← Quay lại trang sách

Chương 43

Ở một trong những khu dân cư nghèo nàn của vùng Bristol, nhà của gia đình Sykes rất gọn gàng và ngăn nắp. Một hàng đá lát dẫn tới cửa trước được quét tước sạch sẽ, chẳng dây chút nhớp nháp bẩn thỉu của mùa đông. Bãi cỏ trước nhà không có lấy một mảng trơ trụi. Mấy cái thùng rác được xếp ngay ngắn ở một bên cửa. Ngay đằng sau bức rèm voan hãy còn màu trắng, Maggie nhìn thấy một hàng đồ trang trí bằng sứ: mấy bức tượng tố nữ trong trang phục thời xưa; sáu bức trong số đó, mỗi bức được đặt cách đều nhau một cách hoàn hảo, mỗi bức quay mặt vào căn phòng bên trong theo cùng một góc.

Tiếng gõ cửa của cô chưa kịp dừng thì cánh cửa đã mở ra. Brenda đứng ngay trước mặt cô. “Khi nào vậy? Khi nào hắn ta sẽ cho chúng tôi biết Zoe đang ở đâu?”

“Brenda, tôi thật sự nghĩ chị không nên nuôi hy vọng. Hamish vẫn khẳng định anh ta không giết Zoe.”

Cô đi theo người phụ nữ lớn tuổi vào nhà bếp. Đó là một căn phòng nhỏ, cũ kỹ, nhưng sạch như lau như ly.

“Nhưng hắn đã nói mà. Hắn đã nói nếu cô đến gặp hắn, hắn sẽ chỉ cho chúng tôi. Kimberly, pha cho cô Rose một tách trà.”

“Tôi e rằng không phải anh ta đâu. Đó là thư mẹ anh ta viết.”

Các thớ cơ quanh miệng Brenda giật giật. “Mụ bò già. Kim, lấy trà PG Tips ấy, không lấy mấy thứ rẻ tiền của Lidl đâu. Và rửa cốc cho sạch sẽ đấy nghe chưa?”

Maggie nhìn vào góc phòng, cô thấy một cô gái gầy gò đang dán mắt vào điện thoại. Mái tóc dài màu bạch kim che khuất gương mặt của cô bé.

Maggie quay lại nhìn bà mẹ. “Brenda, chị có nghĩ Zoe có thể đã có một người bạn trai khác không?”

Khi Brenda lắc đầu, môi và cằm bà ta chau lại và những đường lằn môi đặc trưng của một người thường xuyên hút thuốc lá trề ra khỏi môi bà ta hệt như hình vẽ tia nắng mặt trời của một đứa trẻ. “Có thì tôi đã biết. Giữa chúng tôi không có bí mật. Hắn ta có nói gì với cô không? Về những gì hắn đã làm với con bé ấy? Hắn đã đưa con bé đi đâu? Kim! Tao không nhắc lại lần nữa đâu.”

Không gây ra một tiếng động nào, và chậm đến nỗi Maggie như thấy được cả làn không khi bao xung quanh cô không hề chuyển động, Kimberly nhấc mình khỏi chiếc ghế và đi ra bồn rửa. Cô bé vẫn mang dáng vẻ gầy gò, xương xẩu của một đứa trẻ. Quần áo cô bé cũng rất trẻ con: quần jean trơn, áo len bằng lông cừu.

Maggie nói: “Hành động của Zoe vào đêm hôm ấy cho thấy cô ấy đang định đi gặp ai đó.”

“Cô có nghĩ họ chịu cho tôi lấy lại chiếc boot của con bé không? Kim, phải ngửi thử sữa trước khi dùng chứ, phải xem nó còn tươi không đã.”

“Tôi xin lỗi, chị vừa nói gì cơ ạ?“

“Chiếc boot của con bé. Chiếc boot cao bồi màu đỏ, đôi nó đi khi nó bị mang đi mất ấy. Họ chưa bao giờ trả lại tôi cả.”

Chiếc boot cao bồi, được tìm thấy bên lề đường trong hẻm núi, với những vết máu dính trên đó đã được xác định là của Zoe. Mẹ cô muốn lấy lại nó, như thể nỗi đau của bà vẫn chưa đủ dữ dội nếu không có một lời nhắc nhở hữu hình về những gì con gái mình đã phải trải qua.

“Tôi nghĩ nó sẽ được xếp vào hàng vật chứng. Cảnh sát có lẽ cần phải giữ lại rồi.”

“Con bé thích đôi boot đó lắm. Đó là món đồ yêu thích của nó. Nó luôn luôn đi đôi ấy. Đó là quà tôi tặng. Của một đống tiền đấy. Tôi thực sự muốn lấy lại chiếc boot.”

Một món đồ đắt tiền, bây giờ chỉ là thứ vô giá trị. Những con người đau khổ bị ám ảnh bởi những thứ thật hết sức kỳ quặc. Trên kệ bếp, điện thoại bắt đầu reo. Brenda quay đi và với lấy nó.

