← Quay lại trang sách

Chương 5 NHÀ TAKAHASHI

[Từ 9 giờ 20 phút tối thứ Năm, ngày mùng 4 tháng 7 đến 10 giờ tối thứ Sáu, ngày mùng 5 tháng 7]

9 giờ 20 phút tối.

Đứng tại cửa soát vé, vừa nhìn đồng hồ đeo tay Takahashi Yoshiyuki vừa thở dài. Đêm nay cô ấy cũng sẽ có mặt ở nhà cậu ư?

‘Mẹ bảo em hãy nấu món gì đó để tẩm bổ cho anh Yoshiyuki.’

Yoshiyuki thường xuyên ở lại phòng nghiên cứu của trường đại học, nhiều lắm cũng chỉ về căn hộ của mình ba lần một tuần. Tuy nhiên mỗi lần như thế Nogami Akari sẽ ghé qua trước vài tiếng và chuẩn bị cơm nước cho cậu. Gặp gỡ sau một buổi hẹn hò nhóm mà bản thân bất đắc dĩ bị kéo theo cho đủ quân số, cả hai đã hẹn hò với nhau được tầm nửa năm. Ban đầu thực đơn của Akari chỉ bao gồm những món cho một bữa sáng muộn vào ngày nghỉ như là cơm rang hoặc trứng chiên thịt hun khói, nhưng dần dà những món ăn ngày càng trở nên công phu.

Cùng với đó là số câu thoại mẹ em ngày một tăng, tỉ dụ như mẹ em thế này, mẹ em thế nọ. Mẹ dạy nấu ăn, mẹ nghĩ ra thực đơn, rồi hình như còn mua cả nguyên liệu cho. Và cuối cùng thì hôm nọ, từ khóa bố em đã xuất hiện.

‘Bố em bảo là muốn gặp anh Yoshiyuki.’

Gặp để làm gì nhỉ? Yoshiyuki hay được đánh giá là tốt bụng, nhưng không bao giờ được khen đẹp trai, và Akari là người bạn gái đầu tiên cậu có. Vì thế, khi cô nói muốn có chìa khóa dự phòng, cậu sẵn sàng đánh thêm một chiếc đưa cô, khi được hỏi nhà có mấy người, cậu cũng giải thích cặn kẽ. Tuy nhiên, khi chuyện gia đình bị đề cập quá thường xuyên, cậu chợt hoài nghi không biết những cô gái khác có như thế này không.

Hôm nay, khi cậu vu vơ hỏi bạn ở phòng nghiên cứu xem bạn gái của bạn thường xuyên nói chuyện gì, cậu nhận được một câu trả lời thường gặp là phim ảnh hoặc loại nhạc yêu thích. Khi câu hỏi “thế còn chuyện gia đình thì sao?”, cậu bạn nói rằng bạn gái mình hầu như không đề cập tới.

Nhóm bạn gái ngồi cạnh nghe lỏm được chuyện liền nhăn nhở cười nói:

‘Chắc bạn gái Takahashi không coi cậu như bạn trai, mà như đối tượng để kết hôn thì phải?’

‘Không đời nào! Tụi tớ còn là sinh viên mà.’

Dẫu vậy, nhóm bạn gái không hề chùn bước. Bọn họ nêu ra luận điểm chắc như đinh đóng cột rằng xu hướng của nữ sinh viên cao đẳng hiện nay không phải là tìm việc, mà là kết hôn.

‘Ngay từ đầu đã không có ý chí tự thân vận động thì cũng không ổn lắm, nhưng đúng là một hướng đi an toàn. Takahashi có vẻ là một đối tượng kết hôn khá tốt còn gì. Cậu nghiêm túc, lại không có vẻ sẽ bồ bịch ngoại tình.’

Cách nói tỏ vẻ có thiện cảm với Yoshiyuki, nhưng trong nhóm đó không có một đứa con gái nào từng tỏ tình với cậu cả. Mỗi lần hẹn hò nhóm, chẳng bao giờ cậu cảm thấy ánh nhìn của bất kỳ cô gái nào dõi về phía mình, cho tới phần tự giới thiệu bản thân. Vậy mà vừa mới nói mình học khoa Y thì lập tức, cậu nhận thấy hàng tá cô gái đổ dồn mắt về phía mình. Trong đó, người có ánh nhìn mạnh mẽ nhất chính là Akari. Nhưng với những sinh viên nữ cùng khoa thì dường như hai chữ khoa Y chẳng có tí sức hấp dẫn nào hết. Bỏ đi hai chữ đó khỏi Yoshiyuki thì chỉ còn lại một cậu trai có vẻ tốt tính mà thôi.

Nghĩ lại thì, bố mê đắm điểm nào ở mẹ - người từng là bạn cùng khóa của bố ở khoa Y nhỉ? Yoshiyuki không tài nào nhớ ra dung mạo của người mẹ đã qua đời do tai nạn giao thông năm cậu hai tuổi, đành đối chiếu qua ảnh. Một khuôn mặt nhỏ kiểu mặt cáo y hệt Yoshiyuki. Dù có xu nịnh cũng không thể nói là một người xinh đẹp. Mặc dù trên đời này cũng có những người đàn ông đặc biệt thích kiểu mặt như vậy, nhưng vì người tiếp theo bố cưới lại là dì ấy, nên không đời nào bố lấy mẹ vì thích dung nhan của mẹ được.

Có lẽ mẹ có những ưu điểm của mẹ, dì ấy cũng có những ưu điểm của riêng di ấy.

Nói về ưu điểm của dì ấy, đầu tiên phải kể đến dung nhan diễm lệ. Khi cậu được hỏi Mẹ anh trông như thế nào? và đáp lại rằng Rất đẹp, Akari liền nhăn mày một cách dứt khoát. Cô không tài nào dựa vào khuôn mặt của Yoshiyuki mà hình dung ra được một khuôn mặt xinh đẹp, nên Yoshiyuki nhủ thầm chắc hẳn mình đang bị Akari cho là một cậu con trai vô cùng tôn sùng mẹ mình. Cậu đành vội vã để thêm rằng người mẹ bây giờ không chung huyết thống.

‘Không phải là con đẻ, thì chứng tỏ anh từng bị phân biệt đối xử so với mấy đứa em khác phải không?’

Akari vừa nói vừa nhìn Yoshiyuki với con mắt cảm thông. Câu trả lời là KHÔNG. Người ấy trở thành mẹ của Yoshiyuki năm cậu bốn tuổi, từ đầu đã cực kỳ hiền dịu và ngay cả khi có con riêng cũng không thay đổi cách đối xử với cậu. Người ấy còn nấu ăn rất giỏi, hồi cậu ôn thi đã thường xuyên nấu bữa đêm cho cậu. Không biết có phải do ảnh hưởng từ người ấy không, khi tự mình nấu mì udon hay ramen, bước cuối cùng cậu sẽ luôn thả một quả trứng lòng đào vào bát.

‘Anh chị em của anh là người như thế nào? Cùng cha khác mẹ nghĩa là họ mang chung một nửa dòng máu với anh. Em là con một nên không rõ lắm, nhưng chắc cảm giác vẫn khác so với anh chị em ruột nhỉ, chắc là vậy rồi. Có hay bất hòa không?’

Akari kỳ vọng vào một câu chuyện thương tâm về đứa con tội nghiệp của người vợ trước mà mọi người thường thấy trên phim truyền hình chăng? Với Yoshiyuki, Hinako lẫn Shinji đều là em ruột. Cậu còn nhớ bản thân từng vừa áp tai vào cái bụng ngày một lớn của người ấy, vừa mong ngóng tới ngày chào đón các em.

‘Tụi anh thân nhau lắm. Em gái lúc nào cũng gửi tin nhắn cho anh. Mỗi lần về nhà anh đều cùng em trai đi xem đấu bóng. À, đúng rồi, thằng bé đóng trong quảng cáo cà ri, tên là gì ý nhỉ? Trông nó giống hệt em trai anh.’

‘Ơ? Takagi Shunsuke á? Em trai anh đẹp trai tới vậy à?’

‘Tới mức có nói là em trai anh thì cũng chẳng ai thèm tin. Nó chơi thể thao giỏi, lại còn thông minh, là đứa em trai khiến anh cực kỳ hãnh diện.’

‘Thì ra là vậy, hóa ra mẹ kế cũng đối xử tốt với anh.’

