← Quay lại trang sách

Chương 7 NHÀ ENDO

[Từ 3 giờ chiều đến 8 giờ 30 phút tối thứ Sáu, ngày mùng 5 tháng 7]

3 giờ chiều.

Góc ẩm thực của trung tâm mua sắm bắt đầu phát thứ âm nhạc khá là vui tươi. Endo Mayumi choàng tỉnh và nhìn xuống đồng hồ sau một hồi ngồi ngủ thiếp đi trên ghế gần lối vào. Nhạc hiệu thông báo giờ quà chiều chăng? Khu này giờ trở nên náo nhiệt hơn nhiều so với lúc cô tới. Nhấp một ngụm cà phê trong cốc giấy, cô nhìn xung quanh một lượt.

Những nữ sinh trong bộ đồng phục lạ lẫm đang vừa nhấm nháp khoai tây chiên và nước hoa quả vừa vui vẻ trò chuyện với nhau. Chắc chúng cũng là học sinh trung học cơ sở như Ayaka. Giờ này vẫn còn khá sớm để tan trường, nhưng trông chúng không có vẻ là đang trốn học. Vì còn nghe thấy những câu thoại như đáp án của câu hai là A, nên cô đoán là kỳ thi cuối kỳ ở trường của những cô bé đó đã bắt đầu rồi. Nhưng dù vậy, trông chúng cũng không có vẻ bế tắc hay chán nản, mà trái lại khá hào hứng.

Một nhóm học sinh nam bước vào. Cô suýt đứng bật dậy, nhưng kịp vội vã ngồi xuống và uống cà phê như chẳng có chuyện gì.

Trong đám đó không thể nào có Shinji được. Dù đồng phục mùa hè là áo sơ mi với quần âu, nhưng rõ ràng nhìn là biết hoàn toàn khác với đồng phục của trường Shinji mà. Hơn nữa, không đời nào Shinji mặc quần một cách trễ nải và lôi thôi như thế.

Sáng hôm nay, khi nghe tin Shinji mất tích từ bà Kojima Satoko, Mayumi trở nên sốt ruột đứng ngồi không yên. Khi ấy Shinji để cả ví lẫn điện thoại lại nhà, người đưa cậu bé tờ mười ngàn yên là Mayumi. Giả sử Shinji tự sát ở một thành phố nào đó thật xa, hoặc gây thêm thương tích cho người khác, thì có lẽ Mayumi sẽ bị kết tội liên đới vì đã cung cấp tiền cho Shinji bỏ trốn.

Đến bật ti-vi cô cũng thấy sợ, nhưng chính vì thế ở một mình trong căn phòng yên tĩnh, cô lại càng tưởng tượng thêm về những hành động xấu xa nhất mà Shinji có thể làm. Ở lì trong nhà làm cô sắp mất trí.

Chắc gì thằng bé đã đi xa. Mình thử tìm Shinji xem sao.

Đầu tiên, cô lái xe đi quanh khu vực gần Hibarigaoka và trường của Shinji, tiếp theo đó, cô lái xuống dốc, rồi chậm rãi lái vòng quanh thành phố. Hễ thấy bóng dáng của một thiếu niên nào đó cô đều tưởng là Shinji. Và mỗi lần như vậy, cô sẽ giảm tốc và mở cửa sổ để nhìn mặt, nhưng đều không phải. Có một số cậu bé nhìn lại với nét mặt khó chịu, một số khác còn lườm cô.

Tại bến tàu và trạm xe buýt, cô dừng xe và bước vào tận trong phòng chờ để tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Shinji đâu. Vậy là thằng bé đã đi tới một nơi nào đó thật xa rồi ư? Cô nhìn bảng giá vé. Mười ngàn yên là đủ để đi rất xa.

Hồi tìm nơi xây nhà cô cũng chưa từng đi tới mọi ngóc ngách trong thành phố như thế này. Cô chỉ vẽ nên một cuộc sống lý tưởng bằng những hình ảnh chắp ghép từ những mẩu tờ rơi. Điều cô nhận ra sau khi thực sự đi một vòng nơi đây, đó là đâu đâu cũng giống nhau cả. Nói môi trường sống nên thế này thế nọ, nhưng cuối cùng thực tế vẫn là một đống người cố chen chúc sinh sống ở một nơi chật hẹp mà có thể đi hết một vòng trong vài tiếng mà thôi.

Rốt cuộc mình đang làm gì vậy? Có làm thế này cũng đâu tìm ra được Shinji. Kể cả có tìm thấy thì mình định làm gì với thằng bé chứ? Chẳng nhẽ lại bảo Cháu hãy về nhà cùng cô đi. Hay là, Cháu trả lại cô mười ngàn yên đi… Dừng lại thôi.

Mệt rã rời, cô nhận ra mình còn chưa ăn cơm trưa nên ghé vào trung tâm mua sắm cạnh đường quốc lộ. Cô ăn cơm cuộn trứng mua ở góc ẩm thực và trong khi uống cà phê, tâm trạng cô phần nào ổn định trở lại, rồi cô thiếp đi mất.

Tuy nhiên, dù đã nghĩ sẽ thôi tìm kiếm, nhưng hễ nhìn thấy một thiếu niên, cô lại không kìm được mà nhìn chằm chằm vì nghĩ đó có thể là Shinji. Làm thế này có khác nào một kẻ đáng nghi cơ chứ? Kể từ khung giờ này trở đi chắc chắn sẽ càng có nhiều người trẻ tới đây. Cô nên ra về trước đó.

Mayumi uống một hơi cạn cốc cà phê đã hơi nguội. Khi lấy khăn mùi soa từ trong cặp, cô thấy điện thoại mình đang nhấp nháy. Là từ cô chủ nhiệm của Ayaka. Lời nhắn trong hộp thoại tự động là Hôm nay trò ấy lại xin về sớm. Đã ba ngày liên tiếp rồi. Chiều tối hôm qua Ayaka khá là ồn ào khi xem ti-vi, nên cô tưởng con bé chỉ bị thời tiết nắng nóng ban ngày làm cho bị mệt, nhưng xem chúng nó thấy khó chịu trong người chăng?

Tranh thủ đang ở trung tâm mua sắm mà bình thường hiếm khi nào tới, hôm nay mình sẽ mua những nguyên liệu khác với mọi ngày rồi làm món gì đó giúp Ayaka thấy khỏe hơn.

3 giờ 30 phút chiều.

Vừa dán miếng giấy dán tường màu trắng trơn khắp căn phòng rộng 11 mét, Endo Keisuke vừa thầm nghĩ không biết tường phòng của Ayaka có họa tiết gì. Con trai của khách hàng hình như cũng là học sinh lớp chín, như Ayaka. Để con có thể tập trung vào việc ôn thi, vào trước kỳ nghỉ hè, khách hàng này đã nhờ thay lớp giấy dán tường đã hoen ố thành một màu trắng trơn mới tinh.

Lớp giấy dán tường cũ trước khi bị thay có họa tiết những đám mây trắng nổi trên nền trời xanh và trên đó có rất nhiều vết dán poster và thời gian biểu. Trên một mặt tường khác, có một vết dường như là vết cọ xát cao ngang đầu Keisuke. ‘Vết đó là do hồi tiểu học cháu nó tập trồng cây chuối mà ra,’ vợ của khách hàng vừa cười khanh khách vừa kể với Keisuke.

Nếu tường phòng của Ayaka mà có vết tương tự, liệu Mayumi có thể vừa cười vừa nói như cô vợ này không?

Anh thử hình dung nhưng không thể. Anh hoàn toàn không rõ Ayaka làm gì trong phòng. Anh cũng không biết cả cách bài trí nội thất trong phòng Ayaka, hay trên tường có dán poster và thời khóa biểu không. Anh không thể nhớ ra được tường phòng con mình có họa tiết hay màu gì. Từ khi chuyển về nhà mới anh chưa từng bước chân vào phòng Ayaka.

Vài năm trở lại đây, anh cũng chẳng trò chuyện được tử tế với con.

‘Ông bô im miệng đi!’, ‘Đi ra chỗ khác!’, ‘Nói chuyện với bố chả được tích sự gì.’

Dù có mở miệng để bắt chuyện, đáp lại chỉ toàn là những lời hoa ý ngọc này. Thế nhưng, mỗi lần như vậy Keisuke đều không nghĩ mình phải mắng con. Mấy lời của con bé không đẹp đẽ gì cho cam, nhưng cũng không tới mức khiến anh bực mình.

