← Quay lại trang sách

Chương 2 NHÀ TAKAHASHI

[Từ 9 giờ tối thứ Tư, ngày mùng 3 tháng Bảy đến 4 giờ sáng thứ Sáu, ngày mùng 5 tháng Bảy]

9 giờ tối.

“Ơ này, con nói không ăn cơm tối, ý là sao?”

“Không ăn tức là không ăn chứ sao ạ.”

“Con lại ăn hamburger rồi đúng không?”

“Mẹ nhiều chuyện quá, con ăn cái gì ở bên ngoài cũng đâu liên quan tới mẹ. Con trả bằng tiền tiêu vặt của chính mình mà.”

“Vấn đề không nằm ở đấy. Vấn đề là, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, con đang tuổi lớn. Mỗi ngày mẹ đều cố nghĩ ra thực đơn đầy đủ dưỡng chất nhất cho các con đó.”

Suzuki Ayumi cau mày khi nghe thấy tiếng vọng lên từ dưới tầng.

“Chết rồi, lại sắp có chiến tranh nổ ra. Chậc, chí ít lúc mình có bạn qua chơi thì nó nên cố tỏ ra ngoan ngoãn một tí đi chứ. Sẽ tiếp diễn một lúc đấy, cậu cứ lờ đi nhé.”

Takahashi Hinako chỉ lắng tai nghe tiếng nói chuyện dưới tầng một chút rồi nhoẻn cười tỏ ý không bận tâm. Đây không phải là lần đầu tiên con bé tới nhà Ayumi, cô bạn kết thân từ thuở nhập học trường trung học cơ sở tư thục dành riêng cho nữ sinh. Đã mấy lần nó được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của mẹ Ayumi, vốn là một giáo viên dạy nấu ăn và con bé cũng từng ăn cơm với cả gia đình bạn.

Lúc đó, mẹ Ayumi cũng đã dùng giọng nói hệt như bây giờ để nhắc nhở khi Ayumi không chịu ăn hết cơm và cậu em trai Hiroki cố tình để lại rau. Bố của Ayumi cũng từng thắc mắc về việc dùng canh miso làm đồ nhắm bia, và mẹ của Ayumi đã giải thích tường tận về tác dụng của hến tới chức năng gan.

Chính Hinako cũng bị nhắc nhở một lần về việc phải nhai kỹ. Nó chưa bao giờ bị bố mẹ hay thầy cô trách mắng, nên đó là lần đầu tiên bị một người ngoài nhắc nhở, nhưng nó không hề cảm thấy khó chịu. Trái lại, con bé thấy ganh tị khi bạn mình có người mẹ luôn để ý tới sinh hoạt của cả gia đình.

“Chừng này thì cũng chưa phải là chiến tranh đâu.”

Hinako bốc một miếng snack khoai tây chiên trên bàn. Đằng nào thì trong một tối tụi nó cũng sẽ ăn bằng sạch chỗ khoai này nên Hinako muốn bóc toang vỏ gói snack cho dễ ăn, nhưng ở phòng Ayumi thì không làm vậy được.

“Thì rõ ràng ở nhà Hinako không bao giờ có chuyện như thế này, đúng không? Mẹ cậu thì trang nhã còn Shinji thì có vẻ chẳng bao giờ cãi lời cả.”

“Nhà mình đúng là không có gì, nhưng nhà hàng xóm phía bên kia đường mới kinh cơ. Nhà bên đó có đứa con gái bằng tuổi với Shinji, cứ một tuần lại nổ ra chiến tranh một lần.” Cô bé nhớ lại tiếng hét the thé trong màn đêm tĩnh lặng của khu dân cư.

“Nhưng cậu sống ở khu Hibarigaoka cơ mà?”

“Chẳng hơn gì đâu, cũng chỉ là một khu dân cư bình thường thôi.”

Nếu nhìn tổng thể thì có lẽ đúng là Hibarigaoka có số hộ gia đình dân trí cao và số căn nhà diễm lệ nhiều hơn những khu dân cư khác, tuy nhiên khi có một nhà hàng xóm như vậy thì không thể nào có cảm giác mình đang sống ở một khu dân cư cao cấp.

“Đứa con gái đó như thế nào vậy?”

“Vẻ ngoài thì tầm tầm bậc trung. Không hẳn là mờ nhạt, nhưng chắc ở trường cũng không thuộc dạng nổi bật.” Hinako nhớ lại bóng lưng cuộn tròn như một con thú nhỏ.

“Thế mà lại có chiến tranh?”

“Con bé đó vừa gọi mẹ nó là bà già vừa hét cái gì đó.”

“Đúng là có mấy đứa như thế. Gọi là gì nhỉ? Khôn nhà dại chợ? Ở ngoài đường thì tỏ ra ngoan hiền nhưng về tới nhà lại nổi đóa với bố mẹ. Con bé đó bất mãn cái gì nhỉ?”

“… Hình như đợt thi lên trung học cơ sở nó không đạt được kết quả mong muốn. Con bé từng hét Đằng nào thì tôi cũng trượt rồi hoặc là Đừng có lảm nhảm mãi về trường tư thục nữa đi bà già đáng ghét.”

Hinako cũng biết ngôi trường con bé đó thi trượt chính là nơi mình đang theo học. Hinako cũng từng phải ôn thi, nhưng không lao tâm khổ tứ quá mức.

“Tệ thật. Nếu mà giữ im lặng thì đã chẳng ai hay, đằng này như thể muốn vạch áo cho người xem lưng. Con bé không nhận ra ư?”

“Chắc thế. Sáng hôm sau khi gặp mình trước cửa nhà, con bé vẫn cúi đầu chào như bình thường luôn. Kiểu như chúc buổi sáng tốt lành ấy, trong khi mình phải cố kiềm chế không bật cười.”

“Cố giết bố mẹ trong đầu ý hả?”

“Ừ đúng đúng, mình cố tưởng tượng ra cảnh bố mình qua đời.”

Con bé mường tượng viễn cảnh bố nó nằm trên giường bệnh viện với khuôn mặt xanh xao. Bố nắm lấy tay Hinako rồi mỉm cười dặn dò nó trở thành một người lớn thật tốt trước khi nhắm mắt…

“Eo ôi, mình khóc thật luôn này.”

Rút giấy ăn từ trên bàn, nó áp lên cả hai mắt. Ở nơi con bé ấn ngón giữa vào có hơi ươn ướt.

“Trời ơi Hinako, cậu khóc thật đó hả? Cơ mà, mình hiểu cảm giác đó.”

Ayumi kể lại chuyện vài tháng trước bị tịch thu điện thoại trong giờ học khi đang cố tham gia buổi bán đấu giá trên mạng. Bị cô phụ trách khối lắm lời gọi riêng ra một góc rồi phải nghe thuyết giáo gần một tiếng, nhưng điểm khiến nó chú ý là trên gương mặt được trang điểm dày cộp của cô ấy nổi bật một sợi lông mũi đang rung.

“Già đi là người ta vứt bớt sự nữ tính à? Trong đầu mình cứ cố giết mẹ.”

“Như thế nào?”

“Bệnh hiểm nghèo. Mẹ để lại cả một bức di chúc, thế là nước mắt mình rơi lã chã. Bà giáo thấy vậy liền tưởng là mình ăn năn hối lỗi lắm rồi.”

Hình ảnh cô giáo phụ trách khối với nét mặt hiền dịu đặt tay lên vai Ayumi hiện lên trước mắt Hinako.

“Mấy bà cô ngây thơ thật đấy.”

“Chứ còn gì nữa. Để nín cười thì tốt nhất là cứ vẽ ra trong đầu cảnh bố mẹ chết.”

Từng có một lần trong lễ chào cờ, Ayumi đã giết Hinako rồi bật khóc thật lớn. Mục đích vốn là để tạm nín cười, nhưng hễ cứ nghĩ tới bạn bè hay bạn trai thì con bé lại không kiềm được nước mắt. Nhưng Hinako thấy hạnh phúc khi Ayumi khóc vì mình.

“Nhưng với Hinako thì lại là bố ha.”

“… Tình cờ hôm nay mình nghĩ tới bố thôi.”

“Nếu mình mà thử giết bố thì liệu mình có khóc không nhỉ? Ôiiiii, cơ mà vụ đấu giá tấm poster của Shunsuke tiếc thật đấy.” Ayumi thở dài, rồi đột nhiên vo vội gói snack nhét xuống dưới gầm giường.

