Chương 57 & 58
Broon và Odin nằm kế bên nhau. Người ta đã hoàn tất công việc khám nghiệm tử thi và hai thi thể cũng đã được phủ vải, theo đúng lễ nghi, chỉ để hở đầu và chân.
Ánh đèn duy nhất trong phòng là những bóng đèn phẫu thuật cực mạnh gắn phía trên băng ca; còn rìa tường và bốn góc phòng khám nghiệm lờ nhờ trong bóng tối. Không tính những thiết bị hiện đại, khung cảnh trước mắt làm Pete nhớ lại những bức họa cổ về các bác sĩ phẫu thuật đang làm việc, những hình bóng lờ mờ túm tụm ở giữa, vị bác sĩ phẫu thuật một tay xách đèn lồng, một tay cầm dao mổ sắc lẻm. Nhà giám định pháp y, một phụ nữ châu Á tuổi ngoại tứ tuần, thích làm việc trong phòng tối, với nguồn sáng chỉ tập trung chiếu vào xác chết.
“Tất cả là vì nạn nhân hết.” Chị từng giải thích một lần cho Pete. “Tôi thấy nên tập trung hết vào họ.” Trong thâm tâm, anh nghi ngờ có một động cơ hoàn toàn khác.
Đâu đó trong căn phòng, ở phần bị bóng tối che mờ, các kỹ thuật viên bắt đầu dọn dẹp, rửa ráy các dụng cụ, và ghi chép bằng bút có gắn đèn. Họ lẳng lặng qua lại trong phòng mà không ai chú ý, chẳng ai thấy gì ngoài những chiếc bóng nhấp nhô trong vùng mờ tối. Odi và Broon nằm cứng đờ, nổi bật dưới ánh đèn phẫu thuật, hệt như mẫu vật trưng bày ở bảo tàng.
“Chúng tôi bật tí đèn lên có được không đây?” Latimer vừa đến, anh ta đã gọi điện yêu cầu vị bác sĩ pháp y không tiến hành báo cáo chi tiết mà không có mặt mình từ trước đó. Pete đã đợi được gần một giờ. Bác sĩ Mukerji bỏ ngoài tai lời Latimer. Chị đứng tựa lưng vào cửa kính, mải mê viết nốt mấy dòng ghi chú.
“Không rõ chị ấy đã bật máy liên lạc lên chưa.” Pete nói, dù anh biết rõ chị đã bật. Họ vừa mới nói với nhau không biết bao giờ sếp anh mới đến, và anh ta có biết hôm nay chị còn năm vụ nữa phải xử lý hay không?
Latimer ngó xuống hai chiếc băng ca với hai tử thi đang nằm trên đó. “Và chuyện này xảy ra ngay bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của anh đấy hả?”
Ở dưới phòng khám nghiệm, bác sĩ Mukerji ngẩng lên nhìn họ. “Cuối cùng ngài Chánh Thanh tra Latimer cũng đến rồi à?” Chị hỏi Pete.
“Tim Latimer. Chào chị. Tôi không có nhiều thời gian cho lắm. Chị có thông tin gì cho chúng tôi?”
Mukerji bước lại chỗ mấy tờ ghi chép. Khoảng hơn một phút sau, khi đến Pete cũng nghĩ chị sẽ lại chăm chú vào đó thì chị đứng dậy. Chị đứng giữa hai chiếc băng ca, ngay dưới ánh sáng đèn, hai tay chắp sau lưng. Chị nhìn Odi, rồi ngước lên phòng quan sát.
“Chúng ta có một phụ nữ da trắng, ở độ tuổi khoảng từ ba mươi đến bốn mươi - khó xác định chính xác hơn nữa, do điều kiện sống của nạn nhân trong vài năm qua - với tình trạng sức khoẻ tương đối kém so với độ tuổi. Người trong vùng gọi nạn nhân là Odi.”
Mukerji quay đầu sang bên cạnh. “Người bạn đồng hành của nạn nhân được biết đến với cái tên Broon. Anh ta lớn tuổi hơn một chút, khoảng từ bốn mươi lăm đến năm mươi lăm tuổi, và giống như Odi, có dấu hiệu cho thấy lối sống của nạn nhân gây ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ của mình.”
Latimer rút điện thoại ra đọc tin nhắn. Mukerji giữ im lặng cho đến khi anh ta rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
“Cả hai người họ đều không mang theo thẻ căn cước hay bất cứ loại giấy tờ tùy thân nào tương tự.” Chị tiếp tục. “Vì vậy, có thể ta sẽ phải mất một thời gian mới xác định được danh tính đầy đủ của cả hai.”
