Chương 4 NHÀ ENDO
[Từ 8 giờ sáng đến 5 giờ 20 phút chiều thứ Tư, ngày mùng 3 tháng 7]
8 giờ sáng.
Con dốc này thể hiện giá trị đẳng cấp. Vào mỗi buổi sáng, vừa đi xuống dốc để đến trường, Endo Ayaka vừa nghĩ về điều này.
Cách Hibarigaoka khoảng 15 phút đi bộ, nằm trên hướng đi lên của con dốc là trường trung học cơ sở tư thục K. Đó là trường tư thục dành cho nam sinh mà Takahashi Shinji đang theo học. Ngôi trường có tỷ lệ đỗ vào Đại học Tokyo cao nhất toàn tỉnh, tỷ lệ đỗ vào trường trung học phổ thông tư thục N hơn 95%. Là trường gần nhà nhất, nhưng với Ayaka đó là ngôi trường ở thế giới khác, giả sử nó có là con trai đi chăng nữa.
Từ Hibarigaoka đi xuống dốc, rẽ phải ở ngã tư cắt với đường chính và đi bộ khoảng 10 phút là tới học viện tư thục S dành cho nữ sinh. Trường mà mẹ muốn nó theo học. Là trường Takahashi Hinako đang theo học. Đây là một ngôi trường dành cho các tiểu thư được đánh giá cao, có thể học thẳng lên đại học và cao đẳng. Chưa kể đồng phục còn rất đáng yêu. Nhưng Ayaka cũng không có duyên với nơi này.
Tiếp tục đi xuống dốc trong khi lướt qua những bóng đồng phục dễ thương và đồng phục của thế giới khác, sẽ tới trường trung học cơ sở công lập A nằm giữa khu đất bằng phẳng. Trường này cách Hibarigaoka 30 phút đi bộ. Trường của Ayaka. Cũng không hẳn là nơi dành cho những đứa trẻ hư. Có rất nhiều đứa hiếu thảo và giỏi giang chọn vào trường công lập gần nhà, lại không tốn tiền. Dù nhà trường không công bố xếp hạng kết quả, nhưng Ayaka tự nhủ chắc là vị trí của mình ở gần top 30 trong số 200 học sinh của khối. Tuyệt đối không tệ chút nào. Thầy cô và cơ sở vật chất của trường cũng không tồi. Con bé cũng không ghét bộ đồng phục thủy thủ lắm. Vậy mà, mỗi ngày tới trường nó đều cảm thấy như mình đang lên tới đáy địa ngục. Kể cả khi tới trường rồi con bé vẫn thấy chân mình như đang đi xuống một nơi nào đó sâu thăm thẳm. Nếu đặt quả bóng ở đây chắc nó sẽ tự lăn được mất. Cả phòng học, hành lang lẫn sân thể dục đều trông như bị nghiêng đi một chút.
Tất cả là do con dốc. Nếu nó sống ở khu đất bằng gần trường và đi trên một mặt phẳng thì tới trường vẫn sẽ thấy cảnh vật bằng phẳng.
Càng đi xuống dốc con bé càng mang tâm trạng như đang đi tới thế giới của những con người thất bại. Trong cuộc đời này tồn tại vững vàng một thứ gọi là thứ bậc, mỗi lần lướt qua những bộ đồng phục thuộc về thứ bậc cao hơn mà bản thân không được phép khoác lên mình, nó lại cảm thấy đau đớn như lớp da mỏng trên bề mặt cơ thể bị đâm chọc vậy. Nhưng không vì thế mà con bé thấy hãnh diện mỗi lần leo lên dốc sau giờ tan trường. Con bé chỉ vừa nghĩ về nỗi đau ngày mai vừa tiêu hao sức lực mà thôi.
Dốc càng cao thì thứ dâng cao theo không chỉ có giá trị đẳng cấp của trường học. Giá đất cũng dần tăng. Đối với một Ayaka phải cuốc bộ lên dốc để đi về Hibarigaoka, trán lấm tấm mồ hôi, việc tại sao một khu dân cư trên một nơi cao lại có giá cao chót vót hơn những khu khác là một điều không thể lý giải nổi. Không chỉ đi học và đi về nhà, đi ra cửa hàng tiện lợi cũng khó khăn, chẳng nghĩ ra nổi một ưu điểm nào cả. Phải chăng giá trị nằm ở chỗ có được cảm giác nhìn xuống cuộc sống của những người ở khu dưới? Tuy nhiên, có được ngắm khung cảnh con phố vào ban ngày từ trên cao thì cũng chẳng có gì hay ho. Con bé chỉ thấy mệt thêm khi nghĩ mình phải leo bộ tới tận đó. Thà ngắm nhìn quang cảnh từ một căn hộ cao tầng xây sát bờ biển còn thấy thích hơn chục lần. Cảnh đêm cũng đẹp đó, nhưng không tới mức có thể tiếp tục trầm trồ ngày qua ngày.
“Ê này, Ayaka. Nhà cậu ở đối diện với nhà cậu trai số 5 trường trung học cơ sở K à?”
Ayaka mới bước vào lớp học, ngay lập tức Shiho đã chạy tới. Shiho là đứa bạn cùng trong đội bóng rổ. Tại trường A, trừ những đứa thể trạng yếu ớt, việc gia nhập một câu lạc bộ thể thao gần như là bắt buộc, Ayaka từ hồi nhập học đã vào câu lạc bộ bóng rổ. Không hẳn vì đam mê môn thể thao này. Chỉ có ba lựa chọn, trong đó bóng chuyền và tennis đều có câu lạc bộ từ cấp tiểu học. Chỉ có bóng rổ là lúc gia nhập câu lạc bộ sẽ không có khoảng cách chênh lệch lớn giữa người mới chơi và người có kinh nghiệm. Tuy nhiên, chiều cao của Ayaka vốn khiêm tốn, lại không giỏi vận động. Chưa đầy vài tháng con bé đã tụt lại phía sau.
Chính thức và dự bị. Mối quan hệ đó được áp dụng cho cả thời gian ngoài giờ luyện tập. Con gái trong lớp hầu hết đều chơi thành những nhóm nhỏ theo câu lạc bộ chúng tham gia, và trong mỗi nhóm đều chia ra hai nhóm nhỏ hơn: chính thức và dự bị. Và dĩ nhiên nắm trong tay quyền chỉ huy ở lớp thuộc về nhóm chính thức.
Nếu chia theo thành tích học tập thì đã không phải thấy tủi hổ như bây giờ. Suốt năm lớp bảy và lớp tám con bé đã ôm trong mình những cảm xúc tức anh ách như thế, nhưng hoạt động câu lạc bộ cũng chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi. Câu lạc bộ nào cũng vậy, nếu thua ở vòng loại đại hội thể thao của tỉnh tổ chức vào tuần đầu của kỳ nghỉ hè thì sẽ không thể tham gia thi đấu tại kỳ đại hội thể thao cấp tỉnh tổ chức giữa tháng Tám, và học sinh năm cuối sẽ đồng loạt rời khỏi câu lạc bộ.
Hội chính thức có cố gắng tới mấy, thì cũng không thể thắng nổi các đội siêu mạnh từ các trường tư thục. Việc rời khỏi câu lạc bộ vào tháng Bảy là chắc chắn. Sau đó, bầu không khí trong lớp sẽ chuyển qua căng thẳng vì ôn thi, con bé ngầm hy vọng tới lúc đó, quyền lãnh đạo trong lớp sẽ được định đoạt bởi thành tích học tập.
