- 4 -
Sau khi bán nhà cửa, sắm một chiếc tam bản với hai người bạn chèo, cùng đi bổ hàng xong xuôi, thím Hương và anh Tư bắt đầu đi bán dạo hàng vải ở những vùng dân cư trù phú.
Ban đầu thím Hương nằng nặc đòi cho con Năm ở theo để đỡ đần cơm nước nhưng anh Tư gạt ngang viện cớ rằng: trong tam bản chật hẹp nếu để con Năm. ở chung nữa thì... mất sự thân mật giữa hai người.
Đó là một ‘‘lý do’’ quá vững chắc khiến thím Hương vui vẻ nhận ngay, nhứt là hai người bạn chèo ghe còn có thể nấu cơm làm cá được, nghĩa là rất thạo chuyện, bếp nút thông thường.
Trước hết, anh Tư cho tam bản thả về mấy vùng gần đó như trong miệt Ngãi Tứ, dưới Rạch Chiếc, Mương Điều hay bên vùng Cù Lao Mây, gặp chỗ nào có xóm nhà giàu hay khá giả một chút là tấp vô xách một bao hàng vải lên, đi vào các nhà mời mua...
Cả tháng đầu công việc làm ăn rất trôi chảy.
Thêm vào đó, gặp chỗ nào ưng ý, sông mát, vườn rậm hai bên bờ là anh Tư cho tam bản đậu lại để nghỉ ngơi.
Thím Hương rất hài lòng với cuộc sống mới đó. Ở những vùng xa lạ không ai biết mặt mình là ai trong một khoang tuy chật hẹp nhưng kín đáo và ấm cúng, cùng với anh Tư, thím sống những giây phút say đắm mặn nồng chỉ có ở những cặp vợ chồng son...
Mới đi bán sơ sơ một vòng như thế mà số hàng mang theo đã hết sạch. Anh Tư phải cho chèo tam bản thẳng lên Cần Thơ bổ thêm hàng, và lần này anh ta không thể còn viện cớ gì nữa để cản trở không cho thím Hương đi thăm con Hạnh. Đó là điều mà anh ta ngại nhất, tuy vẫn yên tâm phần nào vì dầu sao thím Hương cũng không thể ‘‘na’’ con nhỏ theo ghe được. Như thế làm sao nó tiếp tục học hành!...
Khi tam bản cập bực thạch bến Cần Thơ, thím Hương hối anh Tư liền:
- Bây giờ anh kêu xe lôi dẫn em đến thăm con Hạnh một chút nghen!... Và để em còn cám ơn thầy gì chủ nhà của nó đó..
Anh Tư có vẻ ngần ngại:
- Thôi để mình lo bổ hàng trước cho xong đã em à! Chuyện làm ăn phải lo trước hết rồi mới tới chuyện... nhà cửa...
Thím Hương ngắt ngang:
- Trời ơi, cả mấy tháng trời em không thấy mặt mũi con đâu hết mà anh! Thôi, anh đi lo bổ hàng phần anh, rồi anh chỉ biểu đường đi nước bước cho em để em đi thăm con Hạnh một mình cũng được.
Anh Tư hấp tấp nói:
- Thôi được, để anh đưa em đi tiện hơn. Bề gì anh cũng đã đến thăm người ta một lần rồi... (anh ta đưa cườm tay lên xem đồng hồ), À mình đi liền giờ nầy phải lắm, đúng lúc tan sở của... Thầy Năm.
Thím Hương mừng rỡ kéo tay anh ta đi:
- Em phải ghé lại chợ mua một vài thứ gì cho con Hạnh và thầy Năm cái đã.
Anh Tư miễn cưỡng gật đầu:
- Em mua cho thầy Năm chai rượu, hộp bánh gì đó cũng được. Còn con Hạnh thì... để rồi vô đó coi nó cần cái gì mình sẽ sắm sau cũng chẳng muộn...
Anh Tư tiến lại xô cửa hàng rào nhà thầy Năm phạm nhe. Thím Hương hồi hộp đưa tay giữ anh ta lại, đưa mắt nhìn qua ngôi nhà rồi ấp úng hỏi nhỏ, một câu rất thừa:
- Bộ con Hạnh ở đây hả?
Anh Tư nhíu mày hỏi lại:
- Ờ… Mà có chuyện gì nữa đó?
Thím Hương luống cuống lắc đầu:
- Không… không, em hỏi... cho chắc vậy mà Ị (rồi thím kiếm cách nói lảng ra) Cha, em coi bộ thầy Năm đây cũng khá giả lắm phải hông anh?
Anh Tư xô mạnh cánh cửa rào qua một bên rồi vừa vùng vằng bước vô, vừa càu nhàu:
- Tự nãy giờ em hỏi câu nào câu nấy cũng chẳng ăn nhằm đâu vào đâu hết! Thẩy làm việc nhà nước mà hổng khá sao được! Với lại nhà cửa người ta sờ sờ như vầy, người ta còn đòi nuôi không con Hạnh nữa thì... giàu nữa chớ đừng nói tới chuyện ‘‘khá’’!
Thím Hương xẻn lẻn nín thinh và rón rén bước theo sau anh ta, mắt nhìn lom lom về phía trong nhà.
