Chương 70
Sáng hôm ấy, ba ngày sau Giáng sinh, Wolfe trông rã rời. Hắn cạo râu sạch sẽ và mùi xà phòng thoang thoảng hắn mang vào phòng thẩm vấn nói cho người ta biết hắn vừa rửa ráy xong, nhưng da hắn trông xanh xao, tái nhợt, những nếp nhăn nơi thái dương hằn sâu hơn, và một vệt bầm tím vắt chéo từ đuôi mắt đến giữa má hắn. Hắn ngáp dài lúc bị dẫn vào phòng thẩm vấn, hắn cố ghìm cơn ngáp, nhưng không được.
“Xin lỗi. Đêm qua mất ngủ.” Hắn chìa tay ra cho người ta mở còng. “Cô đón Giáng sinh vui chứ?”
Cô không tới để trao đổi mấy lời xã giao. “Anh biết Pete Weston từ trước khi bị bắt à?”
Cánh cửa đóng lại sau lưng người canh tù và chỉ còn lại họ với nhau. Wolfe ngồi phịch xuống chiếc ghế còn lại và toét miệng nở một nụ cười lười biếng. “Tôi đang tự hỏi khi nào cô mới tiến tới điểm này đấy.”
Ngày hôm nay, vẻ điềm tĩnh của hắn mới phiền nhiễu làm sao. Một người đang ở vị trí của hắn có quyền gì mà tự mãn kia chứ? “Tôi phải bắt não của mình hoạt động kinh khủng lắm đấy, cảm ơn anh, nhờ cả vào việc che giấu thông tin của anh đấy.”
Vẻ thích thú không còn nơi miệng hắn, nhưng vẫn còn lưu nơi ánh mắt.
“Làm thế nào?” Cô hỏi. “Làm thế nào mà anh biết anh ấy?”
“Trước tiên hãy trả lời tôi điều này. Gã đó đang cố gắng tiến tới gần cô đấy à? Ý tôi là ở mặt riêng tư ấy.”
“Anh ấy cũng hỏi tôi nhiều điều tương tự như thế về anh.”
Wolfe nhìn xung quanh, vào căn phòng nhỏ hẹp, vuông vức, ảm đạm, trống rỗng chẳng có gì ngoài một chiếc bàn và hai chiếc ghế. “Gã có điều kiện tấn công hơn tôi.”
“Vâng, tôi nghĩ anh ấy khá thú vị. Nhưng anh ấy vượt qua cuộc chia tay kinh khủng kia chưa lâu. Tôi nghĩ giờ chỉ cần một cô tử tế chút chút tới nói chuyện cùng là đủ để anh ấy đổ đánh rầm rồi.”
Ở đâu đó, không quá xa, có tiếng quát tháo. Tiếng quát nghe có vẻ uy quyền, cô đoán chắc đó là người lính canh.
“Cô có giả vờ thích gã để moi thông tin không đấy? Vì nếu cô làm thế, tôi thấy mình cũng không có vấn đề gì với chuyện đó cả.”
“Tôi không giả vờ. Có khi tôi thích anh ấy thật đấy.”
Wolfe phá lên cười, và lối nói chuyện này giờ đã đi đủ xa.
“Làm thế nào mà anh biết anh ấy?”
Giờ hắn trông có vẻ chán. “Tình huống hoàn toàn phổ biến thôi. Chúng tôi từng chơi trong đội hình chính của Keynsham Athletic tận ba mùa bóng. Tôi chơi ở vị trí tiền vệ trái, gã là trung vệ. Các đội thể thao vẫn thường giao lưu với nhau sau trận đấu, vì thế mà tôi biết gã.”
Wolfe và Weston gần như là đồng đội. Điều này tạo ra một sự khác biệt to lớn. “Anh ấy nên kể với tôi điều đó.” Cô thừa nhận.
“Dĩ nhiên là gã nên kể. Cùng đội bóng đá. Dùng chung phòng thay đồ. Da và tóc vương đầy ở khăn. Vô số cơ hội để thu thập DNA của người khác. Tất cả những gì gã đó phải làm là tìm một cái khăn giống như của tôi rồi đánh tráo.”
Hắn đã chuẩn bị chuyện này từ bấy lâu, giờ cô mới nhận ra. Chỉ chờ đến thời điểm thích hợp.
“Cô chó đốm Daisy nhà tôi thỉnh thoảng theo tôi tới mấy trận đấu. Nhiều cậu chàng cũng hay vuốt ve nó lắm.”
Lông của Daisy rơi trên một trong ba thi thể. Đưa bàn tay xoa đầu một cô chó thân thiện và rồi sau đó, khi chỉ còn lại một mình, nhìn xuống những sợi lông ngắn, nhỏ mịn, màu đen và trắng dính trên tay áo khoác của mình, sẽ dễ đến thế nào nhỉ?