Mang tiếng là cùng một đội, nhưng ở trong lớp, một đứa chính thức như Shiho hầu như không nói chuyện với một đứa dự bị như Ayaka. Dĩ nhiên, việc Ayaka sống Hibarigaoka đáng lý Shiho không hề hay biết.
Cậu trai số 5 trường K ám chỉ thành viên chơi bóng rổ mang áo số 5 của trường trung học cơ sở K, không ai khác chính là Shinji.
“Sao cậu biết?”
“Hôm nọ tôi vừa qua đó mà.”
“Qua nhà tôi á?”
“Không phải, nhà của cậu số 5 cơ. Cậu ta không tham gia trận đấu tuần trước, tôi tưởng cậu ta bị thương hay làm sao nên qua đó thăm.”
Shinji tham gia đội bóng rổ ngay từ khi nhập học, và từ giữa năm thứ nhất đã được chơi cho đội hình chính thức. Nhưng Shiho chỉ bắt đầu hú hét ở sân đấu: “Cầu thủ số 5 của trường K đẹp trai quá!” từ mùa thu năm ngoái - năm Takagi Shunsuke ra mắt. Đồ dùng của Shiho toàn mang hình Shunsuke. Ayaka chẳng hỏi xin xem hình bao giờ mà mỗi lần đổi màn hình chờ điện thoại, con bé đó lại đắc ý khoe khoang với nó những tấm hình chỉ có thành viên trong fanclub mới tải về được.
Shiho đã để mắt đến Shinji trong một trận đấu bóng. Xem trận đấu giữa hai đội tuyển nam của trường trung học cơ sở A và K, ban đầu Shiho chỉ dừng ở mức cậu trai đó nhìn nghiêng giống với Shunsuke thật, nhưng tới cuối trận đấu đã tiến triển thành “Cậu số 5 đẹp trai quá!”. Kể từ đó, Shiho luôn kè kè bám theo Shinji như fan cuồng bám theo thần tượng.
Trước đó vốn chẳng hề để ý tới, vậy mà chỉ cần một cậu trai có hơi giống với thần tượng mình mà con người ta có thể lập tức say mê cậu trai đó tới vậy ư?
Ừm, chắc là sẽ thành ra như vậy đấy. Vì Shunsuke trở thành chủ đề bàn tán của cả lũ con gái trong lớp, nên Ayaka xem chương trình có cậu ấy cũng chỉ để có thể tham gia vào những cuộc nói chuyện ở lớp. Thế nhưng, lý do khiến con bé thích cậu ấy, là từ một câu nói của mẹ.
“Ôi, cậu bé này, giống Shinji nhà đối diện nhỉ?”
“Shunsuke với Takabon giống nhau á? Gì cơ? Bà mua kính lão về đeo luôn đi?” Trước mặt mẹ con bé gạt phăng đi như vậy, nhưng nhìn kỹ lại thì nó nghĩ đúng là khuôn mặt nhìn nghiêng và đôi mắt rất giống. Từ đó, Ayaka bắt đầu sưu tầm tạp chí có Shunsuke, và còn thu lại mọi chương trình có cậu ấy.
Ngày đầu chuyển tới Hibarigaoka, khi Ayaka cùng bố mẹ qua chào hỏi nhà Takahashi, Shinji đang luyện tập bóng rổ ở ngoài vườn. Từ khoảnh khắc đó, con bé đã luôn nghĩ rằng cậu ấy thật đẹp trai.
“Hai đứa bằng tuổi à? Có gì cháu giúp đỡ bạn nhé.” Nghe cô Junko nói vậy thôi mà tim con bé đã đập thình thịch. Vừa đọc truyện tranh về tình yêu tuổi ô mai của đôi bạn từ thuở thiếu thời, Ayaka vừa lắp hình ảnh của mình và Shinji vào cặp nhân vật chính, trong lòng không ngừng háo hức về cuộc sống tương lai tại nhà mới.
Tuy nhiên, dù bao tháng ngày trôi qua, câu chuyện tình mà con bé mộng tưởng không hề có chút tiến triển, trái lại, hầu như còn không có dịp nói chuyện với Shinji. Kể cả khi có giáp mặt nhau, con bé lại ngần ngại không dám bắt chuyện với một Shinji trong bộ đồng phục của thế giới khác. Nó không muốn trót nói gì đó khiến bản thân bị coi là ngu ngốc. Cho dù thế, chỉ cần được nhìn thấy Shinji là tâm trạng hôm đó của con bé như bừng nắng, như thể đó là ngày vận may mỉm cười. Có lẽ con bé có thể chịu đựng nỗi khổ và leo dốc mỗi ngày cũng là nhờ chút hy vọng nhỏ nhoi có thể tình cờ gặp Shinji trước cửa nhà. Con bé muốn ngắm nhìn Shinji mãi…
Vào đúng thời gian đó, câu nói vu vơ ấy của mẹ nó đã khiến hình ảnh của Shunsuke và Shinji hòa vào làm một.
Lấy được ảnh của Shinji thì khó, chứ lấy ảnh của Shunsuke thì dễ ợt. Dù không thể luôn ngắm nhìn dáng hình chuyển động của Shinji, nhưng nếu là video của Shunsuke thì tua đi tua lại bao nhiêu lần cũng được. Dù không thể nói với ai là mình thích Shinji, nhưng nếu là Shunsuke thì nó cũng có thể dễ dàng nói ra được với người mình không muốn chia sẻ nhất là mẹ.
Nhờ mẹ tham gia đấu giá trên mạng, con bé có trong tay tấm poster của Shunsuke mà nó muốn bằng mọi giá. Gương mặt cười khi đang quay đầu nhìn về phía nó, giống Shinji không để đâu cho hết. Kỳ nghỉ hè năm nay nó còn có dự định đi xem buổi biểu diễn của cậu ấy.
Vì thế, con bé không hẳn là không thấu hiểu cảm xúc của Shiho, nhưng đuổi theo Shinji như một fan cuồng thì không thú vị cho lắm.
Đường đường chính chính chụp hình Shinji giữa trận đấu, vừa chìa ra chai nước mát lạnh vừa nói Cậu thi đấu tốt lắm khi trận đấu kết thúc, đó là những gì Ayaka mơ ước. Rõ ràng con bé ở gần Shinji hơn. À không, vì ở gần quá nên ngược lại chẳng làm nên trò trống gì.
Mỗi lần Shiho thốt ra cụm từ cậu trai số 5, con bé lại cảm thấy như có một khối tơ vò màu đen đang dần tích tụ trong cơ thể.
Thế rồi, tuần trước Shiho đã nướng bánh quy cho Shinji. Con bé tuyên bố trước tất cả lũ con gái rằng sẽ đưa bánh và tỏ tình ngay sau trận đấu.
“Có bạn trai giống Shunsuke là mình tha hồ hãnh diện nhé.”
Ayaka cảm thấy tức tối từ tận đáy lòng khi nghe những lời đó. Con nhỏ đó rõ ràng không phải là thích Shinji mà chỉ muốn lợi dụng cậu ấy cho bản thân mình. Nếu thích Shunsuke thì đi mà tỏ tình với Shunsuke chứ.
Thế nhưng, con bé không đủ dũng khí để nói thẳng những lời này với một Shiho thuộc đội hình chính thức, chỉ có thể gắm ánh nhìn thù hận lên lưng của Shiho mà thôi. Từ lúc bắt đầu trận đấu, con bé không rời mắt khỏi Shiho, không thấy Shiho một chút là nó thót tim, nhưng may thay sự bất an này không hề cần thiết. Shinji không tới trận đấu ngày hôm đó. Con bé lo lắng không biết cậu ấy bị sốt hay làm sao, nhưng đồng thời cũng nhẹ lòng vì kế hoạch tỏ tình của Shiho thất bại.