Hai đứa để ý thấy có tiếng chân từ dưới nhà, rồi cánh cửa bật mở.

“Nước tắm đủ nóng rồi đó,” mẹ Ayumi ló đầu vào trong. Cô chun mũi lại và nhìn khắp phòng.

“Hai đứa lại lén mẹ ăn snack có phải không?”

“Đâu có, chắc là phòng vẫn còn ám mùi từ bữa trưa hôm nọ đó.” Ayumi thản nhiên đáp.

“Nếu vậy thì không sao. Dù hôm nay có bạn qua ngủ lại nhà nhưng giờ này hai đứa không được ăn bánh kẹo với snack đâu đấy. Mẹ đang làm thạch sữa chua cho bữa ăn đêm, đi tắm xong rồi hai đứa ăn đi.”

“Dạaa,” Ayumi vừa đáp thì mẹ Ayumi quay qua bảo Hinako hãy cứ tự nhiên rồi bước ra khỏi phòng. Cửa vừa đóng lại thì hai đứa lập tức nhìn nhau rồi gượng cười. Lúc nào mẹ Ayumi cũng sẽ đột ngột lên kiểm tra xem hai đứa có đang ăn vặt không. Thế nên, không thể mở banh gói snack ra được.

“Nguy hiểm quá nguy hiểm quá. Cơ mà cậu đừng lo, mình vẫn còn giấu vài thứ khác nữa. Coi này.”

Ayumi lôi lên từ dưới gầm giường gói snack ăn dở và lon nước có ga.

“Mình cũng mang qua nhiều lắm.”

Hinako lấy ba lô và lôi từ trong đó ra một túi ni lông của cửa hàng tiện lợi.

“Pudding số lượng có hạn của Smile Mart nè, ngon nhỉ! Đêm còn dài lắm, mình háo hức quá đi. Từ nay cứ mỗi lần Shin-chan phải thi thử thì cậu cứ qua đây ngủ nhé.”

“Nếu làm vậy thì mình biến thành con của bố mẹ cậu mất. Trường của thằng bé thi thử liên tục í. Thà nó cứ thi thật luôn cho xong. Có một thằng em trẻ con khổ thế đấy.”

Tuần trước, Shinji đã bước vào phòng Hinako khi con bé đang nghe nhạc và bảo nó hãy qua ngủ nhờ nhà bạn đêm trước ngày thi thử, dù nó cũng biết ý nên ngay từ đầu đã hạ âm lượng đủ nhỏ để không làm phiền Shinji ở phòng bên. Từ hồi Shinji lên lớp chín tới giờ cũng đâu phải là mới lần đầu thi thử, từ nay về sau cũng sẽ còn rất nhiều lần nữa.

“Chẳng nhẽ mỗi lần em thi thử là chị lại phải đi ra khỏi nhà à?” Con bé hỏi thế thì em nó trả lời lại rằng chỉ lần này thôi. Bởi vì buổi họp mặt ba bên giữa giáo viên - phụ huynh học sinh hè này sẽ được tổ chức dựa trên kết quả thi lần này.

“Shin-chan trẻ con thì càng tốt chứ sao. Thằng bé có nét giống Shunsuke, thật là ghen tị quá đi. Mình còn muốn đổi thằng Hiroki lấy thằng bé kia kìa. Vì là em của Hinako nên chắc cũng thông minh nữa, cả nhà mình thể nào cũng cực kỳ hoan nghênh cho mà xem.”

“Nếu đổi được thì tốt biết bao…”

Con bé thử tưởng tượng việc Shinji ngồi quây quần bên bàn ăn cùng nhà Suzuki. Liệu thằng bé có bị nhắc nhở là ít nhất lúc ăn thì hãy cất sách vở đi, học ít thôi, vận động nhiều lên… không? Hoặc được nghe những câu như “Mẹ sẽ làm cơm hộp cho con và tới cổ vũ trong trận đấu bóng rổ, nên cố lên nhé.”

Liệu lúc này Shinji có đang ngồi bên bàn học trong căn phòng nằm ở góc hành lang tầng hai hay không? Học để chuẩn bị cho bài thi thử ngày mai. Mặc dù chuyện chẳng có gì đáng lo tới thế.

Thằng bé không muốn chị gái bị đổ lỗi vì kết quả thi không tốt của mình.

2 giờ sáng.

Dù còn đủ thứ chuyện để nói, nhưng tới giờ này rồi thì hai đứa cũng chẳng còn cảm giác muốn ăn đồ ăn vặt nữa. Vừa ngáp thật lớn, hai đứa vừa nhớ ra ngày mai vẫn phải đi học. Sau khi dọn dẹp vụn bánh, chúng bắt đầu chuẩn bị đi ngủ.

Tuy nhiên, khi Ayumi tắt đèn và leo lên giường còn Hinako nằm lên tấm đệm trải bên cạnh, đột nhiên cơn buồn ngủ như rủ nhau biến đâu mất. Dù có cố nằm yên một lúc nhưng mãi mà mí mắt chẳng buồn sụp tí nào.

“Hinako, cậu ngủ chưa?”

“Chưa.”

Dấu hiệu bắt đầu hiệp hai của bữa tiệc ngủ đây mà. Hai đứa ngồi dậy, ôm gối và ngồi nhìn nhau trong bóng đêm.

“Hinako, cậu sẽ làm gì với cậu bạn mới tỏ tình với cậu bữa nọ?”

“Chắc là mình từ chối thôi.”

“Tại sao? Phí vậy. Bạn đó đẹp trai mà.”

“Cơ mà, cậu ta có vẻ ngốc.”

“Ồ, đúng như dự đoán.”

Mẫu người lý tưởng của Hinako cao quá cao. Nguyên nhân là vì có bố là bác sĩ và anh trai cũng đang theo học khoa Y của một trường đại học nổi tiếng. Ayumi thường bảo con bé vậy, nhưng bản thân Hinako ít nhận thức được điều này. Chỉ là, nó quan niệm rằng, nếu bạn trai không cùng trình độ tri thức với mình thì dành thời gian bên nhau cũng sẽ nhàm chán.

“Thì Ayumi cũng hay khắt khe về thức ăn còn gì.

“Ừ, vô tình mình hay so sánh với đồ mẹ nấu.”

Vì thường mang cơm hộp đi học nên ít khi ăn ở nhà ăn, nhưng Hinako thấy thực đơn ở đó cũng khá là ngon. Các học sinh khác cũng khen đồ ăn ở đó. Ấy vậy mà, có gọi món gì thì Ayumi cũng sẽ vừa ăn vừa khẽ lắc đầu ngán ngẩm.

“Khi đánh giá đồ ăn, mình chuyên lấy cơm nhà làm thước đo chuẩn, kể cả với những thứ được cho là có chất lượng cao hơn mức trung bình. Thế nên đồ ăn bên ngoài khó mà làm mình hài lòng được. Xem ra cũng nan giải ra phết.”

Trong bóng tối bỗng lóe lên đốm sáng màu hồng, tiếp đó là tiếng nhạc chuông phát ra.

“Điện thoại của mình đó,” Hinako với lấy điện thoại từ trên bàn. “… Mẹ gọi,” nó bắt máy.

“Mẹ ạ?”

“Alo, có phải là Takahashi Hinako không?”

Là giọng nói đàn ông. Phân vân không biết có nên trả lời, Hinako im lặng chờ đợi lời tiếp theo từ phía đầu dây bên kia.

“Tôi là cảnh sát thuộc bộ phận S, tôi đang dùng điện thoại của bà Takahashi Junko để gọi cho con gái là Takahashi Hinako, xin hỏi cháu có đúng là Hinako không?”

Cách nói chuyện rất lịch sự. Nhưng đột nhiên cảnh sát lại gọi đến như vậy khiến Hinako không tài nào nghĩ ra được là có chuyện gì. Trong đầu con bé xuất hiện hai chữ lừa đảo.

“Sao vậy?” Ayumi khẽ hỏi.

“Giọng đàn ông, tự xưng mình là cảnh sát. Mình có nên lờ đi và dập máy không?”

“Hay để mình nghe cho? Trước đây có lần mình đã đối phó được với những cú điện thoại lừa đảo kiểu này rồi.” Ayumi hí hửng lấy điện thoại từ tay Hinako.

“Alo, tôi xin nghe.” Ayumi giả giọng phụ nữ lớn tuổi.

