Chương 17
Pete ngồi bên song cửa. Ô cửa sổ có chấn song làm căn phòng hạ nhiệt độ xuống nhanh hơn cả cánh cửa tủ lạnh mở toang. Tấm rèm dày cản được kha khá cái lạnh bên ngoài, nhưng chẳng hiểu sao, tối nay, anh lại muốn nhìn ra màn đêm ngoài kia. Anh liếc điện thoại suốt từ nãy đến giờ, anh cố gắng thu hết can đảm để gọi cho một người mà cả ngày hôm nay anh cứ thấp thỏm mãi. Anh bấm số.
“Maggie Rose nghe.”
Sóng yếu quá. “Thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Cái gì thế nào cơ?"
Hầu như anh chẳng nghe được cô nói gì. Anh ấn chặt ống nghe vào sát tai hơn. “Cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô với Nhà Wolfe ấy.”
“Sao hả, bây giờ anh đang theo dõi tôi đấy à?”
“Không hề.” Anh chối, mặc dù đúng là như vậy. Anh đã cho một chiếc xe tuần tra đỗ ngay trên đường dẫn vào khu tập kết lữ hành, với chỉ thị phải báo cáo cho anh biết khi Maggie lái xe ra khỏi đó. “Tôi chỉ đoán rằng cô sẽ không cưỡng lại được mà thôi. Vậy, kể tiếp đi, cuộc gặp thế nào?”
Cô cười nhẹ. “Tất cả bọn họ đều điên rồ hết cả. Nhưng anh đã biết điều đó rồi, phải không?”
“Đã bảo cô rồi mà.”
“Tôi gặp mấy ca còn tệ hơn nhiều rồi. Thực ra, cũng xảy ra vài điều đấy. Anh rảnh chứ?”
“Xin lỗi, sóng bên cô yếu quá. Cô nói lại đi.”
“Tôi cần hỏi anh vài điều. Hay để tôi gọi lại khi tôi về đến nhà nhé?”
“Tôi hầu như chăng nghe được lấy một từ. Cô định làm gì? Cô đã ăn gì chưa?"
Một giây im lặng. “Anh định mời tôi đi ăn à?”
“Tôi sống ở nhà trọ Crown, chỗ quảng trường Wells ấy. Tôi định xuống dưới đó ăn tối. Sao cô không ghé qua ăn cùng tôi luôn nhỉ?”
“Sóng có vẻ mạnh hơn rồi đấy, anh có để ý thế không?”
“Cô chắc đang ở trên đồi rồi. Chút nữa cô sẽ lại bị mất sóng nữa đấy. Bánh cá chỗ họ ngon lắm. Và burgers cũng rất tuyệt. Ngoài ra, một bữa tối sớm với gà tây và đủ món bày biện trang trí nữa, nếu cô muốn.”
“Nhỡ đâu tôi ăn chay thì sao?”
“Họ sẽ dọn ngay cho cô món bánh mì nướng dâu. Nhưng cô đâu có ăn chay.”
“Làm sao mà anh biết thói quen ăn uống của tôi được? Và, anh biết gì không, tôi có thể nghe anh nói rất rõ ràng, không sót một chữ.”
“Hôm tôi ghé nhà cô, tôi thấy có con gà đang được rã đông ở trong bếp mà. Gì cơ? Có phải cô đã nói gì không? Sóng nhiễu quá.”
“Tôi sẽ tới chỗ anh sau hai mươi phút nữa, ngài Điều tra viên ạ. Gọi cho tôi bánh cá nhé.”
Cô đến muộn, như anh đã dự liệu. Anh quá tỏ con đường đó, trong mọi điều kiện thời tiết, mọi điều kiện giao thông. Khi cô bước vào, mái tóc xanh rối tung vì gió, má hồng rực lên vì lạnh, câu chuyện ở quầy bar tạm lắng. Hơi đá đọng lại trên ly rượu anh dành sẵn cho cô. Cô nhìn anh kỳ quặc.
“Thùng rác ở ngay bên ngoài phòng thay đồ.” Anh nói với cô. “Cô có vẻ thích Sauvignon Blanc.”
“Tôi không uống khi lái xe.”
“Chỉ có 125 mililit thôi. Ngay cả người có cùng cỡ người như cô cũng sẽ ở dưới mức giới hạn thôi. Tin tôi đi, tôi từng là cảnh sát giao thông mà.”
Cô ngồi xuống. Áo khoác vẫn nguyên trên người. Cô nhấc ly lên. Khi cô đặt ly lại xuống bàn lần nữa, lượng rượu trong đó đã giảm đáng kể. “Cảm ơn nhiều, đúng là tôi cần chút cồn thật.”
“Tôi cũng nghĩ là cô cần. Năm phút nữa là có đồ ăn. Vậy, bỏ công việc qua một bên nhé: cô muốn hỏi tôi điều gì?”
