- 5 -
Vừa thấy Chín Thuộc ló ra là anh Tư đi bươn tới:
- Cha sao lâu quá vậy tổ?
Chín Thuộc đưa cườm tay lên xem đồng hồ:
- Trể khỉ gì đâu? Mới có mười giờ ba mươi sáu phút!
Anh Tư đi song đôi với hắn ta
- Sáng nay anh đi đâu mà tôi lên phòng ngủ kiếm anh không thấy, vì vậy tôi phải để lại ba chữ và căn dặn anh bồi nói lại với anh.
- Thì tôi у hẹn đến nhà anh ăn cơm đây nè! Anh bảnh đa anh Tư!Tôi xin cho anh giáo ‘‘đít boon’’ (dix points =mười điểm) về cái chuyện đó!
Anh Tư nhăn nhó nói tiếp:
- Hồi sáng anh đi lâu quá tôi đợi hết sức. Tính bàn trước với anh một vài việc để lát nữa tôi với anh nói cho ăn ‘‘rơ’’ với nhau, chớ không thôi hai đứa mình chỏi xịa nhau thì lòi chành hết!
Chín Thuộc tươi cười vỗ vai anh Tư
- Thằng cha nầy biết điều quá ta! Tôi phục anh về cái chuyện nầy! Vậy anh muốn bàn tính cái gì thì thì nói đi. Mà tôi để cho anh... toàn quyền, bày mưu thiết kế đó!
Anh Tư lườm Chín Thuộc rồi miễn cưỡng đáp:
- Tôi tính giới thiệu anh là... bạn cũ của tôi...
- Vậy được đa!
- Bạn cũ đi buôn bán khắp tứ xứ và tôi tính mời anh đến để bàn thêm cái việc mà tôi nhờ anh lo liệu dùm...
Chín Thuộc lỏ mắt, hoài nghi hỏi
- Việc gì đó cha nội? Bộ cha tính đá ngược thằng này một cú tối tâm mặt mũi nữa sao đó cha?
- Thì để thủng thỉnh tôi nói rõ đầu đuôi mọi việc cho anh nghe...(đoạn anh Tư kể sơ cho Chín Thuộc nghe chuyện con Hạnh, con gái của thím Hướng bỏ trường trốn đi, chính do Chín Thuộc đã hứa tận tình tìm kiếm cho ra con nhỏ...)
Kể xong, anh Tư kết luận:
- Đó, tôi sắp đặt đâu đó ngon lành để anh… ra mắt thím Hương. Cũng may là có chuyện con nhỏ trốn đi... Tôi chắc anh không mong muốn gì hơn như vậy nữa!
Chín Thuộc gật đầu:
- Đúng.
Rồi hắn ta đưa tay mân mê vết thẹo mặt, mơ màng:
- Mà có lẽ tôi cũng ráng tìm ra con nhỏ cho thím Hương! Chuyện đó đối với tôi khó khăn gì, số em út lâu la đệ tử của tôi ở hang cùng ngõ hẽm khắp lục tỉnh chỗ nào mà lại không có! Nhứt là cái tỉnh Cần Thơ nầy, nơi mà tôi đang ‘‘cắm sào’’ mần ăn thì... xin lỗi anh, ai ‘‘tẹt’’ ở đâu một cái tôi cũng hay liền!
Anh Tư vội chận lời hắn ta lại:
- Ý trời, tôi nói như vậy là cho anh tiện lại nhà tôi để gặp thím Hương một cách dễ dàng hơn, chứ bộ để nhờ anh làm thiệt sao?
Chín Thuộc cười rộ lên:
- Cái thằng dượng ghẻ này không biết lo cho con cái riêng của vợ chút nào hết. Bộ cha tính hưởng trọn gói cái gia tài của thằng cha Hương Quản sao cha nội?
Anh Tư nghiêm mặt lại
- Nếu anh tính chuyện...lôi thôi đó thì tôi sẽ nghĩ ra cách khác để giới thiệu anh với thím Hương. Cách này dễ hơn nữa, tôi chỉ nói anh là một khách thương buôn tôi mới quen nên mời về bàn tính chuyện làm ăn...
