- 4 -
...Anh Tư đi rảo ngang qua tiệm nước, liếc mắt nhìn vô trong để xem ‘‘người khách lạ’’ ấy ngồi chỗ nào... Hắn ta ngồi lù lù ở ngay bàn đầu như cố ý để cho ai muốn tìm thì sẽ nhận ra hắn ta ngay.
Anh Tư làm tỉnh quay trở lại, chậm rãi bước vô quán và khi hai người chạm trán nhau, anh ta, tuy đoán trước được người mình sắp gặp gỡ mà cũng phải kêu sẽ lên mấy tiếng:
- Trời, anh đó hả?
Khách lạ mỉm cười gật đầu:
- Anh nhớ dai đa! Thì tôi đây... chớ bộ anh vái cho tôi chết biệt đi à!
Anh Tư nhăn nhó
- Anh đừng nói như vậy... nhưng anh muốn kiếm tôi có chuyện chi? Mà sao anh biết tôi... về ở đây?
Khách lạ đứng dậy, tươi cười đáp:
- Việc đó, để thủng thính rồi tôi sẽ cho anh rõ, còn bây giờ xin mới anh vô trong bàn trong ngồi... như vậy dễ nói chuyện hơn.
- Anh làm ơn nói đại hổng được sao? Tôi cần phải về gấp.
Khách lạ vổ vai anh ta:
- Cha, hai ông bà khắn khít nhau quá há! Thiệt làm như đôi sâm bắt cặp! (Đến đây, hắn ta nghiêm giọng lại ) Nè anh Tư; anh gặp tôi như vầy... anh hổng mừng sao anh? Anh hổng muốn hai đứa mình, hàn huyên với nhau... lâu lâu một chút sao? Thôi vô đây anh!
Anh Tư đứng nhăn nhó một hồi rồi đành nối gót đi theo người khách lạ vô ngồi ở phía bàn trong cùng của tiệm nước.
Người khách lạ lên tiếng trước:
- Sao, tôi nghe nói anh mới trúng mối này lớn lắm mà!
Giọng anh Tư có vẻ hơi cự nự:
- Tôi trúng mối gì đâu hả?
Người khách lạ giơ bàn tay ra như muốn chận lời anh Tư:
- Ê, đừng có nổi nóng nghen ta! Bà Hương quản đó... hổng phải là mối lớn sao cha nội?
- Anh đừng có nói bậy như vậy... tôi với thím Hương thương yêu nhau thiệt tình...
- Dẹp chuyện đó qua một bên đi! Tôi đâu phải là con nít lên năm lên ba mà để anh tính chuyện mà con mắt, tôi chớ!
Anh Tư đành xuống nước hỏi lãng ra:
- Mà sao anh biết, tôi ở đây hay quá vậy?
Người khách lạ cười xòa:
- Anh thiệt…tệ!...Bị anh lậm hơi con mẹ Hương riết rồi sanh ra u mê ám chưởng! Tôi còn nhớ hồi trước, trong làng mình anh là người thông minh ăn học giỏi lắm mà!
Anh Tư nhún vai lặng thinh.
Người khách lạ khẽ nhích mép cười:
- Mới rồi anh có hỏi tôi vì sao tôi biết anh ở đây phải hông? Dễ quá: hồi anh đi trước rồi kế thím Hương lót tót theo sau cách đó bốn ngày, hai chuyến đi của hai người tôi đều để ý nom theo hết... Người ngoài không có dính dáng gì vô chuyện này thì ai đâu nhọc công tốn của đi theo mấy người làm gì!
Anh Giáo Tư trợn mắt:
- Nói vậy anh cũng có mặt ở Tân Thới sao?
- Cũng gần như vậy.
- Sao anh biết tôi... có ở trển?
Người khách lạ thở ra.
- Đó cũng là một sự tình cờ... Chắc trời xui đất khiến như vậy!
- Hừ! … Mà anh ở trển từ hồi nào vậy? Sao tôi không thấy ló mặt ra đâu hết cả?
Người khách lạ ngó mong ra ngoài đường:
- Từ ngày... có những đám cướp của tên... Ba Câu. Cái này chắc anh rành lắm: tôi nghe nói anh cũng lo viết báo cáo lập vi bằng cho thầy Hương quản Nam nữa mà!
Anh Tư nhìn đăm đăm vào mặt khách lạ, rồi cười gằn:
- Nói vậy anh đây là tên đồng đảng của Ba Câu phải không?
Khách lạ đáp gọn:
- Đúng.
Anh Tư tươi cười đứng dậy chống hai tay lên mặt bàn:
- Tự anh, anh khai ra đó nghen! Thôi tôi xin kiếu anh, bây giờ tôi kể như không có chuyện gì hết giữa hai đứa mình...
khách lạ thản nhiên hỏi lại:
- Sao vậy?
-... Vì bây giờ kể như hai đàng, nghĩa là tôi với anh đều huề hết! Tánh tôi dễ dãi và cũng không ham kiếm chuyện nên tôi mới kể là huề đó, chớ phải tôi là người khác... tôi đi cáo báo cho làng quận thộp anh thì tôi còn càng... nhẹ mình hơn nữa! Nhưng thôi, chỗ quen lớn cũ mình cũng nên... châm chế một chút!
Khách lạ cười rộ lên, rồi níu tay anh Tư kéo xuống:
- Khoan đã! Ngồi xuống đây một chút nữa mà bậu! Thiệt thằng cha này tính chuyện đời một cách dễ dàng quá...
Nói đến đây người khách lạ bóp mạnh lấy cánh tay anh Tư làm cho anh ta nhăn nhó hất mạnh ra và lên tiếng cự nự:
- Anh đừng ép buộc tôi... xử tệ đa nghen!
Khách lạ cười rè:
- Tôi thách anh đó! Bằng cớ gì đâu hả?
Còn anh, tôi nắm mạng sống của anh trong túi này (vừa nói hắn vừa đưa bàn tay vỗ nhẹ vào túi quần sau nơi có để chiếc bóp da dày cộm) Anh quên rằng anh đã có viết cho tôi một tờ giấy… một tấm giấy nợ trả bằng mạng sống của anh… Bộ anh quên rồi hả?
