- 3 -
Bấm đèn pin soi lần theo vết máu… đi phăng tới đầm lác, lội theo lằn lác bị ngã rạp, ông Hương Tuần thất vọng đứng trước bãi bùn ở mé kinh.
Vừa quơ đèn pin rọi theo một hàng dấu chân mới in ràng ràng trên bãi bùn, ông Hương Tuần vừa nói với anh tráng đinh đi theo mình:
- Cái điệu nầy chắc nó còn sức lội băng ngang con kinh nhỏ này đó Năm à... Mà qua bên kia bờ, đồng trống minh mông thiên địa, mụ nội tao bây giờ cũng hổng biết nó khơi dìa hướng nào nữa.
Anh Năm ngó mong về phía tối om ở bên kia mé kinh:
- Dạ phải đó ông Hương... Chắc chuyến nầy nó đi huốt được nữa...
Ông Hương Tuần chép miệng:
- Bộ mấy phát đạn của tao hổng trúng vào chỗ nghiệt của nó sao mà!
Anh Năm không biết đáp sao cho ổn, chỉ đành ‘‘dà’’ một tiếng lơ lửng...
Ông Hương Tuần trao đèn pin cho anh ta và bảo:
- Nè Năm, mầy đi lấy chiếc xuồng bơi lại đây chở tao qua kinh. Tao với mầy chỉ có nước kiếm... cầu âu, chớ mép ở bển ‘‘tràng giang đại hải’’ lớp ruộng mương, lớp đồng năng, lớp bàu sen, mình làm sao biết chỗ nào có dấu vết của nó mà phăng tới hả Năm?
Anh Năm lại ‘‘dà’’ một tiếng…vô thưởng vô phạt nữa rồi cầm cây đèn pin dông đi lấy xuồng...
... Qua tới phía bên kia bờ kinh, ông Tuần quơ quơ đèn pin rọi ‘‘tứ tung ngũ hoành’’ một hồi rồi buông thỏng tay xuống, day qua hỏi anh Năm:
- Bây giờ mày tính sao Năm?
Anh Năm ấp úng đáp:
- Dạ... ông Hương tính sao đó tính... chớ tui biết khỉ gì…
Ông Hương Tuần thở ra:
- Tao... bí nên mới hỏi mầy, mà mầy lại trả lời cái điệu đó thì kể cũng như không!
Đoạn ông ta đứng chống nạnh ngó mong về phía đồng trống một hồi rồi lại hỏi anh Năm
- Mầy biết có nhà cửa nào ở gần gần đâu đây không? Cái này tao chắc mày rành.
- Dạ, từ đây vô tuốt trong ngọn sâu thì không có ai ở hết, nhà cửa chỉ gom dìa cận ngoài vàm... Để tui nhớ lại coi… gần đây nhứt có nhà của ông Sáu Giò rồi kế nhà của anh Ba Câu, anh Ba... xuồng câu đó ông Hương,
Ông Hương Tuần lắc đầu:
- Ối hai cha nội đó hiền khô chắc hổng có cha nào là thằng mặt lọ nghẹ đâu! Mà thôi tụi mình cũng thả rề lên miệt đó để dọ hỏi lần coi có ai nghe thấy gì lạ hông...
Thấy cánh cửa líp nhà ông Sáu Giò mở toang, ông Hương Tuần bèn xồng xộc đi vào, bật đèn pin lên rọi sơ qua một vòng:
- Ủa, khuya lơ khuya lắc mà cha nội này đi đâu để nhà cửa trống trơn như vầy nè!
Anh Năm chưa kịp chen vô phía trong nhà thì ông Hương đã ghim ngọn đèn pin rọi thẳng xuống khoảng đất nơi ngưỡng cửa và lập bập kêu lên:
- Ý, trời trời... sao có máu đọng vũng đây nè Năm?
- Đâu đâu ông?
Ông Hương Tuần lẩm bẩm:
- Lạ quá! Chẳng lẽ thằng lọ nghẹ là ông già Sáu Giò? Mặc dầu hồi nãy đèn đuốc nhấp nhem tao cũng thấy rõ vóc vạc của nó là bực trung và có da thịt chớ đâu cao lỏng khỏng ốm teo ốm nhách như ông... tre miễu Sáu Giò!
Anh Năm cũng nói ùa theo:
- Chắc không phải ổng đâu ông à... Hay là thằng đầu đảng nó về đây... bắt ổng dẫn đi rồi!
- Hứ, dẫn đi tế mồ nó sao! Thôi tao với mầy đi bương qua nhà kế cận... nhà của thằng Ba xuồng câu phải hông mầy?
- Dạ phải!
- Ờ, mình qua bên hỏi thăm coi có ai nghe lộn xộn gì ở bên này hông,
- Dạ tui chắc giờ này ở bển chẳng có ai anh Ba thì thả xuồng câu tôm ngoài sông, Ở nhà chỉ có đứa con gái nhỏ của ảnh.
- Ờ, tao quên nữa há! Thôi mình cũng đi…cầu âu rồi hỏi thăm lần lần sang mấy cái nhà kế đó nữa coi.
Sang đến sân nhà anh Ba Câu, ông Hương Tuần và anh Năm thấy đèn chong sáng trưng phía trong nhà. Ông Hương Tuần ngạc nhiêh khều anh Năm, hỏi nhỏ:
- Uả, bộ thằng Ba nó hổng có đi câu đêm nay sao? Kìa kìa, có thằng cha nào mới ló ra cửa để nghe ngóng gần như là ông Sáu Giò vậy?
- Ông Sáu đó chớ ai!
Ông Hương Tuần lấy cây súng một lòng mang trên vai xuống để cầm sẵn nơi tay rồi trao cây đèn pin cho anh Năm và thì thầm căn dặn:
- Vô tới nhà, mầy bóp đèn chiếu liền, và hễ có ai rục rịch chạy thì mầy rọi theo để tao nổ nó nghen!
Đoạn hai người xăm xâm đi thẳng vô cửa.
