← Quay lại trang sách

- 2 -

Thím Hương chống nạnh lên châm bẩm đứng nhìn anh giáo:

- Anh sao còn bày đặt lép xép cái lỗ miệng nữa hổng biết! Thằng cha Hương Tuần đó nó khôn giàn trời mây chớ hổng vừa đâu nghen!

Anh giáo nheo mắt mỉm cười:

- Ý cha, người ta binh mình hết mình mà còn trách nữa chớ!

- Xí, ai cần anh binh?

Anh giáo lại cười mơn:

- Thôi anh đóng cửa và tắt đèn măng xông nghen?

Thím Hương cau mày

- Đóng cửa thì… đóng, nhưng khoan tắt đèn đã! Mấy đứa nhỏ nó mới vô mùng và bầy trẻ còn lăng xăng mần gà mần vịt dưới bếp đó!

Anh giáo xuống giọng năn nỉ:

- Để đèn... hao xăng lắm mà!

Thím Hương trề môi:

- Chà, anh hà tiện quá!

Anh giáo dùng dằng bỏ đi đến bên cạnh bàn viết, kéo mạnh chiếc ghế ra rồi ngồi phịch xuống

- Em sao làm khó dễ hoài hè? Bộ bữa nào cũng có một đám ăn cướp như vầy sao!

Thím Hương bước lại gần anh ta, xuống giọng vỗ về:

- Thì để em biểu tụi nó lên đem ghế bố ra giăng mùng sẵn cho anh đã, rồi sau đó... mình có nói chuyện hổng phải dễ hơn không! Em còn nóng ruột bằng mười lần như anh nữa là đằng khác!

Anh giáo tươi hẳn mặt lên:

- Vậy hả! Thôi em hối con nhỏ ở lên đem ghế bố ra rút đi. Em sao huỡn đãi quá hổng biết!

Thím Hương mỉm cười liếc xéo anh ta rồi bỏ đi về phía cửa buồng, miệng réo gọi con ở:

- Bảy a! Mầy bỏ đó lên đây tao nhờ một chút coi!

Con Bảy còn lục đục dưới bếp một hồi rồi mới ló mặt lên:

- Thím kêu con chi thím?

- Mầy vô vác cái ghế bố ra bắt gần chỗ bàn viết cho thầy giáo để thẩy mần sổ sách xong thẩy nghỉ lưng chờ ông mầy về... Nè, mầy vô buồng mở tủ lấy luôn cái mùng mới một nóc đó đem ra giăng luôn nghen Bảy.

- Dà.

Trong lúc con Bảy loay hoay banh ghế bố ra rồi giăng mùng, thím Hương day qua niềm nở bảo anh giáo

- Đó chú Giáo, khi nào chú Giáo mỏi mệt chú Giáo nằm nghỉ đi nghen. Chú nhớ tắt đèn măng sông dùm... Thôi tôi cũng vô ngủ đây chớ hơi sức đâu mà chờ ổng về..

Anh Giáo mỉm cười đáp:

- Dạ cám ơn Thím Hương... chắc tôi cũng tắt đèn liền bây giờ...

Thím Hương cau mày nhìn anh trong một giây rồi quay sang phía con Bảy:

- Bảy à, thôi mày xuống dưới bếp coi lại nồi cháo... Mày cứ cào lửa để than riu riu đó cho tao rồi mầy đi ngủ trước đi, chừng nào mấy ổng dìa tới tao sẽ kêu mày dậy.

Con Bảy ‘‘dà’’ một tiếng, bươn bả đi thẳng xuống nhà dưới như nóng lòng muốn cho xong công việc để nghỉ ngơi.

Thím Hương đứng xớ rớ ở đó chưa biết phải làm gì thì anh Giáo đã bắt ghế; bước lên và vói tay khóa hơi ngọn đèn măng sông...