Mỗi lần nghe Ayumi bắt chước giọng cô phụ trách khối, Hinako lại nhớ tới người hàng xóm sống chếch bên kia đường, bà Kojima Satoko. Nếu nâng âm vực giọng nói mà mọi người thường dùng khi nghe điện thoại lên một nấc nữa thì sẽ càng giống. Giống như khi bà Satoko đang tưới cây ngoài vườn và rút chiếc điện thoại màu đen từ trong chiếc túi đính cườm nổi bần bật rồi bắt đầu nói chuyện. Trông bà Satoko cũng có vẻ giỏi đối phó với những cú điện thoại lừa đảo.

Nhưng Ayumi vẫn im lặng.

“Chuyện đó, có thật không ạ?”

Cô bạn không dùng giọng bắt chước nữa. Một tay cầm điện thoại, Ayumi đứng bật dậy và bật đèn. Chuyện gì vậy nhỉ. Ayumi cho địa chỉ nhà và số điện thoại, rồi còn chỉ dẫn cụ thể quẹo trái ở góc đường có bưu điện, vân vân. Không biết mọi việc có ổn không?

Trong khi Hinako nhìn bạn mình với vẻ mặt lo lắng, Ayumi dập máy.

“Hinako, chuyện lớn rồi. Bố cậu đã được đưa đi cấp cứu. Cảnh sát sẽ tới đón cậu bây giờ, hãy mau chuẩn bị đồ đạc đi.”

Không phải tới chính Ayumi cũng đang bị lừa đó chứ? Hinako tính hỏi tường tận nội dung cuộc gọi, nhưng Ayumi đã đi ra khỏi phòng. “Bố! Mẹ! Dậy đi!” cô bạn đang gọi toáng lên.

Hinako quyết định thay đồ trước rồi tính sau. Nó thoáng băn khoăn không biết nên mặc đồng phục hay thường phục, rồi lôi từ trong ba lô ra áo phông và quần jeans. Bộ đồ ám đầy mùi snack khoai tây.

Bố đi bệnh viện. Đó là chuyện hết sức bình thường. Nhưng lần này họ nói là bố được đưa vào bệnh viện. Bố gặp tai nạn trên đường về nhà ư?

Con bé có thể tưởng tượng ra hình ảnh tấm kính chắn gió của chiếc xe màu xanh đậm bị vỡ, nhưng không tài nào dám tưởng tượng tới hình ảnh bố ở đằng sau tấm kính vỡ đó.

Sau khi Hinako xếp đồ và đi xuống tầng một, cả gia đình Ayumi đều đã thức dậy và nhìn nó một cách lo lắng.

“Cậu có muốn mình cùng đi tới bệnh viện không?” Ayumi nói.

“Sao có thể để hai đứa đi một mình được, mẹ cũng đi.” Mẹ của Ayumi nói.

“Toàn phụ nữ trẻ em đi với nhau cũng không an tâm, bố cũng sẽ đi cùng.” Bố của Ayumi nói.

Cả ba người cùng nhìn Hinako. Đi một mình thì quả đúng là bất an thật, nhưng giữa đêm hôm mà lại kéo theo một nhóm người gây náo loạn ở bệnh viện thì cũng không hay lắm.

“Bố mẹ sao vậy? Giờ này rồi mà một đám người không liên quan đi đến đó chỉ tổ gây phiền hà mà thôi.” Người nói là Hiroki. Ayumi tính đáp trả cái gì đó, nhưng mẹ của Ayumi lại đồng ý với con trai.

Bố của Ayumi cũng nói thêm rằng “Có lẽ gia đình Hinako cũng đang ở bệnh viện chờ rồi.”

“Xin lỗi cậu nhé. Cả nhà mình loạn lên như thế này chỉ khiến Hinako lo lắng thêm thôi.” Ayumi nói.

Hinako khẽ lắc đầu và thì thầm câu cảm ơn, nước mắt nó chực trào ra.

Chuông cửa kêu. Cả nhà cùng ra mở cửa, đứng trước mặt họ là một phụ nữ trong bộ cảnh phục.

“Cảm ơn cả nhà ạ.” Hinako cúi đầu và bắt đầu xỏ giày.

“Cậu cứ nhắn tin cho mình bất cứ lúc nào nhé.” Ayumi nắm chặt tay Hinako. Hinako siết chặt tay bạn, rồi rời khỏi nhà Suzuki.

Sau khi yên vị ở ghế sau xe tuần tra và đợi xe chạy được một đoạn, Hinako hỏi vị cảnh sát: “Bố cháu không sao chứ ạ?”

“Tới bệnh viện sẽ có người giải thích cặn kẽ tình hình cho cháu.” Con bé chỉ nhận được một câu trả lời chung chung như vậy từ cô cảnh sát.

Liệu bố có ổn không? Liệu mẹ và Shinji đã ở bệnh viện chưa? Liệu đã có ai liên lạc với anh Yoshiyuki chưa? Mà anh ấy đang ở nhà trọ tận vùng Kansai nên may ra tới sáng mai mới tới đây được. Hay là cảnh sát cũng sẽ tới đón anh ấy dù anh ấy ở xa?

Con bé không khỏi bất ngờ rằng có người nhà gặp tai nạn mà cảnh sát lại tới tận nhà bạn mình để đón mình đi bệnh viện. Người báo cho con bé hay tin cũng là cảnh sát.

Chắc chắn tâm trí mẹ nó đang rối bời. Nếu vậy thì Shinji gọi cho mình cũng được cơ mà. Chắc thằng bé không tới mức vì kỳ thi thử ngày mai mà vẫn quyết ở nhà học bài trong tình cảnh này đâu nhỉ?

Bố mình mất rồi.

Nếu có gì mình giúp được cậu cứ nói nhé.

Hình như là lỗi của mẹ mình. Nhưng mình không rõ lắm. Vì họ chưa cho mình gặp cả bố lẫn mẹ. Thêm nữa là Shinji cũng mất tích rồi. Có vẻ như họ cũng không liên lạc được với anh trai mình. Cả gia đình mình mỗi người một nơi, mình thì đang đợi ở nhà dì… Mà mình nên đợi cái gì mới được nhỉ?

Nói chung, đêm nay đáng lẽ cảnh sát chỉ nên thông báo với mình một trong hai điều thôi. Mình không rõ vị trí của mình trong vụ việc này nữa, chẳng biết nên làm thế nào. Chỉ ước giá như họ cho mình chút thời gian để khóc cho thật thỏa nỗi đau mất bố.

10 giờ sáng.

Trải qua một đêm ở bệnh viện, sau khi cảnh sát rời đi, Hinako đi cùng với dì Tanaka Akiko về nhà của dì. Nhà của dì tọa lạc ở một khu dân cư phía dưới chân đồi, từ khu Hibarigaoka hướng về phía bờ biển, mất khoảng 30 phút lái xe. Akiko để Hinako ngồi ở ghế phụ rồi lái dọc theo đường quốc lộ, khi tới gần khu dân cư, cô đi vào bãi đỗ xe của siêu thị Fresh Saito và dừng xe ngay đằng trước tòa nhà.

“Dì đang làm thêm ở đây. Dì phải vào văn phòng một chút, tiện thể cháu có muốn dì mua gì không?”

Thắt nguyên dây an toàn, Hinako khẽ lắc đầu trong im lặng.

“Đồ ăn thì sao?”

Con bé vẫn lắc đầu. Thấy vậy Akiko lấy túi và xuống xe. Cô bước vào siêu thị từ cửa dành cho khách hàng. Từ phía sau kính cửa xe, Hinako thong dong nhìn ngắm phía bên trong cửa hàng một lúc.

Chỉ có vài bóng khách hàng. Nó ngạc nhiên khi thấy có khách mua hàng vào một buổi sáng ngày thường. Không biết mấy người này làm nghề gì nữa.

Bình thường, vào khoảng bốn giờ chiều, mẹ sẽ mua đồ tại siêu thị Horizon, nằm ở trước bến xe buýt Hibarigaoka. Hồi còn học tiểu học, hai chị em từng bám theo mẹ, nhưng từ khi mỗi lần ngẩng đầu lên để trả lời tối nay muốn ăn gì đều thấy ánh mắt mẹ lúc nào cũng chỉ hướng về Shinji, Hinako tránh đi cùng mọi lúc có thể.

