← Quay lại trang sách

- 2 -

Vào khoảng mười giờ tối, bà Tư sầm sập trở về nhà, quăng chiếc bóp đầm to bằng mo trầu trên đi-văng nghe cái rầm rồi hướng vào nhà trong quát gọi:

- Có đứa nào ở trỏng ra đây tao biểu một chút coi!

Cô Ngọc-Anh hấp tấp chạy ra:

- Chi đó má?

Bà Tư quắc mắt hỏi:

- Bà nội đó về đây chưa?

Cô Ngọc-Anh ngơ ngác hỏi lại

- Dạ phải... má muốn hỏi chị hai không?

- Thì bà hồng đó chớ còn ai nữa!

- Dạ có. Hồi nãy ông chủ gì đó đưa chỉ về đây bằng xe hơi... Dạ chỉ nằm trong buồng...

Bà Tư cắt ngang:

- Vô thỉnh bả ra đây liền cho tao! Bộ nó tính nằm vạ nữa sao chớ?

Cô Ngọc-Anh vội chạy vô nhà trong và một lát sau, thím Hương bước ra tóc tai rủ rượi, mặt mũi đỏ hoe, quần áo bèo nhèo.

Bà Tư cau mặt, háy xéo thím rồi nói trống không:

- Hứ, thứ đồ trôi sông lạc chợ mà còn làm bộ làm tịch thấy phát ghét!

Thím Hương bới cho gọn lại đầu tóc rồi nhìn thẳng vào mặt bà Tư, nói gằn từng tiếng:

- Dạ thưa bác, bác giúp tôi tự hổm nay, tôi mang ơn lắm, nhưng xin bác đừng nói nặng nhẹ với tôi như vậy!

Bà Tư cười mũi:

- Sướng hông! Tui rước cô dìa đây lo cho cơm no, áo đẹp phủ phê rồi bây giờ tính nói xốc óc tui phải hông! (rồi bà ta giở giọng hăm he). Tui nói thiệt cho cô biết: tui hổng phải điên của đâu mà phải vớt thứ cù bơ cù bấc dọc đường dọc xá như cô để dìa nuôi chơi cho mập ú đâu nghen!

Thím Hương nói xẳng lại:

- Vậy thì bác cứ tính tiền cơm, tiền quần áo đi rồi tôi sẽ trả đủ lại cho.

- Xí, cái bản mặt của cô có được bao nhiêu tiền mà bày đặt nói bảnh vậy? Mà bộ cô nói nhà của tui là nhà ngủ, là tiệm ăn hay sao mà muốn tấp vô lúc nào cũng được! Nè tui nói cho cô biết nghen; cô tính qua mặt con già nầy hổng được đâu! Cô mà xểnh ra khỏi cái nhà nầy là có xe cây đến xúc cô đem dìa bót liền! Tui quen mấy thầy dưới Ca-ti-nа họ nói... giấy tờ nội vụ của cô nhất có chồng ở dưới.

Thím Hương mở to mắt, lấp bấp hỏi lại:

- Coi, tôi làm cái gì mà... giấy tờ của tôi chất có chồng? Chắc bác dư biết tôi lên trên nầy tìm con... Tôi nhờ bác đi hỏi thăm dùm nữa mà!

Bà Tư vễnh mặt ngó lên trần nhà:

- Hứ, thời buổi nầy tui hổng dám tin ai hết! Cô đừng tính qua con mắt tui. Cái điệu của cô một là trốn chúa lộn chồng, hai là lôi thôi tiền bạc nợ nần hụi hè gì ở dưới, ba là... liên lạc dọ thám gì của mấy cha nội ở trong bưng. Tui nói hổng trật đâu mà!

Thím Hương tức mình đến nghẹn lời:

- Bác có biết rõ tôi mà bác... nói dựng ngược như vậy thì chết tôi còn gì! Bác mà hổng thương dùm tình cảnh của tôi nữa sao!

Bà Tư thở dài, hơi dịu giọng lại một chút:

- Thì... qua thương cô em nên qua mới rước cô em dìa đây, rồi qua chạy đôn chạy đáo lo cho cô em... cho đến cái vụ... ông chủ đó, qua cũng hổng nể hà gì hết đứng ra làm mai làm mối cốt để cô em có chỗ nương tựa lâu dài... Vậy mà cô em hổng xét lại dùm qua, cô em làm cho qua ê mặt ê mày với người ta hết ráo trọi!

Thím Hương ấp úng tìm cách chống chế:

- Tôi có muốn như vậy đâu... Tôi đã có thưa trước với bác rồi, vậy mà bác còn để xảy ra chuyện… không tốt đó.

Bà Tư cau mày:

- Chuyện gì mà không tốt? Cô em đã không mang ơn qua thì chớ lại còn tính đổ thừa cho qua nữa sao! Qua thương cô em...

