Chương 47
Tôi muốn trao đổi về chuyện Jessie, Chloe và Myrtle. Làm sao anh biết họ đã chết như thế nào?" Maggie quan sát nét mặt Wolfe thật kỹ. Thường thường, cô có thể phát hiện ra lời nói dối ngay lập tức. Ánh mắt chẳng nói lên điều gì, những kẻ nói dối rất giỏi điều chỉnh ánh mắt khi bịa chuyện, nhưng mọi kẻ dối trá mà cô từng biết đều hít một hơi sâu hơn bình thường trước khi tuôn ra lời dối gạt.
“Tôi không biết.” Mắt hắn cũng trừng trừng nhìn cô. “Làm sao tôi biết được? Tôi không hề giết họ.”
Cô chẳng thể thấy lời dối trá nào, nhưng cô chỉ mới bắt đầu. “Lần đầu tôi đến thăm anh, anh đã nói rất rõ về chuyện họ chết như thế nào kia mà? Anh nói họ bị lừa vào trong động, bị cắt cổ, bị bỏ lại một mình trong hang động lạnh lẽo tối tăm, chảy máu cho tới chết. Nhưng lúc ba nạn nhân được tìm thấy, thi thể họ gần như chỉ còn là những bộ xương. Khám nghiệm tử thì chẳng thể đi đến được một kết luận nào về cách thức họ bị sát hại. Vậy, quay lại câu hỏi của tôi nhé, làm sao anh biết được?”
Hắn cười, một nụ cười cẩn trọng, môi mím chặt, chẳng để lộ hàm răng. Chỉ lộ vẻ xảo trá của hắn. Nhịp thở của hắn chẳng hề thay đổi. “Tôi đoán thôi.”
“Anh đoán?”
Hắn đặt cánh tay lên bàn. “Phải, dễ thôi mà. Thử lại lần nữa nhé. Bất cứ ai đưa họ vào trong động và tôi không nói đó là tôi - lừa họ vào đó bằng mấy câu chuyện hay ho. Có thể là chuyện về những tảng đá có hình thù đặc biệt. Ví như tôi thì tôi sẽ mê tít góc độ lãng mạn. Có thể hắn đã ngỏ ý chỉ cho họ xem nơi nhẫn cưới của vua Arthur và nàng Guinevere được bọc trong đá vôi chẳng hạn.”
“Vua Arthur và nàng Guinevere á?”
Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, tất cả những gì liên quan đến ngôn ngữ cơ thể của hắn đều rất lạc quan. “Hoàn toàn hợp lý. Người ta thường vẫn đồng tình với nhau rằng vùng Glastonbury chính là Camelot còn gì. Tôi có thể thấy điều đó hấp dẫn những phụ nữ trẻ đa cảm, nhất là với cô thiết kế trang sức. Vậy là hắn dẫn họ tới nơi hắn muốn và hắn nói. “Ở đằng kia, ngay chỗ tôi chiếu đèn pin vào ấy, có hơi dốc một tí, cô phải cẩn thận từng bước đấy nhé, phải cúi xuống một chút” cô có thấy hắn đang làm gì không, Maggie? Hắn đang lừa cho họ mất thăng bằng rồi hắn tiến tới, từ đằng sau, có lẽ đã đặt một tay lên vai các cô gái, như thể giúp họ trụ vững. Hắn tỏ ra siêu cấp ga lăng. Hắn đưa họ đèn pin, để tay còn lại không vướng thứ gì hết. Có thể hắn đã lùa bàn tay đó vào làn tóc của họ, hắn tính đẩy yếu tố lãng mạn mạnh lên, các bà các cô thích như thế mà, đúng không? Đó là một cử chỉ của một người đàn ông xuất chúng, thân mật, gợi nhớ lại thời còn ăn lông ở lỗ. Hắn chắc chắn mình đã làm chủ được cuộc chơi, rồi ngay khi cô ấy nói “Ở đâu vậy, Hamish, em không nhìn thấy gì cả?”, hắn đập đầu cô thật mạnh vào tảng đá.”
