- 3 -
Sau khi đậu xe lại, anh phu xích lô hấp tấp chạy vô nhà thương réo kêu nhân viên gác:
- Thầy ơi, xin thầy cho người đem băng ca ra khiêng một cô bị xe cán...
Thầy gác chậm rãi xếp tờ báo đang đọc dở lại, nhướng mắt lên hỏi:
- Chết chưa?
- Dạ còn hoi hóp… Thầy cho khiêng cổ vô mau mau dùm...
Thầy gác chận hỏi ngang:
- Xe gì cán vậy?
- Dạ xe nhà binh... nặng lắm thầy à! Xe mười bánh mà thầy!
Thầy kia nhún vai:
- Nếu vậy thì kể như đem vô nhà xác đi!
Anh phu xích lô nhăn nhó:
- Thầy muốn đem đi đâu thì đi miễn là rinh cổ khỏi xe để tui đạp đi kiếm mối cho kịp chớ hông thôi giờ giới nghiêm tới rồi.
Thầy kia đứng dậy:
- Cổ có giấy tờ gì hông?
Anh phu xe ngó ra ngoài đường:
- Chắc hổng có đâu thầy. Cổ là dân chơi bời mà. Chắc cổ bị Tây say níu kéo gì đó nên quần áo rách bươm.
- Được rồi, để tôi biểu mấy anh cu li ra khiệng cổ vô.
... Thầy gác ở phòng ngoài chạy vô kêu thầy điều dưỡng trực:
- Thầy Năm ơi, tối hôm nay coi bộ thầy trúng mối đa!
Thầy Năm ‘‘phạm-nhe’’ (thầy Năm ở Cần Thơ đổi lên bịnh viện nầy và vẫn còn làm việc tại đó như thường, nhưng bà Tư đã đặt điều nói với thím Hương là thầy đã đổi đi lên miệt đất đỏ) hấp tấp đứng dậy:
- Bộ có bịnh mới vô nữa hả?
Thầy kia cười đáp
- Bịnh nhân nầy ngon lắm, một cô chơi bời ngộ giàng trời mây!
Thầy Năm trề môi
- Ngon cách mấy mà chở vô đây cũng... hết xài (rồi thầy nghiêm giọng lại) cô đó... bị cái gì mà giờ nầy mới chở vô đây? Bộ chán đời uống thuốc chuột, hay pháo chà tự vận hả? Mà ngày hôm nay, ngày lễ lớn của mấy ông Lê dương.. mối man thiếu gì, ngày hốt bạc mà! Chắc bị mấy chả làm hỗn hả?
Thầy gác lắc đầu:
- Hổng phải đâu, cổ bị xe nhà binh đụng.
Thầy Năm kêu lên
- Ý trời, nếu vậy thì... nặng lắm rồi. Xe nhà binh đụng thì đâu có hiền! Thôi để tôi chạy ra coi có cứu chữa cho cổ được cái gì không... Cái điệu nầy chắc phải kêu bác sĩ mới xong. Cha, ngày nầy mà cổ bị nạn như vậy thì xui cùng mình rồi còn gì!
Đoạn, thầy Năm tất tả chạy lại chỗ người đàn bà bị thương mới được chở tới.
Thầy cúi xuống, định xem sơ qua thương thế của nạn nhân coi nặng nhẹ thế nào, nhưng thầy bỗng đứng phắt lên, lấp bấp kêu thầy gác:
- Thầy hai ơi, cô nầy... tôi trông quen mặt quá!
Thầy gác quay đầu lại cười đáp:
- Nghe nói cổ là dân chơi bời ở miệt Boudonnet- Courbet mà thầy quen khỉ gì được! Hay là thầy có... rị mọ lại đó nên nhớ mặt cổ chớ gì!
Thầy Năm lắc đầu lia lịa:
- Thầy đừng nói bậy, tôi đâu ưa thứ chuyện đó... cô nầy... tôi có gặp mặt ở dưới Cần Thơ mấy lần mà, cổ là má của hai đứa nhỏ tôi nuôi ở nhà đó thầy!
Thầy gác nhíu mày:
- Đâu có lẽ kỳ vậy! Sao cổ lại trôi nổi lên trên nầy để ra nông nổi nầy? Chắc người giống người đa thầy Nam!
Thầy Năm hỏi lại liền:
- Thầy có giữ giấy tờ của cổ để vô sổ ở ngoãi hông? Nếu có là mình biết liền...
- Có giấy tờ móc xì gì đâu. Một anh xích lô đạp chở dùm cổ lại đây vậy thôi...
Thầy Năm quay lại nạn nhân:
- Được rồi, để tôi lo băng bó và chích thuốc khỏe cho cổ hồi tỉnh lại rồi sẽ biết coi có đúng là người quen của tôi ở dưới Cần Thơ không... Tôi cũng hơi nghi nghi vì hồi tôi gặp thím Hương - tức là cái cô tôi nói là quen hồi nãy đó - thím đâu có phấn son chưng diện như vầy!