Ánh sáng chợt tắt làm Thím Hương bối rối. Thím chắc lưỡi rồi hấp tấp chạy tuốt vô buồng khi nghe tiếng chân của anh Giáo bước xuống chạm vào chiếc ghế nghe lụp cụp lạc cạc.

Anh Giáo lật đật đuổi theo, nhưng khi đi ngang qua chiếc tủ thờ cẩn ốc để ở cuối gian giữa, trên có để một ngọn đèn ống khói trứng vịt leo lét, anh ta bỗng nhiên sượng lại… rồi len lén nép mình sát vô vách lần từng bước đi về phía buồng thím Hương…

Nghe tiếng chân người chạm nhẹ vào ngưỡng cửa buồng, thím Hương vừa nằm thụt sát tuốt vô phía trong giường vừa hỏi nho nhỏ:

- Ai... đó vậy?

Anh Giáo không đáp liền mà bước thẳng lại vén mùng lên đưa tay quờ quạng níu lấy ngang mình thím Hương lôi nhẹ ra:

- Thì... ai vô đây nữa!

Thím Hương cố nhoài người nhích ra nhưng không mấy kết quả nên đành thở ra một hơi dài rồi thì thầm cằn nhằn anh Giáo:

- Anh sao hổng bỏ tật lớn... Anh ẩu tả như vầy có ngày hai đứa chết dính chùm với nhau chớ hổng chơi đâu!

Anh Giáo vừa hôn nhẹ dưới vành tai của người tình vừa xầm xì

- Ẩu cái gì mà em nói hổng biết! Giờ nay ổng đi mất rồi, cửa nẻo anh đã đóng kỹ... trong nhà quanh đi quẩn lại có ai nữa đâu! Bất quá anh vọt ra ghế bố nằm ngủ... hay chạy ra mở cửa cho ổng vào là cùng chớ gì!

Thím Hương vẫn còn cự nự:

- Em nói để chút nữa yên, em ra ngoài mà!

Anh Giáo đã nằm hẳn lên giường từ lúc nào:

- Chút nữa, chút nữa... để cho ổng về tới kịp thì còn mau chết nữa! Mà em ra ngoài hay anh vô trong, nầy thì... cũng vậy chớ gì...

Thím Hương hất mạnh tay anh ta xuống:

- Anh cái gì cũng... xô bồ xô bộn hết á! Nhưng đây là... buồng của em và mọi khi ổng ngủ trên cái giường nầy đây nè! Mình cũng nên... nể mặt người ta một chút chớ...

Anh giáo Tư cười khúc khích:

- Nếu thiệt tình muốn... nể mặt ông Hương quản thì hai đứa mình đã... không dám chàng ràng với nhau như vậy! Thôi mà em, em đây hổng phải là... vợ ‘‘của’’ thầy Hương sao? Đó em coi em đâu có tiếc chút xíu nào với anh đâu, như vậy em còn để ý gì đến căn buồng này, đến cái giường nầy...

Thím Hương khẽ trở mình rồi thở dài như cam phận, Anh Giáo xoay người theo, chép miệng nói đùa

- Em thiệt giống mấy người ăn xài bạc trăm bạc ngàn hổng tiếc, mà có khi... xót ruột vì một hai cắc bạc!

Thím Hương nhoài đầu lên, cắn nhẹ vào vai anh ta:

- Anh thì giỏi bép xép cái miệng! Anh hổng biết chớ anh... xấu thói lắm, mấy lần trước ở bên nhà, tuy không có ai, nhưng anh làm em ngán thấy mồ!... Bộ anh quên rằng có… mấy đứa nhỏ nó ngủ ở buồng bên kia sao! Em sợ... là sợ như vậy đó!

Anh Giáo Tư thích chí thiếu điều muốn cười rộ lên nhưng anh ta chỉ đáp, giọng như nghiến giữa đôi hàm răng:

- Thì người ta có thương mình người ta mới như vậy. Thử thời em đem các cô mười bảy mười tám lại coi anh có quí bằng em hông! Mà em làm như em... tốt nết lắm vậy!

