Chương 59 & 60
Cây Giáng sinh giả ở phòng thẩm vấn trông đã cũ hỏng. Ai đó còn kéo các sợi nilon ra nên bây giờ, còn hai hôm nữa mới đến lễ, cái cây tội nghiệp trông như mắc phải bệnh gì nghiêm trọng lắm, không thì cũng giống cây cối trong mùa đông hạt nhân*.
Mùa đông hạt nhân là hiện tượng khói và bụi do các vụ nổ hạt nhân gây ra bao trùm mặt đất một lớp dày, đồng thời ngăn cản ánh sáng mặt trời chiếu xuống đất, có thể gây ra diệt vong. Paul Jozef Crutzen (sinh ngày 3.12.1933 tại Amsterdam) là một trong những người khởi xướng thuyết này.
Pete ngồi ở đó, như được yêu cầu, như anh vẫn ngồi suốt gần mười lăm phút đồng hồ từ đó đến giờ, và tự nhủ với mình, anh sẽ chờ thêm hai phút nữa và chỉ thế thôi. Anh còn khối việc phải làm. Anh với tay ra chỗ cây thông Noel và bắt đầu bứt mấy chiếc lá kim bằng nilon của nó.
Cửa mở ra và Latimer bước vào. Anh ta vừa quay trở lại sau khi tiễn Maggie ra xe. “Cô ta không nói cho tôi biết cô ta sẽ đi đâu. Không phải cô ta kể với anh rồi chứ?”
Pete lắc đầu. Anh không biết Maggie định làm gì. Khi cô kết thúc phần trình báo của mình là người cuối cùng nhìn thấy Broon và Odi lúc còn sống, cô hẳn nhiên phải là một trong những người đầu tiên họ gọi đến để lấy lời khai anh đã ngỏ lời cử một xe cảnh sát canh trước nhà cô ngày hôm nay. Cô bảo với anh làm thế mất thời gian lắm. Cô sẽ không ở nhà.
“Pete, tôi cần phải hỏi anh điều này.” Latimer ngả người ra phía cửa. “Anh đã nói chuyện với hai nhân vật đó, Odi và Broon, về chuyện điều tra vụ Wolfe phải không? Mấy ngày trước đó ấy?”
Pete nhìn xuống thảm trải sàn. “Ai nói là tôi đã làm?”
“Maggie Rose nói. Cô ấy đã nói chuyện với mấy người ở quảng trường, với những tiểu thương bán trong chợ, với các công nhân vệ sinh ở khu vực đó. Có người nhìn thấy anh nói chuyện với hai người nọ vào thứ Năm trước.”
Pete thở dài. “Chính Maggie kể với tôi về chuyện có người có thể đã nhìn thấy ai đó vào động Rill không lâu sau khi nạn nhân cuối cùng mất tích. Odi và Broon chính là những nhân chứng tôi vừa nhắc tới. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo họ.”
“Và?”
Anh ngước lên. “Chỉ tổ phí thời gian. Broon thì say bí tỉ, Odi thì phủ nhận, cứ khăng khăng rằng mình chẳng biết gì hết. Tôi đã bỏ cuộc sau năm phút và, để tôi trả lời câu hỏi tiếp theo của anh, lúc bấy giờ, tôi không hề nói gì với Maggie về chuyện đó cả. Mặc dù cô ấy cứ thích giả vờ như thế, chứ cô ấy và tôi không hợp tác với nhau và tôi không nợ cô ấy bất kỳ thông tin nào.”
Latimer gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, rồi nói: “Pete, tôi sẽ phải đề nghị anh tránh mặt cô ta một, hai tuần, hoặc có thể lâu hơn.”
“Anh nói cái gì vậy?” Pete đứng dậy, tay vẫn nắm lấy chỗ lá cây.
“Tôi biết anh đã có chút thân thiết với cô ta, và ban đầu, tôi không được hài lòng cho lắm, không phải vì lúc đó, cô ta có thể sẽ nhận vụ của Wolfe, nhưng sau những gì đã xảy ra tối hôm qua, thực sự không phải là ý hay khi một trong những điều tra viên chủ chốt lại có dính dáng đến...”
“Chính xác là cái gì cơ?”