Từ nhỏ Keisuke đã không thích phải lên tiếng phê phán lời nói và hành động của người khác. Có thể là do anh lớn lên cùng với hai bà chị lắm điều. Dù có lấy hết dũng khí ra để nhắc nhở, nhưng nếu nhận lại được chỉ là những lời càm ràm gấp đôi, thì thà im lặng ngay từ đầu còn hơn. Đối với người không chịu lắng nghe người khác thì có nói mấy cũng vô ích.

Đối với Mayumi và Ayaka, anh áp dụng cách đối xử tương tự. Vì Mayumi cũng là người ghét đôi co, nên chưa một lần hai người hục hặc. Ấy vậy mà, một khi động tới chuyện nhà của Mayumi lại trở nên hung hăng. Keisuke vốn cũng ôm mộng xây nhà vào một lúc nào đó, nhưng sự mê đắm đối với chuyện này của Mayumi còn mạnh mẽ hơn.

Với cô ấy, ngôi nhà là tất cả. Bình thường đang yên đang lành, nhưng chỉ cần nhắc tới nhà cửa thôi, là một bầu không khí căng thẳng sẽ lan tỏa. Để được giải thoát khỏi bầu không khí đó càng sớm càng tốt, Keisuke đã đi tìm những khu đất mà Mayumi sẽ ưng ý để xây nhà mới.

Tuy nhiên, về khu đất ở Hibarigaoka, anh chỉ nhất thời thử nói cho có chuyện. Dù có mua được khu đất, những ngôi nhà được xây trên đó so với những nhà khác sẽ nhỏ hơn, chưa kể phí quản lý sẽ đắt tới mức thành gánh nặng chi tiêu cho cả nhà.

Vậy nhưng, Mayumi đã mừng rỡ như muốn nhảy múa tới nơi.

‘Kết hôn với anh quả là điều tuyệt vời.’

Chắc cả đời anh chỉ có duy nhất một lần được nghe vợ nói câu đó rồi ôm chầm lấy. Trước khi mua mảnh đất Hibarigaoka, anh từng ướm hỏi ‘Có khu đất phân lô ở gần bờ biển cũng được đánh giá tốt lắm, em có muốn đi xem không?’, nhưng Mayumi đã bỏ ngoài tai.

Dù vậy, khi bản thân tham gia vào quá trình xây dựng và dần thấy căn nhà hoàn thiện, anh đã cảm thấy hài lòng vì cuối cùng giấc mơ của hai vợ chồng cũng thành sự thật. Sau đó thì chỉ việc sống một cách yên bình mà thôi.

Vào buổi tối mà ngôi nhà dù có bé nhỏ nhưng hội tụ đủ những yếu tố mà Mayumi mong muốn được hoàn thành, Mayumi đã lôi chuyện thi cử của Ayaka ra bàn luận.

Ayaka không phải là đứa trẻ xuất sắc như Mayumi nghĩ. Giống như Keisuke, con bé trầm tính và có phần nhút nhát.

Tuy nhiên, sợ rằng nếu nói thành lời, Ayaka sẽ trở thành một đứa như thế thật, nên anh đã giữ im lặng. Sống tại một khu dân cư cao cấp, chỉ cần bản thân tiếp tục lừa dối chính mình mà tâm niệm rằng mình là một người đặc biệt, thì tới một lúc nào đó không phải con mình sẽ thực sự trở thành một đứa giỏi giang sao? Cũng không hẳn là anh không có thứ kỳ vọng đó.

Thế nhưng, đời không ngọt ngào như mơ. Sau khi thi trượt, Ayaka trở nên hỗn láo. Con bé nổi cơn thịnh nộ vì những điều vặt vãnh và thốt ra những câu nói hỗn hào. Nhưng Keisuke hiểu được cảm xúc của Ayaka.

Ayaka làm vậy để bảo vệ bản thân mà thôi. Rồi sẽ có ngày con bé nhận ra được điều ấy. Chính bởi thế nên dù có bị nói hỗn ra sao anh vẫn luôn cười xòa cho qua, ấy vậy mà thái độ của con bé đêm qua là gì vậy?

Vừa xem tin thời sự về vụ án xảy ra ở nhà đối diện con bé vừa ôm bụng cười khanh khách, ngay cả giữa lúc ăn cơm nó cũng hí hoáy bấm điện thoại rồi ồn ào nói “Tuyệt tác!”.

‘Ayaka, con ăn cơm xong rồi hãy dùng điện thoại được không?’

Mayumi có nhắc nhở con bé cũng lờ tịt đi. Bị Mayumi thì thầm nhắc ‘Anh cũng nói gì đi chứ’, cực chẳng đã Keisuke đành khiển trách Ayaka.

‘Con mà không ăn nhanh lên thì bao giờ mẹ mới dọn được?’

Ayaka phì ra tiếng rồi vừa cười vừa nói với Keisuke: ‘Mẹ giận thì sẽ đánh chết con hả? Nếu làm vậy thì xong đời luôn đó, bà cô nhà đối diện mới minh chứng điều đó còn gì? Mẹ đâu có ngu ngốc tới thế.’

Cả Keisuke lẫn Mayumi đều không nói gì nữa.

Vốn nhà có máy rửa bát mà Mayumi lại bỏ thời gian ra tự rửa hết chỗ nồi niêu và bát đĩa, về phần Keisuke, sau khi ngâm mình trong bồn tắm lâu hơn bình thường, anh lập tức chìm vào giấc ngủ.

Ayaka đang tỏ ra thích thú trước vụ việc đầy bất hạnh xảy ra ở nhà đối diện. Con bé vốn đâu phải một đứa như vậy.

Quả nhiên, đáng lẽ không nên xây nhà ở một nơi như thế.

4 giờ chiều.

Chưa bao giờ những bước chân lên dốc lại nhẹ nhõm tới mức này. Endo Ayaka vừa nhớ lại những chi tiết trong cuộc gặp với Hinako ở phòng hát karaoke ban nãy vừa ngân nga một giai điệu trong khi leo lên dốc. Không gì sánh được với niềm vui này. Đúng là, cuộc đời luôn luôn công bằng. Dù có đi học ở trường cho tiểu thư, dù có sống ở một ngôi nhà rộng lớn, thì từ nay về sau đứa con của kẻ giết người chắc chắn sẽ không bao giờ được hạnh phúc. Suốt đời này Hinako sẽ phải sống trong sự gièm pha của người đời.

Và cả con đường dốc đã luôn bẻ cong thế giới của Ayaka, từ nay sẽ chỉ là một con đường bình thường, không hơn không kém.

Hôm qua, xe của giới truyền thông và cảnh sát ùn ùn kéo tới, tới mức người ta còn phải treo biển hạn chế qua lại khu này, vậy mà hôm nay đã lại yên ắng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chuyện này tưởng phải gây ồn ào thêm mấy hôm nữa chứ. Con bé còn định trả lời phỏng vấn của tuần báo và truyền hình, thế mà… thật đáng thất vọng.

Khi về tới gần nhà, Ayaka lúc nào cũng ngoảnh nhìn sang bên trái. Hy vọng nhỡ đâu có thể sẽ gặp Shinji. Giờ đây nó không còn hy vọng nữa, nhưng hôm nay nó quay qua nhìn chòng chọc nhà Takahashi vì trông thấy một cảnh tượng khác.

Thật kinh ngạc.

Gara đã đóng cửa chớp, trên bức tường cao được xếp từ những miếng đá màu nâu đen kéo dài từ gara tới hiên nhà, hằng hà sa số những tờ giấy được dán chi chít như hòng lấp kín cả cửa gara và bức tường.

Chết đi!

Đồ sát nhân!

Thứ ô nhục!

Cút đi!

Cả nhà tự sát đi!

Là những tờ giấy ghi những lời phỉ báng. Những dòng chữ giận dữ viết bằng bút dạ trên giấy trắng, những chữ khác dường như được viết bởi bút lông, những dòng chữ được đánh máy rồi đem đi copy với số lượng lớn, tùy thuộc vào cách viết mà khổ giấy cũng khác nhau.

Sáng nay khi Ayaka ra khỏi nhà đâu có những chữ này. Thật không ngờ chỉ trong vòng nửa ngày mà chuyện như thế này đã xảy ra. Ai đã làm điều này? Nhìn lên, con bé để ý thấy kính cửa sổ của căn phòng nằm trên tầng hai đã bị vỡ. Tấm kính này sáng nay cũng chưa hề vỡ.