“Chúng tôi cho nhau quá giang khi phải đi thi đấu ở xa. Tôi không nhớ chính xác Pete từng vào xe của tôi, nhưng cũng có khả năng đó.”
Các sợi thảm xe cũng được tìm thấy trên thi thể của Jessie. Tôi để túi vào xe anh được không, Hamish?
“Từ từ đã, chờ một chút. Anh ấy không được phép xử lý vụ này nếu anh và anh ấy là bạn bè. Anh ấy đáng ra phải bị rút khỏi vụ án ngay lập tức rồi chứ.”
Hamish gật đầu chậm rãi. “Đó chính xác là những gì đã xảy ra. Sau khi bắt tôi, gã ngồi lùi ra sau lúc tất cả các bằng chứng được tập hợp và phân loại. Tôi chắc rằng gã vẫn dính tới vụ của tôi, nhưng gã và tôi không tiếp xúc với nhau. Tôi không hề gặp gã kể từ đêm bị bắt đến ngày đầu tiên ra tòa. Một phụ nữ tên là Liz Nuttall phụ trách thẩm vấn tôi.”
“Liệu anh ấy có thể vào nhà anh được không?” Cô nói mà không suy nghĩ, bởi vì điều này vô nghĩa.
“Ai đó đã vào. Có người đã truy cập vào máy tính của tôi và mượn xe của tôi.”
Ở cuối hành lang, cánh cửa kim loại nặng nề đóng sập lại. Nghe có tiếng bước chân vội vã huỳnh huỵch chạy về phía họ.
“Thời điểm đó, chuyện này có được nêu trong báo cáo nào không? Tôi không nhớ là mình đã từng đọc được trong hồ sơ.”
“Tất nhiên tôi có đề cập đến việc đó. Nhưng phản ứng mà tôi nhận được cũng giống hệt của cô thôi.”
“Sao lại thế?”
“Chính xác thì Weston có động cơ nào để muốn bẫy tôi chứ?”
Thực ra, chuyện đó quá dễ hiểu. “Anh ấy quỳnh quáng. Vụ án chưa đi được tới đâu cả. Anh ấy cần phải bắt được một người. Từ tất cả mọi điều anh vừa nói với tôi, anh ấy đã quay lại đội bóng đá, và vì những lý do có thể chỉ rõ ràng đối với ánh ấy mà thôi, anh hoàn toàn phù hợp.”
Wolfe gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục, giống như một giáo viên hướng dẫn cho một học sinh chậm hiểu. “Và vấn đề ở giả thiết này là...”
“Quá rủi ro. Một khi kẻ giết người lại ra tay lần nữa, rõ ràng anh ấy đã bắt nhầm người.”
“Trừ khi...”
Trừ khi, Pete chính là kẻ...
“Thật lố bịch. Làm sao có thể...”
Wolfe giơ cả hai tay lên. “Tai sao lại là tôi? Tại sao lại có người...”
Tiếng bước chân trong hành lang chậm lại rồi dừng hẳn. Có tiếng xầm xì trao đổi ngắn gọn giữa người lính canh bên ngoài với người mới đến. Sau đó, một cặp mắt lạ ngó vào trong, chòng chọc nhìn họ.
“Anh từng có chuyện với phụ nữ béo mà.” Maggie không nhìn lên. Cô đã quá quen với việc bị những người lính gác chằm chằm nhìn ngó.
Wolfe, không quay người lại, hắn chờ cho đến khi nghe thấy ô cửa sổ trên cánh cửa lớn đóng lại. “Vị hôn thê trước của tôi là một trong những người gầy nhất cô từng gặp đấy. Hỏi mẹ tôi ảnh tôi chụp với Nancy, người tôi gặp gần 5 năm trước khi tôi gặp Claire mà xem. Cô ấy sẽ chết chìm trong mấy bộ quần áo cỡ 12. Tôi thích người phụ nữ của mình gầy mà khỏe, không có mỡ thừa cơ.”
“Thế Daisy?”
Một lần nữa, cái nhìn miễn cưỡng, thu gần lại hiện trên mặt hắn khi có người nhắc tới tên của Daisy Baron. “Daisy là một ngoại lệ. Tôi yêu Daisy mặc cho nàng trông thế nào, chứ không hề vì ngoại hình của nàng. Nếu chúng tôi vẫn còn được gặp nhau, có lẽ tôi sẽ suốt ngày cằn nhằn để bắt cô ấy gầy đi một chút, giống như thằng ngốc tôi đây vẫn làm hồi đó.”
“Anh chưa bao giờ nói với cô ấy điều đó, đúng không?”