Akari gật gù ra vẻ đã hiểu. Có phải cô ấy hiểu theo ý là vì con mình đẻ ra xuất sắc hơn, nên người ấy không việc gì phải khắc nghiệt với con của vợ trước không nhỉ? Tuy nhiên, cậu nghĩ dù Shinji hay Hinako có như thế nào thì người ấy có lẽ vẫn sẽ đối xử với cậu bằng thái độ không thay đổi. Lý do Akari vẫn cho rằng người ấy giả bộ, có lẽ là vì bản thân cô đang ngầm cạnh tranh với sự tồn tại mà cô chưa bao giờ được diện kiến, mang tên mẹ của Yoshiyuki.

Có ý thức mạnh mẽ về chuyện kết hôn là như thế này à? Cậu không ghét Akari. Cậu nghĩ cô dễ thương tới mức cậu cảm thấy thật phí hoài khi để cô đi bên cậu. Vì cô có tính nghĩ gì nói nấy nên khi ở chỗ đông người đã có lúc cậu cảm thấy hơi ớn lạnh, nhưng chỉ cần nghĩ đó là bản tính thẳng thắn thật thà, thì hẹn hò với cô lại thấy thoải mái. Tuy nhiên, nếu kết hôn thì sẽ ra sao nhỉ?

Tất nhiên, nếu tiếp tục hẹn hò suôn sẻ trong nhiều năm nữa rồi tiến tới hôn nhân thì không vấn đề gì. Nhưng, thật là nặng nề khi nửa kia không hề đi tìm việc và để lộ ra bản tính dựa dẫm khi vẫn còn là sinh viên. Còn một năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp, sau đó cũng không phải sẽ kiếm được thu nhập ổn định ngay. Ít nhất thì suốt độ tuổi hai mươi sẽ phải đi làm quần quật để kiếm tiền. Cộng thêm nếu phải làm việc gấp đôi người khác, cậu muốn được tự do sử dụng số tiền mình kiếm được. Cậu còn muốn tỏ lòng hiếu thảo với bố mẹ nữa.

Lần trở về nhà vào dịp năm mới năm nay, cậu đã hứa với Hinako một điều.

‘Dù vẫn còn hơi sớm, nhưng em muốn tặng bố mẹ một chuyến du lịch nước ngoài nhân dịp kỷ niệm đám cưới bạc.’

Nghe con bé nói vậy cậu mới để ý. Có khi nào vì có cậu nên hai người đã không thể có được tuần trăng mật trọn vẹn? Đã có vài lần cả nhà đi du lịch với nhau, nhưng chắc chắn hai người họ chưa bao giờ có một chuyến đi riêng.

‘Vậy thì chi phí để anh lo, Hinako và Shinji hãy khéo hỏi xem bố mẹ thích gì rồi lén lên kế hoạch đi nhé.’

Cậu vừa dứt lời, Hinako mừng rỡ giơ ngón cái lên ra hiệu cứ để em lo, rồi mỉm cười.

Nghĩ thế nào cũng thấy việc bản thân mình kết hôn hẳng còn xa vời lắm…

Về tới trước tòa nhà mình ở, cậu thấy căn phòng phía trong góc trên tầng hai đã sáng đèn. Bình thường cậu sẽ thấy vui mừng, nhưng vì trước đó trót nghĩ quá nhiều chuyện nên bỗng cảm thấy nặng nề. Dừng chân lại, cậu hít một hơi thật sâu.

Bình tĩnh đi. Đây không phải lần đầu tụi con gái trêu chọc mình. Vì họ cũng không có bạn trai, nên tỏ ra cay cú mà thôi. Nếu mình đi tin lời bọn họ rồi đem chuyện kết hôn ra nói với Akari, có khi cô ấy sẽ rút lui mất không chừng? Có thể chỉ đơn giản là Akari khá thân với bố mẹ thôi. Chính mình cũng có lần từng hỏi Hinako có bạn trai chưa mà. Khi con bé bảo chưa mình còn nói là bao giờ có thì nhớ giới thiệu với anh đấy. Cũng giống như vậy thôi.

Bước lên cầu thang, sau đó mở cửa căn hộ, mùi hương đậm đặc của xốt demi-glace(*) bao phủ lấy khuôn mặt cậu. Cậu cảm thấy trời nóng thế này mà ăn mấy món như bò hầm thì hơi nặng bụng, nhưng khi vừa mới bước vào căn phòng có điều hòa thổi mát lạnh, cảm giác thèm ăn bỗng trỗi dậy.

“Anh về rồi à,” đang khuấy nồi trong bếp ngay gần lối ra vào, Akari ngoảnh lại nói.

“Người anh đầy mồ hôi kìa. Hay là anh đi tắm trước đi cho mát? Trong lúc đó em sẽ chuẩn bị thức ăn.” Akari vặn nhỏ lửa bếp, lấy chiếc cặp từ tay Yoshiyuki rồi đi mở cửa phòng tắm nằm ở đầu bên kia của phòng bếp.

“Tiện thể em cũng sẽ giặt đồ luôn.”

Máy giặt nằm ở ngoài ban công. Cậu răm rắp làm theo lời Akari bảo. Ở giá cắm bàn chải đánh răng hình cây nấm đỏ đặt trên bồn rửa mặt là hai cây bàn chải mới thay, một cho Yoshiyuki và một cho Akari. Khăn tắm cũng mới được giặt thơm tho. Bồn tắm vốn có chút vết mốc mờ mờ giờ cũng đã được cọ thật sạch.

Trong khi đắm mình trong làn nước nóng từ vòi sen, cậu chợt nghĩ mình hạnh phúc đến nhường nào. Sau khi tắm chỉ cần ngồi xuống bàn, Akari sẽ lấy một chai bia được làm mát sẵn trong tủ lạnh và rót cho cậu một cốc. Trong khi uống bia, trên mặt bàn sẽ được bày đầy đủ món bò hầm và salad. Cậu chỉ việc ăn no bụng mà thôi. Kết hôn kể ra cũng không tồi. Việc gặp bố mẹ cô ấy cũng vậy, vì họ đã mua cho cậu thức ăn và bia, nên sẽ thật là bất lịch sự nếu cậu không chịu gặp họ.

“Lần tới anh muốn trực tiếp nói lời cảm ơn tới gia đình em, có được không?” Cậu quyết định sẽ thử nói vậy xem sao. Cậu háo hức không biết Akari sẽ phản ứng như thế nào.

Bước ra khỏi phòng tắm, cậu không thấy bóng dáng của Akari ở bếp. Bếp đã tắt. Khi bước vào phòng, trên bàn đã đặt một đĩa salad. Ở góc đằng kia, Akari đang ngồi sụp xuống ngay trước cửa kính mở ra ban công. Cô siết chặt điện thoại trên tay, mặt khẽ chúi xuống.

“Có chuyện gì vậy?” Cậu gặng hỏi nhưng đáp lại là sự yên lặng.

Tưởng cô không khỏe, cậu khẽ đặt tay lên vai cô thì Akari giật nẩy mình một cách cường điệu, rồi vẫn trong tư thế ấy, cô giật lùi về phía sau. Trông cô như thể muốn bỏ chạy nhưng không thể đứng dậy, lưng áp vào cửa kính, cơ thể như hơi đông cứng lại. Trong hai mươi phút cậu tắm đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng nhẽ có tin gì xấu ư?

Yoshiyuki hướng mắt nhìn về phía chiếc điện thoại đang nằm gọn trong đôi bàn tay Akari. Là điện thoại của cậu.

“Tại sao em lại cầm điện thoại của anh?” Dù có chút không thoải mái, nhưng cậu cố hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể. Akari ngẩng đầu và lặng lẽ giờ chiếc điện thoại ra trước mặt Yoshiyuki. Trông cô không có vẻ hối lỗi, nhưng càng không có vẻ bất cần. Nét mặt cô chẳng biểu lộ một cảm xúc nào cả. Cô ấy đang cáu ư? Có lẽ cô ấy vô tình đọc được tin nhắn từ ai đó trong nhóm sinh viên nữ ở phòng nghiên cứu rồi hiểu lầm.

Yoshiyuki mở điện thoại. 9 giờ 10 phút tối, thứ Năm, mùng 4 tháng 7. Có một tin nhắn được gửi tới từ 10 phút trước. Ôi dào, là Hinako mà.

Vì gọi mấy lần mà anh vẫn không nhấc máy, nên em nhắn tin. Cảnh sát đã liên lạc với anh chưa?

Em đang ở nhà dì Akiko, nhưng mà, tệ lắm. Dường không muốn bị lộ ra là người thân của kẻ sát nhân, nên đang muốn tống em ra khỏi nhà họ. Mà cũng đúng thôi. Nếu em mà là con cái nhà này thì cũng sẽ đồng ý với dượng.

