- III - Tùng Lâm
Những hàng cây rậm san sát chen chúc nhau, chỉ chừa một lối đường mòn cong queo hiểm trở. Ánh bình minh chiếu qua kẽ lá, nạm những hạt kim cương xuống mặt sỏi gồ ghề. Bầy chim sẻ nhởn nhơ chuyền từ cành này sang cành khác, bầy chim muông líu ríu như những cô gái lém, bầy gà gô eo óc nối nhau kéo dài thành một bản nhạc rừng.
Sương mờ gieo lạnh. Rừng thu như bao bọc trong một vầng khói trắng.
Nhi ngồi trước Sơn, hai chân thúc thúc vào hông ngựa:
- Tiến mau lên, anh Sơn! Qua mặt con Thiên lý mã của chị Lan nè!
Sơn phì cười:
- Cậu láu lỉnh! Không khéo bị quăng xuống đất bây giờ.
Chàng cho ngựa tiến tới bên cạnh Lan. Cả rừng cây dập dồn vó ngựa. Gió thu vi vút làm xạc xào muôn lá. Chàng nhìn Lan, hỏi một câu lửng lơ:
- Gần đến rừng Tùng Lâm chưa, cô Lan nhỉ?
Lan khẽ ngước mắt lên:
- Qua khỏi ngõ rẽ này, đi chừng một dặm nữa thì đến.
Nàng trỏ tay:
- Ông có nhìn thấy con đường khuất sau rặng cây kia không? Nếu đêm nọ ông không đến nhà em thì ông đã lạc về hướng ấy.
Sơn nhìn theo tay Lan:
- Ờ nhỉ! Phía ấy cũng có một con đường. Một con đường xuôi về Bắc Kạn và một con đường ngược lên biên giới. Chính nhà em ở về hướng sau vì cái dụng ý đó.
- Vậy ra tôi đã toan về mà lại thành ra ngược lên?
Nàng cười hóm hỉnh:
- Đi rừng mà để lạc đường thì đâu phải là tráng sĩ?
Sơn cũng cười:
- Nhưng tráng sĩ mà lạc đường thì không hẳn là vô cớ, phải không cô? Nếu không vì một tiếng nguyệt cầm thì cũng vì một lẽ tương ngộ...
Đôi má Lan hồng lên một cách khêu gợi. Cả một vẻ ngây thơ còn nồng đượm trong một làn hương tinh khiết. Khóe mắt mờ như ẩn cả một trời thu. Nàng thơ thẩn nhìn ra xa, bỗng reo lên:
- Tùng Lâm kia rồi!
- Đâu, cô?
- Ở phía sau rặng soan đó. Chúng ta đã đến biên giới của xứ Tùng.
Tiếng “chúng ta” nàng thốt ra một cách vô tình, nhưng cũng làm cho Sơn sung sướng.
Phượng Nhi vỗ tay reo:
- A! Quỳnh hoa thơm quá!
Một làn hương từ rừng tùng đưa lại. Sơn hít một hơi dài, thở ra khoan khoái. Chàng có cảm giác như đi chơi vơi trong một lò hương ngát, tất cả tâm trí đều rung theo một hấp dẫn mê ly.
Hai con tuấn mã tiến từ từ vào rừng tùng. Những tàn cây xanh thắm ngậm sương mai. Mặc dầu vào mùa thu, không một nét vỏ vàng nào lơ thơ trên kẽ lá. Trời cao và xanh biếc. Cảnh và trời như hòa hợp một màu sắc thanh bình.
Lan nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa. Sơn toan đỡ Phượng Nhi, thì cậu bé đã hí hởn tuột xuống, chạy thoăn thoắt vào rừng. Sơn đem buộc cương ngựa vào một cội tùng. Lan không cần buộc, mỉm cười bảo:
- Ngựa em đã quen với khu rừng này rồi. Dầu em ở đâu, hễ nghe tiếng em kêu là nó chạy ngay lại.
- Kỳ mã có khác!
- Đó chỉ là sự quen thuộc. Ông nghĩ ở rừng mà không có một con ngựa tinh khôn thì cũng khổ.
Sơn dần dà chưa biết đi đâu, thì bỗng nghe tiếng Phượng Nhi gọi:
- Anh Sơn ơi! Anh Sơn!
Sơn nhìn quanh quất không thấy bóng Nhi đâu. Tiếng vọng vang cả khu rừng, không biết đưa sang từ lối nào. Thấy Sơn dao dác tìm, Lan bảo khẽ:
- Thằng bé lại trêu ông đấy!
