Chương 22 & 23
BÁO CÁO TÂM LÝ PHẠM NHÂN HAMISH WOLFE
THỰC HIỆN BỞI SOM OKONJO
Lưu ý: Như thường lệ, tôi đã ghi lại cuộc phỏng vấn của mình với Hamish Wolfe, và sau đó, mới soạn lại theo đoạn băng ghi âm. Người đọc vì thế có thể tự tin rằng, những đoạn trích từ cuộc đối thoại tôi dẫn ra đây, phản ảnh chính xác những gì mà chúng tôi trao đổi.
Giới thiệu
Tôi đã biết sơ lược về vụ kiện Hamish Wolfe vào tháng 3 năm 2014 và cuộc phỏng vấn được thực hiện gần năm tuần sau đó. Khi gặp Hamish Wolfe, tôi đã có cơ hội đọc các tài liệu chính thống về vụ án, các lời khai của nhân chứng, biên bản thẩm vấn, các phát ngôn của bị cáo, các báo cáo của trường phổ thông và trường đại học của bị cáo và các báo các y khoa, bản tóm tắt điều tra của Hạ sĩ Điều tra Weston, các báo cáo sau khám nghiệm tử thi, và xem những bức ảnh chụp hiện trường. Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhất có thể.
Sơ bộ
Khi được đưa vào phòng thẩm vấn mà Hamish Wolfe đang ngồi chờ, một mình, tôi tự giới thiệu và giải thích mình được Toà án Hoàng gia chỉ định để phỏng vấn anh ta. Tôi tiếp tục, mục đích là để có thể có một cái nhìn rõ ràng về tình trạng sức khoẻ tâm thần của anh ta cả ở thời điểm hiện tại lẫn thời điểm bị cáo buộc, và soạn một bản tường trình cho toà án. Cụ thể là, tôi sẽ xem xét khả năng, dưới góc nhìn của tôi, anh ta có thể tham dự phiên xét xử hay không.
Rồi tôi lại tiếp tục nói rằng, tôi sẽ xưng hô theo ý thích của anh ta, bằng cách gọi thẳng tên Hamish, hay trang trọng hơn như anh Wolfe hay bác sĩ Wolfe. Tôi hỏi anh ta muốn được gọi như thế nào. Anh ta không trả lời. Tôi lặp lại câu hỏi. Một lần nữa không có phản ứng.
Để cho chắc, tôi nói, tôi sẽ gọi anh ta là anh Wolfe và hỏi anh ta có hiểu bản chất và mục đích của cuộc phỏng vấn này không. Anh Wolfe không nói một câu. Anh ta cũng không trả lời khi tôi lập lại câu hỏi. (Lúc này, tôi có cảm giác cuộc phỏng vấn chắc chắn sẽ khó mà thực hiện được.)
Phỏng vấn
Tuy vậy, tôi vẫn bắt đầu như bình thường. Tôi hỏi anh Wolfe về cảm giác của anh ta, cách anh ta đối diện với việc bị tạm giam và liệu anh có lo lắng về phiên xử sắp tới hay không. Tôi hỏi anh ta có nhớ gia đình, bè bạn, vị hôn thê của mình không. Anh Wolfe không hề biểu hiện mình có nghe được bất kỳ câu hỏi nào của tôi.
Sau đó, tôi tiếp tục cố gắng tìm cách để hình dung về cuộc sống trước đây của anh ta. Tôi hỏi về tuổi thơ của anh ta, về mối quan hệ với cha mẹ, anh chị em, thậm chí cả với vật nuôi trong gia đình. Tôi tiếp tục cuộc phỏng vấn theo hướng thông thường này, như trong đoạn trích dưới đây, nhưng anh Wolfe không trả lời câu nào cả.
Thái độ của Hamish Wolfe
Mấy phút đầu phỏng vấn, mắt anh Wolfe dán chặt lên một tờ A4 màu đen đặt giữa chúng tôi trên bàn. (Tôi sẽ nói chi tiết sau.) Khi tôi bắt đầu hỏi anh ta những câu hỏi trực tiếp, anh ta nhấc tờ giấy lên và bắt đầu gấp lại. Tất nhiên tôi đã hỏi anh ta đang làm gì. Anh ta không trả lời.
