Chương 13
CHỦ NHIỆM Văn Điệu là ngươi lấy lại được khả năng mở miệng nói thành tiếng trước. Lập tức, máu chủ nhiệm nổi lên, đương sự hầm hầm:
– Minh Huy? Anh làm gì ở đây?
Dù là một câu hỏi hợp lý nhưng cũng như đa số những câu hỏi hợp lý ở cái đời này, câu trả lời của nó không được hợp lý mấy:
– À… tôi.. tôi.
– Anh đi Hội Thảo vẻ hiện tình đất nước ở Đà-Lạt kia nà?
– Đúng. Nhưng mà… tôi được Ban Tổ Chức mời về đây để…
– Để anh mở cuộc hội thảo với đàn bà ở đây? Hả?
Bao nhiêu hờn giận chất chứa trong trái tim cựu phú-lít của chủ nhiệm Văn Điệu nổ tung ra – đa số là hờn giận bà vợ bụng to hơn ngực đòi hỏi quá nhiều về tình yêu đã chết. – Đương sự trầm giọng:
– Tôi hiểu rồi. Anh đánh lừa tôi đi chơi. Rất tiếc. Tôi không đủ tư cách trả lương và công tác phí cho anh để anh đi chơi. Nhất là việc anh lừa tôi anh coi tôi… ngu… là một việc không thể nào tha thứ được.
Minh Huy đã biết anh chủ nhiệm nhiều mặc cảm ngu dốt. Y luôn luôn có phản ứng nặng và mạnh khi cảm thấy bị người khác cho là y ngu đần vì y ngu đần thực sự. Chàng vội nói:
– Ông đừng nóng. Tôi được ban tổ chức mời về đây thật mà. Ở đây có một cuộc hội thảo bí mật. Thâu thập được nhiều tin quan trọng lắm.. Nếu ông không tin tôi….
– Tôi không tin anh….
Mắt Văn Điệu sáng rực lên và cổ họng y phát ra những tiếng gừ gừ:
– Tôi yêu cầu anh đừng có cho là tôi ngu. Hiểu chưa? Ít nhất tôi cũng không ngu hơn anh. Kể từ giờ phút này, anh nên tự coi anh không con là nhân viên tòa báo nữa, hiểu chưa?
Minh Huy rất giầu tự ái. Từ ngày về làm thư ký tòa soạn cho Văn Điệu chàng đã đòi nghỉ mấy lần và lần nào Văn Điệu cũng phải xuống nước cũng phải «tam cố thảo lư» đến nhà chàng làm lành, mời chàng đi ăn đi chơi và năn nỉ chàng trở lại giữ chức thư ký tòa soạn. Chưa lần nào chàng bị Văn Điệu mời ra cửa tòa soạn và chàng cũng chưa bao giờ phải năn nỉ bất cứ một anh chủ nhiệm nào trên cõi đời này. Nhưng lần này khác, lần này chàng vừa có Hồng Hạnh chàng không thể tự cho chàng cái quyền nghỉ chơi thất nghiệp lúc này.
Vì vậy, chàng đành xuống nước:
– Ông nóng quá. Thật đấy mà… Ông để tôi giới thiệu với ông mấy người trong ban tổ chức hội thảo mời tôi tới đây… ông sẽ thấy…
Văn Điệu cắt ngang:
– Không. Tôi đã nói không là.. không…
– Tôi vừa gặp một thiếu nữ tôi yêu. Tôi đã xin cưới nàng làm vợ. Ông cho tôi nghỉ việc bây giờ là ông hại tôi.
Văn Điệu cười khẩy thật tàn nhẫn và ác ôn:
– Người yêu? Vợ chưa cưới? Tốt lắm. Như vậy là anh đã thú nhận. Tôi ưa những người làm lỗi mà biết nhận lỗi…
Đôi mắt Minh Huy sáng lên:
– Nghĩa… là ông đã tha thứ cho tôi? Tôi vẫn là….
– Anh vẫn bị đuổi như thường.. Lời thú nhận của anh làm cho tôi thêm cương quyết trong việc mời anh nghỉ.
Văn Điệu cười khịt ra cái điều là quyết định tối hậu không có thể thay đổi được và những lời nói « bi giờ » chỉ là thừa thãi:
– Tôi đã phải nghe anh báo tin sắp lấy vợ không biết là bao nhiêu lần, nhưng lần này là lấy thật đấy? Rất tiếc không đến dự đám cưới của anh được.
