- 8 -
Thím Hương đi thẳng xuống buồng con Năm ở khít bên bếp. Đến nơi thím bước lại vặn tỏ ngọn đèn lên và chưa chi con Năm đã vén mùng chun rạ, vọt miệng nói liền:
- Con nhỏ ngủ rồi thím à. Nó dễ thương lắm và tui coi bộ nó hơi ấm đầu một chút.
Thím Hương buông hai tiếng ‘‘vậy hả’’ rồi vội vàng vén mùng lên nghẹn ngào gọi nho nhỏ
- Hạnh ơi, con ngủ rồi hả? Má đây nè con!
Con Lụa trong mùng tốc khăn, hất mền ngồi rột dậy dáng điệu tỉnh khô.
Một khi đã đối điện nhau, thím Hương trợn mắt nhìn sững đứa nhỏ, lấp bấp kêu lên.
- Ủa, đứa nào đây chớ không phải con Hạnh!
Thím buông mùng xuống liền định chạy đi cho anh Tư hay nhưng rồi lại vén mùng lên hỏi dồn con Lụa:
- Mầy là ai hả? Sao mày để cho cái thằng cha đó dẫn về đây hả? Nói cho mau!...Mà sao tao trông mặt mầy ngờ ngợ...Mầy là con cái của ai hả?
Con Lụa thản nhiên nghe thím Hương hỏi, vì một khi lọt vô nhà nầy nó dư biết trước sẽ có lúc bị người ta hạch hỏi lung tung như vầy...
Thím Hương nổi nóng giơ tay lắc vai nó:
- Sao mầy hổng nói? Bộ mày á khẩu rồi hả?
Con Lụa bình tỉnh đáp:
- Ai biểu thím hỏi lăng xăng tui biết trả lời làm sao cho kịp! Cái chú có thẹo mặt bắt tui dẫn dìa đây thì tui phải đi theo chớ bộ tui ham ở đây lắm sao mà thím hỏi tui như vậy...
Thím Hương chắc lưỡi:
- Vậy sao hồi mới vô đây mày hổng la lên cho người ta biết hả?
Con Lụa trề môi:
- Trời ơi, ai có dặn tui làm như vậy hồi nào đâu mà tui biết! Tui la lên rủi chú thẹo mặt chú lôi cổ tui đi nữa rồi sao? Tui tính vô cái nhà nầy rồi nói rõ đầu đuôi...
Vừa lúc ấy anh Tư ló mặt vào hỏi lớn:
- Cái gì ở dưới này mà la lối um sùm vậy?
Con Năm đứng xớ rớ bên cạnh, chẳng hiểu ất giáp gì bèn vọt miệng đáp:
- Hổng biết chụyện gì mà thím với con nhỏ nầy nói lăng xăng...
Thím Hương, quay mặt lại nhìn anh Tư rồi lấy tay chỉ vào trong mùng:
- Đó anh giỏi vô mà coi! Anh nói anh lo đem con Hạnh về cho tôi là vậy đó hả?
Anh Tư chưng hửng bước lại ngó vô trong mùng rồi hốt hoảng kêu lên:
- Ý trời, con nhỏ nào đây!
Anh bước luôn chân lên giường, đưa tay lôi con Lụa ra, rồi quay qua hỏi thím Hương:
- Sao kỳ như vầy hả em?
Thím Hương cười lạt:
- Hứ, bây giờ anh hỏi ngược trở lại tôi thì trái cựa quá!(đến đây, giọng của thím trở nên đay nghiến)… Đó, anh có nói miệng tài nữa chưa? Từ rày sắp lên anh nói cái gì chó nó tin anh chớ hổng ai thèm tin anh hết!... Hay là anh toa rập với thằng cha Chín Thuộc để xí gạt tôi hả?
Anh Tư nhăn nhó rồi phát chưởi thề om lên:
- Cái này là thằng Chín Thuộc nó chơi xỏ lá đá trái mình đây! Chuyến này nó biết tay tôi!
