Chương 10 HIBARIGAOKA
[Từ 8 giờ 20 phút tối thứ Sáu, ngày mùng 5 tháng 7 đến 1 giờ 40 phút sáng thứ Bảy, ngày mùng 6 tháng 7]
8 giờ 20 phút tối.
Ayaka nâng bát cây cảnh lên bằng hai tay, và sau khi quăng cái lườm về phía Mayumi, nó dùng hết sức bình sinh ném xuống sàn. Chiếc bát gốm đất nung bể tan tành, đất lẫn với sỏi nhỏ vương vãi trên mặt sàn. Endo Mayumi thẫn thờ ngắm nhìn sàn nhà có màu trùng với màu đất.
‘Sàn nhà nên chọn màu gì nhỉ? Màu nâu thẫm mang lại cảm giác yên bình hơn, với lại vết bẩn cũng sẽ khó nhìn thấy, những vết xước và bụi bẩn lại dễ nổi trên tông màu đậm hơn. Chắc Ayaka cũng sẽ không thấy thoải mái, nên thôi lấy màu nâu nhạt đi.’
‘Mẹ thật là. Con có còn là con nít ngồi xe đồ chơi nữa đâu, không đời nào con làm sàn nhà bị xước đâu. Con cũng thích màu nâu đậm hơn.’
‘Thế thì mình lấy màu này nhé.’
Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất. Khoảng thời gian cô có thể nhìn thẳng vào mắt Ayaka mà không phải dò xét tâm trạng của con gái. Tự bao giờ, cô đã tổng kết một ngày của mình là ngày may mắn nếu Ayaka không nổi cơn thịnh nộ, và là ngày xui xẻo nếu con bé lên cơn. Để công tắc thịnh nộ của con bé không bật lên, cô đã luôn giữ ý tới mức thần kinh bị mài mòn, vậy mà chưa đầy ba ngày kể từ cơn thịnh nộ lần trước đã xảy ra thêm vụ ồn ào này. Tới bao giờ những ngày như thế này mới kết thúc chứ?
Không nghĩ ra lời nào nhẹ nhàng, chỉ có tiếng thở dài thốt ra từ miệng cô.
“Đừng coi tôi là con ngốc! Nếu muốn phàn nàn thì nói ra đi!”
Khi Ayaka giậm chân tiến lên một bước về phía Mayumi, những hòn sỏi nhỏ dưới chân con bé cọ lọc cọc vào sàn nhà. Thêm một bước nữa, lọc cọc lọc cọc. Mayumi cảm tưởng như những hòn sỏi đang dần xuyên vào da cô, hai cánh tay bất chợt nổi da gà.
“… Dừng lại đi. Con đã hứa rồi mà.”
“Hả? Hứa gì chứ?”
“Là sẽ không làm xước sàn.”
Ayaka nhìn xuống chân. Nhưng rồi con bé lập tức ngẩng mặt lên.
“Ai thèm quan tâm chứ! Nhà, nhà, nhà, nhà, trong đầu bà lúc nào cũng chỉ có ngôi nhà thôi. Bà có bị ngốc không vậy?”
Ayaka cầm lên một bát cây cảnh khác và hướng về phía cửa sổ.
“Ngừng đi mà…”
Vờ như không nghe thấy lời thỉnh cầu của Mayumi, Ayaka vươn hai tay rồi ném chiếc bát. Đằng sau tấm rèm, âm thanh đục của cửa kính vỡ vang lên. Đầu Mayumi trở nên trắng xóa và cơ thể lại bắt đầu bị bao bọc bởi lớp phim trong suốt.
Bát cây cảnh rơi xuống, và giống như mặt sàn bên cạnh bàn, mặt sàn gần ô cửa sổ cũng tung tóe đất lẫn với những mẫu đất nung và sỏi. Đất bắn cả lên bức tường dán giấy trắng. Ai, ai là kẻ làm điều này? Ai là kẻ gây tổn hại tới báu vật mà ta coi trọng? Mayumi ngoảnh lại, thấy sau lưng cô là một con thú dữ. Nó đang lườm hòng hăm dọa cô. Nhưng cô không cảm thấy sợ hãi gì hết.
“Ta không tha thứ.” Mayumi nói vậy với con thú dữ, nó liền thóa mạ Mayumi với vẻ mặt giễu cợt, nhưng những lời lẽ của nó không hề lọt vào tai cô. Cơn tức giận trong cô chỉ càng thêm bùng cháy khi nhìn vẻ mặt không có lấy chút ăn năn kia.
“Ta không tha thứ!” Hét thêm một lần nữa, cô lao tới con thú và tóm lấy nó. Con thú dữ sững lại một giây, nhưng rồi lập tức lấy lại thăng bằng và bắt đầu vừa hét thật lớn vừa dùng tay chân khua khoắng loạn lên. Móng tay dài của con thú cho vào má Mayumi. Thế nhưng, so về chiều cao lẫn cân nặng, Mayumi có phần thắng thế. Dồn lực từ toàn bộ cơ thể, cô ấn con thú xuống sàn và ngồi lên nó.
“Không tha thứ, không tha thứ, không tha thứ!”
Vừa ấn hai bên vai của con thú dữ xuống sàn, Mayumi vừa lớn tiếng quát. Cô chẳng làm gì xấu cả. Cô cũng chẳng hề sống xa hoa. Cô chỉ muốn có một căn nhà và vun vén một gia đình đầm ấm. Mong ước chỉ đơn giản là thế, vậy mà tại sao cô phải đón nhận sự đối xử tệ bạc như thế này chứ? Cô còn phải chịu đựng tới bao giờ? Làm ơn, xin hãy cho cô được giải thoát!
“Ngươi, chỉ cần ngươi biến mất!”
Cơm và thịt gà rán lăn lông lốc trên sàn. Cô tóm lấy chúng và nhét vào miệng con thú dữ. Con thú dữ đang mở to đôi mắt kinh sợ bị mắc nghẹn, sau đó vừa nước mắt lưng tròng vừa sặc ra những hạt cơm. Nhìn thấy những hạt cơm đó bắn ra khắp nơi trên sàn, cơn giận dữ của Mayumi lại càng dâng lên, lần này cô nhét vào miệng nó cả những nắm đất, rồi dùng hai tay bịt chặt miệng nó lại.
Mặc cho con quái vật rên lên ư ử, lớp phim trong suốt bao bọc Mayumi vẫn tiếp tục siết cứng lại.
Bà Kojima Satoko liên tục nhấn chuông cửa. Không biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi tiếng cửa sổ vỡ vang lên, nghe thấy tiếng gào của Mayumi, Keisuke bỏ chạy, rồi bà gọi điện thoại cho con trai để quyết tâm thêm vững vàng. Đứng trước cửa nhà Endo, bà hít thở thật sâu rồi nhấn chuông cửa, nhưng không hề có động tĩnh gì. Thử bấm liên tiếp thêm chục lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Nhưng bà vẫn đang nghe thấy giọng nói hung dữ của Mayumi.
Bà Satoko đi ra phía vườn của nhà Endo. Khác với khu vườn của nhà Kojima vốn là một khoảng đất có những giống cây và những loài hoa được xếp đặt đẹp mắt, mà nhìn vào có thể thưởng thức sự biến chuyển của bốn mùa, khu vườn của nhà Endo chỉ có vỏn vẹn một thềm hoa, gọi đây là nơi phơi quần áo thì hợp lý hơn là một khu vườn. Vì thềm trải một lớp sỏi có kích cỡ khá lớn, nên mỗi bước chân sẽ đều gây ra tiếng động không nhỏ. Nếu là kẻ trộm thì sẽ cảm thấy nhụt chí lắm đây, nhưng bà Satoko thì thêm mạnh mẽ.
Tiến vào sâu trong vườn, bà nhận ra kính cửa sổ của căn phòng đang sáng đèn bị vỡ. Mặc dù nghe thấy âm thanh như tiếng rên rỉ, nhưng vì rèm cửa vẫn khép kín nên bà không thể nhìn vào bên trong. Bà không rõ đó là giọng của Mayumi hay Ayaka, nhưng cảm nhận được tình hình có vẻ không được bình thường.
“Cô Endo, cô Endo,” bà cất giọng rụt rè gọi từ bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn không có ai trả lời. Cầm lấy một cây sào phơi đồ, bà chọc qua lỗ hổng trên cửa kính và khẽ hé rèm. Bà nhìn thấy được một chút bên trong. Bà nhìn thấy hình như… Mayumi đang quay lưng lại phía cửa sổ và ngồi trên người Ayaka, hai tay đang siết cổ con bé. Tiếng rên là của Ayaka.
