← Quay lại trang sách

Chương 16

Bốp! Nhân xiêu về bên tráI, nhưng anh lại choãng chân, giữ được thế đứng.

— Khá lắm! Mày quả là võ sĩ bậc thầy! Ngồi xuống đây, ông.

Nhân ngồi xuống cái ghế đẩu. Thằng Đờ Lanay mặc quần đùi xanh, hệt như cái hôm nó đấu với anh. Nó ngồi đối mặt với anh. Thằng Tấc đeo kính râm khoanh tay, mồm ngậm điếu cô táp, tựa lưng vào tường, nhếch mép cười mỉa. Tường phòng tra ám khói. Nhưng không có một dụng cụ tra tấn nào.

Đờ Lanay đập hai bàn tay vào đùi, cười đểu:

— Thế là chúng mình lại gặp nhau, Nhân nhỉ?

Nhân ngửng lên, thản nhiên. Thằng Tây lai trố mắt:

— Mày không vui à? Mày sợ à! A, mày sợ là phải! Tội mày to lắm, Nhân à.

— Ăn nói cho tử tế nhé.

— A! Được! Thế thì mày khai hết ra đi, Nhân! Có phải là mày khi còn là một nhóc tì đã từng là liên lạc viên của Vệ quốc đoàn Liên khu một không, ông Việt Minh con?

— Tao chẳng có gì mà khai với mày cả.

— Được, tao hỏi. Học xong trung học mày định hướng nghiệp thế nào?

— Mở lò dậy bốc, kiếm ăn.

— A! Mày sẽ hưng quốc bằng con đường đó. Bài luận của mày tao đã đọc, mày lẩn ý tài lắm. Thanh niên khỏe cho quốc gia khỏe!

— Đó là ý của Quốc trưởng.

— Tiên sư mày. Đây không phải là nơi cãi lý. Chúng mày khôn lắm. Tương kế tựu kế mà. Liên đoàn quyền anh của thằng bố mày, lò võ của thằng thầy mày đều là nơi đào luyện bọn Việt Minh chống lại người Pháp! Tao biết hết cả rồi. Cả thằng thầy dậy tiếng Pháp đỡ đầu mày nữa. Tao biết củ tỉ âm ti họ hàng hang hốc chúng mày. Thằng Tùng bạn mày lầm lì xì ra khói, dám cả gan nguyền rủa chúng ta là bọn cướp nước, đã chuồn ra với Việt Minh rồi. Thằng bố mày cũng thoát khỏi tay tao rồi. Còn thằng Dư anh mày, giờ mày có biết nó làm gì không? Hà! Bộ đội Cụ Hồ ở Bưng Biền Đồng Tháp. Cả lò nhà mày là Việt Minh!

Khặc! Nhân đã đề phòng. Nhưng hai tay bị trói. Quả đấm móc của tên đao phủ làm người anh bật lên. Anh ngã ngửa trên đất.

— Đứng dậy mày! Mày là võ sĩ vô địch cơ mà! Mày chịu đòn giỏi lắm cơ mà!

Hự! Lần này là một quả đấm xúc vào giữa mỏ ác Nhân. Ngực Nhân tức nghẹt. Anh ngừng thở đến một phút, mặt tím sầm và lại ngã ngửa trên nền nhà.

— Hừ, nổi tiếng là gan góc, là chịu đòn giỏi cơ mà. Đo ván sớm thế, mày! Đứng lên!

Đờ Lanay kéo Nhân đứng lên, bất thình lình y thúc cùi chỏ vào ngực trái anh. Anh méo xệch mặt, ngực thắt nghẹt, tưởng sắp bung vỡ. Anh dụi vào góc tường.

— Ha ha... Ở đây không có trọng tài nên tao không bị cảnh cáo là phạm luật. Nào đứng lên! Tiên sư ông! Sao cái hôm đấu với tôi, ông dai sức thế!