Dù chẳng thích thú gì, nhưng ngó lên nhìn căn phòng trên tầng hai nhà đối diện mỗi khi ra khỏi nhà đã trở thành thói quen của Ayaka, nên chắc chắn nó không nhầm được.

Giấy ghi những lời phỉ báng, cửa kính vỡ… con bé từng nhìn thấy những hình ảnh này trong phim truyền hình. Vì là nhà xảy ra án mạng nên việc này âu cũng là tất nhiên. Nhưng, nó đã nghĩ mấy việc phá phách này thường được làm vào buổi đêm, hoặc giữa đêm. Ai dè giữa ban ngày vẫn có người làm lớn tới vậy. Không hiểu đầu óc người đó ra sao nữa.

Ayaka thử đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bất cứ bóng người nào. Cũng không nghe thấy tiếng nói nào. Có khi nào giữa ban ngày ban mặt mấy kẻ hóng hớt đã từ dưới dốc leo lên tận đây để xỉa xói ngôi nhà xảy ra vụ án không? Nhưng nếu vậy, chắc hẳn sẽ bị người dân ở khu Hibarigaoka nhìn thấy. Hay là, những người sống ở khu này đã câu kết với nhau để dán mấy tờ giấy này chăng?… Vì sao chứ?

Vì đã gây bất an cho cuộc sống yên ổn của họ.

Vì đã gây ra ký ức kinh hoàng cho họ.

Vì đã vấy bẩn thanh danh của khu dân cư cao cấp Hibarigaoka.

Không chừng, những kẻ dán mấy thứ này có thể không hề nghĩ đây là những lời phỉ báng. Có lẽ họ nghĩ rằng đây đơn thuần chỉ là những lời phản đối mà thôi. Phải chăng chính vì đinh ninh hành động của mình là đúng, nên họ mới làm giữa ban ngày ban mặt?

Cút đi!

Nhìn dòng chữ được viết bằng bút dạ đỏ, Ayaka nhớ lại những lời của Shinji.

‘Nhà cậu xây sau mà. Nếu thấy phiền, sao không chuyển đi?’

Rõ là vì Shinji mà con bé mới bị trêu chọc, vậy mà cậu ta chẳng hề tỏ ra hối lỗi. Người nói với bạn của Shiho rằng mốc để tìm nhà là ngôi nhà bé nhất Hibarigaoka, chắc hẳn là Shinji chứ không ai khác. Chuyện đó tới tai Shiho và khiến cho Ayaka bị đem ra làm trò cười.

Ấy vậy mà cậu ta dám nói câu đó với khuôn mặt như đang khinh thường nó.

Bảo sao không xảy ra vụ giết người.

Chuyện nhà nó đúng là sự thật, nên có thể Shinji không cần phải xin lỗi. Tuy nhiên, đứa con của gia đình gây ra án mạng trước tiên phải xin lỗi hàng xóm láng giềng chứ?

Nửa đêm xe cứu thương tới, rồi xe tuần tra tới, sáng ra thì là xe của báo đài, rồi vụ án lên mặt báo, lên ti-vi, mọi người dân ở đây đều đang chịu phiền phức còn gì?

Nếu cậu ta không quỳ rạp xuống trước những người dân trong khu này và vừa khóc vừa nói ‘Cháu thật lòng xin lỗi mọi người vì đã gây ra rắc rối,’ thì còn lâu con bé mới thấy hả giận. Những tờ giấy này chính là tiếng nói của người dân ở Hibarigaoka. Nếu là người dân ở đây thì ai ai cũng có quyền nói ra những lời phàn nàn này.

Trong khi đọc từng tờ một, cảm xúc phấn khích trong Ayaka lúc một gia tăng, con bé gật gù tán đồng “Đúng lắm, đúng lắm, ghi thế này đúng lắm.” Ước gì cả gia đình Takahashi đều cuốn gói khỏi đây thì tốt biết bao. À không, ước gì ngay từ đầu họ đã không sống ở đây.

Nếu như vậy, thì dù có ở Hibarigaoka, con bé sẽ có thể sống yên ổn hơn một chút.

Nhìn xuống chân mình, Ayaka trông thấy một hòn đá nhỏ hơn nắm tay. Nhặt hòn đá đó lên, con bé ngước lên nhìn căn phòng trên tầng hai.

Phòng của Shinji. Không biết kẻ nào đã ném vỡ tấm kính cửa sổ của căn phòng hằng đêm luôn sáng đèn tới khuya. Có rất nhiều phòng, sao không ném chỗ khác. Người có quyền ném đá vào phòng Shinji… chỉ có nó mà thôi.

Cửa sổ đã vỡ cũng không sao. Mình vẫn sẽ ném đá vào phòng Shinji cho biết mặt. Mình sẽ ném đá vào Shinji. Ayaka vung tay lên.

Tiếng còi xe vang lên.

Con bé giật thót tim, nhưng quay lại nhìn, thì hóa ra là xe của mẹ nó.

Trợn mắt nhìn con mình sau lớp cửa kính xe, Mayumi há hốc mồm thẫn thờ nhìn Ayaka như thể một sinh vật lạ mà cô chưa từng nhìn thấy.

5 giờ chiều.

Túi ni lông đi chợ vẫn để nguyên trên mặt bàn. Vì bên trong có thức ăn đông lạnh nên đáng nhẽ Mayumi phải mau chóng bỏ chúng vào tủ đá, nhưng cô không tài nào đứng lên nổi khỏi ghế. Má cô nóng rực. Cô đã bật điều hòa, nhưng căn phòng bị tích nhiệt do cửa sổ đóng kín mít kể từ đêm xảy ra án mạng, nên mãi chưa mát lên được.

Nách cô ướt sũng mồ hôi. Nhưng không phải do thời tiết nắng nóng.

Rõ ràng cô đã quen nhìn tới phát ngán hình ảnh Ayaka ném đồ đạc rồi. Vậy nhưng, vào trong nhà rồi tim cô vẫn tiếp tục đập thình thịch. Có gì khác ở đây nhỉ? Có phải cô sốc vì trông thấy điều này ở bên ngoài nhà không?

Không, là khuôn mặt của con bé, là vẻ mặt của nó.

Ayaka khi nổi cơn thịnh nộ ở trong nhà thường phá phách để giải tỏa những bất mãn tích tụ trong lòng. Vì vẻ mặt con bé luôn thể hiện sự đau khổ tột cùng, hay nhìn như sắp bật khóc, nên vài phần trong cô có thể cam chịu. Tuy nhiên, vừa rồi khi Ayaka vung tay chuẩn bị ném đá, cô không hề thấy chút biểu cảm nào như thế từ con bé.

Tiếng còi xe dứt, mắt cô chạm mắt Ayaka, nhưng con bé lập tức nhìn sang hướng khác. Ayaka hạ cánh tay đang vung lên của mình xuống và ném hòn đá xuống mặt đường, rồi bỏ chạy vào nhà. Khẽ áp tay lên ngực thở phào vì kịp ngăn Ayaka lại trong gang tấc, nhưng sự nhẹ nhõm cũng không kéo dài lâu khi cô bước xuống xe và nhìn thấy kính cửa sổ của căn phòng trên tầng hai của nhà Takahashi đã vỡ toang hoác.

Là căn phòng luôn sáng đèn mỗi khi cô thức dậy lúc nửa đêm. Cô đã luôn nhìn căn phòng đó một cách ngưỡng mộ vì đoán Hinako hoặc là Shinji vẫn đang học bài tới khuya muộn, nhưng có thể Ayaka đã nhìn nó với một cảm xúc khác.

Tuy thế, đâu có nghĩa con bé được làm chuyện tồi tệ như thế này.

Nhưng, thứ khiến cô để ý hơn cả tấm kính vỡ là những tờ giấy với nội dung chửi bới được dán trải dài từ cửa chớp gara tới tường. Lúc cô ra khỏi nhà chúng chưa hề xuất hiện. Khi biết tin ở nhà đối diện xảy ra án mạng, thứ sượt qua tâm trí cô chính là cảnh tượng này.

Cô đã từng nhìn thấy cảnh này trên phim, cũng từng xem bản tin thời sự nhà của tội phạm giết người hiện đang ngồi tù đã bị phóng hỏa thiêu trụi. Trải dài trên bức tường được chiếu trên màn hình ti-vi là những lời phỉ báng được viết bằng sơn xịt.