Thím Hương vẫn chưa chịu buông tha:
- Đó, bạn thân của anh đó! Đó, anh giỏi bày mưu thiết kế đặt thơ đặt từ bắt tôi viết nữa hông? Cha, cũng may mà thằng cha Chín Thuộc nó chưa... đụng tới tôi, chớ phải chi nó... hưởng đã đời rồi nó trao con nhỏ nầy cho mình lãnh thì mới sướng nữa! Thiệt làm tài khôn tài khéo hoài!. Tôi biết hết mà: anh cũng thuộc một phe một phồn với thằng chả chớ kém gì!
Anh Tư, mặt mày nhăn nhó, đáp lời thím Hương bằng giọng nửa như muốn cự nự, nữa như muốn van lơn
- Trời đất thánh thần ngó xuống coi: mình dại nên bị thằng Chín Thuộc nó chơi cho một vố này tức muốn trào máu mà em còn nói cái giọng bể đầu bể óc đó nữa chớ!
Thím Hương hơi dịu giọng:
- Chớ anh nghĩ lại coi: em đinh ninh là con Hạnh nên mừng rỡ chạy xuống dưới này... tới chừng tá hỏa ra mới biết là không phải con nhỏ. Như vậy anh biểu em hổng ức trong bụng sao được!
Nghe thím Hương đã xưng ‘‘em’’ trở lại, anh Tư biết không đến nỗi nào nên dịu dàng nắm lấy tay thím rồi tha thiết nói:
- Em ơi, anh gặp thằng Chín Thuộc phen nầy chắc anh dằn lòng hết nổi, anh... giết chết nó quáỊ
Thím Hương hốt hoảng nắm chặt lấy tay anh ta:
- Ý hổng nên! Anh đừng làm bậy như vậy ở tù chết đa!... Mà thằng cha Chín Thuộc cũng đâu phải là tay vừa, thứ đồ ăn cướp sát nhơn đó, em sợ anh chưa kịp làm gì nó đã xuống tay trước rồi...
Anh Tư chụp lấy câu nói ấy liền:
- Đó em coi, em biết thằng chả như vậy nên em hơi sức đâu tin những lời nói bá xàm của thằng chả! Thôi bây giờ cũng khuya quá rồi, mình nên đi nghỉ để rồi sáng mai mình mới đủ tỉnh táo bàn tính coi phải... ăn thua đủ với thằng Chín Thuộc như thế nào! Còn về việc kiếm con Hạnh, anh nhứt định chuyến nầy em nên để cho anh đích thân đi lùng bới tìm kiếm cho ra con nhỏ anh mới nghe!
Thím Hương có vẻ xiêu lòng nên hỏi lại anh ta:
- Còn con nhỏ này anh tính sao bây giờ? Em coi mặt mũi nó hình như cũng quen...
Anh Tư nói gạt ngang:
- Ối! cái thứ con nít thì đứa nào nó cũng giống hao hao với nhau. Em để anh lo cho nó (nói đến đây anh Tư quay qua mỉm cười với con Lụa rồi dịu dàng bảo nó)... Nè cháu, thôi cháu vô mùng ngủ lại đi, rồi sáng mai qua đưa cháu về nhà...
Con Lụa tự nãy giờ chăm chú theo dõi câu chuyện giữa anh Tư thím Hương, và tuy nó không thấu rõ gì nhiều lắm nhưng cũng biết mang máng sự việc xảy ra giữa hai người lớn ấy. Và chắc vì nghe con Hạnh nói nhiều về anh Tư nên tự nhiên nó đâm ra ghét lây anh ta.
Thấy nó vẫn ngồi ra đó, anh Tư bèn quay qua bảo con Năm ở:
- Năm, thôi mầy cho con nhỏ nầy ngủ đỡ một đêm nay đi rồi mai tao sẽ tính.
Con Năm ngơ ngác hỏi lại thím Hương:
- Ủa, bộ… thím hổng tính nuôi nó nữa sao?
Thím Hương bực mình to tiếng:
- Vậy chớ tự nãy giờ mầy đứng như trời trồng ở đó mà hổng có nghe gì ráo sao?