Lan vừa nói vừa tiến về phía Nhi chạy vào lúc nãy. Sơn bước theo, lòng thấy nhởn nhơ vui. Hai bên chỉ tùng và tùng. Cành lá xanh mướt phủ xuống như những mảnh nhung xanh. Lan lướt đi, mái tóc phất qua những tờ lá làm nổi bật lên một màu sắc uyển chuyển. Qua khỏi một vùng cây rậm, đến một khoảng trống trải hơn. Sơn chỉ thấy toàn hoa và lá, xen lẫn nhau trong từng vòng cỏ bán nguyệt. Xung quanh là một hàng rào tùng. Cảnh sắc ở đây khác hẳn bên ngoài, Sơn tưởng như mình vừa lạc vào một vườn Thượng Uyển.
- Vào đây, anh Sơn! Chị Lan nữa, chị Lan đâu? Hoa nhiều và đẹp quá!
Nhi đang hí hoáy trong một vòng cây bán nguyệt. Cánh lá che phủ cả người cậu, chỉ chừa ra khuôn mặt kháu khỉnh và phương phi.
Sơn chạy lại:
- Cậu cũng thích đùa hoa nữa à!
- Em bẻ về cho nội. Nội em thích hoa lắm nhé? Nội hay bảo: có hoa thì nhà mới vui.
Lan nghe tiếng nói cũng chạy lại:
- Em Nhi đang liếng láu cái gì đấy?
Nhi nguýt một cái:
- Em đang bẻ hoa chớ liếng láu đâu! Ai như chị, lúc nào cũng thờ thẫn như mất hồn.
Lan cười, thấy thèn thẹn lên đôi má.
Sương mai tan dưới nắng. Vài cánh bướm nghiêng nghiêng theo chiều gió, mơ màng lượn trên những cánh hoa. Tàng lá rung rinh, nhịp dài như một lượn sóng. Lan mơ nhìn theo những cánh bướm:
- Tại sao hễ có hoa là có bướm, ông Sơn nhỉ?
Nàng vừa nói vừa ngẩng lại nhìn Sơn. Như có một cái gì êm dịu thông cảm qua tâm hồn, Sơn cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, đáp qua một hơi thở nhẹ:
- Tôi hiểu theo những nhà thơ, cô ạ! Vì bướm là một con vật đa tình...
Lan bật cười:
- Những nhà thơ chỉ giỏi có tài ngụy biện.
Tiếng cười nàng tan dòn trong gió, êm như một tiếng địch chiều thu. Sơn lắng nghe. Âm hưởng vương vương, quyện một vẻ yêu kiều trên hoa cỏ, vọng thắm thía vào cõi lòng người tuổi trẻ, đưa vào hư vô một xao xuyến cách vời...
- Trưa rồi, ông Sơn nhỉ?
Sơn giật mình:
- Cũng hơi trưa.
- Chúng ta qua suối Ngọc đi.
Sơn sung sướng lập lại:
- Ừ, chúng ta đi...
Chàng quay lại gọi Nhi:
- Em Nhi đâu rồi? Mau ra, không anh bỏ lại bây giờ.
Phượng Nhi liếng thoắng chạy ra, mỉm cười:
- Bỏ em sao được!
Rồi cậu chu mồm, tỏ một dáng điệu đáng yêu.
Sơn nắm tay Nhi, đi trở về phía cột ngựa. Lan đi trước, gót son uyển chuyển nhẹ nhàng. Tới gốc tùng khi nãy, nàng đưa tay lên miệng gọi một tiếng lớn. Tiếng nhạc ngựa rổn rảng từ xa chạy lại. Con Thiên lý mã từ từ đến nép bên nàng. Sơn lên ngựa, rồi đưa tay ra đỡ Phi.
Nhi vỗ mạnh vào đầu ngựa:
- Tiến mau!
Con tuấn mã cất vó về phương Bắc. Lan cũng lên yên. Nàng nghĩ thầm: “Thử tài chàng kỵ mã”, rồi thúc ngựa cho phi nước đại.
Chỉ thoáng một cái, ngựa nàng đã theo kịp con tuấn mã. Nàng không bớt đà, thúc mạnh cho ngựa vượt lên. Qua khỏi Sơn một mình ngựa, rồi bỏ cách Sơn năm thước. Mái tóc nàng tung sau làn gió, cuộn trong một vầng bụi mù.
Sơn hiểu ý. Trong lúc Nhi thét rầm lên vì bị ngửi bụi, chàng mỉm cười:
- Cậu ngồi cho vững nhé!
Rồi chàng giật cương, đuổi theo. Con tuấn mã được lịnh chủ, lồng lộn lên như bay. Tiếng vó vút qua tai Nhi như gào thét. Cậu ngồi nép trong lòng Sơn, đôi mắt đuổi theo Lan, lòng hồi hộp. Ngựa Sơn vượt lên lần, còn cách hai thước, cách một thước, cách một mình ngựa, rồi chạy song hàng với con thiên lý mã.
Nhi khoái chí reo to:
- Qua mặt, anh Sơn!