Mặc dầu đèn trong nhà sáng trưng anh Năm cũng bật đèn pin lên liền và rọi thẳng vô giữa mặt người mà anh ta ‘‘chạm trán’’ đầu tiên. Đó là ông Sáu Giò.
Ông Hương Tuấn chong súng lên và quát lớn với ý định chận đầu trước:
- Ê ông già Sáu, ông đứng yên, tôi rõ hết rồi, ông dẫn thằng lọ nghẹ giấu đi đâu, nếu biết điều thì chỉ cho mau!
Ông Sáu vừa lấy tay che mắt vừa bình tĩnh đáp:
- Chói mắt quá mấy ông! Mấy ông muốn bắt thằng… nghẹ thì để tui chỉ cho...
Ông Hương Tuần ghìm ghìm mũi súng, hỏi dồn:
- Đâu đâu, nó ở dâu?
- Nó ở đây nè.
Cặp mắt ông Hương Tuần đáo lia trong lúc ngọn đèn pin trên tay anh Năm cũng …quét qua quét lại...
Ông Sáu Giò liền lên tiếng chỉ:
- Nó nằm đắp mền ở trên sạp tre bên trái đó! Ngọn đèn pin và mũi súng chong về hướng đó. Ông Hương Tuần hấp tấp hỏi:
- Ai vậy đó ông Sáu?
Ông Sáu Giò cười mũi:
- Thì thằng.. lọ nghẹ mà mấy ông kiếm bắt còn ai vô đó nữa!
Ồng Hương lườm lườm nhìn ông Sáu:
- Bộ cha già này muốn nói vần lân sao mà! Ai hổng biết nó là thằng lọ nghẹ, nhưng thằng lọ nghẹ là cha căng chủ kiết nào mới được chớ!
Ông Sáu thở dài rồi trả lời gọn lỏn:
- Chủ nhà này mà!
Ông Hương Tuần trợn tròn đôi mắt trong lúc anh Năm cũng lơi tay buông tắt ngọn đèn pin:
- Chủ nhà nầy! Thằng Ba Câu? Vô lý!
Ông Sáu Giò có vẻ bực mình:
- Mấy ông hỏi tui chỉ, còn vô lý hay có lý gì đó thì mấy ông cử bước lại dở mền ra coi... Dễ quá mà!
Vừa lúc ấy, người nằm đắp mền kín mít bỗng nhoi đầu ra và phều phào lên tiếng:
- Mời ông Hương Tuần lợi đây...
Tự nhiên ông Hương Tuần lùi lại một bước, ghim thẳng mũi súng về phía trước và lắp bắp kêu:
- Năm, Năm... rọi đèn lên mậy!
Tên cướp, mặt mày vẫn còn mang vết lọ nghẹ, cười khẩy, giọng tuy mệt mỏi nhưng không kém phần chế diễu;
- Tui là thằng Ba Câu đây mà!... Ông bắn súng khá đa ông Hương Tuần! Bình tĩnh lại đi ông Hương, tui dìa... tới mức và hết chạy đi đâu nữa được rồi mà!
Ông Hương Tuần rụt rè hỏi lại:
- Bộ mầy là... thằng Ba Câu thiệt hả Ba?
Một nụ cười héo hắt nở trên môi tên tướng cướp:
- Ông này bộ ổng... lẩn rồi sao mà! Tui... thiệt đây mà! Đây, ông muốn coi giấy thuế thân tui sẵn lòng đưa cho ông xét...
Ông Hương Tuần quay qua nói như muốn phân bua với ông Sáu Giò
- Thiệt tui có dè đâu nó là... thằng Ba Câu nầy nè! Sao mọi khi nó hiền khô, chơn chất lo mần ăn...
Ông Sáu buồn bã lắc đầu:
- Thì tui ở khít vách nó đây mà cũng hổng biết gì ráo! Cho đến lúc nãy nghe súng nổ, rồi mõ hồi một nổi lên tứ tung, rồi kế tới thằng... Ba đây nó lủi vô nhà tôi máu me đầy mình... Mới đầu tui cũng tưởng ai, sau mới biết là nó nên kè nó dìa bên nầy đẽ băng bó...
Ông Hương Tuần hơi cau màỵ:
- Nhưng sao ông không chạy đi báo cho làng xã biết...
Ông Sáu nhún vai:
- Thì ông Hương nghĩ coi: tui thấy nó cũng không còn sống bao lâu nữa nên cũng có hơi... hưỡn đãi một chút, với lại thằng Ba đây nó cũng muốn trối lại với tui một vài điều...
Ông Hương Tuần chận ngang:
- Chắc nó căn dặn chỉ bảo ông về... mấy chỗ nó chôn dấu vàng bạc tích trữ từ hồi nào tới giờ phải hông? Tụi nó đánh mấy đám khá lắm mà!
Sáu Giò quắc mắt lên rồi cười khan:
- Tui nghèo thì nghèo... hết chỗ để ông Hương Tuần à, nhưng không phải vậy mà ham muốn mấy thứ của hoạnh tài ấy đâu. Ông hổng tin ông cứ hỏi thẳng thằng. Ba thì rõ... mà ông nhớ hỏi gấp chớ hông thôi nó sắp chết đến nơi bây giờ...
Anh Ba lại phều phào nói chen vô:
- Ông Sáu nói đúng đa ông Hương...
- Được rồi, để lát nữa tao sẽ hỏi cung mầy... Mà thôi để tao lo chở mầy đi nhà thương để họ lo cứu mầy sống đã rồi sau sẽ tính.
- Tính cho tui ở tù rục xương hay là đày đi Côn đảo hả? Đâu có dễ vậy ông Hương Tuần.
Ông Hương Tuần xốc cây súng trong tay:
- Mẻ! Bộ mày muốn... hăm he tao sao chớ?
Anh Ba lại mỉm cười:
- Đâu có dám vậy ông Hương! Tui nói như vậy là muốn... khen ông bắn giỏi đó. Cha, ông nã tụi mấy phát thiếu điều... kề mũi súng sát vô áo nên bấy mình hết, sống gì nổi nữa mà ông còn lo chở tui đi nhà thương (bỗng anh ta quơ tay chụp một ngọn mác thủ sẵn bên mình giơ cao lên rồi quay mũi trút xuống ngay cổ họng). Mà tui nói thiệt; hễ ông rờ tới tui để chỡ đi nhà thương là tui đâm cổ chết liền cho ông coi.. mát con mắt!