Anh Tư lặng thinh lập cập móc bao thuốc hút một điếu... Anh ta lấy hộp quẹt máy ra quẹt bốn năm cái liền mà vẫn chưa bắt lửa.
Khách lạ mỉm cười đưa tay giành lấy hộp quẹt, quẹt một cái là lửa phựt cháy lên liền đoạn trao qua cho anh Tư đốt thuốc. Xong xuôi đâu đó, hắn ta mới chậm rãi lên tiếng:
- Nè anh Tư, nếu lâu ngày anh quên chuyện cũ thì dễ tôi nhắc sơ lại cho anh nhớ... Mà có lâu khỉ gì đâu, mới có năm năm trở lại đây, hồi đó anh còn ở dưới Bạc Liêu... và cũng do sự tình cờ mà tôi được... quen biết với anh…
Anh Tư cười mũi
- Tình cờ khỉ gì! Cái nghề của anh là hay rình rập...
- Cũng đúng một phần nào, nhưng gặp đúng anh và... ngay vào lúc đó thì kể ra... tình cờ thiệt đa ông bạn.
Rồi giọng hắn ta trở nên xa xăm:
- Phải rồi, tôi còn nhớ bữa chiều hôm đó tôi lò mò sang làng anh ở - cái này hổng phải chuyện tình cờ đâu nghen – dọ sơ mấy đám để tính chuyện ăn hàng sau nầy… Cha cái làng gì mà nhà giàu nhiều quá cở... Chiều hôm đó, tôi vừa đi dọ qua cái chuồng trâu nơi nhà ruộng của ông cả Tám… Cha, cả một bầy trâu mập cùi cụi, tôi lại quen nhiều với mấy tay chủ phồn chuyên môn chứa trâu lậu. Tôi mà lùa bầy trâu của ông cả này về cho mấy chả sửa ‘‘xoáy’’, uốn lại sừng và cấp cho mỗi con một cái bài chỉ mới thì... khoẻ quá. Mối lớn đó anh Tư!
Anh Tư cau có:
- Thôi mà!
- Bận đi về, tôi lội băng đồng cho mau và trong lúc đang hí hửng vì món lợi đầy hứa hẹn ấy thì bỗng nghe có tiếng người la ú ớ trong đám sậy gần bên đìa - tiếng của một đứa con gái...
Anh Tư lấm lét ngó xung quanh:
- Thôi mà anh! Chuyện cũ bỏ qua cho rồi!
Khách lạ vẫn thản nhiên kể tiếp bằng một giọng nho nhỏ đều đều:
-... Tôi nghĩ thầm trong bụng ‘‘Chắc cô cậu chăn trâu nào đây buồn buồn dẫn vô đám sậy… làm cái chuyện học mót được của người lớn... Nói nào ngay trong lúc đó trong lòng tôi cũng hơi vui vẻ và cao hứng đôi chút nên mới lọ mọ lách mình vô đám sậy đi lần về phía chỗ có tiếng la đó...
Tôi thấy một chàng con trai - anh đó nghen - đang vật lộn dữ dội với một đứa, con gái nhỏ, mười lăm tuổi là cùng... Con nhỏ quần áo rách nát... À cái nầy không phải là chuyện... mèo chuột thông thường rồi! Tôi tính nhảy vô cứu con nhỏ nhưng nghĩ đi nghĩ lại... mình dấn thân qua đây để dò đường đi ‘‘mần ăn’’ chớ bộ đi làm... ‘‘nghĩa hiệp’’ hay sao mà mắc mớ gì lại nhảy xổ vô chuyện... của tụi trai gái. Tốt hơn hết làm khách bàng quan, vừa thủ thân vừa...rửa con mắt... Con nhỏ la hét rồi ú ớ, rồi nín bặt... tôi thầm phục tài của anh, nhưng sau đó, tôi chi xiết hãi hùng khi thấy anh xong rồi... anh đứng dậy lôi con nhỏ... nằm xuôi cò đó… đem chùi luôn xuống dưới nước đìa!
Nói đến đây, người khách lạ khều nhẹ anh Tư:
- Anh thiệt ẩu! Trong đời... cường san lạc thảo của tôi cũng có lúc... vì bắt buộc hay vì rũi ro tôi để... mãn phần đôi ba người, nhưng gẫm lại, làm như vậy... còn có lý hơn, đằng nầy anh... đè một đứa con nít rồi phóng nó xuống đìa như vậy... đến tôi đây thấy qua mà còn phải rụng rời kêu lên bốn năm tiếng ‘‘trời trời’’... liền khi đó tôi không nghĩ suy nữa nhảy vô liền và chận anh lại...
Anh Tư liếc xéo người khách lạ, giọng hằn học
- Phải chi hồi lúc đó, tôi có một khúc cây, một con dao trong tay...
Khách lạ mỉm cười nối lời:
-... Thì anh cho tôi đi luôn theo con nhỏ đó phải hông?... Bây giờ anh nói bảnh như vậy, chớ hồi đó, tôi còn nhớ không sót một mảy may: anh thấy tôi nhảy vô anh hoảng kinh hồn vía toan phóng chạy... Tôi nhào theo chụp anh lại liền. Anh hụp xuống... lạy tôi như tế sao, rồi anh móc bóp ra đưa cho tôi, thấy tôi không nói gì anh bèn lột luôn chiếc đồng hồ đeo tay, rút luôn cây viết máy ‘‘kao-lô’’ trao thêm...
Khách lạ bỗng phát cười rú lên, rồi thấp giọng nói tiếp:
- Thiệt anh cũng dại: anh có biết đâu rằng tôi nóng mũi nhảy vô đại vậy thôi chớ đời nào dám bắt anh đem nạр cho làng xã mà anh sợ! Tôi muốn yên thân đi mần ăn chớ dính vô chuyện của anh làm chi để rồi phải ra Iàm chứng cho mấy ông hương chức hạch hỏi lôi thôi...
Anh Giáo Tư thở dài!
- Phải hồi đó tôi... như vầy thì anh khỏi có lộn xộn!