“Cô Endo!” Bà hét lớn, nhưng tấm lưng của Mayumi không hề cử động.
“Cô Endo, ngừng làm điều dại dột lại! Cô Endo!” Dù bà gọi mấy lần nhưng Mayumi không mảy may phản ứng. Tiếng rên của Ayaka dần đứt đoạn. Nên làm thế nào đây? Xét theo vị trí cửa sổ và thể trạng của chính mình, bà không thể nào vào bằng đường đó được. Có nên nhờ ai khác giúp đỡ không? Nếu vậy thì gọi báo cảnh sát vẫn tốt hơn.
Bà Satoko mở ngăn túi chiếc xắc vẫn đang đeo ở vai.
À, vẫn còn thứ này, bà nghĩ.
Vật này là món quà mà con trai tặng bà ba năm trước, hồi nó quay về Nhật. ‘Mẹ mang theo người đề phòng bất trắc.’ Bà vui sướng và muốn luôn có nó bên mình nên mới đề xuất làm xắc ở lớp học thủ công.
Một chiếc máy báo động chống tội phạm. Bà chưa bao giờ dùng tới nó. Bà đã nghĩ là sẽ không bao giờ phải dùng. Bà vốn coi nó như bùa may mà thôi. Thế nhưng, tình huống cấp bách này chính là thời điểm chiếc máy này trở nên hữu dụng.
‘Ma-kun, mẹ hành động đây.’
Lôi chiếc máy báo động ra khỏi xắc, bà xỏ vòng tròn bằng kim loại vào ngón tay và dùng hết sức bình sinh giật thật mạnh.
Tuýt tuýt tuýt tuýt tuýt tuýt… Âm thanh chói và dồn dập như muốn xuyên thủng màng nhĩ réo lên. Chói tới mức nếu không che tai lại chắc sẽ không chịu nổi thứ âm thanh này. Vừa áp tay lên một bên tai, tay còn lại bà Satoko ném chiếc máy báo động vào bên trong căn phòng qua lỗ cửa sổ bị vỡ.
Tuýt tuýt tuýt tuýt tuýt tuýt… Từ phía sau lưng bỗng nhiên vang lên một âm thanh chói như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Bị giật mình bởi âm thanh lạ, cơ thể Mayumi run lẩy bẩy, cùng lúc đó lớp phim trong suốt đột ngột tan chảy. Thứ âm thanh gì đây?
Mayumi chậm rãi đứng dậy và tiến về phía cửa sổ. Nằm bên cạnh bát cây cảnh bị vỡ là một thứ trông như chiếc hộp nhựa màu đỏ. Kích cỡ thứ này chỉ tầm bằng một hộp diêm, ấy vậy mà âm thanh thì to ngang ngửa còi báo động thông thường. Mayumi nhặt nó lên và áp chặt giữa hai lòng bàn tay, âm thanh mới chịu giảm bớt.
“Cô Endo.” Ai đó gọi tên cô từ phía bên ngoài cửa sổ. Ngẩng mặt lên, bất giác cô thụt lùi về phía sau. Một khuôn mặt ló ra từ khe hở của tấm rèm được vén lên thành một hình thù kỳ dị.
“Là tôi, Kojima đây.”
Nghe vậy, cô chậm rãi mở rèm, bà Satoko đang rướn người đứng ở phía bên kia đầu của chiếc sào đang xiên qua lỗ hở của cửa sổ. Thì ra là trò của bà ấy.
“Cô Endo, liệu cô có thể cho tôi vào bên trong không? Nếu không tắt máy báo động đi thì sẽ làm phiền hàng xóm láng giềng mất.”
“Nhưng… bây giờ… nhà cháu đang bừa bộn…”
“Cô đang nói gì vậy, phải mau chóng cứu đứa bé.”
“Đứa bé?” Đưa mắt theo ánh nhìn của bà Satoko, Mayumi ngoảnh đầu lại. Trên sàn, Ayaka đang nằm gục, con bé cuộn lưng lại như tôm, vừa sặc sụa ho vừa nôn tống nôn tháo những thứ gì đó màu nâu sền sệt từ trong miệng. Không hay rồi.
“Ayaka, con không sao chứ?” Cô định bước tới để vỗ lưng cho con, nhưng Ayaka liền lấy hai tay che mặt. Từ giữa những ngón tay, con bé đang nhìn Mayumi với đôi mắt kinh hãi. Trông như cả cơ thể của con bé đang từ chối không cho cô tới gần. Lòng bàn tay đang ấp chiếc máy báo động của cô còn cảm nhận được một thứ gì đó khác với nhựa. Là cảm giác khi tiếp xúc với đất. Giống cảm giác khi cô nhét miếng đất còn lẫn rễ cây cảnh vào miệng Ayaka rồi lấy tay mình bịt miệng con bé…
“May quá, nó vẫn còn sống.” Cô nghe thấy tiếng bà Satoko thì thầm từ phía sau lưng.
Còn sống? Làm ơn ngừng cách nói chuyện kỳ quặc đó đi.
Khoác lên mình vẻ mặt bình tĩnh, cô quay ra phía bà Satoko.
“Xin lỗi, nhưng chuyện nhà cháu ổn rồi, nên mời bà về cho.”
“Cái gì ổn cơ thưa cô? Nếu tôi mà không ngăn lại thì bây giờ sự thể đã ra nông nỗi nào rồi? Cô, cô có biết mình vừa làm gì không mà còn nói vậy?” Bà Satoko tiến lại gần như thể muốn leo vào trong nhà từ cửa sổ. Nhưng bà ấy đời nào làm thế được.
“Đây là vấn đề của nhà cháu. Không liên quan gì tới nhà người khác hết.”
“Không thưa cô. Nó đã trở thành vấn đề của cả tôi rồi. Người khiến tôi liên lụy là nhà các vị đó. Tôi tới đây thay mặt cho anh chồng bỏ trốn của cô đó.”
“Bỏ trốn?”
“Nói chung là trước hết phải làm gì đó với thứ âm thanh ồn ào này đã chứ.” Bà Satoko giơ lên chiếc chốt gắn trên vòng tròn mà bà đang đeo trên ngón tay. Đành chịu vậy.
“Thôi thì… mời bà đi vòng ra cổng chính.” Mayumi vừa dứt lời, bà Satoko kêu hứ một tiếng rồi đổi hướng đi ra phía cửa nhà. Vừa giẫm thật mạnh đống sỏi dưới chân bà vừa lẩm bẩm đúng thật là. Ở đời làm gì có cái đạo lý nào bắt cô chịu một bà già chuyên chõ mũi vào chuyện người khác tỏ thái độ như thế này chứ. Có thể cô đã gây náo động, nhưng nếu vậy bà ấy có thể bấm chuông như lần nọ, mắc mớ gì phải bật cả máy báo động lên? Rõ ràng là muốn vạch áo nhà cô cho cả khu xem.
Ayaka chắc chắn cũng đang cảm thấy khó chịu.
Ngoảnh lại nhìn, cô không thấy bóng dáng Ayaka nữa. Con bé ở bồn rửa mặt, hay là đã chạy về phòng mình trước khi Mayumi bước vào? Quan trọng hơn là bà Satoko. ‘Trả bà ấy cái máy báo động ở trước cửa nhà rồi xua bà ấy về thôi,’ cô nghĩ.
Bà Satoko đã đi vào tận phòng khách. “Cảm ơn nhé. Cháu ổn chứ?” Bà nói với ra ngoài phòng. Là Ayaka mở cửa cho bà ấy ư?
“Trông thế này có khác nào vừa bị cướp đột nhập không có chứ.” Bà Satoko nhìn quanh căn phòng khách không được rộng cho lắm và nói một cách không khách sáo. Không chịu đựng nổi sự xấu hổ, Mayumi cúi mặt xuống thì đúng lúc đó bà Satoko chìa một tay ra.
“Trả tôi cái máy.”
Cô đặt trả máy báo động lên tay bà Satoko. Cô bị giật mình bởi tiếng tuýt tuýt chói tại một lần nữa, nhưng khi bà Satoko cắm chiếc chốt vào, âm thanh tắt ngúm ngay lập tức.
“Cái này ấy, là quà của con trai tôi tặng. Đề phòng bất trắc. Ban đầu tôi còn bán tín bán nghi vì lúc bị tấn công mà phát ra chút âm thanh thì phỏng có tác dụng gì? Hỏi con tôi thì nó giải thích cho rằng khi bị bịt miệng lại không thể kêu cứu, thì thứ này sẽ kêu thay. Nhưng tới hôm nay cuối cùng tôi đã biết tác dụng thực sự của thứ này rồi. Cô có biết không?”