Nhưng Shiho có vẻ chưa bỏ cuộc. Nó nói đã hỏi được địa chỉ nhà Shinji từ một người bạn cùng lớp hồi tiểu học hiện đang theo học ở trường trung học cơ sở K.
“Bạn tôi bảo là cứ lấy ngôi nhà nhỏ nhất khu Hibarigaoka làm mốc là sẽ tìm thấy, nên tôi đã thử đến đó.”
Cảm giác bị dao đâm cái roẹt hóa ra là như thế này à? Cảnh vật trước mắt Ayaka gần như trắng xóa, thế nhưng cái chất giọng choe chóe của Shiho vẫn không chịu buông tha.
Shiho đã một mình đi tới Hibarigaoka. Con nhỏ đi bộ vòng quanh khu dân cư tầm ba mươi phút rồi tìm ra căn nhà nhỏ nhất và bấm chuông.
“Mới nghĩ thấy người này quen quen, thì giật mình nhận ra đó là mẹ Ayaka.”
Trước đây có vài lần Ayaka nhờ mẹ chở tới địa điểm thi đấu bằng xe ô tô. Đáng lẽ mẹ cứ ở yên trong xe có phải tốt hơn không, đằng này vừa thấy bóng đồng phục của trường trung học A là mẹ nó vội vội vàng vàng xuống xe rồi bày đặt cảm ơn mọi người vì luôn quan tâm tới Ayaka, bảo sao hầu hết mọi người đều biết tới mẹ nó. Rồi một tràng bình phẩm, nào là mẹ nhìn y hệt Ayaka nhỉ, rồi thì tưởng tượng ra Ayaka của 20 năm sau mà phì cười í, mẹ cậu làm thu ngân ở Fresh Saito phải không, tôi còn tưởng là Ayaka đi làm thêm, rồi đế thêm à mà cũng hợp đó chứ!
Không cần một người mẹ khiến nó tự hào, Ayaka chỉ muốn mẹ nó đừng xuất hiện trước đám bạn cùng lớp thôi.
Quay qua phía Ayaka đang nghiến chặt răng trong câm lặng, Shiho cất tiếng cười ré lên. “Tôi bảo là nhầm nhà rồi tạm rời khỏi đó, sau khi liên lạc với đứa bạn cho địa chỉ, thì tôi được cho hay là nhà phía đối diện,” con nhỏ ôm bụng cười không ngớt.
“Họ Endo khá phổ biến, nên tôi cũng không nghĩ tới Ayaka đâu. Thực ra, tôi không biết tên của cậu trai số 5. Hóa ra cậu ta tên là Takahashi Shinji ha. Đáng lẽ ra tôi nên kiểm tra từ đầu, mà lúc đứng trước cửa lại bị cuống, nên rốt cuộc bỏ về mà chẳng làm gì cả. Cơ mà làm vậy là một lựa chọn đúng đắn. Tại vì… chuyện đó đó. Ayaka, cậu ở ngay phía đối diện, chắc cũng đang mệt mỏi lắm nhỉ.”
Dùng cả hai tay vỗ bộp bộp lên vai Ayaka hai lần xong, Shiho quay trở về ghế ngồi của mình. Ayaka siết chặt quai cặp, đi tới chỗ ngồi. Một ngày mới bắt đầu mà nó chỉ biết thở dài. Shiho được vây quanh bởi một vài người bạn, nhưng không ai tới gần Ayaka. Mặc dù có bạn ăn cơm trưa chung, nhưng có lẽ những người bạn đó cũng không muốn dính dáng tới một Ayaka luôn bị Shiho trêu chọc. Chúng chỉ đang liếc nhìn từ đằng xa. Nhưng không sao hết. Ayaka đã rút lại điều ước có những người bạn luôn bám dính mình như sam rồi.
Hửm? Con bé và tỏ vẻ thắc mắc rồi lôi điện thoại ra xem. Chẳng có tin nhắn từ ai cả, nó mở hộp thư đến và đọc lại những đoạn hội thoại với đám bạn hồi xưa.
Lên trung học cơ sở hãy đi hát karaoke với đi mua sắm cùng nhau thật nhiều nhé!
Dù chuyển nhà mình cũng sẽ mãi là bạn của nhau.
Dù đi học trường S, cậu cũng đừng quên tụi mình nhé.
Tin nhắn nào cũng có ghi chú ngày tháng từ khoảng 3 năm trước.
Sàn nhà dưới chân con bé càng lúc càng nghiêng. Bị rơi vào ảo giác như cả chiếc bàn đang trượt dài, con bé cảm thấy nôn nao. Nếu nôn tại lớp thì có rời khỏi câu lạc bộ và chăm chỉ học hành tới đâu thì cũng không thể nào đảo ngược vị trí hiện tại của bản thân được.
Run rẩy đứng dậy, nó bước ra khỏi lớp. Hành lang cũng thật dốc.
Tại sao nó lại ra nông nỗi này cơ chứ?
10 giờ sáng.
Khi Mayumi tới siêu thị Fresh Saito để làm ca sáng thì tại buổi giao ban, cô được quản lý siêu thị cho hay từ hôm nay Akiko sẽ tạm nghỉ làm một thời gian. Hình như là do sức khỏe yếu. Quản lý nói sẽ đăng tuyển thêm người, nhưng cho tới khi tìm được người mới, mọi người hãy cố gắng chia nhau làm việc của cả Akiko. Nghe tới đó, cô liền lo lắng không biết liệu tình trạng của Akiko xấu tới đâu.
Dù có chút khoảng cách tuổi tác nhưng ở nơi làm, Akiko là người hợp cô nhất. Sau khi biết được lý do đi làm thêm của nhau đều là vì để trả nợ tiền mua nhà, hai người vừa cùng nhau phàn nàn vừa luôn sôi nổi nói chuyện nhà cửa. Cô có thiện cảm với Akiko ở điểm dù say mê nói cho nhau nghe về những mẫu thiết kế nội thất hay vườn tược nhưng cả hai không bao giờ đụng chạm tới những chủ đề riêng tư như tiền bạc hay nơi ở.
Mayumi ngay lập tức mường tượng ra một căn bệnh nan y, tuy nhiên những nhân viên khác lại đưa ra giả thuyết Akiko có bầu. Nghe vậy mới nhớ, cô đã có lần nghe Akiko nói rằng muốn có con. Hình như còn nghe Akiko nói chị gái mình có hai người con.
“Người ta gọi là có nếp có tẻ thì phải? Cả hai đứa đều dễ thương lại ngoan ngoãn lắm. Ti vi với tạp chí thường nói nuôi con sẽ gặp phải khó khăn về mặt kinh tế lẫn tinh thần đúng không? Hồi mới kết hôn em cũng bất an chút đỉnh, nhưng nhìn thấy mấy đứa nhà chị gái em lại nghĩ Có con cũng tốt đấy chứ? Bên cạnh đó, chị em còn nuôi thêm một cậu con trai riêng của chồng nữa, mà có vẻ quan hệ mẹ kế con chồng cũng khá hòa thuận. Như thế thì chị có thấy là chẳng còn gì đáng sợ đúng không? Chị Mayumi cũng có con gái mà, ghen tị quá đi mất.”
Vừa mới nghe từ ghen tị, sâu trong tai cô bỗng vang lên tiếng gào thét của Ayaka. Liệu chứng kiến sân khấu kịch thịnh nộ tại gia nhà cô xong, Akiko có còn muốn có con không?