... Thầy Năm mặc một bộ đồ bà ba lụa lèo đang nằm đọc báo nơi ghế xích đu nghe động vội ngẩng mặt lên. Nhận ra anh Tư, thầy mừng rỡ hấp tấp đứng dậy, quăng tờ báo lên mặt bàn kế bên rồi bương bả chạy ra:
- Ý trời, thầy Tư, thầy lên hồi nào vậy?
Chợt thấy có một người đàn bà mới ló ra phía sau lưng anh Tư, thầy Năm vội đưa tay gài lại cái nút áo để hở cổ, rồi luống cuống gật đầu chào.
Anh Tư chưa kịp nói năng gì hết, thấy vậy cũng đâm ra lúng túng. Anh ta ấp úng giới thiệu:
- Dạ đây là... thím Hương, má của con Hạnh...
Thầy Năm nhìn sững thím Hương trong một giây rồi đon đả lên tiếng:
- À, té ra đây là... ‘‘bà thân’’ của con Hạnh.. Cha, con nhỏ nó nhắc đến thím hoài.
Thím Hương hỏi liền:
-Dạ, con Hạnh có ở nhà hông thầy?
Thầy Năm niềm nở đáp:
- Dạ có, xin mời thím và thầy Tư vô ngồi chơi để tôi chạy kêu nó. Chắc nó lúc thúc đâu ở phía sau nhà.
Vừa nói xong, thầy tất tả chạy vô nhà sau, miệng réo gọi om sòm:
- Hạnh ơi Hạnh! có thím Hương... má của cháu lên thăm đây nè! Hạnh ơi Hạnh...
Con Hạnh cuống quít chạy ra, hớt hải hỏi lại:
- Má cháu lên thiệt hả? Đâu, má cháu bây giờ ở đâu hả thầy?
Thầy Năm níu nó lại:
- Khoan đã! Thím Hương đang đợi cháu ở đằng trước kìa.. Mà cháu nên… sửa sang quần áo lại cho đàng hoàng, tóc tai cho suông sẻ, chớ hông thôi ra ngoải thím Hương thấy cháu... u tệ quá thím phiền qua chết!
Con Hạnh lật đật kéo vạt áo cho ngay ngắn, vuốt sơ mái tóc rồi tông chạy ra. Thầy Năm mỉm cười lặng lẽ bước theo sau.
Vừa vén bức màn che nơi cửa buồng, thò đầu ra phòng khách, con Hạnh nghẹn ngào kêu lên:
- Má ơi má! Con đây nè!
Thím Hương đứng rột dậy:
- Hạnh hả Hạnh... má đây nè con!
Con Hạnh chạy а lại, nhưng nó bổng dưng khựng liền theo đó: nó vừa chợt thấy anh Tư đứng xê ra một bên phòng khách và anh ta như đang mải mê ngắm nhìn mấy bức tranh sơn thủy lộng kiến treo trên vách tường.
Thấy bộ điệu của con Hạnh và nhứt là để ý đến nét mặt bỗng nhiên chầm dầm xuống của nó, thầy Năm liếc nhanh về phía thím Hương rồi bước tới xô nhẹ nó đi lên:
- Thím Hương đó... sao từ hổm nay cháu nhắc luôn mà bây giờ gặp mặt cháu lại đừng chết trân ở đó hoài vậy Ị Chạy bương ra cho má cháu mừng đi cháu!
Con Hạnh lúc thúc đi tới.
Thầy Năm, dự đoán được và ngượng nghịu bất thần của thím Hương nên niềm nở tiếp lời liền theo đó, như để bào chữa cho... êm đẹp về thái độ ‘‘kỳ cục’’ của con Hạnh:
- Dạ thưa thím, chắc cháu lâu ngày không gặp thím nên nó... mắc cỡ đó mà!
Thím Hương nhìn thầy Năm với vẻ biết ơn rồi vừa mỉm cười hỏi lại con, vừa đưa tay ngoắc nó Ị
- Có như vậy hông Hạnh?
Con Hạnh bước tới nhưng đứng lại cách thím Hương một khoảng, tay vịn vào thành ghế xa lông rồi bỗng nhiên nó phát khóc tức tửi.
Thầy Nầm vội tiến lên rút khăn mu xoa vừa lau mặt cho nó vừa chắc lưỡi cự nự:
- Coi sao cháu... làm gì kỳ quá vậy? Nín đi cháu! Có thầy Tư lên đây thăm cháu nữa đây nè, sao cháu không chào hỏi gì cả hết vậy ha? Cháu làm như vậy qua... giận lắm nghen!
Con Hạnh đưa cánh tay áo lên quẹt mắt, day qua lí nhí chào hỏi anh Tư rồi cúi gầm mặt xuống.
Anh Tư, tự nãy giờ đứng yên như một kẻ bàng quan, mới lên tiếng hỏi con Hạnh:
- Ai làm gì mà mày khóc hả Hạnh? Tao có công đưa thím Hương lại đây thăm mầy, mầy chẳng mừng rỡ thì chớ lại còn làm phiền người lớn...
Thím Hương cuống quít chận lời anh Tư:
- Ối, thì con nít nó hay... tủi thân...