Ông Hương Tuần giơ tay ra phía trước như muốn cản ngăn:
- Ý trời, mầy đừng... làm bậy hổng nên Ị
Ba Câu cười lạt
- Nên hay không gì tui biết mà!
Ông Hương Tuần hạ mũi súng xuống và dịu giọng bảo anh ta:
- Tao biết mầy can trường mà Ba! Nhưng mầy nên nghĩ lại để yên cho tao chở đi nhà thương họ cứu chạy cho mầy khỏi chết... Sau đó, bất quá mầy lãnh... một vài năm tù rồi dìa lo tu dưỡng mần ăn... Chớ bây giờ mầy liều mạng chết đi thì mấy thằng đồng đảng của mầy còn sống tụi nó hưởng hết... Mà tao nghe nói mầy còn có một đứa con nhỏ nữa đó Ba!
Ông Sáu Giò vội nói chen vô:
- Phải đa ông Hương! Con nhỏ nó nằm bên bộ ván kia kìa.
Ông Hương Tuần bước lại vén mùng lên nhìn vô trong: một đứa bé gái độ tám chín tuổi đang chèo queo nằm ngủ mê mệt, ông ta buông mùng khép lại rồi khẽ thở dài
- Tội nghiệp cho con nhỏ!
Ông Sáu Giò nhìn ông Hương-tuần, giọng buồn rằu:
- Thằng Ba đây nó có gởi gấm con nó cho tui nuôi dưỡng dùm... chớ đâu có dặn dò chỉ chọc về chỗ chôn tiền giấu bạc gì như ông Hương cật vấn tui hồi nãy.
Ông Hựơng Tuần có vẻ sượng sùng:
- Thì tui cũng hạch hỏi lấy lệ vậy thôi (đoạn ông ta day qua nói với Ba Câu)... Nè Ba, mầy nên nghe lời tao thì may ra tránh con nhỏ khỏi cảnh mồ côi cả mẹ lẫn cha...
Ba Câu mỉm cười chua chát:
- Chắc nó phải chịu cảnh đó rồi,.. (bỗng anh ta quắt mắt lên) Nó mà mồ côi như vậy thì dầu cho tui có chết cũng có người thay tôi mà trả thù, mà làm cho vợ con thằng cha Hương Quản chết lên chết xuống tui mới nghe!
Ông Hương Tuần chỉ về phía ông Sáu Giò:
- Bộ mày tính nhờ ông Sáu đây trả thù dùm hả?
Ông Sáu hấp tấp kêu lên:
- Ý, chuyện đó hổng có đâu! Tui chỉ lãnh phần đùm bọc con Lụa, con gái của thằng Ba đây thôi, chớ tui già cả lụm cụm như vầy mà làm gì ai được?
Ông Hương Tuần quay qua phía Ba Câu:
- Tao khuyên mầy dẹp cái chuyện đó qua một bên đi nghen. Bộ mầy quên rằng mầy... mới vừa đập đầu thầy Hương Quản bất tỉnh nhơn sự cho đến đỗi phải chở thẩy đi tuốt lên nhà thương Ô Môn đó sao. Thẩy mà hổng khỏi chuyến này thì mầy lãnh đủ đó nghen Ba!.
Ba Câu phắt cười lớn lên, rồi một tay ôm lấy ngực hào hễn thở. Mãi một lúc sau anh ta mới phều phào lên tiếng
- Tui quất một roi tầm vong đó thì... Phật Bà có xuống cũng... lắc đầu ứ hự chớ cứu gì nổi! Bởi vậy tui đâu thèm cho ông Hương Tuần chở tui đi nhà thương, rủi lên trển người ta cứu tui được thì sau này cũng chỉ có nước... ăn gươm máy hay ra Côn đảo ở rục xương ở ngoải...
Ông Hương Tuần chắc lưỡi
- Thằng nầy thiệt cũng kỳ! Mầy đi ăn cướp đã là quấy rồi, vậy mà khi động ổ mầy không chịu dông đi cho gấp như mấy thằng khác, mầy lại,ẩn núp để muốn giết hại làng xã...
Ba Câu nói chận ngang một cách gọn bân:
- Muốn giết thằng cha Hương Quản hè,
- Coi, thầy Hương thẩy làm gì đụng chạm đến mầy mà mầy thù thẩy dữ vậy?... Tao muốn nói là thẩy chỉ làm phận sự của một Hương chức hội tề lo giữ cho làng xóm yên ổn mần ăn...
- Tui thù đây là thù thằng cha Hương Quản Trần thiện Nam, còn thứ Hương Quản khác... thì thây kệ mẹ họ chớ ăn thua gì tui!
Ông Hương Tuần lớn tiếng cự nự
- Ê, mầy không được ăn nói theo điệu ba trợn đó nghen. Hương Quản gì thì người ta cũng lo thộp cổ mấy cái thứ như mầy hết!
- Nhưng phải thứ Hương Quản khác thì tui còn... vị nể đôi chút để... mần ăn cho dễ, chứ gặp cái thằng Hương Quản Nam là tui khỉa nó liền. Tui canh thằng chả lâu quá... thiệt ông trời cũng có con mắt nên dung ruổi cho thằng chả phát chạy rượt theo tui đêm nay.
- Hứ, ổng có bề gì thì đời mầy cũng tàn!
Ba Câu cười khẩy
- Nhưng cái thù của tui còn trả hoài hoài nữa mà ông Hương Tuần! Tui chết chớ bộ anh em đồng đãng của tui cũng chết hết sao!
Còn nội anh bạn đồng sanh đồng tử với tui cũng đủ chơi rồi...
Ông Hương Tuần chụp nói liền:
- Ờ mầy nhắc hay đa! Vậy mấy thằng đồng đảng đó hiện bây giờ ở đâu hả? Nhứt là cái thằng ‘‘đồng tử’’ đó?
