← Quay lại trang sách

Chương 11 VÒNG ĐU QUAY KHỔNG LỒ

[Từ 1 giờ 40 phút sáng đến 4 giờ sáng thứ Bảy, ngày mùng 6 tháng 7]

1 giờ 40 phút sáng.

Còn lại sáu người. Endo Keisuke, Endo Mayumi, Takahashi Yoshiyuki, Takahashi Hinako, Takahashi Shinji và Kojima Satoko - tất cả đều là người dân sinh sống ở khu dân cư Hibarigaoka.

“Cháu có điều muốn hỏi chú Endo.” Yoshiyuki hỏi Keisuke.

“Vào đêm xảy ra vụ án, cháu nghe Shinji kể là đã trông thấy chú khi rời nhà để đi ra cửa hàng tiện lợi. Chú có thể cho chúng cháu biết liệu có phải trước hoặc sau đó chú đã nghe thấy tiếng bố mẹ cháu nói chuyện hay tiếng đồ vật gì đó không?”

“Đúng là chú có nghe thấy tiếng bố mẹ các cháu nói chuyện với nhau, dù không rõ lắm. Nhưng thực sự chỉ là một đoạn hội thoại bình thường, theo chú thấy thì tuyệt đối không có liên quan tới vụ án. Giữa chừng cửa sổ bị đóng nên chú nghĩ sau đó đã có chuyện gì đó… Phải vậy không, bà Satoko?”

“Tôi? Đừng nói mấy câu hạ thấp phẩm giá của tôi chứ. Tôi không hề đứng nghe lỏm đoạn hội thoại của nhà người khác đâu nhé.”

“Vậy thì giờ xin mời bà về cho. Vì từ bây giờ tôi sẽ kể lại chuyện đêm đó cho Yoshiyuki, Hinako và Shinji, bà sẽ hoàn toàn trở thành một người ngoài cuộc. Mayumi, em cũng về đi!”

“Đợi một chút, đêm đó em đã gặp Shinji ở cửa hàng tiện lợi. Em đã luôn lo lắng cho cậu bé. Em nghĩ mình có quyền được cùng nghe câu chuyện.”

Mayumi nhìn Shinji, nhưng Shinji vẫn cúi gằm mặt trong im lặng.

“Đợi đã. Tôi cũng sẽ nghe. Đêm hôm đó, không hẳn là tôi không nghe thấy gì đâu. Chỉ là, tôi đã nghĩ sẽ tốt hơn nếu giả bộ như không nghe thấy gì thôi. Kiểu như lịch sự ấy. Để kiểm chứng những lời của cậu Endo, chắc chắn tôi cũng nên cũng có mặt ở đây. Hơn nữa, việc quan trọng thế này mà mấy người định đúng ngoài đường để nói hả? Nhà của cả hai bên đều đang không trạng thái có thể hoan nghênh người khác vào, đúng chứ? Nhà Endo thì thôi quá đủ rồi. Mọi người, mời vào nhà tôi.”

Không một ai lên tiếng phản đối tràng liến thoắng của bà Satoko. Vợ chồng, anh em chỉ quay qua nhìn nhau.

“Đợi đã.” Từ trong nhà Endo, Ayaka lóc cóc chạy ra.

“Tôi cũng đi. Tôi cũng bị gây phiền phức biết bao nhiêu rồi, nên tôi có quyền được nghe kể thật kỹ càng.”

Con bé đã thay bộ đồ ngủ sang áo phông và quần jeans.

“Vậy thì, ta đi thôi nhỉ?”

Bà Satoko dẫn đầu, bảy người lục tục kéo vào nhà Kojima.

“… Lũ người hóng hớt.” Shinji đi cuối cùng, thì thầm. Hinako dừng chân quay lại:

“Điều đó, chị biết. Cả anh lẫn chị đều biết. Chị cũng nghĩ những kẻ đang gào miệng đòi quyền lợi này có phải bị ngốc không. Thế nhưng, nếu không làm thế này thì hiện giờ ta đâu còn cách nào khác. Nghe này, từ nay những việc như thế này nhất định sẽ còn xảy ra thêm nhiều lần nữa. Em không được yếu lòng trước những kẻ hóng hớt giả làm bạn chỉ để tiếp cận em. Chúng mình sẽ chỉ moi những thông tin cần biết mà thôi. Không được để lộ cảm xúc không cần thiết. Không được lầm bầm như vừa rồi nữa. Em hiểu chưa?”

Hinako thì thào nói vậy rồi đẩy lưng Shinji.

‘Chuyện ầm ĩ đó là thế nào vậy? Thật xấu hổ.’

‘Em xin lỗi. Vì là trước buổi thi thử quan trọng nên Shin-chan hình như có chút căng thẳng.’

