← Quay lại trang sách

Chương 4

BÉO PHÌ ĐÃ TRỞ THÀNH VẤN ĐỀ SINH TỬ RA SAO

Đăng ngày 5 tháng 10 năm 2014, bởi Both Tweedy, người cộng tác thường xuyên và tự nhận là “cô-gái-to-hơn-mức-trung-bình".

Zoe Sykes, Jessie Tout, Chioe Wood và Myrtle Reid đã bị giết vì họ béo. Đó là sự thật.

Zoe, Jessie, Chloe và Myrtle bị trở thành mục tiêu là vì độ hoành tráng của kích cỡ trang phục họ mặc và sau đó, họ đã bị giết. Chúng ta vẫn chưa biết chính xác bằng cách nào, nhưng bạn có thể dám cá 100% rằng nó không hề dễ chịu chút nào cả. Xác của họ bị dìm ở những chỗ dưới lòng đất, tối tăm, ẩm ướt, mà từ đó, chẳng thể nào cứu nổi họ. Zoe vẫn chưa được tìm thấy. Chuyện này xảy đến với những người phụ nữ ấy bởi vì chúng ta đã biến thành một xã hội mà ở đó, kích cỡ cơ thể là pháo đài cuối cùng còn sót lại của thành kiến. Bởi lẽ béo phì đã bị xem thường quá mức, chúng ta có thể khoan dung với sự tiêu diệt của nó.

Thái độ ghét bỏ những người không phù hợp với hình thể lý tưởng ngày càng tăng cao hơn trong vài thập kỷ qua. Ồ, tôi biết., các cô gái trong những bộ đồ ngoại cỡ vẫn luôn luôn bị huýt sáo trêu chọc trên đường. Những người béo, cụ thể là những phụ nữ béo. từ lâu đã là nhân tố (lớn) chọc cười thiên hạ trong mấy bộ phim hài, nhưng trong những năm gần đây, chuyện kỳ thị người béo này đã rẽ sang một ngả tối tăm hơn rất nhiều.

Chúng ta đã chứng kiến những phụ nữ đậm người bị tấn công trong các quán rượu và trên đường phố, những kẻ tấn công đó thuộc cả hai giới. Chuyên viên vệ sinh nha khoa Tracey Keith, 140kg, đã bị bỏ lại trong tình trạng hoảng loạn và cơ thể có nhiều vết bầm tím do bị tấn công bằng lời nói và bằng vũ lực khi trên đường về nhà bằng tàu hỏa vào một đêm tháng 6 năm ngoái. Lỗi của cô? Chiếm quá nhiều chỗ. Nhiều phụ nữ cũng kể những câu chuyện tương tự. Phụ nữ béo bị từ chối cho vào hộp đêm, họ bị ngược đãi trong các cuộc phẫu thuật của bác sĩ, bởi vì, tất nhiên, bệnh tật của họ liên quan trực tiếp đến kích thước cơ thể của họ và hậu quả họ gánh chịu cũng là lỗi của họ. Những người béo không xin được việc làm, họ không được gọi đi phỏng vấn tuyển dụng, họ thậm chí còn không bắt được xe taxi, 10 lần cũng phải đến 5 lần không bắt được, cứ như là trọng lượng cơ thể ngoại có của họ vượt quá sức chịu đựng của lò xo trong ghế ngồi vậy.

Và tất cả điều này đang bị những người có thẩm quyền bỏ qua.

Giờ đây, với những kẻ hèn mạt nhưng lại có sức ảnh hưởng, như tay Ron Carter viết cho tờ The Spectator chẳng hạn, thật hết sức bình thường khi nói tới “mụ đàn bà béo trương béo nứt” đứng xếp hàng ở Tesco, đi cùng là “đàn con run rẩy yếu ớt” của mụ và cợt nhả rằng phải gửi hết chúng vào trại cứu đói. Đến các nhà định hình dư luận có học vấn, sáng dạ còn ăn nói như vậy, thì hy vọng được gì ở những tay hạ đẳng luyên tha luyên thuyên trên Twitter nữa chứ?

Trên phương diện một quốc gia, chúng ta tự hào về sự đa dạng. Vậy mà hầu như chẳng có chút độ lượng nào với những người to con. Phụ nữ ở cỡ người như tôi và đậm hơn không thể tản bộ trên đường mà không bị tấn công bằng lời nói hoặc vũ lực. Các quy tắc thông thường về hành vi, sự tôn trọng và các phép xã giao thông thường không áp dụng cho chúng tôi.