Maggie đẩy người ra sau, cô thấy chiếc ghế mình ngồi trượt đi mấy phân trên sàn. Cô đưa mắt tới chỗ viên cảnh sát trực ở gần nhất. Anh ta đang đứng trên một cái bục cao, cách đó khoảng mười mét. Lúc cô nhìn Wolfe trở lại, hắn đang liếm sạch thứ gì đó vô hình dính trên đầu ngón tay cái. Cô không nghĩ hắn có lúc rời mắt khỏi cô.
“Đó là cách anh đã làm à?” Cô nói.
“Tôi đoán, chứ không thú tội.” Hắn lại nhoài người về phía trước, để thu ngắn khoảng cách giữa họ, chứ không phải để khớp với phản ứng có phần sợ sệt của cô. “Đòn đầu tiên chắc chắn sẽ không giết chết được cô ấy, vì thế hắn phải đánh tiếp. Nếu hắn có kiến thức y khoa - nhắc lại nhé, tôi chỉ suy đoán thôi - hắn sẽ biết rằng một vật cứng, ví dụ như một hòn đá rắn, đập liên tục vào thùy thái dương sẽ gây tử vong nhanh chóng.”
Nếu cô thành luật sư của hắn, cô sẽ có thể ghi âm lại những cuộc trò chuyện giữa họ. Còn bây giờ, cô phải cố hết sức để nhớ. Nhưng lưu thông tin vào bộ nhớ rất khó khi cơ thể bạn đang quá nóng. Khi bạn có thể cảm nhận được đám bọt mồ hôi đang sủi tăm hình thành ngay bên dưới da mình.
“Một trong các báo cáo khám nghiệm tử thì ghi rõ nạn nhân bị chấn thương rất nặng ở đầu.” Cô ước phải chi mình có thể cởi áo khoác, nhưng làm thế sẽ gửi nhầm tín hiệu. “Jessie, theo tôi nhớ là vậy. Nhưng anh biết điều đó, phải không? Anh đã đọc nó. Và bên pháp y không thể kết luận dứt khoát được những thương tổn đó xảy ra trước hay sau thời điểm tử vong. Vì vậy, do thi thể của Jessie được tìm thấy ở đáy một sườn dốc đứng, hộp sọ của cô ấy có thể đã bị va đập khi thi thể cô ấy bị ném xuống dưới đó.”
Hắn gật đầu. “Đúng! Vậy làm thế nào mà cô lại làm được?”
“Làm thế nào mà tôi giết được ba người phụ nữ ấy á?”
“Phải. Cứ nói là cô muốn giết ba người phụ nữ đó đi, những người to lớn hơn và có thể còn khỏe hơn cô. Nếu cô muốn dụ họ vào trong một cái hang và sau đó giết họ, cô sẽ làm gì?”
“Thứ nhất, chuyện đó là không thể. Thứ hai, tôi không muốn giết họ. Và thứ ba, tôi không ở đây để làm trò tiêu khiển cho anh.”
Hắn cười toe toét, để lộ mấy cái răng trắng và khá nhọn của mình. “Maggie, cô không thấy phải có khả năng thuyết phục siêu tuyệt vời thì mới lừa được một người cô hầu như không quen biết vào trong động à?” Hắn nói. “Thậm chí là cả mấy lời tán hươu tán vượn về món trang sức huyền thoại cũng chưa chắc đã ăn thua.”
“Tôi đồng ý. Đó sẽ phải là một người có ngoại hình đặc biệt ưa nhìn và có khả năng thuyết phục hiếm có. Theo nghĩa đó, anh chính là đối tượng lý tưởng của vụ truy tố.”
Nụ cười của hắn vốn đã tắt, nhưng giờ nó lại toe toét hơn. “Cô tâng bốc tôi quá rồi.”
“Cũng có thể họ đã chết từ trước khi bị đưa vào trong hang. Vậy thì chẳng cần phải rù quến ai cả. Chỉ cần khỏe và tàn bạo mà thôi.” Mắt cô dán vào đôi cánh tay của hắn, lộ liễu. Ngay cả khi mặc áo tù rộng thùng thình, độ cơ bắp của cánh tay hắn vẫn rõ mền một.