Thầy gác cười xòa rồi nói vọng vô:
- Nếu đúng như thầy nói thì thiệt là... xe nhà binh đưa lối và Tây say dẫn đường để thầy gặp lại người cũ... Tôi nghe thầy nhắc nhở và trầm trồ thím đó hoài mà!... Nhưng theo tôi thì chắc hổng phải đâu...
Thầy Năm thở dài:
- Thôi, dầu cho ai đi nữa mình cũng phải lo cứu chữa cho người ta cái đã, rồi sau... nếu phải đúng là quen thì... càng tốt...
Thím Hương rên nho nhỏ rồi từ từ mở mắt ra. Thầy Năm mừng rỡ định lên tiếng thì thím đã ngơ ngác đảo mắt nhìn gian phòng, lấp bấp hỏi liền:
- Ở đây là... đâu?
- Cô đang nằm trong nhà thương. Cô bị xe nhà binh đụng nhằm nên người ta chở cô vào đây...
Thím Hương hơi nhổm người dậy, lập cập đưa tay lần dưới bụng rồi hớt hải kêu lên:
- Tiền bạc vòng vàng của tôi đâu rồi nè trời!
Thầy Năm nhíu mày nhìn thím như để dò xét, rồi ấp úng hỏi:
- Cô nói tiền bạc ở đâu mà tôi không hiểu gì ráo? Sao tôi chỉ nghe nói là cô bị xe đụng vậy thôi. Cô nhớ kỹ lại coi, người ta chở cô vào đây... cô không có mang theo giấy tờ tiền nong gì hết...
Thím Hương vẫn còn chắc lưỡi kêu trời:
- Công trình tôi cất giấu bao nhiêu tiền của ấy, nhiều lắm chớ ít ỏi gì sao...
Thầy Năm lắc đầu, lựa lời an ủi thím!
- Thôi... cô nên lo tĩnh dưỡng cho mạnh khỏe thì tốt hơn. Thường thường hễ trong mình còn yếu, nhứt là khi vừa qua khỏi một tai nạn hiễm nghèo thì hay...suy nghĩ lộn xộn lắm. Tôi làm nghề nầy lâu năm rồi tôi biết, có người... họ còn nói sảng nói mê nữa cô à! Không chừng cô... để quên đâu đó...
Thím Hương có vẻ bực mình:
- Bộ thầy nói tôi... không tỉnh trí hả?
Thầy Năm đành cười trừ:
- Xin lỗi cô, tôi đâu dám nói như vậy...
Rồi như nhớ trực lại điều gì, thầy vội hỏi liền theo:
- Thưa cô, nếu cô thấy khỏe khoắn trong mình đôi chút cho tôi hỏi thăm điều nầy... Có phải cô gốc gác là người ở dưới Cần Thơ không?
Thím Hương giật mình ngẩng mặt lên nhìn thầy Năm đăm đăm rồi sửng sốt kêu lên:
- Ủa... tôi trông thầy ngờ ngợ… (Thím dụi mắt mấy cái liền) Ủa thầy... Năm đây mà!
Thầy Năm thở phào ra một hơi dài rồi mỉm cười dịu dàng hỏi lại:
- Còn cô... là thím Hương đó phải không? Tôi nói hổng sai mà!
Thím định ngồi dậy nhưng rồi nhăn nhó nằm vật xuống.
Thấy thế, thầy Năm vội kéo gối nâng đầu cho thím nằm hơi dốc lên:
- Cô... à quên, thím nằm nghĩ cho khỏe đi, mình nói chuyện sau cũng được.
Thím Hương nóng nảy hỏi liền:
- Mấy đứa nhỏ...
- Thím cứ yên tâm, trước cũng như sau tôi lo cho mấy đứa nó đàng hoàng lắm, và hiện tụi nó đang ở trong nhà tôi tại xóm Nancy.
- Vậy hả! Trời ơi, tôi to cho tụi nó quá... Mà sao thầy không nhìn ra tôi liền để tôi đỡ lo hả thầy Năm?
Thầy Năm cười đáp:
- Tôi giáp mặt thím là tôi sanh nghi rồi nhưng... bị nghe người ta nói thím... ở miệt đường Courbet Boudonnet... bị thím sửa soạn bộ vận... có hơi khác hồi đó, với lại trong mình thím không có một chút giấy tờ gì hết, phần thì... bất ngờ quá nên tôi cũng không dám cả quyết gì cho lắm... Còn thím, sao thím không nhận ra tôi?
Thím Hương nhìn lại thầy:
- Thầy nghĩ coi, trong lúc tôi bị nạn như vầy, đầu óc gì rối ren hết thì làm sao nhìn kỹ ai là ai được. Với lại bây giờ thầy... mập mạp khác hơn trước nhiều, thầy còn lại bận áo trắng rộng phùng phình, đầu đội cái… nón chụp trắng kia nữa nên trông lạ quá. Hồi đó tôi gặp thầy ở nhà bận đồ mát chớ đâu có bận thứ quần áo... nhà thương nầy!