Con Năm thật thà đáp:
- Dạ có... mà sao hồi chiều thím dặn...
Anh Tư nổi nóng nạt ngang:
- Thôi đi mầy ơi, tao biểu mầy cho con nhỏ ngủ, rồi mầy cũng cũng ngũ luôn dùm tao một cái, chứ đừng có nói lôi thôi gì nữa hết! Chuyện của mầy, mầy lo đừng có xía vô chuyện riêng của thím mầy với tao nghen!
Con Năm ‘‘dà’’ một tiếng rồi len lét leo lên giường xô nhẹ con Lụa nằm xuống:
- Chị em mình ngủ em!
Anh Tư đứng nhìn hai đứa nhỏ một hồi rồi bước lại thổi tắt ngọn đèn, đoạn níu tay thím Hương lôi nhẹ đi lên nhà trên.
Con Lụa nằm im thin thít, không dám lăn trở cốt đợi cho con Năm ở nằm bên cạnh ngủ say. Con này, sau khi anh Tư và thím Hương đi lên rồi, quay qua tò mò hỏi con Lụa láp giáp một vài câu, nhưng khi nghe con nhỏ trả lời ầm ừ không ăn đâu vào đâu hết, nó cũng đâm ra nản chí, ngáp một hơi dài rồi nằm co lại ngủ.
Đêm nay, con Năm thức khuya một cách bất thường như vậy nên một khi nó nhắm mắt là ngủ mê đi liền theo đó.
Con Lụa để ý nghe con Năm thở ‘‘pho pho’’ đều đều là ngốc đầu lên, gỡ nhẹ cái mền để qua một bên, rón rén ngồi dậy. Sau khi thử xô nhẹ vào vai con Năm một cái hơi mạnh mà không thấy con nầy hay biết gì hết, con Lụa bèn bước nhẹ xuống giường và mon men đi lên phía nhà trên, định mò ra chỗ cửa cái.
Ban nãy nó có đi ngang qua lối nầy một bận nên bây giờ nó không lấy làm gì bỡ ngỡ cho lắm. Nó cứ lần thео vách mò mẫm đi lên phía có ánh đèn mờ mờ rọi lọt qua phía lỗ hổng dưới cửa buồng.
Nó tính lẻn đi luôn ra nhà trước, nhưng khi nghe có tiếng người xầm xì ở trong buồng, nó bò lại kê mắt ngó qua một kẽ hở trong ván cửa.
Té ra đó là buồng của thím Hương và anh Tư. Dưới anh đèn lờ mờ con Lụa thấy hai người đang nằm song đôi trên giường, một tay của anh Tư đang gác choàng lên vai thím Hương.
Con Lụa cắn môi cố lắng nghe tiếng anh Tư rù rì ở trong buồng:
-... Anh đã nói em cứ coi như chuyện vừa rồi... hổng có đi, chớ hơi sức nào em nhằn nhằn hoài hổng biết!
Thím Hương đáp lẩy:
- Sướng hông! Đầu dây mối nhợ gì cũng tại anh hết á! Rồi bây giờ anh biểu người ta câm miệng lại hả?
Anh Tư vừa chắc lưỡi vừa kéo thím Hương lại sát gần mình!
- Thì… em cho thằng chả leo cây, thằng chả cho mình... vuốt mỡ bò lại... như vậy kể ra huề hết chớ gì!
Thím Hương ngoe ngoẫy nhích mình ra:
- Ừ huề! Rủi hồi nãy thằng chả... làm thiệt với em rồi thằng chả trao cho con Hạnh... giả thì bây giờ mặt ảnh hổng chầng vầng bằng cái nia anh chớ kể!
Anh Tư lại lôi thím gần lại:
- Bậy nà! Anh tính kỹ đâu đó hết chớ! Anh có cục cưng nầy thì anh phải giữ, chớ để cho thằng mắc toi đó nó nhảy vô... ăn một cách dễ dàng như vậy sao em! Nó mà đụng tới chân lông em, anh quyết ăn thua đủ với nó!