- Bây giờ anh...như vầy tôi cũng...lộn xộn như thường! Mà thôi để tôi kể cho hết câu chuyện cũ đó cho anh có dịp cân nhắc kỹ rằng... dầu sao, cũng còn lâu lắm anh mới qua mặt nổi tôi! À, hồi nãy tôi nói tới đâu rồi cà?.. Ờ, lúc đó anh đưa bóp, đồng hồ, viết máy ra để... trám miệng tôi, và tôi rất... sẵn lòng nhận liền - nhận phứt để rồi còn dông đi chớ - nhưng trước khi từ biệt anh, tôi tằn mằn mở bóp ra cốt ý coi… phía trong bóp có tiền nong gì xứng đáng với ‘‘công lao’’ của tôi không, hay là ở trỏng chỉ có... vài ba con rệp khô thì phiền lắm! Nói nào ngay cũng ‘‘khơ khớ’’... tôi vừa đút cái bóp vô túi bỏ đi thì anh chạy theo năn nỉ xin lại cái bóp không với giấy tờ để trong đó. Tôi móc tiền ra, và khi cầm tới cai giấy thuế thân của anh, tôi tò mò lật ra coi thấy để tên Trần văn Di, nghề: giáo viên. Tôi hỏi anh giáo viên gì mà nhỏ xíu tuổi như vậy, anh trả lời rằng anh làm thầy giáo vườn, thầy giáo dạy tư chớ không phải của nhà nước và anh đang dạy cho đám con cháu ông Hội đồng Sang, ăn ở luôn tại đó...
Anh Giáo Tư chép miệng:
- Cái số của tôi rủi ro cùng mình! Phải dè hồi đó tôi bỏ mẹ nó luôn giấy tờ ấy, hổng thèm đòi lại thì đâu có dây dưa lằng nhằng tới bây giờ như vầy!
- Ý, anh cũng khôn quá tổ mẹ người ta! Anh sợ tôi lấy giấy tờ của anh rồi làm chuyên bậy bạ... Được cái nầy thì mất cái kia... Liền khi biết anh ăn ở luôn trong nhà ông Hội-đồng, tui mừng thiệt hết muốn lớn! Nhà ông Hội-đồng, giàu bực nhứt trong vùng, tôi mới thấy sơ sơ mà ham hết muốn đi, nhưng ngặt một nỗi nhà của ông nền đúc cao tới ngực, vách tường xây gạch hai mươi, song sắt cửa, cái nào cái nấy lớn bằng cườm tay, trong nhà lại có súng hai lòng... Thứ nhà bề thế như vậy, may ra chỉ có...Ngọ Ma tái thế mới vô nổi chớ tụi nầy chỉ có nước ngồi đó mà ngó... nhểu nước miếng chơi... Thiệt cũng nhờ tổ độ mà tôi mới được gặp anh. Tôi liền nhờ anh làm tay trong… mở cửa sau dùm. Anh ưng thuận liền…
Nói đến đây, khách lạ liền giơ tay ngoắc tên ‘‘phổ ky’’ trong tiệm bảo châm thêm nước sôi vào bình trà.
Anh Giáo Tư có vẻ sốt ruột:
- Thôi khuya lơ khuya lắc rồi, anh cứ nói vòng vo tam quốc hoài...
Khách uống một hớp nước nhỏ, khoan thai đặt chén xuống!
- Ậy anh sao gấp quá! Sợ về trễ bả cạo hả? Chuyện nầy tôi cần phải nói cho có ngọn ngành thì lát nữa anh mới…dễ tính...Vừa nghe tôi nhờ anh côngviệc nhỏ mọn đó, anh gật đầu liền! Tôi bụng bảo dạ: thằng này nó gật đầu mau quá cũng... hổng tốt! Tôi bèn nãy ra một ý hay; sẵn cây viết ‘‘Као-Lô’’ anh cho làm kỹ niệm đó, tôi mở nắp vặn ngòi lên, lục trong bóp móc ra một tờ giấy nhỏ rồi đặt kề trên mặt bóp, và nhờ anh viết cho mấy chữ làm bằng cớ... Tôi nói thiếu điều khô nước miếng anh mới chịu viết theo lời tôi đọc. Có vài ba hàng chữ gì đó – ‘‘ Tờ thú nhận’’:
‘‘Tôi tên là Trần-văn-Di thuế thân số…nhận có cưỡng bức thị Mành, mười bốn tuổi và bóp cổ chết liệng xác xuống đìa ruộng ông Sáu Hưng vào hồi bốn giờ ngày...
Tôi xin viết tờ thú nhận nầy...’’ Ký tên... (nói đến đây, khách tằng hắng một tiếng to, rồi vỗ vào túi quần sau)... Tờ thú nhận ấy tôi còn cất kỹ trong bóp nầy nè anh Tư!
Anh Tư lườm ông khách
- Vậy mà hồi đó anh nói khi nào...tôi làm xong công việc, anh ăn hàng được nhà ông Hội đồng thì anh sẽ trả miếng giấy đó lại cho tôi...
Khách lạ thở ra:
- Thiệt tình tôi cũng tính như vậy. Tôi nói đây có Ba Câu làm chứng, sau cái đám đó rồi, tôi thấy anh được... ung dung tự toại tôi cũng mừng, và chỉ tội nghiệp cho mấy thằng Miên bạn ở trong nhà ông Hội đồng! Ai cũng nghi cho tụi nó thông đồng với cướp… nhứt là đêm đó tụi nầy vô, mặt mày bôi lọ nghẹ đen thui, trâm tiếng đàn thổ vang rân... Tôi tính để yên yên rồi giáp mặt anh em, trả tờ giấy đó, nhưng anh lại chơi hổng điệu, có lẽ tại anh tính khôn quá tổ mẹ người ta, nên rốt cuộc rồi mớị hóa ra dại! Anh nên nhớ kỹ rằng tụi nầy tuy thuộc vào hạng trộm cướp, dao búa nhưng đã hứa với ai thì chẳng có nuốt lời! Tôi nhắn anh ra gặp tôi để trả tờ giấy ấy cho anh và tôi lại còn nghỉ sẽ đền ơn anh thêm chút đỉnh – bề gì anh cũng có công lớn trong chuyến mần ăn ở nhà ông Hội - Phải chi anh đi ên một mình đến gặp thì êm quá!