Thím Hương bực mình chận ngang:

- Bác thương cái điệu đó thì chết tôi rồi! Bác biết ông chủ Hồng Phát ổng... làm gì tôi không?

Bà Tư nhăn mặt

- Thì người ta quý trọng mình quá đỗi nên người ta mới… vồ vập mình như vậy… Chớ qua hỏi em, một người giàu có bạc muôn bạc ức như ông chủ Hồng Phát.. ổng bao một lượt cả chục cô còn mới tinh khôi cũng được, nhưng tại sao ổng lại chỉ đeo đuổi một mình cô em? Cô em đừng quên rằng: với mớ giấy xăng của ổng, ổng chất đốt mười người như qua với cô em đây nhập lại cũng cháy rụi xương rụi cốt hết nữa!

Thím Hương nhún vai:

- Tôi cũng dư biết như vậy, nhưng tôi đã nói với bác cả chục lần là lúc nầy tôi không còn bụng dạ để nghĩ đến chuyện... lấy chồng. Tôi nói thiệt với bác, tôi hết còn ham muốn gì nữa!

Bà Tư chắc lưỡi:

- Ai nói cô em ham muốn gì đâu... nhưng dầu sao cô em cũng phải giữ thể diện cho người ta một chút... ai biểu cô em vô trỏng rồi la lối đập cửa đòi kêu lính om sòm hả? Cô em hổng chịu hổng ai ép, nhưng cũng nên lựa lời ngon tiếng ngọt nói với người ta, chớ chưa gì cô nhảy а thần phù la làng lên như là bị…Tây đè thì còn gì mặt mũi ông chủ?... Ở đây là chỗ...văn minh, chớ bộ như dưới vườn hay sao mà động tới một chút là la làng chói lói và nỗi mõ hồi một lung tung lên! Cô em gặp ông chủ Hồng Phát là người hiền, chứ nếu gặp mấy ông khác, chém chết mấy ổng cũng nổi xung lên nói ngược trở lại cô em là một con điếm lậu vô trong phòng ngủ người ta để ăn cắp tiền hay để... ám sát... Sơ sơ nội bấy nhiêu đó cũng đủ gởi cô em vô nhà thương Bạc Hà hay cho đi ăn cơm gạo lức một đôi năm cũng hông chừng... Đó, bây giờ cô em có thấy làm những chuyện như vậy là dại hay không?

Bà ta thở ra một hơi dài rồi nói tiếp:

- Thiệt hú hồn hú vía, ông chủ Hồng Phát là người nhơn đức quá...Ổng thấy cô em làm dữ như vậy, ổng vội chở cô em trả dìa đây liền...

Thím Hương tò mò hỏi vô:

- Nhưng ai cho bác... hay tin, bác trở về đây mau quá vậy?

Bà Tư trề môi:

- Ý trời ơi, ông chủ Hồng Phát chớ ai nữa! Ổng tức tốc đi kiếm qua để xài xể một trận thiếu điều muốn độn thổ chớ hổng dám ngó thấy mặt ổng nữa. Cô em nghĩ coi: ổng… tốt như vậy mà mình để... xọc dưa hết trơn hết trọi kỳ quá! Rốt cuộc rồi cũng chỉ có qua lãnh đủ!

Thím Hương ấp úng nói chen vô:

- Tôi cũng biết là phiền bác lắm... nhưng đầu đuôi... chẳng phải tại tôi, xin bác hiểu dùm.

Bà Tư gật gù:

- Thì qua hiểu nhiều rồi nên qua mới nhỏ riêng với cô em như vậy, chớ thử thời ai vô đó coi qua có dệnh cho té trứng hông! (đến đây bà ta dịu giọng hẳn)... Nè cô em, bận sau đừng có dại như vậy nghen. Lần đầu ổng bỏ qua thì mình...

Thím Hương nói chận ngang:

- Dạ thưa bác, tôi xin bác... để thủng thẳng rồi sẽ tính mà bác!

Bà Tư xua tay:

- Thôi thôi, tánh qua hổng ưa nói nhiều. Cô em có thân, có muốn còn gặp mặt hai đứa nhỏ thì cô em ráng lo. Tiện đây qua cũng nói trước: cô em hổng dễ gì tính chuyện rời khỏi cái nhà nầy một cách êm rơ đâu nghen. Qua vui thì thôi mà hễ qua buồn buồn qua hô lên là trong nhà mất hết mấy trăm ngàn, mấy chiếc neo cùng bông tai, mề đai, cà rá hột xoàn là cò bót đến bợ cô em đi liền nghen!

Đoạn bà ta đứng dậy, cười lạt:

- Ở đời hễ muốn dễ thì người ta dễ cho, còn muốn khó thì người ta cũng... khó cho vừa sức mình mà cô em!