Chín Thuộc thúc nhẹ cùi chỏ vào hông anh Tư:
- Thôi cho tôi can chuyện đó đi cha nội! Tôi cá với anh là suốt một đêm qua anh đã bàn tính nát nước với con mẹ Hương về tôi. Bây giờ thử thời anh không chịu giới thiệu, tôi cũng chẳng cần. Nội cái vụ con nhỏ mất tích cũng đủ ‘‘ăn tiền’’ rồi đó anh!
Mặt anh Tư chầm dầm:
- Anh làm quá tôi... không nhịn nữa đâu nghen!
Chín Thuộc thân mật vỗ vai anh Tư:
- Cái cỡ của anh, bất quá chỉ đủ sức hãm hại ba con mẹ đàn bà góa có tiền có bạc, hay cùng lắm là mấy đứa con gái mười ba mười bốn tuổi thôi! Anh Tư, đằng nào anh cũng bị thiệt hại thì anh nên chịu thiệt hại cách nào êm nhứt, nhẹ nhứt... Đó là cách mà tôi đã nói với anh.
Ngừng một giây để tằng hắng lấy giọng, Chín Thuộc chậm rãi nói tiếp:
- Anh Tư, anh đừng quên rằng: bổn mạng của anh tôi cầm chặt trong tay đây nè! Anh muốn êm thì tôi cho êm mà muốn sóng gió thì tôi cho sóng gió… Đừng nói đâu xa, nếu anh chơi xấu tôi, tôi sẽ chưng sơ với thím Hương... tờ giấy thú nhận của anh kèm theo một vài câu chuyện về cuộc đời của anh thì anh kể như lúa rồi đó anh Tư!
Anh Tư nhìn lườm lườm Chín Thuộc rồi xẳng giọng giục:
- Thôi đi riết đi cha nội!
Chín Thuộc cười xòa?
- Vậy thì... chịu hết rồi phải không? Tôi biết anh điệu lắm mà! Nè, ngoéo tay một cái cho ăn chắc đi bồ tèo!
Vừa nói Chín Thuộc vừa chụp nghiến lấy ngón tay của anh Tư để ngoéo giựt mạnh một cái. Anh Tư nhăn nhó nhìn hắn ta rồi bĩu môi hỏi:
- Anh làm cái gì mà diện ngất trời vậy, bộ đi ăn đám cưới hả?
Chín Thuộc mau miệng đạp:
- Đi... hỏi vợ thì đúng hơn... Thì anh cũng phải cho tôi dàn giá một chút chớ!
Anh Tư xăm xoi nhìn từ đầu đến chân Chín Thuộc, từ chiếc nón nỉ nhung màu đỏ bầm, từ cái ‘‘pát’’ tóc để dài, đen chấn sắc lẻm, tới cái áo sơ mi lụa mới tinh khôi ủi sát rạt, tới cái quần ‘‘tuýt xo’’ vàng ngà có ‘‘li’’ chém gió và gấu quần quét sà trên mặt đất... tới đôi giày da đánh bóng, đóng ‘‘móng ngựa’’ nên kêu lách tách ở mỗi bước đi...
Anh Tư dắt Chín Thuộc về nhà. Hắn ta ngó quanh ngó quẩn rồi trầm trồ nho nhỏ:
- Cha, sướng quá ta! Thiệt đôi trái tim vàng trong một túp lều tranh dầu sao cũng hổng bằng... vài ba chục lượng vàng trong một ngôi nhà vách bổ kho lợp ngói!
Anh Tư chưa kịp cằn nhằn lại hắn ta thì thím Hương đã bước ra và đon đả lên tiếng hỏi anh Tư:
- Sao lâu quá vậy anh Tư? (Rồi thím day qua phía Chín Thuộc)... Chắc... ông bạn đây...
Anh Tư vội giới thiệu:
- Anh Chín đó em.
Chín Thuộc mân mê vành nón nỉ trong mấy ngón tay:
- Dạ tôi đây là bạn cùng xứ anh Tư đó thím Hương à!
