- 3 -
Sáng hôm nay trời cứ ui ui hoài. Ánh mặt trời như không đủ sức lóe lên giữa những đám mây đen ùn ùn kéo về mỗi lúc một thêm dày đặc,
Gió từ ngoài sông cái thổi vô nghe lành lạnh.
Thím Hương xách giỏ định đi chợ nhưng rồi lại quay trở vô đứng dựa cột nơi hàng ba ngóng nhìn ra phía mặt sông. Một dề lục bình trôi mau trên dòng nước và trồi lên hụp xuống theo những lượn sóng dồi liên miên làm thím bất giác thở dài...
Anh Giáo Tư từ trong nhà đi ra, rón rén đứng phía sau lưng thím lúc nào thím cũng chẳng hay. Thấy vậy, anh Tư kề miệng gần sát vào tai thím hù một tiếng làm thím giựt mình quay phắt lại.
Anh Tư cười xòa:
- Em làm cái gì mà đứng... chết trân ở đó vậy? Người ta ra cả tiếng đồng hồ mà cũng không hay!
Thím Hương cau mày cự nự:
- Anh quỷ nầy làm người ta hết hồn hết vía! (Nhưng rồi thím lại dịu giọng nói tiếp)… Em tính đi chợ cho sớm nhưng thấy trời chuyển mưa đen nghịt nên ngán quá hết muốn đi.
Anh Tư cúi xuống lấy cái giỏ xách, liệng vô nhà:
- Mưa gió sắp tới ầm ầm mà đi chợ nổi gì! Thôi bữa nay trong nhà có mắm ăn mắm có muối ăn muối chớ anh hổng cho em đi đâu hết.
Thím Hương nhìn anh ta cười mỉm:
- Rồi tới trưa ngồi trước mâm cơm anh hổng được phép rên gì hết đó nghen! (chợt thấy anh Tư vận độc có cái xà rong lụa, với chiếc khăn bàn lông vắt nơi cổ, thím chắc lưỡi kêu lên)... Trời, sao anh dám ở trần trùi trụi vậy! Rủi trúng gió cảm rồi sao! Vô lấy áo bận thêm đi anh,
Anh Tư cười dòn
- Ối hề hấn gì mà em lo hổng biết! Sức anh... thiên lôi đả bảy búa cũng trấm trơ trấm trất chớ đừng nói gì thứ trời giông gió như vầy...
Vừa lúc ấy cơn mưa đã ào tới.
Ngoài đường, bốn năm đứa học trò nhỏ đội cặp sách lên đầu vừa chạy vừa kêu réo nhau ríu rít.
Thím Hương nhìn miết theo bày trẻ, nét mặt bỗng trở nên ủ ê. Anh Tư liếc thấy như vậy cũng đâm ra ngượng ngập đứng im chớ không dám cười nói bô bô như lúc nãy nữa.
Lũ trẻ đi khuất rồi mà thím Hương vẫn còn thẫn thờ ngó mong ra khoảng trời mưa gió.
Anh Tư rụt rè lên tiếng:
- Thôi em bước xê vô chớ hông thôi gió lớn mưa tạt vào ướt mình mẩy hết.
Thím Hương lặng lẽ bước lùi vào phía trong vách.
Bỗng thím ngước mặt lên hỏi anh Tư:
- Sao anh, tự hổm nay... anh có được tin. gì của mấy đứa nhỏ hông? Chắc anh chưa dò ra manh mối gì về chuyện con Hạnh bỏ trường đi hết hả?
Anh Tư có vẻ lúng túng:
- Thì anh cũng... lo hỏi thăm hỏi nom gắt lắm và mười phần thì kể như đã nắm được... sáu bảy phần kết quả rồi lận. Anh tính để khi nào biết chắc chắn chỗ ở của con nhỏ anh sẽ nói cho em rõ, chớ bây giờ… xì trước cho em hay, em chộn rộn chẳng ích gì.