Đoạn, thím thở dài nói tiếp:
- Hơn nữa tôi tưởng thầy đã đổi lên miệt rừng sâu nước độc rồi chớ đâu có dè thầy còn ở Saigon... có phải nhà thương nầy là nhà thương Chú Hỏa không thầy?
Thầy Năm không giấu vẻ ngạc nhiên:
- Ủa, té ra thím biết tôi ở đây sao?
Thím Hương khẽ gật đầu:
- Tôi hỏi thăm dưới Cần Thơ họ chỉ lên trên nầy là tôi vọt đi liền để kiếm mấy đứa nhỏ...
- Mà sao thím không đi thẳng lại đây kiếm tôi?
Thím Hương thở dài:
- Phải vậy thì tôi đầu có khổ sở điêu đứng như thế nầy! Đầu đuôi câu chuyện nó… rắc rối như thế nầy để tôi kể rõ cho thầy nghe rồi thầy mới hiểu...
Đoạn thím thuật sơ lại cho thầy Năm nghe cuộc gặp gỡ giữa thím và bà Tư cùng mọi việc xảy ra kế tiếp theo đó.
Kể xong, thím Hương cười chua chát bảo thầy Năm:
- Thầy không biết chớ tự hồi giặc giã tới giờ tôi toàn gặp chuyện xui xẻo và còn... ráng thêm một keo vừa rồi nữa mới được gặp mặt thầy và... mấy đứa nhỏ...
Thầy Năm chắc lưỡi
- Con mẹ gì ác nhơn thất đức quá! Sao bả nói vậy mà thím... lại nghe tin theo?
- Thì thầy nghĩ coi, tôi mới tản cư về kế dông tuốt lên trên nầy, cái gì cũng lạ hoắc hết nên bà Tư bả nói cái gì tôi cũng ngán, cũng... nghe hết. Đến chừng rõ ra thì chỉ có nước liều mạng kiếm cách trốn. Trời xui đất khiến cho tôi chạy thoát lại đúng vào cái ngày... lễ có Tây đi đầy đường đầy xá... nên mới bị mất tiền mất của và bị xe đụng như vậy! Nhưng cũng còn may... Tôi tưởng tôi... bị mấy ông nội đó khiêng vô... làm thịt rồi chớ!
Thầy Năm thở ra:
- Hèn chi tôi nghe thầy gác nói cô... là dân ở trong mấy con đường chơi bời đó... Té ra mọi người đều hiểu bậy hết! Hồi nãy tôi thắc mắc …như thím đời nào đến nỗi... phải sa vào cảnh đó!
Ngừng một giây, thầy xẻn lẻn thú nhận thêm:
-...Bị nghe họ nói... chắc cứng như vậy, nên tôi cũng đâm ra bán tín bán nghi... hổng chắc có phải đúng, là thím hông ( và thầy cười xòa nói tiếp). Ai dè té ra là...thím thiệt!
Thím Hương thở ra, nét mặt tươi tắn hẳn lên:
- Tôi tưởng đời mình lên tới đây là... tàn rồi, nào ngờ còn gặp được thầy, gặp được mấy đứa nhỏ.
Đến đây, thím bỗng xụ mặt ngay:
- Chỉ hơi tiếc là... số tiền bạc, vòng vàng tôi dành dụm và cất giấu trong bấy lâu nay để sau nầy lo cho mấy đứa nhỏ ăn học, nào ngờ lại bị mấy ông Tây say tước mất.
Thầy Năm vội lựa lời an ủi thím:
- Thôi thím à, có lẽ nhờ... hao tài tốn của như vậy nên thím được tai qua nạn khỏi và sum họp với con. Thời buổi giặc giã nầy, mình còn được sống bình yên là quý rồi...
Thím Hương nhăn nhó hỏi vô:
- Vậy chớ không có cách nào thưa gởi họ để lấy lại sao thầy! Tiền bạc của cái ấy nhiều lắm mà!
Thầy Năm lắc đầu:
- Khó lắm thím à! Đối với mấy ông nội đó, dầu mình cất công đi thưa gởi đến đâu đi nữa thì cũng… chìm xuồng luôn, với lại có cả trăm cả ngàn ông say thì biết ai là ai...
- Còn bà Tư kia nữa? Đầu dây mối nhợ gì cũng tại bả hết! Để tui mạnh rồi thế nào tôi cũng đâm đơn kiện bả cho thầy coi!
Thầy Năm cười đáp:
- Việc nầy tôi cũng xin… can thím luôn. Mình có thưa gởi lòng vòng thì càng mất công, mất thì giờ mà chưa chắc ăn thua gì. Như lời thím nói: bả có tính chuyện... gả ép thím nhưng thím hổng chịu thì thôi... Nói cho cùng mà nghe thì cũng chẳng có bằng cớ gì rõ rệt và bà kìa bả dám nói lật ngược lật ngang lắm. Theo như thím nói, bả cũng quen lớn với ông nầy ông nọ nhiều lắm, bả mà làm tùm lum lên thì mình cũng... mệt. Thôi mọi việc mình nên bỏ qua hết đi thím. Đời nầy, ở cho yên được là quý rồi đó thím!