Bằng sự suy luận thần kỳ nào đó, dì Akiko cứ liên tục bảo hung thủ không phải là mẹ, rồi là phòng vệ chính đáng, có vẻ dì muốn nhìn nhận sự việc theo hướng đó. Dì còn nêu ra giả thuyết Shinji là thủ phạm. Với dì ấy thì nghĩ theo hướng đó sẽ dễ dàng hơn nhiều mà. So với việc chị ruột mình là kẻ giết người, cháu trai là kẻ giết người sẽ khiến dì thấy có chút xa lạ mà nhẹ lòng hơn.

Nếu thế, em cũng thấy sẽ tốt hơn nếu Shinji là thủ phạm. Dù cả hai đều là người thân, nhưng em trực tiếp thừa hưởng dòng máu của mẹ, còn Shinji chẳng qua chỉ là người được sinh ra bởi cùng bố mẹ thôi phải không? Nếu vật liệu ban đầu không vẹn toàn, thì toàn bộ thành phẩm, trong trường hợp này bao gồm chính bản thân em, ắt sẽ đều mang thiếu sót, nhưng nếu chỉ có một thành phẩm không vẹn toàn, thì ta có thể nghĩ rằng duy nhất thành phẩm đó bị lỗi mà thôi.

Vậy thì, chắc là anh sẽ nghiêng về giả thuyết mẹ là thủ phạm hơn.

Nhưng mà chắc người ngoài cuộc không mấy ai nghĩ sâu xa tới mức vậy.

Gia đình là gia đình. Nếu vậy, nhà mình cũng chẳng gây ra chuyện gì gây phiền tới người ngoài, chẳng việc gì họ phải công bố việc nhà mình cho toàn dân thiên hạ biết cả, chi bằng họ cứ để nhà mình yên thì tốt biết mấy. Tại sao lại phải thông báo chuyện xảy ra ở nhà mình tới cả những người không hề biết gia đình mình là ai? Chắc họ chẳng đếm xỉa gì tới cuộc sống của em và anh.

Liệu có phải vì thế mà Shinji đã quá sợ hãi rồi bỏ trốn không? Thằng bé hẵng còn trẻ con lắm. Nó đi đâu rồi không biết, điện thoại với ví tiền còn chẳng cầm theo.

Nói chung cũng không phải là em muốn họ cho ở nhờ tới khi phát ghét thì thôi, nên là ngày mai, em sẽ về nhà. Nếu được, em mong anh cũng sẽ về.

Sau khi đọc đi đọc lại ba lần tin nhắn từ Hinako, cậu kiểm tra xem có tin nhắn nào khác không, nhưng ngoài tin món ăn tối nay là bò hầm nhé từ Akari ra thì không còn gì khác. Nhà cậu không lắp điện thoại bàn. Trong ba ngày ở lại phòng nghiên cứu, vì cậu tắt nguồn điện thoại nên không biết được đã có ai gọi hay không.

“Này, nội dung tin nhắn này là sao vậy? Họ hàng của kẻ giết người là sao? Gọi là anh thì chứng tỏ đây là tin nhắn từ em gái anh. Mẹ là tội phạm, có phải đùa không vậy?” Từ phía sau lưng, Akari kéo cánh tay của Yoshiyuki khi cậu đang mở danh bạ để gọi lại cho Hinako nhằm xác minh những gì em mình mới nhắn.

“Anh xin lỗi, giờ không phải lúc.”

Quay lưng lại chỉ tổ thêm bực mình.

“Anh luống cuống như vậy, chắc không phải em gái anh đang đùa rồi. Đúng là nhà anh ở tỉnh Y mà. Lẽ nào… Vào đêm qua, chính xác hơn là ngày hôm nay, một vụ án vợ giết chồng xảy ra tại một khu dân cư cao cấp thuộc thành phố… hình như là S thì phải, của tỉnh Y, lẽ nào đây chính là điều em gái anh nhắc đến?”

Cậu đóng điện thoại. Quay lưng lại, Yoshiyuki bắt gặp khuôn mặt nghiêm nghị của Akari đang ngước nhìn, như thể dáng vẻ sợ sệt trước đó hoàn toàn là dối trá.

“Em biết hả?”

“Em xem tin thời sự rồi. Từ buổi trưa kênh nào cũng phát đi phát lại. Họ đưa tin là người vợ xinh đẹp của vị bác sĩ ưu tú do xích mích đã dùng đồ vật trong phòng đập chồng từ phía sau lưng.”

Không đợi nghe Akari nói hết, cậu bật chiếc máy tính để bàn của mình. Đến một người ít xem tin tức như Akari cũng biết, chứng tỏ chuyện này đã bị báo đài đưa tin như một vụ án lớn.

Vậy mà, một mình cậu lại không biết gì hết.

Ngay khi tra ba từ khóa tỉnh Y, bác sĩ và Takahashi, lập tức kết quả tìm kiếm tuôn tràn trên màn hình như một cơn lũ. Từ trong đó, cậu nhấn chọn đường link của một tòa soạn báo uy tín, thì tên của bố và của người ấy đột ngột đập vào mắt.

Khoảng 0 giờ 20 phút sáng ngày thứ Năm, mùng 4 tháng 7, trạm cấp cứu của thành phố S, tỉnh Y nhận được liên lạc có nội dung “Chồng của tôi bị thương”. Khi đội cấp cứu tới nơi, ông Takahashi Hiroyuki (51 tuổi), hiện đang làm tại bệnh viện Đại học Y, đã bất tỉnh trên sàn, máu chảy từ gáy. Ngay sau khi được chở vào viện, ông Takahashi được xác nhận là đã tử vong. Nghi phạm - vợ của nạn nhân - Junko (40 tuổi) khai với cảnh sát rằng mình đã đánh chồng bằng đồ vật đặt trong phòng. Lúc xảy ra vụ án, tại nhà riêng đồng thời là hiện trường vụ án, chỉ có nạn nhân Takahashi và nghi phạm Junko ở nhà. Cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra theo hướng tìm hiểu về mâu thuẫn giữa hai vợ chồng.

Vụ án xảy ra tại chính nhà mình, vào khoảng hai mươi tiếng trước. Người báo cảnh sát chính là người ấy, còn tự khai báo chính mình đã đánh chồng. Nhưng Yoshiyuki không thể nào tưởng tượng ra cảnh người ấy làm hại tới bố mình. Bố là một người kiệm lời và tử tế, nhưng nhất nhất không chịu thay đổi quan điểm của mình. Ông từng có lần cãi nhau suốt đêm với người mẹ đã khuất của cậu hồi cả hai còn là sinh viên. Cậu được nghe kể lại chuyện này vào buổi tối của ngày lễ trưởng thành(*) khi hai bố con uống rượu cùng nhau, nhưng người ấy thì luôn luôn nghe theo mọi lời của bố.

Cậu nghĩ đó không phải là phục tùng, mà là tôn trọng.

“Nàyyy, anh Yoshiyuki, thực sự có đúng là chuyện nhà anh không vậy? Đừng im lặng mãi mà hãy nói gì đi chứ.” Akari giật ống tay áo phông của Yoshiyuki hiện vẫn đang nhìn như muốn đóng đinh vào màn hình máy tính.

“Liên quan gì tới em chứ!” Cậu trót to tiếng. Bây giờ điều cậu muốn biết nhất là đã có chuyện gì xảy ra nhà. Cậu phải liên lạc với phía cảnh sát, chưa kể còn đang lo lắng cho tình hình của Hinako và Shinji. Đêm xảy ra án mạng không biết hai đứa ra sao. Bài báo chỉ ghi là khi đó chỉ có nạn nhân Takahashi và nghi phạm Junko ở nhà. Một buổi tối ngày thường mà cả Hinako lẫn Shinji đều đi đâu không biết. Phải tìm hiểu thêm mới được. Thoát ra ngoài màn hình kết quả, cậu định nhấn vào những đường link khác, nhưng đột nhiên cùng với tiếng phụp, màn hình bỗng trở nên tối đen. Akari đã rút dây điện ra khỏi ổ.

“Em làm cái gì vậy?”

“Gì chứ, anh cứ mải chúi mũi vào màn hình máy tính. Đầu tiên anh nên giải thích cho em mới phải.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em đang ở đây chứ sao. Em đang ở cùng với một người có liên quan tới một vụ án mạng đó. Đọc phải tin nhắn như vậy, em kinh sợ tới không chịu nổi. Giờ em phải làm sao đây?”