‘Tại vì em cứ nói mãi điệp khúc học, học chứ sao.’

‘Thì bây giờ là thời điểm quan trọng nhất mà?’

‘Trung học phổ thông thì thế nào chẳng được!’

‘Không được. Nếu muốn vào khoa Y, thì nhất định phải đỗ vào trường trung học phổ thông N. Yoshiyuki cũng đã như vậy còn gì.’

‘Đó là Yoshiyuki tự lựa chọn. Khoa Y cũng vậy. Anh chưa một lần bắt các con mình phải thành bác sĩ. Mà đâu phải cứ vì bố mẹ làm bác sĩ mà các con cũng phải theo nghề đó đâu. Như Hinako cũng đâu hề thiết tha chuyện đó. Shinji không chỉ chơi thể thao giỏi mà lại điển trai nữa. Cũng không phải là không thông minh. Trở thành ca sĩ thần tượng cũng được mà!’

‘Anh đang nghiêm túc đó hả?’

‘Ừ, nghiêm túc đó.’

‘Khi Yoshiyuki đỗ vào khoa Y chẳng phải anh cũng đã mừng lắm sao? Anh còn khen thằng bé quả là tuyệt vời còn gì.’

‘À, ý anh không phải khen nó giỏi vì nó là con trai anh. Bởi vì hồi xưa anh cũng không thông minh tới mức có thể đạt chiếc cúp to như thế kia tại một giải toán học.’

‘Từ nay Shin-chan cũng có thể cố gắng hết sức mà.’

‘Đúng là được như vậy thì lý tưởng nhất rồi, nhưng thằng bé không cần thiết phải học đến phát điên lên như vậy.’

‘Ý anh là sao?’

‘Ý là thôi, đừng kỳ vọng quá mức vào Shinji nữa.’

2 giờ sáng.

Tại phòng khách nhà Kojima, vừa chậm rãi nhớ lại, Keisuke vừa thuật lại mẩu đối thoại anh nghe được giữa Hiroyuki và Junko sau vụ ầm ĩ.

“Sau đó cửa sổ bị đóng nên không nghe thấy tiếng gì nữa.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Nghe Mayumi hỏi vậy, Keisuke gật đầu.

“Kể cả cứ cho là anh ấy đã nói câu đó với tông giọng lỗ mãng hơn thế đi chăng nữa, không hiểu ý nào trong câu nói đó đã khiến cô ấy nảy sinh ý đồ…”

Mặc dù đã báo trước đó là một cuộc hội thoại bình thường, song anh đã kỳ vọng rằng có thể chỉ vì mình là đàn ông nên mới không hiểu được, còn vợ anh biết đâu sẽ thấu hiểu được cảm xúc lẫn động cơ cho việc xuống tay của Junko. Thế nhưng, trái với kỳ vọng, Mayumi cũng có vẻ hoàn toàn chẳng hiểu gì giống như Keisuke.

Keisuke nhìn bà Satoko, nhưng trông bà không có vẻ sẽ bổ sung hay sửa đổi tình tiết nào.

Anh nhìn quanh căn phòng, hỏi xin một cốc nước, thì lập tức bà Satoko mang ra những chai nước khoáng loại mà anh chưa từng thấy cùng với những chiếc cốc có vẻ đắt tiền cho tất cả mọi người.

Bên trong phòng được thiết kế một cách đơn giản, ấn tượng không hẳn là một căn phòng quá tráng lệ, nhưng bản năng nghề nghiệp mách bảo anh từng chất liệu và kết cấu của căn phòng này đều được lựa chọn một cách kỹ lưỡng. Chiếc ghế sô pha mà ba người nhà anh cùng ngồi vẫn thoải mái được bọc một lớp da mềm. Mặc dù những con búp bê dường như do chính tay bà Satoko làm và tấm thảm thêu có chút lạc quẻ, nhưng nhìn tổng thể vẫn đúng chuẩn là một ngôi nhà ở Hibarigaoka.

Nếu được nghe thuyết Hibarigaoka của bà Satoko tại đây, có lẽ anh cũng đã nhìn nhận một cách khác đi.

Anh nhìn những đứa trẻ nhà Takahashi ở xô pha đối diện, cả ba đứa đều đang ngồi im lìm cạnh nhau với biểu cảm không hề thay đổi. Có lẽ leo dốc xong bị khát nước, nên khi Hinako mở chai nước khoáng và rót đều vào ba cốc, ngay sau đó lần lượt từng đứa một cầm lên uống. Trong khi Keisuke - người mở lời xin nước uống - lại đang chần chừ không dám động vào cốc.

Mayumi và Ayaka đều ngồi im re, đặt tay trên đùi. Cho dù ở trong nhà mình họ không thể hiểu được người kia đang suy nghĩ gì, nhưng chẳng phải ở bên ngoài cả ba người vẫn hiện lên rõ mười mươi là một gia đình sao?