- Coi, ở đâu thì... làng xã ráng mà kiếm?
Ông Hương Tuần trợn mắt:
- Cái thằng này mầy ăn nói dễ ngươi quá mậy! Mầy hổng nói tao cũng có cách cho mầy nói, và tới chừng đó tao sợ mầy sẽ lạy tao để xin khai không còn sót một con đỏ nữa là khác!
Ba Câu lim dim đợi ông Hương Tuần nói cho hết lời rồi mới từ từ mở mắt ra, giọng diễu cợt:
- Ông không nói tui cũng dư biết, nhưng sở dĩ lui dám thố lộ ra những điều mới rồi mà không sợ phải... khai ra hết là vì tui biết tui sắp chết...Ông mà tra khảo tui liền bây giờ thì tui càng... mau chết, và một khi tui chết rồi thì ông cũng...bó tay. Tui nói như vậy, ông Hương nghĩ coi có lý hông?
Ông Hương Tuần nhăn mặt:
- Thiệt tao hổng dè mầy xảo quá vậy!...
Còn cái chuyện thù oán...thầy Hương Quản thẩy có làm gì đâu mà mầy thù oán thẩy dữ thần vậy?
Ba Câu chỉ còn sức để nhếch mép cười:
- Hừ, đâu có cái gì!...Mấy người ở trên cao quá nên có thèm nhớ dùm chuyện của mấy thằng khố ôm áo rách nầy làm chi cho mệt phải hông! Bộ ông Hương Tuần ông quên...
Ba Câu chỉ nói có bấy nhiêu rồi bỗng ngoẽo đầu qua một bên, nấc lên mấy tiếng, máu miệng trào ra...
Ông Sáu Giò vội chạy lại nâng đầu anh ta dậy và réo giựt ngược
- Ba ơi Ba? Lay tỉnh bớ Ba!
Ba Câu từ từ mở mắt ra và khi thấy ông Sáu, anh ta rúng nhấc tay lên chỉ về phía bên kia bộ ván, rồi phều phào nói được hai tiếng:
- Con Lụa...
Bàn tay của anh ta rớt mạnh xuống sạp tre, mắt trợn trắng. Ông Sáu Giò đặt đầu anh ta nằm ngay ngắn trên gối, đưa tay vuốt mắt rồi quay qua thở dài nhìn ông Hương Tuần:
- Nó chết rồi ông Hương...
Ông Hương đâm ra ngượng nghịu:
- Ờ...tội nghiệp...cho con nhỏ của nó...
Ông ta dựng cây súng dựa vào vách rồi ngồi phịch xuống một chiếc ghế đẩu gần đó.
Ông Sáu Giò bước lại rụt rè hỏi:
- Bây giờ ông Hương Tuần...tính sao đây?
Ông Hương Tuần nhún vai
- Tính sao nữa giờ! Để sáng ngày mơi tui vô nhà việc trình rõ tự sự với ông Cả để ổng biểu xuất công nho ra... chôn cất cho nó... Còn bây giờ thì tui sai thằng Năm dìa trước cho mấy ổng hay để ra chứng cho vụ này.
Ông Sáu Giò nhìn sang phía xác anh Ba Câu:
- Hồi nào nó còn sống thì khác, bây giờ nó chết đi...tui cũng xin ông Hương sẵn lòng lo liệu dùm, phần tui, tui gánh đứa nhỏ kia...
- Được mà. Ông ráng lo cho đứa nhỏ đó đi, mà theo tui, ông cũng...đừng cho nó biết tường tận chuyện vừa qua làm gì... À, hồi nãy tía nó dìa, nó có hay hông?
- Dạ, nó ngủ mê nên không hay biết gì!
- Vậy thì tốt lắm! Ông cứ nói tía nó...đau chết bất tử. Mình đem mấy chuyên...cướp bóc, đâm chém bắn giết ra kể cho con nít nghe...nó cũng chẳng hiểu, mà cũng chẳng...lợi lộc gì.
- Ông Hương nói phải lắm. Tui cũng nghĩ như vậy.
Ông Hương bèn day qua bảo anh Năm:
- Năm à, mầy chịu khó bơi xuồng dìa trước để cho ông Cả hay và nói tao còn ở ngoài nầy nghen. Ổng có tính gì khác thì mầy trở vô cho tao rõ nghen.
Đợi cho anh Năm đi khuất, ông Hương Tuần liền lên tiếng hỏi ông Sáu Giò:
- Nè ông Sáu, tui hỏi thiệt ông câu này! Ông biết tại sao mà thằng Ba Câu đây thâm thù thầy Hương Quản dữ vậy hông? Hồi nãy nó có tính nhắc lại một chuyện cũ xì cũ xịch gì đó mà tui nghĩ nát óc cũng chẳng ra...
Ông Sáu liếc qua phía bên kia chỏng rồi thở dài đáp:
- Chuyện vợ con nó đó ông Hương à..Thiệt tui cũng hổng dè nó còn ấm ức tới ngày nay...Hồi nãy nó nhắc lại tui chưng hửng.
Ông Hương Tuần nhíu mày
- Chuyện vợ con gì ông Sáu?
- Ông Hương quên hẳn thiệt sao? Mười năm về trước con vợ của nó cũng có...dính líu đến thầy Hương Quản…
Ông Hương Tuần vỗ đùi kêu lên
- Thôi tui nhớ mài mại ra rồi! (bỗng nhớ trực lại kẻ bạc phận, ông ta liền hạ thấp giọng)...Hồi đó con vợ nó đây còn con gái phải hông ông Sáu? Hồi đó tui cũng chỉ nghe phong phanh vậy thôi,..Đâu, ông Sáu ông biết rành...
Ông Sáu vội đỡ lời:
- Thì..cái chuyện chẳng tốt lành gì nên người ta cũng ém nhẹm nó đi. Hồi con vợ thằng Ba đây còn con gái mới mười bảy mười tám tuổi gì đó...Ông già của nó là tá điền của ông Hương Quản... ông Tám Sến đó ông Hương Tuần!
- Ờ đất đai miệt nầy thuộc dìa của thầy Hương gần hết mà!
