← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ III

TỪ ngày con Lụa mất tích, ông Sáu Giò rầu rĩ không nguôi. Ông la rầy con Hạnh một trận nên thân vì con này đã а tòng với con Lụa dấu nhẹm chuyện bị kẻ lạ mặt chận đường, cho nên mới xảy ra nông nổi ấy!

Ông đi cớ cò cớ bót rồi đi hỏi thăm hỏi lung tung trong vùng nhưng rốt cuộc rồi chẳng đưa đến một kết quả nào hết,

Phần mắc kẹt sanh kế hằng ngày, phần sợ bỏ con Hạnh ở nhà rủi ro có chuyện bất trắc xảy ra nữa chăng, nên ông không dám rời đi kiếm con Lụa ở những nơi

xa khác.

Thấy ông Sáu âu sầu con Hạnh cũng buồn xo. Hơn nữa, nó cũng thương nhớ và lo sợ cho con Lụa vì tuy mới sống gần nhau có một thời gian ngắn, hai đứa trẻ mồ côi ấy quấn quít nhau vô cùng.

Con Hạnh càng lo sốt ruột hơn nữa vì mấy hôm nay ông Sáu đau nằm liệt giường liệt chiếu sau khi đi làm về bị trúng mưa.

Ban đầu, ông Sáu tưởng cũng chỉ ấm đầu sổ mũi qua loa thôi nên sai con Hạnh cạo gió cùng chạy mua mấy chai ''Thối nhiệt tán'' về cho ông uống.

Nhưng qua mấy ngày sau ông bỏ cơm bỏ cháo luôn rồi ngồi dậy hết nổi nữa...

Một bữa nọ, nhìn thấy vẻ mặt quá hốc hác và đôi mắt sâu trủng, trỏm lơ của ông Sáu, con Hạnh tự nhiên ngồi khóc thút thít.

Ông Sán vói tay níu nó lại gần và phều phào hỏi:

- Cái gi mà mày khóc hả Hạnh?

Con Hạnh sịt mũi đáp:

- Con sợ ba Sáu.. chết!

Ông Sáu nhích mép cười:

- Bậy nà...

Con Hạnh mếu máo nói tiếp:

- Ba Sáu chết... chị Lụa hổng có ở đây rồi con ở với ai... Để con đi rước ông thầy đến coi mạch hốt thuốc nghen Ba Sáu?

Ông Sáu gắng gượng làm tỉnh:

- Tao nói tao... hổng, chết nổi mà! Tao nằm nghỉ ngơi đôi ba bữa nữa...

Vừa nói tới đó, ông ta vội ôm ngực nổi cơn ho sặc sụa rồi nằm sãi tay thở dốc. Con Hạnh quýnh Ịèn kêu réo om sòm.

Khi ông Sáu đã tỉnh táo trơ lại, nó nằng nặc đòi đi rước thầy về chẩn mạch, ông Sáu khẹ lắc đầu:

- Thôi đi mầy... Mấy bữa nay tao bịnh ở nhà nên có kiếm ra được đồng nào đâu... Còn chút đỉnh tiền để đành thì phải phòng xa…

Con Hạnh lo lắng hỏi:

- Nhưng ba Sáu... cứ để như vậy hoài sao?

Ông Sáu lặng thinh một hồi rồi đáp:

- Thôi tao nghĩ ra cách rồi: bây giờ chỉ có nước mầy chạy đi kêu một chiếc xe lôi chở tao vô nằm nhà thương thí,

- Nhà thương thí bộ... hổng tốn tiền sao Ba Sáu?

- Ừ! Ở trỏng người ta cho ăn uống đủ hết và ngày nào ngày nấy cũng có mấy thầy ‘‘phạm nhe’’(infirmière= y tá) đi chích thuốc hết, mà nếu đau nặng thì có quan thầy thuốc đốc tưa (docteur =bác sĩ) đặt ống nghe bịnh đàng hoàng.

Nói đến đây, ông ta nhìn con Hạnh gượng cười:

-…Mà rủi ro tao có... theo ông bà bất tử thì nhà nước họ cũng cho một cái hòm và đem đi chôn cất tươm tất...

Con Hạnh thở dài:

- Cha, phải chỉ con có tiền để dành, con chở ba Sáu đi hốt thuốc ở mấy tiệm thuốc bắc ngoài chợ hay đem lại ông đốc tưa cho ổng chích thuốc, chớ bây giờ đem ba Sáu gửi vô nhà thương thì con lo quá...

- Coi, lo cái khỉ mốc gì?

- Sao con nghe người ta hói hễ chở vô nhà thương thí rồi người ta sẽ đem quăng mình xuống nhà xác, rồi... lột quần áo ra hết để cho... chuột cạp lòi thịt lòi xương, hết...

Ông Sáu ráng vói tay cú nhẹ vào đầu con Hạnh:

- Bậy nà! Mầy nghe thiên hạ họ nói bá vơ chớ biết khỉ gì! ( Nhưng rồi ông ta lại chép miệng tiếp lời ).. Người ta nói như vậy chớ hổng có đâu... Với lại trong lúc mình... kẹt đồng tiền, tao nghĩ mầy chở tao vô nằm nhà thương thí thì cũng đỡ ngặt lắm, chớ chẳng lẽ mầy để tao.. nằm chờ chết ở đây sao!

Con Hạnh ngồi lên mép chỏng, cúi đầu làm thinh.

Ông Sáu níu lấy bàn tay bé nhỏ của nó:

- Thiệt cái số của tao đã lận đận mà cái số của mầy cũng long đong! Ai biểu khi không mầy bỏ trường trốn đi làm gì... Mầy ở đó đi học luôn có phải.. khỏe hơn không? Sướng hổng muốn sướng...