Tôi giải thích rằng việc hợp tác với tôi rất có lợi cho anh ta; rằng tòa án cần ý kiến chuyên môn về năng lực thần kinh của anh ta để đảm bảo một phiên xử công bằng cho anh ta.
Đáng lẽ, tôi không nên lên tiếng. Càng ngày càng thấy rõ cuộc phỏng vấn đó chỉ làm tốn thời gian của cả hai chúng tôi.
Tôi lúc này, tôi nghĩ mình nên trích một đoạn từ cuộn băng ghi âm đính kèm, như được thể hiện dưới đây, hiệu quả hơn hẳn bất kỳ biên bản nào tôi có thể tóm tắt về bản chất cuộc tương tác giữa hai chúng tôi.
Đoạn ghi âm bắt đầu...
BS. OKONJO: Anh Wolfe, trừ khi anh chịu hợp tác với tôi, có vẻ như không có lý do gì để tiếp tục cuộc phỏng vấn cả. Bây giờ, xin hãy vui lòng lên tiếng nếu anh có bất kỳ ý kiến phản đối nào về việc chúng ta khép lại cuộc phỏng vấn này.
HAMISH WOLFE: (Không trả lời.)
BS. OKONJO: Từ sự thiếu hợp tác từ phía anh tôi cho rằng anh đồng ý kết thúc cuộc phỏng vấn tại đây. Cảm ơn anh đã dành thời gian, thưa anh Wolfe.
HAMISH WOLFE: Tôi làm cái này tặng cô.
(Lúc đó, tôi đã bước ra đến cửa. Tôi quay lại. Hamish Wolfe đang giơ tờ giấy đen anh ta hí hoáy suốt từ đầu đến giờ ra cho tôi.)
HAMISH WOLFE: Tôi muốn nói về bảy mươi chín cân tư. Chỉ số khối cơ thể khoảng hai mươi chín - có đúng không nhỉ?
BS. OKONJO: Xin lỗi?
HAMISH WOLFE: Tại sao Viện Công tố Hoàng gia lại cho một phụ nữ với kích thước cơ thể như cô tới phỏng vấn một kẻ mà họ tin rằng đã bắt cóc và giết bốn người phụ nữ béo chứ? Họ những mong tôi sẽ lập tức thấy hứng tình mà kể với cô hết tất cả mọi chuyện hay sao?
BS. OKONJO: Công kích cá nhân tôi sẽ chẳng có tác dụng gì đâu, tôi xin khẳng định với anh đấy. Tôi rất tiếc khi anh đã không cảm thấy mình có thể trò chuyện với tôi trước lúc này, khi chuyện đã có thể mang lại cho anh một số lợi ích. Chúc may mắn tại tòa.
HAMISH WOLFE: Tôi phát ngấy với quan niệm rằng tôi rất có hứng với những phụ nữ béo. Tôi thề với cô, một chút tôi cũng không có.
BS. OKONJO: Thế là tốt rồi. Tạm biệt.
HAMISH WOLFE: Giảm khoảng mười tám cân đi, Sonia. Cô biết rõ hơn bất cứ ai về nguy cơ mắc bệnh tiểu đường, bệnh tim mạch, đột quỵ, ung thư mà. Đó là trước khi chúng ta đặt thêm áp lực lên Sở Y tế Quốc dân về những người không kiểm soát nổi những gì mình cho vào mồm. Lấy ví dụ thế.
BS. OKONJO: ví dụ à? Giống như anh đã làm sao?
HAMISH WOLFE: Cô quên quà của mình này.
(Anh ta xòe tay ra và bây giờ tôi đã có thể nhìn thấy toàn bộ thành phẩm gấp giấy anh ta làm ban nãy. Đó là một con gia súc. Một con lợn.)
Kết luận
Đây là toàn bộ và là nguyên văn cuộc gặp gỡ duy nhất của tôi với Hamish Wolfe.
