nàng càng kéo dài phút ban cho cả đẫn cái ân huệ sau cùng chừng nào, cả đẫn càng mê nàng và càng dễ dàng ký «séc» chi tiền cho nàng từng đó.

– Em sắp xong rồi, cưng ơi. Chịu khó chờ em tí nữa thôi..

Văn Điệu ngày xưa uống rượu đế và chỉ mới học uống rượu Tây từ mấy năm nay, nhưng Sê Ri thì có máu khoái rượu gia truyền. Ông thân ra nàng nguyên là công chức của Phủ Toàn Quyền, ngôn ngữ lai căng do cuộc thống trị của thực dân Pháp trên đất nước có bốn ngàn năm trăm sáu mươi hai năm văn hiến này sinh ra gọi chức vụ của ông thân sinh nàng Sê Ri là «loong tong» – ông loong-toong sinh ra nàng Sê Ri và có tật nghiện rượu rất nặng. Đến cả bà vợ ông cũng uống rượu ngang với ông. Do đó, tuy là gái lại ôm mộng làm một thứ Marilyn Monroe của điện ảnh Việt Nam, Sê Ri cũng vẫn tiếp tục sự nghiệp sâu rượu của ông loong-toong thân phụ nàng. Rượu Sê Ri uống bây giờ là rượu Tây rượu Mỹ, Cô nhắc, Uýt ky. Sê Ri có thể uống rượu liên miên bất cứ lúc nào có rượu và có người chi tiền rượu.

Hiện lúc này trong căn phòng dành cho cô dâu toàn hồng, một ly cô-nhắc cũng được đặt sẵn trong tầm tay của Sê Ri. Bận xong cái robe quá chật vừa soi bóng mình trong kiếng, tay Sê Ri tự động cầm ly rượu đưa lên môi.

Từ phút đặt chân theo Văn Điệu, người tình cù lần nhưng lắm tiền, lên mặt sàn nhà đá hoa của khách sạn này, với lý do trời rét, Sê Ri đòi uống rượu và uống liên miên. Chủ Nhiệm Văn Điệu, với sự hiểu biết về ái tình và đàn bà nhỏ xíu, nghèo nàn của mình, nghĩ rằng đàn bà càng uống nhiều rượu chừng nào, càng dễ dãi với đàn ông và càng thích làm ái tình gay cấn chừng ấy, nên sẵn sàng làm theo ý muốn của Sê Ri. Một chai Cognac Remy được mang lên phòng cùng với năm bẩy chai soda. Nàng Sê Ri ái nữ của Cụ Loong Toong bợm nhậu cứ việc ăn uống và rót lấy rượu vào cốc.

Sê Ri tìm mãi mới thấy đôi bông tai kiểu hoa hoè, hoa sói. Bây giờ kiểu trang phục và nữ trang Op-Art đã lỗi thời, những người đẹp chịu ăn diện gọi là «gồ ghề» của Sàigòn đã chuyển sang kiểu Hippi. Và kiểu trang phục Hip, theo nhận xét của nhà xã hội học, có mang nhiều mầu sắc LSD. Đôi bông tai Hip của Sê Ri làm bằng đồng và nhựa. Vành nhựa lớn bằng quả banh ping-pong có vẽ những vòng tròn xanh đỏ trắng vàng. Mang đôi bông tai đó lên tai, với hai quả banh lủng lẳng hai bên má, Sê Ri có vẻ như một bà bóng đang giờ lên đồng, nột bà bóng tân thời. Một nhân vật thời đại mà chỉ có Vũ Trọng Phụng, tác giả Số Đỏ người đã đưa những bà Phó Đoan, Xuân Tóc Đỏ, Nghị Hách, Vạn Tóc Mai vào văn học sử bất tử, sống lại mới có thể diễn tả nổi.

Việc bận áo và cài bông tai làm cho Sê Ri tiêu hao mất một số nhiệt lượng trong người đáng kể. Nàng bù đắp vào số nhiệt lượng vừa chi ra đó bằng một hớp hết nửa ly cognac. Chất rượu làm nội thể nóng ran như vừa có một luồng nội lực đương cương truyền vào nàng cảm thấy dễ chịu, yêu đời và hài lòng dễ dãi với tất cả mọi người.

– Sao, Sê Ri ơi? Em xong chưa?

Lời kêu gọi của Văn Điệu vẳng qua khe cửa vào phòng. Đang nhún nhẩy trước tấm kiếng, Sê Ri đáp:

-Ra đây… Ra liền….

