← Quay lại trang sách

Chương 2 & 3

Thời báo Trực tuyến, thứ Hai, ngày 8 tháng 9 năm 2014

TRANH CÃI TẠI PHIÊN TÒA XÉT XỬ HAMISH WOLFE

Bị cáo là bác sĩ phẫu thuật, Hamish Wolfe, đã từ chối đưa ra lời tự bào chữa trong ngày xét xử đầu tiên tại Tòa án Old Bailey hôm nay. Theo luật pháp Anh, anh ta sẽ được xét xử theo hướng tự bào chữa mình vô tội.

Vận bộ com-lê màu xám sậm, sơ mi trắng và cà vạt màu xanh lam, Wolfe có vẻ rất chú tâm đến vụ xét xử. Nhưng khi được yêu cầu phát biểu, bị cáo lại giữ im lặng, mặc cho ngài Chánh án Justice Peters ba lần cho biết rằng làm như thế không đem lại lợi ích gì cho anh ta.

Cho tới thời điểm bị bắt giữ, Wolfe là một bác sĩ phẫu thuật ung thư đầu ngành, một trong các bác sĩ trẻ được đánh giá cao nhất vùng tây nam. Anh là người năng tập thể thao, một tay chơi khúc côn cầu và bóng bầu dục, có tài và kinh nghiệm cả leo vách đá lẫn đu treo vách đá. Bị cáo có bằng phi công. Được đánh giá chung là một thanh niên rất điển trai, tưởng chừng bị cáo viên mãn với một gia đình đầm ấm và mối giao lưu bạn bè rộng khắp. Bị cáo vừa công bố đính hôn với người mẫu nổi tiếng Claire Cole. Và hôm nay, anh ta phải đối mặt với bốn cáo buộc bắt cóc và giết người. Nếu bị kết án, bị cáo có khả năng sẽ dành nốt phần đời còn lại trong tù.

Vụ mất tích của bốn phụ nữ trẻ trong khoảng thời gian từ tháng 6 năm 2012 đến tháng 11 năm 2013 đã dẫn đến một trong các vụ điều tra rộng lớn nhất từng được tiến hành bởi cảnh sát tỉnh Avon và Somerset, nhưng may mắn thay, nhờ có sự tham gia của Hạ sĩ Điều tra Pete Weston, Wolfe đã bị bắt giữ vào tháng 12 năm 2013.

Từ chối đưa ra lời tự bào chữa là việc hiếm, cũng là một cách nhằm thể hiện mong muốn từ chối thừa nhận thẩm quyền của tòa từ phía bị cáo. Thú vị là, ba bản báo cáo tâm lý riêng lẽ do Cơ quan Công tố Hoàng gia chỉ định đều chưa được cung cấp đầy đủ, dẫn tới đồn đoán: Wolfe có lẽ không đủ năng lực hành vi để tự bào chữa và đứng trước tòa. Tuy nhiên, điều tra viên thực hiện việc bắt giữ bị cáo đã dứt khoát phản đối việc áp dụng đề xuất này với bị cáo.

“Hết sức nhảm nhí.” Weston bình luận, từ lúc được thăng cấp Thượng sĩ Điều tra. “Wolfe hiểu rất rõ chuyện gì đang diễn ra và có thừa khả năng để tự bào chữa. Hắn đang bày trò với chúng ta. Đấy là điều hắn làm.“

Vụ tố tụng giữa Công tố Hoàng gia và Hamish Wolfe sẽ được tiếp tục vào ngày mai.

(Maggie Rose: Hồ sơ 004/TT8914 Hamish Wotfe)

Chương 3

“Tôi thật sự phải đi rồi. Sao anh không bàn chuyện đó với Tim đi?”

“Làm đếch gì có cách...”

Đường dây tịt ngóm. Thượng sĩ Điều tra Pete Weston bắt đầu đếm. Một, hai, ba - không, anh không định đếm tới mấy số hàng chục. Không phải lúc này.

Mắt anh liếc qua ghế khách, nơi một cái đồng hồ đeo tay bằng vàng nằm lăn lóc như mớ rác bị vứt đi. Anh nhặt nó lên, trộm nghĩ chắc nhờ tính chất của vàng mà nó hãy còn ấm, ngay cả trong những ngày như thế này, và nhìn nó chừng đôi giây đồng hồ.