Đầu hắn lắc lia lịa. “Maggie ạ, khi cô và công tố viên bàn về ngoại hình đẹp và sức quyến rũ của tôi, tôi sẽ vui về đồng tình. Khi cô gắn những khả năng của tôi vào thủ đoạn giết người ở những nơi hạn chế về mặt không gian bằng cách sử dụng dây thừng và ròng rọc, cô đang rơi vào vùng đất hoang tưởng.”
“Sao lại thế?”
“Người nhẹ nhất trong ba cô gái nặng bảy mươi bảy cân, Myrtle Reid còn nặng hơn nhiều. Nơi gần nhất cô có thể cho xe tới ở khu vực động Rill và nhân tiện, xe của tôi không phải là xe địa hình cách cửa động tận hai mươi mét. Vì vậy, tôi sẽ phải vác một cái xác nặng hơn chín mươi cân rưỡi leo lên một chỗ dốc 14 độ và cố xoay xở để ném cái xác xuống cống ở dưới đó hai trăm mét. Không có hệ thống dây và ròng rọc nào trên thế giới có thể thực hiện được việc phi tang xác chết ấy cả. Và xe cút kít, xe đẩy hay xe lăn cũng không làm được, phía cảnh sát đã thử rồi. Thế với cô, nếu chúng ta chỉ bàn về một kẻ sát nhân duy nhất ở đây thôi, những phụ nữ đó đã vào trong hang lúc còn sống.”
“Điểm này thú vị đấy.” Cô nói. “Liệu có khi nào tồn tại một băng đảng giết người không?”
“Một băng căm ghét những người béo à?”
“Hoặc bị ám ảnh vì những người béo. Và điều này lại vẫn cho thấy anh có thể là tên đầu sỏ.”
“Vớ vẩn. Tôi chẳng có xúc cảm mạnh mẽ nào về vấn để béo phì cả, ngoại trừ ý kiến chung rằng béo phì hoàn toàn không tốt cho sức khỏe. Cô, mặt khác, lại quá gầy. Cô mặc cỡ gì? Sáu? Hay tám? Ngày xưa cô có bị mắc chứng rối loạn ăn uống không?”
“Chúng ta không nói về tôi đâu. Ta hãy quay lại vấn đề: họ đã bị giết như thế nào. Hai nạn nhân khác không có dấu hiệu bị chấn thương vùng đầu, trước hoặc sau thời điểm tử vong, vì vậy thủ đoạn gây án đó không thể cùng được sử dụng trong cả ba vụ.”
Hắn xoa tay lên cằm, như thể vùng da ở đó vẫn còn xót vì cạo râu. Bàn tay hắn vuông vức, ngón tay hắn dài. Mấy cụm lông đen túm tụm mọc ở giữa các đốt cuối ngón tay. Móng tay hắn được cắt ngắn, sạch sẽ. Cô không nghe hắn ta, cô hiểu rõ, cô phải tập trung suy nghĩ để ghi nhớ những gì hắn vừa nói. Điều gì đó về cách khiến Chloe phải chết.
“Tôi sẽ muốn nói, hắn ta chắc chắn dùng câu chuyện về chiếc nhẫn cưới trong vụ này.” Hắn nói. “Cô ấy sẽ không thể cưỡng lại được, nhưng lần này hẳn kể với cô ấy về những chiếc nhẫn bị kẹt lại với nhau trong một cái hồ đá.”
Maggie nghĩ lại những nghiên cứu của mình. Trong hầu hết các hang động của vùng này đều có nước dưới dạng hồ, ao và hàng chục vũng nhỏ.
“Họ bước tới chỗ cái hồ tôi vừa nói. Nhìn mặt nước chắc khoảng đến thắt lưng và nó sâu, có thể là chừng một mét hai. Họ tựa vào nhau; hắn ta đứng đằng sau cô ấy, và trong cái hang lạnh lẽo, cô thấy hân hoan vì cơ thể ấm áp của hắn tựa sát vào cô.
“Chloe Wood không hẹn hò. Đó là một cuộc gặp gỡ bàn chuyện làm ăn.”