“Toàn bị quay như chong chóng bởi sự ích kỷ của nó thôi em ơi. Hè này chị còn phải đi cùng con tới buổi biểu diễn của một cậu tên là Takagi Shunsuke cơ.”
“Chẳng phải như thế càng tốt sao? Em cũng thích Shunsuke lắm. Thích quá, hai mẹ con cùng đi xem biểu diễn với nhau. Đúng là sinh con gái thích thật chị nhỉ.”
Kể cả có là mấy lời khoe khoang gượng ép đi chăng nữa, chỉ cần có người thực lòng tin vào chúng thì Mayumi cũng cảm thấy thực sự hạnh phúc. Thật biết ơn Shunsuke.
Nếu Akiko mang thai thật, thì sức khỏe yếu có nghĩa là ốm nghén nặng chăng? Để lát nữa mình nhắn hỏi, rồi nếu được mình có nên qua thăm không nhỉ? Chắc hẳn giờ cô ấy đi lại mua sắm khó khăn lắm, nếu mình mua gì đó ở đây rồi mang qua có lẽ cô ấy sẽ vui lắm. Không biết cô ấy sống ở một ngôi nhà như thế nào nhỉ? Mới tưởng tượng có nhiều đó mà Mayumi đã phấn khích rồi.
Vừa xếp những túi táo được rao bán trong giờ giảm giá đặc biệt bắt đầu từ 11 giờ sáng, Mayumi vừa ngâm nga đoạn điệp khúc trong bài hát mới của Shunsuke.
11 giờ sáng.
Mặt đất dốc mãi mà không chịu phẳng trở lại, tới mức con bé nghĩ tiền đình của mình có vấn đề. Chưa hết, mặt đất còn bắt đầu quay cuồng trong khi vẫn đang dốc đứng như thế. Ayaka đang ở phòng y tế từ tiết hai, khi cơn buồn nôn bất giác như chực trào ra.
“Em nói là cảm thấy không khỏe, nhưng sắc mặt thì tốt lắm. Còn một tiết nữa thôi, em cố gắng lên, nếu vẫn thấy không đỡ thì quay trở lại đây, cô giáo chăm sóc sức khỏe nói vậy với một học sinh nữ lớp 8 tới cùng lúc với Ayaka, rồi trả học sinh đó về lớp, nhung thoạt nhìn Ayaka, Cô đã làm vẻ mặt như muốn nói lại nữa à, rồi lặng lẽ kéo rèm quanh chiếc giường cạnh cửa sổ cho nó nằm.
Tại sao cô không vui vẻ tiếp Ayaka như với những học trò khác? Thôi đành chịu. Học sinh mắc chứng bệnh say đường dốc thì ai mà ưa nổi cơ chứ. Đối với một người nhìn thế giới một cách bằng phẳng thì sao hiểu được cảm giác của người mắc chứng bệnh say đường dốc.
Đặt đầu lên gối và nằm xuống, cuối cùng con bé cũng cảm thấy mọi thứ đang cân bằng trở lại. Ai thèm đi trên cái đường dốc đó chứ. Nó đâu muốn chuyển nhà tí nào. Nó cũng chẳng muốn ôn thi.
Tất cả là lỗi của mẹ.
“Mẹ muốn sống ở một căn nhà riêng tử tế chứ không phải căn hộ tập thể chật chội này.”
Kể từ khi Ayaka bắt đầu hiểu chuyện, mẹ đã luôn nói như vậy. Con bé bị mẹ cho xem giấy quảng cáo của Công ty xây nhà, rồi hay bị hỏi những câu như “Con thấy trong số những ngôi nhà này, ngôi nhà nào là được nhất?”, có vài lần mẹ còn dẫn nó tới phòng trưng bày nhà ở nơi mẹ nó từng làm trước khi kết hôn. Tại đó, lần nào nó cũng được nghe bài ca muôn thuở Mẹ đã gặp bố con tại nơi này đó.
Nhưng con bé cũng không ghét việc đó cho lắm.
Nó từng thích ngắm nhìn cuốn catalogue dày cộp về rèm cửa và giấy dán tường mà thỉnh thoảng bố mang về, rồi vui vẻ thảo luận với mẹ nó về ngôi nhà trong mơ, rằng rèm phòng con chọn mẫu này, tường bếp chọn mẫu gạch ốp này chắc đẹp. Khi con bé vẽ tranh hay làm nhà búp bê từ vỏ hộp giấy ăn, bố cũng thường vui mừng khen khiếu thẩm mỹ của Ayaka rất tốt.
“Ayaka cũng muốn sớm được ở trong một căn nhà riêng đúng không nào?”
Mỗi lần mẹ bảo vậy nó đều mừng rỡ gật đầu. Thế nhưng, thứ mà Ayaka vẽ ra trong đầu là một ngôi nhà được xây mới trên chính mảnh đất con bé đã sống quen.
Con bé muốn đi học tại một trường công lập gần nhà, rồi cùng đám bạn thân vừa chuyện trò, vừa la cà chỗ nọ chỗ kia, bỏ ra hơn gấp đôi thời gian để có thể về tới nhà. Câu lạc bộ cũng thế, khu ở cũ có vẻ không quá nghiêm khắc như khu vực này, con bé đã muốn vào một câu lạc bộ trải nghiệm văn hóa nào đó rồi chậm rãi tận hưởng cuộc sống, vào ngày nghỉ có thể tụ tập tại nhà ai đó, rồi vừa ăn bánh kẹo trong căn phòng chật hẹp vừa nói về tụi con trai và những người nổi tiếng. Thực lòng con bé muốn đi cùng với bạn bè tới buổi biểu diễn của Shunsuke.
Ấy vậy mà, ngôi nhà mới lại bị xây ở một khu dân cư khác. Chưa hết, đó còn là khu dân cư phải miệt mài leo lên dốc mới đến được, với những ngôi nhà đồ sộ san sát nhau, mang tên Hibarigaoka.
“Nghe nói công ty bất động sản mới mua lại được một lô đất của khu Hibarigaoka để mở rộng đường, nhưng không dùng hết nên hình như họ đang tìm người mua lại khoảng 132 mét vuông.”
Vào một bữa cơm tối, năm Ayaka mới lên lớp 6, bố đã nói vậy. Đường sá gì gì đó, Ayaka không thể hiểu hết, nhưng nhìn mẹ sung sướng như muốn nhảy cẫng lên, con bé cũng ngầm hiểu đó là một tin gì đó cực kỳ vui.
“Hibarigaoka, là Hibarigaoka đó! Gia đình mình có thể xây nhà ở Hibarigaoka đó!” Mẹ con bé nhắc đi nhắc lại như đang hát. Hoặc có thể đúng là mẹ đang hát thật. Nó biết chuyện Hibarigaoka là khu dân cư cao cấp nhất trong thành phố vào tháng Mười hai năm ấy, khi căn nhà được xây xong.
“Sướng nhất cháu đó, Ayaka. Sống ở khu dân cư cao cấp như thế có khác nào tiểu thư chứ.” Nghe cô hàng xóm qua chúc mừng tân gia nói vậy, nó thấy bất ngờ vì hóa ra chuyện này lại tuyệt vời đến vậy. Nó mới chỉ nghĩ rằng thật dễ thương khi trong tên của khu dân cư có tên một loài chim3(*), và rằng nếu xây một ngôi nhà mới ở khu này thì địa chỉ nhà nó sẽ nghe dễ thương lên nhiều, nhưng làm tiểu thư thì quả là mới mẻ. Tuy nhiên, được sống ở một khu dân cư cao cấp không có nghĩa là có thể trở thành một tiểu thư.
