- 7 -
Sau khi anh Tư đi ra chợ uống cà phê, thím Hương ở nhà lui cui lo phụ giúp con nhỏ ở làm gà. Vừa lúc ấy có tiếng chân của người đi lẹp xẹp phía trước hàng ba. Thím liền bảo con Năm ở ra xem coi ai đến.
...Con Năm chạy vô báo
- Dạ có cái ông gì có thẹo mặt đó thím... à ông Chín, ổng nói đến thăm thím...
Thím Hương cau mày suy nghĩ, rồi quay qua bảo con nhỏ ở:
- Nè Năm, mầy chạy theo kêu chú Tư quay trở dìa gấp có chuyện cần lắm nghen!
Con Năm ấp úng đáp:
- Dạ, chú Tư đi nãy giờ cả tiếng đồng hồ rồi thím.
- Thôi được, mày lo coi chừng bếp núc để tao ra coi ổng đó muốn gì..
Thím Hương bước ra thì đã thấy Chín Thuộc chễm chệ ngồi sẵn trên ghế nơi bộ xa-lông.
- Chào anh Chín... anh Tư đi vắng rồi.
Chín Thuộc cười mơn:
- Tôi biết rồi thím ơi! Hổng dám giấu thím, tôi canh chừng cho ảnh đi ra khỏi nhà tôi mới vô đây...
Thím Hương cau mày:
- Anh... chứng nào tật nấy như vậy hoài khó coi lắm (rồi thím hỏi lảng ra ) Anh trở về đây lâu mau rồi?
- Tôi mới tới là dông liền lại đây thăm thím...
Thím Hương rụt rè hỏi thêm:
- Còn cái vụ... anh hứa hôm trước?
Chín Thuộc vỗ đùi, vui vẻ đáp:
- À, cái vụ của con nhỏ phải hông? Cố nhiên là phải cho xong xuôi tôi mới dám vác mặt về đây chớ!
Thím Hương có vẻ không tin:
- Lo cho xong là làm sao? Anh đến đây có một mình...
- Ậy, thím đừng nóng!... Xong nghĩa là tôi hứa cái gì là tôi làm tròn cái nấy.
Thím Hương hấp tấp hỏi dồn:
- Nói vậy anh đã tìm thấy con Hạnh phải không? Sao anh không dẫn nó về?... Hay là... anh tính xí gạt cho tôi mừng hụt nữa hả?
Chín Thuộc chẳng nói chẳng rằng, thò tay vô túi móc ra một sợi dây chuyền rồi cầm đông đưa trước mặt thím Hương:
- Thím có biết vật nầy chăng?
Thím Hương trố mắt nhìn sững rồi chụp lấy tấm mề đay nhỏ tòn ten dưới sợi dây vàng tây và lấp bấp kêu lên:
- Sợi dây chuyền của con Hạnh đây mà! Anh đã kiếm ra con Hạnh thiệt hả anh?
Chín Thuộc thong thả gật đầu:
- Thiệt chớ chơi sao được thím! Đó, chứng cớ ràng ràng mà thím chưa chịu tin hay sao?
- Vậy chớ con Hạnh bây giờ ở đâu anh? Nó có sao không?
Chín Thuộc chậm rãi đáp:
- Con nhỏ hiện có mặt tại Trà-Ôn nầy, nè nó vẫn mạnh cùi cụi chớ chẳng sao hết!
Thím Hương ràng rụa nước mắt:
- Vậy hả anh! Làm sao anh kiếm ra nó được? Sao anh không dẫn nó về đây luôn?
Chín Thuộc cười rè:
- Bây giờ thím mới chịu tin tôi há! Còn về cái việc dẫn con nhỏ tới đây thì... để thủng thẳng coi..
Thím Hương chưng hửng hỏi liền:
- Sao lạ vậy?
Chín Thuộc lại cười:
- Cũng thường thường thôi thím à! Cơn vui mừng đã qua rồi, bây giờ tôi xin thím... bình tâm trả lời dùm tôi câu nầy: Vậy chớ thím có biết tôi chịu gian lao khổ ải như thể nào để tìm cho ra con nhỏ hay không? Thím có biết, con nhỏ nó hổng chịu về đây- vì nó ngán cái thằng dượng ghẻ của nó - khiến cho tôi phải liều mạng bắt đại nó đi, và nếu rủi ro có bề gì tôi dám lãnh đủ chớ phải lơ mơ sao hả thím?