Sợ thím Hương nói xiêng nói xéo nữa, anh Tư vội tiếp lời:
- ... Còn cái việc nó đem đứa nhỏ lạ hoắc nào đó đánh tráo vô thì theo anh, chắc nó tìm không ra con Hạnh rồi túng thế phải bắt ẩu con người ta để thế đại vô... mình cũng không dè lại có chuyện đó.
Thím Hương hỏi lại liền:
- Có anh ẩu tả thì có! Bộ anh quên rằng thằng chả đã có đưa ra cho em coi sợi dây chuyền của con Hạnh hay sao? Có món đó em mới tin chớ bộ khi không em nhắm mắt tin càng thằng chả sao?
- Ờ còn cái vụ đó nữa há! Nếu vậy để sáng mai anh dẫn con nhỏ đem lên nhà ngủ để trả cho thằng chả rồi nói phải quấy một chuyến nữa coi thằng chả tính sao... Nếu thằng chả khăng khăng không chịu thì...để anh ráng anh lo... Thiệt con nhỏ báo đời quá!
Có tiếng thím Hương cự nự:
- Anh nói gì kỳ vậy! Bộ tại nó không sao?
Anh Tư xẳng giọng lại
- Bây giờ em tính đổ thừa hết cho anh hả? Em phải biết: cũng vì yêu thương em mà anh hết bị lời ăn tiếng nói nặng nhẹ đủ điều, bị nhục nhã đủ thứ, đến phải chạy đôn chạy đáo lo lắng trớt da trán...
Thím Hương ôm lấy anh Tư:
- Thôi em lỡ lời anh đừng chấp tội nghiệp. Em... thương con thì nói như vậy, nhưng bây giờ đằng nào sự việc cũng... lỡ ra rồi phải hông anh cưng? Nếu em có ý gì thì giờ phút này em đâu có... đeo dính cứng anh như vầy!
Giọng nói như nghiến răng của thím Hương làm cho con Lụa bắt nổi dóa.
Bắt đầu từ đó, tiếng rù rì ở trong buồng im bặt. Con Lụa ráng ghé mắt nhìn kỹ qua khe ván để canh chừng xem cặp ấy đã ngủ chưa... Và nó càng bực mình thêm! Thiệt kỳ quá... hèn chi con Hạnh hổng ưa thằng cha Tư và bây giờ, dầu con nhỏ bạn của nó có ghét luôn cả thím Hương nữa thì cũng... phải lắm!
Nó bậm môi lắc đầu, rời chỗ đó để lần ra phía cửa cái. Nó đứng yên nghe ngóng một hồi rồi đưa tay kéo từ từ cái chốt khóa.
Bỗng có tiếng lạch cạch trong buồng, con Lụa hoảng kinh ngồi thụp xuống, bò núp dưới gằm bàn gần đó. Nó hồi hộp lắng đợi tiếng mở cửa buồng ở trong ấy nhưng rồi lại không thấy gì hết.
Nó định mon men bò trở vô để rình coi động tĩnh ra sao cho được vững tâm hơn, nhưng vừa lúc ấy có tiếng vật mình vật mẩy hay chòi đạp day trở gì của ai ở trên giường, rồi tiếp theo là tiếng ú ớ của thím Hương.
Con Lụa thở ra một hơi dài: cái điệu nầy ở trỏng họ đã ngủ mê rồi, và chắc thím Hương ngủ không nên nết nên mới day trở lung tung và chưa gì mớ la om sòm!
Vững bụng hơn thêm, con Lụa bước lại cửa, tiếp tục rút cái chốt khóa ra, nhè nhẹ mở hé cánh cửa, nhanh nhẹn lách mình ra ngoài rồi khép kín cửa lại như cũ.
Hơi lạnh đêm khuya làm cho nó rùng mình. Cũng may mà nó có quơ cái khăn bàn lông đem theo! Nó vội kéo cái khăn vắt nơi cở đội lên đầu cho kín để khỏi bị nhiễm sương, rồi lật đật rảo bước thẳng ra đường.