- Dạ phải. Và cũng trong mùa lúa như vầy, đứa con gái lớn của ông Tám Sến - tức là vợ của thằng Ba- sau nầу đó- chăn một bầy vịt tàu ở ngoài đồng. Ông già của nó mới dựng chòi cho nó ở luôn ngày đêm ngoài đó để trông coi cho tiện.
Ông Hương Quản thì...ban đêm hay tuần rỏn sợ tá điền lưu lúa bán tháo đi bớt để rồi đong thiếu đong hụt. Chắc ông Hương còn lạ gì, tá điền đứa nào đứa nấy cũng nghèo sặt gạch thiếu trước hụt sau...nội ba cái bạc lúa góp lấy trước hồi còn mùa nước nó cứ đẻ lời ra hoài, năm này chồng sang năm kia...
Ông Hương Tuần có vẻ sốt ruột
- Cái đó tui dư biết! Con vợ tui nó cũng có cho bạc lúa... Bộ thầy Hương Quản...lẹo tẹo với con nhỏ hả? Mà thẩy cũng trọng tuổi, có vợ có con mà!
Ông Sáu Giò thở ra:
- Thì ông Hương nghĩ coi: hổng biết ổng òn-ỉ làm sao mà con nhỏ dính luôn! Chắc con nhỏ nó khờ quá, phần thì sợ ổng, phần thì...chưa biết gì hết nên sẵn đó rồi bắt bén...tói chừng mãn mùa khô thì...nó có nghén.
Ông Hương Tuần hỏi liền:
- Bộ thiệt vậy hả ông Sáu? Hồi đó tui tưởng ông già nó đặt điều bóp chặt bóp méo thầy Hương Quản để gạt tiền qua ba cái lúa ruộng lúa góp...
Ông Sáu Giò có vẻ bất bình:
- Đâu có chuyện đó! Tui ở đây tui rõ hết mà! Tới chừng ông già con nhỏ tá hỏa lên là con gái mình...như vậy... như vậy đó, ổng mới đập cho nó mấy trận chết lên chết xuống...
- Cha, tội nghiệp con nhỏ quá há!
Ông Sáu Giò thản nhiên kể tiếp:
- Sau đó ông già nó mới dắt lên kiếm ông Hương Quản trình tự sự để nhờ ông tính sao cho vuông tròn dùm...
Ông Hương Tuần chép miệng nói chen vô:
- Tính gì nỗi mà tính! Ở địa vị của thẩy tôi cũng xin...bái!
- Ông Hương Quản ổng không nhận thì thôi đằng này ổng còn vỗ bàn đập ghế đòi dẫn luôn ông Tám Sến và đứa con gái ra nhà làng đóng trăng lại. Ổng nói ‘‘Tại sao hai cha con bây dám đặt điều cho làng xã như vậy’’…
- Mẻ, làng xã có chấm mút gì vô đó đâu mà thấy gom tụ lại hết như vậy cà? Bộ ông nghe lộn rồi nghen ông Sáu!
Ông Sáu nhún vai:
- Thì tui cũng nghe thuật lại như vậy thôi...
- Nói ai thì nên nói có ngằn... Nhưng ông Tám Sến ổng chịu xếp ve sao?
- Thì ông Hương nghĩ coi, hổng chịu rồi làm gì được người ta bây giờ! Ông Hương Quản ổng còn nói ; Ổng thấy ràng ràng con gái của ông Tám ngủ... hà rầm với ba thằng thợ gặt, ổng đi tuần đêm ổng bắt gặp hoài, bây giờ có bầu có nghén hổng biết với thằng mập thằng ốm, thằng cao thằng thấp nào, rồi nhè ổng mà nả thì ổng cho... ở tù mọt gông! Đó ông Hương ông coi!
Ông Hương Tuần tằng hắng bằng một cách khó khăn:
- Ối thầy Hương thẩy... nóng, thẩy nói vậy...
Ông Sáu bắt cười khan:
- Ý trời ơi, nổi nóng cái gì mà khôn tổ mẹ vậy! Ổng ngủ với con gái người ta có chửa thè lè ra đó...
Ông Hương chặn lời liền:
- Thôi cái chuyện đó... tui biết mà! Rồi sao nữa ông Sáu?
- Thì còn sao nữa! Ông Tám Sến phải giở nhà cuốn gói đi xứ khác mần ăn vì ông Hương Quản ổng nhứt định đuổi ra khỏi điền của ổng, bao nhiêu tiền vay bạc lúa gì ổng cũng bỏ hết.
- Còn con gái của ổng... chửa đẻ ra làm sao mà lại đụng thằng Ba Câu này nè?
- Ậy cái chuyện còn dài, ông Hương để tui thủng thỉnh kể cho mà nghe chớ đừng hỏi nôn tới... Ối thôi, con nhỏ đó gặp nhiều cảnh đọan trường lắm! Sau đó, Tám Sến như người thất chí, ổng nhậu say lu bù mà hễ mỗi lần ổng say như vậy, ổng nhè ổng lôi cổ đứa con gái ra đánh đập thiệt hết nước nói...
- Bậy quá há!
Ông Sáu Giò lườm ông Tuần, định cự nự lại nhưng rồi lại thản nhiên kể tiếp:
- Trước tình cảnh đó, phần thì bụng con nhỏ mỗi ngày một lớn, phần thì đồng bọn mắng chưởi như vậy nên nó chịu hết nổi và cuốn quần áo trốn đi...
- Trốn đi đâu vậy ông Sáu?
- Nghe nói nó trốn ra chợ Cần Thơ, ban đầu tính đi ở đợ ở mướn gì đó.
- Còn... Cái bụng?
- Cũng may... sau đó nghe nói nó bị xảo thai. Chắc bị bà già nó ép uống đu đủ xanh rau răm gì đó để phá cái hòn máu trong bụng đi, một phần khác thì chắc nó cũng bị ông già của nó ổng giận ổng đánh sanh tử lắm mà!
Tự nhiên ông Hương Tuần thở ra:
- Đời nay, có con gái lớn lên thiệt... phập phồng lo sợ hoài...