Thím Hương ngượng ngập đáp:
- Tôi biết chớ sao không... thiệt tôi mang ơn anh hết sức...
Chín Thuộc cười lạt rồi hỏi lại:
- Bộ thím tính... mang ơn khơi khơi vậy hả
Thím Hương nhíu mày:
- Anh có lòng tốt giúp tôi thì tôi phải mang ơn chớ sao!...Ngoài ra, việc nầy tôi cũng đã tính từ trước với anh Tư, tôi sẽ xin...gởi anh chút đỉnh tiền nong, cái này không phải tôi dám trả công cho anh mà để bù đấp phần nào sở phí lên xuống tốn hao của anh...
Chín Thuộc vừa cười mũi vừa đổi bộ ngồi gác chân tréo lên nhau:
- Thím Hương thiệt thà quá đỗi! Xin lỗi thím, tôi đã nói hoài! Thử thời ai có bỏ ra bạc triệu biểu tôi đi kiếm cho ra con nhỏ coi tôi ham không! Phải tôi ham tiền thì tôi đâu có để cho thím xài xể nát nước như trong đêm hôm nọ đó thím! Bộ thím quên rồi sao?
Thím Hương bực mình hỏi xẳng:
- Vậy chớ anh muốn cái gì nữa bây giờ? Anh đừng thấy tôi hổng nói rồi làm tới!
Chín Thuộc chắc lưỡi rồi thản nhiên đáp:
- Đối với một người như tôi, thím đừng xài cái giọng đó mà...mích lòng dữ đa! Thím hỏi tôi muốn cái gì à? Thím thiệt hổng biết hay sao? Bây tôi xin nói huỵch tẹt ra cho rồi: tôi muốn thím...sang xẻ cho tôi đôi chút cái gì thím đã...đổ trút hết cho thằng cha Tư. Tôi cũng xin nói luôn nếu được, tôi xin giao con nhỏ cho thím liền.
Thiếm Hương trợn mắt giận dữ:
- Anh đám đi tới cái nước đó hả anh Chín? Anh muốn tôi thưa lính không hả?
Chín Thuộc chậm rãi đứng dậy, quơ quơ sợi dây chuyền trong tay:
- Thím muốn thưa làng thưa lính gì đó thì thím cứ việc làm! Nhưng trước hết tôi khuyên thím nên hỏi qua anh Tư coi có nên không đã... Thím ơi, tôi từng tuổi này mà đâu có dại, tôi đã tính toán đâu đó chắc ăn hết rồi tôi mới dám đàng hoàng bước vô đây để hỏi chuyện... phải quấy với thím chớ!
Liếc thấy thím Hương nín thinh, Chín Thuộc thấp giọng nói tiếp:
- Đó là tôi chưa nói tới trường hợp tôi với thím... không thuận nhau để cho con nhỏ sẽ… không bao giờ ló mặt về đây được...
Thím Hương ấp úng hỏi
- Vậy chớ anh giữ nó luôn làm gì...
Chín Thuộc cười xòa:
- Bộ thím nói tôi hết chuyện chơi hay sao mà tính giữ con nhỏ đó tế mồ tế tổ gì? Ối thiếu gì cách: tôi đem bán nó cho gánh hát tiều, đem đi đợ nó ở tỉnh khác, hay đem nó gởi cho mấy dì phước hổng được sao! Đó là tôi vị tình thím lắm, chớ hông thôi tôi buộc cho nó một cục đá xanh rồi gởi xuống cho bà thủy...
Thím Hương buột miệng kêu lên:
- Đồ khốn nạn! Quân tàn nhẫn!
Chín Thuộc tươi cười bước ra cửa:
- Ờ..thím có muốn chửi rủa hay la làng lên gì đó thì mặc tình. Tôi coi vậy mà không nỡ xử ngặt với thím, tôi cho thím có thời giờ suy nghĩ lại đó! Thôi tôi đi nghen!
Nói xong Chín Thuộc đi thẳng ra hàng ba.