Thím Hương xẻn lẻn đáp:
- Dạ… anh kêu tôi bằng... thứ Tư cũng được. Ở dưới nầy thì kể như đâu còn... thím Hương thím hiếc gì nữa!
Chín Thuộc niềm nở đỡ lời:
- Dạ... chị Tư biểu sao thì tôi xin nghe theo vậy.
Thím Hương mỉm cười:
- Ý trời ơi, bộ anh tính rủа tôi hay sao mà lại kêu ‘‘chị’’! Tôi với anh Tư đây chỉ đáng đứng vai em của anh Chín thôi mà!
Chín Thuộc gật gù:
- Phải, phải... vậy thì tôi kêu bằng... Thím Tư cho nó thân mật hơn...( và hắn ta day qua phía anh Tư hỏi đùa)...Vậy được hông... chú Tư?
Anh Tư chỉ cười khan.
Thím Hương rụt rè hỏi Chín Thuộc:
- Dạ thưa anh... còn về cái vụ con nhỏ của tôi?
Chín Thuộc làm ra vẻ thật sốt sắng:
- À, cái đó thím khỏi nhắc tôi cũng lo mà. sáng sớm hôm nay, tôi đã đánh một cái dây thép cho anh bạn của tôi trên Cần Thơ nhớ ảnh đi dọ hỏi liền về vụ nầy. Thím cứ vững lòng đi, hễ tôi mà nhúng tay vô thì kể như ăn chắc!
Thím Hương ấp úng nói thêm:
- Thiệt phiền anh quá... Còn về cái chuyện sở phí xe cộ trà nước thì... tôi luônluôn sẵn sàng...
Chín Thuộc chắc lưỡi và kêu lên:
- Ậy, thím đừng nói vậy mà mích lòng lắm nghe! Tôi lo cái vụ nầy là để giúp thím, chớ một đồng xu nhỏ tôi cũng hổng dám rớ vô!
- Dạ nếu vậy tôi mang ơn anh nhiều quá!
Chín Thuộc lắc đầu lia lịa
- Hổng có ơn nghĩa gì ráo! Tôi nói đây là lần chót tôi không muốn nghe thím nhắc đến mấy cái chuyện đó nữa đâu nghen! Vì chỗ quen biết cũ với anh Tư đây, và nhứt là có thêm một lời nói của thím nữa nên tôi xin hết lòng tìm kiếm con nhỏ... con nhỏ tên chi vậy thím?
- Dạ con Hạnh.
- Ờ, tôi mới hết lòng lo kiếm con Hạnh, chớ thử thời gặp ai khác, dầu cho có bỏ ra bạc ức bạc triệu coi tôi có thèm không!
- Dạ tôi biết vậy rồi mà anh Chín!
Anh Tư có vẻ bực mình nên lên tiếng báo thím Hương:
- Thôi em vô coi có món gì ăn trước thì biểu con nhỏ ở dọn lên liền đi để cho anh Chín ảnh nhậu lai rai và để anh bàn với ảnh coi ảnh có thể đi gấp lên Cần Thơ vào chuyến xe chiều nay hông.
...Đợi cho thím Hương đi khuất khỏi tấm màn nơi cửa buồng, Chín Thuộc liền khều anh Tư, hỏi gằn:
- Bộ anh tính tống khứ tôi đi cho sớm hả? Còn lâu! Anh làm như tôi ham đi kiếm con Hạnh lắm vậy! Nó trốn đi đâu thì thây kệ nói mắc mớ gì tới tôi để tôi xách... ‘‘xe không’’ đi rồi bỏ thím Hương nheo nhẻo lại đây cho anh hưởng độc quyền hả? Tôi mới có xáp vô mà anh!
Anh Tư gượng gạo trả lời:
- Coi, sao hồi nãy tôi nghe anh nói ‘‘chí thú’’ là muốn kiếm cho ra con Hạnh mà! Nhưng bộ anh tính... ăn dầm nằm dề ở Trà Ôn nầy hoài sao chớ!