Buông xong câu thòng nầy rồi bà Tư ngáp dội một tiếng dài rồi lạch bạch bước vô nhà trong như không có chụyện gì xảy ra hết.

Thím Hương ngồi phịch xuống đi văng, đưa hai tay ôm lấy đầu. Thím vừa bối rối, vừa chán nản vì nghĩ không ra kế nào thoát khỏi tình cảnh nguy nan nầy một cách êm thấm hết.

Ví dầu thím muốn xuất tiền ra để trả đầy đủ các khoản ăn ở, may mặc cho bà Tư cũng chẳng được. Thế nào bà ta chẳng chụp lấy dịp đó để hô hoáng lên là thím đã ăn cắp hay giựt tiền của ai ở dưới tỉnh rồi trốn lên đây ẩn náu!

Chỉ còn cách lén trốn đi...

Vừa lúc ấy, cô Ngọc-Anh mắt nhắm mắt mở từ trong buồng bước ra, tay xách một cái ống khóa to tướng đến móc khóa thêm ở bên trong cửa rồi rút chìa khóa mang đi...

Chiều hôm ấy, trong lúc thím Hương đang ngồi ủ rũ trước bàn phấn trong buồng thì nghe có tiếng xe hơi đậu lại ngoài đường và liền theo đó tiếng của bà Tư xon xỏn kêu vọng vô:

- Ngọc-Anh, Thu-Nguyệt đâu? Coi chị hai bây sửa soạn rồi chưa ra mau, hông thôi ông chủ đợi nghen!

Vừa thấy hai cô ấy ló đầu vô, thím Hương bảo liền:

- Nhờ hai cô ra nói dùm hôm nay tôi bịnh..

Cả hai cô cùng lắc đầu, riêng Ngọc Anh lanh miệng đáp:

- Thôi, tụi tui hổng dám đâu chị, chị sửa soạn rồi thì ráng đi đại, hông thôi bả vô thì tụi tui cũng bị họa lây.

Thím Hương cứ ngồi lì một chỗ trong lúc tiếng kèn xe Huê Kỳ của ông chủ Hồng Phát “pin pin” vang lên liên hồi như hối thúc nôn lên...

Rồi bà Tư hấp tấp chạy ra và kêu rối rít:

- Mèn đét ơi, sao cô em dình dàng trong nầy lâu dư vậy! ông chủ chờ cô ở ngoài kia! Người ta đúng hẹn mà mình lừng khừng quá như vậy coi sáo được (day qua hai cô Ngọc Anh và Thu Nguyệt bà dõng dạc ra lịnh)... Hai đứa bây mau mau đi, mở tủ lấy áo, lấy bóp, lấy dép cho chị Hai bây rút lên!

Trong lúc hai cô nầy còn đang đứng lựng khựng một chỗ chưa biết phải làm thế nào thì thím đã lên tiếng:

- Dạ thưa bác, nhờ bác ra nói dùm với ông chủ…

Bà Tư quắc mắt nhìn thím:

— Đọ, bộ tính ‘‘chứng’’ nữa sao chớ?

Thím Hương cúi mặt xuống, giọng năn nỉ:

- Bác làm ơn ra nói lại với ổng... hôm hay tôi hơi bịnh.

Bà Tư chống nạnh lên, hất hàm hỏi:

- Cô em sởn sơ như vậy mà bịnh gì.. ngang xương vậy?

Thím Hương ấp úng đáp:

- Dạ hôm nay tôi... dơ trong mình nên bần thần dã dượi quá.

Bà Tư cười mũi rồi xua tay lia lịa:

- Thôi thôi, cô em đừng bày đặt chuyện. Phải ai nói như vậy qua cũng tin hết thì giờ phút nầy qua đi ăn xin ở chợ Bến Thành rồi. Qua rành mấy cái chuyện đó quá mà!... Nhứt là cô em ở đậu nhà qua nữa mà qua hổng biết ngày nào sạch ngày nào dơ hay sao!

Nói đến đây bà ta xuống giọng vỗ về:

- Thôi ráng đi một chút với ổng đi cô em! Nếu cô em hổng muốn...gắp thì mình lựa lời nói với ổng. Dễ ợt mà! Đàn ông... một khi họ ‘‘lậm’’ mình thì cô em muốn nói trời nói đất gì đó mà họ không nghe. Cô lớn khôn, từng trải nhiều rồi chớ đâu phải bơ bơ như hai con Ngọc Anh, Thu Nguyệt mà mỗi cái qua phải dạy, phải chỉ hết!

Thím Hương nhăn nhó:

- Bác nói vậy chớ tôi... sợ lắm. Chuyến nầy rủi ổng chở tui đi đâu thì sao? Trên nầy đường sá lung tung tôi chẳng rõ chỗ nào là chỗ nào hết... rồi chẳng lẽ tôi la làng hay kêu lính nữa sao!... Rủi ổng lật ngược lật trái thưa gởi trở lại tôi thì ai vô đó làm chứng đây!