Anh Tư cắt ngang, giọng hơi sừng sộ:
- Ai làm gì mà nó tủi thân cà? Con nít con nôi mà mình buông thùa như vậy rồi có ngày nói nó hết nổi!
Thầy Năm ngượng nghịu nói chen vô
- Dạ thầy Tư, thầy nói như vậy cũng phải, nhưng xin thầy cũng châm chế cho nó một chút... Bị con Hạnh lâu quá không gặp thím Hương đây, hôm nay thím và thầy lên thăm nó bất tử nên nó... cầm lòng không đậu. Thầy hổng biết chớ ở đây, tuy tôi bận đi làm bên nhà thương tôi cũng chằng chằng chỉ bảo nó hoài và nói nào ngay nó cũng dễ dạy lắm chớ không phải giống như nhiều đứa khác đâu!
Anh Tư cười nhẹ
- Thì từ nay trở đi, việc lớn việc nhỏ gì tôi xin nhờ thầy trông nom dạy dỗ nó dùm... Tôi chỉ nhờ vậy thôi chớ thiệt tình tôi cũng chẳng... có quyền gì vô đó hết...
Thím Hương bực mình trừng mắt nhìn anh Tư khiến cho anh ta nín bặt. Thấy vậy, thầy Năm liền lên tiếng bảо con Hạnh:
- Nè Hạnh, cháu chạy ra sau kêu bà Ba rót nước bưng lên đây nghen cháu! À, hay là cháu... dẫn má cháu đi xem qua nhà cửa cùng chỗ nghỉ ngơi của cháu, cháu nhớ lấy tập vở bài học ra cho má cháu coi luôn nữa nghen!
Day qua thím Hương, thầy tươi cười khoe sức học của con Hạnh:
- Dạ, con nhỏ coi lơ mơ vậy mà học khá lắm. Ban đầu bị nó... nghỉ đứt đoạn vô học trễ, lại học trường khác nữa - tôi xin cho nó vào học trường nhà nước đó thím - tôi cũng ngại rằng nó theo không kịp chúng bạn trong lớp, nhưng sau đó tôi thấy nó học rút tới, và nói nào ngay tối nào tôi cũng kèm sát bài vở của nó nên bây giờ thì… khỏe rồi! Lẩm đẩm mà tháng rồi nó leo lên hạng mười và có đứng trong bảng danh dự của lớp nó nữa thím à!
Thím Hương cảm động nhìn con, mắt đỏ hoe. Thấy con Hạnh cau mày ngó thầy Năm như thầm trách sao ‘‘khoe tài’’ của nó chi vậy, thím Hương mới nhớ trực lại người đã săn sóc con mình. Thím vội day qua phía thầy Năm, ấp úng lên tiếng:
- Thiệt... khi không tôi làm phiền thầy nhiều quá…
Thầy Năm vội chận lời thím lại:
- Dạ có chi đâu thím.
Đoạn thầy day qua hối con Hạnh:
- Dẫn má cháu... xem nhà đi cháu, để qua ở ngoài này tiếp chuyện với thầy Tư, anh em lâu ngày mới gặp mà tự nãy giờ mắc lu bu chưa kịp hỏi thăm hỏi nom gì nhau hết.
Anh Tư gượng cười bước lại ngồi xuống ghế.
Thầy Năm hướng về phía hai người nói thêm:
- ... Hay là sẵn đây, tôi xin mới thầy và thím Hương ở lại dùng cơm trưa với tôi.
Thím Hương toan nhận lời nhưng rồi lại đưa mắt dò ý tứ anh Tư. Anh này nghiêm mặt đáp:
- Cảm ơn thầy Năm. Xin thầy Năm để cho khi khác chớ hôm nay cả thím Hương lẫn tôi đều mắc công kia việc nọ hết, hông nói giấu gì thầy tụi nầy phải lo đi bổ hàng...
- Ủa bây giờ hai ông bà... bây giờ thầy và thím Hương đây sang nghề buôn bán rồi à?
- Dạ phải, bởi vậy tôi và thím Hương phải lo bổ hàng đem xuống tam bản cho xong xuôi đâu đó để đi cho kịp con nước.
- Nếu vậy thì tôi không dám ép nữa... À Hạnh cháu nhớ nói với bà Ba chạy mua dùm vài ba chai la ve đem ra đây liền nghe.
Con Hạnh dà một tiếng rồi níu tay thím Hương dẫn đi. Thím quay lại ngượng ngập nói với hai người đàn ông
- Thôi thầy Năm và... anh Tư ở ngoài nầỵ nói chuyện chơi để tôi vô trong một chút..
Thoát vô nhà xong con Hạnh hối má nó liền:
- Sao lâu quá má hổng lên trên này thăm con hả má?
Thím Hương có vẻ lúng túng:
- Má nóng ruột muốn lên thăm con lắm chớ, nhưng tại con... đi đâu đó. (rồi thím nói lảng ra) Nè, con lo dặn biểu bà Ba bà Tư gì đó hông thôi thầy Năm thẩy đợi ở ngoài nghen!
Con Hạnh chỉ vô một cái buồng nhỏ:
- Buồng con ngủ đó, má vô ngồi đợi một chút để con chạy xuống bếp nói với bà Ba...