Chợt liếc thấy con Hạnh cau mày xụ mặt ông ta vội nói lảng ra chuyện đi nhà thương:

- Nè Hạnh, bây giờ cũng còn trong giờ làm việc, mầy chạy ra kêu một chiếc xe lôi lợi đây đi chở tao vô trỏng, mình đi sớm được buổi nào đỡ buổi nấy...

Con Hạnh đành phải nghe theo.

Thầy Năm ‘‘phạm nhe’’, khám bịnh và lấy ‘‘ống thủy’’ cho ông Sáu xong rồi biên chép lia lịa trên một ‘‘phích’’ cầm trên tay.

ông Sáu ấp úng lên tiếng hỏi:

- Dạ thưa thầy... tui có sao hông?

Thầy Năm hơi cau mày!

- Sao bác không vô nhà thương nằm cho sớm một chút, bác để trễ quá tôi sợ bịnh lậm thêm, phần bác cũng trọng tuổi...

- Dạ... tui tưởng đau sơ sơ nằm nghĩ vài bữa rồi bò dậy đi làm chớ có dè đâu nó... tui có sao hông để tui... còn tính việc nhà...

Thầy Năm vỗ nhẹ vào vai ông ta và bắt nằm yên xuống giường sắt, rồi nhỏ nhẹ đáp:

- Tôi nói là nói vậy chớ bịnh của bác mà ăn thua gì nếu so với mấy người khác... Ối thôi họ ở nhà chạy thầy chạy bà đã đời rồi mới chở vô đây... Người mình hay có cái tật lớn đó.

Chợt để ý đến con Hạnh đứng xớ rớ bên cạnh giường, thầy Năm vói tay xoa đầu nó và quay qua vui vẻ hỏi ông Sáu:

- Cháu của bác đó hả? Cháu nội hay ngoại đó?

- Dạ hổng phải cháu... Nó là... con nuôi của tui đó thầy.

Thầy Năm trố mắt:

- Vậy hả? Hèn chi tôi để ý thấy con nhỏ ngộ quá mặt mày sáng rỡ...

Vô tình khen ‘‘hèn chi con nhỏ ngộ quá’’... sau khi được ông Sáu cho biết con Hạnh là con nuôi, thầy Nam phạm nhe biết mình lỡ lời. Thầy bèn vội hỏi trớ đi:

- À bác đau nằm đây rồi con nhỏ nầy ở với ai? Bác gái đâu sao tôi không thấy vô hả?

- Dạ, từ trước tới giờ tui ở một mình chớ không có vợ con gì ráo...

Thầy Năm vui vẻ nói vô:

- Tôi cũng giống bác ở chỗ đó đa! ( nhưng rồi thầy nhíu mày nhìn sang con Hạnh)... Nếu vậy con nhỏ này ở nhà một mình à?

Ông Sáu ấp úng đáp:

- Dà phải. Bởi vậy tui tính nói với thầy nhờ thầy cho phép nó ở luôn trong này với tui...

Thầy Năm lắc đầu liền

- Đâu được. Hổng phải tôi muốn làm khó dể gì đối với bà con cô bác, nhưng luật ở đây cấm nhặt người nhà của bịnh nhơn nằm phòng thí ở lại trong nhà thương. Hằng đêm, quan thầy Tây ổng đi rỏn hoài, hễ ổng bắt gặp ai mà như vậy ổng dám đuổi không cho nằm nữa, còn phần tụi tôi thì bị ổng... xạc cà rây hết chỗ chê!

Ông Sáu thở dài day qua phía con Hạnh:

- Bây giờ mầy tính sao đây Hạnh? Thôi sẵn dịp nầy tao gởi mầy đi qua Vĩnh Long kiếm thằng anh của mầy…

Chưa chi con Hạnh đã cự nự lại liền:

- Ba Sáu đau như vầy, con hổng đi đâu hết á!... Mà biết chắc có anh Long ở bển hông, rủi con lạc mất như chị Lụa nữa thì sao!

Thầy Năm nghe lỏm chỏm câu chuyện, tò mò hỏi ông Sáu:

- Ủa còn con chị nào của nó nữa mà đi lạc mất đó?

Ông Sáu không rời nhìn con Hạnh, giọng rầu rầu:

- Hổng nói dấu gì thầy, tui có hai đứa con nuôi, con Hạnh nầy là một còn một con nữa tuổi cũng xấp xỉ nhau, con nhỏ này... hổng biết nó đã lạc hay ai bắt dẫn đâu mất cả tuần nay rồi..

Thầy Năm có vẻ chú ý đến câu chuyện:

- Sao bác không đi cớ bót?

- Dạ có chớ sao không. Sau đó tui cũng đi kiếm lung tung nhưng thầy nghĩ coi phần tui kẹt phải đi mần kiếm ăn hằng ngày chớ có rảnh rang gì...Lịch xịch lại đau ốm như vầy nữa...

Thầy Năm chép miệng rồi sốt sắng nói:

- Thôi được rồi, trưa nay tôi dẫn con nhỏ nầy về nhà tôi ăn cơm và nghỉ trưa, đến buổi làm chiều tôi sẽ đưa nó vô lại cho bác. Nhà tôi ở cũng gần xịch đây nè!

Ông Sáu có vẻ cảm động:

- Thiệt tui phiền thầy như vầy cũng quá lắm rồi...

Thầy Năm gạt ngang:

- Ậy, tánh tôi thiệt tình. Tôi thấy tình cảhh của bác và con nhỏ nầy đây tôi thương lắm. Tôi…

Và không đợi cho ông Sáu nói thêm lời nào nữa, thầy Năm vừa rảo bước đi vừa quay lại căn dặn:

- Thôi tôi lên phòng thuốc nghen bác!