Chà, nó chẳng vừa cổ tay anh.

Anh bước ra khỏi xe, vẫn nguyên cơn giận, và hùng hổ vòng ra sau xe để mở cốp, hầu như chẳng nhận ra mấy mảnh băng tí xíu đang đâm vào phần da không được che chắn của mình. Chiếc cờ lê bánh xe lạnh toát, kiểu lạnh mà ta không bao giờ thấy ở vàng. Anh thả cái đồng hồ xuống hè đường và cầm cờ lê giáng một phát thật lực.

Anh nhặt lại ba mảnh vỡ, chẳng nề hà gom cả những mảnh vụn vỡ ra từ mặt đồng hồ, và thả chúng vào túi đựng tang vật lấy từ khoang đựng găng tay. Tới lúc đó, tay anh đã cứng đờ vì lạnh, nhưng anh vẫn móc điện thoại ra.

“Thấy đồng hồ của anh rồi.” Anh bấm máy. “Hình như bị kẹt trong rãnh chỉnh ghế. Chắc là sửa được. Tôi sẽ đưa nó cho Tim.”

Chuyện nội bộ đã thu xếp xong, anh lại có thể tiếp tục công việc của mình.

Anh đẩy cánh cổng sắt và lập cập bước tới trước, xuyên qua một con đường toàn những bụi nguyệt quế bị đóng băng. Khu vườn dài và hẹp. Những tán cây cao mọc đằng sau ngôi nhà dưỡng đường có phong cách kiến trúc đầu thời Vua George, ôm lấy nó, bao bọc chở che như vòng tay cha mẹ. Tòa nhà có những ô cửa sổ lớn trổ ở hai bên cửa trước và Weston cảm thấy như mình có thể miêu tả, mà không cần nhìn, những căn phòng rộng rãi, thanh lịch phía xa với trần nhà cao, được chạm trổ cùng những bức tường quét vôi.

Không có chuông cũng chẳng có vòng gõ trên cánh cửa gỗ đánh véc-ni đó, chỉ có một cái chuông bằng đồng kiểu cũ mà anh cầm lên và lắc, để một tiếng vang trầm đục ngân lên. Anh đợi, chừng nửa phút, mà cũng có thể là một phút, cho tới khi nghe thấy tiếng dây xích được tháo loảng xoảng, tiếng ổ khóa được mở lạch cạch.

Hơi ấm phả ra khi cánh cửa bật mở và một người phụ nữ đứng ngay trước mặt anh, bậc thềm làm mặt cô ta cao ngang với mặt anh.

“Cô Rose? Maggie Rose?”

Anh thấy mình nhất thời có chút quỳnh quáng vì bất ngờ. Cảnh sát trong vùng ai ai cũng đều nghe tiếng Maggie Rose: luật sư bào chữa, tác giả của những truyện trinh thám từ những vụ án có thực, là cái u nhọt đối với tập thể anh em cảnh sát, nhưng chưa mấy ai có duyên gặp cô ta. Cô ta không trả lời phỏng vấn, cũng chưa bao giờ để một tấm ảnh nào của mình phát tán ra bên ngoài.

Cô chắc hẳn phải dưới bốn mươi và mảnh dẻ, đủ để toát lên vẻ mong manh dễ vỡ, dù đang trùm chiếc áo len ngoại cỡ màu trắng dài gần tới bắp đùi. Cô có những nét nhỏ nhắn trên khuôn mặt trắng xanh, góc cạnh. Mắt cô xanh biếc.

Và tóc cô cũng vậy.

“Tôi có thể giúp gì được anh, thưa ngài Điều tra viên?” Cô nói.

Không phải loại thuốc nhuộm tóc màu xanh mực của mấy quý bà trưởng giả luống tuổi. Không phải những vệt xanh nhạt nhòa đôi khi ta vẫn thấy trong đám đông ở lễ hội Glastonbury. Đây là sắc xanh ngọc lam tươi sáng, xoăn nhẹ nơi dưới cằm một chút.

Anh không hiểu tại sao cô biết mình thuộc đội cảnh sát.

“Thượng sĩ Điều tra Pete Weston.” Anh giơ thẻ của mình ra. “Mong được trao đổi với cô vài phút.”

“Mời anh ghé vào giây lát.”