“Anh đã gặp người nào tên là Sirocco Silverwood chưa? Chắc chắn đó không phải tên thật của cô ta.”
Anh nhăn mặt. “Không thể nói là biết được, nhưng bất cứ ai bị phạt cảnh cáo hay bị kết án đều phải khai tên thật, không được khai mấy cái tên dùng hành nghề ở các buổi tiệc cho bọn trẻ con.”
“Tôi không chắc anh sẽ muốn cô gái này lởn vởn ở gần bọn trẻ đâu. Cô ta hoặc là một fan cuồng truyện diễm tình viễn tưởng, hoặc là sắp sửa bị tâm thần.”
Pete nhâm nhi ly rượu của mình trong khi Maggie thuật lại cho anh nghe câu chuyện ngắn gọn nhưng kỳ quặc về người phụ nữ tự cho mình là tình yêu đích thực của Hamish Wolfe.
“Cô ta không phải là người duy nhất đâu.” Anh nói khi cô kết thúc câu chuyện. “Wolfe nhận được nhiều thư hơn tất cả những tù nhân khác ở Parkhurst cộng lại. Còn gì nữa không?”
“Còn, có thể đã có người nhìn thấy kẻ giết người thực sự, vác xác nạn nhân vào động Rill sau khi Hamish bị bắt.”
Anh đặt ly xuống.
“Giờ thì anh đã tập trung hoàn toàn rồi đấy.” Cô nhìn anh, đôi mắt màu xanh sáng dán chặt trên gương mặt anh, dò thái độ. Anh không nói gì, nhưng tìm ứng dụng Google Earth trên iPad của mình và mở bản đồ khu vực xung quanh vùng Cheddar lên. Anh thong thả nhẩm một vài phép tính, rồi lắc đầu nhìn cô.
“Từ hang Gossam, nơi Odi và Broon dựng lều, tới động Rill, chỗ họ trông thấy có người mang xác Myrtle, cách nhau khoảng năm mươi mét.”
“Quá xa, phải không?”
“Chắc chắn rồi. Lại còn lúc trời tối, chỉ có một nhân chứng, người kia thì ngủ. Và tôi biết hai người đó.”
“Odi và Broon á?” Anh vươn tay với lấy vại bia. “Phải, đôi khi họ ngủ vạ vật trong quảng trường này. Họ uống cho khỏi lạnh. Không trách họ được, nhưng điều đó không giúp họ trở thành nhân chứng đáng tin cậy.”
“Anh sẽ nói chuyện với họ chứ?”
“Dĩ nhiên.” Anh đáp. “Vâng.” Anh nói thêm, khi vẻ mặt cô như muốn nói cô không chắc mình tin anh.
Đồ ăn được đưa ra, anh bồi bàn hối hả đã làm cuộc trò chuyện phải tạm dừng một lúc. Pete gật gù trước chỗ thức ăn. “Tôi sẽ dùng ngay khi còn nóng sốt.”
Cô không cần phải nói đến lần thứ hai, ngấu nghiến ăn với tất cả nhiệt tình. “Tôi đang nghiên cứu vụ của Wolfe.” Cô nói.
Anh bỗng thấy quặn thắt nơi lồng ngực. “Sao tôi không ngạc nhiên nhỉ?”
“Anh biết mình tóm được anh ta khi nào vậy?”
Pete đã trả lời câu hỏi này rất nhiều lần. “Chúng tôi đã có cách để nhận diện kẻ giết người của chúng ta khi bên tôi tìm thấy cọng lông và sợi thảm trên thi thể của Jessie Tout. Nhất là mấy cọng lông. DNA của chó cũng đặc biệt y như ở người vậy. Trước khi chết một thời gian, Jessie đã tiếp xúc với con chó đốm của Wolfe, Daisy.”
“Nhưng vào lúc đó, anh vẫn chưa biết là con chó nào mà?”
“Không, là việc nhìn thấy chiếc xe của Wolfe tại trạm xăng mới thực sự đặt dấu chấm hết cho hắn ta cơ. Khi anh chàng thu ngân Ahmed nghi ngờ và kiểm tra trên CCTV, mọi chuyện đã kết thúc.”
“Nhưng làm gì có dấu vết nào của Myrtle trên chiếc xe?”
“Hắn có thời gian để xóa sạch dấu vết mà.” Pete vét sạch chỗ thức ăn còn lại trên đĩa và bỏ nĩa xuống. “Vậy, cô sẽ là luật sư mới của hắn à? Cô và tôi sẽ phải trở thành kẻ thù không đội trời chung sao?"
“Tôi đảm bảo chuyện đó là không cần thiết, nhưng tôi sẽ không nhận vụ Wolfe. Nhóm người kỳ quặc và lạ lùng đó chẳng có gì cả. Tôi nghĩ mình sẽ chẳng phải nghe họ huyên thuyên gì nữa đâu.”