Ngoài ra, cô cũng từng trông thấy điều này ngoài đời. Dù không phải là một vụ giết người, nhưng trên cánh cửa của một trong những căn phòng tại khu tập thể nơi cô sống hồi nhỏ có dán một mảnh giấy đề TÊN BIẾN THÁI. Là phòng của gã nhân viên công sở chuyên đi trộm đồ lót phụ nữ. Sống trong căn phòng đó còn có một đứa con gái hơn Mayumi một tuổi, mỗi buổi sáng hai người từng đi học cùng nhau, nhưng từ sau hôm đó Mayumi đã đi học một mình. Là Mayumi lảng tránh cô bé đó, hay là cô bé đó ngừng rủ Mayumi, cô cũng không nhớ rõ nữa, nhưng cô vẫn nhớ như in mình từng nghĩ thật may mắn rằng cô bé đó không phải bạn cùng lớp.

Tội trộm đồ lót mà đã phải hứng chịu chừng đó rồi, tội giết người chắc hẳn sẽ phải đón nhận những thứ tồi tệ hơn. Vừa nhìn hình ảnh ngôi nhà của gia đình Takahashi trên ti-vi cô vừa cảm thấy chộn rộn bất an. Chiếu cả nhà như vậy có khác nào vẽ đường cho những người vốn không liên quan, rằng “nếu các vị muốn tới gây rối, thì nhà đó ở đây này”.

Trong đoạn video được phát trên ti-vi, ở một góc nằm cách xa một chút là hình ảnh của nhà Mayumi dù đã được làm mờ bớt. Nếu mấy người đó gây rối nhầm sang nhà cô thì biết phải làm sao? Cô nghĩ xa tới cả chuyện đó.

Tuy nhiên, sau hai đêm kể từ khi vụ án xảy ra, cô không hề nhìn thấy bất cứ dấu vết gây rối nào xảy đến với nhà Takahashi.

Có lẽ, chắc hẳn họ đều chùn tay trước việc ra tay với một ngôi nhà vững chãi và hiện đại. Không, không phải vậy, hình ảnh một khu dân cư cao cấp khiến cho những kẻ có hành vi hạ đẳng không dám tới gần. Kể cả nếu những thành phần hóng hớt từ bên ngoài có định tới để phá phách, thì bầu không khí ở Hibarigaoka sẽ thay người dân nơi đây ngăn cản chúng giở trò.

Cô đã nghĩ như vậy, nhưng cái gì thế này?

Họ đã làm vậy giữa ban ngày ban mặt.

Để tới hôm nay mới làm, có lẽ là do không còn nhìn thấy bóng cảnh sát và người trong giới truyền thông nữa. Ayaka đã ném đá sau khi nhìn thấy chỗ giấy đó ư? Cơ thể con bé đã trót ghi nhớ cảm giác khoan khoái có được khi nghe âm thanh của kính vỡ nên nó mới quyết định sẽ ném lần hai chăng?

Tội nghiệp ngôi nhà.

Đang chăm chú nhìn cửa kính bị vỡ, chợt cảm thấy có ai đó đang nhìn mình từ phía sau lưng, cô quay lại.

Là bà Kojima Satoko. Bà đang nhìn cô từ trong góc khuất sau cửa. Bà diện một chiếc váy liền sặc sỡ, xem ra vừa đi đâu đó về, nhưng vẫn đeo chiếc túi xắc cô thường thấy. Ánh mắt hai người chạm nhau. Cô cứng người lại vì tưởng bà ấy sẽ qua chỗ mình, nhưng bà Satoko chỉ nhìn đi chỗ khác rồi quay vào trong nhà.

Bà ấy sao thế nhỉ? Trước đó cô căng thẳng vì nghĩ bà sẽ bắt chuyện với mình bằng những câu như ‘Thật kinh khủng nhỉ,’ hoặc là ’Không biết kẻ nào làm nữa?’ nhưng bị bà ấy lờ đi ngược lại khiến cô băn khoăn.

Có lẽ bà ấy biết người ném cửa kính là Ayaka. Miếng kính bị vỡ toang hoác thế kia cơ mà. Chắc hẳn tiếng vỡ to lắm. Bà Satoko thì chắc chắn đã bước ra ngoài xem tình hình.

Dù có là căn nhà hiện trường vụ giết người, nhưng việc ném đá vào đó nghĩ thế nào cũng là một hành vi trái với luân thường đạo lý. Chắc chắn bà Satoko đang tỏ ra khinh bỉ. Nếu là con cái nhà khác ném đá, chính cô cũng sẽ khinh thường đứa con, à không, khinh thường bố mẹ của đứa trẻ đó.

Có thể còn vài người khác nữa đã nhìn thấy Ayaka. Từ trong một góc khuất nào đó, có thể họ đang nhìn Mayumi với đôi mắt khinh miệt.

Mayumi vội vã bỏ vào nhà như chạy trốn.

Cuối cùng căn phòng cũng chịu mát lên, nhưng má của cô vẫn nóng ran như thế.

5 giờ 30 phút chiều.

Mới nhấp ngụm đầu tiên, Keisuke đã biết ngay là cà phê hảo hạng. Sau khi hoàn thành công việc thay giấy dán tường, vị khách hàng đã chuẩn bị bữa nhẹ cho anh ở phòng khách. Là cà phê nóng và bánh sô cô la. Trong lúc thưởng thức, anh tranh thủ hướng dẫn cho khách hàng cách bảo dưỡng giấy dán tường, đúng lúc ấy hai đứa con của chủ nhà đồng loạt trở về. Hai chị em tầm trung học cơ sở và trung học phổ thông vẫn mặc nguyên đồng phục bước vào phòng khách. Keisuke nhớ là trước đây đã từng nhìn thấy bộ đồng phục của cô chị. Người chủ nhà nói với các con:

“Hai đứa phải rửa tay tử tế vào. Còn nữa, chú đây đã thay giấy dán tường trong phòng Hiroki, nên các con cảm ơn chú đi.”

Hai đứa trẻ tới dàn hàng ngang bên cạnh Keisuke và đồng loạt cúi đầu:

“Cảm ơn chú ạ.”

“Ồ, không có gì…”

Trước thái độ lễ phép và ngoan ngoãn, Keisuke đứng dậy nửa chừng rồi bối rối gãi đầu. Hai đứa trẻ sau đó đi thẳng vào bếp.

“Phòng của Hiroki không còn là bầu trời xanh nữa nhỉ,” cô chị nói. Vì lớp giấy dán tường có họa tiết bầu trời trước đây được dán trọn bốn mặt tường và cả trần nhà, bước vào phòng một lúc sẽ cảm thấy như đang trôi giữa nền trời.

Nếu phòng của Ayaka cũng có thiết kế tương tự, liệu tâm trạng con bé có được xoa dịu hơn không? Anh đã suy nghĩ vậy trong khi bóc giấy dán tường.

“Năm sau em thành học sinh trung học phổ thông rồi, dẫn bạn gái tới một căn phòng có họa tiết bầu trời thì ngượng lắm.” Cậu bé tên Hiroki nói. Giấy dán tường mới là một màu trắng trơn. Do màu trắng có hơi ngả sang màu xám để khiến vết bẩn không quá nổi bật, nên căn phòng có một bầu không khí sáng sủa mà trầm mặc. Nhìn toàn bộ căn phòng sau khi được thay giấy dán mới, anh nghĩ phải chăng dùng giấy này cho phòng của Ayaka sẽ khiến con bé bình tĩnh hơn.

Cô chị gái cắt bánh kem để trên mặt bàn bếp, còn Hiroki thì rót cà phê.

“Bàn chuyện có bạn gái trước cả khi thi, em thành thơi quá nhỉ. Hay là em đã có bạn gái rồi?”

“Làm gì có… Dẹp chuyện đó sang một bên, chị đã nhắn chưa?”

“Nhắn ai cơ?”

“Còn ai vào đây nữa, đừng bắt em phải nói ra chứ.”

“… Chưa.”

“Chị đang làm gì vậy. Em không nghĩ chị là một người bạc bẽo đến vậy đó.”

“Chị biết nhắn gì bây giờ? Cậu mau vui trở lại nhé? Có gì cũng hãy kể mình nghe nhé? Cậu tới nhà mình cũng được! Chị thấy giờ có gửi tin gì cũng sẽ khiến cậu ấy tổn thương thôi.”

“Nhưng không gửi gì mới gây tổn thương nhất ấy.”

“Đừng ra vẻ kẻ cả nói như thể em hiểu chuyện hơn. Nếu thế thì em đi mà gửi? Hiroki, lẽ nào em thích Hinako hả?”