Bà Tư nhích mép cười:

- Cô em biết như vậy là... khá lắm rồi. Đừng lo, ông chủ nầy hiền lắm, miễn là mình đừng làm quá! Đối đế lắm người ta mới thưa gởi chớ những người làm ăn có bề thế ai muốn dính dáng tới cò bót làm chi?

Thím Hương chép miệng than thở:

- Thiệt bác làm cho tôi khó xử quá...

- Coi, qua thương cô em hết sức mà cô em còn nói như vậy nữa chớ! Cái gì mà dễ với khó… qua biểu cô em đi đại hông thôi ổng đợi lâu quá rồi. Nói cho cùng mà nghe: cô em cũng đâu có mất mát gì mà lo; phải chi cô em là con gái mới lớn lên thì sợ cũng phải, đằng nầy…

Bà ta bỏ lửng giữa câu để soi mói nhìn thím Hương qua một lượt từ đầu đến chân rồi lẩm bẩm:

- Thiệt cũng lạ… tướng tá vung trùn như vậy mà nhát cái chuyện kia thì trái cựa quá…

Thím Hương xẻn lẻn ngó lơ đi chỗ khác

Bà Tư bèn quay qua bảo cô Ngọc Anh mang chiếc áo dài của thím Hương lại.

Thím uể oải đứng lên xỏ tay vào áo. Bà Tư kềm bên, lấy bình dầu thơm có vòi bơm xịt lia lịa lên trên đầu, trên cổ thím, chụp lấy cái bóp đầm nhét vô tay thím, đoạn xô nhẹ thím đi tới, miệng thì thầm dặn dò:

- Nè cô em, chuyến nầy qua hổng muốn có chuyệa gì rắc rối xảy ra hết nghen! Nếu cô em còn bê bối như hôm trước nữa, qua buông luôn đa!

Thím Hương làm thinh lùi lủi đi tới...

... Ông chủ Hồng Phát tươi cười vói tay mở cửa xe và đon đả lên tiếng:

- Xin mời cô hai lên. Cha, tự nãy giờ tôi chờ muốn hụt hơi, mòn con mắt...

Bà Tư vội đỡ lời thím Hương:

- Xin ông chủ cảm phiền… Dạ bị cô em đây mắc sửa soạn một chút... (chợt thấy thím có vẻ do dự, bà ta đẩy mạnh thím tới)... Leo lên xe đi cô! Cô em muốn đi tới chừng nào về cũng được qua hổng đợi đâu!

Thím Hương vẫn đứng chịu lại một chỗ.

- Thôi để tôi xuống ngồi ở băng sau.

Bà Tư trợn mắt:

- Bậy nà! Bộ ông chủ đâỵ là xốp phơ cầm tay bánh cho cô em đi chơi hay sao mà cô em đòi ngồi ở phía sau cà!

Đoạn không đợi cho thím Hương kiếm cách chống chế gì thêm nữa, bà ta xô đại thím lên xe, vói tay đóng sập cửa lại, rồi tươi cười nói vọng qua bên ông Hồng Phát:

- Đó, tôi giao cổ cho ông chủ nghen! Chuyến nầy ông ráng... khéo tay khéo chân làm sao chớ phận sự của tôi hết rồi đa!

Ông Hồng Phát cười xòa, ngó xéo qua thím Hương rồi đưa tay vẫy chào bà Tư trước khi rồ ga cho xe chạy thẳng...

Liếc thấy thím Hương ké né ngồi sát vô cánh cửa, ông Hồng Phát cười nói:

- Cha, đi xe Huê Kỳ rộng thênh thang mà sao cô ngồi co ro như vậy coi sao được! Mà sao cô buồn xo vậy?

Thím Hương nhăn nhó đáp:

- Dạ được mà ông chủ...

Ông Hồng Phát hỏi nhắc lại:

- Mà sao cô hổng được vui cà? Bộ có chuyện gì… lộn xộn với bà Tư hả?

- Tôi vui sao nỗi ông chủ! Và vì lẽ gì... ông chủ chắc rõ hơn tôi rồi...

Ông Hồng Phát chắc lưỡi than thở:

- Thiệt không dè tôi... vô duyên hết sức! Tôi hỏi thiệt cô: cô chê trách tôi điều gì, cô cứ nói đại đi.

Thím Hương khẽ lắc đầu

- Thân phận tôi như vầy thì đâu dám chê bai ai... Tôi có việc lo riêng mà ông chủ không chịu hiểu dùm tôi.

- Ý trời, tôi hiểu ghê lắm nên hôm nay tôi mới tới... quỳ lụy cô như vầy. Tôi nói như thế cô vừa lòng đẹp dạ chưa?

Thím Hương gượng cười

- Cám ơn ông chủ.

