Chương 41 & 42
Maggie dự tính Hamish sẽ mất hai phút để đọc bài báo. Hắn ngước lên sau vài giây.
“Đã có mười bốn phụ nữ và hai cậu đồng tính gửi tôi cái này rồi.” Hắn nói. “Một cô còn gửi cho tôi tất cả các clip về Claire và Plannigan mà cô ta tìm được nữa cơ.”
“Vậy anh cảm thấy thế nào?”
Hắn ta nhún vai. “Mừng vì cô ấy ổn. Không chắc về đoạn tương lai vững chắc cho lắm. Tôi đã gặp thằng khốn nạn đó rồi. Nó chắc phải cho cả vốc thuốc vào mũi rồi ấy.”
“Giải thích xem nào. Không phải về chuyện Tom Flannigan chơi cocaine. Về lý do tại sao anh có thể thoải mái trước tin người phụ nữ anh định kết hôn chuẩn bị lấy người khác kia. Về chuyện cô ấy đã không đứng về phía anh.”
Hai bên lông mày hắn gần như đã chạm nhau vì một cái cau mày ngờ vực. “Chưa bao giờ tôi nghĩ cô ấy sẽ làm như thế cả. Cô ấy đến thăm tôi một lần, hồi bị tạm giam. Cô mà gặp thì sẽ nghĩ cô ấy cứ như vừa bị bắt phải lội bộ qua Trại Tập trung Belsen của Đức Quốc xã vậy. Ấy là ví với hồi nó còn hoạt động.”
“Vì hôn phu của cô ấy phải ngồi tù. Dĩ nhiên, cô ấy sẽ cảm thấy rất khó khăn rồi.”
Hắn thực sự đã phá lên cười. “Ồ, tin tôi đi, vị hôn phu bị buộc tội oan thì cô ấy có thể chịu được. Miễn là cô ấy không phải xếp hàng lâu, được đảm bảo an toàn cá nhân và có một phòng riêng đầy đủ tiện nghi để gặp tôi. Đằng này lại phải ngồi chung với những người cùng khổ mà Claire không chịu nổi.”
“Và đó là người phụ nữ mà anh định chung sống cả đời sao?"
Hắn thở dài, như thể cần phải giải thích điều gi cho một đứa trẻ khó tính khó nết. ”Maggie ạ, đàn ông kết hôn vì nhiều lý do, không phải lúc nào cũng là lý do chính đáng. Claire là người giục. Còn mẹ tôi thì thèm bế cháu đến chết đi được. Đặc biệt là các cô cháu gái.”
“Anh đính hôn chỉ để làm vừa lòng mẹ thôi à?”
Tiếng cười đã tắt lịm. “Dù có bao nhiêu người nói với tôi rằng cái chết của Sophie không phải là lỗi của tôi thực sự cũng không có nghĩa lý gì cả. Tôi đã đứng ở đó. Tôi đã đứng ở trên đỉnh khi con bé bị ngã. Có lẽ tôi đã cảm thấy mấy đứa cháu nội là cách để mình sửa chữa lỗi lầm. Rất có thể sẽ là như thế. Một Sophie bé nhỏ? Phải, điều đó hẳn sẽ tuyệt lắm.”
Cô im lặng một lúc để đếm. Cô còn năm câu hỏi nữa. Hắn cũng vậy.
“Anh có thể giết ai đó chứ?” Cô hỏi hắn.
Mặt hắn tối sầm lại, như thể một ký ức kinh khủng vừa lướt qua đầu hắn. “Chắc là tôi sẽ làm nếu tôi phải chôn chân lâu hơn ở nơi này. Thế nên, có!”
Bây giờ, thẳm trong mắt hẳn có cái gì đó vô cùng u ám, nhưng đó là một ký ức hay một tiên đoán, thì không thể nói được.
“Màu yêu thích của cô là gì?” Hắn hỏi cô.
“Trắng.“ Cô đáp, rồi chữa lại. “Không, ý tôi là màu xanh. Tất nhiên ý tôi là màu xanh rồi. Còn có thể là màu gì khác nữa chứ, ý tôi là, nhìn tôi này.” Cô nâng đuôi tóc lên.
Mép hắn giật giật. “Trắng thậm chí còn không phải là một màu.”
“Không, không phải vậy. Zoe Sykes ở đâu?”
“Tôi không biết. Bố mẹ cô vẫn còn chứ?”
“Tôi mất mẹ từ cách đây hơn mười năm rồi.” Cô nói. “Cha tôi đi năm năm sau đó.”
“Thế người thân thì sao? Anh chị em ruột? Phu quân bí mật?”
“Cả ba đều không có. Chuyện gì đã xảy ra với Daisy Baron?”
Cô trông thấy mặt hắn thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh. “Tôi không biết. Cô ấy đã biến mất vào cuối kỳ học hè.”
“Cô ấy là gì với anh?"
“Đàn em khóa dưới. Bạn. Bạn gái, trong suốt năm học đầu tiên đó.”
“Có phải cô ấy đã để lại vài thứ liên quan tới anh không?”
Hắn nheo mắt lại. “Tôi chưa bao giờ có cơ hội để hỏi cô ấy cả.”
Xung quanh họ, mọi người đang lục tục đứng dậy và chào tạm biệt. Cô đợi Hamish nói gì thêm. Nhưng hắn không.
Cô là vị khách duy nhất vẫn còn ngồi lại. Những người khác đã đi ra tới cửa. “Mọi người tin rằng Daisy đã chết. Rằng cô ấy là nạn nhân đầu tiên của anh. Có phải không?”
“Cô đã hỏi đủ mười câu rồi, Maggie. Quá rồi đấy.”
Cô đợi. Mất một lúc hắn mới trả lời. “Không đúng. Và tôi thực sự hy vọng cô ấy chưa chết. Một điều ấm áp sẽ tuột mất khỏi thế giới của tôi, nếu tôi không còn có thể được nhìn thấy Daisy một lần nữa.”
“Hết giờ rồi, thưa cô. Thôi nào, Hamish, anh biết quy định mà.”
Họ mặc kệ người lính canh. “Điều gì làm anh hối hận nhất?” Cô hỏi hắn.
Hắn cười toe toét khi cô đứng dậy. “Bị tóm.” Hắn nói với cô.
Chương 42
Trại giam đảo Wight - Parkhurst - Đường Clissold Newport
Thứ năm ngày 12 tháng 12 năm 2015
Maggie thân mến,
Khi tôi nói điều hối tiếc lớn nhất cuộc đời tôi là bị tóm, ý tôi không phải chuyện Thượng sĩ Điều tra Pete Weston. Nếu không có gì thay đổi, gã đó chẳng đáng là đối thủ của tôi.
Tôi nói về Daisy cơ!
Rất vui được gặp lại cô hôm nay. Nếu cô có đăng ký thăm pháp lý, cô có thể trở lại ngay khi cô muốn.
Gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp nhất,
Hamish