← Quay lại trang sách

Chương 15

NHƯ NGỌC tiến lên một bước, một bước nhỏ, nàng sung sướng nhưng vẫn còn dò chừng:

– Em tới tìm anh… Anh có vui khi thấy em tới tìm anh không?

– Vui ư? Anh phát điên lên thì có. Trời …Trời.. Như Ngọc.. Anh yêu em.

– Em cũng yêu anh.. Em… đã lầm ở Sàigòn. Em biết lỗi nên em tới tìm anh…

– Trời.. Em không có lỗi gì hết. Tại anh cả… Anh yêu mà anh vẫn còn tỏ ra luyến tiếc cuộc sống độc thân cũ.. Em đã làm một việc rất phải. Em làm anh thấy rõ rằng.. anh yêu em, không có gì có thể thay thế được em trong đời anh…

– Em cũng vậy….

Chàng và nàng ôm nhau, hôn nhau. Cả hai cùng ngây ngất. Họ tưởng như họ đã làm lễ thành hôn và đây chính là nơi họ động phòng. Chợt, Như Ngọc khẽ đẩy người yêu ra. Tuy ngây ngất, nàng cũng còn đủ tâm trí để nghĩ tới người khác:

– Minh Huy đâu?

– Hắn ngủ.. Chắc say rượu. Để anh gọi hắn dậy. Thấy em, hắn sẽ mừng lắm. Có thể hắn sẽ tưởng là hắn mê ngủ nên thấy em.. Em ngồi đây…

Chàng đi vào phòng ngủ. Người mà chàng yên trí là Minh Huy vẫn nằm im trên giường:

– Minh Huy.. Dậy mau.. Đố cậu biết ai tới…

Chàng lật mền ra và đứng chết sững khi thấy người đang nằm ngủ là Sê Ri chứ không phải là Minh Huy. Nàng say, tóc xõa trên gối, miệng hơi há ra và nàng ngáy ròn….

Xương sống Hoài Nguyên như biến thành một cây đá lạnh…

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giây phút này, chưa bao giờ Hoài Nguyên kinh sợ đến như thế. Mạch máu chàng như đông lại thành nước đá trong huyết quản trong lúc nàng « «sì-tác-lét» » của điện ảnh Việt Nam nằm bên dưới ngáy pho pho. Hoài Nguyên tưởng như xương sống chàng đã cứng lại như một khúc gỗ làm chàng không còn cử động được…..

Hoài Nguyên phải cố gắng lắm mới quay được cổ nhìn qua khung cửa sang phòng bên. Chàng thấy Như Ngọc đang soi bóng nàng trong chiếc gương, nàng không hay biết gì hết.

Vội vã, chàng phủ tấm mền xuống mặt Sê Ri rồi bước ra khỏi phòng như bị ma đuổi. Chàng nắm tay Như Ngọc:

-Đi em. Chúng mình xuống nhẩy. Đêm nay ở đây họ tổ chức dạ vũ.. Thật đúng lúc. Đêm nay, anh phải nhẩy với em, phải mở sâm banh để ăn mừng…

Thái độ của Hoài Nguyên lúc đó rất kỳ lạ, nhưng vì Như Ngọc cũng đang xúc động vì cuộc tái ngộ đầy tinh tứ này nên nàng không để ý thấy có gì lạ. Nàng chỉ nhắc người tình:

– Còn Minh Huy?

– Kệ hắn. Cho hắn ngủ. Hắn uống quá say..

– Đi em.. Em đã gặp Hồng Hạnh chưa? Thấy em xuất hiện đột ngột thế này, chắc là Hồng Hạnh nó mừng lắm….

Chàng nắm tay nàng bước mau trên hành lang. Chàng định tìm lý do đưa nàng ra vườn cây, hoặc đi thẳng ra bờ hồ để tránh gặp Minh Huy, người mà chàng biết chắc là đang có mặt trong phòng khiêu vũ. Nhưng muốn đi ra cửa chính của khách sạn, chàng bắt buộc phải đưa nàng đi qua một phần của phòng khiêu vũ….

Nhưng vừa bước chân vào phòng khiêu vũ, cặp nhân tình mà họ gặp trước nhất lại chính là Minh Huy và Hồng Hạnh.

Hồng Hạnh và Minh Huy đứng bên nhau trước một cái bàn trên có những đĩa bánh mặn, bánh ngọt. Họ uống rượu ăn bánh, nhìn nhau say đắm như tất cả mọi người chung quanh. Vợ chồng Văn Điệu, sau một bản Tango, cũng đưa nhau đến bàn bánh.