Đằng này anh lén mạch cho làng lính đến bao vây bắt tôi sau khi anh tính lấy lại tờ giấy thú nhận! Kể ra anh cũng khéo làm tròng làm tréo lắm, chắc vì anh ức tôi ghê gớm. Nhưng anh còn non tay ấn lắm, nội thấy cái điệu bộ cùng lời ăn tiếng nói của anh, tôi cũng đủ sanh nghi rồi! Anh phải biết trong cái nghề của tôi, tôi gần gủi với người lương thiện chơn chất thiệt thà thì ít mà đi kè kè với tụi đá cá lăn dưa, đóng cửa rút cầu, đâm cha giết chú, thì nhiều. Tôi đánh hơi sơ qua là sanh nghi nên vội vã rút lui liền, mặc dầu anh đeo dính cứng một bên...Vừa lúc ấy có những tiếng la chỏi trời, rồi mấy phát súng nổ. Làng lính nó cũng hỏng coi cái mạng anh ra đách gì hết... Tôi tưởng anh lãnh đủ cho đáng cái đời anh cho rồi, chớ đâu dè, sau đó hay tin anh vẫn còn sống nhăn. Phần tôi, một viên đạn xẹt qua gò má chỉ thiếu chút xíu nữa là bưng luôn một bên mặt rồi còn gì!
Vừa nói đến đó, khách lạ đưa tay mân mê vết sẹo trên mặt rồi quay nhìn anh Tư mỉm cười nói tiếp:
- Kể từ đó, Chín Thuộc này còn được anh em tặng thêm một biệt hiệu nữa là Chín Thẹo!
Chợt nhận thấy Chín Thuộc (tức là người khách lạ) nín bặt, anh Tư liền hỏi lại
- Bây giờ anh...tính nói với tôi cái gì đây? Chắc anh...muốn tôi trả lời về cái vịệc vừa kể đó phải hông? (giọng anh ta trở nên tha thiết)... Tôi xin chịu lỗi với anh: đúng như anh nhận xét, hồi đó tôi còn khờ lắm!...
Nhưng bây giờ chuyện gì thì nó cũng đã qua hết rồi...Tôi sẵn lòng xin tạ tội với anh bằng một…số tiền sở phí xe pháo trà nước vì anh đã tốn công tốn của đến kiếm tôi tận dưới này. Xin anh bỏ qua mọi chuyện cũ dùm tôi, tờ giấy kia...tôi dư biết anh còn giữ cầm chừng đó thôi chớ đời nào anh thèm xài tới, vậy thì xin anh hũy nó đi cho rồi. Hổng nói dấu gì anh, tôi đang chí tâm lo lập cuộc đời mới...
Chín Thuộc cười nhẹ:
- Anh Tư, thiệt anh hổng có hiểu cái bụng của tôi, tôi có công kiếm anh đây không phải vì...cái thẹo nầy, nghĩa là không có ‘‘ơn đền oán trả’’ gì ráo! Tôi kiếm anh đây là chuyện khác, à phải rồi...đúng là chuyện cuộc đời mới của anh nói đó!
Anh Tư lấp bấp hỏi liền:
- Coi, sao lại có chuyện đó dính vô nữa cà? À, anh tính đem tờ giấy đó đến để bắt bí tôi, rồi tới vợ tôi phải bỏ tiền ra chuộc nó lại phải không?
Chín Thuộc vỗ nhẹ vào vai anh Tư:
- Cha, anh nói hai tiếng ‘‘vợ tôi’’ sao nghe trơn lu vậy! Còn cái...bắt bí đó, sao nói cũng đúng mà cũng... hổng đúng! Cái đó còn tùy sau này, nhưng dầu sau tôi cũng không dùng nó để nã tiền hai ông bà đâu - đứng về mặt tiền nong thì nó… vô giá, mười cái gia tài sản nghiệp của ông Hương Quản gộp lại cũng không đủ
trả đâu! Hổng chừng tôi dùng nó vào chỗ khác... chắc chỗ này tôi khỏi nói thì anh cũng dư biết cái chỗ mà anh phải trả bằng… mạng sống của anh, bằng cuộc đời tàn của vợ thầy Hương...
Anh Tư chắc lưỡi:
- Coi, anh nói anh không kiếm tôi để trả oán, mà cũng không chịu trả tấm giấy đó lại nữa...Như vậy anh đeo đuổi tôi tới dưới nầy làm cái gì hả?
Chín Thuộc vừa xoa nhẹ vào lưng anh ta:
- Đừng có nổi nóng ông bạn! Trước hết tôi hãy kể tiếp cho anh nghe...cái màn sau nầy nữa thì tức khắc anh hiểu...
Anh Tư cằn nhằn
- Ối thôi, chuyện gì tôi cũng biết, hết á! Chuyện cũ xì cũ xịt...
- Ậy chuyện cũ mà mới đó bạn! Mà nếu anh không muốn nghe tôi cũng chẳng dám ép...
Anh Tư bực dọc chận ngang:
- Kể phứt đi cha nội!
- Vậy hả? Thì đây...Sau cái cú...đá giò của anh đó tôi buộc lòng phải đi chỗ khác gấp. Tôi và một số anh em lang bang nhiều nơi và cuối cùng trong năm rồi tụi nầy ghé qua miệt Ô-Môn, Bình-Thủy...Cha, chỗ nầy, nhà giàu nức vách, thổ ‘‘ngơi’’ tốt lành, cây trái sum sê...Tụi này thấy mà ham hết muốn đi đâu nữa!
- Hứ, tụi của anh ở đó luôn để...chết người ta hết hả!
Không để ý lời ‘‘nhận xét’’ của anh Tư, Chín Thuộc vẫn đều giọng kể tiếp:
- Nhưng ba ông nhà giàu ở đó cũng dữ lắm, tôi thiếu một chút nữa bị mấy ổng hạ, may nhờ gặp được anh Ba Câu...
- Tôi biết mà! Thằng cha Ba Câu thiệt thà chân chất như vậy mà gặp anh rồi cũng sanh ra...ham đập đầu thiên hạ! Thằng chả chết như vậy cũng đáng đời lắm!