Nó cứ theo lối Chín Thuộc đã dẫn nó tới nhà thím Hương mà đi trở lại để ra chợ.
Có ra tới đó nó mới hỏi thăm hỏi nom đường về Cần Thơ được.
... Đường xá vắng tanh, tối om trừ một vài khoảng cách xa xa có đặt đèn lồng kiến bên cạnh lộ. Con Lụa không sợ ma cỏ gì hết mà chỉ ngán mấy con chó thỉnh thoảng cứ xông ùa ra sủa rượt.
Nó vừa cắm đầu cắm cố đi rút vừa hít mũi rột rẹt liên hồi vì thấm lạnh...
Sáng bửng hôm sau, thím Hương giựt mình thức giấc. Thím uể oải vươn vai, ngáp dài, định nằm nướng thêm một chút nữa, nhưng chợt nhớ trực lại vụ ‘‘con nhỏ lạ mặt’’ hồi tối hôm qua.
Thím bò rột dậy và khi nhận thấy anh Tư vẫn còn ngủ mê, thím kéo mền đấp lại cho anh ta rồi rón rén bước khỏi giường. Thím vừa bới lại mớ tóc vừa đi thẳng xuống nhà dưới.
Đến nơi, chưa thấy bóng con Năm ở đâu hết thím bèn bước lại bên giường, vừa tốc mùng lên vừa gọi:
- Năm ơi, Năm! Trưa trờ trưa trật rồi bộ mầy hổng biết sao?
Con Năm ngồi choàng dậy, đưa tay dụi mắt lia lịa. Nó chưa kịp lên tiếng trả lời thì thím Hương đã níu vai nó lắc mấy cái và hớt hải hỏi liền:
- Còn con nhỏ tao giao cho mầy hồi tối đâu hả?
Con Năm hoảng kinh ngó vô phía trong giường, xô gối, giựt mền như tìm một vật gì nhỏ bé vậy! Nó ấp úng đáp:
- Dạ...mới hồi tối nó ngủ chung với tui đây nè.
Thím Hương la lớn:
- Ừ mới hồi tối! Còn bây giờ nó chui vào hang ngách nào hả?
- Dạ...nó đi tiểu đi tiện gì đâu đó...
Tuy nói thế, con Năm cũng nhảy tót xuống, chui đầu ngó xuống dưới sàng giường rồi te te chạy đi định ra phía sau cầu tiêu. Nhưng khi nhận thấy cánh cửa nhà bếp còn đóng chặt cứng, nó liền quay trở lại:
- Chắc nó ra chơi ở phía bờ sông đằng trước thím Tư à, chớ cửa nẻo gì ở phía sau đều còn đóng у nguyên.
- Mầy ngủ như con trâu chương nên có biết khỉ gì đâu! Đi ra ngoài kiếm nó coi!
Con Năm dợm bước đi rồi lừng khừng quay lại hỏi:
- Dạ, con nhỏ nó tên gì để tui réo gọi nó hả thím?
Thím Hương dậm chân chắc lưỡi.
- Con nầy kỳ hông! Tao nói tao hổng biết mà! Mầy đi kiếm đại nó hổng được hay sao mà cần phải hỏi tên hỏi tuổi!
Con Năm nhăn nhó tất tả chạy đi...
Thím Hương bèn bỏ đi lên nhà trên vào buồng ngủ gọi giựt ngược anh Tư dậy. Anh Tư mở mắt ra cự nự:
- Chuyện gì dữ vậy hả! Hổng để người ta ngủ một chút...
Thím Hương cau mặt:
- Sướng quá há! Con nhỏ mới tới hồi tối đó đi mất tiêu rồi!
Anh Tư trề môi
- Đi khỉ gì mà đi. Chắc nó thức sớm, lạ nhà lạ cửa chạy ra đứng trước chơi đâu đó.
Vừa lúc ấy, con Năm tốc chạy а vào và nói với thím Hương
- Con nhỏ đi đâu mất biệt rồi. Tui chạy kiếm nó cùng trời cùng đất mà hổng thấy bóng dáng đâu hết.