“Từ Hibarigaoka chỉ cần đi bộ là tới học viện S dành cho nữ sinh. Ayaka học không tồi, nếu từ bây giờ con cố gắng thì vẫn kịp, con thử thi trường đó nhé, nhé?”
Mẹ nó vừa nói vậy vừa ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài từ cửa sổ tầng hai của căn nhà mới xây. Bởi vì mẹ trót nhìn thấy một cô bé trong bộ đồng phục dễ thương đang bước vào căn nhà đối diện. Ôn thi chuyển cấp. Nó chưa từng nghĩ về chuyện này kể từ lúc lên lớp sáu(*). Trong lớp đúng là có vài học sinh ôn thi, nhưng chỉ là những đứa có năng lực thể thao vượt trội, hoặc là một số ít ỏi những đứa thông minh mà thôi. Con bé nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn thấy việc cùng ôn thi với lũ bạn đó thật sự là điều không thể. Giả sử có đỗ thì cũng lo không biết có theo nổi không, và nó cũng không tự tin có thể kết thân với những tiểu thư trong ngôi trường ấy. Nó nhớ là mình đã nói không được đâu ít nhất ba chục lần.
Tuy nhiên, lời nói của Ayaka đã không hề lọt vào tai Mayumi - người hẵng còn chìm đắm trong hạnh phúc.
“Chúng tôi đã xây nhà ở Hibarigaoka. Rồi Ayaka sẽ thi vào học viện nữ sinh S.” Hồi đó, mẹ nó nói câu này với bất cứ ai. Chắc hẳn đã có rất nhiều người vừa ậm ừ lắng nghe vừa nhăn mặt trước những lời khoe khoang này. Nhưng kể cả vậy, chỉ cần mọi ước mơ đều thành hiện thực, dù có bị người ta ghét thì chắc mẹ cũng không cảm thấy xấu hổ.
Trái với mong đợi, Ayaka đã thi trượt. Theo kế hoạch, cả nhà sẽ chuyển tới nhà mới sau lễ tốt nghiệp, nhưng ngay khi nhận kết quả, cả nhà nó chuyển đi sau khi tạm biệt xóm giềng một cách qua loa. Lễ tốt nghiệp cũng vậy, không có thời gian bùi ngùi chia tay bạn bè, nó đã bị mẹ giật tay kéo đi trong vội vã. Sau đó, vào tháng Tư, con bé nhập học tại trường trung học cơ sở công lập A. Chẳng có một bạn nào quen cả. Mặc dù kết thân được với một vài người bạn, nhưng chẳng có ai cùng men theo đường dốc đi về nhà cùng nó.
Ngôi nhà bé nhất Hibarigaoka… Nó muốn mẹ nghe cụm từ này.
Cái nhà đó, giá như biến mất thì tốt biết mấy. Như vậy, nó cũng sẽ được giải thoát khỏi chứng say đường dốc.
1 giờ chiều.
Khi quay trở lại văn phòng để nghỉ giải lao, Mayumi thấy người đồng nghiệp tên Miwako đang cầm điều khiển ti-vi. Phải ăn cơm trưa cùng với một người vốn vào sau mình nhưng lại ỷ lớn tuổi hơn nên hay tỏ vẻ bề trên thật chẳng vui vẻ gì cho cam, nhưng thôi, miễn không phải nói về chủ đề gì lố bịch là được. Mayumi vừa cố né tránh ánh mắt của Miwako vừa lôi hộp cơm từ trong tủ khóa ra.
“Cơm hộp tự làm à, cô cũng chăm phết nhỉ.” Miwako vừa cho vào miệng miếng cơm cuộn đậu phụ vừa mua ở góc bán đồ ăn kèm vừa ngó sang hộp cơm của Mayumi. Thịt gà rán, thịt viên, gia vị rắc cơm furikake(*), vốn là sự kết hợp của những món tới Ayaka cũng không thể chê, nhưng lại không phải là hộp cơm mà Mayumi có thể tự tin khoe ra với mọi người.
“Con gái em học trung học cơ sở, nên tiện thể em làm thêm một hộp cho mình thôi.”
“Ô con gái cô học trung học cơ sở hả? Học trường nào vậy?”
“… Trường trung học cơ sở A.”
“Trường A à… thế thì cũng xa nhà cô Mayumi nhỉ. Cơ mà, con gái cô thật hiếu thảo khi chọn học ở trường công lập. Chẳng như con gái tôi, tôi cầu xin nó đi học trường công tới hết trung học phổ thông thôi, thế mà nó đưa ra cái lý do vớ vẩn là đồng phục dễ thương rồi quyết tâm thi vào cái trường nữ sinh S đó. Nghĩ dù sao thì bình thường nó cũng chẳng học hành gì mấy nên tôi cứ cho nó thi để làm kỷ niệm thôi, ai dè nó lại đỗ mất tiêu. Cả chồng lẫn tôi đều bất ngờ lắm. Tôi tưởng số người dự thi vào trường đó ít hơn mọi năm nên tra báo xem, thì thấy ghi là số người dự thi gấp hai lần, nên một nửa số thí sinh trượt lận. Đợt đó có dịch cúm nào đang hoành hành không ta? Con gái thì mừng lắm, nhưng bố mẹ thì khổ. Tiền học cao, tiền xe buýt tốn, tham quan cuối cấp lại đi tận nước ngoài nên tiền đóng góp cũng tốn, giờ nó đang là học sinh lớp 11, mà tôi phải tiêu hết chỗ tiền làm thêm vào nó đó. Khổ lắm. Cô thì sao? Tiền lương ở đây cô dùng để tiêu vặt hả?”
“Làm gì có chuyện đó. Tiền nợ xây nhà khá là lớn nên…”
“Ô thế à? Cô có nhà riêng hả? Thật ghen tị quá đi mà. Tôi mà như cô tôi cũng muốn cố gắng vì bản thân mình. Mang tiếng nuôi con là trách nhiệm của bố mẹ, nhưng mà lúc nào cũng phải vì con thì chẳng vui cô nhỉ.”
Chị ta đang khoe khoang ư? Hay là đang hạ thấp mình vì Ayaka học ở trường công lập? Không hẳn, có vẻ từ tận đáy lòng chị ta có chút ghen tị. Hộp 3 miếng com cuộn đậu phụ với giá 126 yên là bữa trưa thường xuyên của Miwako. Nhìn Miwako đang nhấp ngụm trà nóng sau bữa ăn, cô chẳng nhận thấy sự đắc thắng nào. Có lẽ chị ta thật sự khó khăn. Vì Ayaka trượt nên cô không tránh khỏi ghen tị, nhưng nếu con bé đỗ có khi bây giờ bản thân cô cũng sẽ phàn nàn y như vậy. Tiền vay để xây nhà vốn đã nhiều rồi, nếu Ayaka mà đỗ thì…
Chắc cô sẽ xin tăng thêm ca làm, hoặc phải đi làm thêm những chỗ khác nữa. Nhưng mặt khác sẽ không có những trận xung thiên.
Sức lực có thể sẽ hao tổn, nhưng tinh thần ắt hẳn sẽ thoải mái hơn bây giờ gấp vạn lần.
Giá mà mình không bắt con bé thi.
Không phải vì không vào được trường nữ S, mà là vì thi trượt nên lòng kiêu hãnh của Ayaka mới bị tổn thương sâu sắc. Nếu cho con bé đi học tại trường công lập ngay từ đầu, thì chắc chắn con bé sẽ không bao giờ nổi cơn thịnh nộ. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ chuyện sẽ tới mức này. Cô không khuyên bảo Ayaka thi để làm tổn thương con bé. Cô làm vậy vì muốn tốt cho con mình mà thôi.