Thím Hương vừa nhích người vô phía trong vừa đưa tay phủi lia:

- Mắc dịch anh... Bộ anh nói em...

Thím chỉ nói thêm được có bấy nhiêu đó, và những tiếng sau cùng như chìm lắng... đi đâu mất.

... Tiếng của hai con thằn lằn cắn đuổi nhau trên vách ván nghe rõ mồn một làm cho anh giáo Tư giật mình. Cả mấy gian nhà sao im lặng quá... Nhưng rồi anh ta cũng chẳng thèm để ý tới điều ấy nữa...

Thím Hương bỗng nhích đầu qua …đưa tay lắc nhẹ vai anh Giáo, rồi mãi một lúc sau mới hớt hải hỏi nho nhỏ anh Giáo

- Cái gì em nghe một tiếng ‘‘phịch’’ như...

Anh Giáo vuốt nhẹ má Thím Hương

- Cái gối rớt xuống gạch đá mà! Bộ em nói ai nhảy vô đây sao!

Thím Hương thở phào ra

- Vậy mà em hết hồn hết vía! Đây nè, anh để tay đây coi, nó làm như... đánh trống chầu ở trỏng vậy!

Anh Giáo sốt sắng hỏi lại:

- Đâu, đâu?

- Đây nè nè... Nghĩ anh ra đi! Hổng thèm nói với anh nữa đâu...

Thím Hương buông sải hai tay lên mặt giường, và quay qua anh Giáo, giọng buồn ngủ:

- Mấy giờ rồi anh? Em mới nghe kiểng đồng hồ...

- Ối, anh có biết gì nữa đâu! Cái đồng hồ ở ngoài nhà là đồng hồ đờn, nên cứ mười lăm phút nửa giờ là nó đánh kiểng đờn ‘‘tình tang tình tang'’... Mà tự nãy giờ anh nghe văng vẳng nó ‘‘ đờn’’ hai ba xáp gì đó...

Thím Hương quơ lấy cái mền, xổ ra phân nửa rồi vừa đắp lên người vừa kêu:

- Đâu có dữ vậy anh! Nếu vậy khuya ớn rồi đa!

Bỗng có tiếng chó sủa rộ lên ngoài cửa rào rồi có tiếng ông Hương Tuần vừa la chó vừa réo gọi vọng vô:

- Thím Hương ơi! Thím Hương! Thím thức hay ngủ đó. Thím Hương!... Thầy giáo ơi thầy giáo! Mau mở cửa cho tui vô.

Tiếp theo đó là tiếng vỗ cửa nghe rầm rầm...

Thím Hương ngồi choàng dậy đưa tay lắc mạnh vai anh Giáọ Tư:

- Ý trời ơi, họ dìa tới kìa anh!

Anh Giáo bò rột ngồi lên, hai tay quơ quàng phía dưới chân giường...

Thím Hương vừa lập cập xỏ chiếc áo túi vô, vừa hớt hải hỏi anh Giáo

- Mau đi anh ơi! Anh làm ơn chạy rút ra mở cửa dùm một chút!

Anh Giáo vội vã bước xuống trong lúc hấp tấp chạy đi, đá nhằm một chiếc guốc của Thím Hương văng đụng vô vách ván.

Thím Hương vừa sợ vừa bực, chắc lưỡi nho nhỏ...

Và trong lúc anh Giáo Tư lạch cạch nhấc mấy cây song hồng lên để kéo mở hai ba cái chốt cửa, Thím Hương nhanh nhẹn bước xuống giường, mò nơi đầu giường lấy hộp quẹt ra đốt ngọn đèn dầu móc trên cột. Đoạn Thím bước trở lại sửa hai chiếc gối tai bèo và chiếc gối ôm cho ngay ngắn chiếc chiếu lại cho bằng phẳng, với tấn lại mấy chỗ mí mùng bung ra...

Thím nhìn kỹ lại một lượt khắp mọi nơi, rồi mới khoan thai bước ra khỏi cửa buồng...