Thím Hương thở dài thườn thượt:
- Nói vậy tôi đành ôm bụng chịu sao thầy?
- Thì thím kể như là mình gặp tai nạn và hiện nay mọi chuyện xui xẻo ấy đều qua hết... Bây giờ thím chỉ lo tỉnh dưỡng cho khỏe mạnh hẳn lại rồi về đoàn tụ với mấy đứa nhỏ.
Thím Hương khẽ gật đầu:
- Thôi tôi xin nghe theo lời thầy... (nhưng rồi thím tỏ vẻ lo lắng) Thầy nhắm tôi có bị tật nguyền gì không?
Thầy Năm lắc đầu, cười đáp:
- Ô, thím đừng sợ chuyện đó! Thím bị đụng xe coi bộ dữ dằn vậy chớ không lấy gì làm nặng, nhiều lắm là... thành thẹo chớ không... sứt mẻ què quặt gì đâu!
Thím Hương có vẻ xẻn lẽn:
- Thiệt hú hồn hú vía, tôi cứ tưởng là dập xương sườn hay gãy xương sống gì vậy! Sao hồi mới bị tôi thấy máu me gì ra quá vậy thầy?
- Chắc thím chỉ bị chiếc xe quẹt hơi mạnh một chút làm rách da nên máu chảy chút đỉnh vậy thôi. Tôi đã băng bó xức thuốc đâu đó cho thím đàng hoàng rồi…
- Nhờ thầy ráng lo dùm tôi...
- Cố nhiên rồi! Đối với con bịnh khác tôi cũng tận tâm lo huống hồ gì là thím. Nghĩ thiệt tôi có vận may lắm mới được dịp... săn sóc thím như vầy...
Thím Hương ngượng nghịu hỏi lảng ra:
- Quên nữa, chừng nào tôi mới được gặp hai đứa nhỏ hả thầy?
Thầy Năm sốt sắng đáp:
- Tôi định để sáng sớm ngày mai tôi dẫn con Hạnh và thằng Long đến đây thăm thím. Chắc tụi nó mừng, lắm! Con Lụa cũng ở với tôi...
- Vậy hả! Thầy chạy về cho mấy đứa nhỏ hay liền dùm tôi...
- Bộ thím quên rằng sắp tới giờ giới nghiêm hay sao? Với lại tôi đâu có thể bỏ phiên gác được. Thím cứ lo nghĩ cho khỏe đêm nay đi, đến sáng mai lối bây giờ là có mặt hai đứa nó tại đây.
- Nếu vậy, suốt đêm nay tôi mừng nôn quá chắc không sao nhắm mắt được đâu.
Thầy Năm không giấu vẻ nhìn trìu mến của mình
- Tôi đã nghĩ tới chỗ đó. Để tôi đi lấy cho thím uống thứ thuốc nầy rồi thím sẽ ngủ thẳng một giấc ngon lành cho tới sáng bét.
Thím Hương liếc xéo thầy, rồi ỡm ờ hỏi:
- Thuốc gì vậy? Hổng phải thứ thuốc... của ông đạo Sáu đó chớ?
Thầy Năm ngơ ngác
- Thím nói thứ thuốc gì? Ở đây xài toàn thuốc Tây không mà!
Thím Hương ráng nhịn cười:
- Tôi nói giỡn chơi, thầy hổng biết đâu!...
Thấy con Hạnh và thằng Long toan chạy а lại giường thím Hương nằm, thầy Năm vội giữ hai đứa nó lại và thấp giọng bảo chúng:
- Khoan đã! Để cho má ngủ thêm một chút nữa, đằng nào mình cũng gặp mà!
Hai đứa nó đành đứng khựng lại nhưng không ngớt thấp thỏm nhìn về phía thím Hương.
Độ hai phút sau, một đoàn xe nhà binh nối nhau chạy rầm rập ngoài đường làm rung rinh cả cửa kiếng trong phòng bịnh khiến cho thím giật mình tỉnh giấc.
Thím vừa mở mắt ra là con Hạnh và thằng Long đổ xô lại ôm chầm lấy thím và kêu má má om sòm. Chưa chi con Hạnh đã tuôn nước mắt bù lu bù loa hỏi thăm thím Hương chưa hết câu nầy đã sang câu kia làm thím không sao trả lời được, và chỉ nghẹn ngào dang tay ôm lấy hai con.
Thầy Năm đứng yên nơi ngưỡng cửa vừa cảm động vừa sung sướng chứng kiến cảnh tượng sum họp ấy.
Một sự sum họp quá bất ngờ mà thầy đã góp công vào không ít.
Thím Hương nhoai đầu ra, chợt nhìn thấy thầy nên vội lên tiếng chào hỏi:
- Thầy Năm, sao thầy đứng tuốt ở ngỏai! Thầy dẫn tụi nó đến đây hồi nào coi bộ… sớm quá vậy?
