Chương 46
Ánh sáng ban ngày chẳng dành đặc ân nào cho quán Grey Mare ở Bishopstone. Đó là một quán rượu mở xuyên đêm, dành cho các ban nhạc sống và những ly rượu đầy tràn, cho khói thuốc len lỏi vào từ khu vực hút thuốc ra tới cửa hậu. Đó là một quán rượu cần đám đông phải ép sát nhau, hét vào tai nhau, cố rặn ho để tạo ra tiếng động. Đó là một quán rượu dành cho dân thể thao, trên màn hình TV to dùng, cho tiếng ồn, cho cốc vỡ, cho những cuộc ẩu đả nhanh chóng được lãng quên nơi ngưỡng cửa và cho những cuộc mây mưa vụng trộm trong nhà vệ sinh nữ. Đó là một quán rượu nơi thuốc được bán, nếu bạn may mắn, hoặc được bỏ vào cốc đồ uống không được để mắt tới, nếu bạn không may. Đó là một quán rượu nơi những phụ nữ khôn ngoan sẽ mang cốc Mai Tai vào nhà vệ sinh cùng với mình.
Dưới ánh sáng ban ngày, mọi vết bẩn trên tấm thảm họa tiết cánh hoa đều hiện rõ mồn một. Mặt thảm nào dường như cũng đều bị phủ một lớp bụi mỏng. Tám hôm nữa mới tới Giáng sinh mà mấy món đồ trang trí lễ trông đã cũ mèm.
Steve Lampton dẫn lối từ quầy bar ra chỗ ngồi, tay cầm đồ uống của mình, và của Maggie. Y khăng khăng đòi trả tiền. Y luôn luôn làm như vậy.
“Tôi bắt đầu thấy thích chỗ của anh rồi đấy.” Maggie phủi mấy mẩu vụn bánh rơi trên chiếc ghế Tudor giả rồi ngồi xuống, thầm nghĩ đến một hóa đơn giặt khô khác.
Lampton toét miệng cười và cô thấy hàm răng của y đã dễ coi hơn nhiều kế từ lần cuối cùng họ gặp nhau. Y đã tới gặp bác sĩ chuyên khoa để làm sạch và làm trắng răng, giờ y có đủ khả năng chi trả cho các dịch vụ nha khoa tư nhân, bù lại cho quãng thời gian nằm tù suốt mấy năm ròng.
“Chỗ này chính ra cũng hơi hơi là một quán rượu chui đấy.” Y thú thật. “Nhưng tôi chỉ có một giờ nghỉ và tôi không thể để mất khoản thưởng của mình được, không phải thời điểm này trong năm.”
Kể từ khi được trả tự do vào năm 2007, Lampton buộc phải ký hết hợp đồng ngắn hạn này đến hợp đồng ngắn hạn khác. Công việc của y thường chỉ kéo dài cho đến khi có một đồng nghiệp nào đó biết y là ai.
“Vậy cô thực sự là luật sư của anh ta à? Cái tay Wolfe đó ấy?” Steve kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống trước khi uống ực gần hết cốc Double Scotch của mình. Y luôn luôn uống thật nhanh, và vì y chưa bao giờ thực sự thể hiện ra bằng cách khác, Maggie tự hỏi không biết có phải mình đang làm y lo lắng hay chăng.
“Vẫn chưa. Tôi đang nghĩ.”
Y nhăn mặt, nửa cười, nửa khịt mũi. “Cô sẽ làm đấy.”
“Sao anh lại nói thế?”
“Cô không cưỡng lại được thách thức. Và tay Wolfe thậm chí còn bô trai hơn cả tôi.”
Cô không cãi. Có thể nói, Lampton rất ưa nhìn, nhất là giờ y lại được ăn uống tử tế và tập tành thường xuyên. Trông y trẻ hơn tuổi bốn lăm của mình, dẫu thời gian tù tội đã lưu lại vài dấu vết. Wolfe, trái lại, còn ở một đẳng cấp khác hẳn.
“Anh nhuộm highlight hả?” Cô hỏi, bởi vì cô thực sự không muốn nói về một trong số những người đàn ông của mình, với một người trong số họ. Hồi còn ở tù, tóc của Lampton luôn luôn có màu vàng sẫm, cáu bẩn. Bây giờ, dù dưới ánh đèn mờ trong quán rượu, cô vẫn nhìn thấy những lọn tóc sáng màu hơn.
“Cô cứ tự nhiên vào thẳng vấn đề đi.” Y bảo với cô.
“Chuyện gì đã xảy ra vào hôm 30 tháng 10 vậy, Steve? Trong quán rượu này, nếu tôi nhớ không nhầm.”
Y sa sầm nét mặt. “Có chuyện hiểu nhầm.” Mắt y, vốn không rời khỏi cô kể từ khi cô đến, cụp xuống mặt bàn dính đầy dầu mỡ.
“Anh bị quở trách. Một phụ nữ đã phàn nàn.”
Y ngước lên, ra vẻ mạnh dạn chữa lại. “Tôi hiểu sai ý. Chuyện xảy ra. Không gây hại gì cả.”
“Tôi không đồng ý đâu. Nếu anh bị bắt lần nữa, tôi không thể giúp được anh. Tôi thậm chí sẽ không thử đâu.”
Mấy khớp ngón tay của y trắng bệch ra khi y ngửa ngược đầu ra sau và nốc cạn cốc rượu. Khi đặt cốc xuống, y lại mỉm cười. “Tôi có một thứ muốn tặng cô.” Y nói. “Quà Giáng sinh.”
“Tôi sẽ thích nó chứ?"
Y ngả đầu sang một bên, nhìn cô dò xét. “Tôi thì thích.”
Cô nhìn lướt quanh mặt bàn rồi nhìn xuống tấm thảm dưới chân, dù cô biết rõ y không mang theo thứ gì vào quán rượu cùng với mình. “Nó hẳn phải rất nhỏ. Và anh hẳn phải làm ăn khá khẩm khi có thể mua được đồ trang sức cho một người mà mình thậm chí không cần phải giữ lại bên cạnh nữa.”
“Tôi không mang theo. Đó không phải là thứ cô sẽ bóc ra ở nơi công cộng.”
“Tôi không cho anh địa chỉ của tôi đâu, Steve.”
Y ngả người về phía trước. “Giờ, cô thấy đấy, chuyện đó không có ý nghĩa gì với tôi cả, Mags ạ. Nếu cô nghĩ tôi vô tội, lý do gì lại khiến cô sợ tôi thế. “
Cô cười phá lên. “Nhắc lại cho tôi nhớ xem nào, thật chính xác, tôi đã nói tôi nghĩ anh vô tội bao giờ vậy?”
Y cũng cố rặn ra nụ cười, nhưng chẳng được. Y chưa bao giờ, hoàn toàn chưa thể chấp nhận được việc cô từ chối giả vờ sẵn sàng thay mặt y.
Y đứng dậy và nhìn xuống chiếc cốc gần như đã cạn sạch của cô. “Rót thêm nhé?” Y mời. “Hay cô muốn đổi đồ uống khác?”
Cô đưa cho y cốc của mình. “Cảm ơn anh.” Cô nói. “Tôi muốn uống loại khác.”