← Quay lại trang sách

Chương 21

Mây tuyết mịt mùng. Những đám mây ùn ùn tụ tập nơi đây suốt buổi sáng, sấm đì đùng ở hướng tây. Giờ chúng đang chễm chệ trên đầu Pete Weston, thai nghén một lớp tuyết dày, lạnh lẽo, tầng tầng lớp lớp không khí ẩm ướt nằm chồng lên nhau, trong mỗi lớp ấy là các tinh thể băng đang được hình thành. Cứ mỗi phút trôi qua, trời như càng lúc càng sa xuống thấp hơn. Chuyện này phải kết thúc sớm, nếu không, cả thế giới sẽ bị nhấn chìm trong khối kết cấu đen đặc khổng lồ lạnh căm căm của bầu trời ở ngay trên đầu anh.

“Pete, sếp muốn trao đổi riêng với anh.”

Pete rít một hơi thật dài, thật chậm rồi rút điếu thuốc ra. Sunday đang tập bỏ thuốc nhưng cuối cùng lại giật lấy nó.

“Có biết là chuyện gì không? Mà trả lại tôi cái đó đi. Cứ tưởng cậu bỏ rồi chứ.”

Sunday cố hút nốt một hơi nữa rồi mới trả điếu thuốc lại. “Anh ấy vừa nghe chuyện Maggie Rose đăng ký một suất thăm Hamish Wolfe trong tù.”

“Tôi mới gặp cô ấy tối qua.” Pete nói. “Cô ấy không nói gì về việc đi thăm hắn ta cả. Thực ra, cô ấy còn nói điều ngược lại cơ.” Anh lại rít thêm một hơi, tự hỏi lòng mình đang cảm thấy thế nào trước tin này. Không khí ấm và ngai ngái của đồn cảnh sát bủa lấy anh khi anh vào lại bên trong và anh vẫn không hề hay biết.

“Anh đã gặp cô ấy đêm qua ư?” Sunday theo sát ngay phía sau.

Pete đợi cậu ta bước lên ngang với mình. “Thông tin có chắc không? Sao Latimer biết được?”

“Liên hệ với bên Parkhurst. Vậy là anh ta biết hết tất cả những ai đến thăm Wolfe. Thế, anh đã gặp cô ấy đêm qua à?"

“Chúng tôi đi ăn tối. Sau đó là tản bộ quanh Tòa Giám mục dưới trăng. Cô ấy rủ.” Anh nhìn xuống gương mặt chờ đợi của Sunday. “Cô ấy lái xe về lúc mười một giờ.”

“Hôn chúc ngủ ngon chứ?”

“Chúng tôi là cái gì chứ? Hai đứa con gái mười hai tuổi à?”

Làm như anh dám hôn thử Maggie Rose không bằng. Nếu cô không cho anh một tát, môi anh cũng sẽ cứng đờ trên khuôn mặt của cô. Nhưng, đã có cái gì đó, tối qua, anh chắc chắn về điều ấy. Không phải tan chảy, chính xác là như thế. Giống xốp mềm hơn. Như cách tuyết mất đi chút sắc lạnh của mình khi được ánh mặt trời lấp lánh chiếu bên trên.

Latimer đang ngồi ở bàn làm việc. Khi Pete mở cửa mà không gõ, anh ta ngước lên, cau mày. “Pete. Vào đi. Đóng cửa lại.”

Pete mím môi cười xin lỗi Sunday, bước nhanh vào văn phòng sếp.

Latimer khịt mũi. “Anh hút thuốc à?”

“Anh nói cứ như Annabelle ấy.”

Latimer thở dài. “Thôi đi, Pete, bây giờ tôi không có tâm trạng đâu. Anh đã đọc cái này chưa?”

Pete kéo ghế ra và ngồi xuống, nhấc mẩu báo Latimer vừa đẩy về phía mình lên. Anh liếc qua dòng tiêu đề: Uổng sức yêu đương?

“Rồi.” Anh đáp, rồi đẩy nó lại trên bàn.

“Maggie Rose không quan tâm đến công lý.” Latimer gí ngón trỏ vào một dòng in trên đó. “Chỉ để chứng minh rằng cô ta cáo bỏ mẹ ra.”

“Tôi đảm bảo tờ Độc lập Chủ nhật không hề nói “bỏ mẹ ra.”

“Tôi muốn biết mọi chỗ hổng trong vụ của Wolfe.” Latimer nói.

“Ý anh là sai sót ấy à? Là sơ hở chăng? Hay lỗi?"

“Đừng có giở trò với tôi, Pete, giờ anh đang gặp rắc rối to đấy.”

“Không có vấn đề gì với vụ Wolfe cả. Tất cả đều rất vững chắc.”

“Vậy tại sao Maggie Rose lại nhận vụ này?”

“Ai nói cô ấy nhận?”