“Cháu chịu…”
“Nếu bị tấn công mà dùng thứ này phát ra báo động thì cũng chẳng có ai tới cứu. Tiếng báo động lớn như thế mà ngoài tôi ra có ai thèm tới đâu? Thậm chí cả khi cách đây chưa đầy ba hôm đã xảy ra án mạng sau một vụ ồn ào tương tự. Tác dụng thực sự của máy báo động chống tội phạm là khiến kẻ gây án giật mình và ngăn chặn không cho chúng tiếp tục ra tay đó.”
Tội phạm. Cô cảm thấy mình đang bị đối xử như một tội phạm.
“Nếu bị làm phiền thì bà nhấn chuông cửa là được mà.”
“Tôi nhấn rồi. Mấy lần liền. Tới mức tôi nghĩ là chính cô sẽ thấy phiền.”
Cô chẳng nghe thấy tiếng chuông nào hết.
“Từ nãy tới giờ cô tỏ thái độ như tôi đã làm điều thừa thãi, hay đáng lẽ ra tôi nên gọi cảnh sát? Nếu muốn thì bây giờ tôi báo họ nhé?”
“Không không, ừm, cháu xin lỗi. Mời bà ngồi.” Mayumi mời bà Satoko ngồi xuống bên xô pha còn sạch, nhưng bà Satoko vừa nhìn xuống dưới sàn đã liền ngẩng lên nhìn Mayumi với cái nhìn sửng sốt.
“… Bà còn gì bất mãn ạ?”
“Cách hỏi của cô cũng làm tôi bất mãn đấy, nhưng này cô, thì ra cô không quan tâm tới con gái mình tí nào. Mặc dù tôi hết sức quan ngại tình trạng của con bé, nhưng nếu là lỗi tại tôi mà cô không tới bên chăm sóc cho nó được, thì tôi sẽ quay lại sau. Nhưng làm vậy lại khiến tôi không khỏi lo lắng.”
Bà ấy nói lo lắng vì điều gì nhỉ? Mỗi ngày cô đều cố gắng nhẫn nhục, chẳng qua hôm nay cuối cùng vì không chịu nổi nữa nên mới trót tóm lấy Ayaka. Không phải là cô đánh con bé. Cũng không phải là cô bóp cổ con bé. Cô chỉ bịt cái miệng ồn ào lại thôi. Có lẽ việc nhét cả đất cũng có chút quá đà, nhưng việc đó có đáng để cô bị lên án bằng kiểu nói cường điệu này không? Cho dù Ayaka trông có vẻ đau đớn chút đỉnh, nhưng không phải là nó đã đứng lên và đi ra ngoài à? Không phải người mở cửa cho bà Satoko chính là Ayaka à?
“À ừm… Cả cháu lẫn con gái đều ổn cả ạ.”
“Vâng, tới khi tôi nghe được câu đó từ miệng con gái cô thì xin phép cho tôi về. Còn cô thì đi thay cái áo bẩn đó đi xem sao?” Dứt lời, bà Satoko buông mình ngồi xuống xô pha. Với lấy điều khiển trên mặt bàn, bà tự tiện chuyển kênh. Kinh ngạc vì không biết bà ấy còn có thể mặt dày tới đâu, nhưng cô cũng không nhận ra việc mình đã để ti-vi bật nãy giờ. Trong lòng ngập tràn cảm xúc không phục, nhưng nghe tiếng hát của Shunsuke, lòng cô có chút bình tâm trở lại.
Đứa trẻ ấy giờ ra sao rồi?
Giờ cô thấy lo lắng cho Shinji hơn cả cho Ayaka.
Màn hình chờ điện thoại của bà Satoko là hình của Takagi Shunsuke.
Bà đã chuyển sang kênh phát chương trình ca nhạc vào lúc 9 giờ mà Shunsuke tham gia. Mặc dù khuôn mặt của Shunsuke đã được chiếu trên màn hình, những bài hát của cậu lại được xếp ở cuối chương trình. Bà thầm nghĩ không hiểu mình đang làm gì ở đây tới giờ này nữa.
Từ hồi người ta bắt đầu xây một ngôi nhà trên mảnh đất bên cạnh nhà, Satoko đã không ngừng cảm thấy bứt rứt. Công ty bất động sản ban đầu đã tới nhà bà để chào mời miếng đất với diện tích lửng lơ ấy, nhưng đối với một người vốn phản đối việc phát triển khu dân cư như bà thì làm những việc như mua miếng đất thừa đó là không thể chấp nhận được.
Khi hay tin miếng đất đó đã được bán, trong lúc bà còn mải suy nghĩ xem liệu có phải nó sẽ thành bãi đỗ xe của nhà nào đó không, thì một ngôi nhà đã bắt đầu được xây. Cứ nghĩ là tuy nhà nhỏ nhưng sẽ được xây một cách cẩn thận, nhưng ngay khi lắp xong lớp khung sắt, thì bang, bang, bang - tường được gắn vào và cứ thế nội trong một ngày, một thứ trông giống như ngôi nhà được hoàn thành. Vào thời khắc đó, thứ cảm xúc dâng trào trong lồng ngực bà Satoko là: Đây không phải là một ngôi nhà nên xây ở Hibarigaoka.
Ngôi nhà được xây xong khi cảm xúc bứt rứt trong bà vẫn chưa nguôi ngoai, và sau đó một thời gian, gia đình sống ở đó chuyển tới. Bà đã kỳ vọng những người mới đến sẽ giúp bà gột sạch thứ cảm xúc bứt rứt đó, nhưng sự kỳ vọng của bà đã không được đền đáp. Không những thế, kể từ đó rắc rối khiến cảm xúc bứt rút của bà chuyển hẳn qua thành sự chán ghét bắt đầu xảy ra như cơm bữa.
Rắc rối đó không gì khác chính là cơn thịnh nộ của Ayaka.
Ban đầu khi mới nghe thấy cơn thịnh nộ của Ayaka bà đã rất bất ngờ, nhưng bà quyết định giả vờ như không nghe thấy vì nghĩ có nguyên do gì đó thích đáng. Ngày hôm sau, bà đã chuẩn bị trà bánh và ngồi đợi vì cho rằng nếu làm ồn tới mức này thì sáng hôm sau chắc họ sẽ qua xin lỗi thôi, đồng thời với tư cách một người dân sống ở đây từ thuở xa xưa, bà nên thể hiện thái độ cảm thông và thấu hiểu. Tuy nhiên, đợi một ngày dài mà chẳng thấy bóng dáng người nhà bên ghé thăm.
Sáng hôm sau, bà thử bước ra ngoài dọn dẹp tầm giờ Ayaka đi học, nhưng Ayaka chỉ đi ngang trước mặt bà. Chẳng những không chào mà con bé còn chẳng thèm liếc nhìn bà lấy một lần. Chưa hết kinh ngạc không hiểu con bé được giáo dục kiểu gì, thì Keisuke và Mayumi lần lượt đi ra sau đó cũng vậy, mới chạm mắt bà cả hai đã đều làm vẻ mặt như bị làm phiền, rồi vừa cúi đầu cười cười, vừa rảo bước thật nhanh.
Nếu biết sự thể sẽ ra nông nỗi này thì thà bà mua quách miếng đất ấy còn hơn. Song, nếu quá trình thi công san lấp đất ở hoàn thành, những gia đình như thế này sẽ đổ bộ tới đây. Hibarigaoka sẽ không còn là Hibarigaoka nữa. Đối với bà, chỉ có lớp học thủ công do hội phụ nữ gồm những người dân sống hơn ba mươi năm tại Hibarigaoka tổ chức là thú vui. Thế rồi một ngày nọ, bà thấy trên ti-vi một cậu bé nom giống con trai mình thuở thiếu niên.
Takagi Shunsuke. Dù cậu hát, đóng phim hay tham gia vào talkshow thì khả năng vẫn quá non nớt, nhưng ngược lại chính sự non nớt đó lại đánh thức tình mẹ trong bà và khiến bà bắt đầu ủng hộ cậu một cách nồng nhiệt. Và như thể đáp lại sự kỳ vọng của bà Satoko, cậu bé cũng thể hiện sự tiến bộ rõ rệt.