Chín Thuộc cười mũi
- Đáng đời hay không thì tôi cũng chẳng cần biết có điều là đêm anh bị nạn, anh đã sai một đứa chạy qua báo cho tôi hay và nhờ tôi …lo dùm anh...
- Lo làm đám ma hả?
- Không.
- Lo nuôi đứa con gái mồ côi của thằng chả hả?
- Cũng không.
Anh Tư rụt rè hỏi thêm:
- Vậy thì chắc anh lo...trả thù dùm thằng chả chớ gì?
Giọng Chín Thuộc trở nên buồn rầu:
- Lo...làm cho tròn một lời hứa với một người anh em đồng sanh đồng tử thì đúng hơn...
Hồi nãy tôi có nói với anh: tụi này...giết người thì giết cũng được, nhưng giết... một lời hứa thì...hổng dám ngó tới mặt ai nữa hết! Và cũng vì việc đó mà tôi chịu khó lội xuống tới dưới nầỵ.
- Để trả thù à? Mà tôi có dính dáng gì vô vụ đó đâu! Còn thầy Hương Quản thì thẩy cũng chết rồi!
Chín Thuộc thản nhiên đáp:
- Anh không có dính dấp gì vô hết nên tôi mới để yên qua một bên. Còn thằng cha Hương quản chết thì đã có con mẹ Hương, còn có hai đứa con của con mẻ…
Anh Tư trợn mắt:
- Ý trời ơi, bộ bây giờ anh tính bắt tui đưa lối dẫn đường để giết ba mẹ con người ta sao? Lần này chết thì chết chớ không nghe đâu!
Chín Thuộc xòe bàn tay ra trước mặt như để chận lời anh ta:
- Ậy đừng có nóng! Anh coi mặt mũi tôi có phải là một tên uống máu người không biết tanh hay sao mà mỗi cái anh đều cho là tôi muốn sát sanh hại mạng! Anh hãy yên tâm về cái chuyện đó.
Anh Giáo Tư nhìn Chín Thuộc với cặp mắt hoài nghi:
- Chớ anh tính mưu sâu kế độc gì nữa đây? Anh phải biết người ta là đàn bà con nít hổng có làm nên tội tình gì...
Chín Thuộc nhún vai:
- À cái chuyện đó thì tôi xin… bất biết! Tôi đâu thuộc vào hạng người... ăn chay niệm Phật, ông Hương Quản chết thì còn vợ con của ổng, bởi vậy tôi mới tính nương tay một chút... và xin cam đoan với anh, chuyến nầy không có chuyện đổ máu đâu!
- Thôi đi anh; tôi xin anh nghĩ lại dùm. Tôi với thím Hương đang ráng hết sức để lập lại cuộc đời mới, và bây giờ cũng tạm yên rồi, hai đứa nhỏ cũng được gởi đi ăn học... Đó, anh thấy hông, anh nỡ lòng nào khuấy phá cái việc... gần thành ấy, Anh chưa bao giờ lập gia đình nên anh hổng biết...
Chín Thuộc lắc đầu chận ngay
“ Xin lỗi bạn! Tôi có là học trò của anh đâu mà anh đem bài ra giảng chớ! Tôi hỏi thiệt anh: anh tính lập cuộc đời mới với thím Hương hay là với... số gia tài của thằng cha Hương Quản để lại? Anh lo cho hai đứa đi ăn học hay là lo... tống khứ tụi nó cho biệt tăm biệt tích?
Anh Giáo Tư hớt hãi hỏi liền
- Sao anh biết… mấy đứa nhỏ… biệt tích?
Chín Thuộc mỉm cười:
- Thì thế nào mà anh chẳng sắp xếp đi đến chỗ đó! Tụi nó đi cho rảnh để…hai vợ chồng son hú hí với nhau khỏe quá mà!
Anh Giáo Tư thở ra và có vẻ yên chí
- Anh... suy bụng ta ra bụng người, chớ tôi đâu có tính như vậy, Tôi đã nói với anh, tôi với thím Hương, thương yêu nhau thiệt tình...
Chín Thuộc lắc đầu lia lịa:
- Thiệt hay không thiệt gì thì cũng... thây kệ anht. Tối nay tôi nhắn anh tới đây là để nhờ anh một việc.. một việc rất dể dàng. Nếu anh giúp tôi cho chót lọt thì kể như hai đứa mình huề nhau, nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cái chuyện anh phản tôi và lẽ tự nhiên là tôi sẽ trả cho anh tờ giấy thú nhận mắc toi đó! Tôi giữ trong bóp hoài coi cũng kỳ...
Anh Giáo Tư nhích ghế lại thêm gần
- Anh nói sao? Một việc dễ dàng lắm à?
Chín Thuộc gật đầu:
- Phải.
- Việc chi vậy anh? Thiệt tôi mang ơn anh hết sức...
- Khoan khoan đã! Anh để tôi nói hết rồi anh muốn mang ơn cũng chẳng muộn. (Nói đến đây, Chín Thuộc nheo mắt lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào hông anh Giáo Tư)... Cha anh khéo chọn ‘‘mồi’’ quá há! Con mẹ Hương vậy mà coi được ớn!
Anh Giáo Tư cười xẻn lẻn:
- Anh nói vậy chớ thím cũng đâu còn trẻ gì lắm!
- Ậy, người sành điêu ai mà thèm cái thứ gái tơ. Phải người như thím Hương như vậy mới mặn mòi, mới mê được chớ!
Anh Giáo Tư có vẻ sốt ruột:
- Anh Chín, anh tính nhờ tôi chuyện chi...
Chín Thuộc thản nhiên đáp:
- Thú thiệt với anh, ban đầu tôi lãnh lời ‘‘di chúc’’ của Ba Câu, tôi cũng ngán quá! Nhưng khi được biết qua dung mạo của thím Hương tôi liền nghĩ ngay đến cách làm tròn bổn phận đối với một người anh em ‘‘đồng sanh đồng tử’’ mãn phần, và cách đó rất là... hiền lành, rất là dễ chịu, không ác nhơn thất đức chút bẽo nào hết. Cách đó, phải có tay anh giúp vô mới xong đó anh Tư.
Anh Giáo Tư nhăn mặt:
- Cách gì?