Thím Hương hỏi liền:
- Nói vậy anh đã phăng ra rồi hả? Sao anh nầy ác quá, anh hổng cho em hay để em yên lòng.
Anh Tư, vốn đã nhận được bức thơ của thằng Long báo tin con Hạnh đã tìm qua ở chung với nó nên trả lời một cách… tỉnh khô:
- Ác khỉ gì! Anh thương em nên anh mới lặng thinh như vậy đó. Em nên tin anh đi: hễ khi nào anh nói có là có chớ không sai chạy chút xíu nào hết!
Thím Hương tươi mặt lại, đưa tay véo nhẹ vào vai anh ta:
- Đến nước nầy, dầu thế nào đi nữa thì em cũng phải… ráng mà tin anh chớ sao!
Anh Tư nhích người ra, cự nự:
— Em nói cái giọng đó... mích lòng lắm nghen! Sao anh... hổng ưa em nói câu đó chút xíu nào hết. Em làm như anh là tay... điếm đàng, còn em là con gái mười sáu mười bảy tuổi bị anh rù quến dụ dỗ bỏ nhà ra đi vậy!
Thím Hương sấn tới cú nhẹ lên đầu anh ta!
- Cái anh mắc toi nầy hễ em nhắc tới là anh kiếm chuyện đặt điều nọ kia thấy ghét quá!
Anh Tư chép miệng thở dài:
- Thiệt anh đeo đuổi theo em hoài như vầy nhiều lúc anh thấy... xấu hổ với lương tâm quá. Người ngoài họ hổng biết họ nói chắc anh sung sướng lắm! Anh nói có đất trời làm chứng,..
Thím Hương vội đưa tay bịt miệng anh ta lại, nói một hơi:
- Tại em, tại em hết! Tại em mê anh, theo anh... em chịu hết mà!
Anh Tư thở ra, nửa như trút bỏ một gánh nặng, nửa như tỏ vẻ chán ngán.
Thím Hương vô tình lại nhắc hỏi về mấy đứa con:
- Còn thằng Long nó vẫn đi học như thường chớ anh?
Anh Tư bực mình đáp xẳng:
- Chớ bộ em vái nó bỏ đi như con kia nữa sao!
Thím Hương vội nói đỡ:
- Thì... lâu quá không biết tin tức gì về nó nên tiện việc em hỏi thăm luôn vậy mà. Anh sao hay nổi nóng quá hà. Vuốt giận đi cưng...
- Anh đã nói cả ngàn cả muôn lần là em khỏi phải lo gì hết. Thằng Long nó vẫn ăn học như thường. Trong hai đứa nhỏ, anh coi bộ thằng đó được và vì vậy anh càng phải ráng săn sóc nó cho nên thân nên người với thiên hạ.
Thím Hương nói đẩy đưa theo
- Ờ thằng đó tự hồi nào tới giờ nó siêng năng dễ dạy lắm...
Vừa lúc ấy, một cơn gió lớn thổi hắt cả loạt mưa vào. Anh Tư vội ôm lấy thím Hương đẩy vào trong nhà, tiện tay đóng luôn cửa lại.
Thím Hương nhìn tóc tai mình mẩy anh Tư ướt đẫm nước mưa nên kêu lên:
- Mèn ơi, anh ướt mẹp hết trơn hết trụi đây nè. Anh mau mau vô đây để em lau cho hông thôi lỡ cảm chết.
Vừa nói thím rút chiếc khăn lông nơi cổ anh Tư xuống và vừa chậm vừa lau lia lịa trên mặt trên tóc anh ta, miệng thì chắc lưỡi hít hà liền liền.
Anh Tư mỉm cười vuốt nhẹ lưng người yêu:
- Còn em, em cũng ướt áo... dính da đây nè! Thôi em vô thay áo đi (rồi anh ta nheo mắt cười rất tình) và nếu em có thấm lạnh thì để anh... ủ cho!