Ông Hồng Phát hứng chí vỗ nhẹ vào tay lái và kêu lên:

- Nghe cô cảm ơn, tôi mát ruột mát gan như được uống cả ký-lô sâm Cao ly vậy! Nhưng cô làm phước cười cho... tươi tươi một chút xíu nữa coi!

Thím Hương nhặn mặt:

- Hôm nay, tôi… đau gần chết mà cười tươi gì nỗi!

Ông Hồng Phát sốt sắng hỏi liền:

- Cô đau chi đó cô? Để tôi đưa đi lại đằng anh đốc-tơ quen xem bịnh nghen?

Thím Hương khẽ lắc đầu:

- Thiệt ra hôm nay tôi... dơ trong mình nên đau bụng lẩm nhẩm và choáng váng mặt mày vậy thôi…

Ông Hồng Phát trợn mắt kêu lên:

- Đau như vậy... chết cha tôi rồi! Thiệt tôi gặp ngày xui xẻo tận mạng mà! Cái điệu nầy tối đêm nay tôi… xách xe không chạy nữa!

Thím Hương bắt mỉm cười:

- Dạ... xin ông chủ cảm phiền...

Ông Hồng Phát thở dài:

- Thì tôi cũng đành vuốt bụng chịu vậy chứ sao!

Thím Hương rụt rè nói vô:

- Vậy xin ông chủ... cho tôi về, để khi khác...

Ông Hồng Phát bậm trợn lắc đầu:

- Về liền sao được! Ít ra cô cũng phải để tôi đưa cô đi chơi vài vòng... hay là mình thả xuống dưới miệt Lăng-tô hứng mát rồi kiếm tôm cua gì ăn chớ về gì giờ nầy? Hay là để tôi chở cô hai đi đốc tơ trước...

- Thôi ông chủ à... Hay là ông chủ chạy ngang qua tiệm thuốc bắc nào đó, ông chủ chịu khó ghé lại để tôi chạy vô mua một hộp thuốc về uống... Dạ, hồi ở dưới vườn tôi thường hay dùng thuốc Bắc lắm!

Ông Hồng Phát trề môi:

- Ý không nên! Đời bây giờ thuốc Tây thiếu gì mà cô còn xài chi ba thứ thuốc cao đơn hườn tán bá láp đó! Để tôi quay trở ra Sàigòn ghé lại một nhà thuốc gác mua thuốc cho cô, rồi mình đi thẳng xuống bến tàu Nhà Rồng luôn...

- Ông chủ có biết thứ gì là thứ gì mà mua?

Ông Hồng Phát vểnh mặt lên:

- Tôi mua tới cái gì nữa cũng được chớ đừng nói gì ba thứ thuốc vặt cho đàn bà đó!

Đoạn ông ta cho xe chạy trở ra Saigon và chăm chú lo lái chớ không luôn miệng chuyện trò bông lơn với thím Hương nữa vì càng gần tới chợ Bến Thành ông Hồng Phát phải đổ mồ hôi hột vì lo lách qua, lách lại để tránh từng đám lính Tây say đang nghiêng ngã níu nhau đi giữa đường bất kể xe cộ.

Thím Hương, hai tay bám chặt vào mép nệm xe, tò mò hỏi ông Hồng Phát:

- Sao tối đêm nay lính Tây ở đâu túa ra dữ vậy ông chủ? Mà tôi coi bộ ông nào ông nấy cũng say mèm hết hả ông chủ?

Ông Hồng Phát nhún vai:

- Tôi quên phứt ngày hôm nay là ngày lễ lớn của ba ông nội lính Lê dương đó chớ hông thôi tôi lái xe đi ngã khác phứt cho rồi! Ối thôi, gặp ngày nầy mấy cha nội đó không còn biết trời đất gì nữa. Cô không thấy tiệm quán, nhà hàng gì cũng phải đóng cửa kín mít lại hết đó sao!

Ông Hồng Phát cho xe đậu vô một chỗ hơi khuất ở gần nhà ga xe lửa rồi quay qua bảo thím Hương:

- Cái điệu nầy tôi phải ở đây để giữ xe chớ hông thôi ba ông nội đó thấy cô ngồi một mình mấy ổng dám… bợ luôn đi hay là đập phá cái xe Huê-Kỳ của tôi thì cũng... chết một cửa tứ! Tôi canh ở đây để rủi mấy ổng xáp lại tôi vọt ga dông tránh đi chỗ khác... như vậy tiện hơn. Cô chạy đi mua thuốc cho mau rồi quay về đây liền nghen!

Vừa nói ông ta vừa vói tay mở cửa trước cho thím.

Thím Hương mỉm cười, ngẩng cổ nhìn sang phía bên kia đường như để dò xét cái gì...