“Đừng có nói điều ngu ngốc như thế. Vì là bạn của chị nên em mới lo đó thôi.”

Nghe thấy tên Hinako, Keisuke nhìn cô chị. Có phải đang nói về đứa trẻ sống ở nhà đối diện nhà mình không nhỉ? Đồng phục cũng giống bộ đồng phục mà Mayumi từng nói muốn cho Ayaka mặc - đồng phục của trường nữ sinh S.

“Hai đứa, ở trước mặt khách đừng tỏ ra bất lịch sự.”

Người chủ nhà khiển trách các con. Hai đứa quay qua xin lỗi Keisuke.

“Không sao, hai chị em thân thiết với nhau thích quá nhỉ. Nhà tôi chỉ có một đứa con gái thôi. À, bánh kem này cũng ngon quá.”

“Ồ, tôi mừng quá. Bánh này tôi tự làm đó. Nếu thích anh hãy mang một miếng về cho con gái đi. Nhà tôi mà ăn hết thì vượt quá lượng ca-lo tiêu chuẩn mất.”

Không đợi Keisuke trả lời, người chủ nhà đứng dậy và đi vào trong bếp. Liệu Ayaka có thấy vui khi nhìn thấy miếng bánh kem bố được cho mang về không?

“Miếng của bố to quá đấy.”

“Ùừ, bố đã béo rồi còn…”

“Chẳng sao hết, cacao tốt cho cơ thể mà. “

Keisuke nhìn ba người đang quây quần bên bàn bếp. Chắc hẳn, vụ án sẽ không xảy ra ở gia đình này đâu. Có con cái cùng tầm tuổi và sống trong một môi trường giống nhau, vậy mà tại sao có nhà xảy ra chuyện, có nhà lại không?

Không, vì là vợ giết chồng, nên khả năng chỉ là vấn đề giữa vợ chồng họ. Nhưng, nguyên nhân chắc chắn là đứa con trai.

6 giờ tối.

Vì vụ ném đá không thành công, để trút giận Ayaka đã viết những lời nói xấu Shinji trên một diễn đàn trên mạng điện thoại. Từ đêm hôm qua con bé đã viết rất nhiều lần.

Thế nhưng trên diễn đàn cứ vài phút lại tràn ngập bình luận mới, tới mức Ayaka không thể nhận ra cái nào là của mình nữa. Trong vô số những bình luận kia, có những nội dung mà con bé biết là do người quen của mình viết, nhưng đa số đều là những câu mông lung, dường như là do những người hoàn toàn không can hệ tới nhà Takahashi viết.

Những người không hề bị liên lụy gì cớ sao lại trịnh thượng viết ra những dòng này chứ? Vì là vụ án ở ngay nhà đối diện nên Ayaka mới hùng hổ viết, chứ với những vụ án khác con bé chưa viết bình luận như thế này dù chỉ một lần. Vì chẳng hề có hứng thú.

Tuy nhiên, trong lúc đọc những dòng bình luận, nó bắt đầu cho rằng đây chính là hình phạt nặng nề nhất. Sau khi vụ án xảy ra, nếu chỉ bị cảnh sát bắt giữ rồi chịu bản án trong phiên tòa thì chưa phải thỏa đáng cho lắm. Chẳng phải nhờ vụ án bị đưa tin rộng rãi khắp cả nước thông qua ti-vi và mạng Internet, bị những người không quen biết và cả xã hội vùi dập nên không chỉ kẻ gây án mà cả gia đình và họ hàng đều sẽ nhận ra rằng họ đã gây ra một chuyện không thể cứu vãn, rồi từ đó sẽ biết đường mà hối lỗi sâu sắc hơn ư?

Cả Shinji lẫn Hinako đều phải đón nhận những điều được viết trên đây bằng cả trái tim. Cho đáng đời.

Chính sự ngạo mạn cho rằng chúng là những người được chọn trong xã hội đã gây ra vụ án. Viết không sai.

Vì họ có thái độ như vậy nên đêm đó vụ án mới xảy ra.

Vụ án ở nhà đối diện là do mình gây ra. Là điều ước Shinji gặp bất hạnh mình ước lúc nhìn theo cậu ta đi xuống dốc, đã thành sự thực.

Ayaka nhớ lại ngày xảy ra vụ án.

Ngày hôm đó, về nhà rồi mà Ayaka vẫn không tài nào quên được lời của Shinji. Con bé đã nghĩ hành vi trêu chọc và khinh thường người khác chỉ thuộc về những kẻ ngu ngốc. Con bé đinh ninh rằng chỉ là nó không có nhiều cơ hội nói chuyện với Shinji, nhưng một khi có cơ hội thì chắc chắn Shinji sẽ đối xử với nó một cách dịu dàng. Shinji trong trí tưởng tượng của Ayaka luôn đối xử dịu dàng với nó.

Hễ có việc bực mình ở trường là Ayaka sẽ vừa ngắm nhìn poster của Shunsuke - người trông giống Shinji - vừa tưởng tượng cảnh mình đem những chuyện buồn phiền đó ra kể với cậu. Dù Ayaka có nói gì đi chăng nữa, Shinji cũng sẽ tặc lưỡi đáp ‘Bọn nó tệ thật,’ gật gù cảm thông với nó và cuối cùng cậu sẽ nói với nó rằng “Ayaka chẳng làm gì sai cả, nên đừng bận tâm”.

Thế nhưng, ngắm nhìn poster của Shunsuke cũng không thể khiến con bé giảm bớt những bất mãn đối với Shinji. Càng nhìn nụ cười khoe hàm răng trắng sáng nó càng bực mình. Nghe thấy tiếng mẹ gọi ‘Cơm tối đã sẵn sàng,’ nó lập tức phi xuống tầng một.

Bao giờ nó cũng bật ti-vi trong lúc ăn. Không đời nào nó làm ba thứ trò chuyện sum vầy với gia đình. Một tuần bố nó cũng chỉ ngồi cùng bàn ăn với nó tầm ba bữa. Dù có ba người hay chỉ có hai mẹ con, hầu như nó cũng chẳng có chuyện gì muốn nói. Vừa xem ti-vi vừa buông ra vài lời vô thưởng vô phạt là đủ.

Tối nay bố nó vẫn chưa về, nên hai mẹ con ăn cơm tối cùng nhau. Khi chuyển kênh để xem chương trình giải đố mà nó ngóng chờ hằng tuần và phát hiện ra khách mời là Takagi Shunsuke, nó không khỏi chán chường. Nó đã định chuyển sang kênh khác, nhưng đây cũng là chương trình mà mẹ nó ngóng xem. Nếu và chương trình rồi mà nó đột ngột đổi kênh, chắc chắn mẹ nó sẽ hỏi tại sao. Quá lười để trả lời câu chất vấn của mẹ nên nó quyết định giữ nguyên kênh.

Shunsuke cho dù có khuôn mặt giống Shinji, nhưng đầu óc hẳn là khác, nên chắc sẽ không trả lời tử tế được câu đố nào đâu.

Nhưng nào ngờ, Takagi Shunsuke đã trả lời rành rọt liên tiếp các câu khó. Khi một danh hài bông đùa là “Tình hình này là sao vậy?”, MC chương trình liền thông báo rằng Shunsuke đang theo học tại một trường tư thục danh tiếng liên thông lên thẳng đại học. Tiếng tán thưởng giỏi quáaaa vang dội khắp khán phòng, bên cạnh Ayaka còn vang lên những câu tương tự.

‘Shunsuke giỏi quá. Mẹ không ngờ cậu bé lại còn rất thông minh nữa. Thảo nào diễn xuất cũng tốt. Hẳn là cậu bé nhớ lời thoại nhanh lắm, nội dung kịch bản chắc cũng nắm vững. Đã thế, lại còn nhảy giỏi, hát hay nữa chứ, căn bản thông minh sẵn thì làm gì cũng được.’

Mẹ nó tấm tắc khen như vậy và thở dài thườn thượt.

Lại thở dài. Tôi hiểu bà muốn nói gì mà.

‘Đằng nào thì tôi cũng thi trượt rồi!’