Ông Sáu nhìn ông Hương Tuần châm bẩm
- Ờ, ông Hương Tuần cũng có con gái lớn xộn há!
Ông Hương Tuần có vẻ sượng sùng
- Thiệt ra thì cũng... tùy đứa...
- Chớ hổng phải tùy mấy thằng dê xồm hảo ngọt sao?
Ông Hương Tuần tìm cách hỏi lảng ra:
- Ông chưa nói cho tui biết vì sao thằng Ba đây lại gặp con nhỏ kia để sau đó hai đứa nó ăn ở với nhau?
Đôi mắt sâu tròng của ông Sáu bỗng có vẻ xa xăm:
- Con nhỏ đó nó ra Cần Thơ tính kiếm chỗ mần nhưng không biết lớ ngớ thế nào mà lại bị một con mụ đầu nậu chứa điếm gạt bắt đi rước khách luôn ở dưới mấy chiếc ghe đò tại bến chợ...
- Ý trời, bộ có chuyện đó nữa sao?
- Có gì đâu là lạ đó ông Hương! Thân gái bơ vơ giữa chốn chợ búa thị thành, người quen không có, cắc bạc đồng tiền cũng không ngơ...
Ông Hương Tuần gật gù:
- Chuyện đời lầm lỡ một chút là vậy đó!
Ông Sáu cau mày:
- Sao ông không nói đến cái người đã làm cho nó lầm lỡ trước tiên dùm tui một chút!
Ông Hương Tuần đành bộc cho xui theo:
- Thì... có lầm kia rồi mới đưa đến lầm nọ... Tội nghiệp cho con nhỏ quá há... Còn cái chuyện của thằng Ba Câu này tới chưa mà tôi hổng nghe ông đá động,..
- Còn con nhỏ mới vô nghề ấy ít lâu thì mắc bịnh..
Ông Hương Tuần rụt rè hỏi chen vô
- Bịnh... đó hả?
- Hổng phải đâu! Nó cảm rồi làm cữ rét, phần thì yếu sức bị hư thai, phần thì thuốc men không có nên bị con mẹ tào kê đuối khỏi đò lên nằm vất vưởng sau mấy cái quán cóc ở đường mé sông, thời may bữa đó, thằng Ba nầy nó bơi xuồng đem một rọng tôm ra chợ bán và tình cờ gặp nó.
- Chắc hai đứa nó dắt nhau trở dìa đây?
- Ông Hương Tuần đoán đúng boong đa!...
Nói nào ngay, trước đây thằng Ba này cũng có ngấp nghé con nhỏ nhưng bị gì nó nghèo quá nên chưa dám chộn rộn gì kể xảy ra cái chuyện... mang trống chầu đó. Bây giờ hai đứa nó gặp lại trong hoàn cảnh ấy; nó cũng còn nghèo sặc gạch, mà con kia thì kể như tứ cố vô thân... Thôi thì hai đứa nó ráp nhau lại... Kể ra thằng Ba đây cũng dễ dãi và biết thương người lắm.
Ông Hương Tuần liếc qua bên phía xác chết:
- Nhưng sao... nó hổng chịu mần ăn như cũ mà lại nhảy sang cái nghề... cường san đạo tặc nầy làm gì cho ra nông nỗi này?
Ông Sáu Giò thở dài:
- Chuyện đời nếu nó cứ lình bình như khúc bập dừa trôi lên, trôi xuống theo con nước thì ai nói tới làm khỉ gì! Vợ nó sau đó sanh được một đứa con gái, con Lụa nằm ngủ trên bộ ván đó - rồi đau ốm liên miên... Ôi thôi thằng Ba nó xấc bấc xang bang vì cái chuyện chạy thầy chạy thuốc, hết ông thầy tàu tới ông thầy huế, tiền bạc cắc са cắc củm dành dụm từ hồi nào tới giờ đều đổ trút ra hết mà cũng chẳng thấy bịnh tình con vợ nó thuyên giảm chút nào, mà còn tệ hơn trước nữa. Sau đó có người chỉ nó ra Cần Thơ cho đốc tưa người ta biết chắc bịnh gì để cứu trị, chớ để ở trong này nó nóng ruột mới uống của ông thầy này một thang thấy không mòi gì hết lại nhãy qua ông khác.
Ai chỉ đâu nó hốt đó mà theo chỗ tui biết thì ông nào ông nấy cũng bắt mạch nói mờ ớ vậy thôi!
Ông Hương Tuần ngắt ngang:
- Sau đó, nó có chở vợ nó ra đốc tưa ngoài Cần Thơ hông?
Ông Sáu Giò lắc đầu.
- Sao vậy? Cái thằng dại quá!
Ông Sáu cười lạt:
- Nó dại ở chỗ nó... nghèo đó ông Hương à! Ông nghĩ coi; tới chừng nó tính đưa con vợ nó ra đốc tưa thì trong nhà tiền bạc sạch trơn rồi. Xung quanh bà con cô bác ai ai cũng chẳng dư dả gì, người ta có thể vừa giúp vô chút đỉnh cơm gạo ăn hằng ngày vậy thôi... Ngặt một nỗi nữa là lúc đó nó mắc chăm nom săn sóc cho con vợ nó, nên nghề câu nghề chài gì nó cũng làm chụp giựt thôi, do đó nó đã túng lại càng thiếu thêm...
- Khổ dữ há!
- Chưa hết đâu ông Hương Tuần! Thấy tình cảnh... bí lối của nó như vậy tui mới chỉ cho nó chạy lên ông Hương Quản năn nỉ hỏi vay ổng đỡ chút đỉnh tiền để dìa lo chở vợ nó đi Cần Thơ,
- Ờ, ông chỉ nó như vậy hay lắm đa!
- Hừ, hay lắm mà hóa ra như không! Ông Hương Quản ổng nhứt định hổng chịu bỏ ra một đồng xu nào hết.
- Chắc gặp cái lúc thẩy... kẹt tiền chớ gì?
Ông Sáu Giò cười mỉa:
- Nhà giàu như ổng thì có lúc nào kẹt tiền được. Ba cái giấy xăng của ổng, thử thời đem đốt mười thằng như tui cũng chảy ra tro hết!