Những tình huống cụ thể của cuộc phỏng vấn này đã khiến tôi phải làm một việc mà tôi vẫn thường tránh, đó là suy diễn. Tôi chưa bao giờ là người cảm tính. Tôi nhìn nhận sự việc dựa trên các sự kiện và các kết luận rõ ràng, chứ không phải những suy diễn theo linh tính hay cảm xúc cá nhân. Tôi đã thực hiện nhiều cuộc phỏng vấn với nhiều bị cáo trong nhiều vụ án khác nhau và tôi có thể nói, rất tự tin, rằng mình đã gặp những người mà ở họ, phạm trù đạo đức dường như hoàn toàn không tồn tại. Dẫu vậy, tôi chưa từng gặp bất cứ người nào thiếu đồng cảm như Hamish Wolfe. Tôi không cố nói tránh từ "ác”, nhưng khi nhìn vào mắt Hamish Wolfe, tôi cảm thấy nhân tính cơ bản cần có ở một con người hoàn toàn không hiện hữu nơi anh ta.
Tôi không ghen tị với những đồng nghiệp tiếp nhận vụ của anh ta đâu.
THUỘC SỞ HỮU CỦA CẢNH SÁT AVON VÀ SOMERSET.
Số tham chiếu: 544/452 Hamish Wolfe.
Chương 23
Lúc pete tới trước cổng nhà Maggie, cả thế giới khi ấy dường như đang từ từ bị mắc nghẹn do mấy đám mây tuyết. Các nóc nhà cao trông mờ mịt trong làn mây. Nhà nào cũng có ống khói và ăng-ten gắn trên nóc nhưng tất cả giờ đều đã biến đi đâu mất. Nền trời hôm nay có màu của tấm ga trải giường lâu ngày không giặt.
Đã hai giờ trôi qua kể từ lúc anh gặp Latimer. Không muốn tới khi chỉ mới biết sơ sài vài thông tin, anh tìm dọc biên bản trên hệ thống.
Bà Hubble ngụ tại số 78 đường High, ở ngay bên kia đường, đối diện nhà Maggie, đã trông thấy một bóng người mặc đồ tối màu lởn vởn trong vườn nhà Maggie. Bà không hoàn toàn chắc chắn, nhưng có lẽ vào tầm mười một giờ kém mười, buổi tối, tức là lúc anh đưa Maggie ra xe của cô ở Quảng trường Chợ Wells và dặn cô lái xe cẩn thận.
Và khi anh đang hút nốt điếu thuốc cuối cùng (quán bar không cho hút thuốc bên trong quán) thì bóng đen đó đã đi hết một vòng xung quanh nhà và bà Hubble đinh ninh đó có khi chính là Maggie. Xe của Maggie xuất hiện hai mươi phút sau đó khiến bà phải tin vào điều ngược lại, nhưng bà không làm gì cả.
Chỉ tới lúc hai giờ sáng, khi mọi đèn đóm đột nhiên bật sáng trưng trong nhà của Maggie, làm bà Hubble thức giấc, bởi bà rất thính ngủ và phòng ngủ của bà lại quay mặt ra đường, bà mới nghĩ tới việc báo cảnh sát. Bà báo rằng mình đã nhìn thấy một người mặc quần áo đen chạy ra đường.
Viên cảnh sát được điều tới đã nói chuyện với Maggie ở trước cửa nhà. Cô khẳng định với anh ta rằng không có ai tới quấy rầy cô cả, và tất cả cửa nẻo đều được khóa và chốt cẩn thận. Cô từ chối lời đề nghị được vào bên trong xem xét của viên cảnh sát nhưng hứa sẽ kiểm tra kỹ lưỡng lại mọi thứ trước khi đi ngủ. Viên cảnh sát chúc cô ngủ ngon, nhìn sơ qua bên ngoài, rồi lái xe đi.
Pete bước qua cổng và lên xe. Khu vườn phía sau vẫn đang bị băng giá kìm kẹp. Có rất nhiều cây bụi cao và dày, bờ giậu um tùm, và đầy những cây thủy tùng lòa xòa, rậm rạp. Rất nhiều nơi ẩn náu. Ngay cả giữa ban ngày ban mặt.
Cô xuất hiện vài giây sau khi anh gõ cửa hậu. Quần jean bó màu xanh lam, lại là đôi dép đi trong nhà to tướng, bông xù ấy, áo len dệt kim cỡ lớn, màu trắng điểm những bông tuyết màu đen. Không trang điểm. Tóc đuôi ngựa buộc cao, đôi mắt xanh hơn hẳn mọi hôm. Ngoài ra, còn một chút hồng ẩm ướt ở quanh viền mắt.