“Cô ta nghĩ rằng vụ của Wolfe và những gì đã xảy ra đêm qua có liên quan đến nhau. Cô ta nghĩ rằng việc mình quan tâm đến hai người lang thang kia đã khiến họ bị giết và, nói thẳng nhé, tôi nghĩ cô ta có lý. Còn ai khác muốn làm hại họ nữa chứ?”
Pete nhìn xuống móng tay mình. Chúng cần phải được rửa sạch. Chắc là do mấy cái lá kim gây ra.
“Ok, thôi được rồi, nếu không còn gì khác nữa.” Latimer quay ra và đặt tay lên nắm đấm cửa.
“Thực ra là còn đấy. Tôi không tán thành ý kiến vụ giết người đêm qua có liên quan tới Hamish Wolfe, nhưng nếu anh đúng và tôi sai, có một điều tất cả mọi người đều trót quên. Nếu Odi và Broon bị giết vì những gì họ biết, kẻ giết họ chắc chắn biết họ đã nói chuyện với Maggie vài tiếng trước khi chết. Cô ấy có thể sẽ là nạn nhân kế tiếp. Chúng ta cần phải để mắt tới cô ấy.
Latimer gật đầu. “Tôi sẽ xem xem mình có thể làm được gì. Dĩ nhiên, chúng ta sẽ phải tìm ra cô ta trước. Anh có chắc là cô ta không nói cô ta sẽ đi đâu không?”
Chương 60
Người ta than thở với nhau chẳng biết bao giờ máy bay mới cất cánh, người ta còn lo lắng nhiều hơn về chuyện liệu máy bay có hạ cánh được hay không. Lời nguyền giá lạnh đang bao trùm toàn bộ Anh quốc dường như còn mạnh hơn ở miền Cực Bắc mà cô bay tới. Maggie dành gần như toàn bộ tám mươi lăm phút bay để nhìn chằm chằm vào một đại dương mây đông cứng và xám xịt. Đã hơn một lần, cô ước phải chi chiếc máy bay không bao giờ cần phải hạ cánh, rằng cô có thể tiếp tục bay mãi về phía bắc, vào trong không gian trống rỗng trắng xóa một màu quên lãng đầy hứa hẹn, nhưng khi cô chưa kịp thấy mình sẵn sàng, có cái gì đó như căng ra trong tai cô, cho cô biết chiếc máy bay đã bắt đầu hạ cánh.
Hamish Wolfe, kẻ đang ở vị trí ra chỉ thị cho cô, muốn cô tìm Daisy. Hắn muốn cô lần tìm một phụ nữ đã mất tích từ cách đây nhiều năm và thậm chí có khi chẳng còn sống trên đời này nữa, thế mà hắn vẫn muốn tìm, không phải vì việc này sẽ giúp được gì trong vụ án của hắn ta. Không hề. Hắn muốn vậy vì chuyện giữa hắn và Daisy vẫn còn dang dở. Vì một số lý do nào đó, mặc dù cả tương lai của hắn đang gặp bất trắc, hắn vẫn cố dựa vào một người phụ nữ đã không còn hiện hữu bên đời hắn gần hai mươi năm qua.
Ba mươi phút cuối cùng, chiếc máy bay đáp xuống đường băng trơn trượt với chất lỏng phá băng trước khi lăn tới cổng.
Cô có thể làm được. Hẳn là thế. Cô đã từng làm trước đây rồi, hơn một lần. Bí quyết là tiếp cận vấn đề một cách đúng đắn, hỏi những câu đúng, và câu hỏi đầu tiên không phải là: bạn sẽ phải tìm một người đã mất tích như thế nào? Mà là: bạn sẽ mất tích như thế nào?
Hướng dẫn chi tiết phương pháp mất tích của Maggie Rose:
Bước một: Từ bỏ mọi thân thế. Rời khỏi nơi người ta đã biết tới mình, nơi có bạn bè, gia đình, những liên hệ quá khứ. Chọn ngẫu nhiên một ngôi nhà mới, đây là điều quan trọng nhất, ở chỗ mà không ai nghĩ ra sẽ đi tới đó để tìm bạn. Chuyển đến đó và tránh mọi rắc rối, bởi vì bạn không bao giờ biết ai đang để mắt tới mình.