Khoảnh khắc tiếng thét bật ra, mặt bàn vốn bằng phẳng bỗng chao nghiêng trước mắt Ayaka. Bát đĩa và cốc nước đồng loạt rơi về phía nó. Con bé dùng cả hai tay để hất chúng đi. Lao vội về phòng, nó bắt đầu ném bất cứ thứ gì trên bàn mà nó vớ được. Căn phòng nghiêng, mặt bàn nghiêng, mọi thứ đều đang lăn thẳng về phía Ayaka. Nó sắp bị tường đè bẹp mất. Đừng tới đây, đừng tới đây. Giơ từ điển, sách giáo khoa và hộp bút lên, Ayaka nện chúng thật mạnh xuống sàn để ngăn không cho bất kỳ thứ gì có thể tấn công nó thêm nữa.

Đừng coi tôi là con ngốc!

Cả Shiho, lũ bạn ở lớp, cả Shinji, cả mẹ, tới cả Shunsuke…

Tấm poster này, tôi không cần nữa!

Nó liếc nhìn về phía bức tường bên cạnh bàn học. Tấm poster của Shunsuke bị xé tan tành ngày hôm đó giờ đang nằm gọn trong thùng rác. Vì tấm đó là hàng hiếm nên bây giờ con bé hơi thấy hối hận pha chút tiếc rẻ, nhưng nó lại nghĩ poster thì chỉ cần mua một tấm mới là được.

Chạy dọc trên mặt giấy dán tường có họa tiết kẻ ca rô hồng nhạt là vô số vết móng tay. Trông bẩn quá. Hay là mình dùng poster trong tạp chí để che mấy vết móng tay đi nhỉ? Không, bảo bố thay giấy dán tường mới là được. Bố chỉ làm được mỗi mấy việc ấy thôi. Lần tới mình sẽ chọn loại giấy nào nhỉ? Tiện thể mình muốn thay cả rèm luôn. Chắc mẹ sẽ lại làm ầm ĩ đòi chọn hộ, nhưng lần này nhất định sẽ không để bà ấy hé ra nửa lời.

Những bình luận có đang tăng lên không nhỉ?

Con bé mở điện thoại. Quả nhiên trong vòng 10 phút thì khó có nhiều thay đổi. Tiện thể, nó sẽ viết thêm luôn một bài nói xấu Takagi Shunsuke.

Rõ ràng vai diễn của cậu ta là một vai dịu dàng lắng nghe những nỗi phiền muộn của người khác, vậy mà lại toát ra một vẻ giễu cợt, xem không thôi mà thấy buồn nôn. Lối diễn xuất dở tệ.

Nó vui vẻ nhấn nút, dường như quang cảnh chao nghiêng lúc trước đang từng chút một dần trở lại cân bằng

7 giờ tối.

Thịt gà rán đã được rã đông, salad rau củ tươi, canh miso. Đây là thực đơn cô hay làm mỗi khi cảm thấy mệt mỏi sau buổi làm thêm.

Bình thường phải mãi Ayaka mới chịu xuống, vậy mà hôm nay mới dứt lời gọi, con bé liền xuống ngay lập tức. Vừa ngồi vào bàn Ayaka liền cầm lấy điều khiển và chuyển sang kênh ca nhạc. Khi Mayumi đặt bát cơm nóng trước mặt con bé, nó vớ lấy đôi đũa trong khi mắt vẫn dán vào màn hình ti-vi.

Rồi nó đưa miếng gà rán vào miệng và nuốt chửng. Thường nó sẽ phàn nàn thịt gà đông lạnh bị nhão, nhưng hôm nay con bé chỉ yên lặng với lấy bát canh miso. Có phải vì nó mệt không nhỉ?

Mayumi ngồi đối diện Ayaka và bắt đầu cầm đũa.

“Ayaka, hôm nay con lại xin về sớm phải không?”

“Sao mẹ biết?” Vẫn chú mục vào ti-vi, Ayaka trả lời cụt lủn.

“Cô giáo để lại tin nhắn trong hộp thư thoại cho mẹ. Tới hôm nay là ba ngày liên tiếp rồi, con có chỗ nào không khỏe vậy? Con cặp nhiệt độ chưa? Có phải đi khám bác sĩ không?”

“Vẽ chuyện. Tôi chỉ thấy khó chịu trong người tí thôi.” Ayaka dùng đũa nhón lấy một miếng gà và bỏ tọt vào cái miệng đang há rộng của mình.

“Nhưng trước giờ con đã bao giờ xin về sớm đâu. Vậy mà ba ngày liên tiếp rồi. Sắp thi cuối kỳ rồi, ngày mai con được nghỉ đúng không? Ngày mai mẹ đi làm ca chiều, nên buổi sáng hai mẹ con mình đi bệnh viện nhé?”

“Nhiều chuyện quá!” Ayaka dập mạnh đũa xuống bàn. Sau đó con bé thở dài một cách cường điệu.

“Bà bô chịu khó tinh ý một chút đi. Không thấy tôi đang ăn cơm bình thường à? Nếu bị ốm thì liệu có ăn nổi gà rán không? Bà bô lúc nào cũng thế. Chẳng chịu nhìn sắc mặt hay tình trạng của tôi một cách tử tế mà chỉ nói mấy câu như trong sách cho có. Nếu đúng thực sự lo lắng cho cơ thể tôi, thì bà sẽ phải hỏi tôi trước bữa ăn chứ. Đừng có làm đại ba món đạm bạc theo ý mình rồi nói chuyện như thể bà đang lo lắng lắm ấy!”

“Mẹ đâu có…”

Cô đã tính làm món thịt bò viên mà Ayaka thích. Cô còn mua cả loại phô mai mới ra vì nghĩ nếu thấy phô mai chảy ra từ bên trong thịt chắc con bé sẽ bất ngờ lắm. Người cướp đi sức lực của cô để làm món đó là Ayaka. Đã thế, nó gây ra chuyện như vậy mà vẫn còn tỏ ra trịch thượng và có vẻ chẳng hối lỗi gì cả.

“Đủ rồi, chả nghe thấy ti-vi nói gì cả, bà bô im lặng đi.” Ayaka tăng vống âm lượng lên. Mayumi bất giác suýt che tại lại, nhưng ca sĩ đang hát là Takagi Shunsuke.

“Ồ, bài hát mới này,” cô thử nói để xoa dịu tình hình, nhưng Ayaka tặc lưỡi rồi chuyển kênh. Chương trình động vật. Cảnh mấy chú mèo con đang đùa giỡn với nhau hiện lên trên màn hình. Ayaka vốn đầu có hứng thú gì với động vật.

Ayaka tóm lấy một chiếc đũa và xiên một miếng gà. Vừa ngắm nhìn chiếc đũa còn cắm nguyên miếng thịt, con bé vừa cười tủm tỉm. Mayumi hoàn toàn không hiểu nổi điều đó có gì thú vị.

“Này Ayaka, ở trường có chuyện gì hả con?”

“Chả có gì.”

“Nhưng các bạn đều biết về vụ án nhà đối diện qua ti-vi rồi chứ? Con có bị nói điều gì khó chịu không?”

“Chả có gì. Chả ai biết tôi đang sống ở Hibarigaoka cả.” Ayaka nắm chiếc đũa rồi thả cả miếng thịt gà vào miệng.

“Nhưng hôm nọ Shiho, bạn cùng lớp con đã tới nhà mình đó.”

Ayaka mở to mắt. Con bé nuốt trôi miếng thịt gà bằng nước trà rồi bị sặc.

“Tại sao bây giờ bà mới nói?”

“Ý con là sao?”

“Tại sao hôm Shiho tới bà không bảo tôi?!” Ayaka đập mạnh cả hai tay xuống mặt bàn.

“Mẹ quên mất,” cô dè dặt trả lời, nhưng Mayumi không thể hiểu nổi tại sao Ayaka lại giận dữ đến vậy. Hôm đó Shiho đã nói rằng ‘Cháu nhầm nhà.’ Vậy là không phải là con bé tới thăm Ayaka.

“Tôi không thể chịu nổi cái tính cách này của bà! Chưa già đã lẫn hả? Bà bô có biết là tại bà mà tôi đã chịu tủi nhục thế nào không? Lỗi của bà khi cứ đuổi theo sự phù phiếm mà đòi xây nhà ở đây, nên tôi mới bị cả Shiho, cả lũ ở lớp lẫn Bonbon(*) con trai của kẻ giết người đồng loạt coi như con ngốc.”

Vẫn ngồi nguyên tại chỗ, Ayaka ra sức đẩy chiếc bàn về phía Mayumi. Bát canh miso bị đổ và làm bẩn nguyên phần vải ở bụng của chiếc áo blouse mà Mayumi đang mặc.

Công tắc của con bé lại bị bật rồi đây.