“Sao cơ, rằng tôi muốn cô ấy giảm cân? Lạy Chúa, không hề. Cô đừng có đùa với Daisy. Tôi đã có hơi một chút..."
“Rằng anh đã yêu cô ấy. Anh chưa bao giờ nói với cô ấy điều đó...."
Lại là cái nhìn đó. Gần. Buồn bã. Bí mật. “Chưa. Đáng lẽ tôi đã phải nói. Có thể nếu tôi nói, mọi việc sẽ khác đi.”
Bên ngoài bỗng dưng ồn ào hơn.
“Maggie?”
“Xin lỗi. Ngoài kia om sòm làm tôi phân tâm quá. Có chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?”
“Có chuyện lộn xộn xảy ra ấy mà. Chuyện thường. Đừng lo. Phạm nhân không thể vào đây mà không có chìa khóa được đâu. Nhưng có khi cô phải đợi một lúc họ mới cho cô ra ngoài.”
Trần nhà phía trên đầu họ cũng bắt đầu rung chuyển theo và cô càng bị phân tâm. “Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Tôi đã nêu ra cho cô kẻ đáng nghi nhất mà cô có thể đã mong có được và cô đã chẳng có tí cảm xúc nào, theo cách đáng lo ngại.”
Cô cố gắng tập trung. “Thôi được, theo tôi hiểu thì ý anh là Pete có thể đã đổ tội cho anh, và tôi hiểu rằng đó có thể chỉ là do hoàn cảnh và vô tình mà giữa những thành viên đội bóng, anh ấy lại chọn anh, nhưng điều anh không kể ra được với tôi là tại sao Pete lại giết ba phụ nữ đó. Nhất là khi anh ấy đã không hề giết ai trong vòng hai năm kể từ khi anh bị bắt.”
“Là cô không biết thôi.”
“Anh nói thế là có ý gì?”
“Có lẽ gã thông minh hơn một chút. Có lẽ gã đã nhắm tới mục tiêu là những phụ nữ không dễ được người khác nhớ tới. Rất nhiều phụ nữ vô gia cư trong và xung quanh khu vực Bristol. Có lẽ gã đã biết cách giấu xác kín đáo hơn.”
“Và động cơ của anh ấy là gì?”
“À, rất vui vì cuối cùng cô cũng đã đề cập đến. Gã ta đã kể với cô cuộc hôn nhân của gã tan vỡ khi nào chưa?”
Cô phải suy nghĩ về điều đó. “Không nói rõ. Đủ lâu để anh ấy có thể bước tiếp, chưa đủ lâu để thủ tục ly dị hoàn tất.”
“Gã đó phát hiện ra Annabelle đã phải lòng một trong những đồng nghiệp của mình vào tháng 1 năm 2013, sáu tháng trước khi Jessie biến mất. Hai tháng trước cuộc trò chuyện trên Facebook của tay Harry ảo bắt đầu hoạt động. Cả đội đều biết chuyện đó, Maggie ạ. Pete thể hiện chuyện tình yêu của mình một cách lộ liễu. Đặc biệt là khi gã có tới mấy tình yêu cơ.”
Có thật vậy không? Cô nhớ lại cơn bột phát của Pete lúc ở đồn cảnh sát, khi anh nhắc tới con gái mình. Anh đến nhà cô lúc đã ngà ngà say vào ngày Giáng sinh.
“Hôn nhân tan vỡ đầy ra đó. Đặc biệt là những cuộc hôn nhân của người làm nghề cảnh sát.”
“Đúng, nhưng đây lại là một cú vô cùng khó chịu. Gã mất vợ, mất con gái, mất cả nhà của mình, và gã phải chạm mặt kẻ đã cuỗm họ đi mỗi ngày rồi còn phải gọi y là sếp. Cú này quả thực khiến gã rất cay và bất cứ ai trong hoàn cảnh ấy cũng phải phát điên.”
Hẳn là thế rồi, đúng không? “Tôi vẫn không...”
“Tôi đã có một giả thiết về việc làm thế nào mà các thi thể được đưa vào các động. Cô có hứng thú không?”
Cô giơ tay lên, giả vờ tỏ vẻ thất vọng. “Ồ, làm ơn đi.”
“Mọi người ít nhiều gì vẫn tin rằng các cô gái phải tự mình đi vào trong động, lúc họ vẫn còn sống. Đồng ý không?"
“Bởi vì gần như không thể đưa được những thi thể với kích cỡ như thế lên trên vách núi và đưa vào trong động?”
Wolfe trỏ ngón tay vào cô. “Chính xác. Nhưng sẽ có thể nếu những thi thể đó là xác chết đang phân hủy.”
Cô thấy rõ mồn một toàn cơ thể mình đang căng dần lên. ”Anh đang nói cái gì vậy?”