Chín Thuộc như có vẻ không chú ý đến lời anh Tư, nheo nheo mắt liếc xéo anh ta và mỉm cười nói đùa:
- Mẹt ơi, thím Hương ở xa trông bóng sắc mà lại gần thì thêm ưa nhìn. Hồi ở Tân Thới, có đôi ba lần tôi thấy dạng… dạng thím mà còn chắc lưỡi hít hà, bây giờ lại gần... thiệt đi hết muốn nổi! Cha, cái cỡ này thì ‘‘bài bản’’ hổng chê được!
Anh Tư cau mày:
- Nói xàm hoài!
Chín Thuộc đưa mấy ngón tay mân mê vết thẹo, mắt lim dim:
- Anh Tư, tôi coi bộ lóng rày anh chao dao lắm đó nghen! Anh nên nghỉ xả hơi một thời gian... (rồi như chợt nghỉ ra điều gì, hắn ta mở choàng mắt ra hỏi vội)... Ý quên nữa, anh cũng nên cho tôi biết sơ sơ về hình dáng vóc vạc của con nhỏ, nó học trường nào, có bà con thân thuộc ở đâu không… để tôi liệu coi sau nầy mình có nên đi kiếm nó thiệt tình hông...
Anh Tư chắc lưỡi:
- Anh ba hồi vầy ba hồi khác không biết đâu mà rờ!
- Ậy, việc đời phải tùy cơ ứng biến. Nếu thím Hương, thím nằng nặc đòi tôi phải dẫn con nhỏ về thì chừng đó tôi phải ráng о bế thím chớ sao anh!
Cực chẳng đã anh Tư phải kể cho hắn ta nghe mọi điều cần biết về con Hạnh...
…Suốt bữa cơm, Chín Thuộc cười nói huyên thiên và không ngớt liếc mắt ‘‘đá bóng’’ với thím Hương. Điều này làm cho anh Tư… tím ruột bầm gan nhưng đành ngó lơ, còn thím Hương thì cũng có vẻ khó chịu và chỉ tìm cách nói lảng sang chuyện khác mỗi lần Chín Thuộc đưa lời ve vản xa xuôi bóng gió...
Sau khi tiễn khách ra khỏi cửa, thím Hương quay qua anh Tư nói liền:
- Cha, cái anh Chín đó... em coi bộ... hổng hiền đâu! Mỗi lần ảnh ngó em, thiếu điều em nổi óc! Nếu không có kẹt vụ con Hạnh vô, thì chắc em... chạy tét ảnh luôn!
Anh Tư trả lời xụi lơ
- Ờ, thì tánh của ảnh...như vậy. Mình nhờ nhỏi người ta thì cũng phải chịu đựng... một vài sự bất tiện!
Thím Hương lại nói thêm:
- Đàn ông gì mà mặt dữ dằn, mắt láo liên...hổng biết đàn bà con gái có ai dám mê ảnh nổi không!
Anh Tư hơi vững dạ đáp liền:
- Thì anh biết như vậy nên anh mới dám mời ảnh về nhà, chớ nếu không, để ảnh... rinh mất cục cưng của anh sao!
Thím Hương mắc cỡ tát nhẹ vào má anh ta:
- Nói bậy nà! Bộ hết người để em...mê sao!
Anh Tư bỗng thở dài:
- Nhưng dầu sao mình cũng phải nghĩ đến việc kiếm con Hạnh nhiều hơn hết..
Thím Hương vội nắm lấy tay anh ta, âu yếm kéo sát lại bên mình...
Một buổi chiều nọ. Thím Hương cùng anh Tư ra ngồi trên bực thềm ngoài hàng ba để hứng mát và bàn tính về chuyện con Hạnh.
Thím Hương có vẻ sốt ruột nên hỏi anh Tư:
- Sao anh Chín ảnh ở miết dưới này gần cả tuần nay và em không thấy ảnh đá động gì tới chuyện tìm kiếm con Hạnh hết ráo trọi vậy anh?
Anh Tư ấp úng đáp
- Chắc ảnh còn..chờ tin trên Cần Thơ. Hôm trước ảnh có đánh dây thép nhờ người quen ở trển dọ hỏi lần...
