Chương 68 & 69
Mày định ngồi viết cả đêm đấy hả?”
Phil lại đi tới đi lui. Gã đã dành cả ngày để lượn như vậy, gã dừng mỗi mười phút, hoặc tầm đó, để hút một điếu thuốc. Không khí trong buồng giam đặc quánh vì khói và Wolfe nghĩ, không phải là lần đầu tiên, nếu có cơ may còn sống rời khỏi đây, hắn cũng sẽ khốn khổ vì ung thư phổi.
Hắn đưa mắt nhìn lên. “Không, tao sắp xong rồi.” Vẫn còn một nửa giờ nữa mới tắt hết đèn đóm. “Chơi bài không?”
Hai người bọn hắn thường chơi bài poker khi bị khóa trong buồng giam. Wolfe học chơi trò này từ bạn tù của mình, và nhanh chóng vượt trình gã nọ. Nhưng đại khái, khoảng 60% những lần chơi, hắn để cho Phil thắng.
Phil dừng lại ở cửa và nhìn ra ngoài. “Tao điên lắm rồi đấy.” Gã phàn nàn.
Wolfe đã ở Parkhurst đủ lâu để biết rằng, trong số ba trăm sáu mươi lăm ngày của mỗi năm tù, Giáng sinh là ngày khó khăn nhất.
Vào ngày Giáng sinh, tất cả mọi người đều nghĩ về những gì gia đình đang làm mà không có họ. Ngày Giáng sinh là khi những nhung nhớ và cô đơn làm lệch cán cân và trĩu hẳn xuống ở đầu của không chịu đựng nổi.
Người thân không được đến thăm tù vào ngày Giáng sinh. Các phạm nhân không thể gửi hay nhận quà từ bên ngoài. Người đứng xếp hàng, đợi điện thoại cũng không hiền hòa như bình thường. Ẩu đả vì những chuyện cỏn con ít nhiều gì cũng xảy ra liên tục. Tỷ lệ tự tử trong tù ở Anh tăng cao vào dịp Giáng sinh.
“Thậm chí cũng chẳng được nói chuyện với Sal nữa.” Phil rên rỉ. “Mà mày viết thư cho ai đấy? Lại cho mẹ nữa à?”
Gã tiến đến gần, như định chuẩn bị nhìn trộm qua vai Wolfe. Wolfe ký tên của mình ở cuối bức thư và gấp tờ giấy lại làm hai.
“Mày muốn biết lắm à?" Hắn nói.
Chương 69
Trại giam Đảo Wight-Parkhurst
Đường Clissold Newport
Người yêu dấu hỡi,
Ngày đầu tiên dịp lễ giáng sinh, tình yêu đích thực của anh đã trao đã trao cho anh... một tiếng thở dài, nói lên những nỗi buồn, và khảo khát, và lòng kiên tâm.
Ngày thứ hai... một bàn tay, cách tay anh một khoảng bằng nửa chiếc móng, luôn luôn là thế.
Ngày thứ ba... một câu chuyện thần tiên, trong đó, nàng là công chúa trong tòa lâu đài, và anh là chàng hiệp sĩ phải tới giải cứu nàng.
Ngày thứ tư... một thoáng ren đen, mong manh như tơ nhện trong buổi sáng mùa đông.
Ngày thứ năm...câu chuyện về mối tình đầu của nàng, và lời cam đoan về anh là người cuối cùng của nàng.
Ngày thứ sáu... một lá thư, trên giấy da màu ngà voi, mà nàng đã trút hết tâm can vào đó.
Ngày thứ bảy... một loạt những nụ hôn cháy bỏng, từ gáy đến tận đốt xương cuối cùng nơi cột sống của anh.
Ngày thứ tám... một trái tim, đập cùng nhịp với trái tim anh khi cả hai nằm bên nhau dưới ánh bình minh rực rỡ.
Ngày thứ chín... một lời hứa, rằng nàng sẽ là của anh, mãi mãi và thật hơn bao giờ hết.
Ngày thứ mười... sự tha thứ, cho tất cả những gì đã qua.
Ngày thứ mười một... toàn lực cơn thịnh nộ của nàng, rằng nàng và anh bị chia tách bởi những người kém xa hai đứa.
Ngày thứ mười hai...một kế hoạch, của bình dị lấp lánh, sáng ngời.
Tất cả những món quà mà anh mong được nhận từ em, tình yêu của anh. Giáng sinh an lành.
Hamish