Ngón tay hắn trỏ vào không khí. “Cô nói đúng- Quên chuyện âu yếm bí mật ấy đi. Hắn bật đèn pin, rơi vào một điểm, cô ấy không nhìn thấy, hắn nói, “Nhón chân lên, nhoài người ra một chút nữa.” Cô ấy làm theo, hắn đưa tay lên phía sau đầu cô ấy và dìm cô ấy xuống nước.”
Maggie bình tĩnh nhìn ngược lại hắn, quyết tâm không để lộ bất cứ biểu hiện nào ra gương mặt.
Không thấy cô phản ứng, hắn tiếp tục. “Cô ấy sẽ vùng vẫy chống cự, rõ ràng, và người cô ấy to, vì vậy, dìm được đầu cô ấy dưới nước trong bốn hoặc năm phút cho chết đuối sẽ không hề dễ dàng. Kẻ giết người này phải là một tay đô con lực lưỡng, cô không nói thế chứ, Maggie? Kẻ nào đó biết cách cơ thể con người hoạt động, biết tác động lực như thế nào và vào đâu. Hắn biết tất cả những điểm yếu trên cơ thể người, chắc có lẽ đã được đào tạo qua các kỹ thuật trực chiến. Tay Thượng sĩ Điều tra Weston dạo này thế nào? Hồi mới gặp, tôi thấy gã đó khá sung sức đấy.”
Hắn nhắc đến Pete làm cô thấy khó chịu, cứ như hắn không dính dáng gì đến cuộc trao đổi này vậy. “Tôi sẽ không đề cao ý đó bằng một câu trả lời đâu. Vậy là anh nghĩ kẻ giết người dùng một thủ đoạn tấn công khác nhau cho từng nạn nhân à?”
“Tôi nghĩ hắn đã chuẩn bị săn vài phương án. Hắn sẽ lên cả kế hoạch B, thậm chí có thể còn có kế hoạch C và D. Tôi có nên kể với cô những gì tôi nghĩ hắn đã làm với Myrtle không?”
“Ồ, xin hãy kể đi.”
“Hắn để cô ấy có cơ hội. Tôi nghĩ hắn đã dẫn cô ấy vào trong động, đưa cô vào thật sâu, và rồi, khi cô ấy đang sững sờ vì cái gì đó có thể lại là chiếc nhẫn cưới thần thoại lần nữa hắn lặng lẽ lùi bước, tắt đèn và chuồn êm khỏi đó.”
“Không thể nào.”
“Tại sao?”
“Làm thế nào hắn tìm được lối ra? Một khi hắn bật đèn pin lên, cô ấy sẽ nhìn thấy và đi theo hắn.”
“Đá huỳnh quang.”
“Sao cơ?”
“Một số khoáng chất có huỳnh quang, tức là chúng sẽ phát sáng dưới đèn cực tím. Tôi muốn nói hắn đã lùi ra một đoạn ngắn, chỉ cần đủ để hắn lùi đăng sau những tảng đá và đủ khuất tầm nhìn. Và đèn pin của hắn có chế độ đèn bình thường và chế độ đèn UV. Hoàn toàn không bị nhìn thấy, hắn ung dung men theo những tảng đá, tìm đường ra ngoài, bỏ ngoài tai hoặc thích thú tận hưởng tiếng la hét đầy sợ hãi của Myrtle.”
“Quá nhiều rủi ro. Cô ấy vẫn có thể lần được ra ngoài. Vẫn có trường hợp ai đó tìm thấy cô ấy.”
“Nếu không có ánh sáng, Myrtle sẽ không tài nào biết được đâu là đường đi lên. Khả năng cô ấy mò mẫm đúng đường để bò được ra ngoài không tồn tại. Cô ấy chỉ bị chết đuối thôi, nếu gặp may.”
“Vấp ngã khi quờ quạng trong bóng tối, bị đau và bị bầm tím không thể giết được ai.” Cô nói. “Và không ai chết vì sợ hãi cả.”
“Nhưng ngay cả khi cô ấy lần được ra ngoài, tất cả những gì cô ấy có thể làm được là mô tả lại nhân dạng của hắn. Tôi nghi ngờ khả năng hắn ta đủ đơn giản để xưng tên mình ra cho cô ấy.”