Càng ủng hộ Shunsuke bà càng bắt đầu để ý tới một người, đó là Shinji - cậu con trai thứ của gia đình Takahashi. Thật kỳ lạ, nhìn mỗi Shinji thì bà không hề thấy giống con trai mình chút nào, nhưng hễ đưa Takagi Shunsuke vào giữa làm đối tượng đối chiếu, những điểm tương đồng nổi bật lên một cách tự nhiên, như màu sắc chuyển đổi dần dần vậy, nhờ đó bà có thể lồng ghép bóng dáng của con trai mình vào Shinji.
Mỗi sáng, vì muốn nhìn thấy Shinji, bà đã biến việc dọn dẹp thành thói quen hằng ngày. Vì vẫn trả phí quản lý nên việc quét dọn đường sá trước cửa nhà không phải là việc bà Satoko phải đụng tay vào, nhưng bắt đầu một ngày bằng việc được trông thấy Shinji khiến tâm trạng của bà trở nên vui vẻ. So với hồi còn nhỏ, Shinji trông có vẻ bớt vui tươi hơn, nhưng đinh ninh là do thằng bé mệt vì ôn thi nên bà đã không lưu tâm mấy.
Shinji mà cũng phấn đấu trở thành thần tượng như Shunsuke thì tốt biết mấy. Như vậy vụ án đó ắt hẳn sẽ không xảy ra. Người bố Hiroyuki rõ ràng là đã khuyến khích chuyện ấy. Bà hoàn toàn không thể hiểu nổi người mẹ Junko. Hồi mới chuyển tới, bà đã cho rằng đó là một người phụ nữ vừa kiều diễm vừa dễ chịu, song vài năm trở lại đây - tầm khoảng năm năm chăng - đôi lúc bà nhận thấy có gì đó kỳ lạ. Bà không biết là gì, với lại vốn đinh ninh có lẽ mình chỉ đang tưởng tượng, nhưng sau khi vụ án xảy ra bà đã nhận ra bản chất của cô ta.
Bà thấy bứt rứt giống với khi ngôi nhà của gia đình Endo được xây lên. Junko đáng ra cũng không nên có mặt ở Hibarigaoka. Mặc dù có đôi chút bận tâm về Shinji hiện đang mất tích, nhưng cảm xúc muốn bảo vệ Hibarigaoka đã chiến thắng, bà Satoko đã ra tay hành động.
Tuy vậy, mấy người ở nhà Endo này, chẳng nhẽ họ không biết câu thành ngữ Sai lầm của người khác là bài học của chính mình à? Nếu nhà đối diện xảy ra án mạng, người bình thường sẽ biết đường coi lại nếp sống của nhà mình. Đáng lẽ, họ phải xem xét lại mối quan hệ giữa bố mẹ và con cái, hoặc điềm tĩnh chỉnh đốn lại lời nói và hành vi của mình để đảm bảo rằng sẽ không xảy ra một vụ án tương tự ở nhà mình, hay suy nghĩ, bàn luận với nhau làm thế nào để không gây ra chuyện tang thương như thế chứ? Bản thân bà đã gọi điện cho vợ chồng con trai đã lâu không liên lạc. Ấy vậy mà…
Chưa đầy ba hôm đã lại xảy ra đống hỗn độn này. Trong xã hội, nếu đi xuống dưới con dốc, hạng người như vậy chắc là đầy rẫy. Thế nên những vụ án tương tự mới liên tiếp xảy ra. Một mình gia đình này có ra sao cũng chẳng liên quan đến bà.
Song, bà bắt buộc phải ngăn chặn án mạng xảy ra tại Hibarigaoka thêm một lần nữa.
9 giờ 20 phút tối.
Ayaka súc miệng đi súc miệng lại nhiều lần. Nhưng cảm giác ram ráp nơi tận cùng cuống họng vẫn không biến mất. Dùng vòi nước ở bồn rửa mặt, con bé đã rửa sạch phần cổ nhớp nháp, nhưng không thể xóa sạch cảm giác bị đè. Nó cố đóng nắp chai sữa rửa mặt, nhưng không tài nào ráp khít lại được. Cả tay lẫn chân, toàn bộ cơ thể nó đang không ngừng run rẩy. Rồi sau đó tới lượt răng của nó va lập cập vào nhau, nó gạt mạnh nắp vòi nước để át đi âm thanh đó.
Sợ quá.
Không hẳn là nó chưa từng bị mẹ nổi giận. Nó nghĩ từ nhỏ mình đã bị mắng giống như bao đứa trẻ khác. Mỗi khi gây ra tiếng động lớn khi đóng cửa hay dùng bát đũa không nhẹ nhàng, nó thường bị nhắc là hãy làm lại một lần nữa. Có lần nó từng bị tét vào tay can tội lờ đi lời mẹ nói. Cả khi ngang nhiên sử dụng những từ như ông già, bà già học lỏm từ những chương trình hài, nó đã bị mắng là không được phép dùng cách nói như thế.
Không hẳn là nó đã lớn lên thành một đứa con ngoan, hoàn toàn không làm gì xấu. Trái lại, hồi bé nó ngoan hơn nhiều. Vậy mà mẹ ngừng mắng nó từ khi nào nhỉ…
Thay vì giận dữ, từ khi nào mẹ nó bắt đầu mang bộ mặt thảm thương, tưởng như sắp khóc ấy nhỉ? Thái độ như muốn bỏ cuộc, rằng đứa trẻ này có nói gì cũng vô ích mà thôi, đã chạm vào lòng tự ái, khiến trong lòng nó không còn nơi nào có thể cất trữ những cảm xúc bực dọc và khó chịu của mình nữa.
Nếu không hài lòng thì hãy nói ra. Nếu không vừa ý thì hãy nổi giận. Đằng này mẹ nó cứ đơn phương làm vẻ mặt của người bị hại rồi thở dài tỏ vẻ khổ sở.
Thà nó bị đánh còn hơn. Giỏi thì đánh thật đi. Nó đã rủa thầm trong lòng rất nhiều lần như vậy.
Thế nhưng, chuyện xảy ra lúc nãy là sao?
Thuở bé, mỗi lần bày trò nghịch ngợm hoặc làm hỏng thứ gì, nó còn nhớ toàn thân sẽ co rúm lại khi nghe cái tên Ayaka! bị gọi bằng một giọng nghiêm nghị. Khi rụt rè ngẩng mặt lên, ánh nhìn nghiêm khắc của mẹ luôn chiếu thẳng vào Ayaka. Đã có lúc nó thốt ra lời xin lỗi, nhưng số lần không nói gì lại nhiều hơn. Dù biết mình đã làm việc xấu, nhưng nó đã không biết phải thể hiện cảm xúc đó thành lời nói như thế nào, mà cố nói thành lời thì nước mắt lại trào ra, cố kìm nén thì không nói nên lời nữa.
Nó lo lắng nhìn chằm chằm vào gương mặt mẹ một lúc thì mẹ cười tủm tỉm. Mặc dù Ayaka không thể nói ra thành lời song mẹ vẫn thấu hiểu được sự hối lỗi của nó, mẹ còn dịu dàng bảo nó rằng lần sau con phải chú ý nhé.
Nhưng mẹ của ngày hôm nay không ngờ lại chộp lấy nó. Lực của mẹ mạnh hơn tưởng tượng, nó bị ấn xuống sàn trong nháy mắt. Leo lên người Ayaka, mẹ nhìn xuống với khuôn mặt thật đáng sợ. Mặc Ayaka chằm chằm nhìn lại, vẻ mặt của mẹ không mảy may thay đổi. Vẻ mặt sẽ không mỉm cười cho dù bao lâu trôi qua đi nữa, cho dù nó có tỏ ra hối lỗi đi nữa. Vẻ mặt đó cũng khác với vẻ mặt giận dữ.
“Ta sẽ giết ngươi!” Khuôn mặt mẹ nó trông như vậy.
Ngươi, chỉ cần ngươi biến mất! Mẹ đã nói rành rọt như thế.
Nó bị nhét thức ăn rơi vãi trên sàn vào miệng, rồi khi ọe ra, lại bị nhét tiếp nắm đất. Để nó không ọe ra, mẹ dùng hết sức bình sinh bịt kín miệng nó, đám đất mất lối ra liền chảy ngược lại vào bên trong họng. Những thứ có trong bụng nó trào ngược lên và trộn lẫn với chỗ đất ứ nơi cuống họng, nhưng nó không thể nôn ra, rồi chúng lại trôi vào khí quản khiến nó không thể hít thở. Hai bên thái dương nó nhói đau, không gian trước mắt biến sang sắc cam và ý thức của nó gần như đứt quãng.
Cho dù thế, mẹ nó vẫn không hề di chuyển, tiếp tục dồn sức ấn miệng của Ayaka thật mạnh.