Thím Hương hớt hải gọi lại
- Khoan đã anh Chín!
Chín Thuộc quay đầu lại, cau mày:
- Gì nữa đó? Tôi đã nói hết rồi mà!
Thím Hương van lơn:
- Bộ hổng có...cách gì khác nữa sao anh Chín?
- Không. Thím phải biết đây là lần đầu tiên tôi...ăn xài lớn vì một người đàn bà, chớ mọi khi tôi đâu có chịu khó mất công, mất của, mất thời giờ như vầy! Thím cứ bình tĩnh suy nghĩ lại đi, tôi không nài ép gì hết mà!
- Nếu thím nghĩ... không ra thì tôi khuyên nên bàn tính lại với thằng cha Tư. Thôi, chuyến này tôi đi về luôn đừng kêu réo gì nữa đó nghen! À, nếu có cái gì... hay thì thím viết cho tôi ba chữ gởi cho anh bồi ở nhà ngủ Bá Huê ở xéo xéo bên hông nhà lồng, chợ đó!
Và Chín Thuộc bước tới xô cửa rào đi thẳng.
Thím Hương ngồi phịch xuống ghế, nước mắt trào ra...
Độ nửa giờ sau anh Tư đi chợ về.
Thím Hương chạy ào ra níu tay anh ta lôi tuột vô trong buồng rồi mếu máo nói:
- Anh Tư ơi, sao anh không ở nhà mà coi...
- Việc gì vậy em?
- Thằng cha Chín Thuộc nó mới tới đây nè. Thằng chả kiếm ra con Hạnh rồi!
- Vậy há, con nhỏ đâu?
- Тrờiі ơi, anh hổng biết... thằng chẵ hổng chịu trả con nhỏ cho mình... Thằng chả đòi em phải... ưng thằng chả thì con Hạnh mới về nhà được!
Anh Tư thở ra rồi mỉm cười nói:
- Thôi em bị thằng cha mắc toi nó qua mặt rồi. Thằng chả bày đặt chuyện là đã tìm ra con nhỏ để bắt bí em đó!
Thím Hương chắc lưỡi
- Thiệt mà anh! Thằng chả có đưa cho em coi sợi dây chuyền này do tự tay em mua cho nó nên em biết mà!
Anh Tư mím môi đứng yên.
Thím Hương lo lắng hỏi thêm:
- Sao anh nín thinh vậy hả? Bây giờ anh tính sao đây? Hay là mình nên đi thưa?
Anh Tư suy nghĩ một chút rồi lắc đầu thở dài:
- Đúng là thằng bà hại đó muốn sanh sự rồi! Thôi em à, bây giờ mình thưa gởi thằng chả cũng chẳng có lợi, nó dám đến đây nói... như vậy, thì nó đã rào đón đầu này đầu nọ đủ hết rồi. Đâu em kể sơ cho anh nghe coi nó đến đây nó nói cái gì.
Thím Hương bèn thuật lại cuộc gặp gỡ vừa rồi.
Nghe xong, anh Tư nói liền:
- Đó, anh nói đúng у mà! Nó là một thằng trời đánh thánh đâm, độc còn hơn rắn hổ nữa!
Thím Hương sốt ruột hỏi ngay
- Vậy chớ anh tính thế nào? Chịu thua nó hay sao? Anh Tư nắm chặt lấy tay thím, nghiêm giọng nói:
- Nè em, chắc em biết lòng anh thương yêu em đến bực nào, và anh lo con Hạnh ra sao. Bởi vậy anh xin em hứa với anh một điều, dẫu cho thế nào đi em cũng hết lòng hết dạ thương anh.
Thím Hương ngạc nhiên hỏi liền:
- Coi, anh nói gì lạ vậy! Nếu em không thương anh, không quý anh thì làm sao hai đứa mình ở chung nhau nhu vầy và làm sao lại có những chuyện rắc rối về con Hạnh làm cho em rối ruột rối gan như vầy hả?
Anh Tư gật đầu:
- Được lắm. Em cũng nên biết trước là việc nầy anh khổ tâm ghê gớm nếu nó... sai chệch đi thì chắc anh sống hết nổi...
- Việc gì anh cứ nói đại đi!
- Đây nè, em lấy giấy ra viết thơ trả lời cho thằng chả...
