← Quay lại trang sách

Chương 53

Maggie, bắt máy đi. Pete, tôi biết anh đang ở đó. Thôi nào, cả hai người cần phải nghe chuyện này.”

Maggie thấy mặt mình không còn một giọt máu. “Anh ta phá đám chúng ta thôi. Kệ đi.”

“Pete, tôi không có đến bốn phút để gọi đâu, tôi phải chen ngang hàng tá người khác đấy và tôi thực sự không muốn phí phạm những gì mình sắp phải trả giá chút nào. Giờ thì mau nhấc cái máy chết tiệt này lên hộ cái!”

Pete đứng dậy, với lấy chiếc điện thoại và bật loa ngoài. “Anh muốn gì, Wolfe?”

Wolfe nói: “Bạn tù cùng phòng tôi mới từ lớp máy tính về. Có một trang Facebook hai người cần phải xem ngay. Tìm từ khóa Hamish Wolfe. Nhanh đi, làm ngay đi!”

Maggie kéo laptop của mình lại và nhập mật khẩu.

“Đó là một trang cộng đồng.” Wolfe nói. “Là do nhóm ủng hộ của mẹ tôi lập ra. Có người đã đăng chuyện Maggie được chỉ định làm luật sư của tôi và những lời lăng mạ ngày một chồng chất.”

“Chả phải lần đầu.” Maggie mở trang Facebook ra. “Chuyện này vẫn luôn xảy ra mỗi khi tôi nhận một thân chủ mới.”

“Phải, ừm, lần cuối cùng có người đăng địa chỉ và ảnh chụp nhà cô lên đó là bao giờ?”

“Chết tiệt.” Pete sà vào bàn cùng Maggie.

Trang hiện lên, trên tường đầy những ảnh chụp bình thường của Hamish, trông hệt như một tài tử Hollywood được mời đóng vai tên sát nhân hàng loạt. Có một loạt các bài đăng của cư dân mạng, và ngay phía trên cùng, một bức ảnh của Maggie với tiêu đề Luật sư hàng đầu nhận bào chữa cho Wolfe.

“Họ lấy bức ảnh này ở đâu vậy?. Không ai có ảnh của tôi cả.” Đó là một bức ảnh chụp vội. Maggie không xác định được nơi chụp. Ảnh chụp nửa mặt nhưng mái tóc của cô thì không lẫn vào đâu được, cả màu sắc và độ dài tóc bây giờ. Tấm ảnh chụp chưa được một năm.

“Tôi vẫn chưa xem.” Wolfe vẫn còn giữ máy. “Nhưng tôi biết có một nhóm khác tên là “Báo thù cho Myrtle”. Do cha dượng của Myrtle Reid và vài người anh em của cô ấy khởi xướng. Mục đích của họ là khiến tôi bị hoạn và chọc mù mắt, trong lúc họ nghĩ cách dạy cho tôi một bài học thực sự. Từ những gì Phil kể với tôi, nhóm Báo thù cho Myrtle đã đăng địa chỉ của Maggie trên trang này và tuyên bố mình cũng có số điện thoại của cô ấy. Họ đã đăng những lời đe dọa suốt cả buổi tối. Nhóm của tôi đang gỡ chúng xuống và chặn luôn các nick ngay khi bài đăng xuất hiện, nhưng bài đăng về địa chỉ của cô ấy đã được chia sẻ rất nhiều từ trước khi có người phát hiện ra. Mọi thông tin đều ghi ở đó hết. Được rồi, Ok, anh bạn, tôi sắp xong rồi. Lùi lại chút được chứ? Khốn...!”

Có tiếng dập máy thật mạnh, có tiếng hầm hè. Maggie giật lấy điện thoại từ tay Pete. “Hamish?”

Đường đây đã ngắt.

Ở đâu đó trong phòng vang lên tiếng chuông báo tin nhắn đến.

Pete gỡ ống nghe ra khỏi tay cô và dập máy. “Hắn có thể tự lo cho mình được. Đi ra khóa cửa sau, kiểm tra mọi cửa nẻo trong nhà và sau đó, nếu chúng ta có thể ngồi vào bàn ăn uống, hẳn sẽ tuyệt lắm.” Anh hất cằm về phía màn hình laptop. “Tôi sẽ kiểm tra vụ này cho.”