Anh theo bước cô đi xuống một hành lang màu lá cây nhạt, ngang qua những cánh cửa đóng kín. Căn bếp nơi họ bước vào khá lớn, tường sơn màu kem và màu vàng đồng nhạt.

Trong lúc anh mải quan sát xung quanh - theo bản năng của một người cảnh sát, anh không dừng được - Rose đã cuộn mình vào chiếc ghế bành gần bếp lò. Dép đi trong nhà của cô là một đôi boot lông to tướng, cũng xanh, như màu tóc của cô.

“Mời anh ngồi.”

Anh lén nhìn chiếc máy tính xách tay đặt trên chiếc bàn ở giữa nhà lúc kéo ghế ra ngồi, nhưng chế độ tắt màn hình khi nghỉ đã bật lên, và hiện ra những bức ảnh chụp phong cảnh vùng Bắc Cực hoang vu: những đụn tuyết khổng lồ, những tảng băng đủ hình thù, những tảng băng màu xanh lam liên tục thay đổi trên màn hình.

“Tôi có thể khẳng định cô đây chính là Maggie Rose không?”

“Chính tôi đây. Việc này có lâu không? Và tôi nên mời anh một tách cà phê cho phải phép chăng?”

“Tùy cô quyết định, thưa cô Rose. Tôi tới vì được biết Sandra Wolfe đã đến gặp cô hôm qua.”

Cô gật đầu nói: “Dựa vào những gì mà tôi hiểu thì bà ấy đã đến đây trước đó rồi, nhưng không để lộ cho ai biết. Theo như lời thú nhận của chính bà ấy, bà ấy đã đi theo tôi ra bãi biển và nói chuyện với tôi ở đó.”

Maggie Rose có cách nói chuyện rất thận trọng, từ ngữ được chọn lọc kỹ lưỡng, như thể đang nói trước các độc giả của mình.

“Tôi có thể hỏi về nội dung của cuộc trò chuyện đó không?”

“Tôi nghĩ anh có thể đoán ra được.”

“Xin cho tôi biết.”

“Bà ấy muốn tôi nhận bào chữa cho vụ của con trai mình, để đưa đứa con yêu dấu của bà - người mà bà thực lòng tin là vô tội - thoát khỏi cảnh tù tội.”

“Cô đã nói gì với bà ta?”

Rose chớp mắt. Hàng mi của cô khá rậm, nhưng anh không thấy chút vón cục nào của mascara trên đó cả. “Tôi có thể hỏi anh một câu trước không?”

“Cô cứ hỏi đi.”

“Làm thế nào mà anh biết bà ấy và tôi đã gặp nhau?”

“Chúng tôi theo dõi trang web mà bà ta và mấy người bạn của bà ta lập ra. Có một phòng chat công cộng ai cũng truy cập được. Bà ta - Sandra Wolfe, người tôi đang nói tới - đã kể với một thành viên khác trong nhóm rằng bà ta đã gặp cô.”

“Vậy chắc hẳn anh đã biết câu trả lời của tôi dành cho bà ấy.”

Chà, cô đã lừa được anh. “Bà ta sẽ lại tiếp tục cho mà xem.” Anh nói. “Sandra Wolfe không phải là người dễ dàng từ bỏ. Lần tới, có khi bà ta chẳng thèm chờ trên bãi biển nữa, mà là sẽ tới gõ cửa nhà cô đó! Bà ta có thể còn dẫn theo bạn bè của mình đi cùng. Bà ta là một người đàn bà đang vật vã trong cơn đau khổ, cô Rose ạ. Bà ta tin rằng con trai mình bị cài bẫy và những phụ nữ như thế không phải lúc nào cũng bình tĩnh được đâu.”

Rose vặn vẹo trên chiếc ghế bành, cô thu gót chân sát lại vào người. “Vậy, anh tới đây là vì lo lắng cho tôi?”

“Tôi tới đây bởi vì nhóm người đó - những người, nói thẳng ra thì, tôi muốn gọi đó là những kẻ điên khùng và lạc lõng, nhưng như vậy hơi có chút phán xét và không được tế nhị cho lắm, vậy nên tôi sẽ chỉ gọi họ là những cá nhân bị dắt mũi - có thể làm bất cứ điều gì họ thích mà chẳng phải lo lắng về mặt thời gian, tôi không muốn họ làm phiền hay thậm chí là làm quần chúng nhân dân bình thường khác phải hoảng sợ.”