Muốn con theo học ở trường tư thục - cô nghĩ về điều này còn trước cả khi xây nhà. Nếu được học ở một trường tốt, con bé sẽ được gặp bạn bè tốt và thầy cô tốt, sau này sẽ được vào làm một công ty tốt, rồi kiếm được tấm chồng tử tế. Nếu những việc đó đều có thể đạt được bằng một nỗ lực từ năm lớp sáu, dĩ nhiên với tư cách bậc làm cha mẹ, cô sẽ nhất mực muốn con mình dự thi. Nhưng, ở gần căn hộ cho thuê xưa kia không có trường tư thục nào. Vì Ayaka là con gái, nên cô muốn nó không phải đi học bằng xe đạp hay tàu điện. Chính vì thế, khi câu chuyện về mảnh đất ở khu Hibarigaoka tới tai, cô đã nghĩ “Đây rồi!”. Trong phạm vi đi bộ được có một ngôi trường tốt, chẳng phải khu nhà này quá tuyệt vời hay sao?
Không hẳn mua được một mảnh đất ở khu dân cư cao cấp với giá rẻ sẽ khiến cô thực sự hạnh phúc. Ở khu cô sống trước kia, hay ở gần siêu thị Fresh Saito, với cùng một mức giá cô có thể xây một ngôi nhà to gấp rưỡi. Nếu chỉ có hai vợ chồng thì xây nhà ở đâu cũng được. Nhưng vì con gái, cô quyết tâm chú trọng cả môi trường sống cho con nữa.
Cô không hề nghĩ rằng việc thi cử lại đáng bận tâm đến vậy.
Cô đã luôn nghĩ Ayaka là một đứa trẻ thông minh. Từ trước lúc có nhận thức rõ ràng, con bé đã có điểm khác với lũ trẻ hàng xóm. Con bé sẽ vui vẻ mặc một chiếc áo làm từ 100% len, nhưng chỉ cần dính một chút sợi acrylic(*) là nó sẽ lập tức bật khóc, hay khi ngoài hàng bán hết loại nước táo nguyên chất 100% mà con bé thích uống, nếu đưa cho nó một loại nước táo nguyên chất 100% của một hãng khác, nó sẽ nhổ ra ngay sau ngụm đầu tiên. Cô nghĩ rằng con mình là một đứa trẻ có giác quan nhạy bén.
Một đứa trẻ như thế chắc chắn sẽ rất thông minh.
Nhưng Keisuke thì cười cợt, cho rằng cô là một người mẹ đề cao con mình thái quá. Dù bị chồng hỏi vặn lại là “Nó là con của hai chúng ta mà thông minh được á?”, nhưng hai vợ chồng cô vốn dĩ đâu phải có một cuộc sống dưới đáy xã hội gì cho cam. Chỉ là, không ai trong hai người từng có tham vọng lớn, thay vào đó họ chọn sống một cuộc đời bình thường mà thôi. Giá mà bố mẹ cô hồi đó nhiệt huyết với việc học hành của con cái hơn, thì có lẽ cô cũng đã dự thi kỳ thi đầu vào trung học cơ sở, nếu ở gần nhà có trường tốt có lẽ cô đã cố gắng thi vào đó. Sự khác nhau không phải ở năng lực, mà là ở môi trường sống. May thay, cô đã nắm trong tay cơ hội trao cho Ayaka một môi trường sống thật tốt. Còn lại đều phụ thuộc vào nỗ lực của Ayaka mà thôi.
Từ khi vào tiểu học, Ayaka không hẳn nổi trội cho lắm, nhưng luôn xếp hạng trên một nửa lớp. Vào những tiết phụ huynh dự giờ, con bé không hay giơ tay phát biểu, nhưng nếu bị gọi cũng sẽ trả lời đúng. Tuy nhiên, cô không nghĩ đó là thực lực của con bé. Trường công lập, đặc biệt là trường tiểu học, là nơi chú trọng giảng dạy sao cho học lực của tất cả học sinh thật đều nhau, vì thế không có khả năng giúp những đứa trẻ học một biết mười phát triển. Chỉ cần họ để tâm và chỉ bảo mẹo học, một đứa trẻ nhạy bén như Ayaka sẽ tiến bộ trông thấy.
Hơn nữa, Ayaka cũng trở nên phấn chấn hẳn lên. Từ trước lúc nộp đơn thi con bé đã đi rao với lũ trẻ hàng xóm rằng nó sẽ thi vào học viện nữ sinh S.
‘Phải chia tay bạn bè con có thấy cô đơn không?’
‘Hoàn toàn không vấn đề. Con sẽ kết bạn mới ở trường S.’
Ai hỏi gì, Ayaka đều trả lời với nét mặt điềm nhiên. Không hẳn là cô đã ép buộc con bé.
Ấy vậy mà giờ đây Mayumi phải đối mặt với những chuỗi ngày bị trách móc.
“Mayumi này, cô có biết vụ này không?” Miwako nãy giờ chăm chú xem chương trình thời sự buổi trưa, lúc này đang vừa pha trà vừa quay qua Mayumi. Cô ngán ngẩm nghĩ thầm, đã cố không khơi chuyện này ra rồi, vậy mà vẫn không tránh khỏi.
Vụ án một người đàn ông hikikomori đâm chết bố mình. Mỗi lần xem tin này, trong đầu Mayumi lại vang vọng tiếng thét của Ayaka.
“Em không mấy khi xem tin tức.”
“Những tin này phát suốt từ hai hôm trước, chắc có cũng xem qua ít nhất một lần rồi chứ? Có án mạng ngay trong khu nhà, đáng sợ thật đấy.”
“Vâng.”
“Xảy ra chuyện như thế này chắc những người hàng xóm sẽ kinh ngạc lắm nhỉ? Họ sẽ nói mấy điều như là gia đình họ trông rất hạnh phúc. Không biết có thật vậy không.”
“Chắc là vậy đấy.”
“Cô xem, nếu họ thực sự hạnh phúc, thì liệu án mạng có đột ngột xảy ra không? Cô Mayumi đã bao giờ muốn giết chồng mình chưa?”
“Không đời nào!” Dù có nghĩ Keisuke là một người chồng không nhờ cậy được nhưng chưa một lần cô có ý nghĩ muốn giết chồng. Sau khi kết hôn, cô chưa bao giờ bị chồng đánh đập hay xúc phạm bằng những ngôn từ thô tục. Có lẽ Keisuke là người chồng không đến nỗi nào.
Nếu anh ấy ngoại tình thì sao nhỉ? Chắc chắn cô sẽ tức giận. Có lẽ cô sẽ giáng một cái tát vào mặt chồng. Có lẽ cô sẽ không muốn nói chuyện và nhìn mặt chồng. Thế nhưng, chắc chắn cô sẽ không muốn giết chồng. Cô không tài nào tưởng tượng ra được việc bản thân dùng nhiều năng lượng tới vậy vì Keisuke.
“Nhà tôi tuy cãi nhau như cơm bữa, nhưng đều làm lành ngay lập tức, nên không đời nào có chuyện giết chóc. À, vậy còn con gái cô thì sao?”
“Làm sao có thể được!” cô lớn tiếng tới mức bản thân cũng bất ngờ. Không rõ tại sao cô lại phủ nhận một cách tức giận như thế. Sự khác biệt giữa cảm xúc của cô dành cho Keisuke và Ayaka là gì nhỉ?
