← Quay lại trang sách

Chương 8 NHÀ TAKAHASHI

[Từ 10 giờ 20 phút tối, thứ Sáu, ngày mùng 5 tháng 7, đến 12 giờ 30 phút sáng, thứ Bảy, ngày mùng 6 tháng 7]

10 giờ 20 phút tối.

Ba người nhà Takahashi, Yoshiyuki, Hinako và Shinji bước vào một quán ăn gia đình nằm cạnh đường quốc lộ gần bến xe buýt. Chỉ có lèo tèo vài người khách. Yoshiyuki vẫn chưa ăn tối nên chọn một suất cơm thịt bò viên, còn Hinako và Shinji ban nãy mới ăn mì cốc nên gọi một chiếc pizza cỡ S kèm theo đồ uống tự phục vụ.

Yoshiyuki xuống xe khách tốc hành rồi dẫn Hinako và Shinji tới đây vì muốn nói chuyện ở đâu đó trước khi về nhà. Nói chuyện ở nhà thì đỡ phải để ý đến người khác hơn ở đây nhưng Yoshiyuki nhận ra rằng cậu dẫn các em tới đây là do không có dũng khí để quay trở về nhà.

“Từ đó đến giờ anh đã làm gì vậy?” Vừa dùng ống hút ngoáy cốc cà phê đá lấy từ quầy đồ uống Hinako vừa hỏi.

“Anh xin lỗi. Có tiết học mà anh nhất định phải nghe giảng.” Câu trả lời và không quên nhấn mạnh hai chữ nhất định. Câu trả lời xuất phát từ mặc cảm tội lỗi đối với Hinako đã vội vã chạy tới ngay khi cậu bước xuống xe như đợi cậu trở về từ lâu, và cũng là lời biện bạch dành cho chính bản thân mình.

Sáng nay, mặc dù đã muốn trở về ngay, nhưng khi đi ra khỏi căn hộ, cậu liền đứng khựng lại. Cứ ở lại thì cậu có thể tiếp tục làm một sinh viên bình thường, nhưng một khi quay trở lại ngôi nhà đó thì sẽ biến thành người có liên quan tới một vụ án mạng. Bất kể sự thật được phơi bày ra có tồi tệ đến mức nào, cậu cũng sẽ không được yên ổn chỉ vì bản thân không muốn nghe cũng không muốn biết gì hết. Chắc hẳn cậu cũng sẽ không tránh được con mắt soi mói của người đời.

‘Hôm nay có một bài giảng mình phải có mặt bằng mọi giá để lấy được tín chỉ. Nghe giảng xong rồi về cũng được mà? Về muộn nửa ngày thì tình hình cũng sẽ không thay đổi mấy đâu.’ Nghĩ vậy rồi Yoshiyuki đi tới trường đại học.

“Anh biết về vụ án từ lúc nào?”

“Anh đã ở phòng nghiên cứu suốt, phải đến tối qua khi nhận được tin nhắn của Hinako thì mới biết.”

“Vậy à? Em cứ tưởng cảnh sát sẽ liên lạc với anh nên mới viết như vậy. Đọc cái đó chắc anh cũng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra đâu nhỉ. Đáng nhẽ ra em nên viết cụ thể hơn. Em xin lỗi.”

“Hinako không phải xin lỗi đâu.”

Khi chuẩn bị bước vào phòng học, nhân viên phòng giáo vụ đưa cậu mẩu giấy ghi chú. Tin nhắn từ cục cảnh sát thành phố S thuộc tỉnh Y, yêu cầu cậu liên lạc khẩn cấp. Dòng dưới đề thời gian cậu nhận được cuộc gọi là vào buổi sáng hôm qua. Chắc chắn nhân viên đó đã không biết rằng nội dung cảnh sát muốn trao đổi với cậu có liên quan tới vụ giết người nên mới đợi tới hôm cậu có tiết để đưa.

Mấy con người lề mề. À không, cậu thì có tư cách gì mà trách họ chứ.

Yoshiyuki nhét mẩu giấy vào túi quần jeans rồi vào ngồi học trong ba tiếng. Bài giảng kéo dài tới hết buổi sáng, bình thường sau đó cậu sẽ đi về phía phòng nghiên cứu. Có rất nhiều việc phải làm. Thế nhưng, cậu cảm thấy không thể biến đó thành lý do chính đáng được nữa.

Khi tới phòng nghiên cứu và thông báo việc bố mình đã qua đời, cả giáo sư lẫn bạn học đều gửi lời chia buồn và chào tạm biệt cậu một cách nồng hậu. Dù cảm thấy có chút bối rối, nhưng không có nghĩa là cậu đã nói dối họ.

Khi mình quay trở lại liệu họ có chào đón mình một cách nồng hậu như vậy nữa không? Nghĩ vậy cậu cảm thấy dường như đây sẽ là lời chào từ biệt.

“Nhưng em không hề nghĩ rằng anh sẽ bước xuống từ xe buýt đâu. Em tưởng anh sẽ về bằng tàu Shinkansen cơ.”

“Lúc ra khỏi nhà, anh không cầm đủ tiền để đi Shinkansen.”

“Thế ạ, vậy mới nhớ, hồi trước cũng có lần anh nói vậy và đi về nhà bằng xe buýt đêm nhỉ.” Hinako nhầm nháp cà phê trong bộ dạng có vẻ như đã nắm rõ vấn đề. Yoshiyuki đã nói dối em gái. Trong ví cậu có đủ tiền để đi Shinkansen. Chỉ cần lên chuyến đầu tiên vào buổi chiều thì cậu đã có thể về tới nơi vào lúc chiều tối. Cậu không muốn trở về khi trời còn sáng. Cậu không biết mình nên làm vẻ mặt ra sao khi xuống Shinkansen, đổi sang tuyến tàu thường và đi bộ về nhà từ ga gần nhất. Chỉ tưởng tượng bản thân sẽ bị những người quen nhìn với con mắt như thế nào là bụng cậu đã thắt lại và cảm thấy buồn nôn.

Vì thế cậu mới chọn đi xe buýt. Nếu là xe buýt thì sẽ tới nơi vào lúc nửa đêm. Vì bến xe nằm cạnh đường ven biển ở xa tít phía dưới khu Hibarigaoka, nên ngay khi bước xuống sẽ không có chuyện đụng phải người quen. Cậu còn nghĩ tới chuyện sẽ không về nhà, cũng không liên lạc với dì mà sẽ ở khách sạn giá rẻ. Vậy mà…

“Nếu anh về thì đáng lý ra nên nhắn tin cho em chứ. Em đã gửi tin báo là sẽ tới chỗ anh mà. Suýt thì mình không gặp được nhau còn gì.”

“Hôm qua bạn anh qua ngủ lại mà đãng trí cầm nhầm điện thoại của anh về. Anh xin lỗi.”

“Vậy ạ? Hóa ra vì thế nên em mới không nhận được hồi âm từ anh. Bạn của anh lúc nào không nhầm lại nhắm đúng lúc này mà nhầm lẫn. Lẽ nào là bạn gái anh hả?”

Khuôn mặt Akari hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu không muốn nhớ lại chuyện tối qua.

“Không, anh làm gì có bạn gái chứ.”

“Ra là vậy. Nhưng may quá, em tưởng là anh bỏ rơi bọn em rồi.”

“Thì ra em còn gửi cho anh nhiều tin nhắn khác nữa. Thực sự xin lỗi em nhé.”

“Không sao đâu, chuyện nhỏ mà. Làm gì có chuyện anh sẽ bỏ rơi tụi em.” Hinako hướng đôi mắt long lanh, có thể là do nước mắt, nhìn cậu. Tim Yoshiyuki nhói lên. Bản thân cậu vì muốn bảo vệ chính mình nên đã liên tục chần chừ không muốn về, vậy mà Hinako vẫn không mảy may nghi ngờ. Cô em gái đang phồng má ăn pizza một cách ngon lành. Hinako nói rằng mình đã ăn mì cốc trước đó, nhưng có vẻ hẵng còn đói. Cô nhón lấy miếng pizza thứ hai.

Yoshiyuki nhìn vào đĩa thịt bò viên vẫn còn chưa đụng tới trước mặt mình. Trong lúc ngồi trên xe, bụng cậu réo liên tục vì đói, nên khi xuống xe cậu tính trước hết sẽ ăn gì đó đã, nhưng khi thức ăn thực sự được bung tới trước mặt thì cậu lại không buồn đụng tới nữa. Kể cả lúc bỏ thịt vào miệng nhai, cậu cũng chỉ muốn nuốt chứng cho xong.