Thím Hương háy xéo anh ta:
- Bộ anh tính bữa nay... hổng ăn cơm hả?
Anh Tư làm mặt nghiêm:
- Cơm nước gì giờ này hả?
Đoạn hai người cặp kẻ đi vô phía trong nhà, mắt không rời nhìn nhau.
Đến cửa buồng chợt thấy con nhỏ ở lui cui quét dọn trong ấy, anh Tư liền hối bảo nó:
- Mầy làm gì đó Năm? Ối trong này rác rến gì đâu mà mầy quét hổng biết! Thôi xuống dưới bếp lo nhúm lửa vo gạo nấu cơm ăn sớm một bữa đi...
Con Năm xách chổi đứng dậy, day qua hỏi thím Hương:
- Dạ, thím hông đi chợ sao thím?
Tự nhiên thím Hương đâm ra xẻn lẻn và để đỡ ngượng thím trả lời đặt một:
- Mưa gió ầm ầm vậy mà đi đâu?
Thấy con Năm tính hỏi nữa, anh Tư lên tiếng chận trước:
- Thì mày cứ lo phần việc cùa mày đi. Bộ thím mày hổng đi chợ một bữa rồi cả nhà nhịn đói hay sao mà sợ. Lát nữa nếu mưa hơi dứt hột, thím mầy đi chợ cũng hổng trễ, mà cùng lắm dỡ ba cái mắm cá lóc ra chưng ăn cũng được.
Con Năm ‘‘dà’’ một tiếng rồi len lét xách chổi đi ra.
Anh Tư còn ráng dặn vói theo:
- Nè Năm, mầy khỏi quét nhà trước nữa nghen! Bữa nay trời mưa, nghỉ quét nhà nghen!
Con Năm lại ‘‘dà’’ một tiếng nữa, rồi đi quẹo tuốt xuống dưới bếp.
Thím Hương nhìn anh Tư, cười lỏn lẻn:
- Coi bộ anh... căn dặn, sai biểu con Năm rành quá!
Anh Tư nhún vai:
- Chớ để nó... lằng nhằng ở đây hoài sao!.. Thôi em thay áo đi chớ hông thôi thấm lạnh chết.
- Còn anh, anh ở trần như vậy hoài hè!
- Ối, trong này kín mít mà lo gì.
Chợt thấy một cánh cửa sổ còn để mở anh Tư vội chạy đến khép lại. Đằng này, thím Hương cũng rón rén xô nhẹ cánh cửa buồng đóng lại và đẩy luôn cái chốt gài. Xong xuôi thím bước lại chiếc tủ đứng mở ra lấy áo thay.
Khi anh Tư quay lại thì thím đang cầm chiếc áo túi mới lấy trong tủ ra che nơi trước ngực chớ chưa kịp mặc luôn vô.
Auh Tư mỉm cười đưa tay ngoắc thím:
- Lại đây em! Mau mau nghe!
Thím Hương vùng vằng cự nự:
- Thì để em xỏ áo vô một chút hổng được sao!
Anh Tư chắc lưỡi:
- Em sao... rắc rối quá. Để chút nữa bận luôn vô hổng được sao? Em không biết tính toán gì ráo...
Thím Hương vừa bận áo vô vừa bước mau lại, nói át đi:
- Anh thiệt là quỷ dịch! Anh làm như chết thèm chết khát từ bảy mươi đời vương vậy!
Anh Tư ngồi xuống mép giường, làm bộ cự nự lại
- Ờ hổng biết ai vậy đó! Em muốn anh.. khai hết không? Em muốn anh la lớn lên… ( đến đây, anh ta ướn giọng to lên).. Hồi tối có người...
Thím Hương đã chạy а tới xô mạnh anh ta té ngữa xuống giường, đoạn thím chồm lên vừa giơ tay tát vô mặt anh Tư vừa đả đớt nhiếc móc:
- Để tui vả tét cái miệng... hay nói bậy nầy nè! Đồ quỷ, đồ ôn... phá người ta, hổng cho người ta ngủ nè!