“Tất nhiên rồi, gia đình mà. Có nhiều chuyện bực mình đến mấy cũng chẳng đến mức giết nhau. Bình thường là vậy đấy. Một gia đình xảy ra chuyện, tức là kể cả hành động có mang tính bộc phát đi chăng nữa thì chắc chắn phải có thứ gì đó khiến cảm xúc tiêu cực bị dồn nén. Mấy thứ đó á, tôi nghĩ dù có giấu kỹ tới mức nào thì cũng sẽ bị lộ ra qua cử chỉ với lời nói thôi, không hiểu sao mấy người hàng xóm lại không nhận ra được.”
“Đúng là như vậy…”
“Chắc trước ti-vi họ tỏ ra mập mờ không biết vậy thôi, chứ trong lòng hẳn sẽ nghĩ ‘biết ngay mà’ không chừng.” Miwako uống xong trà, bắt đầu sửa lại lớp trang điểm.
Nếu như gia đình cô có án mạng, và cảnh sát cùng đài truyền hình tới siêu thị này, liệu bà chị này sẽ trả lời phỏng vấn như thế nào đây? Vừa nhìn Miwako đang trét lớp son đỏ choét lên môi, cô vừa thử tưởng tượng những lời phát ra từ cặp môi đó.
Số tiền gia đình cô ấy sau để xây nhà có vẻ lớn. Bữa trưa cô ấy thường tự mang cơm hộp, bên trong chỉ có chút thức ăn đông lạnh, coi bộ cô ấy phải tiết kiệm lắm. Cô ấy nói con gái mình học tại trường công lập, nên tôi cũng băn khoăn không hiểu vì sao gia cảnh có vẻ khó khăn tới vậy, nhưng hóa ra nhà cô ấy ở Hibarigaoka. Cố chấp xây nhà ở khu dân cư cao cấp rồi lúc nào cũng lo lắng về tiền bạc, có khi nào do vậy nên trong nhà mới xảy ra xích mích không nhỉ? Nhưng mà, chẳng phải nguyên nhân sâu xa là do một xã hội phân hóa giàu nghèo ư?
Có thể chị ta sẽ thổi phồng lên gấp mười lần những chủ đề cả hai chỉ nói thoáng qua. Nói vậy mới nhớ, giả thuyết Akiko mang bầu cũng từ người này mà ra. Cô cứ tưởng thật, rồi còn nghĩ tới việc đi thăm Akiko, nhưng vốn giả thuyết này chẳng có căn cứ nào cả. Giả sử Akiko đang điều trị vô sinh, thì hành động của Mayumi sẽ làm tổn thương cô ấy.
Chuyện nhà người ta không nên nói ra chỉ dựa trên phỏng đoán bừa bãi. Thế nên, mọi người đều tỏ ra không biết gì, làm như vậy họ cũng sẽ không bao giờ bị phê phán.
2 giờ chiều.
Thời gian trôi qua, nhưng con bé vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường, nó không ăn nổi hộp cơm trưa và đành đi về sớm. Khi nó quay lại lớp vào giờ nghỉ trưa để lấy cặp sách, cô bạn Naomi thuộc đội dự bị đã giúp nó dọn dẹp sách vở.
“Cậu đi một mình có ổn không đó?” Cô bạn quan tâm hỏi. Ngay sau đó, Shiho lớn tiếng nói:
“Thế nào chẳng có người tới đón cậu ấy? Người ta là tiểu thư của khu Hibarigaoka cơ mà. Mặc dù nhà cậu ấy bé nhất khu.”
Trong góc lớp có tiếng cười phá lên. Naomi luống cuống nhìn về phía Ayaka. Ayaka chẳng nói chẳng rằng lưòm Shiho.
“Ôi sợ quá, tiểu thư đang lườm kìa.”
Làm gì có chuyện tầm đó đã đủ để khiến Shiho nao núng. Lớp học càng ồn ã hơn.
Dừng lại đi, dừng lại đi, dừng lại đi… sàn nhà lại bắt đầu chao đi, khiến cảnh vật trong lớp như đang treo ngược. Nhấc chiếc ghế mà nãy giờ phải bám chặt hai tay để khỏi ngã, nó dùng hết sức bình sinh nhắm thẳng vào Shiho… nhưng con nhỏ dễ dàng né được. Tiếng cười càng lớn hơn. Những tiếng ghê quá, tởm quá bay qua bay lại. Con bé bỏ chạy ra khỏi lớp.
Nó lặng lẽ đi bộ lên dốc. Tại sao nó phải chịu sự chế giễu như thế này chứ? Sống ở Hibarigaoka là lỗi của mẹ nó cơ mà. Hơn nữa, tại sao chỉ vì nó sống ở Hibarigaoka mà mọi người lại nhìn nó qua lăng kính màu hồng? Khu đó chẳng có gì đặc biệt cả. Có thể là giá đất khu vực đó đắt thật đấy. Nhà ở đó cũng toàn là những biệt thự lớn. Nhưng bảo là những người sống ở đó là những người đặc biệt, thì cũng không phải.
Như bà già đeo túi kim sa chẳng hạn, đơn thuần là một bà hàng xóm điển hình mà thôi. Hai ngày sau lễ nhập học, khi con bé hổn hển leo dốc để trở về nhà, nó bắt gặp bà đeo túi kim sa đang dọn dẹp trước cửa nhà.
Nó vừa mới đứng lại chào, bà ta cũng nở một nụ cười chào lại. Cùng lúc đó, bà ta nói một câu khá thừa thãi.
‘Cháu không học ở học viện nữ sinh S mà Hinako đang theo học… Đồng phục này bà chưa thấy bao giờ, cháu đang học trường nào vậy?’
‘Trường trung học cơ sở A ạ.’
‘Nói tới trường A, có phải là ở mạn biển không? Cháu thông cảm nhé, bà không biết nhiều về khu dưới đó lắm. Mỗi ngày đều phải lên xuống con dốc này, chắc cháu vất vả lắm nhỉ. Nhưng thật ghen tị vì cháu còn trẻ. Có tuổi một cái là việc lên xuống dốc kinh khủng lắm, không biết lần cuối cùng bà cuống dưới đó là khi nào nhỉ?’
Sống ở trên dốc mà cảm thấy khổ sở, nỗi khổ này chỉ thuộc về kẻ phải đi xuống dốc mà thôi. Trường của Ayaka, chỗ làm thêm của mẹ, chỗ làm của bố, chỗ nào cũng nằm dưới con dốc. Bà già đeo chiếc xắc dị hợm chỉ việc sống trên dốc. Ngay cả chiếc xắc đó, trong con mắt của những người sống ở trên dốc có thể trông như một món đồ sành điệu. Vốn chỉ những người như thế mới được phép sống ở khu đó thôi.
Mình không muốn về, không muốn về, không muốn về nhà chút nào.
Bỗng từ vị trí gần với đường chính, con bé trông thấy một khuôn mặt quen thuộc đang tiến về phía mình.
Shinji!
Tại sao cậu ấy lại ở một nơi như thế này? Giờ cũng chưa phải là giờ tan trường, liệu có ổn không nhỡ ai đó bắt gặp cậu ấy đi lang thang ngoài đường? Nhưng trông có vẻ cậu ấy không màng đến việc bị người khác trong thấy cho lắm. Hay mình thử gọi nhỉ?
Trong khi con bé còn mải chần chừ, Shinji băng qua đường và càng tiến gần lại chỗ nó hơn. Mắt cậu có hơi cụp xuống, nhưng khi lướt qua Ayaka đôi bên vô tình chạm mắt. Con bé thốt lên một tiếng “A!”, nhưng Shinji mải miết bước tiếp như mới đi qua một người xa lạ.