“Chứng say đường dốc.” Ayaka bỗng lẩm bẩm. “Một người với cảm nhận và giác quan thông thường, khi cố ép bản thân sống ở một nơi bất bình thường sẽ dần dần cảm thấy dưới chân mình bắt đầu chao nghiêng. Nếu không cố hết sức đứng thật vững thì sẽ ngã mất. Vậy nhưng, càng ý thức về điều đó, thì con dốc sẽ ngày càng nghiêng hơn… Phải chăng Cô ấy đã tới giới hạn của mình rồi?”

Khi nhìn Shinji ngồi bó gối kẹp giữa anh trai và chị gái, cắm mặt xuống đất, con bé rơi vào tâm trạng khó tả.

Người mà nó từng thích thật lòng là con người này ư?

Shinji - cậu trai mỗi sáng đều ra khỏi nhà trong bộ đồng phục của ngôi trường nổi tiếng mà dường như việc cậu khoác nó trên người là điều hiển nhiên. Shinji - người đổ mồ hôi cống hiến cho những trận bóng rổ và nhận lấy vô số lời tán dương của tụi con gái. Dù sống ở ngay nhà đối diện nhưng không dám chào Shinji một cách thân mật, là bởi nó đã luôn cảm thấy mặc cảm vì thấy bản thân không xứng với Shinji. Ít nhất nếu nó có thể khoác lên mình bộ đồng phục của học viện nữ sinh S, ít nhất nếu nó sống trong căn nhà lớn cỡ nhà Shinji, thì ắt hẳn nó đã không phải chịu đựng thứ cảm xúc tủi hổ đến thế.

Trước mặt nó bây giờ là một cậu trai yếu đuối và u ám, trông như thể tới lúc này vẫn đang kìm nén nỗi bất an để không bật ra tiếng hét. Chẳng giống Takagi Shunsuke một chút nào. Tại sao nó lại có thể thích một người như thế này nhỉ?

Trong khi cố hết sức ghìm chân xuống mặt đất để giữ thăng bằng, tránh ngã lăn xuống dốc, bản thân đã trở nên xiêu vẹo. Nhưng vì không thể tự nhận ra sự xiêu vẹo của chính mình, nên chỉ cần một cú đẩy nhẹ từ phía sau lưng, con người ta sẽ mất thăng bằng mà ngã quỵ.

“Bà cũng thế còn gì.”

Ayaka nhìn mẹ. Dường như mẹ vẫn đang bối rối với đoạn hội thoại vào đêm xảy ra án mạng mà bố vừa thuật lại. Có lẽ thứ mẹ không thể hiểu nổi không chỉ là cảm xúc của đứa con gái này.

“Ban nãy, bà cũng đã nổi bùng lên chẳng vì gì cả đó thôi. Đã có điều gì khiến bà quyết định ra tay? Đoạn hội thoại mà ông bố nghe cũng chẳng có phần nào hàm chứa nội dung khiến người ta nảy sinh ý đồ giết người cả, nhưng có lẽ ở đâu đó đã có một câu nói mang tính quyết định đối với cô ấy chăng?”

Có lẽ mẹ cũng đang cố hết sức ghìm chân xuống mặt đất để khỏi lăn xuống con dốc.

Người đẩy lưng mẹ, là mình.

Mayumi ngẩng đầu lên như chợt nhận ra điều gì.

“Ừ, có lẽ đúng như lời Ayaka nói. Không phải là tự dung bộc phát đâu. Junko nhất định đã…”

“Làm ơn hãy dừng lại đi ạ.” Yoshiyuki ngắt lời Mayumi.

“Chúng cháu rất biết ơn khi mọi người kể cho chúng cháu những chuyện của đêm xảy ra vụ án. Thế nhưng, xin đừng tự ý suy diễn cảm xúc của mẹ chúng cháu. Dù ai suy diễn như thế nào thì người hiểu bản thân mình nhất chỉ có mẹ chúng cháu. Ngay cả những đứa con là chúng cháu cũng không hiểu. Hôm nay rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô chú.”

Yoshiyuki cúi đầu thật thấp trước Keisuke rồi quay sang bà Satoko.

“Chúng cháu thực sự rất xin lỗi vì chuyện nhà mình đã gây ra phiền phức cho những gia đình khác ở Hibarigaoka. Nhưng chúng cháu, đặc biệt là em gái và em trai cháu được sinh ra và lớn lên tại đây, hai đứa vẫn chưa một lần sinh sống ở nơi khác. Chí ít xin hãy để hai đứa ở lại nơi này cho tới khi cả hai đều tự lập được. Làm ơn, xin hãy cưu mang chúng cháu!”