- Bộ anh điên rồi sao?
Anh Tư không trả lời đi thẳng lại bàn, mở hộc tủ lấy giấy viết ra đặt sẵn lên trên rồi dìu thím Hương lại:
- Em cứ viết theo lời anh đọc đây…
Thím Hương nhăn nhó hỏi:
- Anh Tư anh suy nghĩ chính chắn chưa mà bắt em làm như vậy…
Anh Tư đáp hơi xẳng giọng:
- Anh biểu em viết thì em cứ nghe lời đi mà! Bộ em nói anh chịu thua trí thằng cha Chín Thuộc hay sao!
Thím Hương kéo ghế ngồi xuống mở nấp cây viết máy ra:
- Viết sao đây anh?
Anh Tư chắp tay sau lưng đi tới đi lui rồi thản nhiên đọc, giọng đều đều у như khi anh ta đọc ám tả học trò:
‘‘Anh Chín.
Về chuyện anh bàn với tôi mới rồi, tôi đã suy nghĩ kỹ và xin trả lời liền kẻo anh nóng ruột! tôi bằng lòng...
Thím Hương buông viết xuống, ngước lên hỏi anh Tư:
- Bộ... anh chịu như vậy thiệt hay sao? Kỳ quá mà!
Anh Tư nghiêm mặt:
- Em cứ viết tới đi mà!
Thím Hương nhăn nhó cầm viết lên và anh Tư đọc tiếp: ‘‘…tôi bằng lòng у như lời anh muốn miễn là anh giữ đúng lời hứa.
Vậy tối ngày mai, vào hồi mười giờ xin mời anh lại chơi.
Điều cần nhất là anh nhớ dẫn con Hạnh theo, Con Năm ở sẽ đứng đợi sẵn để dắt con Hạnh đi ra nhà sau cho nó ngủ. Tôi đã dặn kỹ con Năm về việc nầy, và để cho nó khỏi nghi ngờ tôi nói là anh mới xin cho tôi một đứa con nuôi. Tôi mới mướn con Năm từ hồi dìa ở dưới này nên nó không biết mặt mũi con Hạnh gì ráo,
Sau khi con Năm ra nhà sau rồi, anh cứ đi thẳng vô buồng, tôi đợi anh. Mọi sự tôi đã sắp đặt đâu đó đàng hoàng để cho việc này được hoàn toàn kín đáo…
Thím Hương ngừng viết ngước lên hỏi anh Tư:
- Sao anh bày vẻ chỉ cho rắc rối quá tổ mẹ như vậy hả?
Anh Tư mỉm cười:
- Ậy, thằng Chín Thuộc nó gian xảo lắm, mình phải bày ra cách... tiền trao cháo múc này mới được.
- Bộ anh tính... làm thiệt sao?
Anh Tư vuốt nhẹ má người tình:
- Hỏi gì hỏi hoài hà! Bộ em nói anh nhường cực cưng này cho thằng ôn hoàng dịch lệ ấy hưởng một cách dễ dàng lắm sao?
Thím Hương lại thắc mắc:
- Nhưng còn anh... trong lúc đó anh ở đâu? Không khéo thằng chả sanh nghi hổng dám tới.
Anh Tư đáp, nửa đùa nửa thật:
- Em sao cái gì cũng muốn hết à! Em vừa muốn khỏi sa vào tay thằng Chín Thuộc rồi lại e ngại, thằng chả động ổ dông mất không trả con Hạnh cho em! Mà thôi, anh đã nói em vững bụng làm у theo lời anh đi!
Nói đến đây anh ta cười lên khanh khách rồi dõng dạc tiếp lời:
- Đây nè, anh đọc cho em viết tiếp...
Thím Hương chăm chỉ đặt ngọn bút lên giấy:
‘‘... Về phần anh Tư, tôi buộc lòng phải giấu nhẹm ảnh chuyện này, bởi vậy sáng ngày mai này tôi nhờ ảnh đi lên trên chỗ thằng Long học để thăm thằng nhỏ dùm tôi. Anh đi it lắm hai ngày mới về, như vậy cho nó tiện hơn.