Nếu những vị khách tới siêu thị vào giờ này, có thể vì họ không có những đứa con đòi đi theo.

Trên một trong những cánh cửa tự động có dán một tấm poster lớn. Nét chữ viết tay bằng bút dạ đỏ nổi bật trên nền giấy vàng, đề một khay trứng giá 88 yên. Có vẻ giá như vậy là quá rẻ rồi, nhưng con bé không biết giá trứng ở Horizon bình thường là bao nhiêu.

Bảo là vào văn phòng một tí mà không biết dì Akiko có việc gì ở đó. Có phải là dì ấy tới để xin nghỉ phép một thời gian không? Ai đó sẽ hỏi lý do… nhưng chắc dì sẽ không trả lời rằng chị gái mình mới giết chồng đâu nhỉ.

Ơ? Người đó là…

Từ phía sau lớp kính cửa xe, con bé dán chặt mắt vào một khuôn mặt quen quen. Mặc một chiếc tạp dề đỏ, người đó đang bê một giỏ hàng có vẻ là của một bà lão, từ quầy thanh toán sang khu xếp đồ giáp với cửa số.

Là cô hàng xóm. Hóa ra cô ấy làm thêm ở đây. Dù cho nhà đối diện có án mạng thì con người ta vẫn đi làm bình thường được à? Hay là cô ấy vẫn chưa hay biết gì?

Nếu như là mình… Nhà bên có án mạng thì mình nghĩ mình sẽ vẫn đi học như bình thường thôi. Chẳng có lý do gì để nghỉ cả. Ngay cả với tình cảnh bây giờ thì mình cũng đâu có lý do để nghỉ học. Cảnh sát nói rằng phải mất một khoảng thời gian thì mới đưa trả di hài bố về được. Sau đó mới làm lễ tang được.

Endo Mayumi - người vừa đặt giỏ đồ xuống - đưa mắt nhìn về phía bãi đỗ xe. Cùng lúc đó Hinako chúi người về phía trước và che mặt. Tại sao mình lại lập tức trốn như thế? Dù mình chẳng làm gì mờ ám cả.

Akiko quay trở lại với một túi ni lông đựng khay trứng. Cô lên xe và khẽ liếc về phía Hinako hẵng còn che mặt, nhưng không hỏi gì mà cứ thế nổ máy lái đi. Khi Hinako khẽ khàng ngẩng mặt lên, nó thấy cô hàng xóm tên Mayumi đứng ở quầy thu ngân và lơ đãng nhìn về phía đằng xa.

Tới nhà dì Akiko, Hinako liền băng qua phòng khách nằm bên cạnh lối đi. Rõ ràng nhà của dì khá gần nhà mình, vậy mà đây mới là lần thứ hai nó tới ngôi nhà có tuổi đời 5 năm này. Quan hệ giữa mẹ và dì Akiko không hẳn là xấu. Nhưng cũng chỉ ở mức quan hệ họ hàng khi mà ông bà, bố mẹ hai người không còn nữa.

“Thôi dì cháu mình ăn cái gì đã nhỉ? Dì biết là cháu đang rất mệt và đau lòng, nhưng chính những lúc thế này cháu càng phải cố sống như bình thường. Chỉ có hai người, ăn mì ăn liền có được không?”

Hinako lặng lẽ gật đầu. Con bé chẳng muốn ăn tí nào, nhưng cũng không muốn làm gì khác. Nó không nghĩ là mình sẽ ngủ ngay được. Để chấp nhận một sự thật hết sức bất thường như thế này, thì có lẽ nên cố gắng sống như bình thường nhỉ? Nhưng mì ăn liền cũng không phải là một phần trong cuộc sống thường nhật của Hinako.

Chưa bao giờ mẹ đặt lên bàn ăn một món đồ ăn liền. Dù cả nhà từng đi ăn mì ramen ở ngoài, nhưng số lần cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Từ khi lên trung học cơ sở, Hinako đã cùng với cô bạn Ayumi luôn bị cấm mọi loại thực phẩm ăn liền lén ăn mì cốc lần đầu tiên trong đời khi bố mẹ vắng mặt.

Tại sao lại cấm một món ăn tuyệt hảo như thế này nhỉ? Hai đứa say sưa ăn và còn hứa với nhau là sẽ tiếp tục lén ăn một khi lại lên cơn thèm. Kể từ đó, hai đứa đều ăn mì cốc ba tháng một lần, nhưng ăn mì gói thì đây là lần đầu.

“Cháu có ăn trứng không?” Dì Akiko hỏi vọng từ trong bếp.

“Dì thì lúc nào cũng đập trứng thẳng vào bát, nhưng chị ấy thì thích khuấy trứng rồi mới bỏ vào mì, Hina-chan chắc cũng giống mẹ nhỉ.”

Con bé mất một giây để nghĩ xem chị ấy là ai.

“Mẹ cháu từng ăn mì ăn liền ạ?”

“Ừ nhỉ, chuyện này cũng xưa rồi. Ông bà trông cửa hàng suốt, nên buổi trưa những ngày nghỉ chị ấy sẽ nấu cho dì ăn, nhưng vì là trẻ con nên chỉ biết nấu mì ăn liền thôi.”

Bát mì được đặt trước mắt Hinako. Lòng đỏ trứng mềm mại nổi trên mặt nước súp đậm hương miso. Dì Akiko ngồi ở hướng đối diện. Hai người chắp tay lại và bắt đầu ăn.

“Ngon quá. Cháu ước gì mẹ cũng nấu món này vào buổi trưa ngày nghỉ.”

“Chị ấy thường nấu những món gì cho cháu vậy?”

“Bữa trưa thôi mà mẹ đã kỳ công lắm rồi. Mẹ nấu khá nhiều thực đơn dùng cá và rau. DHA rồi a-xít-xi-tric gì đó. Nghe nói đó là những thực đơn giúp con người thông minh hơn, thật là buồn cười.”

“Chứng tỏ mẹ thực sự quan tâm đến Hina-chan và Shin-chan đó. Hina-chan, tình hình nhà cháu thế nào?”

“Bình thường.” Nói vậy rồi con bé nhét mì phồng cả miệng. Thở dài, Akiko cầm đũa lên. Hai người cùng xì xụp ăn mì. Hinako vừa định húp nước xúp thì bỗng có giọng nói vang vọng trong đầu.

“Không thể tin nổi có người lại húp hết thứ nước đó được. Chỉ toàn là mỡ với muối thôi mà.”

Mẹ Ayumi đã nói vậy trong một lần Hinako vừa xem ti-vi vừa ăn cơm tại nhà Suzuki. Cô ấy ca thán như vậy khi xem một nghệ sĩ hài dùng hai tay nâng bát mì của một quán mì ramen nổi tiếng lên húp sạch sành sanh chỗ nước súp. Nhưng Hinako không thèm đếm xỉa gì tới mấy lời của mẹ mình mà đáp ngay lại rằng ăn một bát mì sau buổi tập thể thao quả thực là hết sảy, bố Ayumi đế thêm là ăn mì sau khi uống rượu cũng rất ngon.

“Mấy người đúng thật là…” mẹ Ayumi tuy phàn nàn nhưng cũng lẩm bẩm đúng là trông ngon thật. Nghe thấy mẹ nói vậy, cả Ayumi lẫn Hinako đều bật cười.

Tại nhà Takahashi, trong lúc ăn không được bật ti-vi. Nhà dì cũng vậy. Con bé thiết nghĩ liệu có phải do cách dạy của ông bà ngoại không, nhưng lập tức thay đổi suy nghĩ. Ngay lúc vừa bước vào phòng, dì Akiko đã đặt túi ni lông lên bàn và với tay lấy điều khiển nằm trên mặt bàn. Nhưng dì đã không bật ti-vi mà lại đem túi vào trong bếp.

Chắc dì ngần ngại không dám bật. Không biết ti-vi có đưa tin về vụ việc của gia đình mình không?

Hinako nhớ lại bản tin về vụ giết người gần đây. Vụ án một người đàn ông mắc chứng hikikomori(*) đã đâm chết bố mình. Ti vi đã chiếu hiện trường vụ án, ảnh của thủ phạm, ảnh của nạn nhân, lời khai của những người hàng xóm.