“Điều đó hẳn đã có thể loại Pete Weston ra khỏi danh sách tình nghi. Bất kỳ nạn nhân may mắn sống sót nào cũng có thể sẽ bắt buộc phải tiếp xúc với điều tra viên phụ trách vụ án.”
“À, tôi chỉ đang nêu ra những ý kiến mà thôi. Cũng vui đấy chứ!”
Và đó chính là vấn đề. Người ta thường không cho những kẻ ở địa vị của hắn có thể được vui vẻ. “Hamish, tôi đã mang theo các giấy tờ chính thức chỉ định tôi làm luật sư cho anh. Nhưng những gì anh đang làm khiến tôi phải nghi ngờ độ sáng suốt của việc này.”
Hắn không hề bối rối. “Ồ, Maggie, cô không dễ bị dọa đến thế. Tất cả những gì tôi đang làm toàn là những điều mà mỗi cảnh sát tham gia vụ này sẽ làm tới hàng tá lần. Tôi đang cố tìm ra thủ đoạn gây án mà người đàn ông của chúng ta đã thực hiện mà thôi.”
“Nhưng có vẻ như anh rất thích thú với chuyện đó.”
Hắn nhìn vào mắt cô, không hề chớp mắt. “Không, thích thú là ở việc được trò chuyện với cô cơ, tôi thề. Cô là một luồng gió mới mẻ hoàn toàn khác biệt so với mẹ tôi.
“Anh không gặp ai khác nữa à?” Cô hỏi hắn.
Hắn cau mày. “Có bố tôi nữa, thỉnh thoảng thôi, nhưng độ này ông không khỏe cho lắm. Và chuyện thăm viếng bị hạn chế mà, cô biết rồi đấy, chỉ có những người thuộc đội pháp chế và nhân viên cảnh sát vẫn đang điều tra về những khúc mắc chưa được giải quyết trong vụ án thôi. Điều tra viên Pete sẽ đến vào thứ Hai tới.”
Cô không biết điều đó. Ý nghĩ về việc hai người họ sẽ nói chuyện với nhau làm cô không thoải mái. “Anh có biết anh ta tới để làm gì không?”
“Ngoài chuyện tra khảo nơi giấu xác Zoe Sykes, tôi không biết gì cả. Thực lòng thì tôi rất mong anh ta tới để trao đổi về cô.”
“Được rồi, chúng ta đã hết thời gian và tôi còn mấy việc phải làm nữa.” Cô nhìn lại những ghi chép của mình. “Có một người mà tôi gặp ở nhóm ủng hộ nhỏ của mẹ anh, một phụ nữ vô gia cư tên là Odi, cho biết đã nhìn thấy ai đó vào động Rill vào một đêm tháng 4 năm 2014. Trong khi anh đã bị tạm giam.”
Tin này không làm hắn ngạc nhiên. “Mẹ tôi có kể với tôi. Bà sốt ruột lắm. Nhưng tôi không thể mừng vội được. Người phụ nữ tên Odi đó có vẻ là một nhân chứng không mấy đáng tin. Thêm vào đó, lúc ấy trời đã tối và bà ấy lại ở cách đó một đoạn xa.”
“Tôi sẽ nói chuyện với bà ấy một lần nữa. Không có mặt nhóm kia.”
Hắn có vẻ lo lắng. “Từ những gì mẹ tôi kể, Odi bị hâm đấy.”
“Còn mười phút!” Giọng viên lính canh cắt ngang mọi cuộc chuyện trò ở sảnh thăm. “Mười phút nữa thôi đấy!”
Maggie kéo găng tay và khoác áo choàng lên vai, thận trọng trước ánh mắt hắn đang dán vào cô. Hắn vả mồ hôi ở mấy giây cuối cùng. Mặc cho lời hắn nói nhẹ nhàng và nụ cười hắn dễ mến, cô vẫn nhận thấy vẻ bồn chồn của hắn. Tim hắn đập nhanh và mạnh.
“Hết giờ mất rồi, Maggie.” Hắn nói. “Vậy, câu hỏi triệu đô đây - cô có tin tôi không?”
Nhìn thẳng vào mắt hắn là điều khó khăn nhất. “Không.” Cô trả lời hắn. “Nhưng tôi nghĩ tôi có thể đưa anh ra khỏi đây.”