Văn Điệu phẩy phẩy hai tay – một dáng điệu quen tay của đương sự kỷ niệm của quãng thời gian làm phú-lít đi theo Cẩm Tây nạt nộ đồng bào, cử chỉ đó cho người nói chuyện với Văn Điệu, nhất là những người dưới quyền y và chỉ có những người dưới quyền y mà thôi, không bao giờ y dám làm cử chỉ đó với những kẻ mà y thấy có quyền thế biết rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc.
Văn Điệu quay vào phòng. Minh Huy bước theo. Chàng cố gắng tìm lời để nói, nhưng cổ họng chàng từ chối để tiếng nói lọt ra. Chàng làm báo đã lâu năm nhưng chưa bao giờ chàng phải há miệng năn nỉ một tên chủ báo nào, chỉ có bọn chủ báo tìm đến nhà chàng, năn nỉ chàng. Nghề làm báo ở Việt Nam là một nghề bấp bênh nhất đời, người làm báo lúc nào cũng sẵn sàng chịu thất nghiệp, túng thiếu vì báo bị đóng cửa bất ngờ, vì phản đối tư cách đểu giả, bần tiện, bóc lột của chủ báo. Nếu là lúc khác, Minh Huy cũng chẳng lấy gì làm quan trọng lắm việc chàng có làm thư ký tòa soạn cho Văn Điệu nữa hay không, nhưng ngay lúc này mà chàng thất nghiệp thì hơi phiền…
Chú bồi phòng bưng khay rượu đi ngang mặt Minh Huy để vào phòng Văn Điệu. Minh Huy nhận ngay thấy một sự lạ: trên khay rượu có hai cái ly.. Bà vợ nạ dòng «quê năm bẩy cục » theo lời phê bình cửa Sê Ri có mặt ở đây sao? Chàng không tin là Văn Điệu lại chịu khó đưa bà vợ già, nái xề đó đi lên tận nơi thơ mộng này ăn chơi. Việc tìm hiểu Văn Điệu tới khách sạn này du dương với ai không có gì khó, chàng chỉ cần tung ra vài ngọn đòn gió là biết ngay.
Chủ bồi trở ra, Minh Huy vẫn đứng đó. Ngay sau chân chú bồi, Văn Điệu thò bộ mặt chờ đợi ra khỏi cửa. Thấy MInh Huy vẫn còn đứng đó, y nhăn mặt:
– Anh còn chưa đi ư? Chờ gì nữa?
Minh Huy cười vui:
– Tôi thẳng đường về Sài gòn đây. Ông có nhắn gì không?
– Nhắn gì? – Văn Điệu cấm cẳn nói như sủa vào mặt chàng thanh niên.
– Nhắn gì cho bà nhà? Tôi có thể báo cho bà ấy biết là ông hiện đang ở đây, mạnh và vui….
– Bà vợ tôi hả? Bà ấy đang ở đây với tôi…
Văn Điệu tuy đã có thời làm phú-lít, nhưng nói dối không được thạo lắm. Bộ mặt đương sự đã bắt đầu xanh xám.
Đến lượt Minh Huy cười khẩy:
– Bà Văn Điệu mà uống uýt-ky. Đây chắc là ông muốn nói đến bà Văn Điệu bé? – Minh Huy tỏ vẻ suy nghĩ – Có một cô bạn nghệ sĩ của tôi chuyên uống uýt-ky. Tên nàng là Sê Ri.
Như chợt nhớ ra, Minh Huy búng hai ngón tay vào nhau đánh tách:
– Sì-tác-lét Sê Ri, người tôi đã giới thiệu với ông khi ông nói muốn làm phim? A.. Đây quả là một sự trùng hợp ngẫu nhiên…..
Văn Điệu cay cú hạ giọng:
– Được rồi. Anh đã thắng tôi keo này…
Minh Huy làm bộ không hiểu:
– Thắng ông? Tôi làm gì đâu mà thắng ông.
Vẻ mặt, lời nói, dáng điệu, tức là toàn thân của Văn Điệu trở lại thân hữu mặn nồng với chàng thư ký tòa soạn trẻ tuổi:
– Chúng mình hiểu nhau mà. Đàn ông chúng mình thằng nào chẳng…. thích vui chơi… Phải không Toa?