Giữ nguyên tư thế ngồi, cúi đầu chạm đầu gối, Yoshiyuki nhận thấy vai mình đang run lên. Sau khi quay trở lại Hibarigaoka, giờ đây cậu mới thực sự đau đớn cảm nhận được sự thật rằng vụ án quả là đã xảy ra nhà cậu. Ngay cả việc sống ở trong ngôi nhà mà mình sinh ra và lớn lên cũng không còn là điều hiển nhiên nữa.

“Chúng cháu xin bà ạ.” Hinako cũng cúi đầu. Shinji cũng cúi đầu theo.

Thế nhưng, ba đứa chẳng hề làm việc gì xấu. Ngay đến người mẹ đã gây án cũng chẳng hề gây phiền phức gì cho những người này cả. Vì thế, nhất định mình không được phép dễ dàng nói ra lời xin lỗi. Ba đứa chỉ là đang cúi đầu với lòng tự trọng mà thôi.

“Được rồi, thôi, ba đứa ngẩng mặt lên đi. Ta đã hiểu được tấm lòng của ba cháu rồi. Việc ở Hibarigaoka hãy để ta lo. Ta sẽ thuyết phục mọi người ở hội phụ nữ. Hôm nay chắc các cháu cũng đã mệt rồi. Thôi hãy nghỉ ngơi đi. Nếu không chê, các cháu có thể ngủ lại nhà của ta.”

Nghe bà Satoko bảo vậy, Yoshiyuki chậm rãi ngẩng đầu. Những tưởng trên mặt bà ấy sẽ nở một nụ cười đầy tự mãn, nhưng biểu cảm của bà Satoko trông như đang thực sự quan tâm tới ba đứa.

“Cảm ơn bà ạ, nhưng chúng cháu chỉ xin nhận tấm lòng của bà thôi ạ.”

Tỏ ra kính cẩn nhún nhường không có nghĩa ba đứa bị cảm xúc lấn át lý trí. Suy nghĩ một cách tỉnh táo, thì người chúng có thể trông cậy nhất ở Hibarigaoka này là bà Kojima Satoko, vì bà ấy biết rõ về ba đứa nhất.

Không phải là Yoshiyuki đã hoàn toàn an tâm rằng ba đứa đã được chấp nhận, nhưng dù sao đi nữa, chuyện bị dán những tờ giấy phỉ báng sẽ không tái diễn.

Ba đứa sẽ có thể trở về nhà.

2 giờ 40 phút sáng.

Ra khỏi nhà Kojima, gia đình Endo lần lượt nói lời tạm biệt với từng nhà, nhưng Yoshiyuki chỉ chào lại một cách hời hợt, còn Hinako và Shinji chẳng thèm nhìn lại.

Mở cánh cửa ra vào, Ayaka và Keisuke bước vào trong trước. Trước khi đóng cửa, Mayumi ngoái lại nhìn nhà Takahashi một lần nữa. Vẫn còn sót một vài tờ giấy. Không để ý đến điều đó, những đứa trẻ mở cổng và dợm bước tiến gần vào bên trong ngôi nhà tối mịt, bỗng chúng dừng bước, và rồi dường như đang xì xầm gì đó. Sau đó, Shinji chạy về phía này.

“Cháu xin lỗi, cháu đã chậm trễ ạ.” Nói vậy xong, cậu bé đưa tờ tiền mười ngàn yên gấp gọn cho Mayumi bằng cả hai tay.

“Ấy, cháu không cần phải vội đâu.” Mayumi đón lấy tờ tiền.

Đúng rồi, cô đã lo lắng suốt vì chuyện này. Còn chạy xe quanh thành phố để tìm kiếm Shinji… Đây đều là những sự kiện xảy ra trong cùng một ngày ư?

“Cháu cảm ơn ạ.” Shinji nhanh chóng nói lời cảm ơn và thoáng nở nụ cười rồi bỏ đi.

May quá, cậu bé đã bình an trở về.

Tiễn Shinji rồi Mayumi cũng đi vào trong nhà. Sau khi khóa cửa, cô xếp lại giày của Keisuke và Ayaka. Cô vào bếp, mở chiếc túi treo trên tường để cất tờ tiền vừa nhận từ Shinji vào trong ví thì phát hiện điện thoại đang nhấp nháy đèn. Có một tin nhắn của Miwako - người đồng nghiệp ở siêu thị Fresh Saito gửi tới lúc 8 giờ tối.