Aberdeen, một trong những thành phố lớn ở Anh, nơi xa nhất về phía bắc, bị tắc kẹt cứng vì tuyết, nhưng con đường từ sân bay ra đã được dọn sạch sẽ. Trung tâm thành phố, khi Maggie mới thoạt trông thấy, hệt như một thành phố bạc trong những giấc mơ thời thơ ấu, khi những tinh thể mica nổi tiếng của các tòa nhà bằng đá granite lấp lánh trong ánh sáng phương bắc trong trẻo. Cô chưa bao giờ đến Aberdeen* trước đây, chưa bao giờ tới vùng đất miền Cực Bắc xa xôi này. Cô ra tới đường vành đai và đi về phía khu dân cư nằm ở phía nam thành phố. Giờ đã là chiều muộn và ánh sáng đang dần tàn.
Aberdeen là một thành phố cảng nằm ở phía Đông bắc Scotland.
Bước hai: Chọn một cái tên mới và đổi tên qua chứng thư đơn phương*. Tin tốt là việc này dễ dàng hơn và ít dính dáng tới chính quyền hơn bạn tưởng tượng nhiều. Đa phần mọi người đều nghĩ mình sẽ phải trình điện trước tòa, có các cố vấn luật, phải ký tả vào một văn bản chính thức, vào sổ đăng ký chính thức, với tên mới và cũ dưới sự chứng kiến của ngần ấy người. Dẫu việc đổi tên có thể được thực hiện với mức độ trang trọng như vậy, hầu hết mọi người đơn giản đều thấy không cần phải phiền phức đến thế.
Nguyên văn là “Deed poll” một loại giấy tờ pháp lý (chứng thư) của Anh, trong đó chỉ có một đương sự ký tên, thường dùng để làm thủ tục đổi tên.
Thực tế là chỉ có khoảng một trong số hai trăm cái tên mới đổi được “ghi số” và có thể tìm kiếm và kiểm tra qua sổ sách. Hầu hết mọi người đều tự làm chứng thư đơn phương, bao gồm các mẫu đơn rất đơn giản, tự hoàn thành và ký xác nhận, với hai người trưởng thành chứng kiến. Khi đã có “chứng thư đơn phương”, các giấy tờ chính thức, ví dụ như giấy phép lái xe và hộ chiếu, đều có thể được đổi sang tên mới mà bạn chọn ngay sau đó. Tất nhiên, văn phòng hộ chiếu, cơ quan cấp giấy phép lái xe, các bên quản lý những giấy tờ chính thức khác sẽ lưu lại hồ sơ cũ của bạn, và nếu có yêu cầu từ tòa án, gần như chắc chắn họ sẽ phải cung cấp những thông tin chi tiết này. Nhưng trước hết, những người đang truy tìm “bạn của ngày cũ” phải biết được cái tên mới bạn đang dùng đã. Và họ sẽ không biết đâu.
Maggie rồ ga trên một con đường toàn những ngôi nhà lớn, xây bằng đá xám thời Edward. Nhà số 20 còn cách hai căn, ở phía bên kia đường và căn hộ số 6 có lẽ ở tầng một. Cô thậm chí chẳng có lấy một chút ngạc nhiên khi không có ai đáp lại tiếng chuông cửa. Cô quay trở lại xe.
Bước ba: Thay đổi nghề nghiệp của mình, nếu có thể. Điều này đặc biệt quan trọng đối với những ngành mà sổ đăng ký của những người được phép hành nghề đều được lưu giữ. Các tổ chức chuyên nghiệp cho phép được đổi tên, nhưng sẽ lưu hồ sơ về việc thay đổi tên đó. Bất cứ ai vẫn hành nghề cũ sẽ dễ bị lần ra dấu vết thông qua các đoàn thể chuyên nghiệp của ngành, ngay cả khi họ đã ra nước ngoài làm việc.
Khởi động lai xe, Maggie rẽ vào góc đường và đỗ ở gần một dãy các cửa hàng. Nhà hàng McDonald luôn có Wi-fi miễn phí.