Chỉ trong chốc lát, Hinako đã ăn gọn nửa chiếc pizza.

“Shinji, em không ăn hả?” Có lẽ vì gọi một chiếc cho hai người ăn nên sau khi ăn hết phần mình, Hinako liền quay ra hỏi Shinji.

“À, ừ. Em vẫn chưa thấy đói. Chị ăn đi.” Mặt vẫn cúi xuống, Shinji đáp lại.

“Vậy thì chị không khách sáo.” Hinako với tay lấy miếng pizza. Từ phía đối diện, Yoshiyuki ngầm so sánh Hinako và Shinji. Bên cạnh một Hinako đang phồng má ăn pizza, Shinji chỉ im lặng hút từng ngụm coca cola.

Khi thấy Hinako ở bến xe cậu đã không khỏi bất ngờ, nhưng còn kinh ngạc hơn khi thấy Shinji ở phía sau lưng con bé. Vậy là không phải thằng bé mất tích à? Việc cùng với Hinako chứng tỏ nó không có gì giấu giếm ư? Quả nhiên người đã giết bố chính là người ấy ư?

Trong lúc ngồi trên xe buýt, Yoshiyuki đã suy nghĩ về vụ án.

Cậu không rõ chi tiết sự tình. Thông tin duy nhất cậu biết là lời tự thú của mẹ kế Junko lúc xảy ra xích mích tôi đã dùng đồ trong nhà đánh chết chồng mà cậu đọc được từ tin tức trên mạng. Cậu không tài nào hình dung ra động cơ của người ấy. Chính vì thế cậu đã nghĩ việc Shinji mất tích có ý nghĩa gì đó lớn hơn.

Shinji đã giết bố. Người ấy đã bao che cho thằng bé.

Mặc dù cậu không nghĩ Shinji có thể gây ra chuyện tày trời như vậy, nhưng so về tuổi tác thì rõ ràng hình dung thằng bé là hung thủ vẫn dễ dàng hơn là người ấy. Việc người ấy bao che cho Shinji cũng dễ hình dung hơn. Dẫu bảo Akari rằng mình không bị phân biệt đối xử, nhưng từ lâu cậu đã biết tình cảm người ấy đối với cậu và Shinji, thứ tình cảm thẳm sâu trong tâm can, có sự khác biệt. Nhưng Yoshiyuki cũng chấp nhận đó là chuyện thường tình.

Ai cũng vậy, đứa con ruột của mình sẽ luôn xinh xắn hơn, chưa kể đến nếu đứa trẻ đó còn mang khuôn mặt xinh đẹp y đúc mình, thì dù đối tượng so sánh có là giữa những đứa con ruột đi chăng nữa, người mẹ sẽ không khỏi có sự ưu ái đặc biệt với đứa trẻ đó. Cậu còn để ý thấy người ấy có sự phân biệt đối xử giữa Shinji và Hinako.

Vậy là Shinji à…

Tuy nhiên, Shinji đang đứng trước mặt cậu. Trông thằng bé có vẻ không thèm ăn, nhưng không hề tỏ ra run sợ. Nếu giết người thì không đời nào nó bình tĩnh được đến mức này. Nếu là một tay sát nhân không chia sẻ chút huyết thống nào thì còn có thể nghĩ vậy, nhưng Shinji là em trai cậu. Cậu có thể vỗ ngực mà nói rằng Shinji tốt bụng và chân thật hơn bất cứ ai.

“Anh biết mình không có tư cách gì để hỏi chuyện khi tới giờ này mới thờ ơ quay trở về, nhưng thực sự anh không biết chuyện gì đã xảy ra. Anh nghĩ là nếu ngày mai gặp cảnh sát sẽ được họ giải thích cặn kẽ sự tình, nhưng trước đó hai đứa có thể kể cho anh không?”

Vừa nhắc tới từ hai đứa, cậu đưa ánh mắt nhìn Hinako. Có lẽ Hinako có thể bình tĩnh kể lại mọi chuyện một cách khách quan hơn Shinji.

“Người muốn biết phải là em đây. Lúc xảy ra chuyện em cũng đâu có ở nhà.”

Hinako nhìn Shinji. Thấy hai đứa xuất hiện cùng nhau nên Yoshiyuki tưởng chúng đã kể cho nhau nghe rồi, nhưng hình như không phải vậy.

“Shinji, em nói ra đi.” Hinako nói như van nài Shinji. Shinji vẫn im lặng cúi gằm.

“Shinji! Nói mau. Em giữ im lặng thì được cái gì chứ?” Hinako đập bàn cái rầm.

“Hinako, bình tĩnh lại!” Cậu quở trách Hinako vì nghĩ rằng lúc này không nên làm Shinji quá kích động. Nhưng, trái với dự đoán, Shinji ngẩng đầu lên.

“Cách nói của chị giống y hệt bố. Coi em là kẻ bất tài rồi phủ nhận em. Nếu chị muốn biết tới vậy thì, em sẽ kể.”

Yoshiyuki không đọc được bất cứ cảm xúc nào trên mặt Shinji.

“Hai người biết câu chuyện cười này chứ? Một nhà bác học thiên tài nhưng xấu xí cầu hôn một nữ minh tinh xinh đẹp. Nữ minh tinh nói với nhà bác học rằng: Anh này, con của chúng ta chắc hẳn sẽ là một thiên tài giống anh và xinh đẹp giống em. Nhà bác học hỏi lại rằng: Nhưng em này, nhỡ con chúng ta lại xấu như anh và ngốc nghếch như em thì sao?”

“Chẳng buồn cười tí nào, nên cũng chẳng đáng gọi là chuyện cười nhỉ? Hai người trong câu chuyện khá giống bố và mẹ của tụi mình, đúng không? Cơ mà, đâu phải cứ có gen di truyền là đảm bảo sẽ được thừa hưởng một nửa từ bố một nửa từ mẹ đâu nhỉ.

“Anh Yoshiyuki dù không cùng mẹ với tụi em, nhưng vì anh thừa hưởng khuôn mặt của mẹ đẻ và trí thông minh của bố nên coi như là lấy được mỗi bên một nửa, nhưng em nghe nói hình như mẹ của anh cũng rất thông minh, nên có khả năng là gen của mẹ được truyền lại toàn bộ cho anh. Chị Hinako thừa hưởng cả gương mặt lẫn trí tuệ của bố, còn thần kinh vận động từ mẹ, nói cách khác là thừa hưởng hết những điểm tốt. Còn em thì thừa hưởng tất cả từ mẹ.

“Việc bản thân mình không được thông minh lắm, em đã nhận ra cách đây rất lâu, từ hồi còn học lớp lớn tiểu học. Em không có gì thiên phú. Trên lớp em chưa bao giờ có thể tự mình nghiệm ra cách giải cho những dạng bài cả. Em chỉ biết đường lặp đi lặp lại quá trình ôn tập, luyện tập và tích lũy kinh nghiệm mà thôi.

“Có lẽ, người đầu tiên nhận ra điều này là bố. Mỗi lần bước vào phòng học của em, bố lại chỉ trích. Em đã nghĩ dù có gặp chuyện tồi tệ tới đâu thì chỉ cần mình em chịu là được. Nhưng một ngày nọ em đã nhận ra. Mẹ còn phải chịu đựng nhiều hơn em. Tới gần ngày kiểm tra hoặc thi thử, em đã cố gắng hết sức. Vì em mà mẹ phải chịu khổ. Em đã muốn bỏ trốn. Nhưng nếu làm vậy mẹ sẽ khổ hơn nên em lại chịu đựng. Tóm lại em cần phải chăm chỉ học hành, tới mức trước ngày thi em đã nhờ chị Hinako tới ngủ lại nhà bạn.

“Nhưng mẹ không chịu nổi nữa. Đó là đêm xảy ra vụ án.

“Giữa đêm mẹ tới phòng em và bảo rằng ‘Con đi ra cửa hàng tiện lợi cho đầu óc thảnh thơi chút xem sao?’ Trước ngày thi thử môn toán nên em chẳng có bụng dạ nào làm điều đó. Nếu có thời gian rảnh tới vậy thì em nên học bài, với lại đi ra ngoài khi bố đang ở nhà là một điều không tưởng. Thế nhưng, mẹ lại bảo rằng chỉ một chút thôi, và em đã ra khỏi nhà trong tình trạng gần như bị mẹ ép buộc. Vì vậy em không mang theo ví lẫn điện thoại.