- Anh nhắm ảnh có thiệt tình tính giúp mình không... chớ sao em thấy ảnh càng ngày càng ló mòi…
Anh Tư nhăn nhó:
- Bộ em nói anh đây…vui sướng gì lắm sao! Nội bấy nhiêu đó em cũng đủ thấy rằng anh... lo cho con Hạnh nhiều!
Thím Hương bỗng ngẩng lên nhìn về phía đầu đường:
- Ủa, ai như anh Chín đi lại kìa!
Anh Tư đứng dậy:
- Thằng chả chớ ai!
Thím Hương có vẻ thắc mắc:
- Sao giờ này mà ảnh còn lọ mọ xuống đây để nói chuyện...năm trên năm dưới chớ gì!
...Chín Thuộc vừa ló mặt tới là nói bô bô lên:
- Chào thím Tư, tối hôm nay tôi phải bắt cóc anh Tư đi một lát nghen thím! Xin thím cảm phiền!
Đoạn hắn ta day qua phía anh Tư:
- Anh đi ăn cơm chiều với tôi, có mấy người bạn quen mới tới, tôi tính giới thiệu anh với họ để mình bàn chuyện hùn hạp mua bán mần ăn một chuyến coi! Với luôn tiện, tôi cũng tính nói riêng với anh về chuyện con Hạnh.
Thím Hương mau miệng hỏi liền:
- Bộ anh đã tìm thấy nó rồi hả?
Chín Thụộc lắc đầu:
- Chưa thím à. Nhưng tôi xin cam đoan với thím là không lâu nữa đâu! Tôi đã phăng lần tới rồi.. và sở dĩ tôi muốn mời anh Tư đi tối nay cốt để cho mấy anh bạn của tôi hỏi thăm qua một vài chuyện dính dáng đến con nhỏ, dẫu sao anh Tư ảnh cũng rành hơn tôi...
- Sao anh hổng mời mấy ổng tới đây?
- Hổng nói dấu gì thím, mấy anh bạn của tôi cũng thuộc vào hạng... trời ơi đất hỡi lắm, nên tôi đâu dám dẫn họ lại đây! Hơn nữa, họ phải đi gấp và để anh Tư đây lên gặp họ tiện hơn.
Anh Tư bèn nói chen vô:
- Vậy để sáng mai hổng được sao!
Chín Thuộc quay qua anht ta, mắt quắc lên nhưng vẫn giữ giọng ngọt ngào;
- Ý đâu được, tối nay họ mướn đò đi trở vệ trển liền. Họ có công việc làm ăn của họ gấp lắm. Thôi vô thay đồ đi anh Tư!
Thím Hương liền nói vào:
- Anh Chín ảnh nói vậy thì anh đi, chớ để mai sao được! Mà nhớ về sớm sớm, em đợi đó nghen!
- Hơi sức nào đợi đó thím! Thím cứ đi ngủ trước đi rồi giao cho anh Tư cái chìa khóa cửa để chừng nào ảnh về ảnh mở ên thì tiện hơn. Tối nay gặp mấy cha nội đó thế nào cũng có nhậu nhẹt sơ sơ và như vậy ảnh làm sao về sớm được!
Thím Hương gật đầu rồi quay sang bảo anh Tư:
- Anh cầm chìa khóa theo đi để rủi anh về trễ em có ngủ quên thì cũng chẳng sao.
Bất đắc dĩ anh Tư phải vào trong thay bộ bà ba trắng rồi theo Chín Thuộc ra chợ.
... Đến nơi, Chín Thuộc dẫn anh Tư lên thẳng nơi buồng hắn ta ở trên lầu nhứt phòng ngủ. Hắn ta mạnh dạn xô cửa buồng mở bét ra và chưa gì đã kêu lên:
- Ủa mấy cha nội đó đi đâu mất tiêu rồi cà!... Thôi anh vô ngồi chơi để tôi chạy xuống hỏi mấy anh bồi ở dưới coi.
Anh Tư chưa kịp nói gì hết thì hắn đã tất tả chạy đi. Độ gần năm phút sau, hắn lại chạy trở lên, chắc lưỡi luôn miệng.