Và giờ đây, điều cơ bản nhất trong Mười Điều Răn dường như cũng chống chỉ định với chúng tôi nốt. Hamish Wolte đã thề sẽ giữ gìn mạng sống ở bất cứ nơi nào có thể, nhưng lại cho phép mình điên tiết trước những điều hắn ta xem là đã bòn rút kiệt quệ Sở Y tế Quốc dân từ những người thừa cân mà hắn được tùy nghi xử lý. Ngay cả những người ngoài miệng lên án hành động của hắn thì trong lòng cũng thầm nhẹ nhõm vì hắn ta không giết bất cứ ai đáng giá. Hắn đã chọn giết những phụ nữ đồ sộ, không hấp dẫn, vì thế chuyện cũng chẳng tệ cho lắm. Hắn thậm chí có khi còn giúp tất cả chúng ta, bằng cách giảm nhu cầu tài chính cho Sở Y tế Quốc dân trong những năm tới. Nghĩ tôi phóng đại ư? Hãy gõ vào thanh tìm kiếm “Hamish + người béo” trên các mạng truyền thông xã hội và xem thử những gì bạn tìm được đi nhé!

Bằng những hành động của mình, Wolfe đã hợp pháp hóa việc chữa bệnh và ngược đãi những ai quá đậm người. Hắn đã đẩy chúng ta lùi lại hàng thập kỷ.

Hamish Wolfe sẽ không bao giờ toàn mạng ra khỏi nhà tù. Nhưng mối đe dọa cho cánh phụ nữ vẫn đang tiếp tục lởn vởn ngoài kia.

BÌNH LUẬN:

SuziePearShape viết...

Người tôi to hơn mặt bằng chung nhưng tính tới thời điểm này, tôi là người hoàn toàn khỏe mạnh, vậy mà hôm nay, tôi bị gọi là Thùng Tô-nô, Nelly Voi và Lợn sề. Chưa tới giữa buổi chiếu mà tôi đã không đếm nổi mình bị xô đẩy và lăng mạ bởi những người hoàn toàn xa lạ trên đường bao nhiêu lần, chỉ đơn giản vì ngoại hình của mình. Lúc xếp hàng mua sắm ở Asda, mấy khách mua hàng khác nhòm vào giỏ hàng của tôi và cười khẩy. Có một gã đàn ông còn hỏi là tôi định ăn hết cả chỗ ấy một mình à. Tôi có ba đứa con cơ, cảm ơn nhiều nhé, thằng ngu. Bạn nói đúng, Beth ạ, các phụ nữ nặng cân chẳng có vấn đề gì sắt.

MellSouth viết...

Một khía cạnh xấu hơn của vấn nạn miệt thị người béo là cho rằng phụ nữ béo dễ dãi. Bởi lẽ trông họ như thế, họ sẽ ngủ với bất cứ ai, họ được chú ý là phúc cho họ lắm. Họ không được phép kén chọn, cứ ai có ý là phải vơ lấy hết (và thường như thế). Sàm sỡ phụ nữ béo ở trong quán bar, bóp ngực hay bóp mông người đó đều sẽ được tất cả mọi người xung quanh xem là chuyện hài hước. Hoặc cô ta đã gạ gẫm ngay từ đầu, hoặc cô ta nên thấy biết ơn vì có người muốn động chạm vào người mình. Phụ nữ với thân hình đồ sộ đơn giản không có đủ điều kiện để nhận được sự bảo vệ của luật pháp giống với những người chị em mảnh mai hơn của mình.

GazboGoon viết...

Mấy con lợn nái béo ị như chúng mày khiến tao buồn nôn. Đừng có ăn làm gì cho lắm và mấy vấn đề của chúng mày sẽ biến hết thôi, mấy con dở ạ.

Jezzer viết...

Đã chén gái béo bao giờ chưa? Nhớ bảo gái đánh rắm để tìm đúng lỗ nhá. LOL

“Chớ bao giờ đọc mấy cái bình luận làm gì.”

“Phải đấy.” Maggie đóng màn hình.

“Cô có nghĩ người ta tin vào ý tưởng mấy vụ giết chóc ấy là để thanh trừng phụ nữ béo không?”

“Không. Hầu hết các bài trên báo quốc gia đều nhạy cảm hơn rất nhiều.”

“Đâu?”

Maggie mở danh mục các trang báo đã được cô ghim lại. ”Bài này. Trên trang Điện báo.”

Điện báo Trực tuyến, thứ Tư, ngày 15 tháng 10 năm 2014

NẶNG CÂN CHƯA BAO GIỜ LÀ VẤN ĐỀ

Quá chán ngán trước những cơn cuồng loạn xoay quanh kết luận của tòa án về vụ Hamish Wolfe vào tháng trước, Sally Kelsey lập luận rằng cỡ người của các nạn nhân hoàn toàn không liên quan tới vụ việc.

Kể từ khi Hamish Wolfe bị bắt vào tù, gần như chẳng có lấy một ngày trôi qua mà không có một bài viết phê phán thói quen “miệt thị người béo” của chúng ta xuất hiện. “Công lý cho các cô gái béo nữa!”, tuần trước, một blogger nổi tiếng đã gào lên bằng một tiêu đề như thế, như thể Wolfe vẫn chưa phải trả giá bằng cả cuộc đời, chưa thực sự bị nhốt trong tù suốt phần đời còn lại vậy. Nếu công lý còn có thể giáng một đòn đau hơn thế, vậy thì tôi chưa biết.