Còn em nhỏ kia ở đó chơi lát nữa tan sở qua dẫn đi nghen!

Con Hạnh vui vẻ gật đầu và ‘‘dà’’ một tiếng giọng vừa lễ độ vừa êm dịu khiến cho ông Sáu cũng cảm thấy hài lòng.

Đợi cho thầy phạm nhe đi khuất, con Hạnh tiến sát cạnh giường ông Sáu:

- Như vậy êm rồi đó nghen ba Sáu! Vậy mà còn biểu con đi đâu nữa hổng biết!

Ông Sáu quơ nắm lấy bàn tay nhỏ bé mát rượi của nó:

- Vậy chớ mầy hổng muốn gặp mặt anh của mầy sao?

Con Hạnh xụ mặt xuống:

- Dạ muốn chớ sao không, nhưng nếu ba Sáu còn mạnh kia kìa… và chị Lụa còn ở nhà hay về rồi cà...

Ông Sáu chụp nói chận ngang:

- Nếu tao còn sởn sơ, nếu con Lụa còn ở nhà thì khỏi phải nói. Hôm trước tao gặp thầy giáo cũ của thằng Long thẩy cho biết nó có gởi thơ qua thăm thẩy, tao tính để đưa mầy đi Vĩnh Long gặp thằng anh của mầy, vì thế nào nó cũng biết ít nhiều về chỗ ở của thím Hương và… thầy Giáo Tư.

Nói đến đây, ông Sáu thở dài:

-... Lụi đụi kế xảy ra vụ con Lụa đi mất biệt, rồi tao đau ốm như vầy.

Con Hạnh lại than thở:

- Hổng biết chị Lụa chỉ đi đâu mất tiêu… hay là chị bị thằng cha đó bắt bán cho chà và để đem cho xáng ăn hả ba Sáu?

Ông Sáu nhăn mặt:

- Bậy nà. Vì nó chưa dìa nên tao mới lo cho mầy, rủi ro tao có bề gì... còn một mình bơ vơ thì sao? Mầy có qua bên thằng Long tao mới yên tâm được. Tao ở đây thì yên phận rồi vì đã có... nhà nước bao cho hết và thầy phạm nhe hồi nãy coi bộ cũng tốt lắm.

Thấy con Hạnh có vẻ ủ ê, ông Sáu cũng xốn xang trong lòng. Tuy thế, ông ta ráng làm tỉnh nói thêm:

- Để chiều nay tao đưa tiền, mơi mầy đón xe đi qua bển sớm đi. Sau này, nếu trời còn để tao sống, mầy có dịp nào trở lại đây tới thăm tao cũng được.

Vừa lúc đó thầy Năm quay trở lại, chích cho ông Sáu một mũi thuốc, căn dặn ông ta một vài điều rồi nắm tay con Hạnh:

- Thôi tới giờ đóng cửa rồi. Cháu theo qua về nhà ăn cơm.

Con Hạnh nhìn ông Sáu thắc mắc:

- Còn ba Sáu... làm sao khuấy sữa hay nấu cháo cho ổng ăn?

Thầy Năm sốt sắn đáp:

- Cha con nhỏ này nó lo quá! Ở nhà thương nầy có đủ hết, với lại qua có dặn riêng mấy anh lao công phải chăm nom kỹ lưỡng mọi việc cho bác...bác Sáu.

Nhận thấy con Hạnh còn bịn rịn, thầy lôi nó đi:

- Chiều qua dẫn cháu vô nữa mà! (và quay sang bác Sáu) Thôi bác ở lợi nghĩ cho mau mạnh nghen!

Ông Sáu nhỏm đầu lên:

- Dạ cám ơn thầy, thiệt tui làm phiền thầy nhiều quá...

Thầy Năm gạt ngang:

- Ối chút đỉnh mà bác!

Con Hạnh vừa ngó ngoái lại ông Sáu, nước mắt rưng rưng...

Buổi chiều con Hạnh theo thầy Năm trở vô thăm ông Sáu. Ông ta muốn con Hạnh đi qua Vĩnh Long vào chuyến xe chiều nhưng thầy Năm nghe lỏm được liền ngõ ý cản lại.

Theo thầy, con Hạnh đi chuyến xe chiều ấy có nhiều điều bất tiện: qua tới Vĩnh Long trời tối khó kiếm chỗ thằng Long ở trọ, hay chỗ trường nó học, và rủi kiếm chưa ra, con nhỏ phải chịu cảnh bơ vơ một thân một mình không nơi nương tựa trong suốt một đêm ấy thì tội nghiệp cho con nhỏ lắm!

Thầy Năm nói thêm: phải chi gặp ngày chúa nhựt thầy sẵn lòng đưa con Hạnh qua tới bển hỏi thăm đến chốn cho vững bụng hơn. Nhưng ông Sáu có ý không muốn nhờ nhỏi thầy quá nhiều, đồng thời ông ta cũng mong sao con Hạnh gặp được anh nó sớm ngày nào tốt ngày nấy,..

Nếu ông ta bức rức về sự biệt tích của con Lụa bao nhiêu thì ông ta cũng lo âu cho số phận của con Hạnh bấy nhiêu.

Sợ không qua nổi cơn bịnh vì sức già yếu, ông Sáu mới hối thúc con Hạnh qua Vĩnh Long kiếm anh nó, tuy biết trước rằng một khi con nhỏ đi rồi ông ta sẽ trơ trọi biết bao nhiêu.!