...Thấy ông Hương Tuần đang xầm xì với anh Giáo ngay chỗ cửa cái, thím Hương bưng luôn chiếc đèn chong trên bàn thờ xuống vặn cho sáng thêm hơn rồi mang lại phía hai người.

Thím ngạc nhiên khi nhận thấy bỗng nhiên hai người ấy nín bặt, rồi cả hai đều lấm lét nhìn về phía mình, và thím đăm ra lo sợ phập phòng... Nhưng thấy không có mặt thầy Hương quản ở đó, thím cũng... vững lòng đôi chút và làm tỉnh cất tiếng hỏi lớn:

- Ủa, còn ông nhà tôi đâu? Bộ ổng chưa dìa tới sao chú Hương Tuần?

Ông Hương Tuần đưa mắt nhìn anh Giáo Tư, tằng hắng lên mấy cái rồi ông ta vừa bẻ mấy ngón tay kêu răng, rắc vừa ấp úng đáp

- Dạ... tui cũng mới vừa cho thầy giáo đây hay...

Thím Hương chận ngang

- Coi, chuyện gì vậy chú Hương? Chuyên gì vậy... chú Giáo?

Anh Giáo Tư thở ra rồi giơ tay chỉ về phía ông Hương Tuần:

- Có chuyện...chẳng lành …thím Hương à. Ông Hương Tuần đây mới cho tôi biết sơ...Thầy Hương Quản bị thương nặng...

Thím Hương trợn mắt hỏi lại ông Hương Tuần một hơi

- Chú nói sao chú Hương Tuần? Ông bị thương à? Mà làm sao để cho bị thương? Nặng hay nhẹ hả chú Hương?

Ông Hương Tuần nhăn nhó

- Dạ, tui cho người lấy tam bản bốn chèo, chèo rút chở thầy Hương lên trên nhà thương Ô Môn rồi... Thiệt tức quá tui la cản thầy mà thầy đâu có chịu nghe cho nên mới ra nông nổi ấy...

Thím Hương dậm chân chắc lưỡi:

- Bắt sống nó tế mồ tế tổ gì mà ổng ham quá vậy hổng biết hả chú Hương?

Ông Hương Tuần nhún vai:

- Bởi vậy nên mới tức cành hông: thấy thằng đầu đảng bị động ổ chạy vọt ra, tụi kêu thẩy пổ mẹ nó hai phát liền để ria cái thằng chúa ôn đó...lủng như cái rổ xúc cho rồi, nhưng thẩy đòi bắt sống nó hè! Tui tức quá, tính dệnh cho nó một phát ca-líp đui của tui, nhưng thẩy hất tay tui bật qua một bên rồi xách súng nhào theo rượt đuổi thằng đầu đảng...

Như đoán trước được việc sẽ phải xảy ra, thím Hương thở ra một hơi dài não ruột, đoạn cúi mặt xuống.

Thím bỗng để ý đến một chiếc nút áo túi còn chưa kịp gài vào khuy. Thím liếc nhanh về phía anh Giáo rồi lẹ tay gài luôn lại chiếc nút áo còn sót ấy. Bất chợt cái nhìn đó, anh Giáo đâm ra sượng sùng nên vội quay mặt ngó ra phía ngoài sân và tự nhiên cũng đưa tay lên vuốt vuốt lại mái tóc cho suông sẻ...

Thím Hương rầu rầu hỏi nhắc lại ông Hương Tuần

- Rồi sao nữa chú Hương?

- Dạ thấy vậy tui cũng nhào theo phía sau lưng thầy Hương... lúc bấy giờ anh em cũng đã nổi đuốc lên, kẻ rượt theo bọn cướp chạy túa ra đồng người chạy theo tụi này để ví bắt thằng đầu đáng. Nhưng khi thầy Hương vừa chạy trờ tới một cây rơm chất gần chuồng trâu, thì thằng đầu đáng núp chận đón ở đó nhảy ra quánh tạt một cây roi tằm vong vô đầu thầy Hương... Tui nghe ‘‘bốp’’ một cái, thầy Hương chỉ kêu lên hai tiếng ‘‘chết tui’’ rồi té lật ngang dẫy tê tê. Tui sợ thằng đầu đáng đánh bồi thêm nữa nên cất súng lên nổ một phát... Thiệt gần quá mà, chỉ cách nó có năm sáu bước gì đó...