Phía cảnh sát bị chỉ trích vì đã không bắt được hắn ta một cách nhanh chóng, vì đã không nhận ra khi Zoe Sykes biến mất vào tháng 6 năm 2012, rằng có một kẻ sát nhân chuyên giết người béo đang ra tay giết chóc. Không cần biết rằng Zoe vẫn chưa được tìm thấy, rằng sau hàng bao nhiêu ngày, hàng tuần, thậm chí hàng tháng kể từ lần cuối cùng người ta trông thấy chị, chị vẫn chỉ được liệt vào danh sách người mất tích, lúc đó, đáng lẽ, phía cảnh sát phải biết có chuyện không hay đang xảy ra. Đáng lẽ, họ phải cảnh báo với các cô gái béo rằng họ đang gặp nguy hiểm.

Phía truyền thông bị buộc tội coi nhẹ vụ giết người hàng loạt này, bởi vì kẻ sát nhân “chỉ giết những cô gái béo”. Chúng tôi bị buộc tội dung túng những hành vi của các phương tiện truyền thông xã hội “hạ lưu” đã khiêu khích các trang Facebook và tài khoản Twitter của các nạn nhân, đã gửi những bình luận đáng ghét rằng họ bị như thế là đáng đời.

Nhưng người bình luận như vậy, trên cả hai kênh chính thức và không chính thức, đều lạc đề trầm trọng.

Hamish Wolfe không chạy chiến dịch một mình một ngựa chống lại phụ nữ béo. Hắn ta quá thông minh để làm trò vô nghĩa đó. Hắn là một kẻ giết người, và giống như bao kẻ giết người hàng loạt khác vào thời của chúng ta, hắn ta có một mẫu nạn nhân riêng. Zoe, Jessie, Chloe và Myrtle đã làm hắn ta xáo động. Hắn thích họ. Thật không may cho họ, cách hắn thể hiện điều đó lại hết sức lệch lạc.

Có rất nhiều bằng chứng, và đa số trong đó đã được đưa ra trong phiên toà vừa rồi, rằng Hamish Wolfe đã luôn bị ám ảnh với những người đẫy đà. Cái xã hội bị ám ảnh bởi kích cỡ cơ thể của chúng ta thấy việc này khó tin, bởi chính vẻ đẹp như một nam thần Hy Lạp của hắn, nhưng đúng là hắn thích mẫu phụ nữ như vậy. (Chớ để những bức ảnh chụp hắn cùng vị hôn thê mình hạc xương mai đăng trên báo lừa một số người rất giỏi sử dụng đối tác làm bình phong.) Wolfe đã từng hẹn hò với vài cô gái mũm mĩm hồi còn ở trường đại học và thậm chí còn có một video không mấy hay ho, theo như đồn đại, đã quay lại cảnh hắn ta làm tình với một cô gái trẻ rất giống những phụ nữ trong tranh Ruben*. Những gì hắn ta đã làm rất khủng khiếp. Rất choáng váng. Nhưng điều đó không nói gì thêm về xã hội của chúng ta ngoài việc, thỉnh thoảng lại này nòi ra một thứ quái thai điên rồ và dị hợm. Có rất nhiều bất ổn nơi Hamish Wolfe, nhưng không có người bình luận nghiêm túc nào đưa ra ý kiến rằng những nạn nhân của hắn có vấn đề cả.

Nguyên văn là “Rubenesque young lady", ý nói một cô gái đẫy đà. Phụ nữ trong tranh Ruben thường mập mạp, đẫy đà.

Cứ ăn đi, các quý cô. Các bạn vẫn được an toàn như bất kỳ ai trong số chúng ta.

Bình luận...

“Thôi. Không bình luận bình liếc gì đâu. Dừng ở đấy thôi.”

Maggie đóng trang web lại. “Xong rồi nhé.”

“Mà này, cô thấy Thượng sĩ Điều tra Weston ấy thế nào?”

Cô cố kìm cơn ngáp, nhưng không được. “Chưa nghĩ tới. Có vẻ cũng nhạy bén đấy.

“Cô nghĩ anh ta nói chuyện mấy người ủng hộ Wolfe có thể tới đây và làm phiền cô là có ý gì?”

“Tôi nghi lắm. Sao thế?”

“Ồ, tôi chỉ thắc mắc cô định lờ tiếng sỏi lạo xạo, cái chậu hoa bị đẩy vỡ và mấy tiếng xoay tay nắm cửa bao lâu nữa mà thôi. Phải chờ bao lâu nữa cô mới chịu thừa nhận rằng, suốt nửa tiếng vừa rồi, có người đang lòng vòng bên ngoài kia đây?”

Thoạt đầu, Maggie không nhìn thấy gì bên ngoài cả. Trời quá tối. Cô cũng không nghe thấy tiếng động nào, ngoại trừ tiếng lách tách và lạo xạo của hệ thống sưởi khi dần nguội. Rồi, một đốm sáng tí xíu lóe lên gần bên hông nhà khi một bóng người đơn độc đi thẳng ra phía đường cái.

Maggie đứng nhìn vị khách lúc nửa đêm của mình, không một lần ngoái lại, bước xa dần trên đường.