Thầy Năm khoan thai bước lại:
- Vậy mà tôi cứ lo thấp thỏm là đưa hai đứa nhỏ đến trễ để thím sốt ruột đợi trông. Hồi nãy, thằng Long với con Hạnh tính chạy lại kêu thím nhưng tôi cản lại vì thấy thím còn ngủ ngon...
Thím Hương ra bộ lừ mắt trách móc:
- Thầy sao lo cho tôi quá vậy?
Thầy. Năm hơi mắc cỡ nên tìm cách hỏi lảng ra:
- Lâu ngày gặp lại hai đứa nhỏ… thím coi tụi nó có lớn hơn chút nào không?
Thím Hương nghểnh cổ nhìn qua hai con đoạn gật gù đáp:
- Ý chà, hai đứa trọng cải há!Thầy nuôi tụi nó… khéo tay đa!
Thầy Năm ngượng nghịu ngó lại hai đứa nhỏ:
- Mấy năm qua rồi mà hai đứa nó không lớn hơn hồi đó sao được thím! Tuổi nầy là tuổi... nhổ giò mà!
Thím Hương đưa mắt săm soi nhìn hai con từ đầu đến chân, chợt để ý đến bộ đồ sọt trắng bốp của thằng Long và chiếc áo đầm vải ca rô của con Hạnh. Thím chắc lưỡi kêu lên:
- Cha, quần áo ở đâu mà mấy đứa bây ăn mặc như con Tây vậy nè!
Con Hạnh vọt miệng đáp:
- Dạ của ba Năm đặt cho mấy tụi con đó mà!
Thím Hương nhíu mày nhìn thầy Năm
- Ba Năm?
Thầy Năm lúng túng giải thích:
- Dạ... hai đứa nhỏ… quen kêu tôi như vậy. Dạ... bị hồi đó hai đứa nó theo ở với tôi, nghe tụi nó kêu tôi bằng ‘‘thầy bà’’ hoài coi cũng... kỳ kỳ nên tôi biểu tụi nó kêu đại tôi bằng... ba Năm cho nó... gọn. Xin thím đừng chấp nhứt...
Thím Hương cười đáp:
- Tôi có dám phiền trách thầy đâu! Thì thầy cũng như là... ba nuôi của hai đứa nó rồi! Còn tôi là mẹ ruột của tụi nó mà suốt mấy năm nay lại giống như người dưng…
Thầy Năm có vẻ còn chưa an tâm:
- Tại thím mắc lo đi mua bán làm ăn nên phải vậy. Trong lúc không có thím và thầy Tư nên tôi... mạn phép biểu mấy đứa nhỏ xưng hô như vậy... Ý mà, quên nữa, thầy giáo ở đâu mà lại để thím một mình lên trên nầy kiếm mấy đứa nhỏ! Chắc thầy... kẹt ở trong vùng mấy ảnh ở trỏng nên ra không được phải không thím?
Thím Hương sa sầm nét mặt:
- Ờ... bị lu bu chuyện nầy chuyện nọ nên tôi cũng quên nói nữa, anh Tư ảnh mất rồi...
- Ý trời, Anh Giáo ảnh mất... sao đó thím?
- Anh bị... lạc đạn chết cũng khá lâu rồi thầy à!
Con Hạnh vọt miệng hỏi chen vô:
- Bộ thầy Giáo Tư chết thiệt rồi hả má?
Thím Hương khẽ gật đầu.
Con Hạnh quay qua phía thằng Long:
- Anh hai, thầy Giáo Tư chết rồi anh!
Thằng Long liếc nhanh về phía thím Hương rồi trả lời gióng một:
- Anh nghe má nói rồi mà!
Con Hạnh như không dằn nổi vui mừng cứ nói sấn tới:
- Vậy thì từ nay hai đứa mình chắc ở yên với má rồi hén anh!
Thằng Long lo lắng nhìn trộm má nó, thím Hương cúi đầu để giấu vẻ ngượng ngập… và thầy Năm liền lên liếng la rầy con Hạnh:
- Nè Hạnh, không được nói như vậy nữa nghen! Dầu sao thầy Tư cũng là... cũng có công chăm lo hai đứa bây đi học như ba Năm vậy.
Như nhớ trực lại, thầy gượng cười day qua thím Hương để tạ lỗi về hai tiếng ‘‘ba Năm’’.
- Dạ... bị lâu ngày chầy tháng… tôi quen miệng xưng hô với mấy đứa nhỏ như vậy...
Thím Hương hớn hở nắm lấy dịp nầy để... khóa lấp cho rồi câu chuyện ‘‘thầy Giáo Tư’’:
- Không sao đâu mà thầy Năm! Tụi nó được thầy xưng hô như vậy là... phước đức ông bà để lại rồi chớ còn muốn gì nữa!
Thầy Năm xẻn lẻn đẩy đưa theo:
- Dạ... con Lụa ở nhà nó cũng kêu tôi bằng ba Năm у như hai đứa nầy vậy...