“Cô ta sẽ gặp hắn. Không thì vì lý do nào khác chứ? Cô ta đã qua lại với mẹ hắn, với bọn khốn điên cuồng tự gọi mình là Nhà Wolfe hay cái chết tiệt gì đó. Tại sao cô ta phải làm vậy, nếu không phải định nhận hắn làm thân chủ chứ?”

“Maggie đã nói đi nói lại với tôi nhiều lần rằng cô ấy không muốn dính dáng gì tới Wolfe hết. Tôi đã dành cả tối hôm qua bên cô ấy và cô ấy không nói gì để tôi phải nghĩ rằng cô đã thay đối quyết định của mình cả.”

Nét mặt của Latimer thay đối, giống như một con cáo vừa mới ngửi thấy mùi chuột. “Anh đã gặp cô ta tối qua?"

“Phải. Xong việc rồi phải không?” Anh nhổm người đứng dậy và thấy một chồng sách xếp trên bàn của Latimer. Bốn trong số đó, tất cả đều là sách của Maggie. Latimer quan sát anh.

“Anh đã đọc mấy cuốn này chưa, Pete?”

“Chưa. Tôi đã ngấy tới tận cổ mấy vụ án bạo lực đồn này phải nhận hàng ngày rồi.”

“Maggie Rose đã viết bảy cuốn sách.” Latimer vươn tay ra và cầm quyển xếp trên cùng lên. Anh ta tò mò nhìn quyển sách. “Hai trong số các vụ cô ta nhận đã được thay đổi phán quyết sau khi kháng cáo. Ba vụ đang chờ xem xét. Nếu cô ta thắng, số lượng sẽ nâng lên năm.”

“Cảm ơn, tôi biết làm phép tính mà.“

“Năm trên bảy vụ sẽ biến cô ta thành bất khả chiến bại.”

“Không phản đối, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến chúng ta?”

“Quay lại với điều tôi hỏi anh lúc đầu đi. Các điểm yếu nằm ở đâu? Nếu tôi định bảo vệ thành quả công việc của anh trước những người như Maggie Rose, tôi cần phải biết mình đang đương đầu với cái gì. Nếu tôi phải đỡ mấy chuyện tào lao của anh, tôi phải biết chúng là cái gì chứ.”

Liệu anh có bị đuổi việc, hay phải lãnh án hình sự, nếu ngay bây giờ anh giáng cho Latimer một đấm không nhỉ? Một kể cũng đáng. Nhưng cái kia thì...?

“Không có cái gì tào lao hết.“ Pete đáp. “Không có điểm yếu, không sơ hở, không sai sót hay chỗ hổng gì hết. Wolfe đã phạm tội. Chúng tôi có vật chứng, có dấu vết công nghệ và lời khai của nhân chứng. Chưa kể động cơ và cơ hội thực hiện tội ác.”

Latimer cũng đứng dậy. “Chính xác. Chỉ có một cách mà vật chứng có thể là giả mà thôi, và đó là khi nó được cố tình ngụy tạo.”

“Sao cơ?”

“Ồ, thôi nào. Anh không phải là người đầu tiên. Bất chấp vì đại cục mà. Chúng ta đều biết nhiều cảnh sát đã ngụy tạo bằng chứng để buộc tội ai đó họ biết là có tội.”

Có lẽ một thời gian ngồi tù ngăn ngắn chắc cũng không quá tệ. Anh lại còn có một kỷ niệm rất tuyệt để an ủi mình - là hình ảnh của Latimer, máu bắn ra tung tóe từ cái mũi bị gãy, bị văng vào bức tường ngắn và ngã vật xuống đất.

“Tôi nghĩ mình muốn được thuyết trình pháp lý hẳn hoi nếu tiếp tục trao đổi về chuyện này.”

Mắt Latimer nheo lại. “Có chuyện cần trốn tránh à, Weston?”

“Ồ, dùng tới cái não chết tiệt của anh đi, Latimer. Ấy là nếu vợ tôi không tằng tịu với anh.”

“Chờ đã...”

“Chúng tôi tìm thấy mấy sợi lông chó và những sợi thảm trên thi thể Jessie trước khi Hamish Wolfe bị xếp vào diện tình nghi. Thậm chí không một ai cho rằng hắn ta có liên quan đến vụ án mãi cho đến khi hắn bị nhìn thấy trên CCTV mấy tuần sau đó.”

“Là xe của anh ta. Chứ không phải anh ta.”

“Và tới lúc tôi chui vào nhà hắn, đoán thử mật khẩu máy tính của hắn và bài đăng trên trang Facebook của Jessie Tout xem?”

Latimer giơ cả hai tay. “Be bé cái mồm thôi, Pete. Phải đến nửa phòng đang nóng lòng nhào vào đây ngay lập tức để ngăn anh thụi tôi đấy.”