Thím Hương vui vẻ níu tay nó:
- Thì con dẫn má xuống luôn ở dưới. Con ở đây thì bề gì má cũng cần gặp qua bà Ba một chút...
Con Hạnh gật đầu:
- Nếu má muốn đi thì đi... nhưng gặp bã má đừng có nói chuyện gì dông dài nghen!
- Sao vậy?
Con Hạnh ngó đi chỗ khác:
- Chẳng có sao hết má à, nhưng..., nếu má nói chuyện với bả lâu thì còn đâu thì giờ để... trò chuyện với con. Hồi nãy con nghe thầy giáo Tư nói là má với thẩy mắc đi mua hàng gì đó gấp lắm.
Thím Hương thở dàị
- Ờ phải. Thôi má con mình xuống gặp bà Ba cho mau đi...
- Sao, hồi đó sao con bỏ đi như vậy? Rồi con đi đâu khiến... má kiếm hết hơi hết sức vậy?
Con Hạnh ngó lên trần nhà, rồi cúi gầm mặt xuống và đến khi thím Hương nhắc hỏi lại lần thứ hai nó mới chậm rãi kể lại mọi chuyện đã xảy ra, cố nhiên là nó giấu bớt những sự việc nào có thể làm cho thím Hương phải phiền lòng.
Nghe xong thím Hương đưa tay vuốt tóc con nói như để tạ tội:
- Thiệt má cũng không dè... xảy ra cớ sự như vậy thôi bây giờ mọi việc kể như êm hết rồi má cũng mừng. Con và thằng Long, hai đứa bây ráng học hành... bề gì hai đứa bây cũng lớn rồi chớ không còn nhỏ nhít gì như còn ở Tân Thới.
Ngừng lại một chút, như để lựa lời, thím ấp úng nói tiếp:
- Má tới thăm con chuyến nầy chắc còn lâu lắm mới trở lại... Bây giờ má mắc lo đi buôn bán xuôi ngược chớ đâu còn ở yên một chỗ... Ba con mất rồi thì... má phải lo bương chải làm ăn chớ ở không hoài sao được.
Con Hạnh hớt hải hỏi:
- Nói vậy má… đi luôn sao?
Thím Hương chắc lưỡi:
- Làm sao mà đi luôn? Nhưng lâu lâu má mới về thăm mấy con được. Còn về cái chuyện tiền cơm tiền nước tiền bánh trái thì con khỏi lo, má nhờ.. thầy Giáo Tư gởi đều đều...
Con Hạnh xụ mặt xuống:
- Chuyện tiền nong... dầu hổng có hay chậm trễ cũng chẳng sao... Thầy Năm ở đây tử tế lắm...
- Người ta tử tế là một lẽ, còn mình phải lo cho đàng hoàng là một lẽ khác.
- Nhưng...
- Nhưng sao?
Con Hạnh ngước mắt lên, giọng thảm thiết
- Nhưng bộ... má hổng thương tụi con sao?
Thím Hương không dám ngó thẳng mặt con.
- Coi, sao con nói vậy! Má mà hổng thương mấy con thì... thương ai? Nhưng hoàn cảnh của má... khác, con còn nhỏ dầu... má có cắt nghĩa thế nào đi nữa con cũng không hiểu được. Để con lớn rồi con mới rõ, mới thấy thương má...
Con Hạnh vùng vằng:
- Sao hồi nãy má nói là tụi này đã lớn rồi!
Thím Hương cười xòa
- Má nói lớn là lớn …nên không còn nhỏng nhẻo như hồi đó nữa! (liếc thấy con Hạnh vẫn còn chầm dầm thím nói lảng ra)…Con có cần dùng món chi hông, quần áo, tập vở…để má đi mua cho.
- Thứ đó, thầy Nam lo cho con đầy đủ hết!
Thím Hương ngập ngừng hỏi thêm:
- Thôi con còn nói chuyện gì nữa không để má ra đằng trước hông thôi…mấy ổng đợi. Con Hạnh rầu rầu đáp:
- Hết rồi má à.
Thím Hương ngượng nghịu đứng lên:
- Thôi má con mình đi ra con! Con Hạnh bỗng níu tay thím lại, hỏi ngay:
- Má đi như vầy rồi…ai lo cúng quảy cho ba?
Thím Hương ngó lơ sang chỗ khác:
- Ờ… thì má cúng chớ ai. Má nhớ mà con!
Con Hạnh lại hỏi thêm:
- Lát nữa má có rảnh để ghé thăm …ba Sáu ngoài chợ hông? Để con dẫn má đi.
Thím Hương có vẻ do dự.
Con Hạnh nói tiếp, giọng năn nỉ:
- Ba Sáu cũng tốt lắm, như con đã kể cho má nghe hồi nãy, nếu không có ba Sáu thì hổng biết con ra sao!
Thím Hương chép miệng:
- Má đây cũng biết ơn người ta lắm chớ con! Nhưng để má hỏi…để má nói qua cho thầy giáo Tư biết coi thẩy có …nhượng cho chút ít thì giờ …phải biết má còn lo đi bổ hàng nữa.
Con Hạnh thở ra, chán ngán:
- Thôi, má nói như vậy thì để khi khác cũng được.
Thím Hương có vẻ vừa ái ngại vừa xẻn lẻn:
- Thì để má …tính lại coi.