... Thấy mãn giờ cho thăm bịnh, ông Sáu móc túi mở gói giấy dầu nhỏ ra đếm bốn tờ giấy năm đồng trao cho con Hạnh:

- Đây nè, mày cầm lấy số tiền nầy mơi đi xe và mua bánh trái gì đó ăn lót dạ. Nhớ giữ cho kỹ đó nghen... mầy bỏ vô túi rồi lấy kim ghim miệng lại, chớ hông thôi nó rớt bất tử hay bị móc túi dọc đường dọc xá thì nguy đa!

Con Hạnh nhón chân ghé đầu nhìn kỹ vào phía trong gói giấy dầu trên tay ông Sáu. Nó lấy tay vạch moi ra để xem trong ấy còn lại bao nhiêu tiền.

Ông Sáu cất vội gói giấy xuống dưới gối, rồi làm bộ cự nự:

- Mầy làm cái gì vậy? Nè, cầm tiền cất đi chớ mầy bắt tao... bưng dưng như vầy hoài sao hả?

Con Hạnh ấp úng đáp:

- Ba Sáu còn năm đồng làm sao đủ xài...

Ông Sáu chắc lưỡi:

- Thây kệ tao mà! Mày lo phần mầy cho đủ đi đến nơi đến chốn là tao mừng rồi… Còn tao ở đây có thầy phạm nhe, tao coi bộ thẩy biết thương người lắm, nếu sau nầy tao có thiếu hụt năm ba đồng tao sẽ cạy gỡ thẩy cũng chẳng sao. Cầm tiền cất vô túi đi mầy, hông thôi tao nổi nóng... chết bất tử đa!

Con Hạnh run run đỡ lấy bốn tờ giấy rồi cầm yên trên tay, một ít lâu sau nó mới cẩn thận gấp lại làm tư nhét vào túi.

Ông Sáu ngùi ngùi căn dặn nó thêm

- Mầy đi thì cũng ráng coi chừng xe cộ, nếu hổng biết cái gì thì lựa người nào tử tế... à, mầy lựa mấy người nào trọng tuổi hay ông già bà cả gì đó hỏi thăm họ. Cần nhứt là đi cho đến nơi đến chốn chớ đừng nghe aị xúi biểu mời mọc gì hết... Thôi, mầy ráng chịu khó chuyến nầy để gặp mặt anh mầy, dù sao có anh có em vẫn vững bụng hơn...

Ngừng lại giây để thở, ông Sáu chép miệng nói tiếp:

-... Và biết đâu chừng mầy sẽ dìa sum hiệp với thím Hương.

Nghe nhắc đến thím Hương con Hạnh xụ mặt xuống, nó không quên má nó đã bỏ bê hai anh em, bán sạch hết đất vườn để theo thầy Giáo Tư. Cái điệu đó, làm sao nó về ở chung với hai người lớn ấy cho êm ấm vui vẻ được!

Nó muốn nói hết những điều đó cho ông Sáu nghe nhưng rồi lại nín thinh.

Liếc thấy vẻ mặt của con Hạnh không có nét gì xao xuyến khì nghe nhắc đến chuyện về ở chung với thím Hương, ông Sáu cũng thấu hiểu phần nào tâm trạng của nó. Ông ta thở dài rồi nói bâng quơ:

- Thiệt kỳ... tao nuôi nhằm hai đứa bây, tánh nết đứa nào không giống đứa nào ráo, mà đứa nào đứa nấy tao coi bộ cũng… hổng vừa hết!

Thôi thầy Năm đã tới kia kìa, để tao nhờ thầy ‘‘chứa’’ mầy trong đêm nay để mai mầy đi sớm.

... Vừa tới nơi, thầy Năm đã bô bô lên tiếng Ị

- Cha, hai cha con dặn dò cái gì dữ vậy? Bác Sáu, bác thấy trong mình thế nào, có khoe khỏe hơn chút xíu nào hông?

Ông Sáu ráng ngồi nhổm dậy

- Dạ cám ơn thầy Năm, nhờ thầy chích cho một mũi thuốc hồi sáng nên bây giờ thấy đỡ lắm. Và bởi vậy nên tui mói đủ sức nói ba điều bốn chuyện với con Hạnh tự nãy giờ đây...

Thầy Năm day qua phía con Hạnh:

- Còn con nhỏ nầy, mai đi sớm chớ?

Ông Sáu vội đỡ lời:

- Dạ tui cũng vừa bàn với con Hạnh đây... Dạ tui tính... cậy thầy một chuyện này nữa nhưng hổng biết thầy có rảnh rang...

Thầy Năm chắc lưỡi:

- Có cái gì thì bác nói đại đi hổng được sao! Bác đừng e ngại gì hết; đối với ai cũng vậy, hễ tôi giúp được điều chi là tôi làm liền chớ không so đo gì hết bác à... Bác quen tôi lâu rồi bác sẽ rõ bụng tôi.

Nghe thầy Năm nói chí tình như vậy, ông Sáu mới hết ngại ngùng:

- Hổng dám nào nhờ thầy, sáng mơi nầy thầy… làm ơn đưa con nhỏ nầy qua bến bắc Cái-Vồn dùm...

Thầy Năm sốt sắng chận lời

- Vậy mà tôi tưởng cái gì! Được rồi, dầu cho bác chẳng nhờ nhỏi tới tôi cũng tính mai này dắt nó qua bển mua giấy xe cho nó đàng hoàng, và gởi gấm nó luôn cho mấy anh lơ xe... như vậy mình mới vững bụng được phải hông bác Sáu?

- Dạ phải. Thiệt thầy tính toán kỹ lưỡng quá, trên đời tui chưa gặp ai vui vẻ bặt thiệp như thầy (ngừng lại một giây, ông Sáu rụt rè nói tiếp). Vậy mà sao thầy... vẫn ở trơ trọi một thân một mình, chưa chịu lập gia đình...