Nhưng Ayaka không làm gì thêm nữa. Nó đang ăn salad trong khi làm vẻ mặt như không quen biết Mayumi. Vì canh miso đã nguội nên cô không bị bỏng, nhưng phần quanh bụng có hơi nhớp nháp.

Tuy nhiên giờ không phải lúc để ý tới điều đó. Bonbon con trai của kẻ giết người…

“Ayaka, hôm nay con đã gặp Shinji à?”

“Hả? Hôm nay gặp thế quái nào được, là trưa thứ Tư ấy. Nhưng hôm nay thì tôi gặp tiểu thư Hinako đó.”

“Con gặp Hinako rồi à? Ở đâu thế?”

“Ở cửa hàng tiện lợi. Chị ta đang nhìn mấy hộp mì ăn liền ạaa.”

“Cô bé mua cho mấy người?”

“Ai biết. Hỏi gì mà kỳ cục. Ý bà muốn hỏi là liệu chị ta có mua cho cả Takabon không chứ gì? Người cù lần như bà mà hỏi vòng vo kiểu thế là lộ ngay, nên tôi đã bảo là bỏ kiểu hỏi đó đi rồi mà.” Ayaka cười Mayumi như tỏ ý khinh thường.

“Tại vì họ bảo cậu bé bị mất tích, nên mẹ mới băn khoăn không biết nó đã đi đâu.”

“Lý do gì khiến bà phải quan tâm Takabon tới mức vậy?”

“Vào đêm xảy ra vụ án, mẹ trót cho cậu bé vay mười ngàn yên. Tại lúc ở cửa hàng tiện lợi nó bảo rằng mình để quên ví.”

Cô tính giữ im lặng cho tới khi tìm thấy Shinji, nhưng khinh suất nói ra mất. Một phần vì Mayumi nghĩ nếu tiết lộ thành thật thì Ayaka cũng sẽ thông cảm cho sự lo lắng của cô đối với Shinji.

“Không thể tin được! Bình thường ai lại đưa số tiền lớn thế bao giờ? Nếu không có tiền lẻ thì nhờ đổi tiền ở quầy thu ngân là được mà!”

“Tại vì cậu bé là con của nhà hàng xóm ngay đối diện mà. Cậu bé còn bảo sáng hôm sau sẽ cầm qua trả nữa.”

“Thế cậu ta mang qua chưa?”

“Tại vì… chuyện lớn như vậy xảy ra nên…”

“Bà có bị ngốc không? Vì vụ án xảy ra nên cậu ta mới bỏ trốn chứ. Nhưng vì quên mất ví nên cậu ta cứ bước vào trong cửa hàng tiện lợi trước rồi tính tiếp, không phải sao? Rồi bởi vì bà xuất hiện ở đó, nên bị biến thành con mồi béo bở rồi. Thật tình, mất cả thể diện.”

Không những không thông cảm mà trên khuôn mặt Ayaka còn hiện lên sự miệt thị. Người yêu cầu cô đi ra cửa hàng tiện lợi không phải là Ayaka sao? Vì con bé bắt cô đi mua băng vệ sinh nên cô mới không thể thanh toán chung cho cả Shinji.

“Bà đúng là tệ nhất luôn!”

Khuôn mặt mang đầy biểu cảm khinh thường hòa vào làm một với khuôn mặt mà cô thấy ban chiều.

“Tanh quá, thế mà bà vẫn ngồi đây được luôn. Đúng là não bà bị long mất một chiếc ốc vít rồi phải không?” Ayaka vừa nhìn chiếc áo blouse ám mùi canh miso của Mayumi vừa cười khẩy. Cái này cũng là lỗi của Ayaka mà. Vậy mà nó chẳng xin lỗi một lời lại còn chế giễu, con bé này đã trở thành thứ gì vậy? Bởi Keisuke luôn bỏ qua cho những hành động như thế này nên Ayaka mới càng được thể.

Quả nhiên là mình phải nói gì đó với con bé ư?

“Ném đá vào nhà hàng xóm chẳng phải còn tệ hơn à?”

“Hả?”

“Kính cửa sổ của nhà đối diện bị vỡ còn gì.”

“À, cái đó hả?” Ayaka trả lời thản nhiên như không, nhưng khi thấy khuôn mặt như đang khiển trách của Mayumi, con bé liền lườm lại.

“Bà đang nghi ngờ tôi đó hả?”

“Rõ ràng tay con cầm hòn đá còn gì.”

“Nhưng không phải tôi làm.” Ayaka bực tức đáp, nhưng Mayumi đã trót mục kích hiện trường nên không thể tin được. Mấy lời biện minh như thế cô đã được nghe quá nhiều lần rồi.

“Vẻ mặt đó là gì vậy? Bà không tin con mình à? Trong khi bà lại đi tin con nhà hàng xóm? Thế thì chắc bà nghĩ mấy tờ giấy đó cũng là tôi làm luôn?”

“Cái đó thì…”

Dĩ nhiên không phải là Ayaka. Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà chuẩn bị rồi dán từng đó giấy, một người làm sẽ không xuể. À không, nhỡ nó làm cùng bạn ở trường thì sao? Nếu là trường học thì sẽ có nhiều bút dạ và giấy, còn có thể mượn máy tính để đánh máy nữa. Nó có thể câu kết với lũ bạn trong câu lạc bộ bóng rổ để xin về sớm rồi đem dán những tờ giấy này. Và nó kết thúc tác phẩm của mình bằng việc ném đá.

“Có lẽ một người làm sẽ khó. Nhưng, Ayaka này, dù đó là nhà gây ra tội ác đi chăng nữa, kể cả con có làm cùng với nhiều người khác đi chăng nữa, việc gây thêm tổn hại cho nhà người khác sẽ có thể biến chính con thành tội phạm đó.”

“Đã bảo là không phải tôi làm cơ mà!” Ayaka đập rầm cả hai tay xuống bàn rồi đứng phắt dậy. Nó nhấc cái đĩa mà ban nãy đựng gà rán lên rồi ném xuống sàn. Chiếc đĩa vỡ tan và những mảnh vụn bắn ra tứ tung.

“Dừng lại đi! Dừng lại, Ayaka!”

“Không phải là tôi!” Ayaka hét lên bằng một giọng the thé rồi ném tất cả những thứ gì trong tầm tay xuống sàn nhà. Thật xui xẻo, tấm thảm cách âm tốt không được trải ở phòng ăn.

Cánh tay của Ayaka đã vươn tới bát cây cảnh nằm giữa bàn ăn…

7 giờ 30 phút tối.

Keisuke vốn đi làm bằng xe buýt. Anh xuống bến xe nằm cách ngã tư nơi có cửa hàng tiện lợi Smile Mart chi nhánh Hibarigaoka vài mét và bắt đầu đi bộ lên con dốc về phía Hibarigaoka. Có lần, nhìn những chiếc xe sang trọng đỗ trong gara của nhà hàng xóm anh từng nhủ thầm có khi nào ở khu Hibarigaoka này chỉ có mình mình đi làm bằng xe buýt, nhưng anh cũng không muốn đi tới chỗ làm bằng một chiếc xe cao cấp. Anh từng muốn lái thẳng về nhà chiếc xe van của công ty xây dựng, nhưng không được phép.

Keisuke yêu thích công việc ở công ty xây dựng. Khi tham gia vào việc xây nhà mới, hay cải tạo nhà cửa, anh có thể nhìn thấy nụ cười của những người sẽ sống ở đó. Công ty xây dựng là trung tâm đời sống của Keisuke, còn nhà với anh chỉ đơn thuần là nơi anh trở về để cơ thể nghỉ ngơi. Và nhà anh chỉ ngẫu nhiên tọa lạc ở Hibarigaoka mà thôi.

Một bên tay cầm miếng bánh sô cô la nhà làm, anh đi lên dốc. Để khiến cho Ayaka vui, vị khách hàng của anh đã bỏ bánh vào túi giấy của một cửa hàng sô cô la nổi tiếng.

Con đường mà đêm qua đi lại còn khó khăn vì chật kín xe cảnh sát và xe của giới truyền thông, chỉ sau một ngày đã trở nên vắng vẻ, chuyện cứ như đùa vậy. Khi anh đang dọn dẹp ở văn phòng của công ty xây dựng, chiếc ti-vi đang bật sẵn lại đưa tin về một vụ giết người trong gia đình nữa. Người con trai thứ bị cho là thủ phạm cầm dao bỏ chạy và gây ra một vụ ồn ào lớn.