“Chúng tôi đang tiến hành rồi.” Pete nhìn nhanh vào mắt vị bác sĩ. “Tìm ra thẻ căn cước đầy đủ thông tin, lần tìm bà con họ hàng thân thích, sẽ không mấy dễ dàng. Với trường hợp là người vô gia cư, chúng tôi thường phải thực hiện những việc như vậy. Bởi họ cắt đứt mọi ràng buộc với cuộc sống họ bỏ lại sau lưng.”
“Tôi không đến hiện trường.” Mukerji bước tới trước, làm cả gương mặt và đầu của mình bị sấp bóng. “Nhưng đồng nghiệp của tôi đã ước tính thời gian tử vong rơi vào khoảng từ mười hai giờ đêm đến bốn giờ sáng. Nhiệt độ ngoài trời tối qua là -4°, theo tôi biết, kết hợp với việc mất máu, sẽ đẩy nhanh quá trình giảm thân nhiệt ở cả hai nạn nhân.”
Pete tự hỏi, không biết phải mất bao lâu chị mới nhận ra mình không còn đứng dưới ánh sáng đèn. “Rina.” Anh nói. “Tối qua, vẫn có người bên trong và ở xung quanh quảng trường mãi cho đến sau nửa đêm. Tôi đã kiểm tra với chủ nhà ở Crown. Ông ấy đi ngủ vào khoảng mười hai giờ rưỡi, và ông ấy vẫn nghe thấy tiếng người qua lại, tiếng mở cửa vào ô tô. Có vẻ như họ không bị giết trước một giờ sáng đâu.”
Mukerji không phản đối.
“Và xe giao sữa tới sau bốn giờ vài phút.” Pete nói. “Hai mươi phút sau thì tôi ra đó. Lúc bấy giờ họ đã cứng như đá rồi.”
“Như tôi đã nói, cơ thể của họ bị mất nhiệt rất nhanh vào đêm qua, nhưng tôi đồng ý, hai mươi phút xem chừng nhanh bất thường. Nếu anh muốn một khung thời gian chính xác hơn, thì khoảng từ một giờ sáng đến ba giờ sáng sẽ không sai lệch mấy đâu.”
Nhà giám định pháp y lùi lại một bước và ánh sáng lại đổ tràn trên mặt chị lần nữa. “Cả hai nạn nhân đều bị suy dinh dưỡng.” Chị nói.
“Thật á? Tôi trông bà ta có vẻ khá béo tốt đấy chứ.” Latimer nhìn vào mấy ngấn mỡ lồi lên của Odi, tuy đã phủ vải lên nhưng vẫn không giấu được.
“Nạn nhân có thể đã tiêu thụ rất nhiều calo, nhưng chúng ở dạng thức ăn nhanh, rẻ tiền và rất ít giá trị dinh dưỡng. Khoai tây chiên, bánh mì kẹp thịt, bánh nướng, bánh ngọt. Các loại thực phẩm gây nghiện, những loại thức ăn làm cho nạn nhân cảm thấy khá hơn, tăng năng lượng cho nạn nhân một chút, và tất cả những thứ tương tự nhưng lại thiếu các chất dinh dưỡng thiết yếu. Các cơ quan nội tạng của nạn nhân không hề khỏe mạnh. Người bạn đồng hành của nạn nhân ít bị béo phì, nhưng phổi và gan của ông ấy rất tệ. Đây không phải là những người khỏe mạnh.”
“Ý chị là, họ không thực sự ở vị thế có thể chống trả lại được?”
“Có lẽ không, mặc dù tất cả mọi người đều sẽ vùng vẫy chống cự khi mạng sống của mình bị đe dọa. Tôi đề cập đến điều này bởi vì, hơi bất thường một chút, họ đã được ăn rất ngon khoảng vài giờ trước khi chết.”
“Họ đã ăn thịt cừu hầm.” Pete nới. “Maggie Rose mang cho họ. Cô ấy muốn nói chuyện với họ về việc họ có thể đã nhìn thấy ai đó vào động Rill vào tháng Tư năm ngoái.”
“Cái gì?” Latimer quay ngoắt lại nhìn Pete. “Tại sao tôi không biết gì về chuyện này?”
“Chuyện mới xảy ra gần đây thôi, và xét ở góc độ nhân chứng, nó cũng không đáng tin lắm.”
“Tôi cho rằng việc đó thuộc quyền quyết định của tôi, phải không?”
Dưới phòng khám nghiệm, Mukerji lên tiếng. ”Họ cũng đã uống rất nhiều rượu, theo suy đoán là rượu rum, nhưng cần kiểm tra để xác nhận điều đó.”