Thầy Năm có dáng trầm ngâm rồi nhún vai đáp

- Chẳng nói dấu gì bác, tôi cũng đã lập gia đình một lần rồi nhưng rốt cuộc rồi… không ăn thua gì hết, đường ai người nấy đi. Tôi bị một lần đó tới bây giờ còn thấy... ngán tới cần cổ. Rất may là hồi đó tôi chưa có con cái gì, chớ nếu lùm đùm lề đề ba bốn đứa thì khổ cho bầy trẻ lắm... Bởi vậy cho nên tôi thấy con nhỏ nầy tôi thương lắm (thầy chỉ con Hạnh)...

Ông Sáu ráng lựa lời để đẩy đưa câu chuyện:

- Thầy nói vậy chớ ở đời cũng có năm bảy hạng đàn bà, có kẻ xấu người tốt chớ bộ ai cũng xô bồ xô bộn như nhau hết sao! Người tử tế như thầy thì thiếu gì nhà đàng hoàng người ta muốn đem con gái đến dưng, chắc thầy... còn nhắm nhía thiệt hơn chớ gì...

Thầy Năm mỉm cười

- Bác nói làm như tôi còn trai tơ nheo nhẻo mới ra lò! Và cái thứ đàn ông... u trệ như tôi, đàn bà họ thấy dạng dạng cách năm sáu cột dây thép là họ chạy tét rồi!

Nói đến đây, thầy cúi mặt xuống xem giờ ở đồng hồ đeo tay rồi nhắc ông Sáu luôn:

- Thôi cũng gần mãn giờ làm chiều rồi. Bác có dặn em nhỏ cái gì nữa thì nói luôn đi, để lát nữa tôi trở lại dẫn nó về bên nhà cho nó nghỉ rồi sáng mai sớm tôi lãnh phần đưa nó qua bến bắc kiếm xe đi đàng hoàng, việc này có tôi thì bác kể như vững bụng đi!

Ông Sáu xuýt xoa

- Dạ cám ơn thầy Năm nhiều quá. Như vậy dầu cho tui có nhắm mắt tui cũng được yên tâm về phần con nhỏ này.

Thầy Năm trợn mắt làm bộ cự nự:

- Nói bậy hoài! Làm cái gì mà chưa chi bác trối trăn nghe ghê quá vậy! Bộ bác không tin tôi... săn sóc chạy cho bác được mạnh như thường sao!

Rồi không đợi cho ông Sáu lên tiếng phân trần, thầy Năm tất tả bỏ đi đến thăm mấy con bịnh ở phía cuối phòng.

... Ông Sáu quay qua nắm lấy tay con Hạnh:

- Nè Hạnh, như vậy mầy khỏi phải lo gì hết về chuyện đi đường đó nghen. Thầy Năm phạm nhe thẩy lãnh phần đưa mầy đi tới bến xe... Mầy qua bển, gặp thằng Long rồi thì nhớ viết thơ qua cho tao hay...

Con Hạnh rưng rưng nước mắt:

- Con ở bên này, rủi Ba Sáu có chuyện gì thì làm sao con biết được.

Ông Sáu cau mày:

- Tao mà có... chuyện gì nữa! Mầy cứ lo phận mầy đi, có cái gì thì tao sẽ liệu sau chớ bây giờ tao cũng chẳng làm sao nói trước được.

Thầy Năm đã trở lại và đứng yên nhìn ông Sáu và con Hạnh. Thấy vậy ông Sáu bảo con nhỏ:

- Chắc tới giờ rồi, thôi mày ráng đi cho mạnh giỏi. Sau nầy nếu Trời Phật cho tao còn sống năm ba năm nữa thì thế nào mình cũng có dịp gặp nhau...

Thầy Năm bước tới níu tay con Hạnh:

- Cháu có cần nói gì với bác Sáu đây thì nói luôn đi, chớ hông thôi sáng ngày mai mình đi luôn chớ hổng kịp trở vô đây nữa đâu.

Con Hạnh nhìn trân ông Sáu mắt chớp lia, môi mấp máy nhưng không sao thốt được nên lời.

Thầy Năm thấy vậy cảm động lây và thầy vội hối con Hạnh:

- Ủa sao nín thinh vậy cháu? Bộ hai cha con hết chuyện ‘‘tâm sự ’’ với nhau rồi hả?... Vậy cháu... từ biệt bác Sáu đi rồi qua với cháu đi về chớ đã tới giờ nhà thương đóng cửa đó cháu.

Con Hạnh mắt không rời ông Sáu, giọng nghẹn ngào

- Ba Sáu còn căn dặn con gì nữa hông..

Ông Sáu chớp mắt mấy cái, gượng nói đùa:

- Dặn gì nữa, nội bấy nhiêu đó cũng đủ rồi.

- Thôi con đi với thầy Năm, Ba Sáu ở lại dưỡng bịnh cho mau mạnh...

- Ờ, thôi mầy đi... mạnh giỏi nghen!

Thầy Năm thấy cần sớm chấm dứt cảnh lưu luyến ấy, thầy lôi con Hạnh đi và day qua nói với ông Sáu:

- Bác Sáu nằm nghỉ nghen. Sáng mai tôi đứa con Hạnh đi rồi về sẽ vô thăm bác liền. Bác cứ yên tâm lo dưỡng bịnh chớ đừng nghĩ ngợi bao đồng gì hết cho thêm lao tâm tốn trí. Việc con Hạnh thì đã có tôi đây rồi.

Ông Sáu chỉ lí nhí mấy tiếng cám ơn thầy Năm rồi ngồi dựa lưng vào thành giường sắt nhìn sững theo con Hạnh.