Cô vẫn giữ nguyên ánh nhìn trực diện vào anh. “Tôi có sợ gì đâu.”

“Không, tôi không nghĩ cô sợ.”

“Và anh đang nói dối tôi.”

Anh làm bộ giật mình thật cường điệu. “Cô nói gì vậy?”

“Anh tới đây không phải vì quan tâm lo lắng gì cả. Anh tới vì không muốn tôi nhận bào chữa cho Hamish Wolfe. Anh không muốn tôi đào bới lại những tình tiết cũ, tìm ra những sai sót của anh, buộc anh phải đưa ra lời giải thích. Đẩy được Hamish Wolfe đi là thành công lớn nhất trong sự nghiệp của anh - chính là anh, phải không? Tôi nhớ tên của anh trên báo mà; Và anh không chịu nổi ý nghĩ có người sẽ lật ngược lại những kết luận đó.”

Pete thấy tim mình bắt đầu loạn nhịp. “Chúng tôi không phạm sai lầm nào hết. Hamish Wolfe có tội!”

“Ai mà chẳng phạm sai lầm. Kể cả Hamish Wolfe. Đó là lý do tại sao anh bắt anh ta. Và dù sao đi nữa, tôi đồng tình với anh. Tôi không có ý định nhận vụ của anh ta đâu.”

Cô lại đổi tư thế ngồi, chân hạ xuống sàn. “Nhưng để tôi nói rõ ràng luôn, thưa Điều tra viên.” Cô nói. “Nếu tôi quyết định làm điều đó, không sức ép nào từ phía các anh có thể ngăn được tôi đâu.”

Anh đứng dậy trước khi cô kịp có cơ hội nói tiếp. “Cô không phiền nếu tôi dùng nhờ nhà vệ sinh một chút chứ? Trời lạnh, lại uống nhiều cà phê quá.”

Cô hất cằm về phía cánh cửa đằng sau anh. “Anh phải ra hành lang phía sau. Đối diện với cánh cửa là nhà vệ sinh, ở dưới gầm cầu thang đấy.”

“Cảm ơn.” Anh rời khỏi phòng, biết rõ ánh mắt của cô vẫn đang dán theo mình. Phía bên phải anh là cửa sau của ngôi nhà và qua lớp kính, anh nhìn thấy một cái ga-ra đôi. Nhà vệ sinh đặt dưới gầm cầu thang là một căn phòng nhỏ, đơn giản và đủ chức năng. Phía bên trái anh là một cánh cửa khác.

Có tiếng nói, trầm, khẽ nhưng không thể nhầm được, vọng ra từ căn bếp anh vừa rời bước.

Lúc trở lại bếp, Maggie Rose đang ngồi tựa trên bàn, mắt dán vào máy tính xách tay của mình. Cô chỉ có một mình. Cô gập màn hình lại, nhưng không gập kịp trước khi anh nhìn thấy tên mình trên đó.

“Cảm ơn cô.” Anh nói. “Tôi nghĩ mình làm mất thời gian của cô cũng đủ rồi.”

Cô không nói gì cả, nhưng tụt xuống ngồi lại vào ghế bành, lần này, chân giấu hẳn vào trong chiếc áo len. Có nét gì đó rất trẻ con ở cách cô ngồi. Nếu không có những nếp nhỏ xíu hằn trên gương mặt, cô thậm chí còn trông rất giống một đứa trẻ.

Anh tiến một bước về phía cửa. “Tôi lấy làm tiếc vì Sandra Wolfe đã tiếp cận cô. Tôi lấy làm tiếc vì cô đã bị những bức thư do chính Wolfe gửi quấy rầy. Chúng tôi cũng biết được điều đó qua trang web nọ. Ước gì tôi có thể đưa ra phương án nào đó giải quyết những bất tiện và xáo trộn đã xảy ra, nhưng tôi e rằng mình không thể. Những người này được tự do làm những gì mình thích trong khuôn khổ của luật pháp.”

“Tôi hiểu khá rõ luật mà, cảm ơn anh.”

“Nhưng những gì tôi có thể làm là cho cô lời khuyên. Và tôi khuyên cô không nên dính dáng gì đến Sandra Wolfe, hay nhà họ Wolfe, hay bất cứ cái gì mà tuần này đám ngốc đó đang tự gọi mình. Và tôi thật lòng khuyên cô không nên dính gì tới Hamish Wolfe - tuyệt đối không.”