Anh Giáo Tư hỏi chen vô:

- Có trúng ngay nó không hả ông Hương?

- Trúng ở đâu thì tui hổng biết chớ nhứt định là... có trúng. Tui nghe nó rên lên một tiếng rõ ràng mà!... Như bò rống vậy!... Rồi tui thấy nó loạng choạng chạy bương tới để nhào vô trong đám lát gần mé rạch… Tui có bắn nà theo mấy phát liền, thế nào nó cũng lãnh thêm vài ba vít đạn nữa mà!

Thím Hương có vẻ sốt ruột:

- Mà rốt cuộc rồi có bắt được nó hay không?

Ông Hương Tuần đáp hơi to tiếng:

- Coi, thầy Hương thầy nằm cứng đờ một đống ở đó thì ai đâu còn bụng dạ nào mà rượt theo nó nữa chớ! Tui mới cắt đặt anh em tốp thì lo chở thẩy tuốt lên nhà thương chớ lúc đó thẩy... hết biết rồi, đứa thì dông dìa phi báo cho ông Cả hay... Còn tui, tui lội rút vô đây để cho thím rõ.

Thím Hương gật đầu:

- Được rồi, để tui kêu mấy đứa bạn ở đây đẩy tam bản xuống để tốc đi ra nhà thương Ô-Môn liền bây giờ.

- Phải đa. Thím nhớ đem theo một vài bộ quần áo lên nhà thương để thẩy thay đổi... Lên trển thím nhớ nói lại với thẩy dùm; sáng mơi tui lên thăm thẩy, còn bây giờ tôi phải quay vô trỏng để coi mấy anh em tụi nhờ chận cảc nẻo đường có thấy gì hông. Thím nhớ nói luôn với thầy Hương, sớm hay muộn gì tui cũng thộp cổ được thằng đầu đáng đó. Hồi nãy tui lấy đèn pin soi dưới cỏ thấy có vết máu của nó chạy dài, như vậy phăng lần tới mấy hồi.

Anh Giáo rụt rè hỏi vô:

- Sao Ông Hương không... rượt theo nó luôn; chớ để tới bây giờ chắc nó đủ thời giờ cao bay xa chạy?

Ông Hương Tuần ‘‘xì’’ một tiếng:

- Tui rượt theo rồi ai trông coi hối thúc anh em lo chở thầy Hương đi cứu cấp đây! Thầy Giáo khỏi lo. Thằng đó nếu là dân xứ khác, nó mạnh giỏi thì người ta còn chứa chấp nó, chớ bây giờ nó bị thương như vậy, mụ nội ai cũng hổng dám rước nó nữa!

Mà mình biết chắc nó là người trong làng, như vậy thế nào nó cũng còn ráng bò lê dìa nơi quen thuộc, hay nơi nhà nó ở cũng hổng chừng, để băng bó sơ sơ và quơ quàọ chút đỉnh tiền nong trước khi khơi sang xứ khác lánh thân...

Như thêm đắc ý, ông Hương Tuần gật gù rồi hăng hái nói tiếp:

- Nó chưa đi xa được đâu thầy Giáo à! Tui dám cam đoan với thầy: nội nhựt ngày mơi tui sẽ thộp cổ được thằng đầu đáng cho thầy coi!

Anh Giáo vừa liếc trộm thím Hương vừa trả lời đẩy đưa

- Ông Hương nói vậy là... đúng rồi chớ sai chạy đâu nữa được...