“Ừ, à, chào, Mand, ổn chứ hả?” Như thể đã quên bẵng mất Maggie, bà ta lửng thững đi ra ngoài hành lang, vừa lúc cô con gái tuổi thiếu niên của bà quay lại, mỗi tay cầm một chiếc cốc. Trên má phải của cô bé, ngay dưới mắt, hẵng còn một vết bầm lâu ngày đang dần tan. Tay cô bé run rẩy.

“Cháu thả viên đường vào rồi.” Cô bé trân trối nhìn Maggie với đôi mắt to, màu xám nhạt.

“Cảm ơn em.”

“Không phải ai cũng dùng đường. Mẹ và cháu đều dùng. Đó là thói quen. Cháu pha cho cô cốc khác cũng được.”

“Không sao đâu, cảm ơn. Chị uống không đường hay có đường cũng được hết.”

Kimberly đưa tay ra, trà sánh lên tay cô bé một chút. Cô bé vụng về đặt cả hai chiếc cốc xuống bàn và quay lại bồn rửa.

“Dùng nước lạnh ấy.” Maggie nói, hơi thừa thải. Cô gái đã xối bàn tay bị bỏng dưới vòi nước rồi. “Đi xem phòng ngủ của Zoe sẽ rất có ích với chị. Em có phiền nếu đưa chị đi xem không?”

Vai cô bé cứng lại. “Cô... à, chị... chị muốn xem phòng của chị Zoe à?” Cô bé nói với cánh cửa sổ nhà bếp.

Ngoài hành lang, cuộc điện thoại đã kết thúc. Cửa bếp lại bật mở trở lại và Kimberly chần chừ.

“Tôi hỏi cô chuyện này được không?” Mắt Brenda dừng lại ở hai chiếc cốc trên bàn. “Ôi, vì Chúa! Tại sao lúc nào mày cũng bừa bãi thế hả?”

“Thật ra là do tôi đấy.” Maggie nói. “Tôi không nghĩ cốc lại nóng thế. Để tôi dọn cho.”

“Con Kim phải làm.” Brenda lườm cô bé đang cúi gầm mặt, nhìn chăm chăm vào bồn rửa bát.

“Chị muốn hỏi gì tôi cơ ạ?”

“Hả?"

“Chị bảo chị muốn hỏi tôi chuyện gì mà? Vừa xong ấy, lúc chị vào lại trong này.”

Được nhắc cho nhớ, Brenda ra đứng thẳng trước mặt Maggie. “Tại sao cô lại ở đây? Nếu cô định làm luật sư cho thằng súc vật kia, cô cần gì ở tôi?”

“Hamish Wolfe không phải là thân chủ của tôi và có lẽ là không bao giờ. Dù sao đi nữa, tôi vẫn luôn nghĩ là anh ta có tội. Tôi ở đây vì có những chi tiết trong vụ mất tích của Zoe khiến tôi không hiểu. Nếu được chị giúp, tôi hứa sẽ cố thêm một lần nữa thuyết phục anh ta nói ra chỗ giấu Zoe.”

“Nếu ông ấy không biết thật thì sao?” Kimberly nói.

Brenda quay ngoắt sang trừng mắt nhìn con gái. “Mày đang nói cái quái gì đấy? Tất nhiên là nó phải biết.”

Kimberly có cách gục người xuống nom thật tội nghiệp: đầu cúi gằm, để mớ tóc buông xõa che hết mặt, vai chùng, làm người trông như bị thu nhỏ lại.

Maggie giả vờ húng hắng ho thật to. “Chị Brenda này, làm ơn cho tôi xem phòng của Zoe được không? Đồ đạc của cô ấy vẫn còn nguyên trong đó chứ? Và nếu chị có ảnh gia đình, điều đó cũng sẽ rất có ích. Kim có thể đưa tôi đi xem được chứ?”

Brenda liếc sang con gái, tỏ ý gạt đi. “Tôi sẽ đưa cô đi.”

Căn phòng Zoe ngủ cùng với em gái là một phòng ngủ đôi, với hai chiếc giường đơn. Một trong hai chưa dọn, vẫn còn rõ dấu nằm của người vừa mới ngủ dậy trên chiếc giường này, chiếc còn lại không có ga trải giường, chỉ có tấm đệm trống trơn.

“Kim!” Tiếng quát làm Maggie giật nảy mình. “Mày lên đây và gấp chăn màn ngay cho tao. Tao đã bảo mày thế nào hả?”