Nếu bà già đeo xắc kim sa không tới chắc con bé đã chết rồi.
Người đó không còn là mẹ, không, không còn là con người nữa. Phải chăng bên trong con người đó đã có chỗ nào hỏng hóc? Bằng chứng là khi con bé đang nôn mửa những thứ có trong miệng, trong bụng, người đó đã gọi Ayaka và định tiến đến như chưa hề có gì xảy ra. Như thể người vừa hành hạ Ayaka là một người hoàn toàn khác.
Nó phải để bà già đeo túi ở lại đây cho tới khi bố về. Mặc dù hoài nghi không biết sau khi thuật lại sự việc liệu nó có thể trông cậy vào bố được không, nhưng vậy vẫn hơn là phải ở chung một nơi chỉ với con người đó.
Nhưng tại sao sự thể lại ra nông nỗi này?
Đúng là con bé đã nổi cơn xung thiên, nhưng có gì khác với mọi lần chứ? Liệu có phải con người đó bị sốc trước vụ án ở nhà đối diện mà dẫn đến tinh thần bất ổn định không? Liệu có phải con người đó vẫn bị lấn cấn vụ cho Shinji vay mười ngàn yên. Chắc chắn là vì thế rồi.
Lỗi tại Shinji, lỗi tại Hibarigaoka.
Ngươi, chỉ cần ngươi biến mất!
Mặc dù bản thân người đó thì lại đang lo lắng cho Shinji - kẻ đã thực sự biến mất.
Dịch màu vàng ứa ra khỏi miệng Ayaka như bị ép khỏi ổ bụng tưởng chừng đã rỗng tuếch, rồi theo dòng nước từ vòi để mở nãy giờ chảy xuống lỗ thoát nước. Cho dù thế, cảm giác ram ráp lợn cợn của đất vẫn đọng lại trong cổ họng.
9 giờ 30 phút tối.
Tại phòng nghỉ của công ty xây dựng, Endo Keisuke mở hộp cơm mua ở cửa hàng tiện lợi. Khi đem nộp giấy xin phép sử dụng phòng nghỉ, anh bị người sếp đang soạn bản dự toán ở văn phòng trêu chọc ‘Cậu bị vợ đuổi ra khỏi nhà hả?’. ‘Vâng, kiểu như vậy ạ,’ anh gãi đầu và đón lấy chìa khóa, đồng thời thở dài khi tưởng tượng nếu như vậy thật thì tâm trạng anh sẽ thoải mái như thế nào.
Là anh tự bỏ trốn.
Cơn thịnh nộ của Ayaka không phải tới tận bây giờ mới bùng phát. Tiếng hét ‘Dừng lại đi!’ của Mayumi cũng vậy. Chỉ lúc này thôi, kiên nhẫn trong vòng vài năm thôi. Chắc chắn, thời gian sẽ giải quyết tất cả. Anh đã bụng bảo dạ như vậy mà sống. Và rồi thời khắc mọi chuyện được hóa giải sẽ vô tình tới… hay đáng lẽ ra phải như thế.
Mặc dù khiếm nhã, nhưng anh đã có chút kỳ vọng nhỏ nhoi rằng biết đâu nhờ vào vụ án lần này mà gia đình anh có thể thay đổi.
Nguyên nhân cơn thịnh nộ của Ayaka… đó là việc thi trượt, cùng với mặc cảm. Ngôi nhà tráng lệ ở phía đối diện được xây trên mảnh đất to gấp ba lần nhà anh. Những đứa trẻ sống ở đó đều ngoan ngoãn lễ phép, dung mạo cũng xinh đẹp khôi ngô. Đứa con trai bằng tuổi Ayaka đang theo học tại một ngôi trường tư thục nổi tiếng, còn cô con gái lớn hơn hai tuổi thì khoác trên mình bộ đồng phục thời thượng thuộc hệ phổ thông trung học của ngôi trường mà con gái anh thi trượt. Trong một môi trường như thế, con bé không thể vui vẻ sống mà không nảy sinh bất kỳ phiền muộn nào được. Mình là chính mình - người có thể sống một cách mạnh mẽ như vậy không phải là hiếm lắm sao?
Tuy nhiên, tại gia đình hoàn hảo như tranh vẽ ấy đã xảy ra một vụ án mạng. Người gây án là bà mẹ, nhưng những đứa con từ nay hẳn cũng sẽ khó có cuộc sống giống như trước kia. Anh thông cảm được, nhưng đối với Ayaka, liệu chuyện đó có thay đổi quan niệm về giá trị trong lòng con bé không? Chỉ cần con bé nhận ra, việc có thể sống một cuộc sống bình thường là niềm hạnh phúc lớn lao hơn cả tiền bạc, hơn cả vẻ bề ngoài và hơn cả thành tích học tập, phải chăng cơn thịnh nộ của nó cũng sẽ ngủ yên?
Phải chăng cả Mayumi và Keisuke sẽ được sống bình yên… Anh đã nghĩ vậy nhưng…
Vứt vỏ hộp cơm, anh bật nắp lon bia mạch nha mua cửa hàng tiện lợi.
Một lối suy nghĩ thật là hèn hạ. Thứ hạnh phúc không thể cảm nhận được nếu không thấy nỗi bất hạnh của người khác thì có thể gọi là hạnh phúc thực sự không… À không, có thể chứ. Anh đã mong muốn có thể như thế.
Ai dè, chưa đầy ba ngày, con gái anh lại nổi cơn thịnh nộ.
Một người mà dù cho ở nhà đối diện xảy ra án mạng - một sự việc hết sức bất thường mà nhiều người sẽ không phải trải qua trong đời - cũng không thay đổi quan niệm về giá trị thì trong tương lai có thể vì điều gì mà thay đổi được nhỉ? Chẳng lẽ dù bao nhiêu thời gian trôi qua, Ayaka có bước qua tuổi thứ bao nhiêu đi chăng nữa thì cả đời nó sẽ mãi mãi bị nuốt chửng bởi cơn thịnh nộ ư? Chẳng lẽ anh sẽ phải sống cả đời trong ngôi nhà như thế ư?
Làm ơn, tha cho tôi.
Lúc nhận ra thì anh đã quay lưng bỏ nhà lại phía sau mất rồi. Mang tiếng là bỏ chạy, nhưng không có nghĩa anh có người đàn bà nào khác để tá túc qua đêm, nhà của bố mẹ cũng không gần, anh chỉ biết quay lại nơi làm việc mà mình vừa mới rời khỏi tầm vài tiếng trước đó. Ngủ một đêm và sang tới ngày mai, anh sẽ lại không còn cách nào khác ngoài quay trở lại ngôi nhà đó.
‘Mình sẽ nói gì với Ayaka và Mayumi nhỉ?’ Anh nghĩ.
Mặc dù bà Kojima Satoko đã hối thúc anh mau can ngăn, nhưng con gái anh không phải là đứa sẽ ngoan ngoãn nhún nhường khi bị bố bảo dừng lại. Hoặc là để cho nó làm cho tới khi nó thỏa thì thôi, hoặc là nhờ người thứ ba can gián, chỉ có chừng đấy cách. Chắc hẳn bà Satoko sẽ không bỏ mặc họ đâu. Mayumi chắc chắn sẽ cảm thấy khó xử khi bị bà Satoko can thiệp. Nghe bà ấy nói chồng mình đã bỏ chạy, có lẽ Mayumi bất ngờ lắm. Lát nữa nên gọi một cú điện thoại cho chắc ăn không nhỉ?
Song, anh đã rất bất ngờ về bà Kojima Satoko. Ai ngờ một quý bà giàu có dưới vỏ bọc của một bà già hiền lành và tốt tính lại đi ném vỡ cửa kính nhà Takahashi. Rồi còn vô số những tờ giấy ghi những lời phỉ báng nữa. Bà ta thản nhiên nói rằng là do hội phụ nữ của Hibarigaoka làm mà không hề tỏ ra tội lỗi. Dù không muốn, anh vẫn bị bắt nghe câu chuyện họ đã chung tay dựng xây khu Hibarigaoka như thế nào, nhưng bà ta nghĩ đẳng cấp của khu Hibarigaoka cao tới mức nào chứ? Gì mà phía núi với chả phía biển, không phải là chỉ cách nhau có vài cây số thôi sao? Nếu ở phía biển trời đổ mưa, thì phía núi cũng sẽ mưa, nếu ở phía núi tiết trời ấm áp độ cuối thu, thì phía biển cũng sẽ có chung tiết trời như vậy.