Minh Huy sốt sắng:
– Tôi hoàn toàn đồng ý với ông. Tôi cũng tới đây chỉ để giải trí…
– Nghĩa là chúng mình thông cảm nhau? Hả? Hồi nãy Moa nói đùa… Toa đừng có để bụng nhé.. Anh em mình cộng tác với nhau sống chết với tờ báo mà. Nếu Toa không bỏ moa, không đời nào Moa bỏ toa. Toa dư biết Moa là người chung thủy đến là chừng nào…
Minh Huy đã biết người đàn ông đưa Sê Ri tới đây là Văn Điệu. Chàng thấy cần phải đưa ngay Sê Ri về trả lại cho Văn Điệu. Chàng nói vài lời qua loa với Văn Điệu rồi rút lui. Vừa trở ra tới phòng dạ hội, chàng đụng ngay Hồng Hạnh. Nàng cầm đĩa bánh đưa mời chàng:
– Anh muốn chúng mình ngồi ở đây hay ra vườn yên tĩnh hơn? Hay là về phòng mình?
Chàng vội nghĩ đến một việc gì làm cho Hồng Hạnh bận rộn trong khoảng thời gian vừa đủ để chàng làm xong việc đem Sê Ri về trả lại cho Văn Điệu. Chàng nhìn vào đĩa banh trên tay nàng:
– Có «pa tê sô » nhân thịt cua đó chưa?
– «Pa tê sô » nhân thịt cua….
– Ngon lắm. Em chưa ăn bao giờ à? Nhân viên tiếp tân mà không biết khách sạn của mình có những món bánh gì thì… yếu quá. «Pa tê sô » nhân thịt cua là món bánh mặn đặc biệt nhất ở đây. Em chịu khó đi lấy một đĩa… Nếu trên này hết thì hỏi nhà bếp.. Anh khoái ăn món đó lắm.
Hồng Hạnh, tay bưng đĩa bánh, mắt đăm đăm nhìn vào mặt Minh Huy, dò xét, tìm hiểu. Nàng thấy chàng có vẻ gì lạ lạ. Nhưng ngay lúc này, nàng chưa bắt mạch được đúng cái lạ đó. Rồi, với một nụ cười hồn nhiên, nàng gạt bỏ ý tưởng nghi ngờ đó ra khỏi tâm trí. Nàng thấy nàng không nên nghi ngờ vô cớ người yêu.
– «Pa tê sô » nhân thịt cua hả? Để em đi lấy. Anh chờ em ở đây, đừng đi đâu ạ….
Hồng Hạnh vừa quay đi, Minh Huy đã bước vội về căn phòng kín, nơi chàng đẩy Sê Ri vào trước đó năm, mười phút.
Trong căn phòng này, bên cạnh Sê Ri, có mặt chàng trẻ tuổi cô đơn Hoài Nguyên.
Hoài Nguyên chưa gặp Sê Ri lần nào nhưng chàng có nghe Minh Huy nói nhiều lần đến Sê Ri. Chàng và nàng có vẻ hợp chuyện nhau. Cuộc làm quen vừa xong. Sê Ri đòi uống rượu Hoài Nguyên đi qua phòng bên dùng điện thoại gọi bồi phòng mang rượu đến.
Hoài Nguyên vừa đi qua phòng bên thì cánh cửa phòng mở ra, Minh Huy vội vã bước vào. Chàng nắm tay Sê Ri, kéo đi:
-Đi cưng.. Về với anh già… Hắn chờ.
Hoài Nguyên vừa gọi điện thoại vừa nhìn bóng chàng trong tấm kiếng trên tường. Chàng thấy mình hôm nay đẹp trai, hào hoa một cách lạ lùng.
Buông ống nói xuống, chàng sửa lại nút cà vạt và giữ nguyên nụ cười mà chàng thấy là tươi và duyên dáng đó trên môi, chàng đi trở lại căn phòng có Sê Ri đang chờ.
Nụ cười duyên từ từ tắt lịm trên môi Hoài Nguyên khi chàng thấy phòng vắng tanh. Người đẹp đã như một gái liêu trai biến đi đâu mất.
Chàng đi quanh phòng, nhìn vào sau cái ghế «sô pha » chàng vạch cả tấm màn treo cửa ra tìm. Vẫn không thấy người đẹp. « Lạ nhỉ? Không lẽ mình vừa nằm mơ? Không lẽ ở đời có gái liêu trai thật sao?» Hoài Nguyên thắc mắc. Chàng hỉn mũi hít hít không khí. Đánh hơi. Không. Chàng không ngủ đứng, không mơ. Trong phòng này thực sự vừa có một người đàn bà đẹp, mùi thơm của nước hoa và da thịt, son phấn nàng vẫn còn tỏa bay trong không gian. Tâm sự của Hoài Nguyên lúc đó giống như tâm sự của chàng thư sinh Kim Trọng khi đánh hơi được mùi thơm của Thúy Kiều dưới vườn đào: hương thừa còn vẫn ra vào đâu đây….