‘‘ Vài hàng gởi anh đặng rõ và xin hẹn anh đến tối ngày mai. Mong anh giữ đúng lời hứa cho mẹ con tôi sum hiệp thì tôi mang ơn anh lắm.’’
- Ký tên ở dưới đi em.
Tiếng nói của anh Tư làm cho thím Hương như sực tỉnh. Thím ngơ ngác nhìn lại tờ giấy rồi ngó lên phía anh Tư.
Anh Tư nhún vai hối thím thêm một lần nữa:
- Thì em ký tên đi rồi bỏ vô bao thơ, sáng mai đi chợ em ghé lại phòng ngủ đưa cho anh bồi như lời thằng chả dặn.
Thím Hương muốn hỏi anh Tư một vài điều nữa, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh ta, thím đành... thở dài rồi đặt viết xuống ký tên.
Thừa rõ tâm trạng của người tình, anh Tư thấy cần phải vỗ về thím bằng một vài lời dịu ngọt, bùi tai:
- Em cứ làm у theo những lời anh dặn là mọi việc sẽ êm đẹp hết. Chuyện này mình mới vững bụng ăn đời ở kiếp với nhau đó em! Anh cho thằng Chín Thuộc nó lãnh cú này nó tởn tới già!
Thím Hương đáp một cách xụi lơ:
- Em cũng vái trời cho xong hết việc này rồi em với anh mới... nhẹ thở được…
Anh Tư nở một nụ cười đắc chí:
- Có bàn tay của anh vô là phải xong mà! Anh biết anh đủ sức lo cho hạnh phúc của hai đứa mình nên anh mới dám lôi em đi ở chung như vầy chớ nếu không, anh rút dù êm từ đời cố lũy nào rồi...
Mới có chín giờ đêm, Chín Thuộc đã chỉnh tề quần áo, một bộ bi-da-ma lục soạn ủi thẳng băng sát rạt, đứng xăm xoi trước tấm kiếng trong phòng ngủ. Hắn móc trong túi ra một chai dầu thơm Cô-ty (Coty) nhỏ, mở nắp nhểu mấy giọt lên lòng bàn tay rồi vuốt lên tóc, lên cổ, lên ngực.
Xong xuôi đâu đó, hắn nhe răng chép miệng mấy cái và lấy làm vừa ý vì mấy chiếc răng vàng chiếu sáng rỡ. Hắn cười duyên, liếc tình với bóng mình trên mặt gương rồi thong thả bước xuống thang lầu, miệng hút gió vang rân một điệu ‘‘Sơn đồng hướng mã ‘’...
Chín Thuộc bước thẳng ra khỏi cửa nhà ngủ hối hả đi về phía bực thạch gần cầu tàu lục tỉnh để kiếm Năm Đen mà hắn đã giao cho trách nhiệm giữ con Lụa dưới chiếc tam bản đó...
Thấy ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn trong nhà lọt qua khe cửa hé mở, Chín Thuộc rón rén dắt con Lụa vào.
Hắn ta vừa xô nhẹ cánh cửa qua để lách mình vô thì thấy liền con nhỏ ở của thím Hương chực sẵn ở đó và chưa chi nó đã lên tiếng trước:
- Dạ con nhỏ đâu ông?
Chín Thuộc níu tay con Lụa lôi tới và xô nhẹ nó về phía con Năm. Con này vội nắm tay con Lụa và thân mật bảo nhỏ nó:
- Vô đây rồi hai chị em mình đi ngủ, chớ khuya lắm rồi!
Con Lụa quay đầu lại nhìn Chín Thuộc... Hắn ta vội mỉm cười và lấy tay hất hất bảo nó cứ yên tâm đi theo con Năm ở.
Con Lụa thản nhiên bước theo con Năm; nội cái việc khỏi thấy mặt Chín Thuộc nữa cũng đủ làm cho nó... vững bụng rồi!
Con Lụa và con nhỏ ở mới xây lưng là Chín Thuộc lấm lét nhìn vô phía cửa buồng của thím Hương: ngọn đèn chong ở trỏng chắc vặn thấp tim lắm nên hắn ta chỉ thấỵ có một vệt mờ mờ dưới chân cửa buồng.
Tự nhiên Chín Thuộc đâm ra nôn nao lạ thường. Hắn ta hơi bực mình khi chợt nhận thấy hơi thở của mình dồn dập đến như thở dốc và nghe rõ mồn một trong gian nhà im vắng!