Con Hạnh thản nhiên bước lên trước:
- Thôi, mình ra đằng trước đi má…
Anh Tư vừa bán hết chuyến hàng vải ở miệt Ba Mít thì đã nghe tin Việt Minh ‘‘lên’’ ngoài Cần Thơ. Anh ta vội vã hối hai người bạn ở chèo rút tam bản ra đấy bất kể nước lớn nước ròng.
Sở dĩ anh ta phải hấp tấp như vậy là cốt ra ngoài chợ Cần Thơ cho kịp vơ vét ba mớ hàng vải trong một chuyến cuối, chớ để rồi đây Nhựt ‘‘xuống’’ thì hàng vải Nhựt cũng chẳng còn sang nữa.
Thấy anh Tư lo lắng làm ăn như vậy thím Hương cũng yên tâm, nhứt là thím lại có dịp ghé lên Cần Thơ thăm con Hạnh.
Lần nầy cũng như lần trước, anh Tư sắp đặt thì giờ thật khít khao khiến cho thím không thể nào dây dưa ở nán lại với con Hạnh thêm một ngày một buổi nào hết.
Một khi hàng hóa chất khẩm tam bản, anh Tư cho chèo về Trà Ôn để nghỉ xả hơi một thời gian. Nói là nghỉ chớ thật ra anh ta muốn đợi cho dân tình… êm thắm trở lại, và nhắm chờ giá cả hàng vải lên thật cao rồi mới bắt đầu ‘‘rỉ rả’’ chở đem đi bán.
Sự dự tính của anh Tư chỉ đúng có một phần. Nếu giá vải sồ có vọt lên cao thật thì trái lại thời cuộc mỗi ngày mỗi... lung tung thêm lên.
Lần quầng mấy tháng dưới Trà Ôn, anh Tư và thím Hương chẳng có mua bán làm ăn gì được cả. Kế đến, lại có tin Tây bắt đầu nổ súng trên Saigon... Và cặp ‘‘vợ chồng son’’ ấy cũng bắt đầu kém vẻ mặn nồng...
Đó là điều làm cho thím Hương phiền muộn nhứt.
… Một đêm nọ; sau một buổi cơm chiều khá thịnh soạn với món lươn om lá cách và nửa ly cối rượu thuốc bổ. Anh Tư có vẻ vui tánh trở lại.
Đêm ấy, nước sông Bassac lớn đầy, trăng sáng tỏ, gió thổi hiu hiu... Anh Tư trải chiếu trước mũi tam bản rồi lên tiếng gọi thím Hương:
- Em ơi, em làm gì lục đục ở trỏng hoài vậy? Ra đây ngồi chơi cho mát em!
Từ trong mui, thím Hương trả lời vọng ra:
- Để em dọn dẹp cho xong ba cái nồi niêu chén dĩa nầy cái đã!
Anh Tư bụm hai tay che gió quẹt diêm đốt thuốc hút, rồi hỏi trở lại:
- Ủa, còn hai cái thằng chèo ghe đâu mà tụi nó hổng chịu dọn vầy cà?
Vừa lúc ấy, thím Hương đã chui ra ngoài, lẳng lặng đến ngồi bên cạnh anh Tư, rồi đưa hai tay lên xõa tóc cho rủ xòa xuống hai bên vai như để hong gió.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc anh Tư bỗng để ý đến đôi cánh tay no tròn, trắng mát ló ra ngoài chiếc áo túi ngắn phong phanh... đến mớ tóc xum xuê đen nhánh... Anh ta thầm trách mình mấy tháng nay đã quá... bỏ bê con người đàn bà vẫn còn đẹp lồ lộ, vẫn còn đa tình một cách... não nùng thế kia!
Thím Hương bỗng mỉm cười hỏi ngang:
- Bộ người ta lạ lắm sao mà nhìn dữ vậy?
Anh Tư như sực tỉnh, cười đáp:
- Ờ... bữa nay cọi bộ em... tươi lắm!
Thím Hương trề môi một cách thật khiêu khích:
- Dữ hông!
Anh Tư xẻn lẻn nằm xuống chiếu, đoạn đưa tay quàng ra sau lưng thím
- Thì em tươi anh nói... em tươi chớ cái gì đâu mà ‘‘dữ hông’’?
- Xí, đợi anh khen một câu như vậy cũng đủ mòn hơi múc con mắt, đủ thành... ông già bà cả hết đây nè
Anồ Tư cười xòa
-Thì người ta khen đó còn gì nữa!
- Ờ phải há? Cả mấy tháng nay anh có thèm ngó ngàng gì đâu! Chẳng bằng hồi đó cố... xô anh, anh cũng hổng dang ra! Phải dè như vầy em ráng ở góa phứt luôn cho rồi để khỏi… bận bịu cái khỉ khô gì nữa ráo!
Anh Tư chắc lưỡi, kéo thím ngồi nhích lại gần:
- Em sao... thù dai quá hổng biết! ( rồi anh ta hỏi lảng ra)… À, hai thằng chết dầm đó đi đâu mất rồi hả em?