Chào cô, tin động trời lắm. Hóa ra cô Akiko là em gái của thủ phạm trong “Vụ sát hại vị bác sĩ ưu tú tại Hibarigaoka” đó! Con của tôi còn là bạn cùng khóa của con gái thủ phạm cơ! Đáng sợ nhỉ? Cơ mà, cô Akiko nghỉ làm rồi, nên tôi cũng tạm an tâm. Hình như là có thai, nhưng chẳng biết có thật thế không nữa? Nói dông nói dài vậy đủ rồi, hẹn cô ngày mai nhé.

Chẳng có gì đáng sợ hết. Vì Akiko chẳng hề gây ra chuyện gì cả. Cớ sao họ lại không nghĩ rằng trong khi ra sức dìm người khác xuống, thì một lúc nào đó có khả năng chính bản thân sẽ trở thành kẻ gây án hoặc là người thân của kẻ gây án nhỉ? Song, Mayumi thật mừng vì lý do nghỉ việc của Akiko là mang thai. Hay là mình qua thăm cô ấy? Liệu mình có bị nghĩ là qua thăm vì tò mò không? Thế nhưng, nếu là bản thân cô bây giờ, thì cô nghĩ mình có thể tiếp chút sức mạnh cho Akiko.

Xóa tin nhắn xong, cô cất lại điện thoại vào trong túi. Phóng mắt nhìn ra phòng khách ở phía bên kia bàn bếp, cô trông thấy Keisuke và Ayaka đang nằm ườn một cách uể oải trên chiếc xô pha.

“Cho anh xin cốc nước.”

“Tôi cũng thế.”

Để ý thấy Mayumi đang ở trong bếp, cả hai đồng thanh nói. Mayumi lôi chai nước từ trong tủ lạnh ra. Cô rót thứ nước khoáng miễn phí ở Fresh Saito vào ba chiếc cốc rẻ tiền có lớp thủy tinh dày cộm. Cô vừa đặt cốc lên bàn, cả Keisuke lẫn Ayaka liền cầm lên tu ừng ực. Mayumi cũng ngồi xuống ở một góc ghế và uống một ngụm nước mát lạnh.

Trong phòng vẫn còn lưu chút mùi hôi tanh. Vì mở toang rèm, nên vết kính vỡ cũng rõ mười mươi. Tuy nhiên, Keisuke không nói gì cả.

“Cơ mà, anh em nhà đó trơ tráo thật đấy. Đằng này đã tốt bụng giúp đỡ, ấy vậy mà còn dám nói là ‘xin đừng tự ý suy diễn cảm xúc của mẹ chúng cháu’. Định tỏ vẻ gì đây? Tôi cũng đã có chọn từ ngữ tử tế nhất có thể để diễn giải cho mà lại…”

Ayaka đặt cốc lên bàn, âm thanh cạch vang lên. Thú thực, Mayumi đã vô cùng ngạc nhiên trước những lời Ayaka nói tại nhà Kojima. Cô đã thấu hiểu như nắm trong lòng bàn tay những điều mà trước giờ Ayaka cố gắng nói ra. Đồng thời, cô cảm thấy những lời đó không nhằm giải thích cho tâm tư của Junko, mà là lời bộc bạch tâm tư của chính Ayaka. Cuối cùng cô cũng đã hiểu vì lý do gì mà con bé lại thường nổi cơn thịnh nộ.

“Tiện đây, tôi với bố già bao giờ phải chuyển đi thế?”

“Chuyển đi?” Keisuke dựng người dậy.

“Người này bảo là muốn sống trong căn nhà này một mình đó.”

“Chuyện đó…” Mayumi ngắc ngứ khi thấy Ayaka hất cằm về phía mình. Quả là cô đã nói thế thật, nhưng…

“Không được đâu.” Keisuke bác bỏ một cách chóng vánh. Trước một tuyên bố ly thân đột ngột, vậy mà Keisuke không hề tỏ ra dao động tinh thần. Nhưng anh cũng không có vẻ gì là đang nghe tai này lại cho ra tại kia như mọi lần. “Cuộc sống bây giờ đã khó khăn trăm bề rồi, làm gì có tiền để mà tách ra riêng. Giả sử có bán căn nhà này đi, thì chỉ còn lại một khoản nợ thôi. Dù có ghét Hibarigaoka, dù không ưa ngôi nhà này, dù khó chịu khi phải ở bên nhau đi chăng nữa, thì đây là nơi duy nhất để quay về. Thế nhưng, ngày hôm nay, trong tình trạng tệ nhất này, việc cả ba người đang tề tựu bên nhau tại nơi đây không phải chứng tỏ rằng từ nay về sau, bằng cách nào đó, chúng ta vẫn sẽ có thể sống yên ổn cùng nhau sao?”

Keisuke nói xong liền uống nước rồi lại nằm dài trên ghế xô pha.

Ayaka không đáp lại. Tuy nhiên, con bé cũng không có động thái sẽ về phòng. Cuộn lưng nằm trên ghế sô pha, nó ngắm nhìn một điểm trên trần nhà.