Đợi cho con nhỏ ở dẫn con Lụa đi vừa khuất, Chín Thuộc mon men đi thẳng lại cửa buồng liền. Đến nơi, hắn ta lẫy bẫy đưa tay xô nhẹ cánh cửa cho đủ mở hé ra, lách mình vào rồi tiện tay khép kín lại.
Ngọn đèn chong trong buồng vặn thấp quá khiến hắn ta chưa nhận ra thím Hương ở đâu cả, và khi chợt nghe có tiếng động lịch kịch phía trên giường màn phủ kín mít, Chín Thuộc lên tiếng hỏi nho nhỏ:
- Thím Hương ơi...bộ em ở trong mùng đó hả?
Thay vì có câu trả lời, một người tốc mùng ra nhảy xuống đất nghe một cái ‘‘phịch’’, và liền theo đó ngọn đèn chong được vặn to lên soi sáng cả gian buồng.
Chín Thuộc hoảng kinh kêu ‘‘ớ ’’ lên một tiếng thụt lui vài bước rồi phát chửi thề om lên:
- Đ. m mầy hả thằng Giáo Tư! Mày làm gì ở đây hả?
Anh Tư (vì chính người ở trong mùng nhảy ra là anh ta) cười khanh khách rồi hất hàm về phía ChínThuộc:
- Anh Chín, bộ anh khùng ba trợn rồi hả? Câu đó đáng lẽ để tôi hỏi lại anh thì mới đúng chớ?
Chín Thuộc co tay quắc mắt lên:
- Ê Tư, mầy tính chơi cửa ông nội tao hả? Rồi bây giờ mầy lại muốn nói xóc óc tao nữa hả? Tao đập thấy mẹ mầy bây giờ!
Anh Tư chép miệng:
- Đừng nóng anh Chín! Tôi nói chuyện với anh đàng hoàng quá sao anh lại giở cái giọng mầy tao đ.m, đ.bà ở trỏng... nghe kỳ quá! Ở đời thắng bại là lẽ thường, anh cũng là tay anh chị bự, sao còn… bết về cái chuyện đó quá!
Chín Thuộc gầm lên xông lại:
- Mầy lên giọng thầy đời với tao hả? Để tao quánh cho mầy gẫy hết mấy cái răng cửa cho mầy hết làm tàng dạy khôn người ta!
Vào lúc Chín Thuộc nhào tới thì thím Hương, tự nãy giờ đứng núp sau kẹt tủ quần áo vội chạy ra lôi anh Tư dang xa.
Anh Tư bực mình hất tay thím Hương xuống, cự nự:
- Anh đã dặn em đứng yên trong đó mà! Em cứ để thây kệ anh!
Thím Hương lại níu vai anh ta:
- Thôi mà anh Tư, anh hơn thua với ảnh làm gì hổng biết, rủi ảnh… nổi nóng quá sức giết chết anh thì sao?
Anh Tư cười mũi:
- Hứ thằng chả có giết anh được thì cũng còn lâu.
Thím Hương vội day qua Chín Thuộc xuống giọng năn nỉ:
- Thôi cho tôi xin việc nầy anh Chín ơi! Chuyện... dĩ lỡ ra thì xin anh nhắm mắt bỏ qua cho rồi, vì đầu dây mối nhợ gì cũng tại tôi hết...Tại tôi nóng lòng muốn gặp con Hạnh và bây giờ...dầu thế nào đi nữa tôi cũng mang ơn anh đời đời kiếp kiếp đó anh Chín à! Nhờ anh mà mẹ con tôi được sum hiệp...
Chín Thuộc đưa tay áo quét mồ hôi trán rồi cười lạt:
- Thôi đi! Mấy người а tòng nhau để gài bẫy tôi há! Được lắm, đường đời còn gặp gỡ nhiều bận nữa mà!