“Em có nói cho chị rồi, lý do em mượn tiền cô hàng xóm là bởi vì em nghĩ mình phải mua gì đó mang về, nếu không sẽ bị bố mắng là ra ngoài làm gì.

“Khi em về tới nhà, xe cứu thương đã đỗ ở trước cổng. Khi ở cửa hàng tiện lợi, em có để ý thấy xe cứu thương đi ngang qua, nhưng có nằm mơ em cũng không ngờ nó lại đỗ trước nhà mình. Vì em nghĩ nếu có gì xảy ra thì hẳn người gặp nạn là mẹ nên đã hoảng sợ và không bước vào nhà. Khi đang đứng lén quan sát từ nhà chứa rác, em thấy người được khiêng đi là bố, và chuyện xảy ra có vẻ nghiêm trọng, vì em không biết phải làm gì nên đã sợ hãi bỏ trốn.”

Hinako không thốt nên lời. Giữa lúc Shinji đang phân trần, đã có một vài chỗ con bé muốn nói xen vào, ấy vậy mà khi thằng bé kết thúc câu chuyện nó lại chẳng biết nên nói gì cho phải. Đầu óc nó trở nên hỗn độn với những suy nghĩ phức tạp.

“Chuyện tồi tệ, ý em là bị bố đánh?” Yoshiyuki cất tiếng hỏi, nhưng Shinji vừa kể lể trơn tru đã biến mất, thay vào đó lại là một Shinji im lặng chúi mũi xuống sàn.

“Em có bị thương phải vào viện không?”

Anh ấy đang hỏi gì vậy nhỉ? Anh ấy chấp nhận những gì Shinji vừa kể là sự thật ư? Không thấy gì kỳ lạ sao? Chuyện đó rõ ràng là Shinji bịa ra mà.

“Không đời nào có chuyện bố dùng bạo lực! Hôm xảy ra vụ án chị không có ở nhà, nhưng cùng sống dưới một mái nhà lâu như vậy, làm gì có chuyện chị không nhận ra được. Chị chưa bao giờ thấy mẹ bị thương hay có vết bầm nào cả. Đến cả Shinji cũng thế. Đừng có làm bộ mặt cứng đờ như búp bê ấy rồi nói bừa nữa!”

Con bé cảm thấy như người bố đã khuất của nó vừa bị xúc phạm. Đã thế lại còn bởi người thân trong gia đình. Nó cáu tiết cả người anh trai tưởng câu chuyện bịa kia là sự thật. Bố đẻ của mình bị sát hại, vậy mà lại dám diễn giải câu chuyện theo hướng bênh vực mẹ kế, thật không thể tin nổi.

“Shinji, chuyện như thế nào?” Yoshiyuki hỏi.

“Là bạo lực thông qua lời nói. Có lẽ đối với người luôn đòi hỏi mọi chuyện phải rạch ròi như chị thì sẽ không hiểu được đâu, nhưng mỗi lần em bị bố quở mắng, em đã cảm thấy mình sắp biến mất khỏi thế gian này. Có lẽ mẹ cũng đã có chung cảm xúc như em, chắc vậy.” Shinji bực bội đáp trả.

“Nói dối. Bố đã bao giờ nặng lời với Shinji hay mẹ đâu. Phòng của hai chị em ta ở cạnh nhau đó. Dù không thể nghe thấy tiếng trò chuyện nhỏ, nhưng nếu em bị bố lớn giọng nạt nộ, chắc chắn chị sẽ nghe thấy chứ!”

“Cụ thể em đã bị bố nói gì?” Sau khi Hinako phủ nhận lời biện bạch của Shinji, Yoshiyuki lại hỏi han em trai thêm. Điều này khiến Hinako không khỏi thấy khó hiểu. Shinji vẫn cúi gằm.

“Em đang cố nghĩ trong đầu phải không? Vô ích thôi. Vì bố thực sự chưa bao giờ nặng lời với em. Không phải bố luôn luôn khen ngợi em sao? Bố lúc nào cũng nói: mặt của Shinji điển trai, khả năng vận động tốt, bố rất là ghen tị. Vì bố trước giờ chỉ giỏi mỗi việc học nên đã cố gắng trở thành bác sĩ, còn con thì hẳn nhiên sẽ có nhiều lựa chọn hơn, nên hãy theo đuổi nghề mà con muốn.”

Hinako luôn ghen tị mỗi khi Shinji được bảo vậy. Nó cũng ghen tị với anh trai. Dù có cố học tới mấy nó cũng không thể bằng anh ấy được. Có cố gắng chơi thể thao tới mấy cũng không bằng nồi Shinji. Có ăn diện tới mấy cũng cảm thấy căn bản nét đẹp của Shinji và mẹ thuộc về một đẳng cấp khác.

Cho dù thế, bố vẫn dịu dàng với Hinako. Rõ ràng mệt mỏi vì công việc là thế, nhưng bố vẫn luôn lắng nghe những lời càm ràm vớ vẩn về trường học của Hinako, dù kết quả thi của nó có thua kém anh trai, bố vẫn sẽ công nhận nỗ lực của Hinako, khi khoe với bộ quần áo mới, bố sẽ khen rằng bộ cánh hợp với Hinako.

Chính vì vậy con bé mới phấn đấu trở thành một kiến trúc sư - một ngành nghề khác mà năm xưa bố nó đã muốn theo đuổi.

“Shinji, em trả lời sao?” Yoshiyuki hỏi Shinji. Hinako thất vọng trước nỗ lực giữ vị trí trung lập của anh trai. Cô bé đã tưởng rằng anh trai trở về sẽ bằng cách nào đó giải quyết vấn đề, hoặc không chừng có thể khiến sự tình tỏ tường hơn ít nhiều. Nhưng có lẽ nó đã kỳ vọng quá nhiều.

“Những lời nói đó… là thứ… độc ác nhất.” Shinji lầm bầm.

“Hảaa? Chị chả hiểu em đang nói gì nữa. Trở thành người mình muốn, điều đó mà độc ác? Em đang mơ ngủ hả? Vậy chứ em muốn bố nói gì? Học đi, thành bác sĩ đi, mấy câu như thế hả? Muốn bị hét vào mặt là ‘Đồ bất tài này!’ rồi bị đánh đập? Một đứa từ nhỏ đã được mẹ bao bọc như em á, hở ra là suy nghĩ theo hướng tiêu cực thôi. Em dám dùng từ ‘độc ác’ để nói về bố hả. Em có hiểu nghĩa của từ này không đó?”

“Hinako!” Yoshiyuki ngăn Hinako lại. “Chúng ta hãy nghe Shinji kể hết đã.”

“Sao anh mắng em chứ?”

Hinako không có bất kỳ ký ức nào về việc bản thân bị khiển trách. Tới giờ mới lò dò xuất hiện, vậy mà anh ấy đang tỏ vẻ trịch thượng nói gì vậy? Tham gia giờ giảng… trong nhà xảy ra một vụ giết người, vậy mà giờ học đó đủ quan trọng tới mức chuyện gia đình bắt buộc bị đẩy ra sau á? Điện thoại bị bạn cầm về… nếu thực sự có ý liên lạc thì vẫn có thể gọi bằng điện thoại công cộng mà, có thực là anh ấy không có đủ tiền đi tàu Shinkansen? Khi bước vào đây, anh ấy có nói rằng hãy chọn bất cứ món nào hai đứa thích. Tiền mua vé xe buýt và tiền ba suất ăn chẳng chênh lệch với giá một tấm vé tàu Shinkansen là bao.

Chẳng phải là anh ấy cũng đã trốn chạy sao? Và lẽ nào bây giờ anh ấy vẫn đang nghĩ cách để trốn chạy? Anh ấy đang nghĩ cách giải quyết, không phải vì bố, vì mẹ hay vì các em, mà là vì chính bản thân mình chăng?

“Việc Shinji coi những lời bố nói là ác độc, liệu có phải xuất phát từ việc em nghĩ rằng mình bị bố bỏ rơi không?” Yoshiyuki nhẹ nhàng hỏi Shinji. Sau khi hít thở một hồi, Shinji gật đầu.