Quan trọng nhất là, chẳng phải một khu vực có truyền thống chỉ tồn tại khi có những người tiếp tục kế thừa nó ư? Nếu muốn bảo vệ Hibarigaoka thì đáng lẽ phải bảo vệ những đứa trẻ nhà Takahashi đang bị dư luận trong nước chĩa mũi dùi vào, đằng này đi làm náo loạn thêm thì được tích sự gì chứ? Những đứa trẻ đó mà nhìn thấy thảm trạng hiện giờ sẽ nghĩ như thế nào đây?
Vào đêm xảy ra vụ án, Keisuke đã lắng nghe đoạn hội thoại của nhà Takahashi từ bên ngoài. Tuyệt đối không phải anh cố ý nghe trộm. Khi về tới nhà anh đã nghe thấy tiếng thét cùng với tiếng va chạm của đồ vật. Suýt thì buông tiếng thở dài vì tưởng lại là nhà mình, nhưng không phải. Ai ngờ là nhà Takahashi. Không biết tương lai sẽ thế nào đây khi mà gia đình hạnh phúc như tranh vẽ ở phía đối diện lại đang rơi vào chung tình cảnh với gia đình của mình. Nghĩ vậy nên anh mới tiếp tục dòng tai nghe ngóng.
Dường như vụ ồn ào đã lắng xuống ngay sau tiếng của người bố. Trước tình huống ấy, đôi vai của Keisuke bất giác chùng xuống. Sau đó, anh nghe thấy tiếng nói chuyện của hai vợ chồng nhà Takahashi ở một phòng khác. Rồi bỗng mọi thứ im bặt. Liệu có phải do họ đóng cửa sổ lại rồi không? Một lúc sau đó Shinji ra khỏi nhà và đi xuống dốc. Đúng lúc Keisuke tính bước vào nhà sau khi tự nhủ không biết mình còn làm gì ở đây, thì cánh cửa nơi thềm nhà bật mở, Mayumi nói rằng sẽ đi tới cửa hàng tiện lợi rồi bước ra ngoài.
Không ngờ bà Satoko đã nhìn thấy tất cả.
Dẫu vậy, đương nhiên là chẳng có chuyện gì khiến anh đáng bị khiển trách.
Một lúc sau khi Mayumi đi ra ngoài, xe cứu thương và xe tuần tra nối đuôi nhau tới. Khi anh cùng với Ayaka ra xem tình hình thì thấy Takahashi Hiroyuki được khiêng từ bên trong ra. Keisuke nghĩ anh ta bị thương hay gì đó, nhưng hóa ra là một vụ giết người. Người gây án là cô vợ Junko. Cô ta khai rằng mình đã lấy đồ vật để trong phòng đánh chết chồng trong lúc xảy ra cãi vã. Cuộc cãi vã đó, nếu xét mốc thời gian, thì quả nhiên là cuộc hội thoại mà anh đã nghe thấy. Lúc nghĩ tới điều đó, sống lưng anh bỗng ớn lạnh, mồ hôi lạnh như sắp túa ra. Nhưng…
Cuộc hội thoại đó có đáng để gọi là một cuộc cãi vã không nhỉ? Nếu là một vụ khẩu chiến dẫn tới giết người, thì dù có là người nhát gan tới đâu anh cũng sẽ không lắng nghe một cách hờ hững, mà sẽ suy nghĩ phương án nào đó để chạy vào can ngăn. Có lẽ, bà Satoko cũng đã làm điều tương tự chăng?
Song, dù cố nhớ lại đến thế nào chăng nữa, đó chỉ là một cuộc nói chuyện thường thấy của một cặp vợ chồng mà thôi. Anh cũng không đoán ra được, dù chỉ một chút, chi tiết nào trong cuộc nói chuyện đã ươm mầm cho chủ ý giết người.
Có điều gì đó mà chỉ những thành viên trong gia đình đó mới biết được, hẳn rồi. Gia đình mình sẽ ra sao nhỉ? Bỏ trốn, ngày mai trở về, bị Mayumi và Ayaka khinh thường, rồi lại quay trở về nhịp sống như bao ngày.
Lẽ nào chỉ có duy nhất lựa chọn đó thôi sao?
10 giờ 20 phút tối.
Mayumi do dự không muốn ở riêng cùng với cô con gái Ayaka hẵng còn chôn chân ở bồn rửa mặt, cô nhanh chóng thay áo ở phòng ngủ trên tầng hai rồi quay trở lại phòng khách. Trở ra rồi trở vào trong một lần nữa, một mùi tanh xộc vào mũi cô. Là mùi hôi từ bãi nôn của Ayaka đang loang lổ trên sàn. Rồi thì canh miso vương vãi, thịt gà rán lăn lóc, đĩa vỡ tan tành, ghế bị xô đổ, nhìn tình cảnh này, bà Satoko có nghi ngờ cũng phải thôi.
Cô dùng giấy lau bếp để vun bãi nôn lại. Hầu như toàn là bùn đất. Lẽ nào cả đống đất này đã ở trong miệng con gái cô ư? Chắc chắn con bé đã bị đau. Chắc hẳn nó đã không thở tử tế được, nếu khí quản bị tắc có thể đã có nguy cơ bị ngạt thở. Người đã hành hạ con bé tới mức vậy… thực sự là chính cô sao?
Cô xòe hai lòng bàn tay ra và ngắm nhìn chúng. Nắm lại, mở ra, nắm lại, rồi lại mở ra.
Cảm giác khi đó đã không còn.
Nếu bà Satoko không bật máy báo chống tội phạm lên…
Bà Satoko đang liếc nhìn về phía này. Như thể giám sát cô vậy.
“Ừm… cháu pha cà phê nhé?”
“Thôi khỏi.”
“Vậy cháu sẽ đi pha trà.”
“Không cần, xin đừng bận tâm tới tôi.”
Được một người đang dọn dẹp bãi nôn trong căn phòng đầy mùi hôi hỏi xem muốn uống gì, chắc hẳn bà Satoko chỉ thấy phiền phức không hơn không kém. Cô không khỏi thêm vài phần cảm phục vì bà Satoko vẫn trụ lại ở đây. Nếu là Mayumi, nhất định cô muốn bỏ chạy càng nhanh càng tốt.
“Dạ… Bà ở đây tới giờ này liệu có sao không ạ? Còn ông thì sao ạ?”
“Hôm nay ông ấy không có nhà. Có việc quan trọng nên ông ấy đi ra ngoài rồi. Không việc gì cô phải lo đâu.” Bà Satoko nói vậy rồi quay lại xem ti-vi, còn Mayumi lại tiếp tục dọn dẹp.
Sống chung với mẹ chồng liệu có giống thế này không nhỉ? Vì khi kết hôn với Keisuke, bố mẹ chồng cô đã ở cùng với vợ chồng nhà em dâu, nên cô không cần phải suy nghĩ về việc sống chung với họ, nhưng cô đã nhiều lần từng nghe những lời phàn nàn về mẹ chồng của đồng nghiệp nơi làm thêm.
Đang mắng con mà bà nội lại xen vào bênh nên không thể mắng cho trọn vẹn. Hễ định mắng mỏ nghiêm khắc một chút là sẽ bị quở ngược lại là việc gì phải cáu tới mức thế nên ở trước mặt mẹ chồng không cô con dâu nào có thể nổi cáu. Con trẻ biết điều đó nên cứ đánh hơi thấy nguy hiểm là sẽ chạy tới bên bà nội. Với tình trạng như thế thì có dạy dỗ con cũng không thấy đủ hài lòng. Đồng nghiệp của cô đã kể như vậy.
Song, ti-vi lại nói rằng, nguyên nhân của hiện tượng những bà mẹ bị stress vì giáo dục con trẻ dẫn tới bạo hành con là vì mô hình gia đình đang nhỏ lại. Người ta cho rằng bi kịch thường xảy ra khi hai mẹ con bị nhốt trong một khoảng không gian không có thứ gì có khả năng ngăn chặn. Nói một cách đơn giản hơn, kể cả khi người mẹ nổi cáu cũng không có ai ngăn người mẹ lại. Không chỉ gia đình. Quan hệ với xóm giềng cũng phai nhạt.
Mình đang nghĩ cái gì vậy nhỉ?
Sợ hãi không dám tưởng tượng nếu bà Satoko không ngăn lại thì liệu tình hình bây giờ sẽ ra sao, nên thay vào đó mình đang cố làm đầu óc bận rộn bằng cách nghĩ về một giả thuyết chung chung nào đó đã từng nghe qua chăng?