Anh Tư vừa la ái ái vừa cười phá lên. Bỗng anh ta nín bặt. Lấy làm lạ, thím Hương ngừng tay chống xuống giường rồi nhíu mày hất hàm hỏi:
- Sau khi không anh á khẩu vậy hả?
Anh Tư lắc đầu lia lịa và trả lời một cách tỉnh khô:
- Hông, hông… hổng có sao hết mà.
Thím Hương ngoái đầu ngó ra phía sau lưng xem có cái gì lạ không: cửa nẻo vẫn đóng chặt, không có một tiếng động gì khác ngoài tiếng mưa đổ ào ào trên mái ngói...
Thím quay đầu lại và mãi đến lúc này thím mới bắt gặp hướng nhìn của anh Tư... Thím đứng rột dậy, hấp tấp gài lại hàng nút áo mà ban nãy vì quá vội thím quên khuấy không chú ý đến...
Xong, thím lườm anh Tư và lên giọng trách móc:
- Anh, thiệt... oái oăm hết chỗ chê!
Anh Tư cười mơn đưa tay rị mạnh thím nằm xuống bên cạnh làm cho mớ tóc đen nhánh của thím xỏa tung trên mặt gối tai bèo trắng tinh...
Cơn mưa mỗi lúc một to thêm.
Cánh cửa sổ bị gió giật mở ra đóng vô sầm sập...
Thiếm Hương ráng nghểnh đầu lên kêu anh Tư:
- Nè anh, gió tung cửa sổ mưa tạt ướt nhẹp hết trơn kía kìa!
Anh Tư vói tay lấy chiếc gối nằm nghiêng nơi mép giường và trả lời gạt ngang
- Ối gió mưa gì thây kệ nó mà!...
Bị thím Hương hối thúc ngày một ngày hai vì chuyện của hai đứa nhỏ nên anh Tư phải đi Vĩnh Long rồi sang luôn bên Cần Thơ. Đành phải đi bên ấy vì thật ra anh ta đã rõ hết mọi chuyện về thằng Long con Hạnh.
Khi đi về, anh ta hớn hở thuật lại mọi việc:
- Thôi êm hết rồi em ơi! Cả hai đứa nó đều đi ăn học như thường...
Thím Hương hấp tấp hỏi lại:
- Bộ anh được tin con Hạnh rồi hả?
Anh Tư thản nhiên đáp:
- Thì anh đã nói với em làm sao hả? Lẽ dĩ nhiên là anh phải kiếm nó cho ra và đã gởi cho nó đi ăn học lại bên Cần Thơ và lần này thì... êm lắm. Con nhỏ có mòi mến chỗ ở mới lắm.
- Chỗ nào vậy anh? Liệu có chắc hông, chớ em sợ rủi ro như kỳ rồi để anh phải mất công nhọc trí...
Anh Tư mỉm cười:
- Cha, bây giờ nói ngọt xớt, chớ hồi đó... ối thôi, em rứt từng miếng da miếng thịt người ta га!
Thím Hương véo nhẹ vào vai anh ta:
- Cái anh mắc toi này sao hay nhắc tới chuyện cũ quá hà!
Anh Tư nghiêm mặt lại:
- Thôi để anh nói hết chuyện con Hạnh cho em nghe, chỗ ở mới của nó đàng hoàng lắm. Thầy Năm phạm nhe chủ nhà là người không vợ không con nên coi bộ thẩy mến con nhỏ dữ đa! Thẩy nói để xin mình cho con nhỏ ở luôn với thẩy làm con nuôi...
- Ý đâu được!
- Thì anh cũng biết như vậy, nhưng bề ngoài mình cũng phải nói đẩy đưa kẻo mích lòng người ta. Thẩy... tốt thiệt tình, với lại anh cũng nghĩ đến chỗ mai mốt gì đây thế nào mình cũng phải chạy xuôi chạy ngược lo buôn bán làm ăn chớ bộ ở không ăn hoài như vầy được sao!