Mayumi cũng im lặng. Căn phòng tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ. Khi trời rạng sáng, cuộc sống như trước đây sẽ lại bắt đầu. Hôm nay là thứ Bảy. Chắc chắn Fresh Saito sẽ cực kỳ đông khách. Ayaka chắc sẽ lại nổi cơn thịnh nộ, cả người bây giờ đang nói những lời có lý là Keisuke cũng sẽ quay trở về với chủ nghĩa “im lặng là vàng, nhẫn nhịn là bạc, lẩn tránh là thượng sách”. Dù vậy đi chăng nữa…

“Cái gì đây?” Ayaka để ý thấy chiếc túi giấy đặt mé bàn. Là của hãng sô cô la nổi tiếng. Bà Satoko lại mang qua cho nhà cô à?

“À, đó là bánh sô cô la bố được khách cho. Là nhà của hai bạn đến đây ban nãy làm đấy. Khi bố nói mình có con gái, họ đã chia cho bố một miếng bảo là mang về cho con.” Keisuke trả lời. Ayaka với lấy chiếc túi và ngó vào bên trong.

“Hừm, ăn thử tí nhỉ. Cơ mà, giờ này cũng muộn rồi, nổi mụn thì phiền lắm… Nàyyy, mình cùng ăn đi.” Dứt lời, Ayaka lần lượt nhìn Keisuke và Mayumi.

“Ừ. Vậy thì, mẹ có nên pha một ấm hồng trà không nhỉ?” Mayumi vội vàng đứng lên. Không sao. Mặc dù ba người vẫn sẽ cùng nhau sống ở đây, nhưng vì đã vượt qua được ngày hôm nay, nên ngày mai và sau này, mọi thứ nhất định sẽ trở nên ổn hơn.

3 giờ sáng.

Vì không dám bước vào căn phòng khách tầng một, nơi đã biến thành hiện trường vụ án, và vì cửa sổ phòng Hinako và Shinji trên tầng hai đều đã vỡ, nên ba đứa quyết định sẽ ngủ tại phòng của Yoshiyuki.

Hinako định bật điện trong phòng, nhưng rồi con bé bỏ ý định đó và ngồi dựa vào thành giường.

Vì lúc ở bên ngoài đã gây ra náo loạn đến vậy, nên chắc khu dân cư đã biết ba đứa trở về rồi, nhưng đêm nay ba anh em vẫn mong mọi người để chúng được yên.

“Quả nhiên là lỗi của em nhỉ!” Cuộn lưng ngồi trước cửa, Shinji nói nhỏ.“Em đã hy vọng chút đỉnh là biết đâu sẽ nghe được điều kiểu như bố mẹ xích mích vì tiền bạc hoặc là ngoại tình từ chú hàng xóm cơ đấy, nào ngờ lại là điều mà em không muốn biết nhất…”

“Em biết đó là lỗi của mẹ rồi đúng không? Đã gần hai mươi năm kể từ khi kết hôn, vậy mà mẹ vẫn tiếp tục ganh đua với người vợ cũ.”

“Liệu đó có thực sự là nguyên nhân không? Làm sao mà ganh đua được với một người đã khuất? Chắc mẹ cũng phải hiểu điều đơn giản đó chứ.”

Ngồi trước bàn học, Yoshiyuki lên tiếng. Hinako không biết anh trai đang nhìn đi đâu và đang có biểu cảm nào trên mặt. Trong bóng đêm mà mắt của cả ba đang dần quen, chỉ vang lên giọng nói của từng người.

“Trực tiếp thì không thể. Bởi thế, phải chăng mẹ đã lôi con cái ra để ganh đua? Xem người nào có thể sinh ra cho bố một đứa con tài giỏi có khả năng làm bố tự hào. Nếu mẹ xác nhận động cơ như vậy tại tòa án, thì có lẽ cả anh và Shinji cũng sẽ bị cánh truyền thông bủa vây.”

Hinako thở dài thật lớn.

Trong khi lắng nghe Endo Keisuke kể lại cuộc hội thoại, con bé đã phải hết sức kiềm nén để không hét lên rằng hãy ngừng lại đi. Cái gì mà tuyệt đối không có liên quan tới vụ án cơ chứ. Chắc chắn mẹ đã cảm thấy thua cuộc khi biết đứa con trai mà mình cất công nuôi dưỡng hòng ganh đua với con của vợ trước lại không hề được chồng kỳ vọng gì. Có lẽ vì chiếc cúp của người con riêng mà chồng vừa mới khen ngợi vô tình lọt vào tầm mắt nên mẹ đã ra tay trong cơn bốc đồng. Nhưng nó cũng thông cảm với câu nói đừng kỳ vọng quá mức của bố. Dù bảo các con hãy theo đuổi điều mình thích, nhất định đâu đó trong thâm tâm bố cũng đã có chút kỳ vọng. Ấy vậy mà trong một lần tình cờ về sớm lại bắt gặp cảnh ầm ĩ đáng xấu hổ đó, thì có lẽ bố sẽ muốn vứt bỏ sự kỳ vọng đi vì nghĩ rằng lúc nào cũng như thế này sao.