“Là rượu rum đấy. Pete nói. “Chúng tôi tìm thấy một chai rượu đã uống hết một nửa trong đống đồ của họ.”
“Họ có lẽ đã uống hết ngần ấy. Họ khá say. Khó mà tỉnh dậy được lắm.”
“Nhưng lại rất dễ giết?”
Mukerji mím môi. “Bà Odi chết vì mất máu, sau khi cổ họng bị cắt tới hai lần bằng một lưỡi dao sắc nhọn, dài khoảng 18 phân. Nhát đầu tiên sâu nhất, cắt đứt động mạch cánh phải và tĩnh mạch cổ. Nhát thứ hai cắt động mạch cánh trái và các tĩnh mạch nhỏ.”
Vừa nói, Mukerji vừa diễn lại động tác cắt cổ họng Odi, chị đứng phía sau thi thể, nhưng chéo sang một bên để hai viên cảnh sát có thể quan sát được những gì mình làm. Động tác “cắt cổ”, kéo từ tai trái sang tai phải Odi rất rõ ràng, dứt khoát, được chị thực hiện đúng hai lần. Rồi chị bước nhanh sang chiếc băng ca còn lại. “Còn ông Broon lại bị chết ngạt vì chính máu của mình; Cổ họng của nạn nhân bị chém ít nhất bốn, mà cũng có thể là năm nhát, và khí quản của nạn nhân bị toác ra.” Lại những động tác mô phỏng. Pete chợt nghĩ đến cảnh tắm vòi sen trong phim Psycho, khán giả nhìn thấy những nhát đâm liên tiếp qua tấm màn tắm.
“Tôi không chắc việc này được thực hiện chỉ bởi một người.” Latimer nói. “Thậm chí kể cả khi hai người họ mất hết khả năng tự vệ.”
“Có thể là không. Nhưng anh phải tính cả những vết thương ở đầu nữa.” Mukerji bước lên đầu băng ca. “Cả hai nạn nhân đều bị tấn công vào vùng đầu, mỗi người chỉ bị một cú, nhưng rất mạnh.” Chị vạch tóc ông Broon ra để họ thấy vết máu khô đọng lại. “Các vết thương đều trơn nhẵn và giống nhau về bản chất. Tôi dám nói họ đã bị đập đầu bằng búa, hoặc bằng một loại dụng cụ nào đó, chứ không phải bằng đá hay gạch. Chắc là búa đầu chùy cỡ to. Hung khí được giáng xuống bằng một lực rất lớn, nhắc lại một lần nữa, đó có thể là một cái búa, một cái gì đó cho phép thủ phạm có thể vung lên để lấy đà bổ mạnh xuống.”
Chị minh họa bằng cách vung tay ra sau, hướng lên trên, rồi giáng mạnh xuống phía đầu ông Broon thật nhanh. “Cú đánh này không giết chết được ai trong số hai nạn nhân, bằng chứng chính là sự mất máu ở cả hai, nhưng thế cũng là quá đủ, nhất là khi họ đang say rượu, và thực tế là họ đã ngủ li bì, và còn đang lạnh cóng nữa, để khiến họ mất năng lực phản kháng đủ lâu, để hung thủ có thể nắm chặt tóc và cắt cổ họng của họ.”
“Vẫn có cảm giác chỉ có một kẻ thực hiện vụ này.” Latimer nói. “Chúng tôi phải tìm kẻ nào đó có sức mạnh thể chất đáng nể à?”
“Đó chắc chắn sẽ là một lợi thế nhưng những gì nảy ra trong đầu tôi là sự trơn tru của hành động. Hãy suy nghĩ về điều đó.”
Chị lại diễn lại cảnh vung búa một lần nữa, giáng vũ khí tưởng tượng của mình xuống đầu Broon. Chưa kịp chạm vào thi thể thì chị đã lại tiếp tục, tay vung lên lần nữa, rồi đập xuống đầu Odi.
Pete không khỏi chùn lòng.
“Và bây giờ tôi lùi lại, tôi đặt cái búa xuống và nhặt con dao lên. Tôi túm tóc nạn nhân bằng tay trái, nhân tiện, tôi thuận tay phải, và với con dao đang cầm trong tay phải, tôi cứa sâu vào cổ họng nạn nhân. Nhát đầu tiên tôi cứa khá sâu, gần như chắc chắn đã giết chết ông ta, nhưng dầu thế, để chắc ăn, tôi vẫn cứa tiếp lần nữa và một lần nữa. Khi tôi tin chắc mình đã có thể hạ người này xuống, tôi chuyển sang nạn nhân tiếp theo.”