Thím Hương cự nự:
- Ai biểu anh tài khôn đó hả? Bộ em không đủ sức... lo một mình sao?
Anh Tư lắc đầu chán ngán:
- Bị em nói cái điệu đó mà ở ngoài người ta ngó vô người ta cười anh thúi óc! Nhưng điều đó chẳng ăn thua gÌ, đáng kể hơn hết là làm sao số vốn của mình có sanh lợi, chớ ngồi không ăn hoài thì… tới nhà băng cũng sụp đừng nói gì tới ba mớ của cái em đem theo đó.
Thím Hương thở dài:
- Em cũng biết như vậy nhưng để thủng thỉnh rồi mình sẽ tính, chớ anh nghĩ coi từ hồi nào tới giờ mình chỉ sống nhờ huê lợi của ba miếng đất đai, vườn tược, ngoài ra có biết buôn bán làm ăn gì khác nữa đâu!
Anh Tư cười đáp:
- Ý trời ơi, chuyện làm ăn mà em nói.. đẩy đưa coi bộ Ccó vẻ thông thả quá sao được! Thời buổi nầy cái gì cũng bắt đầu khó khăn hết, em hổng thấy thiên hạ chợ đen chợ đỏ rầm rầm đó sao? Mình muốn kiếm ăn thì phải nhào vô xông xáo bương chạy với người ta chớ em cứ tính để mai để mốt hoài thì có nước ngồi đó mà… ngáp gió!
Thím Hương cười theo, nhưng rồi lại phụng phịu cự nự:
- Đã đành như vậy rồi, nhưng anh cũng phải để cho em nghĩ... xả hơi một vài năm chớ! Bây giờ bày đặt ra buôn bán mần ăn rồi ngày này qua tháng kia, hai đứa mình mắc lo túi bụi thì còn thì giờ đâu để... thong dong, sung sướng như vầy nè!
Anh Tư chắc lưỡi:
- Coi, lo thì lo chớ cũng ăn ở với nhau chớ bộ em nói hễ mắc làm ăn là… là bỏ tuột luôn cái chuyện vợ chồng yêu thương với nhau hay sao mà em sợ dữ vậy?
Thím Hương tuy có vẻ bẻn lẻn, nhưng vẫn ngoe ngoẩy đáp lại:
- Xí, anh nói như vậy chớ để nữa rồi anh coi! Hồi ba thằng Long con Hạnh còn sống, ổng lo chuyện làng chuyện nước đi dông đi dài hoài bỏ vợ con ở nhà lên mốc lên meo hết... em ngán cái cảnh ấy quá rồi. Bây giờ hai đứa mình về đây sống chưa ấm chỗ, anh lại tính đi buôn bán để bỏ bê em nữa hả? Em hổng chịu như vậy đâu!
Anh Tư kéo nhẹ thím Hương lại gần mình:
- Coi, làm ăn là làm ăn, còn... hai đứa mình thì... vẫn còn hai đứa mình chớ bộ...
Thím Hương giụi mặt lên vai người tình:
- Dẫu sao đi nữa cũng không bằng như vầy!
Anh Tư vuốt nhẹ một bên vai tròn mát của thím:
- Bộ anh không muốn hai đứa mình... hoài hoài như vầy sao! Nhưng nếu mình không biết nghĩ đến đường dài một chút, để cho ba số vốn liếng em đem theo thâm thủng hết đến chừng đó, đố khỏi có chuyện xào xáo, cắn đắng với nhau.
Nói đến đây anh Tư đưa hai bàn tay nâng mặt thím Hương ra, mỉm cười tiếp lời:
- Mà dầu cho không có cảnh đó đi nữa, anh xin hỏi em: đến cái nước mình không còn đồng xu dính túi, ăn cơm nguội với muối hột và bận quần áo bằng thứ vải bố tời thì liệu có sức ngồi đó mà ôm xà nẹo với nhau không? hay là đứa thì đứng đầu đường, đứa thì chực ở xó chợ...