Nhưng Sơn giảm đà ngựa cho ruổi đều đều bên Lan. Tám vó trập trùng trên một khúc quanh tình cảm. Lan biết ngựa Sơn có thể vượt qua, nhưng chàng đã hãm lại. Đôi má nàng đỏ bừng lên như hai đóa hồng đào. Sơn cũng nhận thấy cái vẻ đáng yêu ấy của thiếu nữ, nhưng chàng không biết đó là vì thẹn hay vì mệt.
Có tiếng róc rách điều hòa như một bản nhạc. Sơn lóng tai:
- Hình như là tiếng suối?
Lan đáp:
- Suối Ngọc.
Sơn thấy lòng khoan khoái, cái khoan khoái của một người sắp được hưởng những phong quang kỳ lạ. Chàng đưa mắt nhìn quanh, mới hay rằng mình đã cách xa rừng tùng. Màu sắc ở đây đã thay đổi. Lá vàng rụng tơi bời trên mặt cỏ. Ngàn cây bao phủ một màu tang. Một vẻ đìu hiu chôn sâu trong lòng đất.
Qua một rặng bàng cằn cỗi, Sơn thấy trước mặt mình một thung lũng. Chàng toan rẽ ngựa xuống, thì Lan đã dừng cương lại:
- Xuống đây, ông Sơn!
Sơn ngoan ngoãn gò cương. Nàng lại bảo:
- Ông đem cột ngựa vào cội bàng kia, rồi qua suối.
Nhi nắm tay Sơn chạy lại gốc bàng. Cột ngựa xong, Nhi kéo Sơn chạy ùa xuống thung lũng. Lan đi trước, tà áo phất phơ như tà áo lụa của những nàng tiên. Sơn có cảm giác như đang đứng trước một bức tranh mà hoạ sĩ đã mô tả một cách thân tình gót sen nhẹ nhàng của người trên cung Quảng.
Từ một khe đá, một dòng trắng chạy dài dưới thung lũng. Ánh mặt trời phản chiếu trên mặt nước, sáng ngời ra thành một mặt kính trong xanh. Bóng đá che khuất một đoạn tiểu khê, tỏa một làn không khí mát lạnh.
Nhi đứng lên một mỏm đá, mắt láu liếng nhìn xuống suối. Sơn vừa bước tới, bỗng chàng quay lại bảo khẽ Lan:
- Cô trông Nhi như một cậu đồng tử.
Lan nhìn Nhi, chúm chím cười. Thật ra, cũng như Sơn, Lan thấy lòng mình lâng lâng như bay vào cõi mộng. Cảnh sắc thanh tú khiến tâm hồn và thể chất mọi người thoát tục. Và Lan mơ màng đến một viễn ảnh xa xăm...
Sơn ngồi xuống một hòn đá. Dòng suối uốn quanh vẽ một nét cong uyển chuyển. Vài chiếc lá lạc loài trên mặt nước, nép mình bên kẽ đá một cách đáng thương. Chàng đưa tay vớt lên một chiếc lá, tươi cười quay lại:
- Cô Lan ơi! Ai gởi lá thắm cho cô đây này?
Lan nheo mắt trong chiếc lá của Sơn đưa ra. Tự nhiên nàng bâng khuâng xao xuyến. Sự ngây thơ của nàng đã bị xâm chiếm bởi những tình cảm ý vị. Nhưng nàng không muốn bị lôi cuốn một cách dễ dàng. Lan bĩu môi để tỏ một cử chỉ phản đối:
- Không! Đời em chưa từng nhận một tờ lá thắm của ai gởi bao giờ.
Sơn giật mình. Chàng chẳng biết Lan cố ý phản đối hay muốn bộc lộ cái ngây thơ của một tâm hồn trong trắng, cái tinh khiết của cánh hoa còn đang thắm nhụy buổi xuân thì.
Lan đến bên Nhi, ngồi xuống. Nàng duyên dáng soi mình xuống mặt suối. Làn nước trong veo tỏa lên những tia lóng lánh như cẩn ngọc. Bóng của nàng và Nhi lung linh trên bóng nước, bao bọc trong một vầng hào quang. Nàng lặng im một lúc, rồi vui vẻ gọi Sơn:
- Ông Sơn này!
- Gì cô?
- Ông có thấy một dòng nước đo đỏ từ trong khe chảy ra không?
Sơn để ý nhìn:
- Ờ nhỉ! Sao suối bạc mà lại có một dòng nước đỏ?
- Nó có một sự tích, ông ạ!
- Chắc là một tích buồn lắm, phải không cô?
Đôi mắt Lan như vẩn sau một làn mây. Nàng khẽ chép miệng:
- Buồn lắm! Có thể gọi là một thiên thảm sử.
- Vậy cô kể lại cho nghe, nhé?
Nàng thẫn thờ nhìn xuống suối.