Chương 54
Họ không có ở đây.” Pete gọi với lại từ phía bên kia Quảng trường Chợ Wells khi Maggie bước ra khỏi xe. “Đồ đạc của họ đều ở cả đây. Chắc họ vào quán rượu nào đó rồi, dù tôi không nghĩ họ được mấy quán rượu ấy chào đón.”
Maggie nhìn quanh các cửa hàng tiện lợi, các tòa nhà từ thời trung cổ, nhìn ánh sáng vàng dìu dịu trên tháp nhà thờ.
“Nếu cô vẫn quyết tâm gặp họ tối nay.” Pete nói. “Hãy vào trong và đợi chừng một tiếng. Để tôi đi pha cà phê, hoặc chúng ta có thể ngồi ở quầy bar tầng dưới.”
“Tôi sẽ đi loanh quanh một chút.” Cô nói với anh. “Nếu không tìm thấy họ, tôi sẽ tới tìm anh. Được không?"
“Tôi sẽ đi với cô.” Anh nói.
Quá sức lịch thiệp. Luôn luôn quyết tâm làm điều đúng đắn. Một người sinh ra để làm cảnh sát.
“Odi sẽ không chịu nói chuyện nếu bà ta nhìn thấy tôi đi với cảnh sát. Anh biết mà. Nửa tiếng nữa tôi sẽ gọi cho anh, tôi hứa đấy.”
Anh bỏ cuộc và quay lại quán rượu. Ngó lơ cổng chính, anh vòng sang bên cạnh, biến vào bãi đỗ xe tư.
Maggie kéo cổ áo khoác của cô cho kín hơn một chút và rời khỏi khu trung tâm thị trấn, đi thẳng về phía nhà thờ. Những người vô gia cư không được chào đón ở các quán rượu, cũng không có nhà tạm trú cho họ trong vùng, nhưng nhà thờ hiếm khi quay lưng lại với những người khốn khổ.
Cô tìm thấy họ ở gian giữa giáo đường, tít phía cuối, nơi cách xa cửa nhất. Đối với Maggie, trong nhà thờ rất lạnh, nhưng mọi thứ trên đời đều chỉ tương đối và những nơi để người ta tạm nương thân, dưới bất kỳ hình thức nào, cũng phải dang rộng vòng tay với những người chẳng có cái gì để gọi là của mình. Broon đã bỏ mũ ra, tỏ lòng kính trọng với không gian xung quanh, nhưng chiếc áo khoác màu đỏ cũ sờn của ông ta thì vẫn hệt như trong trí nhớ của cô. Tóc của ông ta dày, xám màu muối tiêu, cần phải được gội ngay lập tức. Cái mũ đầy những huy hiệu của Odi vẫn nguyên trên đầu. Bà ta ngồi sát Broon, cùng sẻ chia hơi ấm.
Nhà thờ sẽ đóng cửa trong mười phút nữa. Những người giúp sửa lễ đang yêu cầu mọi người ra về, giọng họ trầm khẽ và đầy vẻ tiếc nuối. Chúng tôi vô cũng xin lỗi khi phải để quý anh chị em ra về, nhưng chỉ lúc này thôi. Hãy trở lại sớm nhé.
Maggie lẩn vào trong bóng tối bên ngoài cánh cửa phía tây và chờ đợi, lắng nghe tiếng trò chuyện rì rầm của một nhóm du khách Nhật vừa bước ra, theo sau là một gia đình người Mỹ, rồi một cặp vợ chồng trung niên quê ở vùng Yorkshire.
Broon và Odi là những người cuối cùng, như cô đã biết chắc, và không giống như những người đi trước, những bước chân của họ chẳng có chút chủ đích nào. Họ lê bước trên những bậc thang trước khi cẩn thận hạ chân xuống bậc bên dưới, hệt như những người lớn tuổi đã học được cách sợ cầu thang. Cả hai đều không trông thấy cô khi họ bước khỏi tòa nhà khuất gió, để trở lại với cái rét căm căm ngoài trời. Odi ôm chặt lấy một cái túi mua hàng của siêu thị.