Thím Hương chắc lưỡi:
- Quên nữa, thầy có nhắc tôi mới nhớ! Sao thầy không dẫn con Lụa lại đây luôn? Thiệt tôi cũng vô tình quá... Tôi coi bộ con nhỏ đó trìu mến con Hạnh lắm!
Thầy Năm chưa kịp lên tiếng thì con Hạnh đã nói chen vô:
- Dạ hồi sớm chỉ cũng đòi đi quá...
Thầy Năm vội đỡ lời:
- Tôi cũng tính cho nó đi nhưng nghĩ đi nghĩ lại.. sợ nó đến đây thành ra lỏn chỏn một mình quá. Chắc thím Tư biết nó mồ côi... nên có thể mủi lòng tủi thân, bất tử...
Thím Hương bất giác thở dài:
- Tội nghiệp con nhỏ quá há! Thiệt cũng nhờ một tay thầy mà bao nhiêu oán cừu cũ tiêu tan hết. Chắc lúc trước đây thầy có nghe ông Sáu Giò dưới Cần Thơ… kể lại cho thầy nghe hết mọi chuyện chớ?
Thầy Năm ngó lơ sang chỗ khác:
- Dạ có... Đó là những thứ chuyện ‘‘rủi ro’’ của người lớn chớ sắp nhỏ có ăn thua gì vô đó. Bây giờ mình chỉ nghĩ đến tương lai của tụi nó là hơn.
Thím Hương gật đầu:
- Dầu sao cũng nhờ công ơn của thầy rất lớn, chớ nếu không, con Lụa biết nương tựa vào đâu và như vậy... kể ra cũng tổn âm đức lắm! Thầy có lòng tốt như thế ấy thiệt còn hơn kiến lập năm bảy kiểng chùa...
- Thím nói hơi quá. Hồi ông Sáu còn sống tuy ổng có oán hận thầy Hương ở nhà đôi chút nhưng ổng tỏ ra là người biết điều lắm, bây giờ tôi chỉ còn ngại cái đám anh em... xưa cũ của tía con Lụa...
Thím Hương vội đáp:
- Điều ấy thì kể như êm hết rồi. Cái đám đó bây giờ chẳng còn ai hết. Một sự... tình cờ đã cho tôi biết rõ như vậy.
Thầy Năm hớn hở kêu lên:
- Thiệt là tiền hung mà hậu kiết! (rồi thầy day qua bảo thằng Long con Hạnh). Thôi hai đứa thưa má để về đi học cho kịp giờ, rồi chiều sẽ trở vô nữa...
Thím Hương nói theo:
- Thầy cũng nên về nhà nghỉ nữa chớ! Suốt đêm qua chắc thầy có ngủ được phút nào đâu!
Thầy Năm chưa kịp trả lời thì một thầy điểu dưỡng ở ngoài phòng trực xô cửa bước vào, bô bô lên tiếng:
- Rua thầy Năm! Ủa sao giờ nầy thầy chưa về nghỉ? Tối hôm qua nhằm tua gác của thầy mà?
Rồi không đợi cho thầy Năm trả lời, thầy kia hấp tấp hỏi luôn:
- À, thầy biết có cô chơi bời nào bị xe đụng mới chớ vô đây hồi tối không?
Thầy Năm không giấu vẻ khó chịu:
- Ai nói với thầy như thế đó? Ở đây chỉ có một người đàn bà bị xe đụng thôi và người ta là người có gia thế đàng hoàng. Tôi xin thầy đừng ăn nói hàm hồ như vậy!
Thầy kiạ ngạc nhiên, tròn xoe đôi mắt:
- Coi, tôi có nói cái gì đâu mà thầy… nóng quá vậy! Tôi có biết ất giáp gì. Ở bên bót họ cho người tới lãnh cô đó về...
Thầy Năm chưng hửng hỏi lại:
- Thầy nói sao? Người ta bị xe đụng gần chết mà cò bót còn lãnh đi đâu nữa!
Thầy kia nhún vai:
- Tôi nói tôi hổng biết gì ráo mà! Họ đem giấy tờ lại lãnh thì mình phải giao cho họ chớ sao nữa!
- Nhưng cổ còn phải nằm nhà thương ít lắm là một tuần lễ mới mạnh được.
- Trời ơi, người ta lãnh cổ về thì cũng đưa giam cô trong nhà thương Chợ quán, ở đó có lính tráng gác giữ chớ để cổ ở đây rồi ai chịu trách nhiệm?
Thầy Năm bước tới hỏi nhỏ thầy kia:
- Thầy có nghe họ nói cổ... bị mời về tội gì không?
- Ai biết đâu! Hay là thầy ra hỏi mấy ổng họa may mấy ổng cho thầy rõ được phần nào chăng?
Vừa lúc ấy hai thầy phú lít tiến vô, một người xách tòn teng trên tay một đôi còng khóa bóp.
Thím Hương tự nãy giờ nghe lóm được câu chuyện giữa hai người vội ngồi hẳn dậy hốt hoảng kêu thầy Năm:
- Cái gì đó thầy Năm?