“Vậy à. Shinji cố gắng học thì ra cũng vì muốn được bố công nhận. Nếu là như thế, lời em nói ban nãy có chút không hợp lý đó! Việc em bị tổn thương anh thấy tương đối làm quá lên rồi, nhưng em vẫn là học sinh trung học cơ sở, trước đây anh cũng có một khoảng thời gian từng nghĩ điều tương tự, nên không hẳn là anh không hiểu được cho em. Nhưng mẹ thì đâu thể để bị dồn ép vì những điều đó. Bố có nói những lời lẽ cay độc hơn với mẹ không, hay bố có từng đánh đập mẹ không?”

Đúng rồi, chuẩn không cần chỉnh. Con bé có thể đồng tình với ý kiến này. Hinako nhìn Shinji.

“Không phải vậy. Không phải vậy, nhưng…” Shinji lại cúi đầu và quay trở về trạng thái lặng thinh. Nếu cứ như thế này thì qua ngày mất. Hinako rời khỏi chỗ ngồi để đi lấy thêm cốc nước thứ hai.

Những lời đã chuẩn bị từ trước thì nói trơn tru, vậy mà bị hỏi lại là không hé nổi câu nào ra hồn. Y chang lúc học bài.

‘Shinji chỉ cần làm việc mà mình thích thôi.’ Lần đầu tiên nó nghe bố bảo vậy là vào năm học lớp bốn. Vì thấy anh trai chăm chỉ học hành để thi vào khoa Y, nó đã đinh ninh cho rằng bản thân nó sau vài năm nữa cũng phải cố gắng như anh trai. Nhưng nghe bố nói vậy, Shinji đã ngoan ngoãn tuân theo từng câu, từng chữ. Mặc dù Shinji của khi đó chưa có quyết định cụ thể bản thân muốn làm gì, nhưng đã rất muốn đi học tại một ngôi trường có đội bóng rổ mạnh.

‘Ồ, thì ra Shin-chan muốn trở thành bác sĩ giống bố.’

Người nói câu này là mẹ. Đặt tay lên bờ vai Shinji, mẹ nhìn chăm chú khuôn mặt nó, miệng mỉm cười, nhưng mắt mẹ thì không hề cười. Có chút sợ hãi trước ánh mắt đó nên nó gật đầu bảo vâng, thì lần này mẹ thực sự tỏ ra mừng. Kể từ đó, mỗi lần có chuyện gì mẹ đều đem khoa Y ra nói.

Đúng là trước đó Shinji chưa bao giờ bị mẹ quản lý một cách khắt khe việc học của mình. Nếu bài kiểm tra đạt điểm cao nó sẽ được mẹ khen, những lời khen đó không khác gì lời khen mẹ dành cho nó lúc đoạt giải nhất trong cuộc thi chạy ngày hội thao ở trường

Có lẽ từ khoảng thời gian bắt đầu ý thức tới kỳ thi lên trung học cơ sở chăng?

‘Hay con thi vào trường trung học Cơ sở K nơi anh con từng học đi? Anh con đã chọn trường đại học ở vùng Kansai, nhưng Shin-chan thử phấn đấu vào trường của bố hồi xưa xem, con nghĩ sao? Nếu là Shin-chan thì sẽ ổn thôi. Vì con là con của bố mà.’

Nghe theo lời nói vừa rồi, Shinji thi vào trường trung học cơ sở K. Vì nó phấn đấu như bao người và đỗ vào trường cũng như bao người bình thường, nên Shinji cho rằng thì ra chuyện học hành thi cử cũng chỉ có vậy. Và tất nhiên nó đã thực hiện mong ước mà mình ấp ủ bấy lâu, đó là gia nhập đội bóng rổ. Khi thông báo chuyện đó cho bố mẹ, trong khi bố nói ‘Con cố lên nhé,’ thì mẹ bảo ‘Không được để ảnh hưởng tới việc học đâu đấy.’ Trông mẹ không được vui cho lắm.

Kể từ khi đó, người tiếp tục để ý tới điểm số của nó lúc nào cũng là mẹ. Dẫu cho bố có bênh, ‘Thằng bé mới lớp bảy, chưa cần lo lắng,’ nhưng mẹ luôn tới tận phòng Shinji để nói nhỏ rằng, ‘Bố chỉ nói vậy thôi.’

Không chịu nổi điều này, nó đã từng có lần bỏ ra khỏi nhà. Nó không báo với mẹ rồi mới đi, mà trốn đi trong đêm. Nhưng nó không biết mình nên đi đâu. Không hẳn là Shinji không có bạn, nhưng nó không có những người bạn thân thiết có thể cho ngủ lại như chị gái mình.

Hầu hết người dân ở Hibarigaoka thuộc lứa tuổi trung niên trở lên nên cứ quá 11 giờ là hầu như nhà nào cũng sẽ tắt đèn. Vậy nhưng ở phía dưới tầm nhìn của nó, ánh sáng vẫn đang lan tỏa. Dường như bị thu hút bởi thứ ánh sáng màu cam ấm áp đó, Shinji đi xuống dốc. Chỉ cần đi xuống tới đường chính là sẽ có xe chạy qua lại, đi xuống thấp nữa thì số người trên đường càng nhiều thêm.

Shinji lướt qua một đám trẻ con tầm tuổi mình. Vừa đi ngang qua chúng, nó vừa đi xuống con dốc và ra tới bờ biển. Ánh đèn của nhà chờ xe buýt nổi bật như một đốm trắng trong bóng đêm. Khi Shinji vòng ra phía sau nhà chờ, nó thấy biển. Tại bãi đất trống rộng lớn dọc đê chắn sóng, là một thế giới bóng đêm trải dài.

Hình như vài năm nữa ở nơi đây sẽ xây một vòng đu quay khổng lồ. Sẽ nhìn thấy những quang cảnh nào nhỉ?

Shinji nhìn lên phía dãy núi. Một vệt ánh sáng bao trọn đến lưng chừng núi. Sáng tới mức khiến nó cho rằng có thể ngay lúc này, ngay cả một nơi vốn sẽ tối om vào khung giờ này như Hibarigaoka cũng đang sáng bừng lên. Chỗ tối duy nhất là nơi nó đang đứng. Ấy vậy nhưng, nó lại cảm thấy dễ chịu lạ kỳ. Giữa lúc hòa mình vào bóng đêm, con tim nó bình an trở lại vì không phải gồng lên cố gắng.

Tần suất nó phải ra khỏi nhà và đi xuống dốc để hòa mình vào bóng đêm dần tăng theo mỗi lần lên lớp. Dù mẹ nói rằng thành tích của Shinji đi xuống, nhưng không phải vậy. Lý do thực sự là vì những người xung quanh tăng tốc, còn Shinji không theo kịp nổi nữa. Nó đã chạm tới giới hạn năng lực rồi. Mặc cho nó ôn tập, luyện bài thâu đêm, việc theo kịp bài vở ngày càng trở nên vất vả. Tuy nhiên, mẹ lại đổ lỗi cho câu lạc bộ bóng rồi.

‘Câu lạc bộ không phải là thứ cần thiết lúc này! Con học hành tử tế rồi khi vào trung học phổ thông lại chơi bóng cũng được mà!’

Dù mẹ nói vậy, nhưng Shinji không hề muốn từ bỏ bóng rổ. Để không bị ép nghỉ chơi, nó đã tăng thêm giờ học. Nó đã cố gắng như thế cho tới một tháng trước trận đấu giải nghệ, ngay trước trận đấu giao hữu tiền vòng loại của giải cấp tỉnh. Vậy mà…

Shinji đã sắp xếp hành lý vào trong túi thể thao và đặt túi ở gần lối ra để sáng hôm thi đấu có thể ra khỏi nhà từ sớm, vậy mà tìm đỏ con mắt cũng không thấy. Nó đã bỏ cả đồng phục, giày lẫn bóng chuyên dùng để luyện tập vào đó. Vừa dứt lời hỏi mẹ khi đó đang đứng bếp, nó liền nhận được câu trả lời lạnh lùng, ‘Mẹ còn chẳng biết là con đã đặt túi ở đó.’

Shinji soát lại một lần nữa trong phòng mình, phòng khách, phòng ăn, chỗ rửa mặt, toilet và cả phòng tắm nhưng chẳng thấy đâu. Nó đi ra đường vì nghĩ rằng phải thử mọi cách. Sau khi kiểm tra trong sân rồi bước ra đường, nó trông thấy bà hàng xóm ở chếch phía đối diện đang cất chiếc túi xắc dị hợm mà bình thường bà hay đeo và quét dọn trước cửa nhà.