- Chắc tại ổng thấy thằng Ba đây hổng có lãnh ruộng đất gì của ổng hết, như vậy rủi ro nó trả chẳng được thì ổng chịu trận chớ làm gì nó được! Mặt khác, theo chỗ tui nghĩ thì ổng cũng không muốn dính dáng bất kỳ một chuyện gì của con vợ thằng Ba Câu đây nữa hết.
Ông Hương Tuần có vẻ suy nghĩ:
- Điều sau đó có lẽ đúng hơn, tui biết thầy Hương Quản cũng biết thương người lắm chớ chẳng phải không.
- Ờ thì thương! Vậy mà ổng còn nói thằng Ba đã không tiền mà còn bày đặt trèo đèo đi đốc tưa đốc tiếc này nọ! Theo ổng thì nên đi kiếm quơ ba cái thuốc nam lá cây, rễ cỏ dìa sắc uống là đủ rồi!
Nói vậy rốt cuộc rồi thằng Ba đành phủi đít đi dìa không! Chiều hôm đó, con vợ nó lên cơn mệt mê man bất tỉnh và tuy nó nóng ruột muốn ở liền bên cạnh vợ nhưng tối bữa đó nó cũng xuống xuồng đi thả câu như thường lệ. Nó còn tính đêm đó ráng mần khuya khuya hơn mọi hôm một chút để mong kiếm thêm mớ nhấm tôm cá gì, để sáng mơi sớm lo chở vợ qua Cần Thơ luôn.
- Sao ông biết rành rẽ quá vậy ông Sáu?
- Thì tối hôm đó, trước khi đi nó chạy qua nhà tui nhờ tui sang trông nom vợ con dùm nó...
Ông Hương Tuần thắc mắc hỏi thêm:
- Còn cái chuyện nó... bắt đầu làm ăn thêm bằng nghề bửa... tủ người ta chắc ông cũng biết chớ?
- À cái chuyện đó thì tui mới nghe nó kể lại ràng ràng đây, chớ lúc trước tui chẳng biết trời trăng gì ráo.
- Nói vậy nó mới trối trăn với ông hồi nãy đó có phải hông?
- Đúng đa. Ông Hương Tuần để tui nói rõ ngọn ngành thì ông mới hiểu được mọi chuyện. Hồi nãy tui kể tới đâu rồi cà? À, tối hộm đó tính đi làm một mẽ câu cho kha khá để sáng lại lo chở vợ đi Cần Thơ coi đốc tưa... Thiệt người ta nói ‘‘họa vô đơn chí’’ đúng lắm ông Hương à!
- Chữ nho ‘‘nói’’ mà trật sao được!
- Ông Hương nghĩ coi: tối hôm đó, theo lời nó mới trối trăn với tui hồi nãy thì cá tôm như trốn đi đâu mất hết, đã vậy mà nó còn sơ ý để mắc gốc, mắc chà đứt hết mấy giàn câu.
- Cha xui xẻo tận mạng há!
- Đến nước đó, nó đành bơi xuồng không dìa nhà trong bụng thì lầm thầm vái Trời vái Phật phù hộ cho con vợ của nó được tai qua nạn khỏi… Trong lúc ấy, trên bờ bỗng có người kêu xuồng nó ghé lại để xin quá giang một đỗi rồi sẽ đền ơn xứng đáng.
- Chắc nó tấp vô liền phải hông?
- Cố nhiên rồi! Khi không có... thần tài kêu giựt ngược mà mình hông... ba chưn bốn cẳng chạy lại hay sao ông Hương Tuần?
- Thì… chạy gấp lại rồi!
- Thằng Ba nó liền đảo mũi xuồng tấp vô bờ. Người khách lạ nhảy liền xuống sạp xuồng... Thằng Ba nó liền quay ngọn đèn câu rọi về phía hắn ta và... hoảng kinh hồn vía khi nhận thấy ông khách đó...quần áo lấm lem máu me đầy mình, tay xách một cái bọc gì gói bằng một chiếc khăn tắm buộc chặt đầu lại, tay cầm một thanh kiếm sáng giới.
Ông Hương Tuần nhốm ngựời lên nhích chiếc ghế đẩu gần lại phía ông Sáu:
- Chắc nó gặp phải... tay tổ rồi chớ gì?
- Đó là tên cướp ‘'đồng sanh đồng tử’’ với nó sau nầy đó ông Hương!
- Nhưng mà tại làm sao nó lại… nhảy theo tên ấy để mần thêm cái nghề ác nhơn sát đức đó nữa?
- Ậy, ông Hương đừng nóng!... Thấy khách lạ dữ dằn như vậy, thằng Ba nó sợ không dám chở hắn ta đi và kể sơ qua tình cảnh của mình cho ông khách ‘‘quý’’ đó nghe để xin ổng thương dùm... Nghe xong tên ấy vung kiếm chém cái phụp xuống một bên be xuồng, rồi quăng cái bọc chăn tắm xuống sạp…Hắn ta cho thằng Ba Câu biết: một là ăn một lát kiếm kia, hai là chia cái bọc đó...
- Bọc gì vậy ông?
- Tên ấy nói xong mở chiếc chăn tắm ra và thằng Ba nó thấy...vàng vòng, bạc tiền nằm xấp lớp ở trỏng. Nó nghĩ đến con vợ nó đang nằm chờ ở nhà rồi nó lặng lẽ chống xuồng ra bơi đi... Ổng Hương, ông thử đứng vào địa vị của nó, ông tính sao?
Ông Hương Tuần lúng túng đáp:
- Thì... cũng tính như vậy chớ tính sao nữa bây giờ.
Ông Sáu Giò thở ra có vẻ vừạ ý:
- Thằng Ba bèn bơi rút đưa tên tướng cướp ấy đi đến một nơi cách đó chừng hai ba cây số. Đến nơi, sau khi cặp xuồng vô mé bờ, tên ấy xô cái bọc tiền và vàng về phía sau lái và biểu nó lấy phân nữa đi.