Thầy Năm quay lại ấp úng đáp:
- Hổng sao đâu thím... Mấy ông ở dưới bót tới mời thím để hỏi về một việc gì đó...
- Trời, tôi bị nạn như vầy... cò bót không nói năng gì hết mà bây giờ lại đến bắt tôi nữa sao?
Một thầy phú lít bước lại, vừa đập đập tờ giấy ‘‘trát’’ cuốn tròn lên trên bàn tay, vừa cười đáp:
- Thì bây giờ cò bót mới làm ăn kết cô nè. Thôi cô có quần áo hay đồ đạc gì thì lấy đem theo đi (rồi day qua thầy điều dưỡng, thầy phú lít nói tiếp). Xin thầy cho người đem băng-ca tới khiêng cổ ra xe hồng thập tự của bót đậu ở đàng trước dùm, nếu cổ đi chưa nổi...
Thím Hương tức mình nói như hét:
- Tôi có làm gì đâu mà mấy ông bắt tôi! Tôi hổng đi đâu hết... Thầy Năm, thầy nói với ổng dùm tôi...
Thầy phú lít cười lạt:
- Cô có làm cái gì hay không thì cô xuống dưới bót trả lời với ông cò, chớ tụi nầy như thiên lôi vậy, ai chỉ đâu thì... xâu đó!
Thầy Năm vội bước lại bên cạnh thím lựa lời an ủi thím:
- Có trát đằng bót lại... thì đằng nào thím cũng phải rời khỏi nơi nầy. Chắc có ai thưa gởi gì đó...
Thầy cảnh sát cầm còng vọt miệng nói chen vô:
- Thầy nói đúng đa! Có bà gì đó xuống dưới bót thưa với ông cò là cô nầy ở nhà bả rồi… ăn cắp nữ trang, tiền bạc gì đủ thứ hết để dông đi...
Thím Hương hốt hoảng kêu lên:
- Trời ơi, bà Tư!
Thầy phú lít gật đầu:
- Nói vậy, cô cũng biết bả hả? Như thế là đúng rồi còn gì nữa!
Thím Hương la to:
- Tôi có ăn cắp của bả đồng xu cắc bạc gì đâu mà bả dám nói dựng đứng như vậy!
Thầy phú lít đưa tay banh còng ra:
- Thôi, băng ca vô tới rồi, cô chịu khó đưa tay ra để tôi...
Thầy Năm vội can thiệp:
- Xin thầy... miễn cái đó dùm cổ. Cỗ bị thương nặng còn đang băng đó đi chưa nổi thì chạy trốn đâu được nữa...
Thầy phú lít đưa mắt hỏi ý kiến đồng nghiệp và thầy nầy khẽ gật đầu:
- Thôi cũng được. (Rồi day qua thầy Năm và thầy điều dưỡng kia). Xin kiếu mấy thầy! Tôi đã ký tên lãnk сổ vào sổ ngoài buy-rô rồi đó nghen!
Lúc bấy giờ con Hạnh và thằng Long vừa khóc vừa chạy theo như muốn giữ thím Hương lại. Thấy thế, thầy Năm vội ngăn cản chúng nó:
- Hai đứa bây đứng ở đây để ba Năm chạy đưa má xuống dưới xe rồi trở lên dẫn về đi học.
Bỏ hai đứa nó ở lại trong phòng, thầy tất tả đi kèm một bên thím Hương ra cửa và luôn miệng ‘‘trấn an’’ thím:
- Thím cứ bình tỉnh đi theo hai thầy nầy đi, tôi cũng vọt xuống dưới bót liền để làm chứng cho thím. Sự thật như thế nào thím cứ khai rõ thì tất nhiên sẽ lòi cái gian giảo của con mẹ kia ra.
Thím Hương ráng nhổm đầu ra khỏi băng ca:
- Bả nói lật ngược như vậy... thầy nhắm có sao hông? Rủi dưới bót người ta không tin những lời khai của tôi thì sao?
Thầy Năm cả quyết đáp:
- Coi, sự thật sờ sờ ra đó mà mấy ổng không tin sao được! Còn tôi đây làm chứng vô nữa mà! Còn con Hạnh thằng Long nữa chi! Con mẹ đó tưởng thím cu ky một mình nên nó mới làm trận làm thượng như vậy. Con mẻ đâu có dè thím lại gặp tôi ở đây!
Thím Hương hơi yên tâm đôi chút:
- Thôi thầy ráng lo dùm tôi... không có thầy chuyến nầy, chắc tôi phải… chết thêm một lần nữa!
Thầy Năm cười gượng đáp:
- Cố nhiên là tôi phải lo rồi, chớ chẳng lẽ gặp lại được thím như vầy rồi… buông xụi cho mất đi một lần nữa hay sao. Dầu cho phải đi tới đâu để cho vụ nầy ra trắng đen, tôi cũng đi hết á! Chắc thím còn xui xẻo một cú chót nầy nữa rồi mới yên được. Thiệt kể như còn... kẹt một sợi tóc nữa!