Mụ Văn Điệu nhận ra Minh Huy. Cặp mắt nạ dòng nặng những nghi ngờ của mụ ghi nhận ngay sự việc người thiếu nữ trẻ đẹp như mụ chưa từng bao giờ trẻ đẹp như thế đang đứng cạnh anh chàng bây giờ không phải là người thiếu nữ lả lơi hồi nẫy, cô thiếu nữ này đẹp và có vẻ đàng hoàng hơn nhiều.

Mắt mụ Văn Điệu nheo lại và cặp môi đã dầy sẵn của mụ bành ra. Mụ nhìn quanh: không thấy cái nhà cô say rượu vừa được giới thiệu là vợ chưa cưới của anh chàng đâu cả. Khả nghi quá ta? Nhất là anh chàng với cô gái lạ mặt này lại có vẻ âu yếm tình tứ với nhau ra mặt.

Mụ nhìn anh chồng tội lỗi của mụ. Văn Điệu cũng đã thấy sự đe dọa sắp tới..Y nhìn thấy Minh Huy đứng với người thiếu nữ đẹp không phải là Sê Ri trước mụ vợ. Y thầm cầu nguyện cả Chúa lẫn Phật cho mụ vợ quái ác, đa nghi hơn Tào Tháo của y đừng nhìn thấy Minh Huy. Nhưng Phật và Chúa nào chứng giám cõi lòng đen kịt và dơ dáy của y, nếu không có mấy ly rượu mạnh, chắc chắn mụ vợ y đã thấy mầu da mặt xanh như tàu lá chuối của y bị mụ chất vấn bằng mắt. Y nhún vai làm ra vẻ ngây thơ thay cho câu trả lời: «Làm sao tôi biết được chuyện riêng của hắn?»

Nhưng mụ Văn Điệu là, như ta đã giới thiệu, một mụ đàn bà lắm chuyện, và những chị đàn bà lắm chuyện ngàn chị như một, chuyên môn can thiệp vào chuyện của người khác, những vụ can thiệp rất bất lịch sự. Thấy chuyện lạ bày xa trước mắt, đời nào mụ chịu buông tha. Mụ lập tức nắm tay anh chồng cù lần, kéo y tới trước cặp trai tài gái sắc nọ và mở miệng hỏi liền một khi:

– Cậu Minh Huy.. Tôi có một vần đề đặt ra mí cậu..

Hồng Hạnh thắc mắc đưa mắt nhìn người yêu. Nàng chưa từng được biết mụ đàn bà trông có vẻ nữ phú-lít này là ai và với tư cách gì, mụ lại có quyền đặt vấn đề với Minh Huy một cách sống sượng như thế.

Minh Huy biết ngay là chị vợ anh chủ cả đẫn của chàng muốn gây sự gì rồi, nhưng không còn cách nào, khác hơn, chàng đành làm một cuộc giới thiệu bất đắc đĩ.

– Ông bà Văn Điệu.. Ông Văn Điệu là chủ nhiệm của anh.. Đây là cô Hồng Hạnh.. Cô Hồng Hạnh là ủy viên giao tế của khách sạn.

Hồng Hạnh lịch thiệp ngả đầu:

– Chào ông bà.

Mụ Văn Điệu nghiêng đầu chào lại rồi nheo mắt nhìn Minh Huy:

– Nè cậu… Cái nhà cô….

– Xin lỗi ông bà chúng tôi có việc cần đi ngay.. Xin để mai gặp lại ông bà.

Vội vã cắt ngang câu hỏi của chị đàn bà lắm chuyện, Minh Huy nắm tay Hồng Hạnh kéo đi…

Văn Điệu phụ họa.

– Nên lắm. Ngày mai chúng mình còn gặp nhau, thiếu gì thì giờ trò chuyện.

Với ý muốn chặn họng chị vợ, y cầm ngay một cái bánh đặt vào lòng bàn tay có những ngón tay bự như trái chuối mang những cái nhẫn hột xoàn lớn bằng hột đậu phộng của mụ. Y cố tình làm vậy để đồng lõa của y có thì giờ tẩu thoát.

Minh Huy kéo Hồng Hạnh thoát ra hành lang để đâm sầm vào một cặp nhân tình khác đang nắm tay nhau đứng ở đó.

Minh Huy là người la lên trước:

– Hoài Nguyên.. Kia.. Như.. Ngọc..?