Nhân bị kéo đứng dậy lần thứ ba. Anh như một cái xác, các khớp xương rời rạc cả. Các bắp thịt rệu rão hết. Nhưng, lạ sao, lúc này cái vòng dây trói ở cổ tay anh như vừa được ai nới lỏng. Lỏng lẻo thật rồi. Thật khéo léo, anh khe khẽ rút bàn tay phải; và bất ngờ, như sức bật của một cái lò xo bị nén, nắm đấm từ vòng ngoài quặp vào trong của anh, bổ trúng hàm trái Đờ Lanay. Đó là trái đấm cuối cùng của anh, nó tích cóp toàn bộ sức lực của anh. Suốt đêm qua anh đã bị bọn chúng đánh phủ đầu rồi.

Đờ Lanay ôm mặt, ngã nghiêng vào tường. Nhưng ngay lập tức, hắn lấy lại thế thăng bằng, hất hàm vào thằng Tấc:

— Tấc! Xỏ găng vào, mày!

Nhân biến thành cái bao cát. Anh bắn từ góc phòng này tới góc phòng kia. Anh rụi xuống, chúng lại kéo anh lên. Xúc. Móc. Thẳng. Tạt. Vả. Chặt. Sử dụng tất cả các kiểu đấm, chúng nhè vào những chỗ hiểm trên mặt, ngực, bụng anh.

— Đứng lên, mới có hiệp một thôi mà, Nhân. Đừng quân tử Tầu thế, mày!

— Ơ kìa! Tiền thưởng to lắm mà, mày. Đ. Mẹ mày. Mày đã làm nhục ông, thì ông phải trả thù mày.

— Nhân! Mày không đánh lại tao à? Đấu võ thì phải cả hai võ sĩ cùng công, cùng thủ mới khoái chứ!

Hự! Lần này quả đấm của Đờ Lanay xúc từ dưới lên. Người Nhân tung lên, cái xác tơi tả của anh dập xuống nền nhà và nằm bất động.

— Khích khịch... Nhân! Tao thua mày ở đường phố Quan Thánh hồi còn đi học. Mày hạ tao trên võ đài. Nhưng ở đây tao nốc ao mày. Đây mới là chỗ quan trọng! Chứ võ đài nước mẹ gì, mày!

Thằng Tấc tháo găng, nhổ nước bọt:

— Đ. Mẹ cái thằng nó chịu đòn Chúa thật. Nhưng, chuyến này có ra tù thì cũng rão hết xương cốt. Mà khéo nó chết, mày ạ.

Nhân chết ư? Nhân nằm sấp bất động. Trên sàn, loang một vũng máu tươi. Nhưng, Nhân không chết. Nhân chống tay đứng dậy. Đứng dậy như những lần gặp nguy biến ở các cuộc đấu tay đôi với Chếch, với Phécđinăng, với chính tên Tây lai hung dữ cuồng bạo này! Đúng là thế đấy, vì thằng Đờ Lanay đang cúi xuống mở mồm đếm 1, 2, 3... Và mới tới 5, Nhân đã chống tay dựng thẳng người dậy, rồi đưa tay phải quệt máu ở mép, giọng thều thào nặng nhọc, nhưng thật rõ ràng:

— Hai thằng cướp nước và bán nước, chớ vội mừng! Đời là một cuộc chạy ma ra tông. Đây mới là nửa cây số đầu. Còn bốn mươi mốt cây số nữa kia. Đây cũng mới là hiệp một. Còn tám, chín hiệp nữa kia mà! Đừng vội mừng! Tao nói thật!

Nói rồi, Nhân gục xuống nền sàn. Óc anh loang loáng ảnh hình, thanh âm, tiếng nói từ những ngày đã qua. Có rất nhiều tiếng reo, tiếng vỗ tay, tiếng gọi Nhân. Ở trận anh đấu với Leng Kai Chếch, với Phécđinăng hay đấu với Đờ Lanay? Anh nghe rất rõ. Rất rõ và ào ào vang trầm như tiếng sóng biển những nhịp ba đều đều: Phạm - Xuân - Nhân! Phạm - Xuân - Nhân! Rất rõ và tràn ra thật mãnh liệt mà âm vang là tiếng hô không dứt của một khối người đông đảo, khổng lồ: Việt Nam muôn năm! Vivơ Việt Nam! Vivơ Việt Nam! Việt Nam! Muôn năm! Muôn năm!

HẾT