Người có liên quan tới một vụ án mạng, Akari đã dõng dạc nói như vậy. Sợ tới không chịu nổi? Có phải là vì đang ở cùng với con trai của kẻ giết người?

“Nếu sợ thì đi về đi.”

“Anh mà không nói gì cho em biết thì có đi về em cũng sẽ bất an lắm chứ.”

“Anh chẳng biết gì cả. Có lẽ anh còn biết ít hơn Akari ấy. Nãy đọc tin nhắn kia anh mới biết. Tự tiện đọc trộm tin nhắn của người khác xong giờ lại bất an, sợ hãi, rồi đòi giải thích, em tùy tiện cũng phải có mức độ thôi chứ!”

Tùy tiện cũng phải có mức độ thôi chứ! là câu chính mình to tiếng nói ra, vậy mà trong một khoảnh khắc cậu bỗng gặp ảo giác rằng bản thân đang bị bố nạt nộ. Dù chưa bao giờ bị mắng vì thành tích học tập, nhưng đối với những hành động gây phiền hà cho người khác, cậu thường bị bố mắng như vậy. Khi cậu đi nguyên giày mà leo lên ghế tàu để ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Khi cậu dùng phấn vẽ lên mặt đường.

Cậu chưa bao giờ bị đánh. Chỉ cần một câu quát như vậy, cậu sẽ thu mình lại và bật khóc. Quay ra nhìn, cậu thấy Akari cũng đã rơi nước mắt lã chã tự lúc nào.

“Em đâu có cố tình nhìn trộm. Anh Yoshiyuki mới là người có lỗi khi lúc nào cũng tắt nguồn điện thoại. Vì em gửi tin mà anh không nhắn lại nên em mới lôi ra xem thử. Quả nhiên điện thoại bị tắt nguồn nên em mới bật lên, đúng lúc đó cùng với tin nhắn của em màn hình hiển thị thêm một tin nhắn từ một cái tên con gái… Em tò mà không biết là ai nên chỉ nghĩ là sẽ kiểm tra chút đỉnh thôi. Nếu biết trước nội dung như vậy thì em sẽ không đọc đâu.” Nói một tràng xong, Akari òa khóc.

Thế nhưng việc đọc trộm vẫn là sự thật không thể chối cãi. Dẫu vậy, cậu đã từng nghe bạn mình kể về việc bạn gái mỗi lần gặp đều kiểm tra tin nhắn. Hẳn Akari cũng sẽ làm vậy. Đôi khi cậu còn nghĩ không chừng Akari xem trộm tin nhắn trong khi cậu tắm. Hầu như những tin nhắn được gửi đến cho cậu chỉ để trao đổi thông tin và toàn là những nội dung chán ngắt, nên cậu bất cẩn cho rằng chúng chẳng đáng để xem trộm. Có nằm mơ cũng không ngờ được có ngày cậu nhận được một tin nhắn như vậy từ Hinako. Thà bị nghi ngờ ngoại tình còn thấy nhẹ nhàng hơn.

“Tới khi biết rõ sự tình anh sẽ giải thích cho em, nên hôm nay em có thể về nhà đi được không? Anh đang lo cho em gái và em trai anh.”

“Ý anh là các em của anh quan trọng hơn em? Đối với anh Yoshiyuki em chỉ là một sự tồn tại thứ yếu như vậy thôi hả? Anh ở xa các em như vậy thì giờ có lo cho chúng cũng đâu làm được gì. Còn em thì ở ngay trước mặt anh đây này. Anh không có chút suy nghĩ nào muốn bảo vệ em hả?”

Bảo vệ? Khỏi cái gì cơ? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy rõ ràng người đang trong tình huống khẩn là mình, vậy mà Akari lại nghĩ cô ta là người khổ sở nhất ư?

“Thôi nào. Anh phải làm gì cho em?”

“Ở bên em, em sợ lắm. Đừng nghĩ gì về bố mẹ lẫn các em, hãy chỉ nghĩ cho em thôi.”

Chẳng phải cô ấy sợ hãi là do đang ở cùng với con trai của kẻ sát nhân sao? Chỉ cần bước ra khỏi căn phòng này, Akari sẽ hoàn toàn không liên quan gì đến vụ án. Nếu muốn biết chi tiết thì bản thân Akari có thể xem ti-vi hoặc tra trên mạng.

Có nên quát rồi đuổi cô ta về không nhỉ? Hay là, nếu cô ta hài lòng khi được ở đây, thì mình cứ để mặc cô ta muốn làm gì tùy thích nhỉ? Nếu mình rời nhà ngay bây giờ, mình sẽ bắt kịp chuyến buýt đêm. Khi Yoshiyuki ngồi trầm ngâm trước máy tính, Akari lấy giấy bọc từ trên giá trong bếp và bắt đầu bọc lại đĩa salad.

“Bây giờ ăn gì cũng thấy nuốt không trôi, nên em bọc lại phần của mình. Phần của anh thì sao?”

Cậu cảm thấy đói, nhưng không có tâm trạng nuốt thức ăn. Chỉ tưởng tượng cảnh cố nuốt những miếng thức ăn vào thôi cũng đã thấy buồn nôn rồi. Thấy Yoshiyuki lắc đầu, Akari liền bọc lại cả phần của cậu rồi đem cả hai đĩa bỏ vào tủ lạnh.

Có mỗi động tác như vậy thôi mà vẫn có tiếng lạch xạch vang tới tai, khiến cậu càng khó chịu tợn. Để kiềm chế cơn bực tức, cậu siết chặt hai tay lại thành nắm đấm.

10 giờ 50 phút tối.

Vừa lơ đãng nhìn cửa phòng tắm, cậu vừa tự hỏi bản thân mình đang làm gì ở đây.

Đã biết ở nhà xảy ra chuyện lớn, đáng lẽ mình phải trở về ngay. Phải chăng vì đã không kịp chuyến xe đêm, giờ cũng chẳng còn phương tiện giao thông nào khác? Tuy nhiên, đó chỉ là một lời bao biện. Kể cả khi trời rạng sáng và các chuyến tàu xe bắt đầu hoạt động lại, không phải mình cũng sẽ bắt một chuyến để đi tới trường thay vì đi về nhà sao? Vì số tín chỉ, tuyệt đối không được phép nghỉ tiết học ngày mai. Mình vẫn ở đây, có thể là vì mình coi trọng chuyện tín chỉ hơn chính gia đình ở xa.

Liệu có đúng như vậy không nhỉ?

Sau khi dọn xong chỗ salad, Akari bước vào phòng tắm, còn Yoshiyuki tính gửi tin nhắn cho Hinako, nhưng tìm mãi không thấy điện thoại. Chỉ có thể là Akari đã đem theo nó vào buồng tắm.

Không tài nào hiểu nổi lý do gì khiến Akari làm tới vậy để ngăn cầu liên lạc với em gái. Không còn cách nào khác, cậu đành khởi động lại máy tính, nhưng trong lúc máy đang xử lý dữ liệu do trước đó bị đột ngột ngắt nguồn, Akari bước ra khỏi phòng tắm. Lần này thời gian tắm chỉ bằng non nửa mọi lần. Nhủ thầm dễ lần này Akari sẽ không dừng lại ở việc ngắt nguồn, cậu vội vàng tự tắt máy.

Khi cậu bật ti-vi và ngay trước lúc định chuyển qua kênh thời sự, nguồn điện ti-vi liền bị ngắt. Thật quá giới hạn chịu đựng rồi. Cậu tiến gần lại ti-vi hàng cắm lại dây điện, Akari liền đứng dang hai tay ra cản đường. Vì bước ra ngoài khi chưa sấy tóc nên trên má Akari vẫn còn vài giọt nước đang lăn.

“Anh không sợ à? Việc bố bị chính mẹ mình giết đang được công bố khắp cả nước qua ti-vi đó. Người quen lẫn người xa lạ ai ai cũng xem cả đó. Đến cả ảnh của bố mẹ anh cũng bị đăng lên, dù có làm mờ đi rồi nhưng hình ảnh nhà anh cũng bị chiếu. Xem mấy thứ đó anh không thấy sợ hả?”

Hóa ra sợ là sợ điều đó à. Đúng là chỉ cần nhìn thấy những dòng chữ đề tên của bố và người ấy trên mạng thôi cũng đã đủ làm cậu thấy lạnh sống lưng. Nếu là hình ảnh chắc hẳn tác động sẽ mạnh mẽ gấp bội phần. Vậy nhưng, cậu vẫn muốn biết. Đồng thời, cậu cũng nghĩ liệu có ổn không nếu cậu biết về sự việc thông qua cách này.