Maggie không mất nhiều thời gian để kiểm tra an ninh cho ngôi nhà của mình. Khi xong việc, cô bưng nồi thịt hầm ra bàn. Không ngẩng lên nhìn, Pete dịch chiếc laptop ra để lấy chỗ dọn mâm, và cô lấy làm thắc mắc trước khả năng luôn có mặt ở đúng chỗ, đúng thời điểm; biết điều gì đang cần thiết và thực hiện ngay điều đó mà không cần hỏi của anh.

Cô không hình dung nổi người đàn ông này đang cản đường mình. Hay có bao giờ tức tối vì sự có mặt của anh.

“Chúng tôi gặp những chuyện như thế này thường xuyên.” Anh di chuột, kéo màn hình xuống, đọc một số bài viết, lờ đi vài bài khác. Cô nhoài người sang để xem cùng.

Kenneth Kill Boy mạnh miệng tuyên bố ý định ném bom xăng vào cửa sổ nhà Maggie ngay đêm nay. Sten-Man lên kế hoạch tụ tập thêm vài người bạn nữa, đột nhập vào nhà và hiếp cô tưa tướp, để xem cô thích gì ở những điều mà thằng con hoang tên Wolfe làm với những phụ nữ khác. Cả hai tên này đều đã biết địa chỉ nhà cô. Vài giây ngay sau khi các bài đăng xuất hiện, chúng lập tức bị xóa, trang có người quản lý sát sao nhưng hậu quả chúng để lại vẫn còn nguyên đó. An toàn của cô đang bị đe dọa.

Pete gập laptop lại vừa lúc chiếc điện thoại nằm ở đâu đó trong nhà nhận thêm một tin nhắn mới. “Địa chỉ của cô bị lộ là chuyện chúng ta phải lưu tâm một cách nghiêm túc.”

“Tôi cho là vậy.”

“Tôi có thể cử người đi tuần quanh đây cả ngày lẫn đêm thường xuyên hơn trong vài hôm tới. Tôi thậm chí có thể cho người đến ngay tối nay. Nhưng về lâu về dài thì...” '

“Xin đừng làm gì cả. Tôi không lo lắng gì đâu. Có thể tôi sẽ còn nhận được vài bưu phẩm khó chịu trong hòm thư nữa. Không có gì tôi không giải quyết được hết!”

“Có lẽ sau tất cả những chuyện này, cô nên về nhà đón Giáng sinh thì hơn.”

“Đây là nhà tôi. Tôi không còn nhà nào khác.” Đây là điều cô đã ý thức được suốt bao năm qua, nỗi buồn đó trước đây chưa từng ập đến với cô.

“Tôi chắc chắn cô có thể tìm được một phòng ở Crown. Thậm chí là phòng chỉ cho mỗi tối nay.”

Cô cầm nĩa lên. “Ta ăn thôi. Và mọi thứ đều ổn cả. Tôi vẫn thường bị lăng mạ thế mà. Đó là điều không thể tránh khỏi trong công việc của tôi. Tôi gây thù chuốc oán với nhiều người và mạng truyền thông xã hội mang lại cho họ cơ hội lên tiếng.”

Cô không chắc mình thuyết phục được anh. Cô tự hỏi mình phải nói tiếp những gì, khi tiếng “ping” thứ ba vang lên. Cô đứng dậy và đi lấy di động của mình trước khi thông báo tắt.

“Có chuyện gì chúng ta cần phải lo lắng không?” Cô nghe thấy tiếng Pete từ xa. Cô quay lại. “Là văn phòng của tôi thôi.” Cô nói dối, bởi vì cô cần thời gian để suy nghĩ. “Chuyện thường ngày ấy mà.”

Vẫn nguyên mối nghi ngờ, Pete đưa một miếng thịt cừu vào miệng, xé lấy một mẩu bánh mì và nhúng vào nước sốt. Anh đang đói. Cô thì không. Càng lúc càng khó đặt thức ăn vào miệng và thân thể cô ngày một quắt đi. Kim chiếc cân trong phòng tắm ngày càng lùi, làm cô có cảm giác như chính mình đang dần dần biến mất. Có lẽ rồi sẽ đến một lúc nào đó cô không còn tồn tại nữa, cô tan đi, giống như viên đá lạnh trong ly nước, giống như viên xúp thịt từ từ rã trong nồi, giống như áng cầu vồng dưới ánh mặt trời ngày một gay gắt hơn, và có lẽ đó không phải là một điều xấu.