Con nầy cũng vừa bước vừa ngoái đầu trông lại phía ông Sáu.

Nó muốn khóc òa lên nhưng cố kèm giữ lại vì có thầy Năm đi bên cạnh.

... Rồi hình dáng nhỏ bé thân yêu của con Hạnh cũng khuất mất sau khuông cửa ở cuối phòng bịnh. Như không cần phải giữ gìn gì nữa, ông Sáu đưa tay quẹt đôi dòng nước mắt bắt đầu tuôn lăn trên đôi gò má nhô xương…

Thầy Năm tất tả chạy đến phòng bịnh của ông Sáu và hớn hở đưa ra một phong thơ đã xé ra rồi:

- Bác Sáu ơi có tin mừng! Con nhỏ nó đã qua tới bển gặp thằng anh của nó rồi và nó viết thơ qua cho tôi với bác hay đây nè!

Ông Sáu bò rột dậy run run đưa tay đỡ lấy bao thơ, móc tờ giấy ở trong ra... nhưng rồi ông ta lại trao trả cho thầy Năm:

- Đâu thầy làm ơn đọc cho tui nghe coi nó nói, cái gì... Mắt mũi tui lem nhem như vầy nên ngó vô thấy như đám rừng...

Thầy Năm cầm lấy lá thơ, vui vẻ đọc một hơi cho ông Sáu nghe.

Đại khái, con Hạnh cho biết nó đã tìm ra anh nó và hỏi thăm coi ‘‘ba Sáu đã được mạnh chưa’’ cùng ‘‘gởi lời cám ơn thầy Năm ăn ở thiệt tốt’’.

Nghe xong, ông Sáu cảm động hỏi lại thầy Năm một câu quá thừa:

- Vậy ra con nhỏ nó qua tới bển bình yên rồi hả thầy? Cha làm mấy bữa nay tui lo quá cỡ...

Thầy Năm cười đáp, giọng pha đôi chút khoe khoan

- Đó tôi nói không sai bác giao nó cho tôi là êm hết. Con nhỏ coi vậy mà khôn ngoan và biết điều quá, nó qua tới bển là lo gởi thơ qua liền!

- Dạ bề gì nó cũng là con nhà khá giả được dạy dỗ và cho đi ăn học đàng hoàng... Bởi vậy, trước đây tuy tui chứa nó, mến nó nhưng tui nghĩ hoài là mình không thể nào đủ sức nuôi cho nó nên vóc nên người được!

Sợ ông Sáu kê lể lôi thôi nữa, thầy Năm vội trao trả lại bức thơ cho ông ta:

- Thôi bác cất đi rồi trả lời cho nó liền chớ hông thôi nó mong tin tức của bác tội nghiệp! Để tôi đi lấy giấy viết sẵn cho bác...

Ông Sáu lắc đầu cản lại:

- Khoan đã thầy Năm… Tui tính không nên trả lời cho nó làm chi...

Thầy Năm trợn mắt:

- Coi sao lạ vậy? Nó đợi tin bác mòn hơi mút con mắt ở bễn á!

Ông Sáu cúi đầu thở dài

- Tui cũng biết như vậy chớ chẳng phải không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tui thấy mình nín thinh luôn hổng chừng còn có ích lợi cho nó hơn. Như vậy con Hạnh nó tưởng đâu tui chết rồi và nó hết ham muốn qua bên nầy nữa để rồi bắt buộc phải dìa ở chung với má nó. Dầu sao, thím Hương cũng đủ sức nuôi cho nó đi ăn học hơn là tui đó thầy Năm à!

Thầy Năm có vẻ nghĩ ngợi ;

- Bác nghĩ như vậy cũng có chỗ phải… nhưng cái điệu này, tôi cũng… nín thinh luôn như bác, chớ chẳng lẽ tôi viết thơ qua trả lời cho con Hạnh mà không đá động gì đến bác một hàng một chữ nào hết thì... kỳ lắm. Cha, chắc con nhỏ ở bển nó trách tôi hung lắm đa!

Ông Sáu chắc lưỡi:

- Thiệt cái gì tui cũng làm phiền thầy Năm hết...

Thầy Năm nói lấn át đi:

- Ối thôi dẹp cái chuyện đó qua một bên, phải chi con Hạnh nó không đi đâu hết, sau khi bác mạnh rồi tôi dám xin bác cho nó ở luôn với tôi lắm. Tôi thấy con nhỏ dể thương quá...

Đến đây, thầy có vẻ trầm ngâm rồi rầu rầu nói tiếp

- Chắc bác Sáu biết rồi là tôi cũng đã có một đời vợ rồi, nhưng sau đó con vợ tôi... không biết nó chê bai tôi điều gì hay là say mê một người đàn ông nào khác mà nó cuốn gói dông mất không nói một lời một tiếng...

Ông Sáu tò mò hỏi vô:

- Sao thầy hổng cự nự bên đàng gái coi sao họ để kỳ vậy?

Thầy Năm nhún vai:

- Thôi bác ơi, tôi nghĩ đến cái nước đó dầu mình có làm tầy quầy ra thì thêm buồn, thêm xấu chớ ích lợi gì... Với lại bên nhà cha mẹ vợ tôi họ cũng...chưng hửng như tôi chớ bộ họ а tòng xúi biểu con gái làm bậy hay sao mà mình trách người ta được!

- Thiệt thầy dễ đãi quá!