Thím Hương day qua phía anh Tư:
- Đó anh nói giỏi nữa đi! Cái gì anh cũng nói hổng có, hổng sao hết rốt cuộc rồi để mình em gánh trọn hết à.
Anh Tư thản nhiên đáp:
- Ối có cái gì đâu mà em la bài hãi như vậy hổng biết! Con nhỏ đó, nếu nó nằm vạ tại đây thì mình còn phải tốn công tốn của đưa nó về nhà, bây giờ nó dông đi thì.. thây kệ mẹ nó, mình càng rảnh chớ gì. Tánh sao hay lo bao đồng quá…
Thím Hương chận ngang
- Xí, vậy mà anh nói anh lo! Lo mốc xì họ! Con nhỏ đó đi mất rồi làm sao em hỏi nó về tông tích của sợi dây chuyền của con Hạnh hả?... Hay ít ra mình cũng biết cha mẹ nó ở đâu để phăng lần tới, vì cái điệu nầy thế nào nó cũng dính líu không gần thì xa đến con Hạnh, nhứt là em thấy mặt nó ngờ ngợ như có gặp ở đâu rồi...
Anh Tư khoan thai bước xuống giường, đi lại mở toang cửa sổ buồng ra rồi đứng dựa lưng vào thành cửa mỉm cười nhìn thím Hương
- Em nói như vậy...kể ra cũng phải, nhưng nay dầu cho con nhỏ nó đi mất tiêu hay chết bờ chết bụi gì nữa, thì em cũng khỏi phải lo quýnh như vậy.
Thím Hương vẫn còn xẳng giọng:
- Chuyện như trời như đất vậy mà anh nói tỉnh khô vầy hè! Anh giỏi anh tính thử coi!
Anh ta bước lại đưa tay âu yếm vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán thím Hương:
- Anh hỏi em còn thằng cha Chín Thuộc đó chi? Sợi dây chuyền đó thằng chả lấy của con Hạnh thì mình cứ hỏi ngay tệnh thằng chả có phải dễ hơn không?
Thím Hương hơi dịu giọng:
- Biết thằng chả có chịu nói thiệt hông mà anh hỏi? Thằng cha đó hổng...dễ đúng gì đâu nghen anh!
Anh Tư cười rất tươi:
- Không nói thì mình… nhờ làng lính hỏi thằng chả chớ sao? Tang cớ đành rành là sợi dây chuyền đó, thằng chả lật trái lật ngược gì nữa được!
Thím Hương có vẻ lo ngại:
- Nhưng còn cái vụ... gì đó của anh, anh đừng ỷ у quá rủi thằng chả làm tầy quầy ra thì...
Anh Tư chận ngay:
- Ối cái chuyện của anh, dầu có đi nữa thì cũng đã nguội tanh nguội ơ rồi, và anh đã sắp sẵn câu trả lời đâu đó hết. Còn cái chuyện của thằng chả sốt dẻo, nóng hôi hổi đây mà em!
Đến đây anh Tư cả giọng nói tiếp:
- Anh nói là nói phòng hờ như vậy, chớ anh đâu có dính dáp gì vô đó hết. Em quên rằng thằng Chín Thuộc là một tên chuyên môn đặt điều hãm hại người ta hay sao!
Thím Hương có dáng đăm chiêu:
- Thiệt em lo quá anh à. Bị có con Hạnh ở trỏng chớ hông thôi em chẳng muốn anh động chạm thằng cha Chín Thuộc làm gì, dầu thể nào đi nữa, em cũng chẳng vững bụng được!
Anh Tư níu lấy hai vai thím Hương thở ra:
- Đằng nào thì mình cũng phải rấn tới chớ thụt lùi hết nổi nữa rồi! Thôi để xong chuyện nầy đi, hai đứa mình kiếm coi có chỗ khỉ ho cò gáy nào đó về ở cho nó yên thân...
... Sau khi hỏi thăm sơ qua anh tới phòng; anh Tư đi thẳng lên lầu đến gõ cửa nơi buồng của Chín Thuộc trọ.