Bước bốn: Thay đổi diện mạo của mình. Thế giới này chỉ bé bằng cái lỗ mũi, dù bạn có dọn tới đâu cũng thế. Thay đổi kiểu tóc và màu tóc của mình, đổi từ kính áp tròng sang kính gọng, ăn mặc khác hẳn trước, vậy mới có thế giảm khả năng bị nhận ra bất ngờ.
Nhâm nhi cốc cà phê McDonald thứ hai, cuối cùng Maggie cũng đã xong việc tìm kiếm. Cô ra kiểm tra xem có được để xe lại ở chỗ đậu hiện tại không rồi chuyển sang đi bộ.
Nơi đầu tiên cô dừng chân là một ngõ cụt. Chỗ thứ hai, và chỗ thứ ba cũng thế. Chỗ dừng chân thứ tư của cô lớn hơn, đẹp đẽ hơn, được trang trí theo phong cách hoài cổ thời Nhiếp chính* với đồ nội thất bằng gỗ được sơn trắng, chế tác tỉ mỉ và những cái chao đèn màu hồng có tua. Bàn tiếp tân có bức chân dung Audrey Hepburn họa kiểu tô trên khuôn có sẵn, cái tẩu hút thuốc lá của cô đào kẹp giữa những chiếc móng tay được cắt sửa đẹp đẽ. Mỗi móng vẽ hoa văn và sơn màu khác nhau. Đây là một salon làm móng cho các quý bà quý cô sành điệu.
Thời Nhiếp chính của Anh quốc là thời kỳ vua George III bị cho là có chế độ cai trị không phù hợp và con trai của ông đã lên nối ngôi thay cha trị vì đất nước. Khi vua George III mất vào năm 1820, Hoàng tử Nhiếp chính trở thành vua George IV.
Bước năm: Kín đáo. Đặc biệt tránh những hoạt động thu hút sự chú ý của các phương tiện truyền thông. Tránh xa các phương tiện truyền thông xã hội chắc hẳn là một ý tuyệt hay. Hãy nhớ rằng, thế giới này bé như cái mắt muỗi.
“Kính chào quý khách, mái tóc tuyệt quá!” Người phụ nữ đứng đằng sau quầy trẻ măng, môi tô son đỏ bóng và có mái tóc ngắn, đen óng. Vẻ sắc sảo của cô ta trái ngược hẳn với những đường nét mềm mại và nữ tính của salon. “Tôi có thể giúp được gì cho quý khách?”
“Tôi muốn đặt lịch hẹn vào thứ Bảy tới.”
Người phụ nữ trẻ mở màn hình máy tính, còn Maggie nép vào bàn để có thể ngó vào xem những cái tên hiện lên trên màn hình. Becca, Sophie, Rikki, Ashlyn. Và nhiều tên khác. Salon thuê rất nhiều người. Toàn là phụ nữ. Cuối cùng. Cô cũng thấy cái tên mình muốn tìm.
“Mười một giờ mười lăm được chứ?”
“Được. Tôi xin một tấm danh thiếp phòng trường hợp có gì cần thay đổi được không?”
Bước sáu: Bạn có những điểm yếu riêng và bạn không được phép quên điều đó. Số thẻ Bảo hiểm Quốc gia của bạn. Số thẻ bảo hiển gồm có hai chữ cái đầu, sáu chữ số và một chữ cái sau cùng, số thẻ Bảo hiểm Quốc gia được cấp cho mọi công dân Anh và được gửi cho công dân ngay trước ngày sinh nhật thứ mười sáu của họ.
Số thẻ Bảo hiểm Quốc gia chỉ được thay đổi trong trường hợp cực kỳ đặc biệt, có nghĩa là, tên cũ và tên mới của bạn sẽ luôn được gắn với số thẻ Bảo hiểm Quốc gia đã cấp.
Mặc dù vậy, hãy can đảm lên. Sự gắn kết nói trên là một chuyện, có thể tiếp cận được nó hay không lại là một chuyện khác. Không một người bình thường nào có quyền yêu cầu người khác cung cấp Số thẻ Bảo hiểm Quốc gia. Nếu bạn đang phải trốn một gã chống bạo lực, gã ta không thể yêu cầu Cục Thuế và Hải quan tiệt lộ danh tính mới của bạn. Cảnh sát có thể sẽ thành công hơn, nhưng chỉ trong những trường hợp đặc biệt, sau khi có lệnh của tòa. Vì vậy, trừ khi bạn bị truy nã do có liên quan đến một vụ án hình sự nghiêm trọng, còn không thì khó mà có lệnh của tòa.