Nàng ngả nghiêng đi về phía cánh cửa. Nhưng căn phòng này có hai khung cửa đi sang hai phòng bên cạnh, Sê Ri đi sang căn phòng vắng tanh không một bóng người. Không thấy người tình chưa hề ân ái với mình lần nào đâu hết, Sê Ri ngẩn ngơ hai giây đồng hồ:

– Ủa… thằng cha cù lần này đi đâu mất rồi? – Nàng lầm bầm – Nóng nhót đã phú lỉnh xuống nhót rồi chắc?

Nhìn thấy một khung cửa khác, Sê Ri đi thẳng qua cửa và thấy mình đứng ngoài hành lang. Nàng đi vài bước trên hành lang đó và thấy tiếng nhạc lớn hơn y như nàng đã tới phòng khiêu vũ. Bên trái nàng là một căn phòng vách tường bằng kiếng. Sê Ri đầy cánh cửa kiếng khép bước vào đó. Nàng tìm phòng khiêu vũ có nhạc.

Căn phòng Sê Ri bước dường như là phòng dành cho những cuộc ăn uống riêng. Bàn ghế trong phòng đều được kê sát vào một góc. Sê Ri đi tới dán mũi vào vách kiếng bên kia. Trước mặt nàng, sau làn kiếng, thấy thoáng có bóng người đang dìu nhau theo tiếng nhạc.

Một cặp khiêu vũ từ từ rời sàn nhẩy để dìu nhau đi ra hành lang vắng. Họ dìu nhau đi ngang trước mặt Sê Ri. Giữa Sê Ri và họ chỉ cách một vách kiếng Sê Ri nhìn rõ họ nhưng họ mải nhìn nhau nên không trông bất cứ ai.

Người thanh niên dáng người cao cao có vẻ gì quen thuộc với Sê Ri. Đôi lông mày kẻ đậm của Sê Ri nhíu lại trên đôi mắt nhờ nghệ thuật tô chì trở thành lớn gấp đôi cặp mắt thực của nàng. Nàng suy nghĩ. Rồi nàng chợt nhớ ra chàng.

Dán chặt hơn sóng mũi lên làn kiếng Sê Ri gõ gõ ngón tay lên tiếng và gọi:

– Ê.. Ê.. Minh Huy….

Nhưng người thanh niên đang du dương bên ngoài không thể nào nghe được tiếng gọi của Sê Ri. Sê Ri lùi lại, đi sang ngang vài bước, nàng tìm khung cửa để đi ra hành lang. Nhưng không thấy, rồi chất rượu đang bốc làm cho nàng quên đi, nhìn qua làn kiếng trong suốt, nàng yên trí giữa nàng và hành lang không có gì ngăn cách cả, nàng hiên ngang đi tới. Sóng mũi nàng lần này va chạm phũ phàng với mặt kiếng, Sê Ri loạng choạng lùi lại. Nàng dơ tay lên xoa mũi và trong vài giây đồng hồ, nàng không hiểu có chuyện gì vừa xẩy đến mũi nàng.

Rồi nàng chợt hiểu, tuy say, Sê Ri vẫn còn đủ tâm trí để hiểu nàng bị tấm kiếng cản lại. Nàng đưa tay mò mò trên vách kiếng, lần đi tìm cửa.

Tuy đang say sưa đắm chìm trong tình yêu mới, đến một lúc nào đó cặp nhân tình trẻ tuổi cũng nhận đôi chút sự việc xẩy ra quanh họ. Đó là việc tiếng nhạc tạm ngừng và Hồng Hạnh, với tư cách nhân viên tiếp tân của khách sạn, có nhiệm vụ phải tiếp khách và đốc thúc những nhân viên khác làm bổn phận.

– Bàn của chúng mình đâu rồi nhỉ? – Minh Huy nhìn quanh – chúng mình cũng phải uống chút rượu như thiên hạ chứ?

– Anh về bàn trước, em phải đi chào vài vị khách mới. – Hồng Hạnh hơi trề môi như một cô gái mới lớn căn dặn người yêu.– Anh phải ngồi yên chờ em à. Không có được nói chuyện với cô khác à….

– Xong rồi….