Cậu ta thấy mình rồi mà còn lờ đi, rõ ràng không coi mình ra gì đây mà. Việc bắt chuyện với Shinji - người đang mặc bộ đồng phục trường K thuộc thế giới khác - làm con bé thấy ngại, nhưng con bé cảm thấy nếu Shinji đang trốn học, thì bây giờ hai đứa huề nhau, hay đúng hơn, nó cảm thấy mình đang chiếm thế thượng phong vì không làm gì có lỗi.
“Này, đợi đã!” Ayaka cất giọng lớn hơn nó nghĩ. Shinji dừng chân và quay lại nhìn.
“Gì?”
Nếu bị đáp trả một cách khó chịu, nó sẽ sẵn sàng đốp lại một câu phàn nàn ngay, nhưng vì cậu ấy đáp lại một cách nhẹ nhàng nên miệng con bé bỗng như bị khóa chặt. Đúng là con bé chẳng có việc gì cả. Nó có điều muốn hỏi, ví dụ như ‘Cậu có chuyện gì ở trường à?’ nhưng lại ngại ngần không biết một đứa như mình có quyền hỏi không. Cho dù thế, cậu ấy đã nhìn về phía này rồi, phải nói gì đó mới được.
“… Sao cậu không tham gia trận đấu tuần trước?” Không phải là câu hỏi phù hợp nhất trong trường hợp này, nhưng con bé muốn thử nói chuyện bình thường với Shinji. Không cần đề cập tới những chủ đề nặng nề cũng được. Chuyện câu lạc bộ là đủ.
“Liên quan gì đến cậu đâu.” Shinji trả lời với vẻ cáu kỉnh lộ liễu.
Nói chuyện kiểu gì vậy? Mình đã cố hỏi câu dễ thở rồi mà. Ayaka thầm nghĩ.
“Thế giờ cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“Chẳng làm gì cả.” Cậu ta trả lời, mặt vẫn cáu kỉnh.
“Đấy là cách câu trả lời người sống đối diện nhà cậu đó hả? Mình tốt bụng nên mới hỏi chuyện cậu mà. Tại vì mấy người nhà cậu nên chúng tôi mới bị làm phiền suốt đó. Vấn đề đó thì cậu cũng hiểu mà phải không? Vậy còn nói không liên quan, cậu định tỏ vẻ gì đây? Sao cậu không xin lỗi lấy một câu nhỉ?”
“Nhưng mình chẳng làm gì cả.”
“Việc nhà cậu thì cậu cũng phải chịu trách nhiệm chứ.”
“Cụ thể thì nhà mình đã gây ra phiền toái gì cho nhà đằng ấy?”
“Những kẻ đeo bám ngu ngốc đó!”
“Vậy thì cậu phàn nàn với những người làm chuyện đó là được rồi?”
“Gì vậy, cậu định đẩy trách nhiệm cho người khác hả? Cậu tính trốn? Cậu ấm nhà giàu chưa được dạy cho cách xin lỗi tử tế hả?”
“Cậu có tha cho tôi đi không? Bây giờ tôi cũng không rảnh để cùng cậu đôi co ba cái chuyện vớ vẩn này. Với cả, tôi nói một câu có được không?”
“… Gi?”
“Nhà cậu xây sau nhà tôi, nếu thấy phiền, thì chuyển đi?”
“Cái…” lần này, con bé thực sự á khẩu trước một Shinji đã quay lưng bỏ đi. Thứ đang dâng lên trong lòng, không rõ là tức giận hay xấu hổ nữa.
Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao nó luôn bị chế giễu? Người chịu phiền toái… nạn nhân là nó cơ mà. Như sự phản kháng yếu ớt cuối cùng, nó buông lời thì thầm về phía Shinji đang đi xuống dốc:
Rơi xuống đi, rơi xuống đi, rơi xuống đi! Vấp ngã rồi rơi xuống đi! Đừng bao giờ leo lên!
5 giờ 5 phút chiều.
Hằng tuần, vào mỗi ngày thứ Tư tri ân khách hàng, sẽ có ba đợt giảm giá trong vòng một tiếng đồng hồ, đặc biệt khung giờ từ 4 tới 5 giờ luôn là khoảng thời gian giảm giá đỉnh điểm. Không có thời gian để suy nghĩ về chuyện khác. Như một cái máy, Mayumi mải miết di chuyển tay mình trong khi không quên lặp đi lặp lại câu chào khách. Xong việc đó, Mayumi có thể kết thúc ca làm của mình.
Miwako và một vài người khác thường tranh thủ lúc giảm giá để giữ lại vài món cho mình và cất chúng trong văn phòng, nhưng Mayumi thì không thể làm mấy việc khôn lỏi như vậy. Đã làm thêm được hơn hai năm, nhưng chưa bao giờ cô mua những mặt hàng giảm giá đặc biệt như trứng hay đường với giá giảm. Cô thường cởi bỏ tạp dề, quay trở ra cửa chính, rồi mua hàng như một khách hàng bình thường.
Dừng chân trước cánh cửa tự động, cô kiểm tra trong túi và phát hiện điện thoại đang nhấp nháy. Cô vốn mang điện thoại cho có, chứ thực chất một tuần cô chỉ dùng điện thoại với số lần đếm được trên đầu ngón tay.
Màn hình hiển thị số điện thoại của cô chủ nhiệm lớp Ayaka, kèm theo lời nhắn vào hộp thư thoại:
Bữa nay trò Ayaka vì sức khỏe không tốt nên đã xin về sớm từ chiều, em ấy không sao chứ ạ?*
Con bé đã từng viện cớ ốm để nghỉ ở nhà, nhưng xin về sớm thì đây là lần đầu tiên. Sáng nay lúc ra khỏi nhà nom con bé vẫn bình thường… chắc nó bị cảm nhiệt rồi. Quá 5 giờ rồi mà trời vẫn còn nóng thế này cơ mà.
Để cơ thể thấm mệt của mình đứng dưới trời nắng, lập tức cảm giác mệt mỏi xâm chiếm khắp người cô. Bây giờ còn phải mua đồ, mà với cái đầu nặng trĩu cô cũng không thể nhớ ra nổi mình phải mua gì nữa. Hình như Ayaka có nhờ cô mua gì đó.
Như thế này thì sao đi thăm Akiko nổi. Phải chăng cô ấy cũng bị cảm nhiệt?
Nói chung là cứ mua thứ gì ăn vào giúp chống khỏe rồi đi về vậy. Có thể Ayaka sẽ không muốn ăn, nhưng tối nay có chương trình Shunsuke tham gia, chắc chắn con bé sẽ xuống nhà và ngồi vào bàn ăn. Bước vào siêu thị có máy lạnh thổi mát, cô mua mấy món đồ trong tầm mắt, rồi lên xe ra về.
Hôm nay mình đã cố gắng rất nhiều rồi.
Vừa lắng nghe ca khúc của Shunsuke phát ra từ radio xe, vừa đi lên dốc hướng về phía Hibarigaoka, đối với Mayumi là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
chú thíchHibari: chim sơn ca. ↩(*)
Tại Nhật Bản, trung học cơ sở bắt đầu từ lớp bảy. ↩(*)
Furikake: gia vị rắc cơm tại Nhật Bản, có rất nhiều vị như cá, thịt, rau, trứng… ↩(*)
Vải acrylic: vải nhân tạo tổng hợp thay thế cho vải dệt từ nguyên liệu tự nhiên. ↩(*)