Hắn im lặng. Vai hắn rướn lên và hạ xuống cùng hơi thở gấp mà hắn không còn kiểm soát được nữa.
“Đó không phải là điều anh muốn sao?” Cô hỏi.
“Tất nhiên là muốn. Nhưng tôi muốn mình được tự do vì sự trong sạch của mình chứ không phải vì trí thông minh của cô.”
“Chỉ có một trong hai điều đó nằm trong tầm kiểm soát của tôi mà thôi.” Cô chờ đợi.
Hắn lấy lại bình tĩnh. “Được. Vậy hãy xem chính xác cô thông minh đến thế nào. Đây là những gì tôi muốn cô làm. Cứ ghi chép lại thoải mái.”
Trong một khoảnh khắc, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm. “Anh muốn tôi làm gì?”
“Lẽ dĩ nhiên. Giờ cô là luật sư của tôi, hoặc cô sẽ là, khi tôi ký giấy. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ chỉ dẫn cho cô.”
Chà, về mặt thủ tục, hắn nói đúng, nhưng...
“Hết giờ rồi, thưa quý ông quý bà. Tất cả các khách tới thăm có thể bắt đầu ra về được chưa?”
“Thôi được, để cho nhanh, mau nói cho tôi biết anh muốn tôi làm gì.”
“Tôi không nên ký những giấy tờ đó trước à?”
Xung quanh họ, mọi người lục tục kéo nhau đứng dậy. Những đôi uyên ương ôm ghì lấy nhau. Vài người đã ra đến cửa. Cô lục túi và lấy ra một bản hợp đồng.
“Tôi hy vọng cô có mang theo bút.” Hắn nói.
Cô lại lục lợi trong túi một lúc. “Chỉ có đồ rẻ tiền thôi. Tôi không muốn lỡ tay đánh mất món gì đáng giá.”
Hắn nguệch ngoạc đề tên của mình ở cuối hai tờ giấy và trả lại cây bút bi mực đen.
“Việc đầu tiên tôi phải làm là nói chuyện với Odi, người phụ nữ vô gia cư, thêm một lần nữa.” Cô nói, cố gắng tỏ ra mình mới là người nắm quyền kiểm soát ở đây.
Hắn lắc đầu thật nhanh và dứt khoát. “Đi gặp bà ta là một sai lầm đấy. Tôi nghĩ cô nên tìm hiểu những gì đã xảy ra với Zoe thì hơn. Tìm ra thi thể của cô ấy, kết hợp vụ đó với vụ ba phụ nữ còn lại với nhau và tôi thực sự vô tội, bởi vì mẹ tôi làm chứng tôi ngoại phạm vào đêm cô ấy mất tích.”
“Cảnh sát không chấp nhận chứng cứ ngoại phạm đó đâu. Họ không thể tin lời của mẹ anh được.”
“Vậy, cô tìm những người khác đã cùng có mặt ở nhà hàng đêm hôm ấy. Nhất định sẽ có người nhớ tôi có mặt ở nhà hàng lúc đó.”
Có lẽ hắn nói đúng. “Chuyện này sẽ không dễ dàng.”
“Tất nhiên là không dễ. Nếu dễ, phía cảnh sát đã xong xuôi hết cả rồi.”
Cô đứng dậy. “Tôi sẽ giúp anh được nhiều hơn, tôi nghĩ vậy, bằng cách tìm ra chiếc máy tính mà kẻ giết người đã từng sử dụng để lừa những phụ nữ đó.”
Lông mày hắn nhướn lên. “Cô sẽ bắt đầu ra sao?”
Cô bước ra khỏi bàn, chỉ để tỏ vẻ mình đã sẵn sàng rời đi với viên lính canh đang lượn lờ gần đó. “Tôi đã bắt đầu rồi.” Cô nói, khi quay gót.
Vài giây sau, hắn gọi với theo. “Còn một chuyện nữa.”
Cô dừng lại. “Chuyện gì?”
Hắn nói thật to, để cô nghe được vì cô đã cách một đoạn xa. “Tôi cần cô tìm giúp Daisy.”