- Dễ quá, tôi nhờ anh…sắp xếp làm sao cho tôi được lui tới nhà anh...
- Để chi vậy?
- Để làm quen với thím Hương.
- Bộ anh tính…
Chín Thuộc nhún vai:
- Đó là cách nhẹ nhứt. Anh đã đi qua một lượt rồi thì bây giờ đến lượt tôi. Anh nghĩ coi ở đời đâu có cái gì quý bằng ba thứ chuyện: tình, tiền và mạch sống, về cái chuyện sống đó, tôi đã gạt qua một bên. Anh Ba Câụ ảnh chết, chẳng lẽ tôi giữ lời hứa với ảnh rồi bắt người khác cũng phải chết theo nữa sao? Một mạng của thằng cha Hương Quản và hai đứa nhỏ. Thôi thì tôi đành chọn... thím Hương vậy! Với thím Hương thì có đủ tình lẫn tiền...
- Anh quên rằng thím Hương, bây giờ là vợ tôi? Anh làm như vậy cũng như anh giết tôi!
- Nếu anh không giúp tôi làm ‘‘như vậy’’, tôi bắt buộc phải xài tới tờ giấy thú nhận kia, anh sẽ bị ở tù, bị lên máy chém, bị phanh phui hết mọi chuyện lén lút với thím Hươug để sang đoạt của cái, mà chết theo lối xẻo từng miếng da miếng thịt. Anh nghe theo tôi thì anh vẫn sống ung dung, sống khỏe ru rồi hai đứa mình... ‘‘công xi’’ chia cái phần ‘‘tình tiền’’ của thím Hương đó... lẽ tự nhiên, anh có quyền hưởng trước, hưởng nhiều hơn tôi. Tôi chỉ vớt vát chút đỉnh cái nước ‘‘dảo’’ gọi là đủ để... làm tròn bổn phận một người anh em bạn của anh Ba Câu vậy mà!
- Anh thiệt là một tên tàn nhẫn vô nhơn đạo!
Chín Thuộc nghiêm mặt hỏi:
- Bây giờ anh hổng chịu hay sao đây?
Anh Tư ấp úng đáp
- Không phải vậy... Nhưng đứng vào địa vị của tôi kẹt quá!
- Cái gi mà kẹt? Anh phải biết nếu thím Hương là vợ của anh thiệt thì không đời nào tôi dám bức bách anh chuyện như vậy đâu. Đàng này thím Hương là vợ chánh hiệu ‘‘con nai’’ của thằng cha Hương Quản, một kẻ tử thù của người anh em tôi, tức là Ba Câu đó... Đối với người anh em khuất mặt ấy tôi có cái bổn phận phải làm cho tròn. Thời may, thím Hương còn mặn mòi quá và tiền của thím Hương cũng khá bộn. Anh hổng biết chớ hồi anh Ba Câu còn sống ảnh ngắm nghía các tủ sắt của thằng cha Hương quản hoài ... Do hai cái lý lẽ đó tôi mới nghĩ ra một cách làm tròn bổn phận chứ thiệt…êm ru, thiệt tiện lợi và thiệt… khoái chí tử nữa.
- Anh tính cái gì thì cũng chết cha chết mẹ người ta hết á!
- Coi, anh đừng nói vậy mích lòng lắm nghen anh Tư! Cái gì tôi cũng nương anh hết: phần anh nước ‘‘cốt’’, phần tôi nước ‘‘dảo’’ cái gì cũng phân minh hết! Đó là một cách ‘‘ơn đền oán trả’’ chuyện trước của anh và chuyện sau của anh bạn Ba Câu của tôi, hai cái tôi gộp làm một... Tôi nói rành rẽ như vậy một lần chót, anh nghe kịp rồi chớ hả anh Tư?
Nói đến đây, Chín Thuộc đưa tay quàng lên một bên vai anh Tư, vỗ nhè nhẹ rồi dịu giọng tiếp lời:
- Nè anh Tư, sau năm năm trời gặp mặt anh lại, tôi chắc lần này anh khôn ngoan chửng chạc hơn trước nhiều. Anh đừng để tôi phải xài tới... bùa phép, dao búa thì phụ cái lòng tốt của tôi lắm, và uổng cái công của anh rị mọ о bế thím Hương từ trước cho đến bây giờ. Anh Tư, anh không nhớ cái câu người ta nói ‘‘ăn ít no dai’’… đó sao?
Anh Tư cúi gầm xuống mặt bàn:
- Nhưng rủi thím Hương thím... hổng chịu anh rồi làm sao?
Chín Thuộc vỗ mạnh vào vai anh ta một cái rồi reo lên
- Cái thằng cha này biết điều đa! Ê hai đứa mình ‘‘rua’’ nhau một cái đi! Tôi tính thế nào anh cũng nghe lời tôi mà!
Anh Tư miễn cưỡng chìa tay ra cho Chín Thuộc chụp lấy giựt giựt mấy cái liền, đoạn anh ta nhăn nhó nhắc lại câu hỏi cũ:
- Nè anh Chín, anh... ép buộc tôi quá thì tôi cũng phải chịu, nhưng anh nên biết rằng anh làm quá lố không được đâu nghen!... Và bởi vậy tôi mới hỏi anh rủi, thím Hương thím hổng chịu thì anh tính sao đây?
Chín Thuộc ưỡn ngực ra:
- Cái đó là phần công việc của tôi. Anh chỉ cần giúp tôi ‘‘ra mắt’’ thím thì được rồi!...Sau đó tôi làm sao thây kệ tôi, mà nếu cùng lắm thím cứ khăng khăng một mực quyết giữ...trọn chữ ‘‘đồng’’ với anh thì tôi xin bái phục anh là ‘‘sư’’ và xin a la de lập tức chớ hổng cố nói oon-đơ (Un, deux=1, 2) gì nữa hết! Tụi nầy là dân chơi điệu nghệ mà anh Tư!...Đâu phải cái thứ ‘‘muốn’’ người ta rồi lôi càn ra lùm ra bụi chận hầu bóp cổ đó bạn!