Chàng buồn rầu đi trở vào chỗ đặt điện thoại, hủy bỏ lời gọi rượu.
Đúng lúc đó, ngoài hành lang, Minh Huy dặn dò Sê Ri lần thứ ba:
– Nhớ chưa? Sê Ri lên đây với người đàn ông tên là Văn Điệu, Văn Điệu!! Nhớ chưa? Hắn là chủ báo Văn Điệu chủ báo…
Tuy vẫn đòi rượu, Sê Ri đã say, như một cô em gái ngoan, nàng gật đầu.
Minh Huy thò đầu nhìn vào phòng dạ vũ. Tiếng nhạc vẫn rộn ràng, thiên hạ vẫn vui nhẩy tưng bừng. Chàng không trông thấy Hồng Hạnh nhưng thấy Văn Điệu.
Văn Điệu đang hậm hực đi tìm trong đám đông cô bạn gái tự dưng biến mất từ trong phòng ngủ của mình.
– Bây giờ.. Sê Ri đi về phòng Văn Điệu, ở đó với hắn.. Nghe chưa?
Sê Ri sẵn sàng làm theo lời Minh Huy, nhưng nàng không thể nào rời được nơi nàng đang đứng, Lý do: vạt áo đầm của nàng bị móc vào cái đinh dùng để móc màn cửa. Nàng cười rinh rích và nắm áo chàng kéo lại:
– Anh.. Áo em nè…
Minh Huy lúi húi gỡ cho Sê Ri. Khi người ta làm một việc gì vụng trộm mà vội vàng, tay chân người ta trở thành vụng về. Minh Huy cũng không thoát được cái thông lệ ấy. Mồ hôi chàng toát đủ cả ba thứ mồ hôi lạnh, nóng, vừa vừa… chàng sợ những hai người trông thấy chàng đang thò tay vào tấm áo đầm chật ních như bó sát lấy tấm thân căng đầy của Sê Ri: chủ nhiệm Văn Điệu và Hồng Hạnh.
Khi chàng tháo được gấu áo của Sê Ri rời cái đinh quái ác, chủ nhiệm Văn Điệu – sau khi đi một vòng không tìm thấy người đẹp đã hầm hầm trở về tới gần hành lang. Y vẫn chưa trông thấy đôi người trẻ tuổi nhưng bây giờ thì đã muộn rồi, Minh Huy không còn có thể đưa Sê Ri trở về phòng Văn Điệu được nữa.
Trở về không được mà đứng đấy cũng không xong, cuống quá, Minh Huy lại đưa Sê Ri rút lui về căn phòng kiếng, nơi chàng vừa móc nàng ra khỏi đó.
Đẩy Sê Ri vào phòng, chàng đóng cửa lại và linh lỉnh đi ra xa đó.
Sê Ri ngẩn ngơ đứng trong căn phòng vắng.
Nàng nghe tiếng Hoài Nguyên bực tức nói vào điện thoại ở phòng bên cạnh:
– Gọi hoài không đem lên… Thôi, không lấy rượu nữa.. Bỏ đi.
Hoài Nguyên hầm hầm trở vào phòng. Chàng ngẩn ra, khi thấy người đẹp đứng sừng sững ở đó:
– Ủa… Cô vẫn ở đây à?
Sê Ri nhí nhảnh:
– Em vẫn ở đây chứ đi đâu? Rượu của em đâu? Anh gọi đem rượu đến cho Sê Ri chưa? Sao lâu quá vậy?
– Hả? Rượu? À. Có ngay… Sê Ri chờ một tí..
Hoài Nguyên đi sang phòng bên. Chàng dừng lại ở cửa đếm thầm: « một.. hai. ba » rồi thò đầu sang coi Sê Ri có còn đứng đó hay đã biến mất. Nếu nàng biến có lẽ chàng không ngạc nhiên bằng thấy nàng vẫn đứng đó. Nhưng Sê Ri vẫn đứng đó. Nàng còn mỉm cười và dơ tay vẫy vẫy, chàng Hoài Nguyên vội vã tới nhấc ống nói:
– Đem rượu lên đây. Gấp..
Ngoài hành lang tiếng gọi đầy đe dọa của Văn Điệu đuổi theo Minh Huy.
– Anh Huy.
Minh Huy quay lại:
– Ông chủ nhiệm gọi tôi?