Thím Hương ái ngại nhìn hắn ta
- Anh Chín, xin anh bớt giận và xin anh đi về nghỉ cho khỏe chớ cũng khá khuya rồi. Sáng mai tôi sẽ cho con Năm đem chút đỉnh tiền trà nước xin anh vui lòng nhận cho...Nói thiệt với anh, hồi nãy tôi nhìn qua khe vách thấy anh dẫn con Hạnh đi tới, nó đội khăn xùm xụp và lúc thúc đi sau con Năm, tôi thấy thương quá muốn chạy а ra ôm lấy nó nhưng...
Nói đến đây, thím Hương liếc nhanh về phía anh Tư rồi ngượng ngập tiếp lời:
- Thôi anh Chín ơi, tôi lại anh… anh làm ơn cho con tôi chuyến nầy cũng như… để phước đức về sau...
Chín Thuộc cười thành tiếng:
- Đứt họng thì có! Mấy người tọa rập chơi tôi đã nư bây giờ mưu tính cho tôi uống nước đường đỡ tức phải hông? Cha, thím và anh Tư... vợ chồng xứng lứa vừa đôi lắm, nhưng tôi sợ hổng bền chớ!
Anh Tư bèn lên tiếng chen vô:
- Anh Chín, nếu anh đã nhận là mình... thua keo này thì tốt hơn hết anh chẳng nên ở đây làm gì nữa…
Chín Thuộc trợn mắt
- Ê, thua đâu mau vậy ta? Bộ anh quên rằng thằng này nắm chặt bổn mạng anh trong tay hay sao?
Dự đoán trước ý định của Chín Thuộc, Anh Tư vội níu thím Hương lại sát gần mình và nghiêm mặt nói
- Em ơi, thằng cha mắc toi nầy nó tính nói xấu anh để trả thù đó. Nó sẽ trút trên đầu anh đủ thứ tội, nhưng phen này anh quyết không nhịn nó nữa đâu. Thiệt cũng vì anh nóng lòng muốn kiếm con Hạnh nên anh mới đánh liều nhờ cậy nó, chớ anh dư biết nó độc hại lắm mà!
Trong lúc thím Hương còn đang ngơ ngác thì Chín Thuộc tấn công liền:
- Nè thím Hương, hổng phải tôi... ăn hổng được rồi phá đám chớ tôi thấy tình cảnh của thím tôi ái ngại ghê lắm, nhứt là thấy thím coi bộ mến chuộng thằng cha Tư gian xảo này hơi quá lố...
Chín Thuộc vỗ nhẹ vào chiếc bóp nơi túi trong của chiếc áo bi-da-ma rồi dõng dạc tiếp lời:
- Tôi nói đây là nói... có chứng cớ đàng hoàng: tôi con giữ một tờ giấy thú nhận tội hiếp dâm, giết người của thằng cha quỷ sứ này (vừa nói Chín Thuộc vừa giơ ngón tay điểm mặt anh Tư), tôi muốn cho nó vô khám lúc nào cũng được hết, nhưng sở dĩ bấy lâu nay tôi không nỡ làm như vậy là vì tôi thương nó còn nhỏ tuổi, tương lai của nó còn nhiều... rồi kế gặp thím đây... Bây giờ hễ tôi bức mây là động rừng, tôi nghĩ có thím kẹt ở trỏng chớ hông thôi tôi cho nó đi luôn cho hết làm phách với tôi nữa! Thím hổng biết chớ trước đây nó phá hại gia cang của người ta biết bao mà kể, tôi có nói ra hết đây thì mang tiếng là đâm thọc nó, chớ chưa chắc gì nó thương thím thực tình. Thử thời thím hổng có cái gia tài của thầy Hương Quản để lại, coi nó có trọng như vầy không?... Mà nói chi cho xa, nội việc nó đem hai đứa nhỏ của thím ra đó cũng đủ biết mưu mô của nó sâu độc như thế nào rồi!
Thím Hương cau mày đứng dang ra nhìn anh Tư.
- Có thiệt vậy hông anh Tư? Sao anh làm thinh vậy?
Anh Tư cười mũi rồi lấy giọng thản nhiên đáp:
- Ối anh còn lạ gì thằng cha Chín Thuộc nầy! Tới chừng thằng chả nói thì ông già thằng chả thằng chả cũng chẳng từ!
Chín Thuộc gầm lên:
- Mày nói giọng đó nữa tao vặn cổ mầy ra sau lưng đa!