Anh Tư xẻn lẻn hỏi lãng sang câu khác
- Nhưng tôi biết cách nào đưa anh tới để giới thiệu với thím Hương cho thím tin đây? Tôi nói bậy anh đừng phiền, mặt mày anh...rằn ri và có cô hồn như kiểu đó thì ngay tôi đây là đàn ông con trai mà tôi còn ngán trân, huống hồ gì thím Hương!
Chín Thuộc nhăn mặt đưa tay lên sờ vết thẹo nhưng rồi cười xòa:
- Ậy anh đừng có lo cái khoản đó!Tôi đã nói thây kệ tôi mà! Anh không biết chớ mặt mũi tôi như vầy mà có duyên ngầm lắm đa! Đối đế lắm thì còn cả túi...bùa ngãi thuốc mê thuốc lú của tôi nữa chi? Để xong xuôi công việc hết, anh nhớ nhắc tôi, tôi sẽ chỉ cho anh vài môn để kiếm ăn về cái mặt nầy... Tôi coi bộ anh... có phần có số với các bà có tiền có của đa!
Anh Tư gượng cười
- Thôi tôi xin cám ơn anh! Tôi có cái mình trơn đây cũng đủ xài rồi chớ không dám rớ tới ba món bùa ngãi của anh đâu. Bây giờ theo ý anh, anh muốn… giới thiệu anh với thím Hương ra sao anh nói phứt đi?
- À cái đó tôi để cho anh có toàn quyền mà! Anh muốn nói sao đó cho êm, cho xuôi thì nói.
- Tôi nói anh là người mới quen tới để bàn tính chuyện mua bán làm ăn có được không?
- Sao không giới thiệu tôi là bạn của anh dưới xứ nghe có phải tiện hơn không?
Anh Tư quay lại nhìn Chín Thuộc rồi chắc lưỡi:
- Bạn mốc xì gì mà như… ông Tiêu trong lúc cúng rằm tháng bảy vậy!
Chín Thuộc cười
- Anh này kiếm chuyện chê bai tôi hoài ta! Tùy anh, anh muốn giới thiệu sao cũng được hết, miễn tôi lọt vô nhà thím Hương là được rồi. Anh ráng lo xếp đặt đi, rồi có cái gì... hay hay nhớ lên cho tôi rõ liền. Tôi chờ anh dữ lắm nghe! Thôi bây giờ tôi xin mời anh về kẻo bà Hương đợi bả rủa tôi chết.
Anh Tư thẫn thờ gật đầu:
- Ờ...
Chín Thuộc lặng lẽ đứng lên bỏ đi ra trước.
Anh Tư vừa xô cửa bước vô là thím Hương đã chạy ùa ra:
- Mèn đét ôi, sao anh đi lâu dữ vậy anh Tư? Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Em đợi anh buồn ngủ thấy mồ!
Anh Tư nắm lấy tay thím dắt vô:
- Ý thôi em ơi, tối hôm nay anh nhiều chuyện bê bối quá...
- Bộ việc anh nói mua bán làm ăn gì đó không xong rồi hả?
Anh Tư thở dài:
- Ối, việc đó xong hay không thì có quan hệ gì! Nhưng còn việc này... anh nói ra sợ em buồn em lo.
Thím Hương đứng khựng lại
- Sao anh? Việc gì anh nói đại đi?
Anh Tư dìu thím ngồi xuống ghế:
- Em đã biết lòng của anh đối với em như thế nào rồi, bởi vậy mới rồi khi… hay tin này anh phân vân chẳng biết có nên cho em hay, hay là dấu nhẹm luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh thấy cần phải cho em rõ. Tình nghĩa vợ chồng như hai đứa mình thì có điều gì mà phải dấu diếm với nhau, nhứt là cái chuyện về con Hạnh…
Thím Hương hớt hãi hỏi liền:
- Con Hạnh nó làm sao? Nó bị đau ốm gì hả?
Anh Tư lắc đầu:
- Không... Nếu nó đau ốm thì còn đỡ, đằng này… nó bỏ trường trốn mất rồi em à!
Thím Hương tái mặt
- Trốn hồi nào? Mà sao anh biết?
- Hổng nói dấu gì em, anh cũng mới vừa hay tin đây. Anh mới vừa gặp người quen ngoài chợ họ cho anh rõ như vậy. Anh bạn này đi thăm một đứa cháu gái cũng học trong trường đó, tình cờ hay biết được tin trên... Thiệt việc nầy anh ấy náy quá vì dầu sao anh cũng phải chịu trách nhiệm về vấn đề ăn học của hai đứa nhỏ...
Thím Hương đưa tay quẹt nước mắt:
- Vậy bây giờ anh tính sao đây? Em đã nói trước rằng mình gởi mấy đứa nhỏ đi học như vậy thế nào tụi nó chẳng nhớ nhà...
Anh Tư chắc lưỡi
- Em làm như anh không thương mấy đứa nhỏ đó bằng em vậy! Anh biết trước rằng thế nào cũng có lúc em sẽ cằn nhằn anh về việc nầy! Thiệt em phụ bụng anh...
Thím Hương vội chận ngang:
- Anh đừng nói vậy tội nghiệp em! Em đang rối ruột, rối gan đây nè anh hổng biết sao? Bây giờ đã lỡ như thế, anh... đã tính cách nào để đi tìm kiếm nó chưa? Hay là để ngày mai em đi tàu lên Cần Thơ...
Anh Tư nắm lấy tay thím:
- Nói thiệt với em, anh còn sốt ruột gấp mười em nữa, nhưng mình thương mình lo cho con Hạnh là một việc rồi nghĩ cách tìm chỗ ra nó lại là một việc khác và là một việc cần hơn hết. Em có lên trển thì bất quá cũng chỉ để hỏi thăm bà đốc trường và thế nào cò bót họ cũng mời em tới để hạch hỏi lôi thôi. Về việc này, anh khỏi phải nói, em cũng rõ là tình cảnhcủa hai đứa mình hơi.. bất thường một chút, nếu mình để sơ hở điều gì cho cò bót họ phăng tới thì cũng hơi... phiền.
- Coi em có làm gì đâu?