Minh Huy đứng nhìn theo cặp mông tròn của người yêu đi khuất vào vùng tranh tối, tranh sáng bằng một cặp mắt âu yếm. Nàng đi rồi, chàng mới nghĩ tới câu trấn an nàng: Em yên chí. Ỏ đây, ngoài em ra, «làm gì còn có cò nào nữa?»

Chàng không ngờ đúng lúc chàng nghĩ như thế, một thiếu nữ không chồng và đẹp, người thiếu nữ đẹp không chồng thứ hai có mặt trong khách sạn, đã tới sát ngay bên chàng.

Hai vòng tay đàn bà mềm mại ôm choàng lấy Minh Huy từ đằng sau. Một bàn tay đàn bà thơm mát bịt lấy mắt chàng rồi một vành môi đàn bà hôn lên má chàng. Minh Huy sửng sốt và kinh ngạc. Chàng cảm thấy rõ vòng tay đó không phải là vòng tay chàng vừa mới làm quen của Hồng Hạnh, vành môi áp vào má chàng cũng không phải là vành môi của người thiếu nữ chàng vừa yêu tha thiết.

-… Ê. Đố biết ai..?

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Minh Huy, nhưng trong cơn bấn loạn, chàng chưa đoán được ai là người đàn bà quen đó. Đặc biệt giọng nói quen thuộc đó có âm thanh cợt nhả rất quê.

Bàn tay trên mắt Minh Huy mở ra. Chàng chớp mắt lia lịa rồi nhìn ngây người đàn bà đứng sát vào chàng.

– Sê Ri…?

Chàng thảng thốt kêu lên. – Chưa bao giờ chàng không hào hứng gặp đàn bà đẹp như lần này.

– Sê Ri đây.. – Nàng đứng dựa vào người chàng và chàng bất mãn hơn khi nhận thấy nàng say rượu.– Sê Ri của anh đây. Anh bỏ em ở Saigòn một mình.. Buồn nhớ anh quá, em phải nhận lời đi với thằng cha cù lần đó lên đây tìm anh…

“Tai vạ tới nơi rồi”. Minh Huy nghĩ thầm. “Hồng Hạnh mà trông thấy Sê Ri đứng ngả nghiêng ôm mình thế này thì tình yêu lại đội nón ra đi không kèn không trống”. Chàng đẩy vội Sê Ri ra và đảo mắt nhìn quanh phòng. Hồng Hạnh đang đứng nói chuyện với mấy cặp vợ chồng thân chủ góc phòng đằng kia. May sao, Hồng Hạnh đứng quay lưng lại chàng. Chàng vội nắm cổ tay Sê Ri:

– Đi….

– Đi đâu? Ở đây nhẩy chứ? Em muốn nhẩy, em muốn uống rượu. …

Chàng vẫn kéo nàng đi. Tới căn phòng kiếng, chàng đẩy Sê Ri vào phòng. Chàng cũng bước vào phòng và sau khi đóng cửa lại, hỏi nàng:

– Em tới đây làm gì?

Sê Ri cười rinh rích:

– Cái anh này… ngây thơ thấy mồ.. Tới tìm anh chứ còn tới để làm gì nữa?

– Sao em biết tôi ở đây?

– Linh tính. Anh ở đâu em cũng biết… Em nhớ anh….

Bộ ngực đầy của nàng lên xuống với câu nói trong khi đôi mắt nàng nhìn chàng «him híp những tình ái ». Bất cứ lúc nào khác, thái độ và ngôn ngữ của Sê Ri cũng làm cho Minh Huy hài lòng, nhưng đêm nay thì không. Đêm nay, sự có mặt của Sê Ri ở đây là một tai họa lớn cho chàng.

– Đà-Lạt lạnh quá… – Sê Ri bước tới choàng tay ra ôm lấy chàng.– Em lạnh. Sê Ri lạnh, làm cho Sê Ri ấm đi anh….

Nàng mở choàng mắt khi vòng tay nàng ôm phải khoảng không, chàng đã đứng ra chỗ khác. Đôi môi khêu gợi của nàng trề ra:

– Em cần uống uýt-ky…

– Đứng yên đó. Để đi lấy uýt-ky cho..

Chàng bước vội ra khỏi phòng và đóng cánh cửa lại. Chàng lấy làm tiếc vì cánh cửa không có cắm chìa khóa. Nếu có, chàng sẽ mạnh tay vặn năm bẩy vòng để nhốt chặt Sê Ri trong đó.