‘Ồ, Shinji, cháu đi học sớm thế.’

Bà ấy mở lời chào như vậy, nhưng nó không có thừa thời gian để chào lại. Thế nhưng, bà hàng xóm lại vừa cười tủm tỉm vừa bắt chuyện với Shinji.

‘Mà này, quả bóng rổ có phải là rác đốt được không ta?’

Mặt Shinji như vừa bị rút cạn máu. Khi lao tới nhà chứa rác nằm cách đó 30 mét, nó phát hiện bên trong chiếc túi rác đục màu do khu vực chỉ định là trái bóng rổ, giày và đồng phục. Nghe thấy tiếng của xe cỡ lớn chạy đến, Shinji ngước nhìn thì thấy một chiếc xe gom rác đang tiến tới.

Suýt nữa thì không kịp.

Shinji nhấc túi rác lên, cắp vào nách và chạy về nhà.

‘Chuyện này là sao đây?’

Mặc cho Shinji cố gắng kìm nén cơn tức giận đang trào dâng trong lòng, vẫn giữ nguyên gương mặt thờ ơ, mẹ trả lời:

‘Con đã hứa với mẹ rồi còn gì. Con đã hứa với mẹ rằng nếu kỳ thi giữa kì lần này con không lọt vào top 30 thì sẽ bỏ câu lạc bộ, đúng chứ? Trước ngày đổ rác, mẹ thấy ở gần lối ra có để một túi đồ dùng chơi bóng rổ, nên mẹ đã nghĩ con muốn mẹ vứt chúng đi.’

Đúng là Shinji đã hứa. Vì thế nó cũng đã cố gắng. Nó đã cố gắng đến mức mỗi đêm chỉ ngủ tầm 2,3 tiếng, để cuối cùng cũng xếp thứ 34 trên 100. Đối với một học trò bị tụt lại phía sau và cảm thấy vất vả để theo kịp bài như Shinji thì xếp hạng đó đã là một kỳ tích rồi.

Bố cũng đã khen ngợi nó. Mẹ ngồi bên nói với giọng mừng rỡ. ‘Nếu Shin-chan mà quyết tâm thì kết quả như thế này là dĩ nhiên. Vì con là con của bố mà.’ Vì thế nó đã nghĩ rằng mẹ rộng lượng bỏ qua việc nó không với được tới vị trí thứ 30. Hơn nữa…

‘Lúc nãy khi con hỏi, mẹ đã nói là không biết cơ mà?’

‘Đáp trả cho lời nói dối của Shin-chan đó. Đừng nói với mẹ là con chuẩn bị đi tới câu lạc bộ nhé. Hôm nay con có buổi thi thử ở trung tâm học thêm đó.’

Cho nên mẹ mới vứt túi của nó đi.

‘Nhưng đây là trận đấu để giành vé vào vòng loại của giải cấp tỉnh mà mẹ.’

‘Con tự nghĩ xem bên nào quan trọng hơn đi.’

Kỳ thi thử lần này có chăng chỉ là một trong số nhiều kỳ thi sắp diễn ra trong đời Shinji, nhiều tới phát ớn. Kỳ thi lần này cũng không quyết định kết quả của kỳ thi chuyển cấp. Trái lại, tính cả trận giao hữu lần này, nó chỉ còn hai trận thi đấu bóng rổ nữa thôi. Chỉ cần vô địch giải cấp tỉnh, có lẽ sẽ còn thêm một trận nữa, nhưng chắc là bất khả thi. Có thắng trận ngày hôm nay cũng sẽ không dẫn tới cái gì hết. Nhưng không vì thế mà đó là một trận thế-nào-cũng-được.

‘Con xin mẹ đấy.’

‘Hôm nay thì không. Nếu muốn tham gia trận đấu tới vậy, thì hãy giữ lời hứa cho mẹ. Sắp tới ở trường con có bài thi thử đúng không? Nếu con lọt được vào top 30 thì sẽ được phép tham gia vào vòng loại của giải cấp tỉnh.’

Nó không đủ mạnh mẽ để chống lại sự phản đối của mẹ mà xách túi rác đi tham dự trận đấu. Kết cục, nó lại răm rắp tuân theo lời mẹ như mọi lần. Nhưng, với tình trạng như vậy, kết quả bài thi thử ở trung tâm của nó làm sao mà tốt được.

Để được tham gia vào trận đấu cuối cùng, nó chỉ còn cách đạt được kết quả khiến mẹ mãn nguyện vào lần thi thử tiếp theo. Vì vậy, nó đã nhờ chị gái mình qua nhà bạn ngủ vào đêm trước ngày thi.

Bà chị đó hiện đang vừa uống coca cola vừa lật xem thực đơn. Chẳng nhẽ chị ấy định ăn thêm gì đó ư? Phục hệ thần kinh thép của chị ấy thật. Anh trai thì đang cắt nhỏ từng miếng thịt bò đã nguội như cách tụi con gái thường làm và chậm rãi đưa từng miếng vào miệng.

Lời nói dối mà nó ngụy tạo trong lúc chạy trốn đã bị lật tẩy ngay tức khắc. Từ nay nó phải làm sao đây?

Trong khi Shinji im lặng, Yoshiyuki chậm rãi ăn miếng thịt bò lâu nhất có thể, nhưng chỉ còn một miếng nữa là đĩa sẽ sạch trơn. Hinako thì đang chăm chú nhìn thực đơn như thể đang nghiên cứu một cuốn từ điển bằng tranh, nhưng có vẻ như con bé không định gọi thêm món nào cả.

Phải làm thế nào bây giờ?

Chỉ cần nói chuyện với anh chị em trong nhà thì sự thật sẽ lập tức được làm sáng tỏ. Hơn nữa, cậu đã tính suy nghĩ về cách ứng phó từ nay về sau. Cậu nghĩ rằng, khi Shinji nói mình và mẹ bị đối xử tàn tệ, coi như bố là người động thủ trước, thì có thể coi hành động của người ấy là phòng vệ chính đáng. Nhưng, bố không phải là người ra tay với kẻ yếu thế hơn mình. Cậu đã nghĩ như vậy và không nằm ngoài dự đoán, Shinji đã nói rằng bố bạo hành lời nói chứ không phải đánh đập. Nếu vậy, cậu thoạt nghĩ thần kinh người ấy có thể đã bị bất ổn định, tuy nhiên nội dung lời nói của bố không hề nặng tới mức có thể đẩy người khác vào trạng thái cùng cực đó được, cộng thêm sau đó Shinji nhất quyết từ chối giải thích.

Không hiểu tại sao nhưng Hinako có vẻ đang khó chịu.

“Thế… hai đứa muốn giải quyết như thế nào?”

Hinako và Shinji đồng loạt ngước lên. Chúng im lặng nhìn Yoshiyuki. Mặt cả hai đứa như muốn chất vấn ngược lại: “Thế anh thì tính sao?”

“Anh vốn định sẽ kiểm tra lại chân tướng sự việc, rồi dựa vào đó mà bàn bạc với hai đứa giải pháp tốt nhất cho cả mai sau. Nhưng giờ đây… chân tướng sự việc thì thôi, bỏ đi.”

“Ý anh là sao?” Hinako hỏi.

“Chúng ta hãy cứ coi sự việc đã xảy ra đúng như lời mẹ khai báo trên báo đài. Bố mẹ cãi vã, mẹ dùng đồ vật trong nhà để đánh chết bố. Điều đó có phải là sự thật không, nếu là sự thật thì liệu đã có dấu hiệu nào trước đó không, giữa hai người xảy ra chuyện gì… Anh đã nhận ra là nói về những điều này với hai đứa ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Thế nên, bây giờ hãy suy nghĩ về giải pháp tốt nhất cho ba đứa mình chỉ dựa vào những điều ta đã tường tận.”

“Ba đứa mình…” Shinji lẩm bẩm.

“Đúng vậy. Ba anh em mình, với tư cách là con cái của gia đình xảy ra án mạng.”

“Tụi mình thì làm được gì chứ?” Hinako hỏi.

“Bức tường phía trước mặt chúng ta là gì? Hinako cũng vậy, em ắt hẳn không nghĩ rằng từ nay về sau mình có thể sống cuộc sống giống như trước kia đâu nhỉ. Em sẽ không cảm thấy bất an chút nào khi quay trở lại trường học ư?”

Hinako đau khổ lắc đầu.

