Chương 16
MỘT đêm ở Sàigòn. Mùa Thu. Trăng sáng.
Đứng một mình bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời, Minh Huy thấy một khoảng thành phố chan hòa ánh trăng nằm yên dưới mắt chàng.
Chàng trẻ tuổi đã đứng như vậy rất lâu, một mình ngắm trăng thu trên thành phố. Chợt có tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ. Chàng quay lại:
– Ai đó?
Chàng đi tới mở cửa. Hồng Hạnh hiện ra giữa khung cửa, một nụ cười nở trên làn môi nàng. Đôi mắt nàng chứa chan tình ái.
Minh Huy tưởng như chàng đang ngủ mê.
Kể từ cái đêm oan nghiệt ở khách sạn Đào Nguyên Đà-Lạt, chàng không nhận được qua một tin tức nào của Hồng Hạnh. Ngày mai là ngày cưới của Hoài Nguyên – Như Ngọc, chàng nghĩ rằng Hồng Hạnh sẽ về dự hôn lễ và đêm nay chàng đang suy nghĩ về sự có mặt của chàng, của nàng trong hôn lễ của bạn ngày mai. Chàng không đi dự đám cưới không được mà chàng vác mặt tới để gặp Hồng Hạnh cũng không được.
– Hồng Hạnh? Hạnh mới về Sàigòn ư?
Nàng gật đầu:
– Thưa vâng. Hạnh về dự đám cưới..
Và nàng nói ngay:
– Em về đây còn một việc nữa.. Một việc quan trọng.. Em đã biết rõ vụ xẩy ra đêm nọ.. Em đã biết anh bị oan uổng.. Nhân viên khách sạn mới cho em biết cô thiếu nữ đó tới khách sạn với ai…
Nét mặt Minh Huy sáng lên. Không để cho Hồng Hạnh nói hết lời, chàng đã ôm chầm lấy người yêu, hôn say đắm lên môi nàng.
Nàng phản đối bằng một giọng sung sướng:
– Để em vô nhà. Đóng cửa lại đã chứ. Người ta thấy.
Chợt tỉnh, chàng đẩy nàng ra:
– Không. Em đừng vào nhà. Căn nhà này không xứng đáng để một người như em đặt chân vào. Nơi đây là sào huyệt của tội lỗi. Em cứ đứng đây chờ anh một phút. Anh sẽ đi với em. Đi đâu thì đi nhưng anh không thể để em bước vào nơi này.
Hồng Hạnh cười sung sướng. Nàng thấy rõ người nàng yêu bấn loạn vì sự có mặt bất ngờ của nàng. Nàng hiểu chàng muốn nói gì: căn phòng độc thân này của chàng đã có nhiều người phụ nữ bước vào trước nàng. Chàng không coi nàng như những người đó. Chàng quí nàng hơn họ, chàng để nàng tới đây sau họ. Hành động của chàng đáng yêu biết chừng nào…
– Chờ anh nửa phút thôi. Đừng có biến mất đấy nhé. Em mà biến đi, anh sẽ nhẩy từ trên lầu này xuống vỉa hè ngay trong đêm nay ạ…
Nàng nhìn chàng, âu yếm:
– Yên chí. Em chờ anh.
Cánh cửa phòng được đóng lại. Minh Huy sửa soạn để ra đi rất nhanh. Thực tình, chàng rất muốn để nàng bước vào phòng.
Chưa đầy nửa phút sau, chàng đã ra khỏi phòng và nắm tay nàng đi xuống đường phố chan hòa ánh trăng. Họ nắm tay nhau đi vào tình yêu, đi vào tương lai. Người ở lại một mình trong căn phòng đó là một thiếu nữ… Nàng đang nằm trong giường ngủ trong tấm áo ngủ bằng voan mỏng tanh.
Chờ mãi không thấy động tĩnh gì người thiếu nữ cất tiếng gọi:
– Huy ơi? Huy đâu? Vô đây mí Sê Ri chứ?
Người thiếu nữ đó chính là Sê Ri.
Hoàng Hải Thủy
HẾT