Chị bước sang trái, đứng ngay trên đầu Odi.
“Chỉ có mình tôi thôi phải không?” Latimer lẩm bẩm.
Pete lùi lại, tránh khỏi mic máy liên lạc nội bộ. “Không, chị ấy luôn làm thế. Hồi đầu, chúng tôi ai nấy đều phát hoảng. Rõ ràng là chị ấy phụ trách chỉ đạo vở kịch câm thường niên ở trường tiểu học của con mình.“
“Cha mẹ ơi, dám cả các vở ấy đáng xem lắm đây!”
“Gần như chắc chắn nạn nhân nữ đã tỉnh vào lúc này.” Mukerji vẫn chưa thôi. “Choáng váng, đau đớn, yếu ớt, nhưng biết rõ mình đang bị đe dọa. Nạn nhân không được tìm thấy ở nơi mình nằm ngủ, phải không?”
Pete nhớ lại cảnh tượng mình chứng kiến ngay trước bình minh. Broon không di chuyển, vẫn còn nằm nguyên trong túi ngủ của mình. Trái lại, Odi không nằm cạnh ông ta.
“Chúng tôi nghĩ chị ta có thể đã cố bò ra xa được vài thước trước khi chịu chung số phận với Broon.” Pete nói.
“Nạn nhân này bị giết khi vẫn còn cử động và có ý thức.” Mukerji từ từ, thận trọng bước ra xa chiếc băng ca hai bước, đôi mắt chị dán chặt vào thứ gì đó mà chỉ mình chị mới nhìn thấy được. “Trong lúc người bạn của mình đang bị sát hại, chị ta lén bỏ trốn, nhưng tôi đuổi theo chị ta.”
“Bà ấy hẳn có mang theo bỏng ngô.” Latimer thì thào.
“Tôi bắt được chị ta, túm lấy tóc chị ta bằng một tay và rút con dao ra.” Mukerji vừa nói vừa diễn bằng động tác. “Hai nhát và xong chuyện. Tôi có thể biến khỏi đó được rồi.”
Chị lùi lại, bỏ lại một Odi tưởng tượng trên mặt đất, rồi bước lại Odi thật đang nằm trên băng ca. “Không có vết thương nào do phòng vệ. Không có dấu hiệu của một cuộc vật lộn, ngoài nỗ lực chạy trốn nhưng thất bại. Không có gì dính ở móng tay. Công việc của tôi đã xong. Chuyện không thể nào trót lọt hơn được nữa. Tôi bỏ đi, lẩn vào bóng đêm.”
Latimer hẵng giọng. “Cảm ơn chị, bác sĩ Mukeiji, điều đó rất...”
“Có ích.” Pete chen vào.
Chương 58
Trại giam Đảo Wight-Parkhurst
Đường Clissold Newport
Người yêu dấu hỡi,
Khi bọn anh chọn hành nghề y, bọn anh chấp nhận rằng cái chết sẽ quanh quẩn bên mình, giống như một con chó con khốn khổ, nhút nhát, mãi mãi quấn ở gót chân, không bao giờ đến gần.
Mấy năm qua, cái chết đến rất gần anh. Anh phải chịu trách nhiệm trước cái chết của Jessie Tout, Chloe Wood, Myrtle Reid và có lẽ của cả Zoe Sykes nữa. Họ đã không chết dưới tay anh (anh ta nhanh chóng thêm câu này vào phòng trường hợp lá thư bị người khác đọc được và hiểu lầm), nhưng chung quy cũng điều là trách nhiệm của anh.
Tin Odi và Broom bị giết làm anh buồn bã. Anh không vấy máu nóng lên nền đá lạnh của Quảng trường Chợ Wells, nhưng lỗi thuộc về anh.
Họ là hai người của thế giới ngây thơ, và hơi quá trẻ con để phải lớn lên trong một thế giới phức tạp và bức bách, mãi mãi vượt quá tầm hiểu biết của họ. Odi và Broon đã lỡ bơi ra vùng nước an toàn của mình, và chết chìm vào đêm tháng mười hai lạnh giá hôm ấy, trong máu của chính mình.
Chuyện này không thể tiếp tục được nữa. Em, người tri kỷ thông thái của anh, phải nhìn ra điều đó. Đã đến lúc sự thật phải được lắng nghe.
Hamish
Thuộc sở hữu của cảnh sát AVON và SOMERSET.
Số tham chiếu: 544/45.2 Hamish Wolfe