Cô nhặt những chiếc đĩa còn dùng được lên, gói ghém những mảnh kính vỡ cùng với bát cây cảnh đã vỡ và chiếc bát bị sứt vào trong chiếc túi giấy, sau đó dùng dung dịch khử trùng lau sàn nhà. Để phòng thông thoáng, cô để điều hòa chạy, mở toang cánh cửa sổ đã vỡ kính. Cơn gió ấm khẽ vuốt ve mà khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Mình đang gắn kết với thiên nhiên bên ngoài.
Ayaka quay trở lại phòng khách.
Con bé đã thay sang bộ đồ ngủ và đang quấn quanh mình chiếc chăn mỏng như một chiếc áo măng tô. Vừa tránh ánh mắt của Mayumi con bé vừa đi tới ghế xô pha rồi ngồi xuống bên cạnh bà Satoko.
“Vì còn thấy đau nên cháu nằm xuống có được không ạ?”
“Ừ, được chứ.”
Sau khi xin phép, Ayaka nằm cuộn tròn trên ghế xô pha, đầu hướng về phía bà Satoko. Giả bộ như không nhìn thấy gì, Mayumi cầm đống đồ bẩn đi ra khỏi phòng. Mới bước vào bồn rửa mặt, cô trông thấy không chỉ bồn rửa, mà sàn xung quanh bồn rửa cũng ướt sũng những nước là nước. Quần áo cởi ra xong cũng bị ném ngay trước giỏ giặt. Cô chẳng buồn dọn nữa. Có dùng vũ lực ấn xuống sàn rồi làm nó kinh sợ thì đứa trẻ đó vẫn không thay đổi gì. Ayaka sẽ vĩnh viễn là Ayaka thôi. Rửa mặt và tay kỹ bằng xà phòng xong, Mayumi quay trở lại phòng khách.
Cô rót trà chanh vào ba chiếc cốc rồi đặt chúng lên bàn, dù không biết có ai thèm đụng tay vào không. Rồi cô ngồi đối mặt với Ayaka và bà Satoko. Vẫn nằm nguyên, Ayaka với tay lấy một cốc trà.
“Ayaka, làm vậy sẽ đổ nước ra đó. Con ngồi dậy tử tế rồi hẵng uống.”
“Lắm điều quá, quân giết người!”
Cô chắc mẩm là đã nói một cách hiền từ, ấy vậy mà Ayaka rụt phắt tay lại và buông ra câu xúc phạm đó. Quân giết người.
“Con thôi đi, giết chóc gì chứ.”
“Lại chẳng đúng à? Bà đã định bóp cho tôi ngạt thở mà chết còn gì.”
“Mẹ đâu có định như thế…”
“Ý định gì thì tôi cũng suýt chết rồi đó! Bà hạt kim… Bà Kojima mà không qua thì tôi đã thực sự chết rồi.”
“Ngoan nào Ayaka. Con thổi phồng chuyện lên rồi. Bà Kojima bị con làm cho phát hoảng mất. Kìa con.”
Cô nhìn bà Satoko và nở nụ cười gượng gạo, thế nhưng bà Satoko nhìn lại Mayumi với khuôn mặt nghiêm khắc.
“Tôi cũng nhìn thấy là trông như cô định giế… siết cổ Ayaka đó. Vì thế tôi mới bật máy báo động. Lý do tôi vẫn ở lỳ nơi đây, là bởi vì giờ nếu tôi về thì hai mẹ con cô lại cãi nhau quanh chuyện cô Mayumi đã cố tình giết Ayaka hay không cho mà xem. Tôi là tôi lo điều đó lắm. Vậy nên, hai mẹ con cô hãy hòa giải với nhau trước sự chứng kiến của tôi đi. Sao hai mẹ con lại cãi vã vậy?”
Cãi vã? Sự thể ban nãy mà chỉ gọi là cãi vã thôi ư? Bà ấy ám chỉ giai đoạn nào nhỉ? Có phải bà ấy đang hỏi lý do cô chộp lấy Ayaka không?
“Cháu đã chịu đựng quá đủ rồi. Lúc nào cũng lặp đi lặp lại những chuyện giống nhau. Ayaka khi nổi cơn xung thiên… cháu không còn thấy nó là con gái của cháu nữa.”
Cô không dám nói là trông con gái mình giống một con thú dữ.
“Không phải là lỗi tại bà à? Đâu phải tự dưng mà tôi nổi đóa lên. Tại bà lúc nào cũng làm tôi nổi cáu.”
“Hôm nay đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Bà Satoko hỏi Ayaka.
“Mẹ bảo là cháu đã ném vỡ kính cửa sổ tầng hai của nhà phía đối diện.”
“Thì rõ ràng là con đã vung hòn đá lên mà.”
“Này, sao bà không chịu tin lời tôi nói nhỉ? Bị bố mẹ vu oan như thế, bà nghĩ là tôi sẽ giữ im lặng được à?”
“Quả nhiên tới can ngăn là một quyết định đúng đắn.” Bà Satoko lần lượt nhìn mặt của Mayumi và Ayaka rồi dừng lại ở Mayumi.
“Người ném vỡ cửa kính của nhà đối diện là tôi.”
“Là bà ư, bà Kojima?”
Không phải Ayaka, không phải những kẻ hóng hớt nơi khác, mà là bà Satoko?
“Thấy chưa, có phải là lỗi tại tôi đâu!” Ayaka nói với giọng đắc thắng. Nhưng chẳng qua con bé ăn may với kết quả chung cuộc mà thôi. Chẳng qua chỉ là bà Satoko tình cờ ném vỡ trước.
“Tuy nhiên, việc Ayaka định ném vỡ cửa kính vẫn là sự thật.”
“Đã ném với chưa ném vẫn khác nhau một trời một vực nhéee!”
“Đâu phải là con đã tự mình suy xét lại hành động của bản thân. Nếu khi đó mẹ không về thì sự tình đã ra sao rồi?”
“Bà thì sao? Nếu bà Kojima không bật máy báo động thì sự tình đã ra sao rồi? Nếu nói tới vậy, thì cứ cho là tôi đã ném vỡ kính đi. Thế vẫn còn nhẹ hơm tội giết người vạn lần.”
Dù có mang chủ ý giết người mạnh mẽ tới đâu, ở giữa việc thực sự giết và không giết vẫn có một ranh giới rõ rệt. Cô nghĩ vượt qua ranh giới ấy hay dừng lại phụ thuộc vào sự chi phối của ý chí rất nhiều. Đạo đức, lý trí, sức chịu đựng. Song, nếu chỉ có vậy, giờ đây chắc cô đã thành kẻ sát nhân. Phải chăng tình thế phụ thuộc nhiều hơn vào việc có người ngăn lại hay không? Những người không gây ra tội ác hẳn cũng không cao siêu gì cho cam.
Trong trường hợp của mình, cô đã có người ngăn lại. Trong trường hợp của Junko thì không. Điểm khác nhau chỉ có vậy. Tự mình trải nghiệm qua rồi cô mới thấu hiểu việc không thể kiểm soát ý chí của bản thân. Cô không đủ tự tin để hứa rằng sẽ không bao giờ lặp lại điều tương tự với Ayaka. Nếu tình trạng lại trở nên như thế này, nếu không có người ngăn lại, lần tới có lẽ cô sẽ thực sự giết con gái.
“Có lẽ mình không nên sống chung với nhau nữa.” Cô buông lời nói như thở hắt ra.
“Hả? Tự dưng quay ra phán bừa cái gì vậy?”
“Mẹ nghĩ kỹ rồi mới nói đó. Ayaka ghét ngôi nhà này mà? Con ghét Hibarigaoka mà? Nếu vậy, con hãy sống ở một nơi khác với bố đi. Quay trở lại chỗ hồi xưa sống, rồi thi vào trường mà Ayaka muốn ấy. Con có đổ hết lỗi lên đầu mẹ thì mẹ cũng hứng không xuể nữa rồi. Một lúc nào đó chắc chắn sẽ lại xảy ra chuyện như hôm nay. Vì thế, trước khi xảy ra chuyện ta hãy tách nhau ra thì hơn.”
“Quả nhiên, ngôi nhà vẫn quan trọng hơn ha? Thì ra với bà chỉ cần có ngôi nhà này là đủ. Vì thế bà mới muốn đuổi tôi và bố đi. Chứng tỏ bà không hề nghĩ đến việc cùng nhau rời khỏi căn nhà này vì tôi?”
