← Quay lại trang sách

Chương 3 KOJIMA SATOKO I

Chào con, Rina. Con đang làm gì đó? Đang ngủ à? Ở, bên đó giờ là mấy giờ rồi? 2 giờ đêm? Ô, mẹ xin lỗi. Nhưng có chuyện lớn xảy ra rồi. Đợi đã, con đừng đánh thức Ma-kun. Thằng bé ngày mai cũng phải đi làm mà. Phải để cho nó ngủ thật ngon mới được. Nên con tiếp chuyện mẹ là được rồi.

Nhân tiện, ở bên đó các con có xem được thời sự Nhật không? À thế à. Không phải chủ đề gì to tát thì sẽ không phát hả? Gần đây họ chiếu những tin gì thế? Bộ trưởng từ chức? Thế còn án mạng? Không có mấy à, thì ra họ toàn đưa mấy tin với vẩn mà không chịu đưa mấy vụ lớn.

Vừa xảy ra một vụ giết người đấy. Ngay tại căn nhà chếch phía đối diện nhà mình ở Hibarigaoka. Con còn nhớ không, ngôi nhà có kiến trúc phương Tây ấy. Kể ra mới nhớ, hồi xưa con từng ghen tị khi nhìn ngôi nhà đó còn gì. Đó, là ngôi nhà đó đó. Khó tin mà đúng không? Mẹ cũng tưởng là hễ xảy ra chuyện gì thì cũng là từ nhà bên cạnh nhà mình, nên không khỏi bất ngờ. Đúng rồi, ngôi nhà bé tí tẹo đó. Mọi người hay tưởng đó là nhà của các con nên cũng phiền lắm. Họ còn hỏi “Có phải nhà của gia đình con trai bà không?” Đời nào mẹ lại để cho Ma-kun phải sống ở một chỗ như thế được. Hơn thế, nhìn từ ngoài vào thì có thể không nhận ra, nhưng nhà mình được xây tử tế cho hai hộ gia đình ở cùng nhau được cơ mà. Hử, vụ giết người? À ừ, đang kể chuyện đó…

Đêm đó kỳ lạ lắm. Đầu tiên, hình như là khoảng 7 rưỡi tối, mẹ nghe thấy tiếng gào thét từ nhà bên cạnh, nhưng chuyện đó lúc nào chẳng xảy ra.

Mẹ để ý chuyện nhà đó từ lâu rồi. Con biết đó, mẹ đâu chịu được máy lạnh, nên vào những đêm hè nóng nực mẹ toàn mở cửa lưới cho thoáng, nhưng khi xem ti-vi… Các con bên đó có xem được phim truyền hình không? Con có biết phim Chào mừng tới câu lạc bộ những anh chàng đẹp trai không? Nội dung cũng chẳng có gì đâu. Chỉ xoay quanh chuyện những anh chàng điển trai chuyên đi giải quyết vết thương lòng của các bạn cùng lớp. Trong phim có cậu tên là Takagi Shunsuke nom được lắm. Con không biết à? Không xem được ti-vi nhưng tra tên trên mạng là ra ngay í mà. Thằng bé đẹp trai lại còn lễ phép, làm mẹ nhớ tới Ma-kun hồi còn học cấp hai, cơ mà cậu con trai ở nhà chếch phía đối diện còn giống Shunsuke hơn cơ.

Tên thằng bé là Shinji. Giờ nó đang mất tích rồi. À, hình như mẹ kể hơi lan man quá rồi. Nhà bên cạnh í, lúc mẹ đang xem phim, thì nghe bên đó có tiếng quát Bà già chết tiệt ồn quá đấy. Không hiểu có chuyện gì nên mẹ mới nhìn ra ngoài cửa sổ thì lại nghe thấy lần nữa, khi đó mẹ biết ngay đó là giọng của Ayaka nhà bên. Con bé nhìn có vẻ điềm đạm nên ban đầu mẹ không dám tin đâu, nhưng khi mẹ nghe thấy nó nói Đằng nào thì tôi cũng trượt rồi, rồi còn Lảm nhảm trường tư trường tư hoài, lắm chuyện thì mẹ nghĩ, chắc là chuyện thi cử đây… Ma-kun chẳng hề trải qua thời kỳ nào vất vả như thế, nên mẹ đành coi như không biết gì, vì dẫu sao nhà bên chắc cũng có nỗi niềm khó nói.