Nếu là trường hợp nhà mình thì sẽ có hình ảnh căn nhà, ảnh của bố, ảnh của mẹ, của hàng xóm… cô hàng xóm với vẻ mặt không hề biết gì đứng ở siêu thị nơi cô ấy làm việc. Cô ấy có thân với dì Akiko không nhỉ? Dì có biết đồng nghiệp của mình chính là hàng xóm phía đối diện nhà chị gái, hay cô hàng xóm có biết rằng đồng nghiệp của mình là em gái của Takahashi Junko không?

Đặt đũa xuống, dì Akiko rót trà lúa mạch vào cốc của Hinako.

“Dì bảo này Hina-chan. Chuyện nhỏ cũng được, cháu hãy nói cho dì hay. Mẹ cháu có từng bị bố cháu bạo hành hay gì không…”

“Bố cháu không bao giờ làm những chuyện như thế! Bố đối xử tốt với mọi thành viên trong gia đình.” Hinako bất giác cao giọng. Nhưng Akiko không quá bận tâm.

“Có thể bố mẹ có mâu thuẫn mà các cháu không biết.”

“Không đời nào có chuyện đó. Cháu chưa bao giờ nghe thấy bố to tiếng cả.”

“Vậy thì tại sao lại xảy ra chuyện như thế này? Cảnh sát chẳng nói gì cả, chỉ có mỗi Hina-chan biết được manh mối. À đúng rồi, Shin-chan! Có phải hai người họ mâu thuẫn vì Shin-chan không? Thì đó, năm sau thằng bé thi lên trung học phổ thông rồi. Bố cháu ép Shin-chan thi vào một trường có khoa Y giỏi, mẹ cháu thấy vậy liền lên tiếng đỡ cho Shin-chan rồi thành cãi cọ, kiểu kiểu vậy.”

“Bố không hề đặt kỳ vọng như thế lên Shinji. Bố lúc nào cũng bảo cháu lẫn Shinji hãy theo đuổi ước mơ của bản thân. Cái gì cũng được, miễn là phải có ước mơ. Bố còn bảo sẽ sẵn sàng hỗ trợ chúng cháu biến ước mơ đó thành hiện thực.”

“Không phải vì thế sao? Trẻ con bây giờ mà bị bảo là phải có ước mơ thì sẽ thấy áp lực nặng nề còn gì.”

“Dì thôi đi. Dì muốn biến bố cháu thành người xấu đến vậy sao?”

“Không phải. Dù không tin nổi là chị ấy giết người. Chị ấy không phải là người đập phá đồ chỉ vì có chút cãi vã. Trước giờ chị ấy luôn biết kiểm soát tránh khỏi cãi vã. Chắc hẳn là có uẩn khúc, dì tin là vậy. Mất bố mẹ từ lâu, giờ dì chỉ còn một người chị. Người ở bên chị ấy bây giờ chỉ còn chúng ta thôi.”

Đó là cách nghĩ từ người thân của kẻ gây án. Kể cả Hinako cũng vậy, nếu như mẹ vô tình đánh chết một người đàn ông trung niên không quen biết, thì con bé cũng sẽ suy nghĩ về những động cơ có thể bảo vệ mẹ mình như mẹ bị tấn công, hoặc là mẹ suýt bị hại. Tuy nhiên, người bị hại là bố của Hinako. Vì thế nó không thể có chung cảm xúc với dì Akiko được. Trái lại, càng trở nên bình tĩnh con bé càng cảm thấy nỗi hận mẹ như đang dần tăng thêm.

“Hina-chan có vẻ rất yêu bố nhỉ. Khuôn mặt cháu cũng giống anh ấy, phong thái cũng vậy. Ừm, vậy nếu ai đó bảo cháu rằng người đánh bố cháu là Shin-chan thì cháu có nhớ ra được gì không?”

“… Cháu không biết,” nó thì thầm trả lời. Hiện tại nó vẫn chưa có tinh thần muốn tìm ra chân tướng càng sớm càng tốt như dì Akiko. Nhưng tâm trí Hinako cũng không hẳn quá rối bời đến mức không hiểu được lời giải thích từ phía cảnh sát. Nhưng quả thật trong lòng nó có chút nghi ngờ Shinji từ khi được cho biết mẹ mình là thủ phạm gây án.

“Để không làm phiền việc học của Shin-chan nên cháu đã tới nhà bạn mà phải không? Có thể bố đã nói rằng Shin-chan được phép theo đuổi ước mơ của mình, nhưng Shin-chan có lẽ đã tự gây áp lực cho bản thân vì nghĩ bố thực chất vẫn muốn mình thi vào khoa Y. Hôm nay thằng bé đáng nhẽ phải thi môn gì?”

“Toán học và Khoa học.”

“Đó, thấy chưa. Toàn môn khoa tự nhiên còn gì. Chứng tỏ thằng bé nhắm tới khoa Y rồi. Có thể thằng bé nổi sùng lên khi bị bố hỏi thăm học hành có cố gắng hay không. Mẹ cháu chắc chắn sẽ bênh Shin-chan. Mẹ nào mà chẳng thương con, xét từ tính cách chị ấy thì điều đó hoàn toàn có thể. Hơn tất thảy, việc Shin-chan mất tích chính là bằng chứng lớn nhất, không phải ư?”

Cố tình nhấn mạnh đoạn mất tích rồi Akiko đứng dậy. Cô xếp chồng chiếc bát mì còn nước của Hinako lên chiếc bát rỗng không của mình. Tiện thể, cô vớ lấy điều khiển và nhấn nút.

Cả hai người cùng rụt rè hướng mắt về phía màn hình ti-vi, rồi trông thấy trên màn hình hình ảnh món gà hầm rau củ theo mùa với xốt cà chua trên nền nhạc êm dịu. Đó là món sở trường của mẹ mà Hinako rất yêu thích.

Hinako, cậu ổn chứ? Nếu có gì mình giúp được thì cậu cứ nói với mình nhé.

Cảm ơn cậu nhiều. Bây giờ mình đang ở nhà dì. Ăn mì xong tự dưng mình thấy khỏe lắm luôn. Mì ramen vị miso ăn kèm trứng, ngon hết sảy!

9 giờ 20 phút tối.

Bước ra khỏi bồn tắm, Hinako tính lên tầng hai để quay trở về phòng ngủ dành cho khách, nhưng rồi con bé lại đi về phía phòng khách vì nghĩ rằng mình nên chào dì một tiếng. Vừa hé cửa con bé liền nghe thấy tiếng dượng mình.

Dượng đang làm cho một công ty thực phẩm, đã trở về nhà trước bữa tối và cả ba người đã cùng nhau dùng bữa. Tuy trong lúc ăn dượng có nói mấy ngày nay cháu vất vả rồi với Hinako, nhưng hoàn toàn không hỏi han gì thêm về vụ án mà chỉ phàn nàn về công ty cốt khiến cho Hinako và Akiko cười. Hinako nhận ra ngay dượng đang giữ ý, vì không có chuyện dượng chưa biết gì hết, nhưng cũng vì thế mà con bé có thể bật cười một cách hồn nhiên trước những câu đùa kiểu mấy ông chú trung niên nhạt nhẽo. Nhưng…

“Quả nhiên là đã xuất hiện trên ti-vi. Đây chẳng phải là nhà của chị ấy sao? Dù đã được làm mờ đi chút đỉnh nhưng vẫn dễ dàng nhận ra thế kia. Còn đề thêm là khu dân cư cao cấp nổi tiếng nữa.”

Không dám mở cửa bước vào nhưng Hinako có thể tưởng tượng ra hình ảnh ngôi nhà của gia đình mình đang được chiếu trên ti-vi. Cơn buồn nôn chực trào lên. Cảm tưởng như bên trong cơ thể đang bị đôi bàn tay nào đó bóp nghẹt. Mong họ đừng vấy bẩn ngôi nhà đó.

Càng lớn Hinako càng cảm nhận được sự sang trọng của ngôi nhà mang kiến trúc retro phương Tây. Căn nhà là thành quả do bố nó, vốn băn khoăn rất lâu không biết mình nên thành bác sĩ hay kiến trúc sư, cùng một người quen làm kiến trúc sư đồng thiết kế.

Nếu bản thân còn có một bản thể nữa, thì chắc chắn bố đã trở thành kiến trúc sư.