Sự thật có được từ ti-vi và mạng Internet, đối với người ngoài cuộc có thể là chân thực, nhưng đối với một người trong cuộc như cậu liệu có như thế? Bản thân cậu vốn dĩ có tin tưởng vào truyền thông đến vậy không? Không phải chỉ với vài mẩu thông tin hạn chế từ truyền thông, nội dung câu chuyện sẽ thường xuyên bị tam sao thất bản ư?

Tất cả có lẽ đều là những việc làm vô ích.

“Anh sẽ không bật ti-vi hay máy tính lên nữa, nên em đi sấy tóc đi!” Cậu vừa dứt lời, Akari bắt đầu rấm rứt khóc. Cô ấy chỉ đang quan tâm theo cách một cô bạn gái hay làm mà thôi. Dang rộng hai tay, cậu tính ôm cô vào lòng… nhưng Akari liền thụt lùi về phía sau như muốn bỏ trốn và chạy bổ vào phòng tắm. Thời gian tắm thì ngắn, vậy mà thời gian sấy tóc dài hơn bình thường gấp mấy lần.

Nghĩ tình hình như thế này có lẽ nên trải nệm riêng ra thì hơn, cậu mở tủ và định lấy ra một tấm nệm dành cho khách, nhưng bỗng từ phía sau có bàn tay đặt lên vai cậu, và giọng nói vang lên: “Tại sao?” Ngỡ ban nãy là do mình tưởng tượng, cậu chui vào nằm chung nệm với cô, bình thường cô hay đòi cậu đưa tay cho cô gối, ấy vậy mà đêm nay lại nằm quay lưng ở tận phía rìa, tuyệt nhiên không cử động.

Quả nhiên từ sợ của cô ấy còn bao hàm một ý nghĩa khác nữa. Bỏ ý định chủ động dang tay về phía Akari, Yoshiyuki dịch về phía rìa còn lại của tấm nệm, càng sát càng tốt, và sau khi tắt đèn phòng, cậu từ từ nhắm mắt trong tư thế nằm thẳng tưng.

“Này, anh đang giận à?” Một giọng thầm thì khẽ vang lên.

Mặc dù lòng rối bời, nhưng cậu không hề giận dữ. Cậu cảm thấy mình không có tư cách gì để giận Akari. Nếu trả lời là không giận thì cũng có gì đó không ổn lắm. Chẳng biết phải trả lời thế nào, cậu quyết định giả vờ ngủ.

Đã có chuyện gì xảy ra với bản thân cậu? Bố cậu mất, do bị giết. Người giết bố, đánh bố, là mẹ kế của cậu. Trên danh nghĩa thì là vậy, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn nhận người ấy là mẹ kế. Người gây án là mẹ của cậu. Địa điểm là nhà cậu ở Hibarigaoka. Hinako và Shinji khi đó không có nhà. Hiện tại Hinako đang ở nhà của dì, còn Shinji thì mất tích. Đó là chuyện đã xảy ra với gia đình cậu.

Còn với bản thân cậu thì không có chuyện gì xảy ra cả.

Chí ít, chỉ cần cậu ở lại đây thì trong tương lai gần sẽ không có chuyện gì xảy ra với cá nhân cậu. Chỉ cần ngủ một giấc là sẽ không còn vấn đề gì.

“Có khi nào anh sẽ không thể trở thành bác sĩ không?” Akari lại thì thầm.

“Liệu anh có phải bỏ học và trở về nhà không? Nếu vậy mình cũng khó mà gặp lại nhau nữa nhỉ.” Dứt lời, Akari trở mình rồi nhẹ nhàng vươn tay chạm vào cánh tay Yoshiyuki.

“Nhưng mà sống ở nhà chắc sẽ vất vả lắm. Mọi người xung quanh đều biết chuyện rồi, họ cũng biết Yoshiyuki là con trai nhà ấy nữa, nếu vậy chắc anh sẽ khó tìm việc lắm.” Bàn tay của Akari lướt từ cánh tay lên trên má Yoshiyuki.

“Bố em liệu có bắt em chia tay với anh không nhỉ? Mẹ em nữa, có thể mẹ sẽ cấm em không được tới đây. Nếu chuyện đó xảy ra, anh sẽ làm thế nào?” Bàn tay tiếp tục di chuyển lên tại, lên tóc…

“Nàyyy, anh tính làm thế nào?! Nói gì đi chứ!” Akari đột ngột ngồi dậy và lật tung chiếc chăn hè mỏng mà hai người đang cùng đắp, rồi bắt đầu đấm thùm thụp vào ngực Yoshiyuki.

“Này, này, nàyyy!” Những cú đấm càng lúc càng mạnh, khiến Yoshiyuki ho nhẹ. Cậu tính để Akari làm vậy cho tới khi cô thấy thỏa mãn, nhưng tay của Akari không có dấu hiệu dừng. Tiếng này dần dà lẫn với nước mắt, và cuối cùng nước mắt cô tuôn ra như nước lũ tràn đê.

Không hiểu Akari khóc vì cái gì.

“Anh sẽ làm mọi cách để ra trường, và cố hết sức để trở thành bác sĩ. Dù cho bố mẹ Akari có phản đối, nhưng anh vẫn sẽ yêu thương Akari…” Cậu mà nói vậy liệu có đủ làm Akari hài lòng không nhỉ?

Người muốn khóc phải là mình mới đúng. Bố mất, vậy mà mình còn chẳng thể tìm hiểu sâu xa nguyên nhân của vụ việc. Hay bỏ ra ngoài quách cho rồi? Nếu tình hình cứ kéo dài như thế này suốt đêm, thà ra ngồi uống cà phê ở một nhà hàng mở 24/7 rồi đợi trời sáng còn hơn. Ra hàng cà phê truyện tranh cũng được… Shinji hiện giờ đang ở đâu nhỉ?

“Em này, một đứa học sinh trung học cơ sở mà bỏ nhà đi, thì nó sẽ đi đâu nhỉ?”

Nắm đấm của Akari dừng lại.

“Hả? Giờ đâu phải lúc nói chuyện này!”

“Nhưng mà, em đọc tin nhắn rồi thì biết đấy, em trai anh đang mất tích. Hình như nó còn không mang cả ví tiền lẫn điện thoại, không biết nó đã bỏ đi đâu rồi.”

“Chắc nó đi sang nhà bạn chứ đâu? Nó là một thằng con trai, có ngủ ở công viên hay ga tàu hai, ba ngày thì cũng chẳng sao đâu, nếu thấy khổ quá thể nào nó cũng cun cút quay về nhà thôi.”

Shinji có mạnh mẽ tới vậy không nhỉ? Bản thân cậu và Hinako đã từng lén bố mẹ mà vui chơi quá đà, nhưng chưa bao giờ thấy điều tương tự ở Shinji. Một Shinji ngoan ngoãn như thế liệu có ngủ nổi ở công viên hay ga tàu không? Nhắc mới nhớ…

“Nàyyyy, quan trọng hơn…”

“Em im lặng giùm anh chút đi.”

Mình đã từng thấy Shinji ngủ ở ngoài đường. Hình như là mùa hè năm ngoái, khi mình về nhà bằng xe khách tốc hành. Vào lúc 6 giờ sáng xuống bến thì đã thấy Shinji ở phòng chờ. Mình khẽ vỗ vai Shinji lúc nó hẵng còn ngồi gà gật trên ghế, thằng bé giật bắn người choàng tỉnh, rồi nhìn dáo dác xung quanh. Mình hỏi ‘Em ra đón anh à?’ thì nó trả lời rằng ‘Em tiện đi bộ thì ra thôi.’ Nhưng có thật là như vậy không? Trước đó chưa một lần nào Shinji ra đón cậu ở bến xe cả. Một tiếng sau khi hai người trở về nhà, thằng bé nói là có kỳ thi thử và lại rời khỏi nhà, nhưng tại sao hôm đó nó lại cất công ra đón mình như vậy? Lẽ nào, Shinji vốn đã ở đó từ trước nhưng hoàn toàn không phải ra đón. Thằng bé ra đó làm gì?

“Anh nói kiểu gì vậy?”

“Im miệng!”

Sau khi Shinji ra khỏi nhà, người ấy đã biểu lộ chút lo lắng không yên. Vừa nhìn cảnh đó, Hinako vừa thì thầm vào tai cậu: ‘Từ hôm qua đã thế này rồi. Mỗi lần Shinji thi thử mẹ đều trở nên như vậy. Cũng chẳng phải kết quả sẽ được công bố luôn trong hôm nay, mà cũng chỉ là một kỳ thi thử bình thường thôi mà.’ Phải chăng trước ngày thi thử, thằng bé bỏ chạy vì áp lực từ người ấy quá lớn?