“Vậy sự bất an đó là gì? Tiền? Rõ ràng là không phải rồi. Là ánh mắt của những người xung quanh. Có lẽ em vẫn chưa lướt qua những dòng bình luận điên rồ trên diễn đàn mạng đâu nhỉ?”

Những dòng chữ trên màn hình máy tính sáng nay lởn vởn trong đầu Yoshiyuki. Chỉ cần nhớ lại thôi là đã thấy buồn nôn rồi.

Hinako lắc đầu một lần nữa.

“Em không dám để điện thoại bị hết pin.”

“Thế là tốt. Đừng có xem. Tới những kẻ chẳng hề hay biết gia đình mình cũng đang viết bậy trên đó.”

Nếu con bé chưa xem thì đáng lẽ mình nên giữ im lặng về chuyện diễn đàn. Nhưng phải để cho chúng biết về những gì phải đối diện thì mới tiếp tục nói chuyện được.

“Anh em mình từ nay chắc chắn sẽ phải đón nhận những sự ác ý vô căn cứ. Không chỉ ở trên mạng đâu. Ngay cả nhà mình bây giờ cũng không biết ra sao. Có thể ngôi nhà của chúng ta đang trực tiếp chịu những trận quấy rối hoặc bị gây thêm tổn hại. Để tránh khỏi điều đó chút nào hay chút ấy, trước tiên hãy nghĩ làm thế nào để giảm án cho mẹ. Vào tù, hưởng án treo, hay được tuyên vô tội, khác biệt giữa chúng rất rất lớn.”

“Liệu có thành vô tội được không?”

“Giờ ta hãy bàn bạc với dì Akiko và nhờ một luật sư giỏi nhất có thể. Nhưng anh nghĩ quan trọng hơn cả vẫn là lời khai của tụi mình. Ví dụ như lời Shinji nói ban nãy. Dù không phải bị bố bạo hành một cách trực tiếp lên thân thể, nhưng nếu ta biến lời khai thành có bị đánh đập đi, thì sẽ như thế nào?”

“Anh đang nói gì vậy? Thật không thể tin nổi. Anh tính biến bố thành kẻ ác? Em căm ghét những việc làm như vậy!” Hinako to tiếng đáp. Nhân viên ở phía xa đang nhìn về phía ba người.

“Anh cũng ghét lắm.” Yoshiyuki hạ giọng nói.

“Vậy tại sao anh còn nói ra? Nói trắng ra, thì người bố ruột của anh đã bị người mẹ không chung huyết thống giết chết đó! Vậy mà anh còn nghĩ ra mấy chuyện như thế này. Bố chết mà anh không đau buồn à?”

“Sao mà không buồn được chứ.”

Ngồi lắc lư trong xe, cậu nghĩ về bố. Cảm giác đau buồn không ồ ạt dâng lên liệu có phải là vì cậu không yêu thương bố? Đâu phải vậy. Bàn tay to lớn ấy đã xoa đầu cậu bao nhiêu lần rồi? Được bố khen nên cậu đã cố gắng học hành. Khi cậu bảo muốn làm bác sĩ, bố đã vừa nói rằng, ‘Bố mong chờ đến lúc đó lắm,’ vừa vui mừng đặt tay lên đầu Yoshiyuki bấy giờ đã cao lớn hơn ông rất nhiều, và nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Vẫn ngồi trên ghế, cậu xòe bàn tay và thử xoa đầu mình. Không chỉ lưng mà bề ngang cơ thể của cậu đã to lớn hơn bố rất nhiều, vậy nhưng bàn tay bỗng dưng sao quá bé nhỏ. Ngay sau đó, nước mắt cậu tuôn rơi. Bố ơi, bố ơi, bố ơi… Cậu lặng lẽ khóc.

Nếu chỉ hay tin bố bị giết, chắc chắn cậu đã vừa khóc thật lớn từ tận đáy lòng vừa mang suy nghĩ muốn băm vằm kẻ đã sát hại bố.

Vậy nhưng, người giết bố là người ấy. Dù không chung huyết thống, nhưng người ấy đã nuôi cậu khôn lớn. Cậu coi người ấy như mẹ ruột mình.

Nếu chỉ được hay tin người ấy giết người, có lẽ cậu sẽ nghi ngờ có gì đó uẩn khúc và sẽ mạnh mẽ tin vào sự trong sạch của mẹ kế.

Mặc cho chuyện lớn xảy ra, việc cậu thờ ơ tiếp nhận nó như chuyện người dùng phải chăng là do những sự việc đối nghịch xảy đến cùng một lúc đã bù trừ cho nhau trước khi cậu tiếp nhận sự thật?

Không hiểu có phải nhờ khóc mà cậu lấy lại được bình tĩnh không, nhưng cậu đã xác định một điều: bố mất rồi, nhưng người ấy thì còn sống. Dù là kẻ giết người, nhưng việc người ấy là người thân trong gia đình sẽ vĩnh viễn không đổi. Đâu chỉ có vậy, chính xã hội cũng sẽ không ngừng nhấn mạnh việc người ấy là một thành viên trong gia đình Takahashi. Cậu và các em phải đón nhận điều này.

Không rõ Hinako và Shinji đã thấu hiểu điều này chưa?

“Vậy em giải thích thử coi. Tại sao bố lại bị giết chứ? Cớ gì mẹ phải giết bố chứ? Lỗi do thành tích của Shinji kém? Nhưng cũng đâu phải thằng bé đã thi trượt hay gì, càng không phải là mẹ bị bố khiển trách vì chuyện thành tích của Shinji. Thực tế, có người vợ nào giết chồng vì chuyện điểm chác của con trai không? Anh chưa bao giờ thấy hai người họ cãi nhau dù chỉ một lần. Mẹ có nói rõ lý do mình giết bố với cảnh sát không?”

“Không biết. Em đâu biết gì đâu.” Hinako vò đầu. Nhưng rồi con bé ngẩng phắt lên.

“… Này Shinji. Đêm hôm đó, là em cãi nhau với mẹ đúng không?”

“Gì… chuyện đó…” Shinji nãy giờ vẫn chú mục vào một điểm vô hình trên mặt bàn, ngẩng mặt lên và đáp với giọng khàn khàn.

“Có giả ngây cũng vô ích thôi. Chị đã nghe từ Ayaka rồi. Con bé bảo rằng đêm hôm đó em đã hét Aaa! rồi Uaaa! còn mẹ thì xin tha lỗi rồi cầu cứu.”

“Chuyện đó, có thật không?”

Shinji và mẹ xảy ra xích mích. Shinji đã gầm lên. Điều này thật khó tưởng tượng, nhưng nếu đã có nhân chứng, thì chắc là sự thật rồi. Tại sao Hinako không nói trước chuyện quan trọng này chứ?

“Shinji, đã có chuyện gì giữa mẹ và em?”

“… Chẳng có gì cả.”

“Làm gì có chuyện không có gì. Đến mức em phải hét lên như vậy, chứng tỏ đã có chuyện gì nghiêm trọng ghê gớm lắm đúng không?”

“… Không phải là cãi nhau với mẹ. Là một mình em gào thét thôi.”

“Đã có chuyện khiến em bực mình à?”

“Em… em muốn tham gia thi đấu bóng rổ.”

Yoshiyuki cố nén tiếng thở dài trước câu trả lời không ăn nhập. Ở phía đối diện, Hinako buông một tiếng thở dài thườn thượt. Shinji có biết mình đang nói về cái gì không đấy? Nhưng tốn công tốn sức mãi nó mới chịu mở miệng lên tiếng. Không thể để cuộc hội thoại kết thúc ở đây được.

“Thì em tham gia là được mà. Hay là em bị loại khỏi đội hình chính thức rồi?”

“Không phải. Là mẹ cấm em.” Shinji ngẩng mặt nhìn. Vẻ mặt như đã sẵn sàng.

Shinji quyết định kể mọi việc diễn ra vào ngày xảy ra vụ án. Nếu việc nó la hét đã bị người khác biết thì chẳng còn gì phải giấu nữa.

“Từ khi em lên lớp chín, mẹ bảo rằng nếu thành tích học tập giảm sút thì hãy tự động nghỉ hoạt động câu lạc bộ. Nhưng, riêng chuyện đó em không thể…”

Shinji bắt đầu chơi bóng rổ từ năm lớp ba. Đó là thứ duy nhất tự bản thân nó muốn thử sức. Việc phải từ bỏ bóng rổ với nó không khác nào trở thành một con người không có ý chí.