Ông Hồng Phát lại hỏi:

- Cô đi đại hổng sao mà! Nhà thuốc gác ở chỗ gần góc đường đó. Cô biểu họ chọn cho cô thứ thuốc... theo bịnh của cô là họ bán liền (đoạn ông ta móc bóp rút ra hai tờ giấy xăng) đây cô cầm đỡ tiền nầy...

Thím Hương xua tay từ chối:

- Thôi tôi có sẵn tiền mà ông chủ (rồi thím lanh lẹ bước ra khỏi xe, đóng mạnh cửa lại, ghé đầu vô mỉm cười nhìn ông Hồng Phát). Tôi đi nghen ông Chủ!

Ông Hồng Phát hể hả đáp:

- Dữ hông, từ hồi tối tới bây giờ tôi mới thấy cô cười một cái đáng đồng tiền! Hôm nay tôi... lỗ sở hụi nhiều quá, bữa khác tôi phải bắt đền cô... nhiều lắm nghen!

Thím Hương thoáng cau mày đoạn ngập ngừng đáp:

- Thiệt tôi làm phiền ông chủ nhiều quá... Dầu sao, tôi cũng rất cảm ơn ông chủ và xin ông chủ đừng... oán trách tôi nghen?

Ông Hồng Phát làm ra vẻ không bằng lòng:

- Cô đừng nói vậy, tôi giận đa! Thôi cô chạy đi mua thuốc cho mau chớ tôi cho đậu xe tại chỗ nầy cũng ngán quá. Mấy ông ba đá say sưa đi đầy đàng đầy xá như vầy thì sống sao nổi!

Thím Hương nhíu mày nhìn ông ta trong một giây rồi lật đật bước băng qua đường. Đặt khuỷu tay trái tựa lên thành cửa kiến xe, ông Hồng Phát ngồi dựa ngửa vừa trìu mến nhìn theo dáng đi của thím, vừa nhịp nhịp mấy ngón tay mặt lên vòng vô-lăng...

Bỗng ông ta ngồi nhỏm lên, thò đầu ra ngoài xe, lớn tiếng réo gọi thím Hương:

- Cô hai ơi, cô hai! Nhà thuốc Tây ở phía đằng nầy mà!

Thím Hương thay vì đi thẳng tới nhà thuốc lại rảo bước bét ra phía ngả ba Boudonnet - Dupré. Và khi nghe tiếng ông Hồng Phát réo gọi phía sau lưng thím lại phát chạy quẹo tuốc vô góc đường.

Ông Hồng Phát chưng hững kêu lên:

- Ý trời, bộ con mẹ nầy tính đi trốn sao mà!

Ông ta liền đẩy cửa ra, bước xuống đường định chạy đuổi theo nhưng cũng vừa lúc ấy một đám Tây say dắt nhau đi trờ tới. Bọn nầy thấy xe đẹp nên bu lại, người thì vỗ thùng xe rầm rầm, kẻ thì xáp lại xí xô xí xào hỏi chuyện trên trời dưới đất với ông Hồng Phát.

Ông ta hoảng kinh, leo tót lên xe, đóng sập cửa lại, hấp tấp mở máy vọt đi....

Còn thím Hương sợ ông ta rượt theo nên càng thêm lúng túng không biết nên đi về hướng nào. Cuối cùng thím rảo bước vào một con đường nhỏ đâm ngang qua hông chợ Bến Thành. Trong thời quân đội viễn chinh Pháp mới trở qua, đó là một con đường có nhiều gái giang hồ thường hay ăn mặc hớ hênh xông ra đón mời khách làng chơi một cách thật suồng sã.

Đêm hôm ấy, con dường đặc biệt nầy náo nhiệt lạ thường. Các cô ả buôn hương được dịp níu kéo lớp lính Tây đổ xô về đó...

Thím Hương vừa bương bả đi tới lại phải dội ngược trước cảnh hỗn độn ấy. Thím vội tháo lui để trở ra đường Dupré nhưng vừa lúc ấy một toán Tây say rống cổ ca hát om sòm đi trờ tới chận bít ngang lộ.

Có lẽ lầm tưởng thím là... dân trong giới bán phấn nên họ а lại kẻ níu người kéo. Thím Hương càng chống cự bao nhiêu thì họ càng sấn tới bấy nhiêu và như tìm thấy thêm sự thích thú trong những cử chỉ chống trả của thím Hương vậy.

Thím Hương cố sức vùng mạnh để mong chạy vuột đi, nhưng một đầu vạt áo dài của thím Hương bị một cánh tay lông lá chụp lấy ghịt lại;

Thím ráng hết sức bương càng tới và soạt một cái, cả một đoạn của vạt áo bằng hàng bombay mỏng bị rách bứt ngang. Đám lính Tây say cười rộ lên và càng sấn tới níu kéo giữ thím lại...