Pete quay lại và thấy mấy cái đầu nhanh chóng lủi đi mất. “Tin tôi đi, họ không thực sự nóng lòng đâu.”

Latimer thở phào, tiếng thở rõ mồn một. “Chắc là không. Nhưng gạt thù oán cá nhân sang một bên đi, đó là con đường mà Maggie Rose sẽ đi nếu cô ta nhận vụ này. Bằng chứng là thứ vô cùng mạnh mẽ. Cô ta chỉ có thể tước mất sức thuyết phục của bằng chứng bằng cách tuyên bố nó đã được ngụy tạo mà thôi. Rằng có người đã cài Wolfe.”

“Chúng tôi không thấy Wolfe có kẻ thù nào cả.”

“Từ những gì tôi biết về người phụ nữ đó, cô ta sẽ tìm ra được một người. Và chúng ta biết cô ta đang tìm hiểu về vụ này rồi. Cô ta gọi điện khắp nơi, hỏi khắp nơi. Và bây giờ là đăng ký thăm tù.”

“Đó là những gì cô ấy làm. Cô ấy đã kể với tôi tối hôm qua, khi chúng tôi dạo vòng quanh Tòa Giám mục dưới ánh sao. Các vụ án thu hút sự quan tâm của dư luận và cô ấy tìm hiểu sâu hơn về chúng. Cô ấy có vô khối sách viết chưa được hơn một phần ba. Tôi chắc chắn quyển về Wolfe, nếu cô ấy có viết, cũng sẽ có kết cục giống y như vậy mà thôi.”

“Tôi cần phải biết nếu có bất cứ điều gì anh không bị đưa ra mổ xẻ.”

“Không có gì hết. Và những vụ giết chóc đã ngừng lại, nhớ không? Không có phụ nữ nào bị giết theo cách tương tự đó nữa kể từ khi Wolfe bị tống giam.“

“Chưa đủ đâu. Cô ta đâu cần phải tìm ra kẻ giết người thực sự, cô ta chỉ cần tung ra đủ các mối nghi ngờ về cuộc điều tra của anh để lật lại phán quyết dành cho hắn ta mà thôi. Nếu cô ta đưa được Wolfe ra khỏi tù, cô ta sẽ hủy hoại anh.”

Latimer nói đúng. Anh ta là một thằng khốn, nhưng anh ta đã đúng.

“Có khi nào anh trộm nghĩ, mối quan tâm cá nhân mà cô ta thể hiện cho anh thấy có thể là một mánh lới để tiến sát hơn tới cuộc điều tra?”

“Có, tôi từng có suy nghĩ đó.”

“Và?”

Có tiếng gõ cửa.

“Xin lỗi, sếp, ngài Thượng sĩ.” Giọng của Liz. “Tôi nghĩ anh sẽ muốn biết chuyện này, có trình báo đã có người vào quấy rầy nhà Maggie Rose tối qua.”

Pete đứng nhìn Latimer suy nghĩ một, hai giây gì đó, trước khi gật đầu ra hiệu cho Liz tiếp tục.

“Cô ấy không tự trình báo.” Liz nói. “Mà là một người hàng xóm, nghe nói là vậy, người đó đã nhìn thấy có người lảng vảng trong vườn và gọi cảnh sát. Mặc đồng phục, nhìn quanh quất một lúc, nói chuyện với cô Rose và rồi lại bỏ đi.”

“Anh nghĩ sao hả?” Latimer nói với Pete.

Pete vẫn đứng nguyên, không quay lại nhìn Liz. “Tôi nghĩ mình nên đi và tìm hiểu xem có chuyện gì.” Anh nói.

Họ đợi tới lúc cánh cửa đóng lại sau lưng Liz.

“Xong việc rồi chứ?”

Latimer, bị mất tập trung, khẽ gật đầu. Pete quay người định đi.

“Pete.” Latimer gọi giật lại khi anh dợm bước ra. “Có chuyện tôi định nhắc đấy. Anh đã cân nhắc việc thi khảo sát chưa?”

“Không chắc đợt này tôi có thời gian.”

“Nếu anh vượt qua kỳ thi này, tôi sẽ rất sẵn lòng đề xuất thăng chức cho anh. Chừng nào Wolfe vẫn yên vị ở trong tù, tôi không thấy bất cứ lý do nào khiến việc này bị trì hoãn.”

Và việc thăng cấp lên chức Thanh tra hầu như chắc chắn sẽ đồng nghĩa với việc chuyển khỏi Sở Portishead. Anh và Latimer sẽ không còn phải nhìn mặt nhau mỗi ngày nữa. Cũng đáng để suy nghĩ lắm.

Nhưng nó cũng được coi là một mối đe dọa ngầm. Nếu có bất cứ sai sót nào với vụ đã đưa anh lên chức, việc thăng cấp sẽ mãi mãi vượt quá tầm với của anh.