Con bé nghe câu này từ bố khi mới vào trung học phổ thông chưa lâu. Trường trung học phổ thông tư thục nơi Hinako theo học vốn liên thông lên thẳng đại học, nhưng không có khoa Kiến trúc. Trong phiếu khảo sát định hướng tương lai Hinako nộp vào cuối năm lớp mười, con bé đã khoanh vào ô nguyện vọng muốn đăng ký thi đại học bên ngoài thay vì tiếp tục học thẳng lên từ trung học phổ thông. Con bé không hề kém những môn khoa học tự nhiên chút nào…

“Ở này, cái này, không phải là ảnh chụp trong lễ cưới của chúng ta sao? Ai đã cung cấp cả mấy thứ này vậy? Vô duyên không để đâu cho hết.”

“Ai mà biết được! Nhưng mà rõ ràng là từ một người họ hàng nào đó rồi.”

“Con bé sẽ ở nhà mình tới bao giờ?”

“Em muốn trông coi con bé một thời gian.”

“Em cho anh xin. Chuyện này mình không tìm cách nào thu xếp được với họ hàng phía anh rể à?”

“Có vẻ như họ không sống gần nơi con bé đi học, với lại, kể cả con bé chỉ ở tạm vào những ngày nghỉ thì cũng làm sao thấy thoải mái được? Đối với nhà bên đó thì họ mới có một người thân bị sát hại, nên có lẽ họ đang hận chị em lắm. Nhỡ họ trút giận lên Hinako thì tội nghiệp con bé.”

“Có nghĩa là vì nhà mình là người thân của kẻ gây án nên không sao chứ gì?”

“Kiểu nói đó của anh là sao vậy… Nếu anh biết chị em thì cũng phải hiểu là chị ấy không thể giết người chứ.”

“Nhưng mình vốn có qua lại nhiều với nhà chị ấy đâu? Bên đó tạo cảm giác như họ không muốn giao du với người nghèo vậy. Khi anh nói chuyện bóng rổ với Shin-chan, họ cũng làm vẻ mặt như thể câu chuyện của anh không nằm cùng tầm tri thức với họ.”

“Em thì nghĩ người đánh anh rể chính là Shin-chan.”

“Về chuyện đó, anh cũng có nghĩ đến. Nói gì thì nói, đúng là giả thuyết em đưa ra có tính thuyết phục hơn. Vẫn chưa tìm thấy thằng bé à?”

“Không thấy liên lạc gì… Nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Thế nên dù chị ấy có đang bao che thì chỉ cần tìm thấy thằng bé là ắt tội lỗi sẽ bị phơi bày. Nếu Shin-chan là thủ phạm, thì đây sẽ là vấn đề giữa anh rể và Shin-chan. Biết đâu chị ấy có thể là người bị hại.”

“Cơ mà giờ tên của chị ấy bị công bố rồi. Mặc dù đã đổi họ nhưng những người quen xưa kia cũng sẽ lập tức nhận ra thôi. May thay mình không sống ở quê nhà, nhưng quan trọng hơn là có con bé ở đây thì sẽ không yên ổn được đâu.”

“Vậy anh bảo em phải làm thế nào mới được chứ?”

“Nói chung giờ đang là thời điểm nhạy cảm, mình phải tránh liên can hết sức có thể.”

Hinako khẽ khàng lùi xa cánh cửa. Nó không rơi giọt nước mắt nào.

Việc họ không muốn có liên quan tới chuyện này là điều dĩ nhiên. Vậy còn mình thì thế nào? Không phải người gây án, cũng chẳng phải người bị hại, càng không phải người có mặt tại hiện trường. Nhưng cũng không thể nói là bản thân vô tình bị kéo vào vụ việc phức tạp này. Vì đó là gia đình của mình.

Ở đồn cảnh sát, mỗi khi được hỏi đã làm gì từ tối hôm qua, con bé đều khai báo với họ là đã ở nhà Ayumi. Họ đã tới tận nhà Ayumi để đón nó, nên việc Hinako ở lại nhà Ayumi vốn dĩ đã được kiểm chứng rồi, nhưng có khả năng họ lại tới thăm nhà Ayumi lần nữa để hỏi chuyện cho chắc chắn.

Liệu Ayumi và cả nhà cậu ấy có đang nghĩ là họ bị kéo vào vụ án này không nhỉ? Liệu họ có đang nghĩ rằng bản thân không muốn có chút liên can nào nữa?

Ngày mai giáo viên chủ nhiệm sẽ tới đây, nhưng liệu phía nhà trường có nghĩ rằng họ bị lôi vào một mớ phiền hà không?

Ayumi, mình xin lỗi vì đã gây biết bao phiền toái cho cậu nhé.

Vì gọi mấy lần mà anh vẫn không nhấc máy, nên em nhắn tin. Cảnh sát đã liên lạc với anh chưa?

Em đang ở nhà dì Akiko, nhưng mà, tệ lắm. Dượng không muốn bị lộ ra là người thân của kẻ sát nhân, nên đang muốn tống em ra khỏi nhà họ. Mà cũng đúng thôi. Nếu em mà là con cái nhà này thì cũng sẽ đồng ý với dượng.

Bằng một sự suy luận thần kỳ nào đó, dì Akiko cứ liên tục bảo hung thủ không phải là mẹ, rồi là phòng vệ chính đáng, có vẻ dì muốn nhìn nhận vụ việc theo hướng đó. Dì còn nêu ra giả thuyết Shinji là thủ phạm. Với dì ấy nghĩ theo hướng đó sẽ dễ dàng hơn nhiều mà. So với việc chị ruột mình là kẻ giết người, cháu trai là kẻ giết người sẽ khiến dì thấy có chút xa cách mà nhẹ lòng hơn.

Nếu thế, em cũng thấy sẽ tốt hơn nếu Shinji là thủ phạm. Dù cả hai đều là người thân, nhưng em trực tiếp thừa hưởng dòng máu của mẹ, còn Shinji chẳng qua chỉ là người được sinh ra bởi cùng bố mẹ thôi phải không? Nếu vật liệu ban đầu không vẹn toàn, thì toàn bộ thành phẩm, trong trường hợp này bao gồm chính bản thân em, ắt sẽ đều mang thiếu sót, nhưng nếu chỉ có một thành phẩm không vẹn toàn, thì ta có thể nghĩ rằng duy nhất thành phẩm đó bị lỗi mà thôi.

Vậy thì, chắc là anh sẽ nghiêng về giả thuyết mẹ là thủ phạm hơn.

Nhưng mà chắc người ngoài cuộc không mấy ai nghĩ sâu xa tới mức vậy.

Gia đình là gia đình. Nếu vậy, nhà mình cũng chẳng gây ra chuyện gì phiền tới người ngoài, chẳng việc gì họ phải công bố việc nhà mình cho toàn dân thiên hạ biết cả, chi bằng họ cứ để nhà mình yên thì tốt biết mấy. Tại sao lại phải thông báo chuyện xảy ra ở nhà mình tới cả những người không hề biết gia đình mình là ai? Chắc họ chẳng đếm xỉa gì tới cuộc sống của em và anh.

Liệu có phải vì thế mà Shinji đã quá sợ hãi rồi bỏ trốn không? Thằng bé hẵng còn trẻ con lắm. Nó đi đâu rồi không biết, điện thoại với ví tiền còn chẳng cầm theo. Nói chung cũng không phải là em muốn họ cho ở nhờ tới khi phát chán thì thôi, nên là ngày mai, em sẽ về nhà. Nếu được, em mong anh cũng sẽ về.

1 giờ chiều.

Chiếc xe ô tô hạng nhẹ của dì Akiko dừng lại ở Cổng sau. Trường nữ sinh trung học phổ thông tư thục S nằm cách khu Hibarigaoka khoảng hai mươi phút đi bộ. Hinako xuống xe, nói với dì là sẽ gọi điện khi tan học rồi đóng cửa xe. Hinako đề xuất việc ghé qua trường, khi nói với dì Akiko thì bảo là do trường khuyên, còn khi nói với cô chủ nhiệm thì lại kêu rằng do dì bảo.

Cô chủ nhiệm Onishi Yumiko xuất hiện từ trong một góc tối gần cổng trường, dáo dác nhìn xung quanh. Hinako kịp lấy tay chặn dì Akiko đang định bước xuống xe, cô chủ nhiệm vội cúi chào rồi ra hiệu dẫn Hinako vào trong trường.

Vì đang giữa tiết năm nên Hinako không phải bắt gặp bạn cùng lớp nào ở hành lang. Cô chủ nhiệm mới tốt nghiệp đại học nên bình thường hay tiếp xúc với học trò của mình gần gũi như bạn bè, nhưng hôm nay cô vẫn chưa hề nhìn vào mắt Hinako lấy một lần.