Thầy Năm hăng hái nói tiếp:

- Bởi vậy bây giờ tôi như... chán ngán sự đời! Thôi con đàn bà nó dang mình ra thì mình sống cu ky cho... khỏe vậy! có điều bây giờ tôi thấy đứa nào mồ côi không cha không mẹ, hay là bị gia đinh hất hủi tôi thương lắm. Bác Sáu nghĩ coi: nếu trước đây tôi ăn ở với con vợ tôi có một vài đứa con... rủi tôi chết đi bất tử rồi lại gặp thứ đàn bà trời ơi đất hỡi đó, thì thử hỏi mấy đứa nhỏ ra sao?

- Thầy nói quá lố như vậy chớ đâu có đến nỗi tệ như vậy, dầu hèn cũng thể...

Thầy Năm không để ý đến lời ông Sáu nên cứ nói lướt tới

- Nếu ông trời ổng khiến cho tôi lâm vào cảnh đó thì mấy đứa nhỏ kia có phải sống cù bơ cù bất hay không. Và tụi nó cũng sẽ như con Hạnh và con gì... cũng con nuôi của bác mà đi mất đó?

Ông Sáu thở ra, đáp nho nhỏ

- Con Lụa.

- Ờ con Lụa. Có phải tụi nó sẽ bị nguy nan khốn đốn hay không?

Rồi sau này tụi nó lớn lên thì chỉ có nước đi móc túi, đi ăn cắp ăn trộm, đi làm điếm... cả ngàn đứa mới có một vài đứa được... ông trời ngó ngoái lại nên gặp được người tốt bụng cứu vớt nuôi nấng như bác đã đùm bọc con Hạnh và con Lụa, chớ bộ đứa nào đứa nấy cũng may mắn như vậy hết sao? Đọ, tôi thường nghĩ điều ấy nên tôi thấy con Hạnh là tôi... để ý liền.

Ông Sáu não lòng thở dài

- Thầy nhắc tới làm cho tui thêm lo thêm... rầu. Con Hạnh đi rồi mơi chiều tui ra khỏi nhà thương nay dìa… quanh đi quẩn lại có một mình! Thiệt có hai đứa nó thì lo, mà hổng có hai đứa nó thì... xốn xang trong bụng quá, nhứt là một khi con Hạnh đã yên phận còn con Lụa hổng biết nó ra sao...

Thầy Năm sốt sắng nói:

- Chuyện nầy tôi tính để hôm nào bác mạnh khỏe hẳn hòi, khi sắp ra nhà thương tôi mới bàn với bác, nhưng thôi sẵn dịp nầy tôi nói luôn!..

- Cha, chuyện gì sao tui coi bộ thầy đắn đo quá vậy? Tui đội ơn thầy quá nhiều, vậy có điều gì thầy cứ nói đại hổng sao đâu mà!

- Chắc bác dư rõ tánh của tôi hay... thiệt tình lắm. Tự hổm nay được biết hoàn cảnh của bác như tôi vậy lấy làm… ái ngại, bởi vậy một khi bác đi về rồi bác có cần… chút đỉnh tiền nong bác cứ hỏi tôi. Đây là chỗ anh em mình giúp đỡ nhau...

Ông Sáu lắc đầu lia lịa:

- Ý thôi thầy Năm...

- Bác để tôi nói hết cái đã: mặt khác, nếu sau nầy bác có tính buôn bán làm ăn cái gì mà cần chút đỉnh vốn thì bác cứ hỏi tôi. Nhiều thì hổng có chớ đôi ba ngàn trở lại thì lúc nào tôi cũng sẵn sàng.

Ông Sáu lại lắc đầu:

- Thầy giúp tui quá đổi rồi tui đâu dám thọ lãnh thêm nữa...

Thầy Năm gạt ngang

- Chưa hết đâu, tôi còn tính cách dò la tìm kiếm con Lụa cho bác nữa.

Ông Sáu ngồi thẳng người lên, hấp tấp nói

- Dạ cái đó thì khỏi nói tui cũng chịu liền. Mà thầy mắc đi làm việc nhà nước như vầy thì làm sao có rảnh...

Thầy Năm vui vẻ đáp

- Tôi có cách nầy đem bàn với bác coi được hông: tôi tính gởi thơ lên nhà báo ‘‘Điền-Tín’’ nhờ họ đăng dùm tin kiếm con nhỏ để coi bà con cô bác ở khắp nơi có ai thấy nó không...

- Dạ đăng nhưt trình như vậy... hổng biết có tốn tiền hông thầy?

- Tốn chút đỉnh mà ăn thua gì! Tôi còn tính treo một số tiền thưởng, tiền sở phí xe cộ thì đúng hơn cho người nào đưa con nhỏ về hoặc chỉ điểm mình tìm ra con nhỏ…

-Thầy nhắm đặt tiền thưởng đó bao nhiêu vậy?

- Đáng lẽ thì phải kha khá người ta mới chú ý nhưng mình chỉ đứa ra một số ‘‘phải quấy ’’ độ tám chín trăm một ngàn đồng...

Ông Sáu le lưỡi lắc đầu

- Sao nhiều dữ vậy thầy? Tui tưởng mình phải quấy người ta chừng đôi ba trăm tiền xe pháo là được. Thầy đặt tiền thưởng in ít thì sau này tui mới đủ sức huờn lại...

Đến lượt thầy Năm cự nự ông ta:

- Bác sao kỳ quá! Việc này xin bác để tôi lo hết ráo trọi, chớ bộ tôi bắt bác phải trả tiền lại cho tôi hay sao mà bác phải thắc mắc nhiều hay ít...

Ông Sáu có vẻ thiểu não:

- Thầy Năm, thầy đừng cằn nhằn tui tội nghiệp. Tui biết cái bụng thầy muốn lo lắng cho tui, nhưng nếu sau nầy tui hổng có huờn cho thầy đồng xu cắt bạc nào hết đi nữa thì lại càng... xốn xang vì số tiền kia. Khi không thầy phải chịu tốn hao như vậy...