Nếu ở nhà đã xảy ra một vụ ầm ĩ tương tự như nhà đối diện, thì người cảm thấy tuyệt vọng nhất có lẽ sẽ là mẹ. Trót nhìn thấy giới hạn của Shinji, cộng thêm lời nói mang tính buông bỏ từ chồng, phải chăng mẹ đã cảm thấy như mười mấy năm cuộc đời của mình vừa bị phũ phòng chối bỏ?

Vậy mình là gì?

Chứng say đường dốc - Ayaka đã đề cập cụm từ đó. Cảm thấy mặt phẳng dưới chân bắt đầu nghiêng đi. Trong khi cố gắng tiếp tục bám chân để trụ lại, sẽ mất đi nhận thức rằng chính bản thân cũng đang bị nghiêng theo, và sẽ ngã lăn bởi một chuyện vô tình nào đó. Mẹ đã không cố làm thân với họ hàng thân thích. Ngay cả dì Akiko cũng hầu như không tới Hibarigaoka thăm ngôi nhà này. Từ dưới con dốc leo lên trên đây, để giao du được với những người như bà Kojima Satoko, thì cần phải nỗ lực bám trụ hết sức mình để không bị ngã lăn xuống dưới dốc ư? Thi thoảng nấu một bát mì ăn liền thì cũng có làm sao đâu.

Hinako chưa bao giờ cảm thấy dưới chân mình bị nghiêng đi cả. Song, nó cảm thấy tương lai hẵng còn mù mờ của mình hẳn sẽ không phải là một đường thẳng. Nhưng nó không muốn miêu tả tình trạng hiện tại của mình bằng từ ngữ của Ayaka. Nếu không có cơn thịnh nộ của con nhóc đó, thì không phải vụ ầm ĩ của Shinji sẽ được quy thành một đêm tâm trạng bất ổn đơn thuần thôi sao? Ngay từ ban đầu, không phải tinh thần Shinji bị mất kiểm soát là do ban trưa con nhóc đó nói những điều lố bịch với thằng bé hay sao?

Một gia đình chung một giuộc hóng hớt đang cố gắng ghì chân để bám trụ trong khi khăng khăng đòi quyền lợi này quyền lợi nọ một cách trịch thượng. Mặc dù vui vì họ đã dẫn Ayumi tới, nhưng con bé không thể thật lòng cảm thấy biết ơn được. Không phải gia đình không mấy hạnh phúc ấy đang lợi dụng vụ án ở nhà đối diện để khôi phục lại hạnh phúc cho chính họ sao? Nói tóm lại là nhà nó đang bị lợi dụng.

Thế nhưng, Hinako không cho phép mình tức tối vì một chuyện như thế. Thử thách mà trong tương lai nó phải vượt qua nhất định không phải là một việc cỏn con như vậy.

Chính vì thế, nó rất mừng khi anh trai nói với gia đình đó câu Xin đừng tự ý suy diễn cảm xúc của mẹ chúng cháu.

“Muốn giết người chỉ vì một chuyện như thế, anh không hiểu nổi.” Yoshiyuki lầm bầm.

“Có khi nào không chỉ với Shinji, mà bố còn vốn không hề kỳ vọng nhiều ở cả ba đứa chăng? Bố lo cho chính bản thân mình đã đủ mệt rồi. Có lẽ một ông bố không thể coi các con như một phần tách ra từ chính mình giống như một bà mẹ được. Từ nay về sau chắc anh vẫn sẽ như bây giờ. Nếu động cơ đúng là như em nói, thì anh cảm thấy cả đời này mình cũng sẽ không hiểu được cảm xúc của mẹ. Cho dù thế, việc mẹ đã nuôi dưỡng chu đáo đứa con trai của người phụ nữ mà mẹ so bì tới mức giết người vẫn là sự thật không đổi.”

“Đúng là lỗi của em.” Shinji nghẹn ngào nói. “Em đã không đáp lại được kỳ vọng của mẹ, em đã làm ầm lên vì một chuyện ngớ ngẩn, là lỗi của em. Làm ơn, xin hãy tha thứ cho mẹ…” Shinji khóc không ra tiếng. Vừa khóc vừa nói những từ mà ban nãy đã dùng ở nhà hàng để chỉ trích bản thân. Nó quay trở về Hibarigaoka vì điều gì chứ? Điều nó muốn biết là gì chứ?