“Tôi đang tự hỏi khi nào anh mới tới.” Cô nói với anh, khi quay người bước vào bên trong.
Pete cởi vội áo khoác và choàng nó lên lưng chiếc ghế đầu tiên anh thấy khi vào đến nhà bếp. “Cô dành thời gian bên tôi để hỏi dò thông tin vụ của Wolfe đấy ư?” Anh hỏi.
Cô gần như nhảy bổ vào chiếc ghế thường ngồi của mình. “Anh nói cứ như chúng ta đang hẹn hò ấy. Chúng ta cùng ăn tối. Tôi trả tiền phần của mình.”
“Là cô cứ nhất quyết thế.”
“Chúng ta đâu có hẹn hò.”
“Chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy?”
“Anh đang lo lắng về điều gì? Về tôi hay sự nghiệp của anh?”
Anh đứng tựa vào bàn. Anh vẫn chưa sẵn sàng ngồi xuống. Anh không muốn mình trông có vẻ thoải mái. “Cô. Còn sự nghiệp của tôi, tôi có thể tự lo được.”
Cô chớp mắt. “Còn tôi thì không thể?”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Và tôi có phải tự pha cà phê cho mình không? Trời rét cóng.”
Cô lừ mắt, nhưng vẫn đứng dậy, tới lấy ấm và đổ đầy nước vào ấm. “Hàng xóm của tôi, người có tật gọi cảnh sát báo những chuyện không cần thiết, đã nằm mơ thấy ác mộng, lại thấy đèn nhà tôi sáng và bật dậy gọi điện trước khi tỉnh ngủ hẳn. Tôi nghĩ bà ấy giờ đang cảm thấy mình thật ngớ ngẩn đấy. Mà cũng có thể không; con người có khả năng tự biện minh rất đáng nể.”
“Cô đã dậy lúc hai giờ sáng ư?”
“Thường xuyên như thế. Tôi ngủ không ngon giấc cho lắm.”
Mùi cà phê rang lan khắp gian phòng.
“Cô có thấy gì bất thường không?”
“Một chút cũng không.”
“Không có gì phiền phức à? Mất mát cũng không?”
“Không hề.”
“Có cái gì bị bỏ lại không?”
Đôi mắt xanh nheo lại. “Là sao?”
Anh bước tới giá sách đằng sau ghế của cô, chủ yếu toàn sách nấu ăn và sách dạy làm vườn. “Ví dụ như một bông hồng giấy này chẳng hạn?” Anh trỏ bông hoa hồng nho nhỏ gấp bằng giấy, thứ anh nhìn thấy ngay khi mới bước vào nhà. “Nó toàn mùi của Wolfe đây này.”
Cô quay lưng lại phía anh, hoàn toàn quên mất một điều, anh có thể nhìn thấy bóng cô phản chiếu qua gương cửa sổ. “Anh tưởng tượng linh tinh rồi.”
“Tôi đã thấy hắn gấp mấy bông này rồi. Hắn thậm chí có lần còn làm cho tôi một bông. Bảo với tôi rằng đó là hoa păng-xê.”
“Tôi cũng có thể tự gấp cơ mà.”
“Thôi được.” Cạnh chiếc ghế cô ngồi là một cuốn sổ. “Tôi dùng được không?” Không chờ cô đồng ý, anh đã xé ra một tờ. Cô quay lại khi nghe thấy tiếng. Anh chìa tờ giấy ra. “Gấp cho tôi một bông păng-xê đi.”
Cô không nhúc nhích.
“Thủy tiên? Hay uất kim hương? Cái gì đơn giản nhé?"
Cô lại quay lưng đi. Khi cầm hai chiếc cốc, tay cô run rẩy. Anh không nói gì, nhưng lại cầm bút, gạt bông hoa giấy ra mé kệ để quan sát nó được rõ hơn. Màu hồng. Hình dáng hoàn hảo. Có hơi nhăn một chút, có thể nó đã bị ép trong túi áo của ai đó. Một vết bẩn dính trên một cánh hoa.
Một bông hồng. Dành tặng Maggie Rose.