Thím Hương võng hai tay ra sau lưng anh Tư ôm siết cứng, nhúi đầu vô ngực anh ta và rùng mình nói ngắt ngang:
- Ghê quá anh! Làm gì mà có chuyện đó được!
Anh Tư cười dòn:
- À, em thử một chuyến coi có hông!
Thím Hương ngửa mặt ra, cự nự:
- Nói bậy nữa đi!
Anh Tư tươi cười trả lời:
- Cái gì mà bậy! Vậy chớ em không thấy có những cặp vợ chồng đi ăn xin đui mù, cùi phong rách rưới, lở lói ốm đau... mà họ vẫn đẻ con năm một đứa nào đứa nấy mới ra đời đỏ lói như con chuột lột đó sao!
Thím Hương lại vội dấu mặt xuống ngực anh Tư và nói như hét lên:
- Anh nói ghê thấy mò hà!
Anh Tư hơi nhún vai:
- Chuyện đời nó như vậy đó em!
Thím Hương dậm chân xuống đất:
- Như... khỉ gì vậy! Anh nói sao tệ lậu quá vậy? Em mà như vậy, em lên cầu sắt đâm đầu xuống sông tự vận còn sướng hơn!
Nhưng rồi thím lại dịu giọng hỏi anh Tư
- Vậy chớ bây giờ anh tính sao đây?
Anh Tư dìu thím ngồi xuống ghế và tươi cười đáp:
- Anh biết ý em lắm nên mới nghĩ đến cách làm ăn nầy. Nó vừa chắc chắn, vừa khỏe ru, vừa... thuận tiện cho mọi cặp vợ chồng son...
Thím Hương lấy ngón tay điểm vào mặt anh ta:
- Anh lại kiếm chuyện nói bông lơn nữa phải hông?
Anh Tư làm mặt nghiêm:
- Ê, chuyện làm ăn thiệt tình chớ bộ giỡn sao em! Để anh nói hết cho em nghe rồi tùy ý em liệu định: Anh tính mình nên bán phứt ngôi nhà nầy đi...
- Coi, sao lại bán đi?
Anh Tư thản nhiên đáp
- Phải. Mình bán ngôi nhà nầy để kiếm mua một chiếc tam bản bốn chèo nào còn khá đem về sửa sang, о bế trét dầu chai lại rồi thả đi buôn bán…
Thím Hương ngắt ngang:
- Em có quen buôn bán bao giờ đâu?
- Thì có anh đây làm chi? Với lại nghề dạy nghề mà em lo gì! Anh tính mình đi kiếm mua một mớ hàng vải Nhựt Bổn, thứ này trong miệt vườn khan hiếm lắm ngay ở trên Cần Thơ họ còn bán ‘‘bông’’ thiên hạ chen lấn rách áo trầy vai hết mới mua được một khúc.
- Như vậy, anh làm sao mua được hả?
- Dễ ợt. Anh có quen với mấy chú ba, chú bảy trên Cần Thơ, hễ mình có tiền và biết chỗ đi cửa sau thì thiếu gì! Mình mua về ba mớ trữ sẵn dưới tam bản rồi thả rề vô miệt làng xóm nào dân cư đông đúc bán lần bán hồi... rồi lại chèo đi chỗ khác. Chỗ nào vui vui thì đậu lại chơi lâu, thong dong ngày tháng… Như vậy vừa kiếm thêm tiền, vừa không ai để ý quấy rầy đến hai đứa mình nữa...
Thím Hương hăng hái gật đầu:
- Ờ như vậy thì được! ( Thím mỉm cười liếc xéo anh ta)... miễn là... anh hổng rời em thì thôi! Tiền bạc em không màng, em chỉ cần có anh hè!
Anh Tư ôm choàng lấy người tình:
- Chớ bộ anh không cần đến em sao, hả cưng!