“Nếu anh đang khuyên nhủ tôi, thưa ngài Điều tra viên, thế tại sao tôi lại thấy như đang bị đe dọa vậy?”

Cô không nhúc nhích. Cô vẫn cuộn tròn như một chú mèo trong chiếc ghế bành lớn ấy. Anh không tưởng tượng nổi lại có người trông ít sợ hãi hơn thế.

Đột nhiên, Pete bước tới cửa sổ. Khu vườn rất rộng và chút màu sắc còn nhìn thấy được sau lớp băng giá lại mờ đục và ảm đạm. Bãi cỏ trải dài từ phía cửa sau nhuốm màu phấn trắng đục và cả những bức tường gạch cao, hàng cây lớn, đến mấy bụi rậm um tùm dường như đều đang bày mưu để chặn ánh sáng mặt trời chiếu qua.

“Cô sống ở đây một mình à, cô Rose?”

Có những chuyển động được phản chiếu trong tấm kính khi Maggie Rose đứng dậy đằng sau anh. Mái tóc kỳ dị và gương mặt nhợt nhạt của cô hiện ra ngay sau vai anh.

“Cảm giác bị đe dọa đó không hề biến mất.” Cô nói.

“Tôi xin lỗi. Thực sự tôi không cố ý.” Anh quay lại, nhìn cô trực diện. “Trước khi con trai bà ta bị bắt, Sandra Wolfe có lẽ là một quý bà Somerset trung lưu vô cùng đáng mến, làm việc bán thời gian, có bạn bè đến nhà cùng ăn tối, dùng bữa tại câu lạc bộ đánh golf vào các tối thứ bảy. Nhưng tất cả chúng ta đều biết những con thú cái có thể làm được những gì khi con non của mình bị đe dọa.”

“Tôi chỉ nghĩ bà ta đang rất bất mãn, nhưng tôi sẽ ghi nhớ những điều anh nói.”

Cô quay đi và anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc theo gót cô rời khỏi phòng. Lúc ở ngoài hành lang, anh nhìn khắp xung quanh hòng tìm dấu hiệu cho thấy có người khác nữa ở trong nhà, nhưng những cánh cửa vẫn đóng im ỉm.

“Nhóm gây sức ép lại là một câu chuyện khác.” Anh nói. “Theo tôi thấy, chẳng có ai trong số họ là bình thường cả. Một số nếu không có tiền án tiến sự, dù là tội danh nhỏ, thì cũng từng gặp vấn đề tâm lý. Phần lớn đều thất nghiệp, hoặc bán thất nghiệp. Đời họ chẳng có gì mấy, nên để lấp đầy khoảng trống đó, họ tự tạo cho mình một cái cớ. Và khi viện được một cái, họ sẽ theo đuổi bằng một niềm tin rất lớn. Xét về mặt cá nhân, họ có thể không quá ghê gớm, nhưng họ lại gây áp lực và kích động lẫn nhau.”

Ra tới cửa trước, cô quay lại, mặt đối mặt với anh. “Tôi biết cái đó mà. Nó được gọi là tư duy tập thể.”

“Phải, nó đang diễn ra ở đây đấy. Vì thế, tôi khuyên cô nên xem xét lại các biện pháp an ninh của mình. Đảm bảo rằng các ổ khóa đều chắc chắn, lắp vài chiếc đèn an ninh nếu vẫn chưa có, và vòng một cái dây xích qua cửa. Mấy người đó biết cô đang sống ở đâu.”

Có chút dịu đi trên gương mặt cô khiến anh nghĩ, chỉ trong giây lát, có thể cô đã suýt mỉm cười. “Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

Anh chớp cơ hội để liếc lên cầu thang. Không có ai trên chiếu nghỉ. “Xin hãy làm như vậy.” Anh nói. “Nhưng trên hết, đừng để bị dụ dỗ để rồi có chút gì dính dáng tới Hamish Wolfe. Tôi đã nhìn vào mắt của gã đàn ông đó, và tin tôi đi, chẳng có chút tình người nào trong đó hết. Wolfe không phải là con người, cô Rose ạ. Hắn là một con quái vật.”