- Thì anh nói là hơi phiền thì thôi, chớ chuyện của hai đứa mình thì có luật lệ nào cấm cản đâu! Nhưng theo anh nghĩ mình nên ráng giữ làm sao cho... ít ai biết tới chừng nào tốt chừng nấy. Riêng về chuyện nhờ cò bót kiếm con Hạnh thì chắc họ cũng không làm gì hơn là chạy giấy đi khắp nơi vậy thôi, chớ họ đâu có rảnh để rị mọ tìm cho ra dấu vết của đứa nhỏ!
- Nếu em hứa sẽ thưởng một số tiền lớn...
- Ý không nên! Thời buổi này mà em khoe tiền khoe bạc ra lại còn rắc rối thêm nữa. Không phải anh sợ cái gì, nhưng nếu mình bộp chộp quá rủi ro có chuyện gì bất ngờ thì hối hận không kịp, chẳng hạn như... nếu có ai ở ngoài thừa dịp này kiếm con Hạnh đem về chứa chấp rồi xúi biểu nó thưa gởi về cái chuyện… gia tài điền sản của thầy Hương thì sao! Đó là anh nói chuyện phòng xa vậy thôi... em nghĩ coi có phải không?
Thím Hương thở dài:
- Thì gia tài của ba mấy đứa nhỏ để lại em cũng giữ у nguyên đó chớ có sứt mẽ chút nào đâu.
- Sự thật nó là như vậy, nhưng người ngoài họ dòm; ngó vô họ nghĩ... xiêng nghĩ xẻo chớ em!
Thím Hương có vẻ xiêu lòng:
- Vậy chớ bây giờ anh tính sao đây? Chẳng lẽ mình bỏ phế để con Hạnh nó muốn đi chừng nào đi, về chừng nào về, rủi có ai dụ dỗ nó hay rủi nó chết đường chết sá thì sao? Bề gì em cũng là má của nó...
Anh Tư hăng hái nói liền:
- Em nói đúng. Bổn phận của mình là phải lo cho con Hạnh, nhất là anh, dầu cho lên non xuống biển gì anh cũng phải kiếm cho ra. Để nữa em coi, con Hạnh rồi sẽ về trường học lại... êm ru như không có việc gì xảy ra hết.
Thím Hương tươi nét mặt lại:
- Chưa gì mà anh nói chắc ăn quá vậy?
Anh Tư gật gù vui vẻ:
- Anh đã nói là anh lo cho con Hạnh còn hơn em nữa mà! Anh đã sắp đặt đâu đó xong hết rồi: số là cái người... bạn quen mà anh nói cho em nghe hồi nãy đó, anh bạn đó, anh sẵn lòng đi dọ hỏi tìm kiếm con Hạnh dùm mình...
- Sao họ tốt quá vậy anh?
- Thì... chỗ quen biết cũ, trước đây... anh có giúp đỡ anh nhiều, bây giờ anh nhờ nhõi ảnh lại vậy thôi...
- Nhưng anh bạn đó người thế nào mà họ lo việc này cho được? Em tưởng có cò bót đủ người rần rần rộ rộ mà chưa chắc biết con nhỏ đi đâu..
- Họ có nhiều nhưng việc nay, tuy đối với mình là việc quan trọng, nhưng đối với họ cũng là việc thường, còn anh bạn này ảnh là người...đi buôn bán tứ xứ, giao thiệp nhiều, chỗ nào ảnh cũng có người quen, ảnh chịu khó hỏi thăm lần hồi là phăng tới chỗ con Hạnh ở liền. Cái việc đó cũng chẳng khó khăn gì: con Hạnh nó còn nhỏ, tiền nong không có thì dầu có trốn bất quá cũng tấp vô đâu đó chớ đi xa sao được?
- Ở phải. Vậy anh có nhờ họ đi kiếm liền không?
- Có chớ! Nhưng mau lắm thì cũng phải đợi đến ngày mốt, vì anh bạn đó còn kẹt một mối buôn bán ở đấy. Anh có hối ảnh gắt mấu lắm. Và anh cũng tính bàn với em trước một việc này...
- Việc gì anh?
- Anh tính mời... anh bạn đó tới nhà mình dùng cơm một bữa để rồi sẵn dịp đó em cũng... nói vô một tiếng nhờ ảnh...
Thím Hương sốt sắng đáp:
- Tưởng chuyện gì chớ chuyện đó đáng lẽ anh mời anh bạn đó luôn phải tiện hông. Thôi sáng mai anh chịu khó ra chợ kiếm người ta đi, còn em thì lo cơm nước.
Anh Tư níu tay thím Hương đứng dậy:
- Bây giờ em đã yên tâm về vấn đề con Hạnh chưa. Hổng sao hết em à, mình gặp anh bạn đó thì kể như đi hết bảy phần đường. Việc gì cũng vậy, em cứ tin chắc nơi anh là mọi chuyện êm ru hết.
Thím Hương thở dài:
- Em chỉ còn có anh mà em hông tin anh thì tin ai nữa bây giờ!
Anh Tư vuốt nhẹ lưng thím:
- Thôi bây giờ mình đi nghĩ chớ em! Khuya lơ khuya lắc rồi
Thím Hương chép miệng:
- Chắc đêm nay em nhắm mắt không được đâu!
- Coi anh nói, em lo quá cũng chẳng ích lợi gì mà! Em để anh lo hết cho...
Và sau khi ngọn đèn dầu treo nơi buồng ngủ được vặn lu xuống, nằm gọn trong đôi cánh tay quen thuộc của anh Tư, thím không còn tỉnh táo để nhớ đến chuyện con Hạnh nữa... Và non một tiếng đồng hồ sau thím đã ngủ mê mệt...
Cúi xuống nhìn vẻ mặt thoải mái của thím Hương, tự nhiên anh Tư bắt mỉm cười. Anh nằm ngay lại, duỗi thẳng hai chân ra, bẻ mấy khớp lóng tay nghe răng rắc và lẩm bẩm một mình: ‘‘Chấp thằng Chín Thuộc nó làm gì đó thì làm! Nó có tài ba lỗi lạc gấp mười lần, cũng không rớ nổi cái móng chân của thím Hương!...
Như đã quá vững tâm, anh Tư ngáp dài một hơi rồi ngoẽo đầu ngủ lúc nào cũng chẳng hay...