Ông Hương Tuần như không để ý đến lời của anh Giáo Tư quay qua ái ngại nhìn Thím Hương, rồi rụt rè hỏi thím:

- Thôi Thím Hương cũng sửa soạn đi lên chợ... Chắc thím biết chỗ nhà thương rồi...

Thím Hương như sực tỉnh:

- Ờ để tôi đi liền cho kịp con nước lớn... Thiệt tôi bây giờ cũng như người mất hồn...

Ông Hương Tuần nhìn Thím Hương quán chép miệng than thở:

- Cơ khổ, mới có nhấp nháy đó mà bao nhiêu chuyện đã xảy ra... Thôi, tui quay trở vô trong ngọn để lo phần việc của tui đây.

Nói xong, ông ta rón rén lui ra cửa rồi bước đi thẳng một mạch...

Mười phút sau, Thím Hương đầu đội khăn bàn lông, tay ôm một gói quần áo nhỏ, từ nhà trong bước ra.

Anh giáo Tư liền xáp lại:

- Em để anh di theo... cho có bạn.

Thím Hương không ngó lại, đáp giọng hơi xẳng:

- Đến nước này mà anh còn... ung dung làm như hổng có chuyện gì xảy ra hết vậy! Người ta lo thiếu điều hụt hơi đây...

Anh Tư te te bước theo:

- Coi, thì anh cũng lo cho em đây nè!

- Nếu vậy thì anh chịu khó ở lại coi chừng nhà cửa và hai đứa nhỏ dùm em.

Anh Tư nhún vai, giọng lẩy đương:

- Cũng được.

Thím Hương đứng lại, có ý làm lành:

- Tội nghiệp em mà anh! Trong tình cánh này, dầu sao mình cũng nên nghĩ đến ổng một chút, dầu sao ổng cũng đã... ăn ở với em có hai mặt con và trên suốt mười năm nay không có một tai tiếng gì...

Anh Tư nhích mép cười:

-... Chưa có tai tiếng gì đúng hơn, và nội cái đó em cũng đủ thấy là anh khéo xử lắm nghen!

Thím Hương cúi đầu làm thinh, rồi lặng lẽ bước đi.

Anh Tư kèm theo bên cạnh:

- Anh biết trong lúc bối rối như vầy, người ta hay nóng nảy bộp chộp là sự thường, nhưng chuyện đời đâu phải chỉ có một ngày một bữa gì... Nó còn dài lắm em à! Và dầu trong hoàn cánh nào cũng vậy, em nên tin chắc rằng anh luôn luôn sẵn sàng chia xớt ngọt bùi cay đắng với em. Như vậy cũng có chỗ… đỡ phải không em?

Thím Hương tìm cách nói trớ sang chuyện khác:

- Anh ở nhà, mấy đứa nhỏ có thức giấc bất tử hay nếu sáng mơi em chưa về kịp thì anh cũng liệu lời nói với tụi nó. Anh nói với thằng Long và con Hạnh rằng cậu của hai đứa nó... đau nằm nhà thương và em thì đi lên thăm. Anh nói sơ vậy thôi chớ con nít con nôi biết nhiều quá cũng chẳng lợi lộc gì...

Giọng nói của anh Tư bỗng có vẻ gắt gỏng

- Được rồi, có chút xíu đó mà em cũng dặn tới dặn lui. Để thây kệ anh liệu lời nói với tụi nó sao cho yên thì thôi.

- Thì em nói... là là nói vậy... Thôi em đi nghen!

Thay vì đáp lời, anh giáo Tư lúng túng cằn nhằn:

- Thiệt cái đêm mắc toi gì sanh lắm chuyên rắc rối quá hổng biết! Cũng tại thằng ăn cướp chết đâm đó!

Rồi đứng im nhìn theo Thím Hương bước thẳng ra cửa rào để đi xuống bến sông, anh Tư chợt nghĩ ra điều gì nên đưa mấy ngón tay lên búng kêu tách tách và lẩm bẩm nói như nhủ với mình:

- Chuyện đời còn dài... biết đâu!...