Điểm mấu chốt là, nếu bạn làm việc hợp pháp, ở Anh, bạn luôn luôn có thể bị truy ra dấu vết, nhưng không hề dễ dàng, và không có lý do chính đáng.
Bởi vậy, trên đây là toàn bộ các bước để bạn biến mất. Muốn tìm người mất tích? Vâng, cứ truy ngược các bước trên.
Quay trở lại xe, giờ đang đậu ngay bên ngoài salon, Maggie ngồi đợi. Cô gọi điện tới salon, lấy lý do nhỡ quên mất buổi họp quan trọng, để hủy hết bốn cuộc hẹn làm móng mình vừa đặt.
Tìm người mất tích phụ thuộc vào mức độ thành công khi tuân thủ theo sáu bước chỉ dẫn. Đa số họ thất bại ở đâu? Ở bước đầu tiên, tất nhiên rồi. Có tìm ra được người mất tích hay không phụ thuộc cả vào việc họ thành công hay thất bại ở bước đầu tiên.
Năm giờ chiều đến và trôi qua cũng nhanh, hai trong số các nhân viên ra khỏi salon, người vội vã bước ra bến xe buýt ở gần đó, kẻ chạy ra chỗ đỗ xe. Đồng hồ chỉ đúng năm giờ ba mươi và lại cô gái trẻ khác bước ra. Sáu giờ, sáu giờ rưỡi. Một người phụ nữ cao lớn, săn chắc, có mái tóc đen bóng và chiếc mũi to khoằm rời khỏi tòa nhà. Cô ta mặc một chiếc áo khoác màu ngọc lục bảo và đôi boot da bóng màu đen. Lớp trang điểm của cô ta rất hoàn hảo, nhưng hơi quá đậm, như thể nó cũng phải đóng một vai trò quan trọng để ngăn cái lạnh cắt da cắt thịt miền Cực Bắc. Cô ta tự tin sải bước, với dáng vẻ trang nhã, gọn gàng như những chủ doanh nghiệp thành đạt ở Aberdeen.
Thất bại ở bước một. Hầu hết mọi người, khi buộc phải chọn một nơi sinh sống mới, đơn giản là họ không thể ngẫu nhiên nghĩ ra chốn mới. Thử mà xem. Hãy tưởng tượng bạn phải ra đi, thật đột ngột, không một lời giải thích hay kế hoạch nào. Hãy nghĩ về nơi bạn có thể đi. Bạn gần như chắc chắn sẽ nghĩ ngay tới một nơi đáng chú ý: nhà của một người bạn hoặc một người thân, thị trấn nơi mẹ bạn sinh ra, khu nghỉ mát bên bờ biển bạn từng ở khi còn nhỏ. Chúng ta có bản năng tìm đường của động vật. Chúng ta đổ xô đến những chỗ quen thuộc, và gần như tất cả những người cố ý mất tích, và những người không có sự trợ giúp chuyên nghiệp của chương trình bảo vệ nhân chứng, sẽ bị lần ra nhờ điểm đến của họ. Tất nhiên, một số sẽ dễ tìm hơn những chỗ khác.
Khuôn mặt của người phụ nữ tóc đen túm ró lại vì lạnh khi cô ta bước xuống phố. Maggie ra khỏi xe và băng qua đường. Cô đi về phía người phụ nữ trẻ, người không biết cô là ai, không có lý do gì để thấy cảnh giác, và chỉ vào phút cuối cùng, cô mới bước sang ngang để cả hai đụng phải nhau. Người phụ nữ, mắt vẫn dán xuống vỉa hè, ngước nhìn lên. Đôi mắt đó lúc đầu không mang vẻ thù địch, chắc chắn không hề có chút sợ hãi. Chỉ có vẻ bối rối.
“Chào cô, Zoe.” Maggie cất tiếng.
Giờ thì cô ta có vẻ sợ.