Vừa thấy mặt anh Tư, hắn ta đã tặng ngay cho một tràn chưởi thề.
Anh Tư mỉm cười thản nhiên hỏi lại:
- Ngủ gì mà ngủ dữ làm cho người ta dộng cửa thiếu điều rớt ván ra vậy cha?
Chín Thuộc đưa tay dụi mắt.
- Tụi bây chọt tao được một cú vừa rồi nên tụi bây mừng húm ngủ hông được chớ tao thì có việc gì đâu mà hổng ngủ cho thẳng cẳng hả.
Anh Tư cười mơn
- Thôi vuốt giận đi anh Chín! Dữ hông, cái chuyện đã qua một đêm rồi mà bây giờ anh còn… chạy mày nóng xưng hô mầy tao như vậy thì... ẹ quá!
Chín Thuộc hơi xẻn lẻn:
- Chớ... anh nói với con mẹ Hương đá giò lái tôi một cái vừa rồi… hổng đáng tức hay sao? Nhứt là về phần tôi, tôi xử đàng hoàng quá! Té ra tôi tốn công tốn của mạo hiểm đem con nhỏ về dưng không cho mấy người!
Anh Tư bình tĩnh đợi cho hắn ta dứt lời rồi mới bước đến vỗ vai hắn ta, ôn tồn nói
- Anh Chín ơi, anh làm như anh hiền khô vậy! Anh nói anh đã dưng không con nhỏ, vậy chớ bây giờ tôi dẫn nó trả lại cho anh để anh hết... kêu rêu, anh có vừa lòng chăng?
Chín Thuộc quắc mắt nhìn anh Tư, hỏi gằn:
- Ê, bộ tính chơi cha người ta trong đêm qua rồi bây giờ lại tới nói xốc óc nữa hay sao đây?
Anh Tư chắc lưỡi:
- Vuốt giận đi mà anh Chín! Hay là anh tính lấy cớ cự nự lại để che lấp cái chuyện con nhỏ đó hay sao?
Chín Thuộc nhìn sững anh Tư:
- Ê, bộ con mẹ Hương nó cho anh uống cái đó hay sao mà tôi anh có vẻ khùng ba trợn quá! Tôi không kể công chớ mắc mớ mồ tổ gì lại phải che lấp hả?
Anh Tư nheo mắt nhìn lại Chín Thuộc, mỉm cười hỏi thẳng:
- Thôi việc gì đó cũng đã qua hết rồi vì chỗ anh em mình tôi hỏi thiệt: vậy chớ anh đem con nào lạ hoắc tráo vô đó hả?
Chín Thuộc thụt lui lại một bước:
- Thì con nhỏ của thím Hương chớ còn tây con tàu gì vô đó nữa! Tôi có trao cho thím coi sợi dây chuyền của nó đúng у bon mà! Đ.m mình rị mọ cả tuần lễ, bỏ hết công ăn việc làm để dẫn con nhỏ đó về đây cho được, bây giờ lại nói... hổng phải chớ…!
Anh Tư ôn tồn giảng giải:
- Tôi có nói gian nói dối cho Bà hại tôi đi! Thiệt mà anh Chín! Con nhỏ đó không phải con Hạnh, con của thím Hương, hồi tối sau khi anh đi rồi thím Hương chạy xuống …mới tá hỏa ra, ối thôi thím rủa anh không còn ghe tàu nào chở cho hết. Nói thiệt với anh tôi cũng bị họa lây, và vì vậy thím mới hối tôi lên trên này kiếm anh để hỏi coi anh …lấy sợi dây chuyền đó ở đâu, sợi dây chuyền đó thiệt là của con Hạnh…
Chín Thuộc phát cười ré lên. Hắn ta chạy а lại vỗ mạnh vào vai anh Tư:
- Thiệt khoái chí tử! Đó là... trời hại mấy người, ai biểu mấy người tính gạt tôi chi? Thiệt tôi cũng không dè đã bắt lộn một đứa nhỏ khác... ( đến đây, như chợt nhớ điều gì, hắn ta nhíu mày lẩm bẩm)... Ủa lạ quá, sao con nhỏ lại có sợi dây chuyền đó cà?