“Dù có đi đâu mà vẫn ở cùng nhau thì tình hình cũng không thay đổi đâu. Nếu rời khỏi Hibarigaoka, liệu Ayaka có thể thi đỗ vào trường trung học phổ thông nguyện vọng một chứ? Giả sử là vào được đi, thì ba năm sau đó sẽ lần lượt là kỳ thi đại học và kỳ thi tuyển dụng. Có thể con sẽ gặp phải chuyện gì đó không vui ở câu lạc bộ, hoặc có thể cãi nhau với bạn bè, việc thất tình cũng dễ xảy ra lắm chứ. Tất cả những việc đó, đối với Ayaka, đều là lỗi của mẹ hết đúng không?”
“Đón nhận những chuyện ấy là trách nhiệm của bậc làm cha mẹ mà!”
“Vậy thì, mẹ chịu thôi, không làm mẹ nổi nữa đâu.”
“Gì thế… bà Kojima, bà hãy nói gì với người này đi chứ.” Ayaka nói như thể van nài bà Satoko.
Rời mắt khỏi Mayumi, bà Satoko khẽ thở dài và quay qua nhìn Ayaka.
“Mẹ cháu mệt quá rồi. Vì bị con mình gọi liên tục là bà này, bà nọ đến mức này thì đúng là muốn bỏ cuộc thật. Ayaka, cháu nghĩ bản thân có gì ghê gớm mà cho mình quyền gọi mẹ là bà này bà nọ chứ? Trong tương lai cháu sẽ đoạt giải Nobel hả? Nhưng những người giỏi giang như vậy tuyệt đối không bao giờ gọi bố mẹ của mình là ông già, bà già đâu.”
Ayaka ngồi phắt dậy. Cuộn lưng lại, nó ngước lên lườm bà Satoko. Cảm thấy ngán ngẩm vì con bé dám nhìn người ngoài theo cách như vậy, nhưng Mayumi vẫn ngồi yên lặng quan sát hai người. Sau khi đã nói ra hết những gì muốn nói, giờ đây với cô mọi chuyện ra sao cũng được. Cô muốn đi tắm rồi đi ngủ, chỉ vậy thôi. Chợt nhớ ra, muộn rồi mà Keisuke vẫn chưa về. Song, chuyện đó sao cũng được.
“Gì vậy? Ý là những kẻ ngu dốt sẽ không có quyền lên tiếng ấy hả?”
“Tại sao cháu lại suy diễn thành như vậy chứ?”
“Rốt cuộc, bà cũng coi tôi là con ngốc. Người ném vỡ kính của nhà đối diện thì đừng có tỏ ra bề trên như thế.”
“Chỉ vì nói điều cháu không ưng mà đến ta cháu cũng xưng hô hỗn hào như thế à. Ta ấy, ta đã mang trong mình tín ngưỡng của một người đã sống ở khu Hibarigaoka này khi ném hòn đá đó. Người cầm đầu việc dán những tờ giấy ghi lời phỉ báng cũng là ta. Nếu muốn ta ra mặt, thì ta sẽ đường hoàng bước ra ánh sáng. Và ta sẽ tự hào tuyên bố chúng ta từ thuở xa xưa đã bảo vệ khu Hibarigaoka như thế nào, yêu thương Hibarigaoka ra sao, thông qua vụ này chúng ta đã cảm thấy tức giận đến nhường nào.” Bà Satoko giữ nguyên tư thế thẳng lưng và nói ra một cách cương quyết.
“… Bà về đi.” Ayaka thì thào nói như vậy rồi lấy chăn trùm kín đầu để không phải chạm mắt bà Satoko.
“Ừ, cũng tới lúc tôi nên ra về rồi. Hai mẹ con nói xấu tôi cũng được rồi làm lành với nhau đi nhé. Vì chồng cô bỏ chạy rồi, nên đối với tôi hai người làm như vậy là tôi an tâm nhất.”
Chồng bỏ chạy? Hình như lúc nãy cũng đã nghe thấy một lần, nhưng câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu mới khiến Mayumi nhận ra chuyện không hề bình thường.
“Ý bà là sao ạ?”
“Ban đầu tôi đã nói rồi mà. Chồng cô về từ nãy rồi. Tôi gặp cậu ta ở bên ngoài và đáng nói chuyện với nhau một lúc thì tiếng ầm ĩ của hai mẹ con cô bắt đầu đua nhau vang lên. Khi tôi bảo cậu ta mau vào trong ngăn lại đi, thì chồng cô đã ba chân bốn cẳng chạy mất dạng. Vì thế nên không còn cách nào khác tôi mới phải ghé qua.”
“Chồng cháu chạy đi đâu rồi ạ?”
“Tôi chịu. Cậu ta đi xuống dốc rồi. Á, đã nửa đêm rồi sao. Thôi, chúc nhà cô ngủ ngon nhé.”
Bà Satoko uể oải đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng khách. Cô nghe thấy tiếng cửa ra vào mở ra rồi đóng lại. Cô bắt gặp ánh mắt của Ayaka, nhưng không ai nói với ai một lời. Không biết nên nói gì nữa. Dù băn khoăn về Keisuke, nhưng cô không còn sót chút sức lực lẫn sinh lực nào nữa. Có lẽ nào đây là trò chơi mà trong đó người trốn thành công trước là kẻ chiến thắng? Có lẽ chính bản thân cô vào đêm xảy ra án mạng cũng không nên quay trở về nhà từ cửa hàng tiện lợi mà bỏ trốn đi luôn thì tốt hơn.
Ayaka cuộn chăn lại rồi đi ra khỏi phòng khách. Phải chăng con bé đang lẩn tránh việc phải ở riêng với cô? Mayumi ngồi lún người thật sâu xuống ghế xô pha, nhắm mắt lại. Không muốn nghĩ về bất cứ chuyện gì nữa… Ngay lúc đó…
“Này, các cháu làm gì ở đây vậy!” Từ khung cửa sổ đang mở toang dội lại tiếng của bà Kojima Satoko.
Lại có chuyện gì nữa đây? Cũng muốn mặc kệ lắm, nhưng vì trót nghe thấy tiếng rồi nên cô không còn cách nào khác. Mặc dù không nghe thấy tiếng của máy báo động tội phạm, nhưng nếu là chuyện lớn xảy ra thì sẽ rắc rối lắm. Tì hai tay lên đùi, cô nặng nề nhấc thân mình khỏi ghế. Vừa hé mở khoảng mười xăng-ti-mét của ra vào và dáo dác nhận tình hình bên ngoài, dù không nhìn thấy người, nhưng cô nghe thấy bà Satoko lầm bầm phàn nàn cái gì đó.
Cô thử mạnh dạn bước hẳn ra ngoài.
Không ngờ, chuyện đó…
0 giờ 30 phút sáng.
Takahashi Yoshiyuki, Hinako và Shinji lầm lũi đi lên con dốc lúc nửa đêm khuya khoắt.
Yoshiyuki vừa bước đi vừa nhớ lại những dòng bình luận trên mạng Internet, tưởng tượng ra tình trạng tồi tệ của ngôi nhà, rồi thầm trấn an bản thân ‘không sao đâu, mình phải mạnh mẽ lên.’
Hinako bước đi mà tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại không đổ chuông đang nằm dưới lớp vải của ngăn đựng
Shinji bước đi ở giữa, phía trước là anh trai, phía sau lưng là chị gái, chăm chú nhìn bước chân mình vì biết không thể nào trốn được nữa.
Tiến vào khu Hibarigaoka, bóng dáng ngôi nhà dần hiện lên trước mắt. Yoshiyuki dừng chân, Shinji và Hinako cũng dừng theo.
“Có chuyện gì vậy?” Hinako hỏi.
“Có người. Xảy ra ồn ào gì đó trước nhà mình thì phải?
“Đúng thật. Làm thế nào bây giờ, họ đến để gây rối chăng?”
“Tụi mình tới gần thêm chút nữa rồi xem tình hình thế nào đi.”
Yoshiyuki nép tấm thân to lớn vào gần góc đường, rồi bắt đầu bước đi thật chậm. Shinji và Hinako cũng chậm rãi đi theo trong khi quan sát tình hình qua tấm lưng của Yoshiyuki.
“Á!” Hinako kêu lên rồi vùng chạy.
11 giờ đêm.
Endo Keisuke rụt lại cánh tay vừa giơ ra định bấm chuông ở cạnh cửa ra vào. Không biết anh đã lặp lại động tác này bao nhiêu lần rồi. Nhìn ngắm lòng bàn tay như hẵng còn băn khoăn không biết bản thân đã tới tận đây rồi còn lưỡng lự điều gì, anh nắm nó lại và đấm vào lòng bàn tay kia đang để mở. Rõ ràng làm vậy để có thêm dũng kh?