“Thôi, mặc kệ anh đấy!” Yoshiyuki bị đá một cú thật mạnh vào lưng, vừa bước xuống giường, thêm một chiếc gối ném trúng gáy cậu. Akari vừa dùng gối của Yoshiyuki để ném cậu, giờ đang cuộn tròn trong chăn ngay giữa giường. Tỏ ý dỗi a? Cũng may là gối… Cậu thử sờ gáy.

Cớ gì người ấy lại đánh bố? Đã có chuyện gì nghiêm trọng tới mức người ấy phải động tay?

Cậu nghe thấy tiếng thở đều đều từ phía giường. Trong lúc này mà ngủ ngay được. Vì khóc nhiều mà ngủ thiếp đi, hay vì quả nhiên với Akari đây chỉ là chuyện của người dưng?

Đợi mãi Akari mới ngủ cho, vậy mà càng cố đuổi theo những suy nghĩ sâu thật sâu, mí mắt của Yoshiyuki càng trĩu nặng. Cầm chiếc gối mà nãy Akari ném đi, cậu cứ thế nằm xuống sàn, và ngay sau khi nhắm mắt, cậu không còn suy nghĩ được về điều gì nữa.

7 giờ sáng.

Một cơn đau sắc lẹm chạy dọc chân khiến cậu bừng tỉnh. Có vẻ cậu đã đụng cẳng chân vào chân bàn. Cậu nhỏm người dậy nhìn về phía giường, nhưng Akari đã không còn đó. Trên bàn có đặt một mẩu giấy ghi chú.

Anh không chung huyết thống gì với mẹ anh mà đúng không?

Đây là kết luận mà Akari rút ra được sau một đêm à? Nói cách khác, ý cô ta muốn xác nhận rằng mình không có chung huyết thống với người gây án. Có phải vì thế cô ta muốn nói với mình rằng thế thì tốt quá rồi không? Vấn đề này đâu có dễ phân chia rạch ròi ra như thế. Nói chung, cô ta cũng vốn là một kẻ ngoài cuộc mà. Ấy thế mà lại làm lớn chuyện như thể mình là người bị liên lụy nhất vậy. Không hiểu cô ta tư duy kiểu gì nữa.

Cậu vo tròn mẩu giấy và quẳng nó vào thùng rác nhưng hụt. Đứng dậy để nhặt lại miếng giấy, rồi ngồi xuống trước màn hình máy tính, cậu nhấn nút khởi động. Phải tìm hiểu thôi. Mãi kẻ làm phiền mới chịu bỏ về.

Từ các trang báo mạng, cậu không kiếm được thêm thông tin gì hơn ngoài những thứ đã đọc đêm qua. Trang nào cũng chỉ ghi nội dung giống nhau. Cậu thử xem trang của một tuần báo, thấy cái tít rõ ràng là phóng đại, đề “Người vợ kiều diễm đánh chết người chồng bác sĩ ưu tú, do khúc mắc tình cảm?”, còn nội dung hầu như không đổi. Dù đã che tên trường, nhưng cũng có trang đã đăng hình trường mà Hinako và Shinji đang theo học. Cậu cảm thấy buồn nôn. Thế còn blog cá nhân thì sao nhỉ?

Cô em Junko ngon lành quá đi mất. Chắc tại cảnh sát sẽ xơi cô ta rồi phán vô tội đây mà. Chia phần cho tao với chứ!

Vụ án một lần nữa là bằng chứng cho một xã hội phân cấp thiếu công bằng, không phải sao? Do xã hội bị phân ra làm hai cực, xuất hiện những con người chỉ vì có tiền mà tỏ ra cao sang quyền quý, nhưng lại đi giết người để thỏa mãn ham muốn thấp hèn của bản thân. Chính những kẻ như vậy mới đáng bị tử hình.

Bà vợ đó gương mặt có vẻ điềm đạm, nhưng chính những người như thế lòng dạ mới đen tối. Chắc chắn bà ta đã lên kế hoạch giết chồng mình! Eo ơi, sợ thế.

Đây là vụ xảy ra ở nhà của một đứa cùng lớp với mình - Tởm chết lên được… Đừng bao giờ tới trường nữa!

Thủ phạm đích thực là cậu trai mang áo số 5. Takaha Shinji (Í chết hihi, mình trót viết rồi).

Chất dịch đang sôi trào trong dạ dày trống rỗng của cậu.

Cái gì đây. Lũ người này là loại người gì vậy?

Quanh Yoshiyuki cũng có người đang sử dụng blog. Người đó nói với cậu rằng blog thường là dạng nhật ký viết về cảm nghĩ đối với phim ảnh, âm nhạc, nhưng đây mà gọi là nhật ký ư? Trong lúc viết ra những dòng chữ thừa thãi, đám người tự luyến thái quá này huyễn hoặc tưởng mình là những nhà phê bình hay sao?

Bố cậu, mẹ cậu, gia đình cậu, họ đã gây phiền toái gì cho những kẻ này chứ? Hinako và Shinji không phải cũng là nạn nhân sao? Cả hai đứa có ổn không?

Cố lục tìm khắp nơi nhưng cậu vẫn không thấy điện thoại. Akari đã đem về chăng?

Tuy nhiên giờ không phải là lúc để nổi cáu. Còn quá nhiều việc phải làm. Cậu tắt máy tính.

Lấy chai nước khoáng từ trong tủ lạnh, cậu tu ừng ực một hơi cạn chai nước rồi bật bếp.

Trước tiên phải ăn đã. Rồi sau đó…

9 giờ tối.

Tại phòng chờ xe khách tốc hành nằm dọc đường ven biển dưới chân dốc Hibarigaoka, bảy người tính cả Takahashi Hinako đang ngồi cách nhau trên những băng ghế sô pha được bọc một lớp ni lông, xếp mỗi bên 3 ghế đối diện nhau. Mặc dù Hinako đã ở đây từ xế chiều và không ngừng băn khoăn xem 6 người còn lại sẽ lên chuyến xe màu xanh đi Osaka xuất hành vào lúc 10 giờ tối, hay chuyến xe màu đỏ đi Tokyo vào lúc 10 giờ 30 phút, nhưng vẫn chưa biết được câu trả lời. Ba người có vẻ là dân văn phòng thì đang gà gật trên ghế, còn ba người trông giống sinh viên thì ngồi tụm lại thành một nhóm, nhưng mỗi người đều mở điện thoại và im lặng bấm điện thoại của mình.

Hinako cũng lôi điện thoại từ trong ngăn túi xách ra, nhưng đóng lại ngay sau đó. Con bé lặp đi lặp lại động tác đó, cứ mở rồi lại đóng, tới mức nó nghỉ có khi ốc vít điện thoại sắp bung ra mất. Nó muốn liên lạc với ai đó, nhưng biết phải gửi tin nhắn cho ai bây giờ. Không có tin nhắn từ ai hết. Dĩ nhiên cuộc gọi cũng không.

Tạm thời, con bé đã gửi tin cho Akiko báo là mình sẽ tới chỗ anh trai. Hinako tính cứ lẳng lặng mà đi, nhưng vì hiện nó báo cáo với cảnh sát là đang cư trú tại nhà dì, mà không biết bao giờ sẽ bị cảnh sát tới triệu tập. Nếu biến mất mà không báo một lời, họ sẽ liệt nó vào diện mất tích giống như Shinji mất. Thế nhưng, tin được gửi đi 3 tiếng rồi mà dì vẫn chưa hồi âm.

Đã gửi tin cho anh trai nói rằng sẽ tới chỗ anh ấy, vậy mà vẫn bặt vô âm tín. Khi kiểm tra số ghế ngồi còn lại ở quầy bán vé, vì chuyến đi Osaka hiển thị còn nhiều chỗ, nên con bé nghĩ sẽ đợi hồi âm rồi mua vé sau, nhưng rồi bẵng đi một hồi, trong phút chốc chỉ còn một tiếng trước giờ xuất hành.

Đợt năm mới, khi anh trở về có nói rằng hầu như mỗi ngày đều ở lại phòng nghiên cứu, nhưng liệu phòng nghiên cứu khoa Y có bắt tắt điện thoại như trong bệnh viện không nhỉ? Nếu có, ắt hẳn tin nhắn đang được bảo lưu tại tổng đài mất rồi. Thế nên có thể anh ấy chưa đọc tin.