Vì thế hôm kia mẹ cứ tiếp tục giả vờ như chưa nghe thấy gì… À đúng đúng, lúc đó mẹ đang coi chương trình giải đố. A Shunsuke làm khách mời, rồi trả lời câu hỏi khó một cách trơn tru nên mẹ thấy ấn tượng lắm. Người ta bảo cậu bé đang theo học ở trường trung học phổ thông W. Con cũng biết trường đó mà phải không? Mẹ nghe nói vài người bạn đại học của Ma-kun cũng từng học trường đó. Trường đó xuất sắc lắm. Đang xem thì nhà bên lại to tiếng, nhưng vì mẹ muốn xem Shunsuke tới cuối chương trình, nên mẹ lại lờ đi như bao lần khác. Thế nhưng hôm kia mẹ thấy tiếng của con bé Ayaka kích động hơn hẳn mọi lần. Mẹ thấy bất an không biết mọi sự bên đó có ổn không, cơ mà không thể vì vậy mà tò tò qua nhà người ta thăm dò tình hình được. Lại đúng vào ngày duy nhất trong tuần bố con phải đi làm. Báo cảnh sát thì cũng hơi quá. Tới đó thì mẹ phát hiện nhà mình còn sô cô la được tặng con ạ. Cô bạn ở lớp thủ công mua làm quà tặng mẹ sau chuyến du lịch Pháp đó. Mẹ đã nghĩ cô ta thật lẩm cẩm khi đi tận Pháp mà phải mất công xách về thứ sô cô la vốn được bày bán ngay tại tầng hầm trung tâm thương mại ở đây, nhưng may thay đúng lúc mẹ cần.

À đúng rồi, Rina này, con có đang dùng chiếc xắc mẹ gửi đợt trước không? Chiếc túi đó tự tay mẹ làm đẹp lắm nhé, dùng thích lắm phải không? Con có thích màu đó không? Cái mẹ cho con có nhiều kim sa hơn đấy.

À không được, mẹ lại lan man rồi. Sau khi xem xong chương trình giải đố, mẹ lấy hết can đảm đem sô cô la qua nhà bên đó. Thế là cô vợ nhà đó ra mở cửa và nhìn mẹ với khuôn mặt của người bị làm phiền. Cảm tưởng như cô ta đang ngầm hỏi Bà qua đây làm gì vậy? Mẹ vì lo lắng cho họ nên mới qua, vậy mà coi thái độ bên đó kìa, thật bất lịch sự. Mẹ còn nghĩ là nếu cần mẹ sẽ sẵn sàng tư vấn cho cô ta về cách nuôi dạy con trẻ, nhưng cô ta lại bảo chỉ là nhà có gián, đồng thời đuổi khéo mẹ về. Gián với chả giủng, ghê thật đấy. Mẹ vừa bị buộc phải nghe những từ ngữ bẩn thỉu đấy, lại còn mất toi sô cô la mà chẳng được lợi lộc gì, phí của giời. Chuyện như thế này thì tốt nhất là ta nên quên đi, con nghĩ có đúng không? Vì thế sau khi từ nhà họ về, mẹ quyết định tắm rồi đi ngủ.

Nhưng vào khoảng 10 giờ hơn, mẹ lại nghe thấy tiếng la hét. Mẹ tưởng là nhà bên lại có xích mích nữa, nhưng rồi nhận ra có gì đó hơi khác. Vì đó là giọng con trai. Ở quanh đây nếu là giọng con trai thì chỉ có Shinji, cơ mà lý nào thằng bé lại phát ra âm thanh như vậy, hết Aaa! rồi lại Ưaa!. Nghe như tiếng sói gào ấy. Cùng lúc đó, mẹ còn nghe thấy giọng nữ hét lên Dừng lại đi! rồi Giúp tôi với!. Ở cùng nhà với thằng bé thì chỉ có thể là mẹ hoặc chị gái thôi. Mà giọng nói đó không phải là một giọng trẻ, nên mẹ nghĩ đó là giọng của người mẹ, nhưng mà bình thường cô ấy không phải là người hay to tiếng. Tuy vậy, mặc dù trông cô ấy luôn trang nhã, nhưng đâu đó mẹ cảm thấy có chút đóng kịch con ạ, nên mẹ nghĩ có khi lúc đó cô ấy trót lộ bản mặt thật. Mấy cái đó mẹ biết rõ mà.

Sự trang nhã ấy, không phải cứ đi học ở một lớp dạy ứng xử vài tháng trước khi kết hôn là đạt được ngay đâu. Ấy. đừng hiểu nhầm, mẹ không nói về Rina đâu. Mẹ đang nói về cô Takahashi ở nhà chếch phía đối diện cơ. Con đang cố gắng rất nhiều mà. Nhưng, mẹ nghĩ là cô ấy cũng đã rất nỗ lực. Những đứa con đều rất ngoan. Ắt hẳn người chồng dạy dỗ con cái rất tốt.

Vì đó là lần đầu mẹ nghe thấy tiếng lớn như vậy từ nhà Takahashi, nên mẹ càng băn khoăn có nên báo cảnh sát hay qua bên đó kiểm tra không. Mẹ cứ đi ra ngoài xem sao, nhưng sô cô la chẳng còn, lại một lần nữa bị nhìn với vẻ mặt phiền toái thì mẹ cũng đâu có thích. Thế nên mẹ đành nhịn không đi. Lâu lắm, toàn là tiếng gào thét thôi, nên mẹ không hiểu do đâu mà lại căng thẳng tới mức đó.