“Maggie. Maggie! Cô ổn chứ? Đưa tôi xem mấy tin nhắn đó đi nào.”

“Tin nhắn riêng mà!” Chiếc nĩa cô cầm cắm vào miếng gì đó khiến nước sốt màu tím của nó văng ra ngoài chiếc đĩa trắng và dây lên bàn. Cô đặt nĩa xuống. Cô không thể ăn nổi.

Pete tìm thấy một cái khăn mùi soa - cô quên lấy giấy ăn - và lau chỗ nước xốt bắn ra bàn. “Ai gửi cho cô mấy tin nhắn đó?” Anh hỏi.

“Tôi không biết.” Cô lắc đầu. Tranh cãi chẳng có ích gì. Người đàn ông này không thể giúp cô. “Tôi không nhận ra số điện thoại.”

“Wolfe chăng? Hắn ta có số điện thoại của cô chứ?”

“Anh ta không thể nhắn tin cho tôi được. Anh ta không có điện thoại di động.”

“Anh ta chỉ được cho là không có thôi. Rất nhiều tù nhân như vậy.”

Pete đứng dậy, miệng vẫn nhai, và vòng ra sau lưng cô. Anh cầm lấy điện thoại của cô rồi quay lại với chiếc ghế và bữa ăn của mình, chiếc điện thoại ở bên cạnh anh, ngoài tầm tay cô. Anh không thể đọc được các tin nhắn, điện thoại được cài mã bảo vệ, nhưng nếu có tin nhắn tới, anh sẽ có thể trông thấy trước khi nó biến mất.

Cô phải cố trấn tĩnh. “Pete, tôi muốn hỏi anh về cặp vợ chồng vô gia cư, Odi và Broon. Tôi cần nói chuyện với Odi. Anh giúp tôi liên hệ với mấy tổ chức từ thiện cho người vô gia cư được không?”

“Chắc tôi có thể cho cô biết bà ta giờ đang ở đâu đấy.”

“Bà ta đang bị giam ở đồn à?”

“Ước gì bà ta ở đó. Cô thấy nhiệt độ bên ngoài rồi đấy, có khi bà ta cũng đang ước thế cũng nên, nhưng chúng tôi không thể bắt người chỉ vì họ không có nơi nào khác để đi.”

“Vậy bà ta đang ở đâu?”

“Chỗ cổng vòm lối vào Tòa thị chính ở Wells. Cả hai người họ ngủ ở đó từ mấy đêm trước.”

“Họ ngủ ở quảng trường à?” Cô nghĩ tới Quảng trường Chợ Wells, tới Tòa thị chính. “Cổng vòm đó trống hết cả ba phía, không thể nào!”

“Cô hiểu khái niệm vô gia cư nghĩa là gì mà, phải không? Tôi sẽ đi cùng cô. Để xem tôi có tìm được bà ta không.”

Ping!

Nhanh hơn hẳn cô một bước, anh nhấc điện thoại lên, nhưng thị lực của anh không đủ tốt để đọc được những dòng chữ nhỏ. Cô thấy anh cau mày, đưa máy ra xa hơn, có chút bực dọc thoáng qua khi tin nhắn mờ dần. Sau đó, anh bấm bàn phím và cô không tin vào mắt mình khi thấy menu xuất hiện.

“Anh đã làm thế nào vậy?”

“Bốn. Chín. Bảy. Bảy. Hầu hết mọi người dùng ngày sinh nhật làm mã bảo vệ. Cô thuộc tuýp người thận trọng, Maggie ạ, cô sẽ không dùng mật khẩu nào quá dễ đoán như ngày sinh nhật của mình. Cô cũng sẽ không dùng mãi một mật khẩu. Tôi đoán cô đổi mã bảo vệ trên điện thoại mỗi lần nhận một vụ mới. Bốn chín bảy bảy là ngày sinh của Hamish Wolfe. Còn giờ, để xem nào...”