Hồng Hạnh cũng ngạc nhiên ngang với Minh Huy, nhưng sự ngạc nhiên của nàng sớm chuyển thành vui vẻ. Nàng nắm lấy tay bạn:

– Ngọc mới tới đó ư? Vui quá rồi.. Vui hoàn toàn…

Như Ngọc ngây người ra nhìn Minh Huy.

Nàng nhìn anh chàng từ đầu tới chân như nghi ngờ anh chàng không phải là Minh Huy:

-Anh đang ngủ kia mà? Sao anh xuống đây nhanh quá vậy?

Hoài Nguyên lấy hết khả năng nói dối của chàng để nói:

– Minh Huy đi nhanh lắm…

– Biết là ảnh nhanh rồi, nhưng mà sao ảnh có thể nhanh đến vậy được?

Đằng sau họ, mụ Văn Điệu tò mò nắm tay anh chồng kéo đến gần.

Cảm thấy có chuyện gì khả nghi vừa xẩy ra mà mình chưa được biết, Hồng Hạnh hỏi bạn:

– Chuyện gì vậy, Ngọc?

– Tôi không biết.. Tôi chưa được biết rõ.. nhưng có chuyện gì rất kỳ cục đang xẩy ra ở đây. …

Đang mong chờ một kẻ nào đó nói ra một câu chuyện như thế, mụ Văn Điệu hưởng ứng ngay:

– Đúng. Có một chuyện rất khả nghi xẩy ra với mấy ông này…

Như Ngọc nhìn vào mặt Hoài Nguyên:

– Có một người nào đó đang nằm trong phòng ngủ của các anh. Tôi chưa biết kẻ đó là ai nhưng tôi biết chắc kẻ đó không phải là anh Minh Huy như anh vừa nói dối tôi. Tôi nghi rằng người đó là một cô….

Hai gã thanh niên mặt mũi thất sắc, bối rối và khổ sở nhìn nhau. Bên cạnh họ, gã đàn ông Văn Điệu chỉ muốn độn thổ hoặc có phép tự biến mình nhỏ lại bằng con kiến.

Hồng Hạnh lại chính là người lên tiếng cải chính:

– Chắc Ngọc nhìn lầm sao đó chứ? Khách sạn không có cô nào hết. Phụ nữ tới đây toàn là đi cùng với chồng.. Ngọc chẳng nên nghi cho Hoài Nguyên.

Nói tới đây, Hồng Hạnh tự động dừng lại.

Nàng chợt nhớ tới thái độ kỳ lạ khả nghi của Minh Huy. Cơn nghi ngờ của nàng lại ầm ầm lên như một cơn động đất. Nàng quay lại nhìn Minh Huy.

Minh Huy cười khan:

– Hạnh nói đúng đó, ở đây làm gì có cô nào? Không nên nghi oan cho nhau như thế. Như Ngọc mới tới, chúng mình cần phải mở sâm banh uống mừng cuộc vui đêm nay. Xin mời qui vị tới ngồi bàn. …

Nhưng không một ai cảm thấy khoái uống sâm banh cả, người không ưa sâm banh ít nhất cũng không ưa trong lúc này là Như Ngọc:

– Thật mà – nàng nói rõ ràng – tôi trông thấy có người nằm trong giường. Chính Hoài Nguyên nói với tôi rằng người nằm đó là anh Huy và anh Huy đang ngủ say. Chúng tôi vừa ở trên phòng xuống tới đây.

Hồng Hạnh không ưa bộ mặt đầy tội lỗi tố cáo những hành vi bất chính của người nàng yêu, nàng thấy cần làm sáng tỏ vụ này:

– Có gì khó đầu? Chúng mình chỉ việc lên đó coi người nằm đó là xong..

Minh Huy mở miệng định nói một câu gì đó để cản việc đi trở lên phòng, nhưng trước hai đôi mắt nghiêm nghị của đôi bạn gái, chàng cứng họng không làm sao nói được lên lời. Trong cơn thảng thốt, chàng cũng không còn biết phải nói gì nữa….

Lập tức, cả ba đàn ông kể cả Văn Điệu bị ba người đàn bà nắm tay kéo đi trên hành lang. Ba gã lê bước đi như ba anh tử tội đi theo cai ngục tới nơi đặt máy chém.

Văn Điệu ú ớ:

– Chuyện riêng của người ta. Vợ chồng mình đi theo làm chi?

Mụ Văn Điệu quát lên một tiếng không thanh thoát chút nào:

– Im đi….

Văn Điệu lủi thủi đi như một con trâu già trên đường vào a-ba-toa.

Người lật tấm mền để lộ bộ mặt của người bí mật nằm ngủ trên giường không phải là Minh Huy, cũng không phải là Hoài Nguyên, người mở mền là Như Ngọc.