Thím Hương vội can thiệp:
- Thôi mà anh Chín! Anh để tôi hỏi anh Tư cho ra đầu đuôi thế nào...
Anh Tư nói gạt ngang:
- Em khỏi phải hỏi anh gì ráo! Anh thách thằng chả dám xách tờ giấy thú nhận khỉ khô gì đó thì đi thưa coi! Em sao dễ tin quá: em hổng biết thằng chả là một tên cướp của giết người lừng danh, hay sao? Chính thằng chả hãm rồi bóp cổ chết con người ta rồi tìm cách bắt ép anh phải viết tờ giấy cô hồn đó... Lúc ấy anh còn... khờ, chớ phải bây giờ mụ nội thằng chả cũng hổng dám rớ tới sợi lông chưn của anh nữa!
Nói đến đây, như được trớn, anh Tư day qua phía Chín Thuộc:
- Tôi nói anh nghe rõ chớ? Anh có ngon anh đi thưa tôi, tôi kêu anh bằng cha! Ra trước làng lính tôi sẽ nói như vậy đó, và thêm chút nữa là… anh còn chủ mưu bắt cóc con Hạnh để đem về đây làm tiền thím Hương, anh còn chứa chấp tiền bạc vàng vòng của tên cướp Ba Câu để lại... Tôi kể sơ sơ như vậy cũng đủ... xài đó anh! Anh đừng tưởng tôi nhịn anh, lúc trước - vì thật ra tôi cũng nóng lòng muốn kiếm con nhỏ - rồi cho rằng tôi ‘‘phọt phe’’ luôn đâu nghen!
Chín Thuộc mím môi đứng nghe anh Tư nói.
Hắn ta bỗng phát cười to lên, đưa tay mân mê vết thẹo sâu lõm nơi gò má rồi gật gù nói:
- Cũng hay! Tao khen mầy lẻo mép già hàm đó Tư! Thôi tao xin chịu thua mầy keo này nhưng tao chống con mắt mà xem coi mày... sống đời tới chừng nào! Tao cũng nói luôn: sở dĩ tao chịu thua mầy một cách… êm ru như vầy là tao trọng thím Hương ở đây, đập chuột thì bể đồ, nhưng tao báo trước! Mầy liệu giữ mình, bận sau thì bà hú mầy nghen Tư!
Đoạn Chín Thuộc hướng về phía thím Hương khẽ cúi đầu chào:
- Thôi tôi xin kiếu thím tôi đi...
Nói xong Chín Thuộc khoan thai xoay lưng đi thẳng ra phía trước... Tiếng của cánh cửa ngỏ bị Chín Thuộc xô mạnh đập vào vách kêu cái ‘‘rầm’’ làm cho thím Hương sực tỉnh, và tự nhiên anh Tư cũng đâm ra ngượng nghịu trước vẻ mặt lãnh đạm của thím.
Thím chép miệng bảo anh Tư, giọng rất thản nhiên.
- Thôi tối nay anh chịu khó bắt ghế bố ra phía đằng trước ngủ để cho hai mẹ con ‘‘tôi’’ ngủ trong buồng.
Anh Tư nhăn nhó hỏi lại thím:
- Coi, sao khi không em bốc chứng kỳ vậy? Bộ em tin lời nói bá láp của thằng chó đẻ đó hả?
Thím Hương cười:
- Xí, tôi hổng tin ai hết! Mà thôi dẹp cái chuyện lăng nhăng đó đi vì … không có lửa sau lại có khói được cả! Anh dang ra để tôi xuống dẫn con Hạnh lên cho nó ngủ …Cha, chắc tự nãy giờ nó mong lắm!
- Mong khỉ gì, chắc nó mệt mỏi ngủ khò hồi nào rồi…
Thấy thím Hương làm thinh bước ra khỏi buồng thì anh Tư vội vã chạy theo:
- Đợi anh đi với em!
Thím Hương đứng khựng lại, xẳng giọng đáp:
- Khỏi cần mà! Anh cứ đi ngủ trước, để mặc kệ hai mẹ con tôi đêm nay…
Dứt lời, thím Hương ngoe nguẩy bỏ đi vô nhà sau.
Anh Tư nhíu mày, đứng yên một chỗ ngó theo rồi khẽ thở dài...