Văn Điệu biểu diễn một bộ mặt cựu phú-lít:
– Nàng đâu?
– Nàng nào?
– Đừng giả bộ.. Anh dư biết...nàng là.. Sê Ri!
– Sê Ri? Kìa.. tôi tưởng Sê Ri đang ở trong phòng ông?
– Nàng vừa ở trong đó nhưng ngay lúc này thì nàng không có ở trỏng. Tôi biết chắc là anh đưa nàng đi đâu đó…
– Tôi ư? Đời nào tôi lại...
– Tôi cảnh cáo anh lần chót. – Văn Điệu gằn giọng – Tôi mất bao nhiêu công lao và tâm huyết mới đưa được nàng lên đây. Tôi nhất định không chịu thua anh cú này. Thua anh hay thua bất cứ ai cũng không được.. Tôi nhất định ăn thua đủ.. Nói cho anh biết vậy.. Anh liệu chừng…
Minh Huy lo ngại ra mặt. Đây là lần đầu tiên chàng không chú ý đến một người đẹp ở cạnh Văn Điệu, nhưng đây cũng là lần mà chàng bị Văn Điệu nghi ngờ nhất, cay cú nhất. Lúc này mà Hồng Hạnh lò mò tới thì thật là vỡ nợ, chàng sẽ lãnh đủ một cái oan to như oan bà Thị Kính….
Văn Điệu hỏi dồn:
– Nàng đâu?
Minh Huy nhún vai:
– Làm sao tôi biết nàng đâu? Nàng có thể đang nhẩy đầm, đang đi dạo bên bờ Hồ Than Thở… Ông không nên tiểu tâm nghi ngờ tôi… Đời nào tôi lại dại đột vồ mèo của ông để ông cho tôi mất việc ư? Vô lý… Tôi đã nói là tôi vừa mới tìm được người vừa ý tôi và tôi muốn cưới nàng làm vợ….
Văn Điệu suy nghĩ và thấy Minh Huy nói có lý. Y gật gù rồi đổi giọng:
– Phòng anh ở đây số bao nhiêu?
Minh Huy sốt sắng nói ngay số phòng. Đợi cho Văn Điệu đi lên lầu, Huy vội vàng bước tới cửa phòng kiếng. Lần này, thì hai phút sau chàng đã đưa được Sê Ri an lành trở về phòng Văn Điệu.
Mười lăm phút sau, Minh Huy đã lại nhẩy được hai bài Tango với Hồng Hạnh. Văn Điệu mới hầm hầm đi trở xuống. Minh Huy thấy chàng cần phải hướng dẫn Văn Điệu trở về phòng y trước khi Sê Ri ngồi chờ quá lâu lại bỏ đi nơi nào khác:
– Ông nên về phòng ông coi – chàng nói với Văn Điệu – biết đâu nàng lại trở về đó rồi?
Tuy không tin tưởng gì lắm nhưng vì không còn biết đi tìm Sê Ri ở đâu nữa Văn Điệu đành trở về phòng. Minh Huy đi theo. Chàng chỉ thò đầu vào phòng Văn Điệu sau khi biết chắc y đã tìm thấy người đẹp Sê Ri của y trong đó.
– Ông thấy chưa? Nàng ở đây chờ ông mà ông cứ đi tìm ở tận đâu đâu… Bây giờ vậy là ông yên trí hết lôi thôi rồi nhé….
Văn Điệu đứng bên Sê Ri, hai tay thừa thãi không biết để đâu, nở nụ cười cựu phú-lít đáp lại Minh Huy.
Nhưng thực ra, sự rắc rối tơ lòng của Văn Điệu chưa hết. Đúng ra, đến giây phút cuộc đời Văn Điệu mới đi vào một chu kỳ rắc rối nặng… Bởi vì..
Đúng lúc đó, một chiếc tắc xi mệt mỏi chạy hết tốc lực tới dừng lại ở trước khách sạn. Một bà nạ dòng bụng to hơn ngực, mặt bự phấn, tay xách cái sắc to bằng cái cặp sách của học trò trẻ con, ngón tay chuối mắn múp míp đeo tới hai, ba cái nhẫn kim cương cục nào cục nấy to bằng hạt đậu phụng, xuống xe và huỳnh huỵch đi vào khách sạn.
Bà khách tới trước quầy tiếp tân, gõ mạnh ngón tay xuống mặt quầy, miệng hỏi bằng một giọng nặng những uất hận:
– Ông Văn Điệu ở phòng bao nhiêu?