Chàng chưa kịp lấy lại nhịp thở đều, người thiếu nữ đẹp không chồng thứ nhất trong khách sạn chỉ có toàn vợ chồng này đã tới trước mặt chàng. Hồng Hạnh cười âu yếm, đôi mắt nàng nhìn chàng cũng nặng chĩu những tình ái:

– Em xong việc rồi… Từ bây giờ, em có thể ở sát bên anh cho tới sáng mai…

Nàng đưa tay nắm lấy tay chàng:

– Chúng mình uống gì?

– Uống? – Ngơ ngác như người mất hồn, chàng vội nắm tay nàng, kéo đi – Phải đấy, chúng mình đi uống cái gì cho ấm. Ở đây đông người quá, ồn ào chịu không nổi.. Chúng mình đi tìm chỗ nào kín, ngồi uống riêng với nhau. Đi…

Hồng Hạnh tinh ý biết ngay là trong giây phút ngắn ngủi vắng mặt nàng, vừa có chuyện gì lạ xẩy đến với người nàng yêu. Nàng thấy rõ là chàng bối rối, sợ hãi. Nàng cưỡng lại sức lôi kéo của chàng để kêu lên:

– Cái gì vậy? Anh làm sao thế?

– Làm sao? Đâu? Có ai làm sao đâu?

Hồng Hạnh cười nhẹ:

– Anh hốt hoảng y như là anh sợ cái gì? Hay là anh sợ em?

– Làm gì có chuyện ấy, – chợt nhớ đến Hoài Nguyên, chàng hấp tấp lôi bạn vào cuộc… – Anh đang nghĩ tới Hoài Nguyên.. Làm sao tìm được cho nó một cô bạn gái cho đời nó bớt cô tịch.

Khi người ta yêu, người ta thường dễ dãi nhất là tình yêu của người khác. Cái tên Hoài Nguyên và tình bạn được nhắc tới đúng lúc làm cho Hồng Hạnh quên ngay thái độ khác lạ khả nghi của người nàng yêu. Lúc đó chàng đã dắt nàng sang phòng giải trí. Phòng này có bàn bi-da…bàn ping-pong và máy quay, nơi Hồng Hạnh đã thấy Hoài Nguyên đứng đánh bạc với máy quay một mình hồi chiều. Ngoài hiên căn phòng này có kê vài cái bàn cho khách ngồi uống nước. Hồng Hạnh được đặt ngồi ở đó:

– Em ngồi đây chờ anh năm phút nhé. Anh đi gọi nước uống và đi coi Hoài Nguyên nó đang làm gì. Anh trở lại liền…

Chủ Nhiệm Văn Điệu chờ mãi không thấy Sê Ri xuất hiện bèn quên mấy phép lịch sự căn bản vừa mới học được, đẩy cửa phòng ngủ của nàng thò đầu nhìn vào. Sê Ri đã biến mất. Trong căn phòng kín chỉ còn thoang thoảng mùi hương thừa của nàng chào đón hai lỗ mũi trâu của chủ nhiệm.

Thắc mắc, chủ nhiệm đến lịch sự gõ nhẹ ba cái vào cửa phòng tắm, rồi sau ghé tai áp vào cánh cửa, lắng nghe coi bên trong có tiếng nước rì rì hay không, chủ nhiệm mở cửa phòng tắm nhòm vào. Từ bên trong, mấy cái bồn sứ trình bầy một sự trắng tinh chào đón cặp mắt nhòm ngó của chủ nhiệm.

Văn Điệu nhún vai rồi đi ra khỏi phòng. Đôi giầy mới tìm đến nơi phát ra âm nhạc đưa chủ nhiệm tới đứng ngoài căn phòng lớn nơi đang có dạ vũ. Người đông, toàn là người thanh lịch. Vẫn không thấy bóng dáng người tình « sì-tác-lét » đâu cả, ngược lại Văn Điệu trông thấy đằng sau lưng một gã thanh niên có vẻ rất quen. Dường như Văn Điệu đã nhìn thấy cái sau lưng của gã thanh niên này ở đâu rất nhiều lần.

Minh Huy quay lại và giật mình khi thấy chủ nhiệm Văn Điệu bằng xương, bằng thịt và bằng mỡ, cứng ngắc trong bộ com-lê cắt theo kiểu «playboy ltalo», sừng sững đứng ngay trước mặt.

Chủ nhiệm Văn Điệu nhật báo và chàng tổng thư ký tòa soạn đứng ngây ra nhìn nhau.