- Hai đứa nó mới vô Thanh Niên nên đêm nay bắt đầu đi canh đi gác gì đó... Mà tụi nó đi đâu thây kệ tụi nó, chớ bộ anh muốn ban ngày cũng như ban đêm lúc nào tụi nó cũng theo tò tò khít bên hai đứa mình hay sao cà?
Anh Tư đẩy đưa cho xuôi theo:
- Ờ phải há... (đoạn anh ta nhích người qua một bên để nhường chỗ cho thím Hương nằm)... Ngã lưng xuống đây một chút em!
Thím Hương lắc đầu:
- Em ngồi đây được rồi.
Anh Tư rít một hơi thuốc dài, lồm cồm ngồi dậy như mới chợt nhớ ra điều gì:
- Nè em, để anh vô trong mui bưng dàn hát máy ra đây mình hát lai rai vài dĩa mùi mẫn nghe chơi nghen em?
Thím Hương gạt ngay:
- Ý thôi thôi, em hổng muốn nghe gì nữa hết ( rồi sợ anh Tư phật lòng, thím mỉm cười tiếp lời ). Đêm khuya thanh vắng như vầy mà lại đem xen tiếng hát máy vô, dầu anh lựa cái dĩa nào mùi mẩn gắt củ kiệu đi nữa thì cũng là như... xọc rằn, xọc dưa hết.
Anh Tư cười dòn đưa tay vuốt nhẹ mớ tóc mướt rượt chạy dài xuống quá thắt lưng và để xòa lên trên mặt chiếu:
- Thôi em nói anh hiểu rồi!... Nghĩa là em không muốn có một tiếng động gì khác làm xáo trộn, làm chỏn lỏn đi cái không khí tĩnh mịch nầy chớ gì ỉ
Thím Hương vồn vã nắm lấy tay anh ta:
- Anh nói đúng ý em đa!
- Thôi hai đứa mình nằm xuống... hứng mát vậy!
Thím Hương rùng mình, co ro đưa tay giữ lấy hai vai:
- Lạnh thấy mồ đây nè mà hứng mát nổi gì! Thôi em vô ngủ trước đây...
Anh Tư vội níu thím lại:
- Coi, rồi bỏ anh một mình ở ngoài này à?
Thím Hương cười mũi:
- Chớ cả mấy tháng trời nay em nằm chèo queo một mình đó thì sao!
Anh Tư chắc lưỡi, nói bỡn:
- Cha, bà nầy bả... nhớ dai quá ta! Thôi, anh cũng đi ngủ nữa chớ đêm nay dầu cho... mình đồng gan sắt anh cũng chẳng dám ở ngoài này nữa!
Thím Hương trề môi:
- Hứ, hổng ai nài ép anh đó nghen!
Nói đoạn thím xoay người chui vô trong mui tam bản.
Anh Tư vội réo giựt ngược:
- Đợi anh vô với em!
Thím Hương không nhịn được cười:
-Trời ơi, đó với đây mà đợi chờ gì nữa hổng biết! (rồi thím làm mặt nghiêm) Anh coi chừng đa, anh bắt em đợi quá nhiều rồi, lần này mà anh... lôi thôi, ơ thờ nữa thì đừng có trách người ta đó nghen!
Anh Tư so vai rút cổ:
- Ý trời trời... làm gì mà em hăm he dữ quá vậy! (anh ta đứng lên chỉ về phía mũi tam bản)... Anh kêu em đợi là đợi anh nhổ sào chống chiếc tam bản dang ra khỏi cầu để mình đem lại đậu khuất dưới lùm me keo đằng kia kìa. Như vậy, em hổng ưng ý hay sao?
Thím Hương làm bộ hỏi lại:
- Anh đậu như vậy, lát nữa rủi hai chú chèo ghe về rồi làm sao người ta xuống ngủ hả?
- Thì mình đậụ dang ra khỏi cầu như vậy cốt để cho hai đứa nó xuống... phá đám bất tử hổng được... Có chút xíu đó mà em cũng hỏi!
Thím Hương mắc cỡ chui tọt vô trong mui:
- Anh muốn làm gì đó thì làm, em vô trước đây nghen...
Anh Tư mỉm cười bước lại nhổ sào.
Sau khi chiếc tam bản đậu yên chỗ khác rồi anh Tư vội vào với người tình. Thấy trong mui tối lờ mờ vì tàn mấy cây me keo chận bớt ánh trăng soi, anh Tư lên tiếng hỏi nho nhỏ:
- Em đâu em?
Thím Hương cựa mình:
- Đây nè, Anh làm gì ở ngoải lâu dữ vậy? Thôi vô nằm xuống đây đi.
Anh Tư bò vào đưa tay quờ quạng và kêu lên:
- Làm gì mà da thịt em nóng hừng hực như vậy nè?
Thím Hương quèo tay quớ lấy ngang lưng anh ta kéo nằm xuống.
- Bậy nà! Tại anh ở ngoài thấm sương lạnh mới vô nên thấy vậy... Mà thôi hổng nói chuyện gì nữa hết!...
Ngoài bóng rợp của đám me keo, trăng vẫn sang vằng vặc.
Nước sông vẫn lớn đầy, có điều là cơn gió ban nãy chỉ thổi hiu hiu bây giờ lại ùa ùa đến ào ào, liên tiếp đẩy những lượn sóng từ mặt sông cái vào bờ làm lắc lư không thôi chiếc tam bản của hai người không cần đến trăng sáng, gió lộng và... sóng dồn...