Thím Hương ráng cười theo:
- Tôi cũng vái Trời vái Phật cho được như lời thầy nói...
... Thầy Năm ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe hồng thập tự rồ máy chạy thẳng.
Đoạn thầy thẩn thờ trở vô nhà thương để đưa hai đứa nhỏ về đi học trước khi chạy lên bót theo dõi vụ thím Hương.
Gần một tuần lễ sau, vụ bà Tư thưa gởi thím Hương dưới bót mới được giải quyết xong xuôi.
Nhớ sự can thiệp ráo riết của thầy Năm, bà Tư mới chịu thua và thím Hương được kể như là… vô tội.
Lúc ấy thím cũng được bình phục tuy vẫn hãy còn yếu sức.
Trong mấy ngày cuối của cuộc điều tra, người ta đã đưa thím về ở luôn dưới bót.
Thầy Năm đã chực sẵn từ sớm để đón thím về.
Từ trong phòng giam bước ra, thấy có thầy Năm đứng đó, thím chạy а lại và... khóc òa lên.
Thầy Năm lúng túng lựa lời khuyên giải:
- Thím… thím đừng làm như vậy người ta ngó vô... cười chết! Bây giờ mọi việc đều êm đẹp hết chớ có cái gì nữa đâu mà thím... khóc.
Thím Hương đưa tay quẹt nước mắt:
- Thầy hổng hiểu... tại tôi mừng quá mà thầy!... Gặp được mặt thầy là tui thấy khỏe ru liền!
- Khỏe gì cũng phải đi rút về nhà cho mấy đứa nhỏ nó mừng.
Về đến nhà thầy Năm, sau một hồi lu bu với thằng Long, con Hạnh, con Lụa, thím Hương chợt thở dài quay qua nói với thầy Năm:
- Để ở đây chơi đôi ba bữa rồi tôi tính thưa với thầy cho tôi rước mấy đứa nhỏ về dưới Cần Thơ...
Thầy Năm bước xổ lại đứng ngay trước mặt thím như muốn cản lối:
- Coi, đâu được! Tôi không để thím đi đâu!
Thím Hương ỡm ờ hỏi lại:
- Sao thầy lại không để cho tôi đi cà?
Thầy Năm xẻn lẻn nói trớ đi:
- Tôi muốn nói là... thím rước mấy đứa nhỏ như vậy. Việc học hành của tụi nó lỡ dở hết.
- Ở dưới Сần Thơ cũng có trường học nữa mà!
Thầy Năm nhăn nhó gải đầu, gải tai, ngó quanh ngó quẩn, rồi bỗng nhiên nhìn thẳng vào mặt thím, xuống giọng ‘‘bỏ nhỏ’’;
- Thím ác quá… tôi nói như vậy mà thím cắc cớ trêu chọc tôi cho đến nước vậy thím? Chẳng nói giấu gì thím, khi gặp lại thím tôi đã có ý định mời thím về đây ở luôn để... cùng lo cho mấy đứa nhỏ ăn học đến nơi đến chốn. Thím dìa dưới thì cũng long chong; thôi thì ở đây luôn... cho tiện, nếu thím không chê… nhà tôi chật hẹp...
Thím Hương ngó lảng sang chỗ khác:
- Chuyện nầy đột ngột quá, xin thầy để tôi suy nghĩ lại… Chắc thầy đã dư rõ… thân phận của tôi cũng chẳng ra gì...
Vừa lúc ấy con Hạnh, thằng Long và con Lụa đi học về và chạy а lại hai người. Thầy Năm vội gọi mấy đứa nhỏ bảo liền:
- Đó, má tính rước mấy đứa bây về đó!
Con Hạnh và thằng Long nhao nhao lên:
- Hông, hông má ở luôn trên nầy với ba Năm hà!
Con Lụa cũng rụt rè nói vô:
- Thưa thím, thím rước anh Long và em Hạnh về dưới, bộ cháu ở trên nầy một mình với ba Năm sao?
Thím Hương bước lại vuốt đầu nó:
- Qua... chưa tính gì hết mà! Từ nay, cháu cũng nên theo thằng Long và con Hạnh kêu qua bằng má cho tiện. Thầy Năm nghĩ như vậy có phải hông?
Thầy Năm cười xòa:
- Cố nhiên là phải lắm rồi... Và riêng phần tôi, thím kêu tôi bằng … thầy hoài nghe cũng kỳ quá!
Thím Hương liếc xéo thầy ta, hỏi lại liền:
- Vậy chớ thầy kêu tôi bằng thím đó chi!
Thầy Năm mừng rỡ kêu lên:
- À, cái đó dễ mà!
Và như để che giấu sự xúc động… thầy đưa mắt ngó lơ ra ngoài sân.
Nắng chiều gay gắt chiếu lọt qua tàng cây me xanh um, in lên nền đất thành những vệt dài vừa đủ tươi sáng nhưng lại rất êm dịu...
HẾT