← Quay lại trang sách

Chương 15

Nóng! Trong bóng râm mà nhiệt kế lên tới 41 độ. Cái quạt máy xua được cái nóng ở chỗ này thì cái nóng lại chạy sang chỗ khác. Nóng quá! Tay sờ vào cái quần áo đang mặc cũng muốn rụt lại. Nhìn ra ngoài đường, mắt chói nhức như sắp sưng húp hết cả lên.

Mặt trời tháng sáu thả lửa. Mái ngói, tường gạch, vỉa hè nhân cái nóng thêm lên. Mặt đường nhựa bẹt dí in hằn từng nét khía trên lốp bánh xe.

Bà Nhự đi chợ về, vứt tạch đôi quang gánh ở cửa, tọt vào, nằm ệch trên nền nhà, giẫy đành đạch: “ối, Nguyệt ơi, cho tao gáo nước mưa không tao chết ngay bây giờ đây”.

Cô bé Nguyệt áo phin gụ cổ quả tim, tóc thề ngang vai, đưa bà gáo nước, bà uống ừng ực, vừa uống vừa rên hừ hừ sung sướng.

— U ạ, mai anh Nhân anh ấy dọn sang nhà ông giáo Thiệu.

Bà Nhự vứt cạch cái gáo xuống đất:

— Cha tiên nhân cái nước mưa sao mà nó ngọt thế!

Cô Nguyệt phì cười.

Cô vội che mồm. Nhân mặc cái áo trắng cộc tay cô tặng hồi anh đấu thắng Leng Kai Chếch, vừa đi qua ngoái lại:

— Trông hộ anh nhà nhé, Nguyệt!

Cô nhìn theo Nhân đã tọt ra ngõ.

o O o

Hai cánh tay Cường cháy đen. Mới chớm hè mà cậu chàng đã đen nhẻm như thợ cuốc than, thợ lò. Chờ Nhân yên vị ở sau xe, Cường mới đề máy. Cái véspa vòng qua Văn Miếu, rẽ trái sang Hàng Bột.

— Anh Nhân à, nghe nói bài văn anh Tùng làm ghê lắm!

— Ghê là thế nào?

— Em không biết. Đến nhà thằng Tấng mượn xe, em thấy thằng Tấc nó nói thế.

— Thôi, đừng có loan truyền, nguy hiểm!

Xe tới Ô chợ Dừa, ngoặt vào đường Đê La Thành.

— Này, quan hệ với gia đình thằng Tấc vừa vừa thôi.

— Em biết chứ.

— Sau này khó ra đấy.

— Em chỉ sử dụng phương tiện của nó thôi. Vèo cái lái lên chiến khu rồi!

Cường quay lại, cười tít.

Nhân cũng cười. Cường đã làm được khối việc có ích. Hôm họ đèo anh chiến sĩ biệt động ấy lên tận Nhổn. Cường sẽ là một tuổi trẻ say sưa, sinh động hơn Nhân. Nhìn nó, Nhân thấy mình như già đi.

— Thôi, chờ anh ở đây.

Nhân nhảy xuống xe. Anh qua một cái ngõ hẻm, đi tắt sang nhà Tùng. Nhưng, vừa thấy cái mái lá lụp xụp của căn nhà, Nhân liền rụt lại. Lát sau, anh đút hai tay hai túi quần, huýt sáo, vờ như kẻ đi qua, không có quan hệ.

Trước nhà Tùng có ba bốn người đội mũ cát két, mặc áo sơ mi ba túi, đeo kính râm mắt to. Trông điệu bộ biết ngay là bọn chuyên đi bắt người của Sở Cẩm.

Một tên da đen cháy, to béo nhất đám, hất hàm hỏi người đàn bà ngồi xõa tóc ỏ ngưỡng cửa, đang sụt sịt:

— Tôi là người dân đầu hôm chí tối chỉ biết làm ăn, đầu gio mặt muội biết gì mà các ông lục vấn tôi!

Tên to béo dận chân xuống đất:

— Muốn kêu lên quan chánh cẩm, lên ông Thủ hiến mà kêu.

Một tên gầy lép, từ phía sau, chen lên:

— Này, bà nói cho rõ cho nhà chức trách biết đi. Hiện giờ thằng Tùng nó đâu?

— Thì tôi đã nói rồi. Tôi biết được nó ở đâu mà bảo các ông bây giờ!

— Thế từ hôm thi đíp lôm xong, nó rúc vào xó nào?