Mày anh cau lại. Anh đưa điện thoại ra xa. “Anh ấy yêu tôi.” Anh ngước mắt lên. “Đó là điều tương tự từng được viết bên dưới cái bàn này. Cô đang nhận được các tin nhắn từ người đã đột nhập vào nhà mình. Tại sao cô lại không nói với tôi điều đó?”

Cô đang nói với anh ngay lúc này đấy thôi. Hoặc đúng hơn, anh đang moi thông tin ra từ cô. Cô nhớ lại những từ nguệch ngoạc dưới gầm bàn đang ngồi, và cố kìm nén cơn cám dỗ để không bò xuống dưới đó kiểm tra xem Chúng có lại xuất hiện một cách bí ẩn nữa hay không.

“Trước ngày hôm nay, cô có nhận được những tin nhắn như thế không?”

“Không.” Cô thấy rõ anh không tin mình. “Không hề.”

Anh lại dán mắt vào điện thoại. Anh cần một cặp kính viễn, nhưng anh lại quá kiêu hãnh để thừa nhận điều đó. Vẻ ngần ngại của anh khiến cô trộm nghĩ.

“Anh ấy yêu tôi.” Pete đọc to tin nhắn đầu tiên và chuyển sang tin nhắn thứ hai. “Anh ấy không yêu tôi.” Sau đó, chúng ta lại nhận được Anh ấy yêu tôi lần nữa. Từ từ đã, đây là... Một trò chơi mà những kẻ đang yêu hay nghịch cùng hoa cúc. Họ đếm từng cánh hoa, ngắt từng cánh một. Nếu số cánh hoa là số lẻ, chuyện tốt, còn nếu là số chẵn thì anh ta không yêu cô ấy à?” Anh thử giải thích.

“Chính xác!”

“Hồi nhà cô bị đột nhập, liệu kẻ đó có lục lọi điện thoại của cô không?”

“Thỉnh thoảng tôi để ở tầng dưới, nhưng điện thoại có cài mật khẩu mà!”

Cô thấy đôi lông mày anh nhướn lên, cùng một cái nhìn có đôi chút thương hại. Ban nãy, anh đã vào được điện thoại của cô chỉ trong giây lát. Người khác cũng có thể đã làm điều y hệt như thế. “Tôi ngốc thật đấy.” Cô nói.

Anh không tranh cãi. “Hãy nói với tôi là cô đã thay khóa đi.” Anh nói.

Cô gật đầu. “Và còn là loại chắc chắn hơn. Không có ai đột nhập nữa.”

“Cũng thế cả thôi, có lẽ đã đến lúc đưa nhân vật Sirocco Silverwood vào cuộc trò chuyện rồi đấy. Nếu cô vẫn nghĩ cô ta là kẻ có khả năng nhất?”

“Cô ta là người duy nhất tôi gặp mạnh miệng tuyên bố tình yêu bất diệt với Hamish.”

“Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng bất kỳ thành viên nào trong nhóm Nhà Wolfe cũng có thể sẽ đe dọa cô. Tất cả bọn họ chắc đều điên như nhau cả thôi, nhưng nếu thật thế thì chuyện lôi kéo cô về phía mình hoàn toàn đầu vì lợi ích của họ.”

“Có lẽ không phải tất cả bọn họ. Không phải những kẻ giết người đều muốn theo sát cuộc điều tra hay sao? Họ tận hưởng cảm giác được ở trung tâm của mọi thứ, lúc nào cũng đang nắm giữ một bí mật lớn.”

“Cô còn nghi ngờ ai nữa không, trừ Sirocco ra?”

“Biết nói thế nào nhỉ? Tôi gặp họ chỉ một lúc thôi. Tôi thấy tất cả bọn họ đều rất quái đản.”

“Người phụ nữ tóc xanh nói đấy!”

Ping.

Cả hai đều giật mình. Anh là người đầu tiên vớ lấy chiếc điện thoại. Anh nhìn màn hình và nhăn mặt rồi anh trả lại cho cô.

“Chuông báo nhắc lịch hẹn khám răng vào ngày mai thôi.” Anh nói. “Xin lỗi.”

Cô không chịu đựng được nữa. Cô đứng dậy. “Tôi ra ngoài đây. Anh có thể ở lại và ăn nốt, hoặc anh có thể đi cùng tôi. Tùy anh.”