Maggie mong họ sẽ đi ra khu trung tâm thị trấn, nơi ánh sáng mời mọc chút vui vẻ thoáng qua và những con đường nhỏ hẹp giúp chắn bớt sức mạnh của tự nhiên. Nhưng họ lại qua cổng vòm tối om và Maggie liền theo chân chọ. Họ vội vàng rẽ tiếp, rời xa phố thị, chui vào đường hầm thứ hai cũng tối om về hướng Tòa Giám mục và Maggie bị mất dấu hai người.
Quảng trường bây giờ gần như không một bóng người. Chẳng ai muốn nần ná ngoài đường vào một đêm thế này. Ngó qua những ô cửa sổ của khu Crown, cô thấy mọi người đang ấm áp ăn uống bên bạn bè. Cô gửi tặng một nụ cười cho một người đàn ông không hề quen biết đang nhìn mình, rồi lại đi theo Broon và Odi.
Đường hầm đó tựa hồ như một cánh cổng không gian, bởi lẽ khi bước qua, ta như bỏ lại thị trấn thời hiện đại sau lưng và bước vào một thế giới thời Trung Cổ với những khu vườn có tường bao quanh, bởi những con hào và những bức tường đá vững chải, không xuyên thủng được. Trăng đã lên và cô có thể nhìn thấy bóng của nó in xuống dòng nước đen như đêm tối đang lửng lờ chảy dưới hào.
Mặt nước xao động bất ngờ làm cô chú ý. Con hào này mời gọi những loài chim nước, mòng biển ngụ ở bờ biển gần đó và lũ gà nước từ đồng cỏ bay qua. Ngoài ra, còn có những con thiên nga cư ngụ ở đấy, người ta gọi chúng đến bằng tiếng chuông rung để cho ăn ở cổng hàng ngày.
Cặp đôi vô gia cư đang lấy thức ăn từ trong túi của Odi để cho mấy con thiên nga ăn.
“Xin chào, Odi. Buổi tối tốt lành, Broon.”
Họ chầm chậm quay lại, như thể mọi phản ứng đã bị cái lạnh làm trì trệ. Cô bước đến gần hơn, muốn hỏi làm thế nào họ vẫn để phần được thức ăn cho động vật, những con vật còn khuya mới chết đói, nhưng cô biết câu hỏi đó sẽ vô duyên quá mức. Cô giơ ra một cái túi vải đựng đầy đồ, sau khi đã thuyết phục được Pete ra khỏi nhà trước mình.
“Tôi mang cho ông bà ít thức ăn. Tôi hy vọng ông bà không lấy làm phật ý, nhưng tôi trót nấu nướng nhiều quá. Đây là món thịt cừu hầm và bánh mì nhà làm. Vẫn còn ấm đấy. Tôi đựng trong bình giữ nhiệt.”
Cả hai đều không nói gì.
“Odi, tôi thực sự cần nói chuyện với bà. Chỉ vài phút thôi. Thế có được không?”
“Về chuyện gì cơ?" Là Broon lên tiếng, và bước ra đứng chắn phía trước người bạn đời.
“Tôi muốn đề nghị chuyện này. Odi, tôi biết bà bảo bà có nhớ chút ít về người mà bà thấy đã chui vào động tối hôm đó.”
Odi dịch lại gần Broon hơn. “Không có đâu. Trời lúc ấy tối lắm. Giờ thậm chí tôi còn không dám chắc mình có nhìn thấy ai thật không.”
Maggie thận trọng giữ khoảng cách. “Tôi hiểu điều đó. Nhưng nếu bà thực sự muốn giúp Hamish, tôi biết bà sẽ cố gắng hết sức để nhớ lại bất cứ điều gì có thể có ích cho vụ án của anh ấy.” Cô sẽ phải coi việc lời từ chối không xuất hiện là tất cả sự can đảm bà ta có thể có được. “Điều tôi muốn đề nghị, Odi ạ, là bà và tôi, và cả Broon nữa nếu như thế sẽ khiến bà cảm thấy thoải mái hơn, đi gặp một nhà thôi miên. Chúng ta sẽ tìm một người thật giỏi, người được nhiều người giới thiệu.”
“Nhà thôi miên ư?” Odi ngờ vực lặp lại, kéo dài các âm tiết, như thể đang cố gắng thử xem âm thanh của từ ngữ đó có cảm giác và mùi vị như thế nào trong miệng của mình.