Mình cũng lấy cầu âu để đem làm bằng cớ với thím Hương... À... à...
Hắn ta quay qua hỏi anh Tư
- Vậy chớ con nhỏ bây giờ ở đâu, anh... giao trả lại nó cho tôi được hông?... Tôi chịu khó đưa nó về chỗ cũ chớ anh với thím Hương giữ lại nó té vàng té bạc gì! Và rủi... cha mẹ nó hay được thưa kiện lôi thôi lắm!
Anh Tư cười phá lên, chậm rãi lắc đầu:
- Rất tiếc, tụi nầy thả con nhỏ ấy rồi...
Chín Thnộc hơi cau mày, đoạn lơ lửng đáp:
- Vậy hả! Cũng được. Tôi lại phải chịu khó cất công đi một chuyến nữa...
Anh Tư đâm ra nao núng và xuống giọng cầu cạnh:
- Anh Chín à, cái chuyện này thiệt ra cũng hổng đáng gì hết. Người như anh thiếu gì các bà các cô mến chuộng. Tôi bị lỡ kẹt lãnh phần gởi mấy đứa nhỏ của thím Hương đi học nên tôi phải trần thân như vầy... Vậy anh làm ơn giúp tôi một chuyến chót này nữa: anh chắc dư biết chỗ anh lấy sợi dây chuyền đó cũng không xa gì chỗ con Hạnh ẩn trốn. Anh ráng... chỉ cho tôi biết chỗ ấy đi, rồi tôi sẽ tính phải quấy với anh.
Thấy Chín Thuộc làm thinh, anh Tư chép miệng thở ra:
- Tôi cũng vái trời cho tôi lo xong cú này rồi tôi xin rút êm đi xứ khác làm ăn chớ không dám đeo đuổi thím Hương nữa! Thiệt tôi ngán tới cần cổ rồi!
Chín Thuộc chắc lưỡi đưa đẩy thêm:
- Coi, sao dở vậy chú em!
- Thiệt mà anh Chín!... Bởi vậy tôi mới xin anh làm ơn làm phước chỉ tôi chỗ đó…
Chín Thuộc trả lời mội cách gọn khô:
- Rất tiếc, tôi không thể làm vừa lòng anh được.
- Sao vậy hả?
Chín Thuộc cười xòa:
- Vì tôi cũng hổng biết cái móc xì gì hết!
Anh Tư bực mình:
- Anh nói vậy chớ tôi hổng tin...
Chín Thuộc càng cười lớn lên
- Anh tin hay không thì đó là ‘‘cái lẽ tự nhiên, cái quyền tự do’’ của anh! Tôi cũng vậy, tôi bây giờ cũng không tin ai được hết ráo!
Tôi bị đá vô ba sườn ạch ạch tức bế phổi mà tin ai sao nổi nữa đó bạn!
Giọng của anh Tư trở nên gay gắt:
- Té ra anh nhứt định không chịu chỉ cho tôi chỗ ấy phải không? Được rồi, để coi tôi có kiếm được con Hạnh không!
Chín Thuộc nheo mắt nhìn anh ta:
- Ủa lạ dữ hông! Nếu anh kiếm được tôi còn mừng cho anh nữa! Đây nè! tôi xin chỉ mí mí cho anh: anh chạy kiếm con nhỏ hồi tối hôm qua đó, anh hỏi nó thì thế nào cũng lòi ra một hai điều dính líu đến con thím Hương.
Anh Tư hoài nghi hỏi lại:
- Sao khi không anh... chỉ cho tôi chuyện đó? Tính xí gạt cho tôi mất thì giờ và đi lạc hướng hết ráo hả?
Chín Thuộc xô nhẹ vai anh Tư ra:
- Thằng cha nầy sao đa nghi hơn Tào Tháo! Tôi chỉ anh như vậy là tôi muốn... chấp anh đi trước một nước đó! Sướng, thấy mụ nội mà còn làm bộ nữa!