“Em lén tiếp tục, nhưng bị phát giác, nên trận đấu trước đó mẹ cũng không cho em đi. Nhưng bằng mọi giá em muốn tham gia trận cuối cùng, nên đã hứa với mẹ là nếu lần thi thử tới em xếp thứ 30 toàn trường thì mẹ sẽ cho em đi thi đấu. Vì thế mỗi tối em đã ra sức học. Em còn bảo chị Hinako qua nhà bạn ngủ đêm trước hôm em thi.”

“Thì ra có được thi đấu bóng rổ hay không phụ thuộc vào kỳ thi thử đó. Chị không hề biết chuyện đó.” Hinako không giấu nổi bất ngờ.

Trước mặt những người khác trong gia đình, mẹ không bao giờ bàn chuyện học hành với Shinji cả. Mẹ sẽ nói khi chỉ có hai người với nhau. Vì thế Shinji luôn muốn Hinako có mặt ở nhà, nhưng nếu làm vậy lần tới sẽ tới lượt Hinako bị khiển trách.

Mẹ chưa từng đổ lỗi cho năng lực của Shinji khi kết quả học tập của nó kém. Luôn là lỗi của bóng rổ, lỗi của game, lỗi của điện thoại di động. Và lỗi của Hinako. Âm nhạc mà Hinako nghe ở phòng mình vốn chẳng gây phiền toái hay ảnh hưởng gì, nhưng trong thời gian Shinji thi, lần nào mẹ cũng nhắc nhở Hinako.

“Thế nhưng càng nghĩ là mình phải học, phải học, em lại càng thấy đau đầu. Ngày hôm đó cũng vậy, là ngày trước ngày thi thử, vậy mà em hoàn toàn không hiểu được bài mà các bạn khác vẫn giải ngon lành. Đầu em đau như muốn vỡ tung, nên đã xin phép về sớm.”

“Em có nói với mẹ việc mình bị đau đầu không?” Yoshiyuki hỏi.

“Không. Vì chính em cũng nhận thức được là cơn đau xuất phát từ tâm trí.” Shinji đáp và tiếp tục câu chuyện.

“Ra khỏi trường rồi mà cơn đau đầu vẫn không thuyên giảm, càng về gần tới nhà càng đau như sắp vỡ tung, đi một hồi em mới để ý mình đã đi xuống dốc một đoạn rất xa. Làm vậy em mới bình tĩnh lại được. Trước đây đã có lần anh em mình gặp nhau ở phòng chờ xe buýt vào một buổi sáng sớm đúng không? Lần đó cũng là do em đi xuống tận đó để thay đổi không khí.”

“Nói vậy mới nhớ, đúng là sau đó em đã đi làm bài thi thử thật.” Yoshiyuki nhớ ra chuyện ngày hôm đó. Hóa ra vì lẽ đó nên thằng bé mới có mặt ở một nơi như thế.

Shinji gật đầu và tiếp tục kể:

“Vậy mà, tự dưng em bị đứa con gái nhà đối diện hét gọi giật lại.”

“Ayaka á?” Hinako nhăn mặt hỏi. Nhớ lại chuyện lúc đó, Shinji cũng nhăn mặt.

“Con bé đó hỏi em về trận đấu bóng rổ, khi em trả lời là liên quan gì tới nó chứ, nó bỗng tuôn ra một tràng khó hiểu, nào là đang bị làm phiền lắm đấy, rồi thì xin lỗi đi…”

“Em đã làm gì con bé đó à?”

“Chẳng gì cả. Tại vì cách nó nói như thể muốn trách là việc hai nhà đối diện nhau khiến nó bị dính phiền phức, nên em đáp trả là vậy thì chuyển đi. Sau đó em phớt lờ nó và đi bộ xuống dốc ra tận biển, sau khi tha thẩn ở đó một lúc thì cơn đau đầu thuyên giảm, nhưng cảm giác bực dọc thì vẫn còn.”

“Cảm xúc đó, chị hiểu mà.” Hinako gật gù.

“Về tới nhà, em nhanh chóng ăn xong bữa cơm chỉ có hai mẹ con rồi ngồi vào bàn học. Vừa mở bộ đề ra thì đầu lại hơi nhức một chút, nhưng em không cho phép mình ngủ mất, nên đã cố gắng làm bài. Và trong lúc đó, trận chiến thường nhật của nhà đối diện lại bắt đầu…”

“Trận chiến thường nhật là gì vậy?”

“Là Ayaka đó. Con bé đó cũng đang học lớp chín giống Shinji, nhưng hay nổi cơn thịnh nộ lắm. Tuần một lần, nó sẽ gào thét thật lớn tới cả khu dân cư đều nghe thấy.” Hinako trả lời.

“Hình như là ngôi nhà được xây sau khi anh đi học đại học hả? Nhà đó có đứa như vậy à?”

“Kinh khủng lắm. Shinji nhỉ?”

“Là chuyện cơm bữa nên em đã định lờ đi, nhưng mỗi lần cái giọng the thé của con nhỏ vọng tới, đầu em lại đau, em chịu không nổi nữa. Được một lúc thì trận chiến tạm lắng xuống, nhưng em thì không còn chút ý chí nào, em đã bỏ cuộc. Khi nghĩ rằng trận đấu cuối cùng đã trở thành thứ gì đó vuột khỏi tầm tay, em thấy tiếc đứt ruột. Em ném bóng vào tường. Rất, rất nhiều lần.”

“Em ném bóng rổ ở trong phòng mình à?”

“Vâng. Ngay lập tức mẹ đi lên phòng và bảo em dừng lại. Nhưng em đã không dừng lại. Em cảm thấy chẳng việc gì mình phải dừng. Cứ lờ mẹ đi và tiếp tục ném một hồi, tâm trạng của em dần khá lên, và khi em ném trái bóng lên trên tủ sách, mẹ đã chụp gọn quả bóng của em.”

“Nếu là mẹ thì quả là chuyện dễ dàng.”

“Em bực mình. Vì kêu mẹ hãy trả lại mà mẹ không chịu trả, nên thay vào đó em đã ném những thứ khác. Sách này, hộp bút này. Chứng kiến điều đó, mẹ bắt đầu hét lên rằng dừng lại đi, rồi thì làm ơn tha thứ. Em đã nghĩ rằng cho đáng đời mẹ. Cùng hét lên với mẹ, lúc đó em càng cảm thấy sảng khoái thêm.”

Từ khi còn nhỏ, Shinji đã luôn đau đáu một câu hỏi rằng, ‘Biết là sẽ bị mắng, vậy mà tại sao anh trai và chị gái cậu luôn bày trò nghịch ngợm?’ Mặc dù ăn vụng hay tạo bọt đầy bồn tắm có vẻ thú vị, nhưng cũng không tới mức vẫn muốn làm dù biết là sẽ bị mắng.

Mỗi khi nhìn thấy anh bị mắng hoặc chị bị chau Shinji đều có rúm người lại như thể chính mình cũng đang chịu chung vậy. Tuy nhiên, khi ném thử trái bóng, cơ thể cậu bỗng nhẹ bẫng đi. Khi hét lớn, con đau đầu cũng vì thế mà nhẹ bớt.

“Đáng lý ra chị nên ở nhà.” Hinako thì thầm. “Nếu vậy chị đã có thể ngăn em lại trước khi em gây ra chuyện lùm xùm như vậy… chị hiểu cảm giác đó, muốn tham gia trận đấu cuối cùng vì đã cố theo đuổi môn bóng rổ trong suốt thời gian dài. Chị cũng công nhận em đã phấn đấu học hành. Chị lúc nào cũng ghen tị nghĩ rằng chỉ có mỗi Shinji là quan trọng nhất với mẹ vì thấy mẹ chỉ quan tâm mỗi em, nhưng có lẽ đúng là em đã bị dồn ép. Có lẽ đầu em đã thực sự đau. Vào thời khắc ấy, nếu bị con nhỏ Ayaka nói những điều xàm xí thì hẳn là sẽ bực mình rồi.” Mới thốt ra những lời tỏ ý thấu hiểu Shinji, nhưng sau đó giọng của Hinako lại đanh lại.

“Nhưng vì thế mà em đi làm những việc giống với Ayaka? Chính em cũng đã khinh miệt nó dữ dội lắm mà. Nếu biết xấu hổ thì đã không làm điều đó.”