Hình như đúng lúc mẹ nghĩ mình không thể để mặc chuyện này nữa, thì mẹ nghe thấy tiếng quát Đủ rồi!. Là giọng của người chồng. Mẹ bất ngờ lắm khi biết anh ta có ở nhà khi đó. Tại sao anh ta không can ngăn sớm hơn? Mọi chuyện lắng xuống sau câu nói đó nên thế là tốt. Mẹ tưởng cuối cùng thì cũng được yên giấc, nên lại đi vào nhà rồi chui vào trong chăn. Nhưng không biết có phải vì nghe thấy tiếng ồn từ những hai nhà hàng xóm không, mà tự dưng mẹ thấy phấn khích lạ thường, mắt tỉnh queo. Chẳng còn cách nào khác, mẹ đành ngồi làm bài tập lớp thủ công. Tháng này mẹ học làm túi tote đó, mẹ sẽ khâu những miếng kim sa thành hình bươm bướm. Kỹ thuật này khó ra phết đấy. Mẹ may xong sẽ gửi cho con nhé. À ừ đấy, lúc mẹ đang say sưa khâu, thì tiếng xe cấp cứu vọng tới.

Mới nghĩ không biết là nhà nào, thì tiếng còi hú ngừng ngay trước nhà mình, làm mẹ giật bắn. Mẹ vội đi ra bên ngoài, thì hóa ra xe dừng ở trước nhà Takahashi, nhà chếch phía đối diện, con ạ. Lúc đó mẹ cứ đinh ninh là tai nạn hoặc là ai đó ốm thôi. Nhưng rồi xe tuần tra tới, xem ra tình hình có vẻ bất thường. Sau khi xe cứu thương rời đi, mẹ hỏi cảnh sát xem đã có chuyện gì. Ấy vậy mà họ bảo mẹ lùi ra xa rồi chẳng chịu giải thích gì cả. Dù mẹ đã bảo là nhà mình ở ngay đằng kia. Ngày hôm sau xe của truyền thông tới, sự tình càng ngày càng trở nên không đơn giản. Song tới tối xem thời sự mẹ lại được một phen sửng sốt.

Anh chồng nhà Takahashi bị đánh chết, người đánh không ai khác là cô vợ! Cô vợ đã tự thú rồi. Khai nguyên nhân là do xảy ra cãi cọ với chồng. Đại để là một vụ giết người đó. Nạn nhân là người chồng còn thủ phạm là người vợ. Cô ta nói khi đó các con đều không có nhà. Cô chị ngủ lại nhà bạn, còn Shinji thì hình như lúc đó đã đi ra cửa hàng tiện lợi. Con có thấy đáng nghi không? Về Shinji ấy. Thằng bé không có mặt đúng lúc xảy ra vụ án. Cộng thêm việc nó đi mua đồ mà điện thoại di động lẫn ví tiền đều để ở nhà. Giờ đây thằng bé còn biệt tăm biệt tích cơ, à cái này là mẹ nghe được từ người ở đài truyền hình. Đó đó, cảnh sát thì chỉ hỏi thông tin thôi, còn người của đài truyền hình thì sẽ kể cho mình gì đó sau khi mình cung cấp tin cho họ.

Mẹ đã cung cấp thông tin gì à? Chẳng nhiều nhặn gì đâu. Mẹ chỉ kể về việc đêm hôm đó có cãi vã giữa phụ huynh và con cái ở nhà đối diện lẫn nhà bên cạnh, nhà Endo thì lúc nào cũng như vậy, nhưng nhà Takahashi thì là lần đầu tiên. Mẹ cũng bảo mình rất bất ngờ khi biết chuyện xảy ra ở nhà Takahashi. Chắc là có nhiều đó thôi.

Còn nữa, mẹ còn nói thêm điều này. Một buổi sáng trong tuần trước, khi phát hiện có một quả bóng rổ cùng với giày và đồng phục thể thao trong túi rác sinh hoạt, mẹ vừa mới nhắc nhở Shinji thằng bé đã vội vàng vác cả túi rác về nhà. Tại vì gần đây có mỗi lúc đó là mẹ có tiếp xúc với ai đó ở nhà Takahashi thôi. Đáng lẽ ra, là hàng xóm với nhau, mẹ muốn tiếp xúc nhiều hơn thế kia, nhưng bọn trẻ thời nay giao tiếp hời hợt lắm.

Dù sao đi nữa, không biết Shinji đã đi đâu mất rồi. Thằng bé vốn là một đứa trẻ có dung mạo nổi bật dù chỉ đi bộ trên phố cơ mà. Thằng bé giống Shunsuke đáo để. Con cũng thử tra trên… cái đó gọi là Youtube nhỉ, đi. Nhưng tìm hiểu về vụ án thì cũng làm vừa vừa thôi. Mẹ thấy việc đó rẻ tiền lắm. Gọi là kẻ hóng hớt đúng không nhỉ? Mẹ cực kỳ ghét những người như thế. Ừ, nói chung chuyện là như vậy, con báo với Ma-kun giùm mẹ nhé. Nhưng con đừng hiểu nhầm.

Mẹ kể chuyện này, không phải ý muốn hai đứa về vì nhà chỉ có hai ông bà già sống với nhau không yên tâm đâu.