Anh Tư nhìn hắn, cau mày hỏi:
- Họ đi đâu rồi anh?
Chín Thuộc giơ hai tay lên trời:
- Mấy gỉa dong về trển mất mẹ nó rồi còn đâu! Bị anh cứ lần khần không chịu đi gấp nên mấy giả đợi không được...
Anh Tư cự nự liền:
- Coi, anh xuống kêu là tôi xỏ áo đi liền.. Mà tôi cần gì ai đâu mà gấp với chẳng gẩp hả? Thôi bây giờ anh cho tôi kiếu nghen!
Chín Thuộc cười hề hề rồi dịu giọng nói:
- Khoan đã bạn! Tuy mấy giả dông đi rồi, nhưng mấy giả có để lại tôi ba chữ dặn tôi cứ bàn thẳng với anh cũng được, nhứt là vì chuyện của con Hạnh thì mấy giả cũng… có cho tôi biết sơ sơ rồi.
Anh Tư bực dọc đứng dậy định bước ra cửa:
- Tôi bây giờ... đi về nhà! Còn cái chuyện mua bán mần ăn hay là chuyện con Hạnh gì đó... để đến mai hay mốt gì anh muốn nói gì thì nói...
Chín Thuộc đã đứng chận ở cửa buồng và đưa hai tay dìu anh Tư trở vô, ấn cho ngồi trở lại xuống ghế:
- Ậy sao anh nóng nảy quá hổng biết! Tôi đã lỡ đặt cơm bên tiệm ‘‘Tiên lầu’’, bây giờ chẳng lẽ anh bỏ về để một mình tôi bao giàn hết sao! Đằng nào anh đi tới đây rồi thì anh nán lại một chút, tôi đã kêu bồi dọn thẳng lại đây cho hai đứa mình một mâm...
Anh Tư dịu giọng một chút:
- Tôi có đói khỉ gì đâu.
Chín Thuộc chắc lưỡi:
- Thì gặp dịp vui, tụi mình cứ đập đuôi nhảy vô chớ bộ ai nói anh đói khát gì sao! Hai đứa mình cụng ly lai rai chơi rồi tôi sẽ phơi gan phơi ruột ra cho anh rõ bụng dạ tôi thế nào kẻo bấy lâu nay anh hay ‘‘thành kiến’’ đối với thằng bạn của anh đây quá!
Anh Tư cười mũi:
- Bữa nay anh tử tế quá há!
- Tôi tử tế với anh từ đời cố lủy nào chớ bộ mới bây giờ sao cha! Nói nào ngay tánh của tôi hay làm hùm làm hổ một chút vậy chớ thiệt hiền khô anh à.
Anh Tư hoài nghi nhìn kỹ hắn ta, rồi hỏi xẳng:
- Anh còn mưu tính ngoắc ngoéo cái gì nữa thì nói đại mẹ nó đi, thằng nầy giỏi chịu đựng mà!
Chín Thuộc nhún vai lắc đầu:
- Anh sao đa nghi còn hơn Tào Tháo! Tôi nói đây có... Ông Lớn Duồng (1) làm chứng, tôi có bụng dạ nào hại anh thì cho tôi... hộc máu cả diệm đi!
Anh Tư mỉm cười:
- Vậy anh trả cái giấy ‘‘đó’’ lại cho tôi đi!
Chín Thuộc nhăn nhó:
- Trả thì cũng được lắm chứ chẳng phải không nhưng tôi còn ráng giữ lại đây cũng chỉ để... phòng thân vậy thôi... Rủi anh đá giò lái bất tử, tôi có sẵn ‘‘bùa’’ đó để đỡ, xin anh cảm phiền đợi một thời gian...
Anh Tư liền hỏi thêm:
- Còn cái chuyện… thím Hương?
Chín Thuộc thân mật vỗ vai anh ta:
- Ối chuyện... đàn bà đó mà ăn nhằm gì! Những cái thằng như tụi mình đâu phải thuộc vào cái hạng đâm chém nhau vì cái... cái mà ở khắp bầu trời thiên hạ đâu đâu cũng có hết! Cái chuyện tôi với thím Hương thì chẳng qua là chuyện... ù-ơ ví dầu cho qua ngày vậy thôi... Nhứt là dầu sao tôi cũng phải coi anh có nhiều... kí lô chớ! Đốn cây da trước đình thì dễ, mà ngại còn có ông thần ở phía trong… là vậy đó anh Tư!