… Thím Hương rút nhẹ cánh tay ra khỏi cổ anh Tư rồi kề sát mặt anh ta, thủ thỉ:
- Anh Tư... bộ anh ngủ rồi sao hả? Em muốn bàn với anh việc nầy...
Anh Tư như sực tỉnh, lấy chân khều chiếc mền lại gần rồi vói tay lấy đắp lên bụng, giọng hơi cằn nhằn
- Thôi thôi, việc gì cũng dẹp đến sáng mai chớ bây giờ buồn ngủ thấy mồ đây nè!
Nói đoạn anh ta day mặt vô bên vách mui định ngủ, nhưng thím Hương vịn vai anh lại:
- Sao em thấy tỉnh khô hà?
Anh Tư thở dài:
- Thiệt tôi chịu thua mấy bà... Thôi em muốn bàn cái gì đó thì nói phứt đi chớ giờ nầy cũng khuya lắc khuya lơ rồi.
Thím Hương ngồi rột dậy, anh ta nhăn nhó kêu lên:
- Ý trời, bộ câu chuyện của em... dài dòng lắm sao hả?
Thím Hương mỉm cười đáp:
- Sao cưng rên quá vậy cưng? Em muốn bàn với anh về chuyện buôn bán làm ăn của hai đứa mình...
Anh Tư chận ngang:
- Cha sao bữa nay em bốc chứng muốn bàn tính chuyện làm ăn ngang xương nửa đêm nửa hôm như vầy nè!
Thím Hương vỗ nhẹ vai anh ta:
- Thì tại bữa nay anh vui vẻ nên em mới dám nói, chớ mọi khi thấy anh chầm dầm hoài em ngán thấy mồ! Vừa ngán mà lại vừa lo nữa.
Anh Tư bực mình ngồi dậy và lấy điếu thuốc ra hút đoạn hỏi xẳng lại:
- Em lo cái gì hả!
Thím Hương kéo gối nằm xuống thản nhiên bảo anh ta:
- Thôi anh muốn ngủ thì ngủ đi, em cũng ngủ đây!
Anh Tư quăng mạnh điếu thuốc đang hút. dở xuống mặt nước, nói như quát:
- Sao ba hồi em bắt anh thức, ba hồi em biểu anh ngủ?
- Chớ ai biểu anh cự nự đó chi? Thôi bây giờ anh có ngủ thì ngủ đi em hổng nói gì nữa đâu.
Anh Tư cằn nhằn:
- Ngủ khỉ gì nữa được. Em làm người ta bực mình bực mẩy, tỉnh ngủ hết trơn đây nè!
Thím Hương bật cười, ngồi dậy bới tóc cho gọn lại:
- Anh sao dễ bực mình quá. Phải hồi nãy anh chịu khó nghe em nói chút thì êm ru hết và vui vẻ cả hai hén anh?
Anh Tư thở dài:
- Ờ phải. Chuyện chi đó em?
Thím Hương nhích lại gần anh ta
- Em thích hỏi anh coi... việc mua bán làm ăn của mình rồi ra sao… chẳng lẽ mình cứ neo tam bản nằm dầm nằm dề ở đây hoài sao? Nếu anh coi hổng êm thì tốt hơn hết mình nên bán phứt chiếc tam bản nầy đi lên bờ coi nhà nào kha khá mua lại ở đỡ, chớ lúc thúc dưới này tủ túng quá!
Anh Tư chắc lưỡi:
- Sao em nóng quá! Làm ăn thì cũng phải có khi kẹt chớ em biểu phải xuôi chèo thuận mái luôn luôn được sao! Mà em nghĩ lại coi: mình dè đâu thời thế nó biến đổi lung tung như vầy?
- Ờ sao kỳ này... lộn xộn lâu quá vậy anh? Anh nhắm coi chừng nào yên yên được hả anh?
Anh Tư nhún vai
- Thời buổi nầy mụ nội ai cũng hổng biết đâu mà nói trước được! Thì ban đầu mình tưởng Tây đi, Nhựt lại, Nhựt xuống, Việt Minh lên... nghĩa là ‘‘ông lên bà xuống’’ rồi êm cho dân gian người ta mua bán làm ăn, chớ có dè đâu Tây trở lại, rồi đánh giặc cù cưa cù nhầy như vầy nè!
Thím Hương lo lắng hỏi:
- Nói vậy, lộn xộn hoài sao?
- Ai biết đâu... mấy cha nội trên Ủy Ban mấy chả là... nhà nước bây giờ mà coi bộ mấy chả cũng không biết trời trăng gì ráo! Có hỏi, mấy chả cũng trả lời mờ ớ rằng mình ‘‘thắng’’ tứ tung nhưng coi bộ cha nội nào cũng lo cho vợ con tom góp tiền bạc của cải rục rịch tản cư hết!
Thím Hương hốt hoảng:
- Trời ơi, nếu vậy hai đứa mình đi đâu anh? Còn cả đống hàng vải trong ghe rồi làm sao? Hay là mình thả vô mấy miệt gần gần đây để bán cho hết đi, vừa tránh trước chuyện giặc giả...