Dẫu được một thiếu nữ và chị gái hai mươi mấy tuổi đầu của cô dùng chung, căn phòng vẫn có vẻ trẻ con. Giường tủ đóng bằng gỗ ép tổng hợp màu trắng, loại mà bạn vẫn thường thấy người ta sơn hình Hello Kitty và dán ảnh nhóm One Direction lên để trang trí trong phòng ngủ của các cô gái nhỏ. Tấm rèm hồng đã phai màu vì bao năm phơi dưới nắng. Có một bức ảnh trên bàn trang điểm, chụp Brenda và ba cô gái trẻ, hai trong ba cô là Kimberly và Zoe. Nhìn trang phục trang trọng họ mặc, Maggie đoán tấm ảnh được chụp ở đám cưới của một thành viên trong gia đình. Zoe, đậm người nhất trong ba cô gái trẻ, bị lùi ra sau lưng cả nhóm một chút. Một bức ảnh khác đặt trên bậu cửa sổ. Tấm này chụp ba cô gái bên ghế đá công viên. Kimberly và cô gái lớn tuổi nhất ngồi trên ghế. Zoe đứng đằng sau ghế, nhoài người lên. Kimberly và cô gái lớn tuổi hơn trông rất giống nhau.

Ở góc phòng là một cây giáng sinh nhỏ bằng sợi quang. Đây là đồ trang trí đầu tiên Maggie nhìn thấy trong nhà.

“Cô muốn xem gì?” Brenda hỏi.

“Tôi chỉ muốn hiểu thêm về cô ấy thôi. Chị vẫn giữ quần áo của cô ấy chứ?”

“Dĩ nhiên.” Brenda hất cằm về phía chiếc tủ quần áo được kê sát tường.

“Tôi xem được chứ?” Maggie trượt cửa tủ sang một bên. Tủ quần áo có mùi như nhà kho của cửa hàng đồ second-hand nhưng quần áo được treo rất gọn gàng. Ở cuối dãy quần áo, đầu bên trái, treo một số trang phục trông còn mới. Biết rõ Brenda đang nhìn chằm chằm chẳng mấy dễ chịu, Maggie nhẹ nhàng kéo chỗ quần áo về phía mình. Một số vẫn còn đính mác. Cô lấy ra một chiếc váy màu đỏ. Size 14. Cô bước nhanh ra giữa dãy. Số quần áo còn lại có số 16 và 18.

Đằng sau cô, Brenda bật ra tiếng thở dài thiếu kiên nhẫn.

“Đây có phải là của Kimberly không?” Có vẻ như không phải. Kimberly chẳng thể nào mặc cỡ 14.

“Chúng là của Zoe đấy. Nó đang ăn kiêng. Tôi luôn luôn nghĩ có động lực bao giờ cũng tốt.”

Một số đôi giày, boot và giày thể thao xếp gọn gàng dưới đáy tủ được trải thảm. Maggie quỳ xuống.

“Tôi đã mua cho con bé đôi boot cao bồi này. Chúng là quà sinh nhật. Tôi không muốn lấy lại cho mình đâu, chúng không vừa chân tôi, hay Kimberly, mà dù sao thì chỉ một chiếc boot thì làm được gì cơ chứ? Con bé rất hay đi đôi ấy. Nó thực sự thích chúng lắm lắm. Thật không ra làm sao khi nó bị ném trong tủ của đồn cảnh sát nào đó.”

“Tôi sẽ hỏi Thượng sĩ Weston cho. Có khi chỉ vì người ta quên mất đấy thôi.”

Maggie nhấc một chiếc giày cao gót bằng da bóng màu tím lên. Cỡ số 6. Cô lại cầm lên một chiếc giày thể thao. Cỡ 6,5. Cô đứng dậy, đóng cửa tủ, cô quay ra thì đã thấy Kimberly xuất hiện ở lối cửa ra vào.

“Chị còn một cô con gái nữa à, Brenda?” Cô nhìn bức ảnh chụp ở đám cưới đặt trên bàn trang điểm. Không có báo cáo nào của phía cảnh sát nhắc đến người con thứ ba nhưng các thành viên trong ảnh rất giống nhau. “Một cô con gái lớn?”

“Đó là Stacey. Nó sống ở Aberdeen. Làm việc cho một công ty bảo hiểm ở đó.”

“Cảm ơn chị. Tôi không làm mất thời gian của chị nữa.”

Điện thoại rung khi Maggie đang ngồi trong xe đậu bên ngoài căn nhà của gia đình Sykes. Là Pete.

“Tôi đã đào xới chút thông tin về Sirocco Silverwood rồi đây này.” Anh nói, lúc cô giấu mấy bức ảnh mình vừa xem đi xem lại suốt mấy phút.

“Tên thật là Sarah Smith. Một cô gái sáng da, hồi xưa, đã bỏ học ở Đại học Dundee vào năm thứ hai. Học Văn học Anh. Quan trọng hơn, cô ta đã làm việc tại Magaluf gần chín tháng trong khoảng thời gian trước khi Wolfe bị bắt. Khả năng cô ta đã gặp hắn rất mong manh.”

“Vậy là tôi có thể coi cô ta là một kẻ ám ảnh điên rồ nữa vì Wolfe mà thôi?”

“Có vẻ là như thế. Vậy cô định đi đâu? Có đến chỗ nào gần sở chúng tôi không? Thích đi cà phê chứ? Hay ăn trưa?”

“Tôi đang ở cách đó hàng cây số cơ. Cảm ơn, Pete, tôi sẽ liên lạc sau nhé.”