Anh Tư tươi cười hỏi lại:
- Chớ hổng phải tại anh ‘‘búa’’ hổng vô hả?
Chín Thuộc bắt cười xòa:
- Thì tôi cũng xin khen anh... khéo chọn thím Hương đa! Chuyện... trời đất còn dài, mình biết trước đâu được đó bạn!
Vừa lúc ấy, anh bồi dắt tên phổ ky bên tiệm ‘‘Tiên lầu’’ bưng mâm cơm lên tới. Chín Thuộc quay qua hỏi liền:
- Ủa sao không có đem rượu gì lên hết vậy ‘‘Tài lủ’’? Tôi có dặn mua cho tôi một chai «rum» vuông mà?
Anh bồi vội đưa chai rượu ra:
- Tui cầm đây nè ông chủ!
Chín Thuộc đỡ lấy chai rượu xách lại gần bên anh Tư, mở nút ra rồi kề lên mũi ngữi sơ qua và tấm tắc khen:
- Cha thơm phức! Rượu này mà gặp buổi mát trời như vầy, tụi mình nhậu bất kể quân thần đa anh Tư!
Anh Tư ừ ào cho xong chuyện:
- Ờ cái đó... chút chút thì được.
Chín Thuộc day bảo anh bồi và tên phổ ky:
- Thôi anh em để mâm cơm đó cho tôi, có cái gì cần thì tôi sẽ kêu sau.
Đoạn hắn ta bước lại cầm một cái ly đưa lên ánh đèn xăm xoi rồi kêu lên:
- Cha tụi này làm ăn dơ dáy quá! Ly cốc gì tụi nó để đóng nhờn đóng mỡ ghê quá! (rồi day qua Anh Tư) Anh ngồi đây, tôi đi rữa cho sạch cái ly nầy mới được.
Anh Tư ngồi thừ người không buồn để ý đến hắn nữa.
Chín Thuộc đem cái ly vô buồng tắm, rửa sơ qua cho có lệ, và sau khi đã ngó ngoái lại xem có ai ló mặt ra không, hắn mới đặt cái ly xuống, móc trong túi áo sơ mi ra một gói nhỏ bọc bằng giấy quyến. Hắn cẩn thận mở banh gói ấy ra rồi đổ một chút xíu bột trăng trắng trong gói vô ly.
Xong xuôi đâu đó, Chín Thuộc thản nhiên cầm cái ly đi ra, bàn tay nắm che khuất phần dưới. Đến bên cạnh anh Tư, hắn nhấc chai rượu lên, đưa răng cắn mở nút ra rồi rót vô một nửa ly rượu, kế đó hắn mới rót cho mình cả một ly đầy.
Sau khi đặt hai ly rượu khít bên nhau, Chín Thuộc bèn vỗ vai anh Tư tươi cười nói:
- Thôi quay vô nhậu chớ! Bây giờ việc gì cũng dẹp qua hết... Đây nè, hai ly anh muốn bắt ly nào thì bắt!
Anh Tư quay mặt lại lơ đểnh cầm lấy ly ít rượu hơn… Thấy vậy Chín Thuộc cười xòa:
- Cha nầy khôn quá ta! Nhưng hổng phải có bao nhiêu đó rồi thôi nghe! Đây mới là tua đầu và tôi chấp trước đó!
Anh Tư gượng cười đáp:
- Cái đó thì tôi xin chịu thua anh trước.
Chín Thuộc kéo ghế nghe cái ‘‘rột’’
- А lê, hai đứa mình bắt đầu ‘‘nhập tiệc’’ đi anh! Làm xăng xăng lên một chút chớ!
Chú thích:
[1] Tức là Điều Bác tướng quân, một bực công thần (gốc người Miên) của vua Gia Long, có lăng thờ tại địa phương và từng nổi tiếng là linh thiêng.