— Nó đi hàng tháng nay rồi. Bố nó bị các ông đuổi vì ốm yếu. Nó phải đi kiếm ăn độ nhật.

Tên béo hất tay:

— Vào khám, bay!

Bọn bắt người bước qua bà mẹ, xộc vào nhà.

Nhân đứng lại bên bụi tầm xuân sau căn nhà lá, Trời! Khéo chúng bắt được Tùng mất. Khổ! Tùng gầy gò, xanh xao, làm sao chịu nổi đòn của chúng. Nếu chúng chỉ có một hai đứa thôi, Nhân sẽ cho chúng đo ván ngay.

Bỗng Nhân thở phào. Bọn cảnh sát mặc thường phục đã quay ra.

— Đ. Mẹ, thế là cả thằng bố lẫn thằng con chuồn cả rồi - Tên to béo vùng vằng.

— Chúng mày đã đọc bài luận của nó chưa?

— Sếp đọc chưa?

— Nghe nói gang thép lắm.

— Nó là Việt Minh bí mật đấy, sếp ạ.

Tên béo đưa mắt một lượt xung quanh nhà, rồi hất hàm:

— Ra phục ở bờ đầm. Thằng Tấc bảo mọi khi nó vẫn mò bùn ở ngoài ấy. Đi!

Nhân lẻn vào ngõ, chạy. Anh nhẩy lên sau xe của Cường đã nổ máy:

— Đi! Anh Tùng ra ngoài kháng chiến rồi!

o O o

Hai bánh véspa lướt trên mặt đường, vượt qua những đoạn đường nhựa chảy lép nhép. Nó như mọc cánh bay qua một lò than đang cháy. Cường tăng tốc độ. Gió nóng như tạt lửa, hun đốt từng tế bào da mặt. Hà Nội, những vẻ mặt khác nhau, vun vút qua hai bên cạnh xe.

Chiếc xe bốc ga. Tất cả đã ở lại phía sau. Dường như, bây giờ đối với nó tất cả là ở phía trước. Một đoạn đời mới hết sức hấp dẫn đã chào đón hai anh em. Ba đã ra vùng tự do rồi. Còn lại hai anh em. Đến nương nhờ nhà thầy Thiệu, phiền lắm, nhất là thầy có cô con gái rất kháu. Hai anh em sẽ sống tự lập. Nhân sẽ mở lò dậy võ nuôi Cường. Sẽ lại đấu quyền anh. Và sẽ tha hồ hoạt động.

Chiếc véspa lượn quanh Bờ Hồ, dông thẳng lên hàng đào. Giờ tan tầm, đường nườm nượp người, xe. Cường trổ tài lấn lướt của cuarơ. Nhân thò tay xuống mở cốp xe. Bó truyền đơn ôm trước bụng. Mạo hiểm đây. Nhân ghé tai em:

— Phóng nhanh! Lẩn vào các ngõ hẻm!

Xe vượt lên, khói xanh phụt ở đuôi xe và những tờ truyền đơn hô hào ủng hộ kháng chiến tung bay như bươm bướm.

— Nhanh nữa lên!

Tốc độ lớn quá. Chóng cả mặt.

Nhân bỗng kêu:

— Có xe đuổi!

— Anh cứ ngồi chắc nhé.

Xe phóng ra bến xe Kim Mã. Nhưng Cường đã ngoặt tay lái rẽ qua sân Xếp tô.

— Sao thế?

— Chúng đang chặn đường bắt lính!

Phía Yên Phụ lừ lừ những tảng mây đen. Lạy trời mưa xuống. Trời phù hộ hai anh em. Quả nhiên có sấm, chớp và gió nổi, giật tung lá trên cây, cuộn bụi mù trên đường. Nhân quay về phía sau, thì thầm:

— Hình như vẫn có xe bám mình.

Mưa ập xuống bất ngờ. Đường nhựa tỏa hơi nóng ngột. Chạy bây giờ càng lộ. Họ quay về phía Sinh Từ.

Cô bé Nguyệt đứng ở đầu ngõ kêu:

— Anh Nhân, đừng vào!

Nhưng mưa xối ràn rạt trên đầu, tai Nhân ù đặc.

Xe đâm thẳng vào ngõ. Xuống xe, hai anh em chưa kịp thở đã thấy ba bốn bóng người lạ mặt xô ra. Chính là bọn đến bắt Tùng khi trưa.