“Tôi không nghĩ rằng những thi thể được đưa ngay tới các hang động, mà phải mãi một thời gian sau khi các cô gái qua đời kìa. Tôi nghĩ rằng họ đã được giấu ở đâu đó để chờ phân hủy.”
Hắn dừng lại, để cô có thời gian suy nghĩ. Cô gật đầu ra hiệu hắn tiếp tục.
“Các mô trong cơ thể phân hủy rất nhanh.” Gã nói. “Đặc biệt là vào mùa hè, hoặc trong những căn phòng nóng. Côn trùng bên ngoài bắt đầu ăn dần vào thịt, cùng lúc đó, thi thể phân hủy từ bên trong ra. Để khoảng vài tháng đi, và cô sẽ chẳng còn lại gì mấy, ngoài da và xương.”
“Nhờ đó, ai cũng có thể nhét xác chết vào một cái túi lớn và vác lên mấy cái hang khá dễ dàng.”
Hắn ngả về phía sau, duỗi thăng chân ra. “Và nếu đó thực là cách thức kẻ sát nhân đã thực hiện, tôi rõ ràng vô tội, bởi vì tôi đã bị tống vào trại tạm giam ngay sau khi Myrtle bị mất tích. Thi thể của cô ấy vẫn còn khá lớn khi tôi bị tách ra khỏi xã hội.”
“Nếu chúng ta có thể chứng minh điều đó...”
“Nếu cô có thể chứng minh điều đó, Maggie Rose ạ, tôi sẽ nợ cô cả đời!”
Măt hắn lóe lên một ánh nhìn khiến cô không muốn mình đắm chìm vào đó. “Tôi có thể xem lại báo các pháp y. Để xem có cái gì phù hợp với giả thiết đó không.”
“Cám ơn cô. Và hãy quay lại với Điều tra viên Pete. Odi có thể đã nhận ra gã. Có thể bà ta đã quá sợ hãi để nói ra điều gì đó, bởi vì ai sẽ tin lời của một phụ nữ vô gia cư để chống lại một...” Hắn dừng lại, chờ cô kết thúc câu....
“Một Thượng sĩ Điều tra.”
“Một khi bà ta đã nói ra điều gì đó, một khi bà ta đã buộc tội gã, vậy là đời bà ta đã đến lúc tận rồi đấy. Một điều tra viên, nhất là một người ở cấp cao, có thể theo dõi và lần ra bà ta. Bà ta hẳn đã phải sống trong sợ hãi, lo lắng không yên suốt quãng đời vừa qua của mình. Còn gì đáng sợ hơn với Odi ngoài chuyện biết được kẻ giết người mình nhìn thấy là một cảnh sát?”
“Nếu điều này đúng, cái chết của bà ấy là lỗi tại tôi. Tôi là người đã nói với Pete Weston về Odi và khả năng bà ấy đã nhìn thấy điều gì đó ở động Rill.”
“Weston sống cách nơi Odi và Broon bị giết chưa đầy 100m. Gã ta biết họ ở đó, biết rằng họ đã nói chuyện với cô. Cửa sổ của gã nhìn được ra lối vào Tòa thị chính. Gã có thể đã ngồi yên lặng trong phòng hàng giờ, chờ cơ hội ra tay.”
Cô không biết ô cửa nào ở Crown là của Pete. Nó có thể dễ dàng nhìn ra Tòa thị chính.
“Và nếu gã có trót để lại dấu vết, chà, gã là điều tra viên đầu tiên có mặt tại hiện trường, hiện trường có một chút xáo trộn vô tình. Maggie này, cô có thực sự tin rằng vụ sát hại Odi và Broon là ngẫu nhiên không?”
Cô không nghĩ thế. Tất nhiên là không. “Hamish, tôi biết anh khát khao tìm ra một kẻ tình nghi và tôi thực sự nghĩ anh có thể rất có lý với giả thiết xác chết phân hủy nhưng tôi biết người đàn ông này...”
“Tôi sẽ khuyên cô bảo với gã cho cô xem ảnh vợ gã, nhưng nếu tôi nói đúng, đó có thể sẽ là một việc cực kỳ nguy hiểm. Cô nên thử và gặp cô ấy xem, nhưng phải hết sức thận trọng.”
Cửa bật mở.
“Xin lỗi vì chen ngang, cô Rose. Chúng tôi gặp chút rắc rối trên chái. Chúng tôi phải đưa Hamish trở lại buồng giam.”
Hamish đứng dậy khi các cảnh sát bước vào để còng tay hắn lại.
“Tìm một bức ảnh của vợ Weston đi, Maggie, cô sẽ làm thế chứ?”
“Tại sao, chuyện quái...”
“Cô cần phải nhìn thấy Annabelle.”