“ ‘Con đang làm náo loạn gì vậy? Thật không biết xấu hổ!’ Bố cũng nói vậy rồi bước vào phòng em.”

“Khi đó bố về nhà rồi à?”

“Em không để ý, nhưng tự nhiên của phòng bật mở.”

Mặc dù bố không hề lớn tiếng, nhưng Shinji trong phút chốc bỗng cứng đờ người khi nghe thấy giọng nói trầm đầy quyền uy. Gương mặt mẹ cũng cứng đờ lại.

“Bố đã nói gì khác?”

“Dọn dẹp đi. Chỉ vậy thôi. Khi em đang vội nhặt mấy cuốn sách mình mới ném, bố lặng lẽ đi xuống nhà.”

“Còn mẹ thì sao?”

“Mẹ đi theo bố xuống dưới nhà.”

Người gây ra ồn ào là Shinji, còn mẹ chỉ ngăn chặn điều đó lại thôi, ấy vậy nhưng gương mặt mẹ đông cứng lại như thể mình mới là người bị mắng, rồi bà cũng im lặng theo bố ra khỏi phòng.

“Liệu đó có phải là lý do họ cãi nhau ở phòng tầng dưới không?” Yoshiyuki nói. Trông Yoshiyuki không có vẻ muốn trách móc Shinji. Đó là điều mà nó canh cánh nhất.

“Em không biết.”

“Em không nghe thấy giọng hai người nói chuyện à?”

“Có thể bố mẹ có nói chuyện với nhau, nhưng em không biết nội dung là gì. Nếu là to tiếng cãi nhau thì em còn nghe được, nhưng nếu dùng âm lượng lúc bình thường thì em đâu nghe thấy được.”

“Đúng đó. Đúng là trên tầng dưới tầng thì khó nghe rõ tiếng được. Nếu mở cửa sổ thì đứng bên ngoài nghe còn thấy rõ hơn.” Hinako tiếp lời. Shinji nhớ ra chuyện âm thanh ti-vi ở tầng một có thể nghe rõ khi ở bên ngoài nhà, nhưng lại không nghe thấy khi bước lên phòng tầng hai.

“Cơ mà dù không to tiếng, có lẽ họ đã có xích mích. Vì vậy… là lỗi tại em.”

Shinji tự mình nói ra câu này trước khi bị trách móc. Tại nó bị cảm xúc nhất thời chi phối mà ném bóng và gào thét ầm ĩ, mới khiến mẹ ra tay giết hại bố.

“Hình như mẹ cũng đã khai với cảnh sát rằng nguyên nhân là do cãi nhau với chồng.” Hinako lúng búng nói.

“Sau khi hai người ra khỏi phòng thì em đã làm gì vậy?” Yoshiyuki đổi câu hỏi.

“Em dọn phòng, và đã định đi tắm, em còn khát nước nữa nhưng ngại vì mới bị bố mắng nên em ở lì trong phòng. Không tập trung được mấy nhưng trước mắt em vẫn cố mở sách bài tập ra làm. Được một lúc thì mẹ tới.”

“Gì cơ? Bộ dạng của mẹ như thế nào?” Hinako hỏi dồn.

“Ừm, trông mẹ có vẻ hối hận. Mẹ xin lỗi em.”

“Mẹ xin lỗi Shinji á? Rồi sao?”

“Mẹ bảo em là tham gia trận đấu cũng được, không cần học bài nữa, rồi bảo em đi tản bộ hóng gió cho thay đổi không khí.”

“Mẹ là người bảo em đi hóng gió?” Yoshiyuki hỏi lại cho chắc.

“Trời thì tối rồi, thú thực em cũng không có tâm trạng tản bộ, nhưng vì mẹ đã cho em tham gia thi đấu bóng rổ nên em cũng khó khước từ, đành đi ra ngoài.”

“Tại sao em không mang theo ví và điện thoại?

“Chỉ ra ngoài có chút thôi, nên em đã nghĩ là không cần đem điện thoại, còn ví thì…”

Shinji tạm ngừng. Có nên nói ra không? Nhưng đã nói tới đây rồi. Không thể giữ im lặng được nữa.

“Mẹ đã đưa cho em tờ một ngàn, và bảo chắc là em cũng đang khát, nên hãy mua nước gì đó ở cửa hàng tiện lợi.”

“Nhưng em mượn tiền của cô hàng xóm mà?” Hinako ngắt lời.

“Chắc chắn mẹ đã gấp tờ tiền làm bốn và nhét vào túi quần em.”

Shinji vẫn đang mặc chiếc quần short có hai túi lớn mà nó mặc khi đi ra khỏi nhà. Đáng lẽ tờ một ngàn mẹ đưa phải nằm ở trong túi quần bên trái.

“Trong túi quần không có tiền à?” Yoshiyuki hỏi. Shinji yếu ớt gật đầu.

Không có sức lực để đi bộ ra tới biển, Shinji quyết định sẽ giết thời gian ở cửa hàng tiện lợi. Khi nó đang lật giở từng trang tạp chí, một khuôn mặt quen quen xuất hiện ở cửa hàng. Là cô sống ở nhà đối diện. Vừa nhìn thấy Shinji, cô ấy liền vồn vã bắt chuyện. Cô ấy nói mấy điều như là, ‘Năm sau khi chuyển cấp rồi, cả hai đứa đều cố lên nhé.’ Shinji nghĩ thầm trong đầu rằng đừng có đánh đồng nó với con nhỏ đó.

Cảm thấy buổi hóng gió để xốc lại tinh thần hiếm có của mình bị phá đám, nó quyết định rời khỏi cửa hàng. Xách chiếc giỏ đặt ở dưới chân đi ra quầy thanh toán, nó thọc tay vào túi quần nhưng từ một ngàn không có ở đó. Túi quần không hề bị thủng. Kiểm tra cả túi còn lại, nhưng tờ tiền đã bốc hơi.

Tính trả lại đồ, nhưng nó nghĩ, trả lại một chai nước đã lấy ra khỏi tủ lạnh một lúc lâu quả một hành vi thiếu ý thức. Nó bắt gặp ánh mắt chằm chằm của cô hàng xóm. Shinji không muốn bị cô ấy đánh giá là một đứa thiếu ý thức. Tự nhủ với bản thân rằng sẽ chỉ mượn trong vòng hơn chục phút thôi, nó đã quyết định vay tiền cô hàng xóm.

“Có lẽ nào mẹ cố tình không bỏ tiền vào không?” Hinako thì thầm. Một ý nghĩ thoáng qua đầu Shinji.

“Khi em ra khỏi nhà bố đang làm gì?” Yoshiyuki hỏi.

“Chắc chắn bố ở dưới nhà, nhưng em không nhìn thấy…”

Cầu thang nhà nối thẳng tới lối ra. Mẹ đi theo Shinji tới tận cửa, nhắc nó cẩn thận rồi tiễn nó ra khỏi nhà, nhưng còn bố thì nó không biết khi đó đang làm gì. Nó chỉ thở phào nhẹ nhõm khi không thấy bố.

“Lúc mẹ quay trở lại phòng em, thái độ của mẹ có gì lạ không?”

“Chuyện đó sao em biết được chứ.”

“Anh đang nghĩ là khi mẹ bảo Shinji đi ra ngoài hóng gió thì bố đã chết rồi à?”

“Không thể..” Shinji bị chấn động bởi lời của Hinako. Mẹ vì muốn hướng mọi người nghĩ vụ án xảy ra trong khi Shinji không có nhà nên đã bảo nó đi hóng gió. Bảo nó đi mua nước ở cửa hàng tiện lợi rồi giả vờ đưa tiền, nhưng thực tế lại không hề nhét tiền vào túi nó, cốt để cho nhân viên ở đó nhớ tới việc nó đã có mặt ở cửa hàng. Tại sao cho tới khi anh trai và chị gái nói ra nó mới để ý tới những chi tiết ấy?

Sau khi quay trở về nhà từ cửa hàng tiện lợi, Shinji thấy xe cứu thương đỗ trước cửa, và bố được khiêng ra từ trong nhà. Quá sợ hãi, nó bỏ chạy. Nó biết về vụ án tại một quán cà phê Internet. Lỗi tại nó đã gây ra vụ ồn lào trước đó. Nó không dám về nhà vì sợ chuyện đó sẽ bị bại lộ và mình sẽ bị chỉ trích. Nó đã đinh ninh hay ít ra cũng