Ông Hương hít hà:
- Cha, chắc phân nữa đó cũng... khá lớn há!
Ông Sáu Giò khẻ lắc đầu:
- Hông, thằng Ba nó chỉ vói tay rút ra một tấm giấy bộ lư...
Ông Hương Tuần chắc lưỡi chận ngang:
- Coi, cái thằng sao dại quá! Của dưng tới miệng...
- Thằng Ba nó chỉ lấy có một trăm thôi... Tên tướng cướp cũng phải sững sờ rồi cầm thêm hai tờ bộ lư nữa nhét ở kẻ sạp, đoạn tất tả cuốn gói nhảy lên bờ…Mới sơ sơ đó mà coi bộ hắn ta mến thằng Ba lắm, nên trước khi bỏ đi còn căn dặn sẽ có dịp gặp lại thằng Ba trên khúc sông đó nữa...
- Cha, bộ nó tính rũ rê thằng nầy nhập bọn chớ gì?
Ông Sáu không trả lời cầu ấy mà xụống giọng rầu rầu kể tiếp:
- Nhét kỹ ba trăm vô túi, thằng Ba hớn hở bơi xuồng rút dìa nhà để gần sáng chờ con nước nhửng ròng chở vợ đi Cần Thơ liền. Nhưng khi nó dìa tới bến là tui chực sẵn ở đó. Con vợ nó đã tắt thở rồi còn đâu!
Ông Hương Tuần lại liếc nhìn sang phía xác chết, chép miệng than thở:
- Ý cha, cái thằng thật bị xui xẻo tận mạng! (nhưng rồi ông ta quay sang hỏi bác Sáu)... Rồi nó.. theo thằng tướng cướp kia hồi nào vậy?.. Chắc vì vụ đó, nó... ức thầy Hương Quản lắm phải không?
- Lớp chuyện trước, lớp chuyện sau như vậy mà nó hổng thù ông Hương Quản sao được. Nói nào ngay, tui ở khích vách nó đây mà tui cũng tưởng nó chỉ bực tức... khơi khơi vậy thôi chơi đâu có dè nó để bụng... ơn đền oán trả như thế đó! Bởi vậy sau khi gặp lại tên tướng cướp lần thứ nhì nó ưng thuận theo tên ấy mần ăn liền.
Ông Hương Tuần thở ra:
- Té ra, thằng ‘‘lọ nghẹ’’ hay đi dộng cửa bửa tủ mấy ông nhà giàu bắt đầu ra đời từ ngày đó....Nhưng sao nó rành nghề võ nữa mà ông Sáu?
- Chắc hồi trước nó theo ở bạn cho mấy ghe thương hồ nên cũng có học quọp quẹp một vài miếng phòng thân, sau này nó đi đánh được vài đám xuôi rót, phần nó liều mạng quá nên các tài gia khổ chủ cũng đâm ra ngán rồi thì... một đòn mười... Hồi nãy nó có trối lại với tui nó tính nói trong mùa lúa năm nay thế nào cũng ăn hàng một chuyến thật quạu tại nhà ông Hương Quản trước khi giải nghệ rút đi xứ khác sống lương thiện hoàn toàn...
- Cái thằng cũng dữ há! Nhưng thôi, chuyến nầy cũng yên phận nó rồi. Tui và thầy Hương Quản kể như ngủ được thẳng giấc!
- Còn thằng ‘‘đồng sanh đồng tử’’ với nó chi?
Ông Hương Tuần nhún vai
- Thằng Ba Câu còn thì mới ngán nó dẫn đường chỉ nẻo cho thằng kia, chớ nay thằng Ba Câu buông tay, nhắm mắt...
Ông Sáu liền tiếp lời:
- Tui cũng vái trời nó chết thì cũng cho hết chuyện luôn, chớ thù oán dây dưa cũng chẳng ăn nhằm gì ráo mà còn làm khổ thêm nhiều người vô tội khác nữa. Phần tui, tui đã có hứa với nó là tui ráng lo nuôi nấng con Lụa cho tới khi nó lớn khôn.
- Ngày mơi đây thế nào tui phải nhờ ông Sáu cho tui lấy lời khai lại vì dầu sao ông cũng là người chứng số một trong vụ nầy.
- Bộ tui phải khai lại hết ráo trọi từ cái vụ ông Hương Quản còn tằng tịu với con gái ông Tám Sến...
Ông Hương Tuấn nói ngắt ngang:
- Ý thôi, cái vụ đó mình nên để qua một bên, nó hổng ăn nhập gì đến cái chuyện bắt cướp hết mà!
Ông Sáu Giò toan cãi lại, nhưng vừa lúc ấy có tiếng anh Năm réo gọi ông Hương Tuần ở dưới mé kinh, ông Hương Tuần cùng ông Sáu Giò tất tả chạy ra... Anh Năm vừa bước lên bờ vừa lắp bắp nói:
- Hổng êm rồi ông Hương Tuần ơi!
Ông Hương tuần vội hỏi lại:
- Cái gì nữa đó mậy?
- Anh em họ chở thầy Hương Quản dìa rồi...
- Coi, tao đã biếu chở thẩy lên nhà thương Ô Môn mà!
- Dạ phải, nhưng dọc đường thẩy tắt thở!
- Ý trời trời! Sao nội đêm nay mà lắm chuyện xảy ra như vầy nè! Thôi mầy bơi xuồng chở tao dìa trỏng coi!... Còn ông Sáu, ông làm ơn coi chừng dùm tui, thằng Ba Câu đó nghen!
Ông Sáu nhún vai
- Thì nó nằm đó chớ chạy đâu nữa mà tui phải coi chừng!
Ông Hương Tuần như không đợi câu trả lời nầy, hối hả cùng với anh Năm xuống xuồng bơi đi...
Ông Sáu Giò tần ngần đứng đó một hồi rồi chậm rãi quay trở vô trong nhà... Vừa đi ông ta vừa lẩm bẩm nói một mình:
- Cha, sao đêm nay họ níu tay nhau chết dữ quá...Ứ hự, lại có thêm hai đứa nhỏ mồ côi cha nữa!...