Cô cười. Chắc lần này là cười thật. Miệng cô rộng hơn so với lúc anh thấy khi trước, đôi môi nhợt nhạt của cô đầy hơn. Cô có hàm răng trắng sạch, đều đặn và nhỏ nhắn. “Tôi nghe nói hắn ta sát gái lắm.”

“Bọn chúng thường là như vậy. Đó là lý do tại sao chúng có thể giết được nhiều người đến thế.”

“Anh biết đấy, điều đó thực sự làm tôi thấy hứng thú. Không phải vì anh ta đã nổi tiếng từ trước khi anh ta bị bắt. Anh ta là một người đàn ông đẹp trai, điều đó không có gì đáng chú ý cả. Điều làm tôi ấn tượng là số phụ nữ, theo như lời đồn đại ấy, đã viết thư gửi vào tù cho anh ta cơ. Tại sao họ lại làm như vậy, anh nghĩ thế nào?”

“Tất cả những tên giết người khét tiếng đều có fan hâm mộ.” Anh đáp.

“Hấp dẫn đấy.” Cô vẫn mỉm cười khi ra đến chỗ khóa cửa. “Điều đó, thật sự, có thể viết được thành một quyển sách rất thú vị đấy. Nếu tôi có thời gian, nhưng tôi lại chẳng có.”

“Wolfe sẽ chẳng để ý đến cô đâu, tôi e là vậy.“ Pete nói.

Họ đổi chỗ ở ngưỡng cửa và anh thoáng ngửi thấy một mùi hóa chất kỳ lạ tỏa ra từ mái tóc của cô.

“Sao lại thế?”

Anh nhìn cô từ đầu tới chân thật kỹ. “Cô còn thiếu khoảng hai mươi lăm cân nữa mới đạt chuẩn cân nặng ưa thích của hắn. Cảm ơn cô vì đã dành thời gian tiếp tôi.”

Cánh cửa đóng lại trước khi anh đi được ba bước. Anh không ngoái lại nhìn, cũng không đứng lại, dù điện thoại của anh bắt đầu réo vang khi anh ra đến cổng. Anh leo lên xe, sập cửa để cái lạnh không lùa vào được, rồi mới móc điện thoại ra xem. Là một trong những nhân viên điều tra dưới quyền anh, cô Liz Nuttall, ba mươi tư tuổi. Anh nhấn nút trả lời. “Nói đi, Nutty.”

“Vậy, anh xong việc rồi phải không?” Cô nói. “Chuyện thế nào rồi ạ?”

“Cô ta không như tôi nghĩ, chắc chắn là như thế. Có vẻ khá lãnh đạm với vụ của Wolfe. Cũng không thực sự quan tâm tới việc đi lại với Sandra Wolfe.”

“Có khi nào cô ta giả vờ không? Nhân tiện, ngài Latimer đang hỏi anh đấy. Tôi đã nói với anh ấy rằng anh đang họp ở County Hall về chương trình mở rộng phòng chống ma túy học đường.”

“Hay đấy.” Sếp của họ, ngài Chánh Thanh tra Hình sự Latimer, sẽ chẳng mong chờ phản hồi nào từ cuộc hợp ở County Hall. Anh ta không hề giấu giếm sự thật rằng mấy trò hành chính quan liêu đó làm mình phát ngấy.

“Nghe này, Nuts, cô sẽ giúp tôi việc này chứ? Kiểm tra thử Tòa Dưỡng đường nhé.“ Anh liếc sang nhìn tòa nhà cổ to lớn mà mình vừa rời khỏi. “Danh sách bầu cử, các tiện ích này nọ, cô biết mấy thứ đó cả rồi đấy. Rose đã nói chuyện với ai đó trong lúc tôi còn ở trong nhà nhưng đã rất giỏi che giấu không cho ai thấy kẻ đó. Xem chừng cô ta thực sự không muốn để tôi biết cô ta không ở một mình.”

“Tôi chưa tìm được cái gì cả.” Một lúc sau, Liz nói. “Không có hồ sơ nào ghi lại cô ta có bạn ở cùng hay có người thuê nhà cả. Không, chẳng có gì hết.”

Pete vẫn chăm chăm nhìn vào tòa nhà. Các ô cửa sổ trơ trọi và trống rỗng. “Còn có người khác ở trong đó nữa.” Anh nói. “Tôi chắc chắn như vậy.”