Trước hết, liệu anh ấy đã biết về chuyện đó - nó không muốn gọi là vụ án chút nào - chưa? Nếu anh ấy đang đi du lịch mà không có mặt ở cả trường lẫn nhà thì mình phải làm sao đây? Phiền não mãi nhưng cũng chẳng nghĩ ra có thể đi đâu khác, nó đành ngồi rịt một chỗ trong góc phòng chờ. Mở điện thoại ra xem, con bé thử đọc lại tin nhắn mình gửi cho anh trai. Địa chỉ gửi đi có ghi đúng không? Nếu trót gửi nhầm cho người khác thì thật kinh khủng.

Hinako định chơi game, nhưng nhỡ lúc cần lại hết pin thì gay to. Cất điện thoại vào trong ngăn túi, khi đang lơ đãng nhìn tấm cửa kính ra vào, Hinako thấy một người có vẻ là nhân viên văn phòng xuất hiện. Một bên tay anh ta kéo chiếc cặp có bánh xe, tay còn lại cầm một chiếc cốc lớn. Có vẻ do cốc khá nóng nên có một lần người đó đứng lại và đổi tay cầm cốc. Cửa tự động mở, người đàn ông đó bước vào phòng chờ đem theo mùi hương miso ngào ngạt.

Là mì cốc ăn liền.

Bị hấp dẫn bởi mùi hương miso đang tỏa ra dữ dội, tất cả mọi người ở phòng chờ đồng loạt lén nhìn người đàn ông đang xì xụp ăn mì một cách ngon lành ở hàng ghế giữa phòng. Mới gần đây Hinako cũng đã ăn một loại tương tự, vậy mà giờ nó cũng nhìn về phía người đàn ông vì bị mùi hương ấy dẫn dụ.

Bữa trưa hôm nay con bé chỉ ăn vài thìa cơm rang do di Akiko chuẩn bị cho trước khi đi học. Chỉ nhìn đĩa khoai Ayaka ăn dở ở chỗ hát karaoke, con bé đã thấy buồn nôn. Nó không muốn ăn một chút nào. Tuy nhiên, từ đây tới Osaka đi mất bảy tiếng đồng hồ, nếu không ăn gì sẽ dễ bị say xe. Đáng lẽ nên mua gì đó. Cửa hàng bán thức ăn bên cạnh phòng chờ đã hạ cửa chớp từ lúc 8 giờ tối. Bước ra khỏi phòng chờ, Hinako quyết định đi tới cửa hàng tiện lợi nằm ngay phía bên kia đường.

Băng thẳng qua là con đường ngắn nhất, nhưng những chiếc xe tải hạng nặng đang nối đuôi nhau trên con đường có tới bốn làn xe này.

Băng qua chỗ đèn xanh đèn đỏ có vẻ là nhanh nhất. Nó định đi về hướng có đoạn qua đường dành cho người đi bộ 50 mét phía trước, nhưng giữa dòng xe tải tấp nập, nó nhìn thấy một dáng người cao cao. Hinako vội vã đổi hướng và cắm đầu chạy một mạch qua đường. Giờ không phải lúc để ý tới những tiếng còi xe kêu inh ỏi. Bằng cách nào đó, con bé băng qua đường vô sự và chạy thêm 30 mét nữa, rồi đập tay lên vai người mặc chiếc áo phông đen từ phía sau.

“Shinji!”

Chỉ nhìn thoáng từ xa thôi nhưng Hinako lập tức nhận ra ngay.

“Chị…”

Cậu bé có dáng người cao ráo phía trước yếu ớt ngoảnh lại, quả nhiên là Shinji.

“Em làm cái gì ở đây vậy!” Vừa quay lại nhìn với đôi mắt van nài như thế, vậy mà chị gái vừa mới cất tiếng quở trách, Shinji đã quay lưng bỏ chạy.

“Đứng lại!” Hinako lập tức đuổi theo. Lần này nó dùng cả hai tay để tóm cánh tay Shinji, không cho thằng bé trốn thoát.

“Em đừng quên là chị chạy cũng nhanh lắm. Có thể em nghĩ chỉ mình em là con của mẹ, nhưng chị đây cũng có điểm được thừa hưởng nhiều hơn em đó.”

Hinako ngạc nhiên thấy mình thốt ra từ mẹ trong hoàn cảnh thế này. Tuy nhiên, biểu cảm kinh ngạc của Shinji khi ấy cũng không lọt ra khỏi mắt nó.

“Có bỏ trốn cũng vô ích thôi. Em nói chuyện tử tế đi xem nào.” Dồn thêm lực vào hai cánh tay, nó ngước nhìn thẳng vào khuôn mặt Shinji, nhưng thằng bé lảng tránh.

“Em giữ yên lặng mãi thì ai mà biết được chuyện gì đã xảy ra chứ!” Ngay khi Hinako lớn giọng át cả tiếng xe tải, bỗng từ bụng con bé phát ra âm thanh òng ọc. Hinako ngao ngán khi tiếng bụng réo lại chọn quá đúng thời điểm, nhưng ngay sau đó nó nghe thấy bụng của Shinji réo lên to hơn nữa. Hinako bất giác phì cười, mắt Shinji ánh lên chút nhẹ nhõm. Trên khóe mắt thằng bé đọng một giọt nước mắt.

Chiều cao của thằng bé đã vượt qua Hinako từ 3 năm trước, nhưng bây giờ trước mặt nó, cậu em trai bỗng như thu nhỏ. Thằng bé vẫn như ngày nào, vẫn là một Shinji bé nhỏ hay rơm rớm nước mắt mỗi khi bị Hinako trêu chọc ‘Kìa Shinji! Có con sâu!’ hay ‘Em bé Shinji ngoan.’

“Em lúc đang đói trông còn thảm hại hơn cả trăm lần ấy.” Mặc kệ Shinji vẫn giữ im lặng, Hinako kéo tay em trai dẫn vào cửa hàng tiện lợi.

Smile Mart chi nhánh đường ven biển. Cách bày biện, số lượng hàng hóa, mọi thứ đều giống với cửa hàng Hibarigaoka. Đêm hôm đó, Shinji đã ở cửa hàng tiện lợi. Có đúng là thằng bé thực sự đi ra đó để thay đổi không khí, rồi trong khoảng thời gian đó chuyện đó đã xảy ra như lời mẹ khai với cảnh sát không? Hay là, Shinji đã gây ra chuyện đó rồi bỏ chạy? Hoặc là chính mẹ đã bảo với Shinji rằng mình sẽ tìm cách xử lý để giúp thằng bé bỏ trốn?

Sợ rằng Shinji sẽ lại bỏ trốn khi nhớ lại chuyện xảy ra đêm ấy, Hinako vô tình siết chặt hơn bàn tay đang nắm lấy cánh tay Shinji, nhưng thằng bé lại dùng cánh tay còn lại nắm lấy bắp tay con bé. Hinako ngước nhìn Shinji, thấy ánh nhìn của thằng bé đang rơi vào mông lung vô định.

Nó đang sợ hãi ư? Khi mới tìm thấy em trai, Hinako đã muốn nhất quyết hỏi cho ra nhẽ, nhưng giờ chính nó cũng dần dần cảm thấy sợ. Khi nghe cảnh sát tường thuật lại chuyện đó, ban đầu Hinako tiếp nhận như thể đó là chuyện của một gia đình xa lạ, sau đó dù bắt đầu cảm nhận được mối liên kết tới bản thân, nhưng con bé có cảm giác những lời từ Shinji sẽ như một cú đánh trực diện vào não bộ mình. Có lần ở trong sân, con bé bị quả bóng của Shinji ném trúng khiến khắp cả đầu đau nhức và chuếnh choáng. Có lẽ lần này cảm giác cũng sẽ tương tự.

Anh ơi, em phải làm sao đây?

Hinako khẽ liếc nhìn chiếc điện thoại trong túi như thầm cầu mong, nhưng đèn báo cuộc gọi đến không hề nhấp nháy.

9 giờ 30 phút tối.

Sau khi mua mì cốc ở cửa hàng tiện lợi và nhờ nhân viên rót luôn nước sôi hộ, Hinako cùng Shinji băng qua đường. Quay lưng về phía biển, hai chị em ngồi cạnh nhau trên đê chắn sóng nằm phía sau phòng chờ xe buýt. Phía trước mặt là phòng chờ và bến xe, bên cạnh đó là một khoảng tối trải dài tới đê chắn sóng. Nơi xưa kia từng là nhà kho của một công ty thực phẩm đã phá sản, giờ đã trở thành bãi đất trống chẳng có lấy một ánh đèn. Hinako nghĩ vì - một nơi đáng sợ như thế này nên khu vực ở gần mạn biển mới bị đánh giá là an ninh không tốt.