Anh Tư lắc đầu:
- Thả vô mấy miệt đó nguy lắm. Bề gì mình cũng có chút đỉnh tiền bạc, ở đây gần Quận nên còn có luật lệ chớ đi ra khỏi chỗ nầy thì lớp mấy cha nội cò ke lục chốt ở mấy ủy ban dòm ngó, lớp mấy cha hồ chú nhẩn ở phe này phái nọ rình rập, lớp trộm cướp lền trời lền đất hết! Em hổng biết chớ ở mấy miệt đó, có người mới bán con heo buổi chiều là buổi tối có mấy cha nội tới.., vặn họng bẻ hầu rồi,..
Thím Hương chép miệng than thở:
- Hèn chi ông già bà cả họ nói thời buổi quỷ vương làm lộng cũng phải lắm mà!
Anh Tư thản nhiên nói tiếp:
- Đó là chưa kể cái nạn thổ dậy, rủi ro mình đi vô mấy miệt đó và gặp cái luồng mấy cha ‘‘ông trời hổng sợ’’ đó đi thì kể như... mạng vong dĩ tuyệt! Họ mà gặp em thì chỉ có nước... nát bấy như tương tàu hết!...
Thím Hương rùng mình
- Anh nói sao nghe ghê quá hà!
- Sự thiệt nó là như vậy.
- Bây giờ mình tính sao đó anh? Chẳng lẽ chịu chết ở đây sao?
Anh Tư nhún vai:
- Thì... ai sao mình vậy, thời buổi nầy ông trời kêu ai thì người nấy dạ,
- Thôi em hổng chịu ở đây nữa đâu!... Hay là mình lên trên... Cần Thơ ở hả anh?
- Trời trời... Tây nó đang nhắm mấy cái tỉnh lớn, cái điệu này đây sớm muộn gì nó cũng đi tàu binh xuống, thiên hạ ở trển họ đang rục rịch tản cư mà mình lên đó để... cho cơm súng đạn hả?
Thím Hương chụp hỏi liền:
- Nếu vậy rồi con Hạnh với thằng Long, hai đứa nó đi đâu?
Đã nói lỡ lời rồi nên anh Tư lúng túng tìm cách đáp cho xuôi:
- Thì... người lớn đi đâu mấy đứa nó theo đó chớ gì... Em đừng lo, chủ nhà của hai đứa nó ở tử tế lắm!... Mà anh nói là chuyện... xa vậy chớ dễ gì Tây nó xuống liền được.
Thím Hương suy nghĩ một hồi rồi níu tay anh Tư, giọng rắn rỏi:
- Anh Tư, đằng nào mình cũng không thể ở lì một chỗ dưới nầy được, vậy em tính mình nên thả lên Cần Thơ để em thăm qua con Hạnh, còn anh, anh vọt sang Vĩnh Long thăm thằng Long... Nếu mình không thể rước tụi nó đi theo được, thì ít ra mình cũng gởi gắm tụi nó lại cho người ta và đưa trước chút đỉnh tiền nong.
- Để thủng thẳng hổng được sao em?
- Em nói thiệt nếu anh không chịu đi thì em để chiếc tam bản này cho anh giữ, em đi một mình đa!
Thấy thím Hương đã không đòi rước hai đứa nhỏ và có vẻ quyết liệt muốn đi, anh Tư đành nhân nhượng. Anh ta làm như… sốt sắng tán thành:
- Em tính như vậy cũng... gọn. À phải rồi, sau đó mình thả vô miệt Ba Mít, ở mấy chổ mà lúc trước mình có đi qua rồi đó em. Ở miệt đó, dân tình coi bộ hiền lương dễ chịu...
Thím Hương ôm choàng lấy cổ anh ta:
- Vậy mai mình sửa soạn rồi đến sáng mốt mình đi nghen anh?
- Cũng được.
Thím Hương hôn như mưa bất lên má, lên cổ lên tai anh ta:
- Cưng ơi cưng, em... cưng cưng quá!
Anh Tư vừa ngáp vừa nhoai đầu ra
- Thôi bây giờ mình... đi ngủ chớ để quá giờ quá giấc mệt chết!
Thím Hương càng xiết chặt vòng tay và đã đớt hỏi lại
- Sao em hổng thấy buồn ngủ khỉ khô gì hết, hổng thấy mệt chút bẻo nào hết vậy anh?
Anh Tư nhẹ gỡ cánh tay của thím ra và đáp bằng một giọng quá... thê lương:
- Thôi mà em! Tội nghiệp mà em!
Thím Hương bực mình xô mạnh anh ta ra:
- Ngủ! ngủ! Hể rớ tới anh là anh... ngủ hè!
Nói xong, thím nằm vật xuống chiếu quay mặt vô vách mui.
Anh Tư xớ rớ ngồi đó một hồi: anh ta muốn năn nỉ vuốt ve thím một vài lời nhưng lại ngán thím... làm lành trở lại bất tử thì cũng... hơi phiền!
Anh ta rón rén nằm xuống ở sát bên nây vách, lắng tai nghe ngóng... Thấy ở bên kia, thím Hương có vẻ êm rơ, anh ta thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhắm mắt lại và ngủ mê đi liền theo đó...