“Bông hồng đã nằm trong bếp của tôi sáng nay.” Cô nói. “Tôi cũng đã nhận được một bông khác qua mẹ anh ta, vậy nên rõ ràng là tôi nghĩ ngay đến anh ta khi trông thấy đóa hoa này.”
Anh chờ đợi.
“Tôi đang ngồi làm việc, tối qua, sau khi tôi về nhà. Tôi nghe hình như có tiếng người đi vào. Lúc đó tôi không khóa cửa sau.”
“Maggie, nếu cô định liên kết với...”
“Tôi biết rồi mà. Tôi tìm khắp nhà, cũng khá sợ, không phải tôi ngại thú thật đâu, nhưng không có ai trong nhà cả. Tôi khóa cửa lại rồi đi ngủ. Lúc đó chắc khoảng hơn nửa đêm, nhưng cũng chưa muộn tới tầm một giờ sáng.”
“Bà lắm chuyện bên kia đường gọi cảnh sát lúc hai giờ sáng.” Pete nói. “Khai rằng đã nhìn thấy có người đi ra từ vườn nhà cô.
“Hẳn là bà ấy đã gọi cảnh sát. Có tiếng động làm tôi tỉnh dậy và tôi thấy đèn báo an ninh bật sáng. Tôi nói với viên cảnh sát đã gõ cửa nhà tôi rằng tôi vẫn ổn, nhưng sáng sớm nay tôi mới để ý cái này.”
“Là bông hoa hồng?”
Mắt cô liếc nhanh ra chỗ bông hồng rồi quay lại nhìn anh. “Không. Tôi để ý thấy những chiếc ghế xung quanh cái bàn này không được xếp gọn vào dưới bàn. Chúng luôn luôn được đẩy sát vào bàn mỗi khi tôi rời khỏi đây. Hôm qua, trước khi tôi đi ngủ, tôi đã xếp gọn chúng vào rồi. Sáng nay, rõ ràng chúng đã bị xê dịch. Và cửa sau bị mở.”
Pete nhìn cánh cửa sau, rồi lại nhìn chiếc bàn như đang nhẩm đo khoảng cách. “Vậy bông hoa hồng nằm ở đâu?”
Cô cúi xuống, tỏ ý anh nên làm theo. Mắt họ chạm nhau dưới gầm bàn. “Chuyện này trông sẽ kỳ cục lắm.” Cô chép miệng, trước khi nép sát mình vào khoảng hẹp giữa mép bàn với ghế ngồi. Xếp mấy chiếc ghế sát lại với nhau thành một cái bục. Cô cuộn mình trên đó nhìn anh.
“Tôi nghĩ mình phải quay lưng lại và đếm đến mười trước đã.” Anh nói.
“Đây là nơi hắn nấp. Hắn ở đây trong khi tôi đang đi xem khắp nhà. Lẽ ra tôi nên liếc xuống dưới gầm bàn. Tôi đã không nhìn xuống dưới này. Hắn lẻn vào, trong lúc tôi vẫn đang làm việc và nấp ở đây. Một lúc sau, có lẽ vào khoảng hai giờ sáng, khi bà Hubble báo cảnh sát là mình đã nhìn thấy ai đó là lúc hắn rời khỏi nhà.”
Cô ngửa ra sau, hạ chân xuống sàn rồi đứng dậy. Trò vận động vừa khiến mặt cô đỏ hơn bình thường. “Bông hoa hồng nằm trên sàn nhà, dưới gầm ghế.” Cô nói.
Anh thở dài thành tiếng đầy khó chịu. “Tại sao bây giờ tôi mới được nghe chuyện này?”
“Đó là một bông hồng bằng giấy, Pete ạ, và tôi cần phía cảnh sát coi những lời của tôi là nghiêm túc. Khó mà thuyết phục cảnh sát các anh hợp tác khi chuyện lại như thế này. Đảm bảo các anh sẽ muốn ghi biên bản rằng tôi bị điên cho mà xem.”
Phải, cô ấy có lý. “Có túi trữ đông chứ?”
Cô mang ra cho anh một chiếc túi, anh dùng nó để nhặt bông hoa hồng lên và đựng vào trong đó. Khi nó đã yên vị trong túi áo, anh hỏi cô: “Maggie này, cô đã kể với tôi hết tất cả mọi chuyện rồi đấy chứ?”