Chẳng mấy chốc luôn cả chiếc áo dài kia rách soạt ra thành nhiều mảnh, và bọn lính hò reo đùa nhau tung những mảnh ‘‘chiến lợi phẩm’’ ấy lên trời…

Những đoạn hàng Bom bay màu rách tưa, tả tơi rơi xuống đất để rồi bị những đôi giày đinh phũ phàng dẫm lên.

Liền theo đó, như bị kích thích đến cực độ, như chợt sống theo bản năng man rợ cuồng loạn nhứt, bọn lính say hè nhau nhấc bỗng thím Hương lên và khiêng thẳng vào một nhà chứa gần đó mặc cho thím chòi đạp, mặc cho thím cấu cào, mặc cho thím gào thét...

Đầu tóc xổ tung ra, áo quần rách mướp, thím Hương có vẻ như là một… người sắp bị đưa vào lò sát sanh hay là một vật hy sinh của một bộ lạc man dã khiêng đi đem tế thần.

Bọn lính xô vẹt mọi người mà chúng gặp trong nhà chứa ra để xốc bê thím Hương đi thẳng vào một căn buồng đầu tiên mà chúng gặp, bất chấp những tiếng kêu rú lên của mấy cô gái điếm, những tiếng chửi thề ỏm tỏi của mấy tên lính khác bực mình vì bị quấy rầy... không phải lúc.

Bọn lính say khiêng thím Hương lại một chiếc giường kế cận, hai tên xông lên xô hất một cặp đang nằm trên ấy rơi tuột xuống đất để cho bọn đi sau quăng thím Hương nằm lên đó...

Thím Hương còn sức đâu để gào thét, để chống cự, và chỉ thoáng một cái mấy hàng nút bóp trên chiếc áo túi mặc trong bị giật tung...

... Rồi bọn lính say nhao nhao la lối chửi rủa một tên trong bọn đã vụng tay làm thắc gúc sợi dây lưng mỏng manh kia, và như không còn thể nào trì chí được nữa, tên ấy nghiến răng cắn lấy sợi dây vải giựt mạnh...

Nhưng bỗng nhiên cả bọn cùng kêu ồ lên một tiếng kinh ngạc, rồi không ai bảo ai chúng lấn nhau vồ lấy chiếc ruột tượng của thím Hương buộc ở quanh bụng.

Vốn có kinh nghiệm it nhiều về cách đeo dấu tiền bạc theo điệu buộc ruột tượng của một số dân nhà giàu ở miền quê qua những cuộc hành quân càn quét, bọn lính say như... tỉnh hẳn rượu và không còn thiết gì đến một phần thân mình của thím Hương đang nằm phô ra trên giường...

Một tên trong bọn rút liền ra một con dao găm, cắt ngang chỗ mối buộc của chiếc ruột tượng rồi tiện tay rọc tét một đường dọc theo chiều dài của chiếc thắt lưng no phồng ấy...

Từng xấp giấy bạc dầy cộm, từng mớ nữ trang vàng chói văng rớt lên trên mặt giường, và các tên lính say lại một phen lấn nhau cúi xuống quơ chụp tiền của bất ngờ đó, rồi bọn chúng giành giựt trên tay nhau như là một đám giặc nhỏ.

Ban đầu, thím Hương còn nằm chết cứng để trố mắt nhìn rồi kế đấy, thấy bọn lính như quên lảng mình còn nằm đó, thím bò rột dậy len lén tuột ra khỏi giường để nép mình vô sau cánh cửa buồng.

Thím vội vã vận chắc lưng quần lại, gài kín mấy nút áo túi như cũ rồi ngó trước ngó sau không thấy ai để ý, thím bèn vọt chạy ra ngoài cửa...

Tới chừng ấy, có vài tên lính không chụp giựt được một đồng xu nào trong số tiền ở chiếc ruột tượng mới chợt trông thấy. Mấy tên nầy liền rủ nhau chạy rượt theo gở gạt...

Nghe có tiếng giày đinh nện rầm rập ở phía sau lưng, thím Hương càng cấm đầu cấm cổ chạy miết.

Thím nhắm về hướng đường lớn ban nãy để chạy lộn trở ra đó. Đến góc đường Dupré - thím băng càn qua lộ, định chạy đến cầu cứu nơi một thầy phú lít đứng gác gần đấy.

Riêng phần thầy nầy, vốn quen thuộc với cảnh Tây say rượu phá gái điếm nên thầy vội ngó lơ chọ yên chuyện. Nhứt là trong ngày lễ... dễ ngán nầy, thầy ta càng không muốn dính dấp gì vô cái đám Tây say bất kể trời đất ấy.

Vì quá hoảng sợ, thím Hương cứ chạy bừa tới. Đúng vào lúc thím vượt được một phần ba mặt lộ thì một chiếc xe nhà binh mười bánh chạy trờ tới...