- Sao bác lại nghĩ lạ lùng vậy? Bộ số tiền ấy quá mắc hơn con nhỏ hay sao?

Ông Sáu thở dài chịu thua:

- Thầy hỏi như vậy thiệt tui hết đường trả lời! Nhưng thầy liệu coi mình đăng nhựt trình như vậy rồi có kiếm ra con Lụa hông thầy?

Thầy Năm cườ đáp:

- Thì... bây giờ chẳng lẽ mình khoanh tay ngồi chịu trận, bởi vậy tôi mới nghĩ ra cách... cầu âu đó. Nói là nói vậy chớ khi có báo đăng rồi thì có cả trăm cả ngàn người ở khắp lục tỉnh đọc biết và chú ý tới, như thế đó có phải hơn là chỉ có vỏn vẹn tôi với bác... ngồi một chỗ dò kiếm con nhỏ hay sao?

- Mà thầy Năm à, mình đăng nhựt trình cách nào cho thiên hạ họ biết mặt mày vóc vạc con Lụa được hả thầy?

Thầy Năm chắc lưỡi vỗ trán:

- Thiếu chút nữa tôi quên hỏi bác điều đó! Bác còn giữ tấm hình nào của con Lụa không bác?

Ông Sáu thở dài

- Dạ cái vụ đó thì không ngơ rồi! Thầy nghĩ coi nó còn con nít mà lại ở nhà quê nhà vườn, quần áo còn hổng có mà bận cho lành lặn thì làm sao ông già nó dám tính tới chuyện dẫn nó ra chợ chụp hình chụp hiếc để đem dìa lộng kiến treo chơi! Ở trong tui, chỉ có nhà nào dư ăn dư để thì mấy ông già bà cả người ta mới tính tới chuyện chụp hình để sau này có hình cho con cháu nó thờ vậy thôi...

Thầy Năm mỉm cười hỏi thêm:

- Vậy chớ bác có nhớ mặt mày hình dáng của con Lụa có cái gì đặc biệt mà người ngoài họ dễ nhận được, chẳng hạn như nó có mục ruồi, có thẹo, có tật… hay có điểm gì mà mình cho là... không giống ai hết?

Ông Sáu ấp úng đáp:

- Cha thầy hỏi bất tử quá nên tui cũng hổng biết đường đâu trả lời... Thầy để thủng thẳng tui nghĩ lại coi... chớ từ hồi trước, tuy là nuôi nấng nó trong nhà nhưng mình dè đâu có ngày phải ‘‘tả’’ hình dáng nó để đăng nhựt trình như vầy mà để ý để tứ!

Thầy Năm cười xòa:

- Thôi bác ráng nhớ kỹ lại đi rồi cho tôi biết gấp đó nghen. Mình gởi đăng báo sớm được ngày nào tốt ngày nấy và tôi tính cho đăng luôn ba bốn ngày liền để cho bà con cô bác xa gần họ có dịp đọc thấy lời rao của mình.

Ông Sáu ngồi thừ mặt ra như không chú ý đến lời của thầy Năm, bổng ông ta vỗ tay xuống đùi rồi hấp tấp kêu lên:

- Thầy Năm ơi, tui nhớ ra rồi!

- Nhớ sao đó bác?

- Tui nhớ con Lụa có một mục ruồi nhỏ ở gần… ở gần chót môi, chỗ gần dưới càm đây nè (vừa nói ông ta vừa đưa ngón tay chỉ nơi mặt mình).

Thầy Năm gật gù:

- Ờ như vậy cũng là một điềm đặc biệt rồi. Bác ráng nhớ kỹ nữa coi còn cái gì là lạ khác không?

Ông Sáu lắc đầu cười:

- Dạ... chắc hết rồi thầy Năm! Hay là ngoài ra con Lụa còn có đồng tiền nơi gò má, mà khi nào nó cười mình mới thấy, với lại hồi còn ở đây khi thì nó buông tóc xỏa, khi thì nó bới đầu tóc ‘‘trứng cu’’. Tui lại nghe nó nói sẽ mua kẹp, kẹp tóc bắt chước theo con Hạnh...

- Ý cha, cái điệu đó ai biết đường đâu mà nhận!Thôi để tôi đăng lên báo đại khái như vầy: bà con cô bác ai thấy một đứa gái trạc độ mười tuổi tên Lụa, có nốt ruồi gần nơi khóe miệng, má lúm đồng tiền, xin vui lòng cho tin hoặc dẫn đến… v.v… sẽ xin hậu tạ một ngàn đồng. Tôi để chỗ ở của tôi cho họ dễ gởi thơ hoặc tìm tới... bác nghĩ như vậy có được hông?

Ông Sáu gật dầu lia lịa:

- Dạ như vậy được quá cỡ rồi! Thôi trăm sự tôi nhờ thầy hết. May ra nhờ phước đức của thầy, con Lụa dìa đây được tui... đội ơn thầy hổng biết đâu mà kể...

Thầy Năm gạt ngang:

- Bác mà nói cái mửng đó nữa tôi giận lắm nghen! (rồi thầy nói lảng ra). Theo tôi vài ba bữa nữa bác có thể ra về được rồi, chừng ấy tôi sẽ kiếm sẵn ba mớ thuốc bổ, để bác phục sức lại cho mau.

Ông Sáu cảm động, giọng run run:

- Thiệt chuyến này tui tưởng xui xẻo cùng mình té ra lại hóa ra hên, nếu tui không gặp được thầy thì giờ nầy có lẽ tui ra nằm ngoài kia rồi! Ông ta vừa nói vừa hất hàm chỉ về phía nghĩa địa công ở gần bên cạnh nhà thương...