Sự thật chỉ có một. Đối tượng để khóc thương, đối tượng để chỉ trích, đối tượng để an ủi, tất cả đều là gia đình, chỉ vậy mà thôi.

“Tha thứ không phải là từ dùng giữa bố mẹ và con cái hay giữa anh chị em đâu. Chắc chắn là vậy đấy. Bởi vì dù có mang cảm xúc nào đi chăng nữa, thì chúng ta vẫn phải tiếp tục là một gia đình. Chị còn nhiều việc muốn suy nghĩ, nhưng chị không muốn người trong gia đình chỉ trích lẫn nhau xem ai là kẻ sai nữa.”

“Đúng vậy. Việc nội bộ trong gia đình, không khiến người ngoài phán xử. Sự thật cũng chỉ cần người trong gia đình biết thôi. Giờ ta hãy nghĩ xem từ nay nên làm thế nào là tốt nhất, rồi ngày mai ba anh em mình đi thăm mẹ nhé.”

Gật đầu đồng ý với lời nói của Yoshiyuki, ngay sau đó, khi nghe thấy tiếng xe máy có lẽ là của người đi phát báo, cứ chạy một đoạn rồi lại dừng lại, ba đứa nhận ra bình minh sắp ló dạng khắp khu dân cư Hibarigaoka.

[Sự thật về vụ án mạng vị bác sĩ ưu tú tại Hibarigaoka]

(Tuần báo Futaba, số ngày 15 tháng 7)

Nạn nhân Takahashi Hiroyuki thường ngày là một người hết sức tâm huyết với giáo dục. Đặc biệt đối với S, cậu con trai thứ đang chuẩn bị thi lên trung học phổ thông vào mùa xuân tới, nạn nhân gọi căn phòng học ở góc tầng hai là “phòng phẫu thuật” rồi hằng tối dạy con rất nghiêm khắc cho tới khuya. S đang theo học tại ngôi trường trung học cơ sở tư thục nổi tiếng, thành tích học tập cũng xếp vào loại xuất sắc, tuy nhiên nguồn tin cho hay nạn nhân Hiroyuki lại muốn ép con mình tiếp bước học ngành Y và ám ảnh về điều này tới mức bất thường. S vốn đang tham gia trong đội hình chính thức của câu lạc bộ bóng rổ tại trường, nhưng nạn nhân Hiroyuki vì cảm thấy điều này cản trở việc học hành của con trai nên đã ép S phải bỏ câu lạc bộ. Vào ngày diễn ra buổi thi đấu, một người hàng xóm đã chứng kiến dụng cụ và quần áo bóng rổ của S đã bị vứt ra khu đổ rác.

Vào đêm xảy ra vụ án, đồng thời là trước ngày thi thử, nạn nhân Hiroyuki dạy dỗ S một cách nghiêm khắc, tuy nhiên S đã kêu rằng bị đau đầu. Việc S xin về sớm ngày hôm đó cũng đã được phía nhà trường xác thực. Tuy nhiên, nạn nhân Hiroyuki cho rằng con trai viện cớ để trốn tránh việc học nên nhất mực không chấp nhận. S không chịu nổi cơn đau đầu nữa đã mất đi lý trí và gào lên thật lớn. Nhằm đàn áp cơn bùng nổ bất ngờ của S, nạn nhân Hiroyuki đi xuống dưới nhà để lấy cây gậy gôn đặt trong phòng khách. Thủ phạm gây án Junko nhận thấy nguy hiểm liền cố gắng can ngăn, nhưng vì nạn nhân Hiroyuki đã bỏ ngoài tai mọi lời, nên thủ phạm đã vớ lấy chiếc cúp trên giá và đánh từ phía sau lưng.

Thủ phạm Junko sau khi giết chết chồng mình đã yêu cầu S - người không hề biết sự tình - đi ra cửa hàng tiện lợi. S làm đúng theo lời thủ phạm Junko dặn và mua đồ ở cửa hàng tiện lợi tầm 20 phút rồi quay trở về nhà. Ngay khi về tới nhà, trông thấy xe cứu thương đang đỗ trước cửa nhà mình, cùng xe tuần tra cũng vừa mới tới, vì quá sợ hãi nên S bỏ chạy. Tuy nhiên, sang ngày hôm sau, S gặp lại và ở cùng với anh chị mình.

“Tâm hồn cháu đã ngấp nghé ở bờ vực của cái chết. Mẹ đã vì cứu cháu mà gây ra tội. Xin hãy tha cho mẹ cháu.”

S giãi bày với các ký giả trong nước mắt, gương mặt điển trai giống với một thần tượng nổi tiếng của cậu bé lộ rõ nét đau đớn và khổ sở.