Và đúng như sự tiên đoán của Như Ngọc người nằm đó có mái tóc dài xõa trên mặt gối: một người thiếu nữ.. Đúng lúc ấy, bàn tay của người thiếu nữ lại quờ quạng trên mặt gối như muốn tìm bắt một vật gì.

Những người đứng quanh giường, sau khi nhìn xuống mặt người thiếu nữ đang ngủ ngon, nhìn cả vào mặt Minh Huy. Tất cả những đôi mắt đó, kể cả đôi mắt trố của chủ nhiệm Văn Điệu, đều kết tội Minh Huy là thủ phạm. Chàng trẻ tuổi bị dồn đến đường cùng, đánh một nước bài cuối cùng:

– Lạ nhỉ? Cô này là ai mà lại vô đây nằm kia! Chắc là cổ vô lầm phòng…

Mụ Văn Điệu la lên the thé:

– Lầm ký ri? Anh vừa giới thiệu mí vợ chồng tôi cô này là vợ sắp cưới của anh mà?

Hồng Hạnh đứng sát vào Như Ngọc, tức là nàng tự động lánh xa Minh Huy khi mụ Văn Điệu lắm chuyện vừa nói dứt ba tiếng «vợ chưa cưới ». Tội nghiệp cho Minh Huy. Chàng chưa phải biết làm sao, nói làm sao thì Sê Ri đã mở mắt nhìn lên. Dường như nàng không ngạc nhiên lắm vì chuyện bên giường nàng nằm lúc đó lại có đông người đến như thế. Nhận ra Minh Huy là người quen, nàng cười hoan lạc và vỗ nhẹ xuống giường bên nàng, nói với chàng:

– Ngủ chứ Huy. Giường ấm quá. Ỏ đây chỉ uống rượu với ngủ là khoái…

Hồng Hạnh quay gót đi ra khỏi phòng. Khuôn mặt diễm kiều của nàng trở thành lạnh và nặng như mặt tượng đá.

Như Ngọc nắm lấy tay Hoài Nguyên nàng âu yếm:

– Bây giờ chuyện đã rõ rồi. Em xin lỗi đã nghi oan cho anh..

– Nhưng mà.. Nhưng mà.

Hoài Nguyên khổ sở và lo âu nhìn bạn. Chàng hy vọng Minh Huy sẽ nói một lời nào đó để chạy tội, nhưng Minh Huy chỉ buồn bã lắc đầu:

– Vô ích thôi Nguyên ơi. Chẳng còn gì để nói hết…

Chỉ một thoáng sau trong phòng ngủ ấm cúng chỉ còn có Sê Ri nằm trong màn và Minh Huy ngồi ủ rũ ôm đầu bên chai rượu. Chàng bắt đầu một cuộc uống rượu cho say mèm. Hoài Nguyên đi theo Như Ngọc, và Văn Điệu đi theo vợ đi trở xuống phòng khiêu vũ.

– Cái nhà anh thư ký tòa soạn của cậu hỏng quá đi. Người bê bối như vầy mà cậu gần được ư? Tôi không bằng lòng cậu mượn hắn làm báo nữa…

Văn Điệu – mồ hôi dầu toát ra đầy trán – phân trần:

– Khổ lắm.. Đời tư của hắn bê bối nhưng hắn là người có nghề.. Hắn làm báo giỏi.. Nhờ hắn mà báo mình bán chạy…

– Bậy nào. Cậu đừng nói nhăng. Báo cậu bán chạy là nhờ tiểu thuyết.. Báo cậu đâu có cần người làm giỏi? Người ta mua báo của cậu là để đọc tiểu thuyết diễm tình chứ có ai đọc tin tức với đọc những bài bình phẩm chính trị của báo cậu đâu. Tôi không muốn cậu tìm cách chạy tội… Tôi không muốn cậu bào chữa trăng cuội cho kẻ có tội….

Mụ Văn Điệu nắm tay anh chồng bắt đứng lại để nghe mụ:

– Tôi không muốn phải nghi ngờ rằng cậu là.. đồng lõa của hắn. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Có lẽ vì cậu tánh nết giống hắn nên cậu khoái hắn. Người ta sống ở đời phải có đạo đức mí được. Người không có đạo đức là người bỏ đi. Cậu nghe chưa? Tôi không bằng lòng cậu giao thiệp với hạng người tồi tàn như anh đó. Lần này, về Sègoòng, cậu phải đuổi tên đó ra khỏi tòa soạn lập tức… Hiểu chưa?