Tên lính Tây cầm lái trên xe vừa bóp còi inh ỏi vừa quát mắng om sòm. Thím Hương chỉ kịp thấy xe hầm hừ lao tới là đã bị một về xe quẹt trúng té văng ra một bên ngay mặt lộ.

Mười chiếc bánh xe bị thắng gắp rít trên đường nhựa. Tên lái xe tông cửa nhảy xuống và khi nhận thấy thím chỉ bị ngất đi chớ không đến đỗi nào, hắn ta lại to tiếng ‘‘xạc-cà-rây’’ một hồi nữa rồi hấp tấp leo trở lên xe rồ máy chạy thẳng.

Một vài khách qua đường tò mò bu lại xem, trong số đó có một chị bán thuốc ở góc phố vội vã cúi xuống nâng thím Hương dậy. Chị ta hoảng kinh kêu lên khi nhận thấy có vết máu ở một bên hông của thím Hương

- Mèn ơi, xe nhà binh đụng bể ngực cô nầy rồi còn gì! Ý trời ơi, sao mắt cổ nhắm hít như vầy... bộ cổ tắt thở rồi sao hả mấy ông?

Một người đứng gần đó lên tiếng chen vô

- Chắc cổ chết giấc chớ hổng sao đâu. Bây giờ phải lo cho cổ vô nhà thương gấp cho người ta băng bó cầm máu lại mới được.

Vừa lúc ấy, tiếng còi ‘‘tu hít’’ của thầy phú lít ban nãy ré lên làm cho mọi người giựt mình quay nhìn lại. Thầy ta vừa xâm xâm đi tới, vừa xua tay bảo mọi người dang ra...Ở bên đầu đường Boudonnet, mấy tên say rượt đuổi thím Hương ban nãy giơ tay lên trời ‘‘xà lù’’ (salaud = tiếng chửi thề) vài tiếng như có vẻ thất vọng rồi thản nhiên quay trở về ngã Courbet...

Thầy phú lít ngoắc kêu anh xích lô đạp lại:

- Ê anh bạn, nhờ anh... chở dùm cô nầy lại nhà thương Chú Hỏa một chút...

Anh phu xích lô nhăn mặt, nhìn thầy ta:

- Xếp nhờ cái điệu đó... thắt họng tui rồi! Hồi chiều tui mới bị một xếp ở cửa chợ Bến Thành phạt vì đậu xe bậy, rồi đến tối bị một ông ba đá say bắt chở đi, đạp thiếu điều sút giò mà hổng trả một ‘‘nhỏ’’ nào hết...

Thầy phú lít cau mày, gắt giọng:

- Anh chịu khó chở cô nầy lại nhà thương chú Hỏa gần xịt đây mà! Anh làm phước thì được phước chớ mất mát đâu mà sợ!

Anh phu xe xích lô đạp… rên rỉ:

- Thôi thầy ơi, phước đức đâu không thấy chỉ thấy lỗ thêm một cuốc xe nữa...

Tuy nói thế, anh ta cũng đẩy xe lại phụ với chị bán thuốc khiêng thím Hương đặt lên xe, sau khi cẩn thận rút tấm vải trắng phủ nệm vì sợ vấy máu.

Vừa lúc ấy thím Hương mở mắt ra, ngơ ngác nhìn mọi người rồi day qua thầy phú lít ú ớ nói:

- Tụi nó... giựt tiền của tôi...

Chị bán thuốc vọt miệng hỏi chen vô:

- Tụi Tây giựt tiền của cô hả?

Thím Hương khẽ gật đầu, nhưng liền đó, thầy phú lít đã lên tiếng gạt ngang:

- Ối, chắc mấy ông nội đó chơi bời rồi chạy chớ giựt tiền giựt bạc khỉ gì, (đoạn thầy ta day qua bảo anh phu xe). Thôi, anh đạp rút chớ cổ vô nhà thương đi, hông thôi máu ra nhiều cổ chết bất tử trên xe của anh bây giờ.

Anh phu xích lô nghe nói vậy, hoảng kinh lật đật leo lên yên cong lưng đạp đi thẳng ra phía bùng binh chợ. Trong lúc ấy, thím Hương quá kiệt sức ngoẽo đầu qua một bên ngất đi trở lại như cũ.

Chị bán thuốc ái ngại nhìn theo rồi lắc đầu nói như để phân bua với mọi người đứng gần đó.

- Cái điệu nầy, nếu cổ sống sót cũng mang tật, như vậy còn… chơi bời làm ăn gì nữa được!

Chưa ai kịp bàn ra tán vào thêm gì nữa thì mạnh người nào người nấy vội vàng giải tán vì từ bên kia đường, một đám Tây say quơ chân múa tay kéo đến một cách thật dễ sợ...

Trong lúc ấy, giờ giới nghiêm cũng gần kề...