Mong là mọi người sẽ quên đi chuyện Hibarigaoka. Tới gần nhà mình anh đột nhiên nghe thấy tiếng choang ở phía trước. Dường như là tiếng kính vỡ. Anh trông thấy có ai đó đang đứng ở vệ đường. Ánh đèn đường chiếu vào khiến vùng lưng của người đó tỏa sáng lấp lánh. Người đó đang hướng về phía nhà Takahashi, định ném thứ gì đó.

“Bà Kojima!” Bản thân Keisuke cũng bất ngờ khi mình vô thức thốt ra tên người đó. Bà Kojima Satoko thảy hòn đá xuống chân và nhìn về phía Keisuke.

“Ấy, cậu Endo, cậu về rồi đó à?”

Bà Satoko nở một nụ cười mỉm. Bộ dạng của bà ấy chẳng hề lúng túng chút nào. Keisuke nhìn lên nhà Takahashi. Kính cửa sổ tầng hai đã bị vỡ hai chỗ. Và từ cửa chớp gara tới bức tường cạnh đó dán chi chít những tờ giấy ghi lời phỉ báng. Tất cả là người này làm ư?

Keisuke nhìn bà Satoko.

“Đây là những kiến nghị nho nhỏ của hội phụ nữ khu Hibarigaoka thôi,” nói vậy với Keisuke xong, bà Satoko hướng mắt sang nhà Takahashi.

“Khu Hibarigaoka không phải là một khu dân cư cao cấp ngay từ lúc mới đầu đâu. Sống ở một chỗ được tạo nên sau khi mở đường núi, lại còn phải đi lên đi xuống con dốc chẳng phải là rất bất tiện sao? Những người dân sống ở đây từ hồi xưa đã phải phấn đấu làm việc rất nhiều. Kể cả khi có tiền họ cũng không đi xuống dưới mà thay vào đó dùng tiền mua thêm đất để xây những ngôi nhà thật lớn, và nhờ tích lũy vài chục năm như thế mà giá trị của Hibarigaoka mới dần tăng lên đó. Ngôi nhà của gia đình Takahashi được xây vào khoảng 18 năm trước thì phải. Hình như họ chuyển về đây vì lý do người chồng tái hôn. Vì anh ta làm bác sĩ, con cái cũng đều ngoan ngoãn và giỏi giang, nên đến cả những người dân ở đây từ xưa còn mừng rỡ khi biết từ nay sẽ có những công dân ưu tú dọn về. Nơi đây vừa yên tĩnh lại ôn hòa, thực sự là một nơi rất tốt. Vậy mà…”

Bà Satoko nâng chiếc túi xắc bằng cả hai tay, âu yếm ngắm nó một hồi rồi chìa ra trước mặt Keisuke.

“Chiếc túi xắc này là vật báu của tôi. Tôi đã cẩn thận khâu từng mảnh kim sa lên trên lớp vải nhung cao cấp chỉ với một sợi chỉ. Khâu đã khó rồi, nhưng chọn ra những miếng kim sa lấp lánh còn khó hơn bội phần. Tôi đặt chúng từ một công ty nổi tiếng ở Pháp, nhưng cứ trong vài chục miếng sẽ có một miếng dính vết xước hoặc vết nứt mà mắt thường khó để ý thấy. Để tránh không lấy phải những miếng ấy, tôi phải kiểm tra kỹ lắm ấy. Với cặp mắt già nua này, hí hí. Cậu nghĩ tại sao tôi phải làm như thế? Bởi vì sau khi hoàn thành mà phát hiện có một miếng bị vỡ thì cũng không thể chỉ tháo mỗi miếng đó ra. Tôi sẽ phải gỡ cả những miếng nằm sát cạnh nó nữa. Cho dù chỉ cần thay một miếng, nhưng tôi sẽ không thể nói rằng mình đã thêu tất cả bằng một sợi chỉ. Mà nếu không như vậy, giá trị của chiếc túi xắc sẽ bị hạ xuống thành bình thường. Ý của tôi, cậu hiểu rồi chứ?”

Keisuke chẳng hiểu mô tê gì sất. Nhưng bà Satoko nói tiếp:

“Các công ty khai thác bất động sản sinh lòng tham vì cho rằng hễ gắn cái tên Hibarigaoka vào là sẽ có thể bán với giá cao, đã xẻ thêm núi và tạo thêm đất bằng, rồi xây thêm mấy ngôi nhà mới. Bao gồm cả nhà cậu đó. Nên nói là nơi này đã trở nên ồn ào thì đúng hơn là náo nhiệt. Tôi nghĩ quy tắc tối thiểu mà những người đến sau phải tuân theo là không được phép hủy hoại những gì mà người dân sống từ xưa đã tích lũy được. Ấy thế mà không ngờ lại xảy ra một vụ giết người. Đây là những tiếng nói phản đối của người dân sống ở đây từ xưa mà thôi.”

Keisuke cố kìm nén không thở dài.

Thì ra là lời biện bạch dài dòng của một bà lão bị bắt tại trận khi đang làm việc xấu.

Đúng là người dân nơi đây bị ảnh hưởng bởi vụ án, nhưng việc dán những tờ giấy đầy từ ngữ bẩn thỉu hay ném đá vào nhà người khác với Keisuke chỉ là một hành vi ấu trĩ và hạ đẳng, không hơn không kém. Đã vậy, đem Hibarigaoka ra so sánh với sở thích may túi xắc chán ngắt cũng chẳng có sức thuyết phục chút nào.

“Cơ mà, cách làm này có hơi…”

“Ố ồ, bất ngờ đấy. Cậu cũng dám góp ý cơ á. Đại khái…”

Bỗng một tiếng thét vọng tới như át đi giọng của bà Satoko.

“Không phải là tôi!”

Tiếp theo đó là những âm thanh loảng xoảng của đồ vật bằng thủy tinh bị vỡ.

“Lại nữa rồi,” bà Satoko vừa thở dài vừa nhìn về hướng đang phát ra âm thanh. Keisuke cũng quay lưng và nhìn nhà mình. Giọng gào của Ayaka vang vọng khắp khu dân cư đang chìm trong màn đêm thanh vắng. Cùng với đó là những âm thanh rơi vỡ nối tiếp nhau.

“Mặc dù nhà đối diện xảy ra vụ án giết người nhưng nhà anh thì vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ. Tôi là tôi chán ngấy lên rồi. Vì mấy chuyện này nên vợ chồng con trai tôi không dám về đây ở đó.”

Keisuke chỉ muốn bịt tai lại. Muốn chạy một mạch xuống dốc rồi bỏ trốn quách cho rồi.

Mình sẽ phải bước vào trong ngôi nhà đó sao?

Tại sao không thể sống trong yên lành như người ta chứ? Mình chưa từng nổi nóng, chưa bao giờ động tay chân và đã nghe theo mọi sắp xếp của Mayumi để chuyển tới đây sống rồi cơ mà. Mình còn xây cả nhà ở Hibarigaoka cho hai mẹ con họ rồi cơ mà.

“Tại sao cậu còn chưa đi? Phải nhanh chóng ngăn lại đi chứ. Chí ít cậu cũng biết là chuyện như thế này không phải mới đột nhiên xảy ra ngày hôm nay đâu nhỉ.” Bà Satoko lên giọng trách móc. Tuy nhiên đôi chân của Keisuke vẫn không hề nhúc nhích.

Bà ta bảo mình phải làm gì khi vào trong đó đây. Nếu can ngăn được thì mình đã làm từ lâu rồi. Mình chỉ có thể đợi cho tới khi tình hình lắng xuống thôi.

“Kìa, mau lên.” Bà Satoko đẩy lưng Keisuke.

“Rốt cuộc bà muốn tôi phải làm gì chứ?”

“Nản quá rồi đấy. Thái độ của người trụ cột gia đình như thế nên mới không ổn đó. Hay để tôi cầm cái túi đó rồi đi ngăn họ hộ vậy?” Bà Satoko vừa ngán ngẩm thở dài vừa nhìn chiếc túi trên tay Keisuke. Tỏ thái độ buông xuôi, Keisuke chìa chiếc túi ra như thể muốn thách thức bà Satoko rằng nếu bà làm được thì làm thử đi. Bà Satoko thở dài đánh thượt một lần nữa.

“Tôi cứ nghĩ cậu nấp trong bóng tối để theo dõi vì là chuyện nhà người khác, nhưng hóa ra với chính chuyện