“Vâng. Họ giỏi việc giúp người ta tìm lại những ký ức đã mất lắm. Những gì họ làm là đưa bà rơi vào một trạng thái kiểu như hôn mê. Chính xác thì bà sẽ không chìm vào giấc ngủ, mà chỉ có một chút gọi là tách ra khỏi hiện tại, và họ sẽ hỏi bà về những chuyện xảy ra đêm đó. Rất có thể, trong trạng thái mê man, bà sẽ nhớ lại được nhiều hơn những gì bà đã nói với chúng tôi.”
“Tôi không muốn cô làm loạn trí người phụ nữ của tôi.”
“Không ai muốn làm điều đó cả, Broon ạ, dĩ nhiên là không. Hãy nghĩ theo hướng này. Trong đầu của tất cả mọi người đều có những ngăn lưu giữ ký ức, hầu hết trong số những ký ức đó đã được lưu trữ cẩn thận đến mức chúng ta không thể lấy chúng ra mà không có bất kỳ sự trợ giúp nào. Nhưng chúng vẫn được cất ở đó. Odi ạ, bà có thể là người duy nhất nhìn thấy kẻ giết người thực sự, người có cơ hội kể lại cho chúng tôi biết kẻ đó là ai.”
Odi dường như lại lùi ra xa cô hơn nữa. “Tôi đã nói với cô tất cả mọi thứ rồi và tôi không gặp bất kỳ nhà thôi miên nào đâu.”
“Odi, tôi...”
“Không! Nói với cô ta đi, Broon. Nói với cô ta là em sẽ không đi. Em không biết gì cả.”
Mặt Broon như sưng lên, ông ta đứng đối diện Maggie. “Chúng tôi sẽ rời khỏi đây, Odi và tôi. Đó là việc đầu tiên chúng tôi làm ngay sáng mai. Chúng tôi đã nói lời tạm biệt và chúng tôi sẽ lên đường.”
“Ở đâu chứ? Broon, điều này thực sự quan trọng, hai người không thể nói đi là đi như thế được.”
“Chúng tôi chưa nói với ai về nơi chúng tôi sẽ đi và chúng tôi cũng không có ý định ấy. Chúng tôi không còn gì để nói nữa.”
“Bà ta sợ sệt lắm, anh Pete ạ. Bà ta biết nhiều hơn những gì bà ấy nói nhưng tôi không biết làm thế nào cạy miệng bà ta cả. Bà ta phản ứng rất mạnh khi tôi đề cập đến việc thôi miên.”
“Tôi không trách bà ta đâu.”
“Ồ, đừng ngốc thế. Làm sao anh sống gần Glastonbury mà lại có tư tưởng hẹp hòi đến thế chứ?”
“Cô lên nhà chứ? Tôi bật ấm đun nước rồi.”
Từ trên ghế lái, Maggie nhìn ra gương chiếu hậu. “Không, giờ họ đang theo dõi tôi. Họ đang chờ tôi lái xe đi. Tôi nghĩ đêm nay mình đã làm họ đủ đau đầu rồi.”
“Nhân tiện, tôi đã nói chuyện với chủ nhà rồi đấy. Họ còn một phòng đôi rất đẹp trên tầng hai, cách xa phòng tôi, và có khóa cửa chắc chắn lắm. Cô thực sự không nên quay lại ngôi nhà ma quái rộng lớn đó một mình. Nhất là đêm nay, sau những lời đe dọa trên Facebook.“
Ở đằng xa, Odi và Broon khuất dần khỏi tầm nhìn. Họ đi về phía cổng Tòa thị chính.
“Nghe này, hãy để mắt đến họ, được không? Trời thực sự rất lạnh.”
“Nếu ý cô là tôi nên dọn giường cho họ ngủ đêm nay và mua đồ ăn tối cho họ, cô có thể quên khẩn trương chuyện ấy đi.”
“Ôi, từ bi chưa! Nhưng họ đã ăn tối rồi. Tôi đã cho chỗ để hầm mà anh không ăn vào bình giữ nhiệt.”
Cô cắt ngang lời nguyền rủa của anh, khởi động xe và lái về nhà. Nếu có thấy chút hối tiếc khi bỏ qua một điều mới mẻ đầy hứa hẹn, cô cứng rắn làm ngơ. Phút yếu lòng đã qua.