← Quay lại trang sách

Chương 18

Lá thư đã chờ sẵn Maggie khi cô trở về nhà. Lá thư này, lần đầu tiên, được gửi thẳng tới cô, thay vì qua người văn phòng của cô. Thư này có vẻ khác. Đơn cử, con dấu của Trại giam Đảo Wight, không giống với con dấu trên những bức thư trước của anh ta. Giấy cũng khác. Cả chữ viết tay cũng vậy. Nó được đóng dấu bưu điện từ hai ngày trước.

Trại giam Đảo Wight-Parkhurst- Đường Clissold-Newport

Thứ sáu, ngày 4 tháng 12 năm 2015

Thân gửi cô Maggie,

Tôi nợ cô một lời xin lỗi. Đây là lá thư đầu tiên cô nhận được từ tôi. Những lá thư trước là do mẹ tôi viết, mà tôi không hề hay biết. Bà cũng đã viết cho Brenda Skyes, cũng lại giả vờ là tôi. Tôi mong cô có thể bỏ qua cho bà. Bà là một người tốt, có lẽ có phần hơi yêu con quá, nhưng tôi luôn coi đó là ưu điểm của một người mẹ. Bà đang vô cùng đau khổ, do những gì bà tin là một nỗi oan khuất lớn con trai mình phải gánh chịu. Tôi không đưa ra bất kỳ lời đề nghị nào với Brenda Skyes về chỗ giấu xác con gái bà ấy. Tôi không biết cô Zoe ở đâu và, vì vậy, cô có đến gặp tôi thì cũng chẳng thu thập được gì. Mẹ tôi vô cùng mong mỏi cô đến gặp tôi, bà tin rằng cô chỉ cần nói chuyện với tôi một lần thôi là sẽ bị thuyết phục về sự trong sạch của tôi. Bà luôn có một cái nhìn phi thực tế về sức quyến rũ của tôi, tôi e là vậy.

Nhưng có một điều tôi thực sự muốn cảm ơn cô, đó là việc cô đã cứu em chó của tôi. Daisy là tất cả của tôi. Trái tim tôi đau thắt lại mỗi khi tôi nghĩ về em ấy, đang buồn bã và nhớ tôi. Nếu em ấy mất trong cái cống kinh khủng đó, tôi không nghĩ rằng mình sẽ có thể chịu đựng được. Mẹ tôi kể rằng cô đã suy nghĩ rất nhanh, rất dũng cảm, và rằng Daisy sẽ chết nếu không có cô.

Vì đều đó tôi sẽ luôn luôn ghi ơn cô. Tôi chúc cô mạnh giỏi, thành công với những dự án tương lai của mình. Tôi rất tiếc khi chúng ta không bao giờ có cơ hội gặp mặt.

Trân trọng,

Hamish Wolfe