Bên trong phòng chờ rất dễ chịu vì có điều hòa, nhưng nó không muốn bất cứ ai nhìn thấy mình ở cùng Shinji lúc này. Hình của hai đứa không bị đăng lên ti-vi hay tuần báo nên có lẽ không việc gì phải bận tâm, nhưng con bé cho rằng ở một mình không sao chứ chỉ cần hai đứa ở cạnh nhau sẽ lập tức bị lộ ra là con cái của gia đình mới có vụ án giết người. Cộng thêm nó thấy xấu hổ nếu để ai đó nghĩ rằng mình bị mùi hương từ cốc mì ban nãy người đàn ông húp xì xụp trong phòng hấp dẫn tới mức phải đi mua cốc giống hệt.

Ở bên ngoài cũng không tới nỗi tệ. Gió biển thổi dễ chịu, vừa đủ khiến Hinako thấy se lạnh trong tấm áo cộc tay, nhưng lại lý tưởng để thưởng thức một cốc mì nóng.

Cả Hinako và Shinji đều húp mì trong im lặng. Trong khi ăn thì có im lặng cũng không cảm thấy khó xử, càng không phải nghĩ tới những chuyện không cần thiết. Cốc mì càng vơi đi, con bé càng cảm thấy buồn khôn tả.

Nếu ăn hết sạch rồi tiếp theo sẽ phải làm gì? Con bé đã nghe cảnh sát nói rằng ví tiền và điện thoại của Shinji vẫn để ở nhà. Trong ví của Hinako thì không đủ tiền cho hai tấm vé xe khách tốc hành.

“Cảnh đêm nhìn từ biển cũng đẹp nhỉ.” Vừa nhấp từng ngụm nước mì, Hinako vừa ngước lên nhìn rộng núi nằm ở phía đằng xa đối diện với bến xe. Vệt sáng buông mình như một tấm thảm khổng lồ dọc theo sườn núi thoại thoải.

“… Ừ,” cuối cùng Shinji cũng chịu trả lời.

“Shinji thích cảnh biển hay cảnh núi hơn?”

“Em muốn ngắm nhìn cả hai cùng một lúc.”

“Em tính leo lên trực thăng để ngắm hả? Hoành tráng thế!”

“… Vòng đu quay khổng lồ.”

“Hả?”

“Một vòng đu quay khổng lồ sẽ sớm được xây ở bãi đất trống này. Đã đăng trên trang thông tin của thành phố rồi đấy, chị chưa biết à?”

“Chị có vào mấy trang như vậy bao giờ đâu. Họ sẽ xây cả một khu vui chơi giải trí để hồi sinh thị trấn à?”

“Không, họ chỉ nói là sẽ xây vòng đu quay khổng lồ thôi.”

“Thế thì kiếm đâu ra khách du lịch?”

“Nhưng mà là cái lớn nhất Nhật Bản đó.”

“Ừ, thế thì cũng hoành tráng thật. Ban đêm, lên đó có thể thấy rõ cả biển lẫn núi ha.”

Chỉ mới tưởng tượng ra hình ảnh một vòng đu quay khổng lồ sừng sững trong bầu trời đêm thôi mà con bé đã thấy hồi hộp. Người dân khu vực này thường câu nệ phân biệt núi ở thượng nguồn, còn biển ở hạ nguồn, nhưng nếu có thể ngắm bao quát cả hai từ trên vòng đu quay khổng lồ, không biết họ sẽ nghĩ như thế nào? Tuy nhiên… liệu lúc vòng đu quay được hoàn thành, Hinako và Shinji có còn sống ở nơi đây?

Ngừng ngắm nhìn cảnh đêm, Hinako chậm rãi nhấm nháp từng chút nước sót lại. Nó quay qua Shinji thì thấy thằng bé cũng đã húp hết sạch nước. Nếu mẹ mà đây thì sẽ làm vẻ mặt như thế nào nhỉ? Mẹ có thể mắng là ‘Hai đứa gan thật, dám ở ngoài đường ăn mì cốc cơ đấy!’ Gượm đã, người ghét mấy hành động này có lẽ là bố mới đúng. Vào một sáng ngày nghỉ nọ, khi Hinako bận nguyên đồ ngủ đi ra ngoài lấy báo, nó đã từng bị bố nhăn mặt.

Hồi anh trai còn nhỏ, cũng từng bị bố mắng vài bận. Hinako thì chưa bao giờ bị quát mắng, nhưng hễ thấy đôi lông mày rậm của bố nhíu lại, nó sẽ thấy ớn lạnh còn hơn cả bị mắng bằng lời. Còn Shinji vì là con út nên được chiều hơn, hoặc vì đã sớm học được từ anh chị, nên hình như chưa từng bị nhíu mày hay quát mắng bao giờ.

Từ nay về sau, vĩnh viễn không bao giờ bị bố mắng nữa.

“Mấy hôm nay em đã ở đâu vậy?”

“… Ở loanh quanh đây.”

“Còn buổi tối?”

“Cà phê truyện tranh.”

“Ồ, không phải là nhà bạn à.”

“Nhà lâm vào tình cảnh như thế này thì làm gì có người bạn nào cho ở nhờ.”

“Ừ, nói cũng đúng.”

Hinako cúi xuống nhìn cốc mì rỗng. Có thể cùng Ayumi vừa lén ăn những thứ này vừa cười khúc khích một cách vui vẻ, việc ấy chỉ diễn ra với điều kiện mọi sự xung quanh hai đứa đều yên bình.

“Chị cũng không có ai… Cớ sao không có chỗ nương thân mà em còn bỏ chạy?”

“Vì…”

“Chị không nghe rõ.”

“Vì em nghĩ mình có thể biến mất.”

“Biến mất? Ý em là em đã cảm thấy tính mạng mình gặp nguy hiểm?”

“Không phải. Vì em đã suýt không phải là em.” Dứt lời, Shinji đứng dậy và giật từ tay Hinako đôi đũa và cốc rỗng, rồi đi tới tận trước cửa phòng chờ xe để vứt. Hinako không hiểu nổi lời nói của Shinji, trong khi tâm trí còn chưa hết thẫn thờ, nó chợt nhận ra khoảng cách giữa hai chị em đã bị nới rộng từ lúc nào. Hinako rướm người tình đứng dậy, nhưng Shinji không có vẻ sẽ lại chạy trốn. Thằng bé đứng trước máy bán nước tự động bên cạnh thùng rác và đang lôi xu ra từ trong túi. Sau khi mua hai chai nước uống thể thao khác nhau, Shinji quay trở về chỗ Hinako.

“Chị lấy loại mình thích đi.” Shinji chìa hai chai nước về phía Hinako. Dù con bé đang ngồi trên đê chắn sóng cao những một mét rưỡi, vậy mà tầm mắt vẫn chỉ ngang với tầm mắt của Shinji đang đứng trước mặt. Nó nghĩ thầm thằng bé cao thế này sẽ không chạy trốn khỏi mình nổi đâu. Nghĩ bụng loại nào cũng được, Hinako giơ tay để lấy đại chai vị chanh thì bỗng khựng lại:

“Shinji, em có tiền hả?”

“Ừ.”

Cứ nghĩ Shinji không mang theo ví nên Hinako mới mua mì cốc ở cửa hàng tiện lợi cho em trai ăn. Nó tưởng thằng bé từ lúc bỏ trốn khỏi nhà vẫn chưa ăn gì, nhưng trái với dự đoán, khi ăn Shinji không hề ngấu nghiến.

“Trên người em có bao nhiêu tiền vậy?”

“Khoảng 5000 yên.”

“Nhiều vậy cơ á!”

Hinako tưởng em mình chỉ có vài đồng xu lẻ trong túi, nhưng hóa ra số tiền lại lớn không ngờ.

“Chị nghe nói là em bỏ lại ví và điện thoại ở nhà cơ mà?”

“Tiền là em đi mượn.”

“Mượn ai?”

“Cô nhà đối diện.“Khi nào?”

“Đêm đó, ở cửa hàng tiện lợi.”

Nói vậy mới nhớ, Ayaka cũng có nói vào đêm xảy ra vụ án, mẹ của con bé đã gặp Shinji tại của hàng Smile Mart chi nhánh Hibarigaoka.

“Em giải thích tử tế