Vừa lặng nhìn tấm lưng cô chủ nhiệm đang bước đi thoăn thoắt, con bé vừa ngẫm nghĩ.

Nó sẽ được đối xử theo diện nào nhỉ? Diện gia đình của nạn nhân vụ án mạng, hay là gia đình của kẻ gây án?

Có lẽ là vế sau. Nếu là vế trước, thì ắt hẳn cô chủ nhiệm trẻ tuổi này khi trông thấy Hinako sẽ vừa nước mắt lưng tròng vừa ôm chầm lấy con bé, an ủi: “Hina-chan hãy vui lên nhé. Mọi người luôn ở bên em.”

Khi nó đi qua phòng tư vấn định hướng tương lai nằm bên cạnh phòng giáo viên, cô phụ trách khối bật dậy và tiến thẳng về phía Hinako.

“Nhà trường xin chia buồn với gia đình em. Mọi việc xảy ra quá đường đột có thể sẽ gây cho em nhiều khó khăn, nhưng trước hết em phải từ từ bình tâm lại đã.” Cô nhìn vào mắt Hinako trong lúc nói vậy, rồi vỗ lưng dẫn nó ngồi xuống xô pha. Hai cô giáo ngồi ở phía đối diện, nhưng Hinako quay về phía cô phụ trách khối và đáp lại ánh nhìn của cô.

Trong trường hợp người có quan hệ gia đình gần nhất qua đời, có thể áp dụng chế độ nghỉ học năm ngày. Nghe vậy, con bé cảm thấy như thể bố mình vừa mất vì một căn bệnh gì đó. Hết năm ngày nghỉ học là kỳ thi cuối kỳ, và ngay sau đó là nghỉ hè. Tới lúc kỳ nghỉ dài kết thúc, liệu nó có thể quay trở về với cuộc sống học sinh bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra không?

“Có khi nào… em bị cho thôi học không ạ?”

“Không có chuyện đó đâu. Nhà trường chỉ lo lắng rằng em sẽ là nạn nhân gián tiếp trong vụ việc này. Các thầy cô sẽ toàn tâm toàn ý hỗ trợ để em có thể quay trở lại cuộc sống học sinh như trước kia.”

Còn một năm rưỡi nữa. Thật may là mình đã không chọn học chuyển tiếp lên thẳng đại học liên thông… Hinako nghĩ thầm. Con bé chưa hề nói với ai việc mình muốn thi vào khoa Kiến trúc để trở thành kiến trúc sư. Chỉ có mỗi việc con bé chọn thi bên ngoài là đã được giáo viên chủ nhiệm thông báo lại với mẹ. Mẹ nói được liên thông lên đại học rồi, cớ sao phải nhọc công thi bên ngoài cho uổng phí, cứ chọn một ngành trong trường đại học cùng hệ thống là được. Nhưng đối với Hinako, việc ôn thi để biến ước mơ thành hiện thực chẳng khổ tí nào cả.

Điền tên khoa Kiến trúc của một trường đại học nổi tiếng vào ô nguyện vọng, nó tính sẽ vô tình đưa cho bố xem kết quả của kỳ thi thử đó. Bố sẽ bất ngờ lắm nhỉ? Bố sẽ vui mừng chứ?

Nhưng, bố không còn nữa. Vậy thì, vì người bố đã mất…?

Sự việc thành ra thế này rồi, mình còn có thể lên đại học không? Không chỉ thế, sau này còn tìm việc và kết hôn nữa. Từ nay mình có thể sống một cuộc đời bình thường không? Chỉ cần chuyển tới một khu phố xa lạ rồi hòa lẫn vào dòng người tấp nập thì mình sẽ ổn chứ? Vì bản thân mình không hề làm gì sai, mình có thể ngẩng cao đầu mà sống không?

Suy nghĩ như thế này thì… không khác gì dì Akiko và giáo viên chủ nhiệm cả. Không phải là người khác sẽ đánh giá như thế nào, mà là chính mình đang ý thức bản thân là người thân của kẻ gây án.

“Cô Onishi cũng nói gì đi.”

Bị cô phụ trách khối nhắc, cô chủ nhiệm liền ngẩng mặt lên. Thế nhưng, ánh mắt của cô lại lơ đãng nhìn về hướng đối diện Hinako, nơi có tủ sách đang xếp đầy những cuốn sách tham khảo.

“Hiện giờ chắc em vẫn còn hoang mang, cô nghĩ quan trọng là em nên nghỉ ngơi thật tốt đã. Các bạn ở lớp cũng lo lắng cho em, nếu có việc gì cô giúp đỡ được, em hãy trao đổi với cô nhé. Gửi tin nhắn cũng được.”

Đây có lẽ là phản ứng chuẩn mực của những người ngoài cuộc.

Hinako siết chặt điện thoại di động nằm trong túi áo.

Thưa cô, em không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ bạn thân Ayumi của em. Có phải vì bạn ấy xem bản tin rồi không? Rõ ràng là em có rất nhiều bạn bè, vậy mà em không nhận được tin nhắn từ ai cả.

2 giờ rưỡi chiều.

Được cô phụ trách khối và cô chủ nhiệm tiễn ra tới cổng, Hinako rời khỏi trường trước khi kết thúc tiết sáu. Nó đi dọc đường chính. Vô thức dừng chân, con bé nhìn thấy bóng mình in trên cửa sổ của một cửa hàng dọc đường.

Tấm lưng nó gù xuống, giống như của đứa con gái nhà đối diện.

Hinako chợt nhận ra càng tiến gần tới Hibarigaoka, trống ngực nó đập càng nhanh. Liệu người của truyền thông có đang lên theo dõi mình không? Hình như những người đi ngược chiều đều đang nhìn về phía mình thì phải? Có khi nào họ thấy con gái của kẻ sát nhân đang đi bộ ở khu này thì sẽ ném đá về phía mình không? Tuy nhiên, con bé không cảm thấy ánh nhìn nào cả. Phóng mắt quan sát cả khu vực nhưng cũng không thấy ai đang nhìn. Có lẽ không thành chuyện lùm xùm như nó tưởng.

Chẳng việc gì phải thấy tủi nhục. Nghĩ vậy, con bé thẳng lưng và bước về phía trước. Chỉ cần leo lên con dốc đó là sẽ tới Hibarigaoka. Trước đó, Hinako rẽ vào cửa hàng tiện lợi.

Smile Mart chi nhánh Hibarigaoka.

“Ơ, chị Hinako!” Khi con bé đang đứng trước kệ mì cốc, bỗng có giọng nói cất lên bên tai. Là Endo Ayaka.

Chào em nói vậy rồi Hinako quay lại kệ mì cốc, nhưng Ayaka không có ý định rời đi.

“Khổ thân chị thật đấy! Chị đang đi mua đồ ạ?” Ayaka nhìn chòng chọc vào giỏ đồ có chai nước trà và bánh kẹo trên tay Hinako. Mọi ngày khi được chào lại, Ayaka sẽ ngượng ngùng cặp mắt lại rồi bỏ đi thật nhanh, vậy mà hôm nay lại tỏ vẻ thân thiết một cách quá mức.

“Mì ăn liền thì em thấy vị miso với nước hầm xương lợn này ngon đó ạ.” Ayaka với một tay về phía kệ hàng còn người thì xáp gần Hinako. Sau đó…

“Chỗ này kinh khủng lắm chị.” Ayaka hạ giọng nói. “Thu thập thông tin các thứ.”

Hinako tính bỏ mặc Ayaka mà bỏ đi luôn, nhưng khựng lại khi nghe thấy cụm từ không ngờ tới.

“Cái gì cơ?”

“Chị không biết ạ? Đúng rồi, vì khi đó chị không có nhà. Nhưng cảnh sát không nói gì với chị ạ? Họ bảo là khi án mạng xảy ra thì Takabo… Shinji đã ở đây, rồi sau đó mất tích ạ. Lúc đó hình như mẹ em có gặp cậu ấy, nên cũng bị cảnh sát hỏi nhiều điều.”

Ayaka vừa láo liên ngó xung quanh vừa nói với vẻ nghiêm trọng, nhưng đâu đó thoáng chút vui thích. Dù thấy khó chịu, nhưng đây không phải lúc Hinako bận tâm về điều đó.

Shinji đã gặp mẹ của Ayaka tại cửa hàng tiện lợi?

Khi xảy ra án mạng, Shinji không ở nhà. Có vẻ như thằng bé đã bảo mẹ là muốn đi loanh quanh để thay đổi không khí. Trong khoảng thời gian đó, bố và mẹ cãi cọ dưới phòng khách tầng một, rồi mẹ đã dùng chiếc cúp trưng bày trong tủ để đánh bố từ phía sau đầu. Shinji cử như vậy mất tích.

Đó là tất cả mọi thông tin Hinako được cảnh sát cho hay.

“Này, mình có thể nói chuyện ở một chỗ khác không?” Từ nãy đến giờ Hinako hoàn toàn không để ý tới camera chống trộm hoặc ánh nhìn của nhân viên của hàng, nhưng giờ bỗng cảm thấy như tất cả đều đang chĩa về phía mình.

“Ấy dà, nhưng em sắp thi cuối kỳ rồi.” Ayaka nhăn mặt tỏ ý bị làm phiền.

Hinako nuốt câu Dẫu sao em cũng có học hành gì đâu vào trong lòng.

Dẫn theo Ayaka, Hinako đi theo hướng ngược lại với khu Hibarigaoka, xuống con dốc cắt với trục đường chính và đi vào một phòng hát karaoke.

“Chị Hinako cũng hát karaoke ạ? Bất ngờ ghê. Chị có muốn hát một bài không ạ?” Ayaka nhìn quanh căn phòng với vẻ cực kỳ phấn khích. Có thể chính Ayaka mới là lần đầu tiên đi hát. Chẳng nhẽ nó không có lấy một người bạn?

Trên đường tới đây, khi Hinako hỏi rằng có phải hôm nay trường tan sớm không, Ayaka liền đáp là vì thấy hơi sốt nên xin về sớm, nhưng nhìn nó chẳng giống một người đang bị ốm chút nào. Hinako mới nói là sẽ khao thì lập tức Ayaka phấn khởi gọi ngay một cốc coca và một suất khoai tây chiên cỡ lớn.

Mặc dù đúng là Hinako rủ rê Ayaka để có thể hỏi thêm về vụ án, nhưng nó thấy ở cùng con bé cho tới khi trước mắt không còn một miếng khoai nào quả là một cực hình. Phải hỏi cho bằng được những gì cần thiết rồi nhanh chóng kết thúc cuộc hẹn này thôi.

“Đêm hôm đó có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?”

“Cụ thể hơn là chuyện như thế nào ạ?” Ayaka đáp lại với khuôn mặt giả bộ ngây ngô.

“Tiếng người cãi cọ, hoặc là tiếng đồ vật va đập gì đó ấy.”

“Không có gì ạ. Mà mấy âm thanh đó liệu có vọng được tới nhà em không ta?” Ayaka ngoảnh mặt đi một cách cường điệu.

“Lúc nào chuyện nhà hàng xóm chẳng lọt đến tai nhà khác.”

“Ý chị là chuyện nhà em?” Ayaka phồng má và nhìn chằm chằm vào Hinako.

“Chuyện nhà ai thì chị cũng không rõ nữa.”

“… Chả giống chị tí nào,” Ayaka cố tình phun phì ra một tiếng rồi vừa cười vừa vỗ tay đôm đốp. “Thật là, chán thế! Em thần tượng chị vì nghĩ chị là một tiểu thư thông minh, cơ mà giờ thấy chị thế này đâm ra lại thất vọng ghê. Bình thường ấy, có trót nghe thấy mấy chuyện của hàng xóm láng giềng thì mình cũng phải lờ đi như không biết chứ?” dứt lời, con bé cũng ngừng cười ngay tắp lự.

“Xin lỗi em. Nhưng chỉ muốn em kể cho chị nghe những gì em biết, một chút thôi cũng được.”

“Thôi được rồi, nhưng em cũng không muốn bị liên lụy hơn nữa đâu, nên chị không được nói cho cảnh sát đâu đấy,” Ayaka đặt ngón trỏ lên môi và suỵt một tiếng.

“Chị biết rồi.”

“Nếu không nhầm, thì lúc đó vào khoảng 10 giờ, vì trên ti-vi đang chiếu Bakusho Kingdom(*). Chị có hay xem chương trình hài không ạ? Em thì không để ý đâu, nhưng đột nhiên mẹ em xông vào phòng rồi mở cửa sổ ra. Thế nên em đã nghe thấy tiếng la hét. Gì mà cứu với, rồi thì hãy tha cho tôi. Đáp lại là những tiếng hét Aaa với Ưaaa gì đó.” Ayaka hơi nhíu mắt lại và lơ đễnh nhìn vào khoảng tối của trần nhà.

“Là giọng của ai vậy?”

“Có lẽ chị không biết đâu,” vừa tủm tỉm cười Ayaka vừa nốc một ngụm coca rồi quay sang nhìn Hinako.

“Tiếng kêu cứu với là của mẹ chị, còn tiếng hét Ưaa là của Shinji. Hình như còn có cả tiếng bịch bịch của đồ vật nặng va vào tường nữa.” Ayaka dang rộng hai tay như đang đùa giỡn.

“Nhà em không qua đó xem tình hình như thế nào hoặc là báo cảnh sát à? Mẹ em cũng ở đó cơ mà.”

“Chị cho em xin,” Ayaka đáp và thở dài thườn thượt. “Nếu chị cứ nói kiểu như vậy thì ai dám nói cho chị biết sự thật. Thế chị Hinako có bao giờ làm vậy cho nhà em không?” Ayaka ngước mắt lên lườm Hinako.

“Chuyện đó…”

“Thấy chưa? Hỏi mấy câu như vừa rồi đâu có hay cho lắm. Cơ mà nếu có người đã đi kiểm tra tình hình, thì chắc sẽ là bà già đeo túi kim sa. À, ý em là bà Kojima ấy. Bởi lúc em đi tắm vào tầm 11 giờ thì mọi sự có vẻ lắng xuống rồi, nên có khi bà ấy đã qua bên đó. Còn mẹ em thì đi ra cửa hàng tiện lợi vào lúc 12 giờ hơn. Giữa hai mốc thời gian đó có một khoảng thời gian trống, nên có khi cũng chẳng liên quan gì, nhưng thời gian tử vong được xác định là mấy giờ ạ? Nếu chỉ biết người bị chết trong khi đang được chở tới bệnh viện thì đâu biết chính xác chết lúc nào?” Ayaka cố tình nghiêng đầu thắc mắc.

“Ừm, chị cũng không rõ.”

“Ồ, thì ra chuyện này đến người nhà cũng không rõ ha. À nhân tiện, bây giờ chị có ở nhà không ạ?” Đôi mắt hấp háy nhìn về phía Hinako.

“Chị không.”

“Cũng phải thôi. Bây giờ mà ở ngôi nhà đó có khác nào tự phơi mình cho thiên hạ soi mói. Hôm qua mới tới đầu khu Hibarigaoka em đã thấy một đống xe của bên truyền thông ở đó. Chị Hinako chắc sẽ được bủa vây như người nổi tiếng í nhỉ?” Ayaka uống trọn cốc coca rồi nghịch tóc bằng những ngón tay ướt do hơi nước đá.

“Em mà không cẩn thận là cũng dễ bị cho lên hình, nên bây giờ em luôn ghé vào cửa hàng tiện lợi để sửa sang lại quần áo đầu tóc trước khi về nhà, nhưng mà tóc em có đang bị chĩa ra không? À đúng rồi, mình chụp một tấm ảnh kỷ niệm lần đầu hai đứa đi hát với nhau, nhéee!” Ayaka móc từ trong túi ra chiếc điện thoại và gí mắt camera vào gần mặt Hinako.

“Đừng có giỡn nữa!”

“Ấy, chị đừng nổi nóng chứ. Chậc, dù sao thì hiện tại phía chị cũng đang khó khăn hơn, nên em sẽ làm người lớn mà rộng lượng với chị vậy, nhưng nếu chị giở thái độ đó với bạn bè, thì họ sẽ xa lánh chị đó!” Nở một nụ cười ngạo nghễ, Ayaka cất lại điện thoại vào túi.

“Em chán rồi, nên về trước đây. Chị ăn nốt chỗ khoai nhé. Nhìn hình trong thực đơn