← Quay lại trang sách

Chương 74 & 75

BẢN THẢO

WOLFE - SÓI GIÀ GIAN ÁC

Tác giả: Maggie Rose

CHƯƠNG 5: HẮN ĐÃ BỊ BẮT?

HAY ĐÃ KHÔN NGOAN HƠN?

Bài kiểm tra gắt gao chứng minh phía cảnh sát đã bỏ tù đúng hung thủ trong vụ án giết người hàng loạt vừa qua hay chưa nằm ở chỗ: việc giết chóc có chấm dứt sau khi kẻ đó bị kết án hay không. Bất cứ ai dám đưa ra ý kiến Hamish Wolfe bị buộc tội sai đều lập tức hứng gạch đá từ dư luận với luận điệu: kể từ khi Wolfe bị bắt, không còn tìm thấy thi thể phụ nữ trẻ ngoại cỡ nào nữa trong các hang động vùng Somerset.

Có lẻ là không. Nhưng liệu có đúng nếu nói không có phụ nữ nào khác biến mất? Kết quả tìm kiếm nhanh trên trang web của Cục Người mất tích Anh đã cho thấy những con số rất đáng lo ngại.

Lynsey Osbourne, 22 tuổi, được nhìn thấy lần cuối tại phòng trọ của mình ở Filton, khu vực BriStol vào ngày 12 tháng 2 năm 2014.

Kelsey Benson, 15 tuổi đã biến mất khỏi địa phương vùng Honiton, Devon vào tháng 5 năm 2013.

(Ghi chú: Trên thực tế, Benson không đậm người, có lẽ nên tìm ví dụ khác thay thế)

Janice Robinson, 46 tuổi, ở Stroud, đã rời cư xá vào đêm 16 tháng 9 năm 2014 và không còn ai nhìn thấy bà kể từ hôm đó.

Ở đây chỉ nêu ra ba trường hợp. Vẫn còn nhiều trường hợp khác.

Dĩ nhiên, thật quá viễn vông khi ngụ ý tất cả những phụ nữ này đều là nạn nhân của cùng một kẻ đã xuống tay tước đoạt mạng sống của Jessie Tout, Ghloe Wood và Myrtle Reid, nhưng ngay cả khi chỉ nhìn lướt qua danh sách những người mất tích của chúng ta, cũng đủ làm dấy lên nghi ngờ về khẳng định chắc nịch rằng kẻ giết người nhắm tới những phụ nữ ngoại cỡ không còn được tự do nữa.

Hắn có thể đã khôn ngoan hơn.

(Cần cập nhật ngay trước khi đem đăng báo)

Chương 75

Căn nhà nhỏ phía trước sơn đen sì nằm ngay bên ngoài con đường chính chạy xuyên qua thị trấn Rawtenstall ở Lancashire, có lẽ hơi quá vui tươi trong khi vẻ ngoài lại giống một cửa hàng phép thuật trong truyện cổ tích; các loại bia, rượu và đồ uống lên men ở đó cũng mang lại một ấn tượng tương tự. Mấy món rượu thuốc, thuốc bổ và đồ uống có chất kích thích ở đây không phải là thứ tầm thường. Bia đen và nho khô? Blood beer*? Xá xị?

Là một loại bia đóng chai với nước ép cà chua, phổ biến ở vùng Nebraska.

Mấy dãy lọ xếp chồng lên nhau trên giá gỗ, bên trong đựng thứ gì đó đủ màu hấp dẫn, với nhãn hiệu nghe rất bí ẩn. Mấy cái gói để trên quầy tràn ngập những hứa hẹn tối tăm. Sàn gỗ sồi bóng loáng, nhưng bị ố màu ở những nơi bị đánh đỗ thứ gì từ nhiều năm qua, không lau sạch được. Có ba bàn nhỏ, mỗi chiếc đều được trải khăn lanh thêu. Đây là quán Fitzpatrick, quán bar hạn chế rượu mạnh cuối cùng còn sót lại ở Anh, và Maggie được mời chọn giữa nước đại hoàng và tầm xuân ngâm với iron brew tonic*.

Iron Brew là loại nước ngọt có ga có màu caramel được bán ở Nam Phi. Nó được sản xuất bởi Coca-Cola từ năm 1975 và hiện đang được bán trên thị trường trong phạm vi của Sparletta. Nó có hương vị của trái cây, vani hoa hồng.

“Bác khuyên tôi chọn món nào?” Cô hỏi người đàn ông vui tính, tóc đã pha sương đứng phía sau quầy.

“Tôi thấy cô lạnh lắm. Có lẽ tôi nên làm cô ấm hơn bằng một chút toddy* nhỉ?”

Rượu được pha chế bằng rượu mạnh, đường và nước nóng.

Thấy bên ngoài trời đã tối dần và cũng không muốn lái xe qua những cánh đồng hoang vắng lúc đêm muộn, cô đồng ý và chọn chỗ ngồi đối diện với người đàn ông mà cô cố tình đến gặp.

“Phong trào hạn chế rượu mạnh bắt đầu ở Lancashire.” Ông nói giọng miền Bắc, chất giọng trầm một cách đáng ngạc nhiên khi vóc người lại nhỏ thó, gầy gò. “Trở lại hồi thế kỷ XIX. Đột nhiên, những người lao động có nhiều tiền hơn và uống rượu như uống nước. Đến năm 1880, ở mỗi thị trấn miền Bắc đều có một quán bar hạn chế rượu mạnh. Đến giờ, đây là quán duy nhất còn sót lại.”

Có những mạch máu đỏ hiện trên má và trong mắt của James Laurence. Gương mặt anh ta có vẻ chảy xệ phiền não của người từng vật lộn với chứng đầy hơi trong quá khứ. Anh ta mới 40 tuổi, nhưng trông già hơn rất nhiều.

“James, tại sao anh lại nghĩ quan tòa không coi những gì anh nói là nghiêm túc?”

Tay Laurence để nguyên trên cốc nước màu đen đã vơi một nữa. Anh ta nhấc cốc lên liên tục, mỗi lần nhấp một ít. “Ở tòa, tôi bị gài. Họ khiến tôi trông như một thằng ngốc.”

“Luật sư bên bị á?”

Một cái gật đầu bất đắc dĩ. “Ý tôi là, tất cả mọi người đều là lũ ngốc ở trường đại học, phải không? Họ tìm thấy những bức ảnh của tôi lúc say bí tỉ ở các bữa tiệc. Họ cứ hỏi tôi đã uống bao nhiêu. Tôi có dùng ma túy không. Họ ngụ ý rằng tôi suốt ngày để đầu óc treo ngược cành cây, thế thì làm sao có thể tin tưởng được ở tôi? Cứ như cô không thể lấy được bằng Y khoa Oxford nếu cô có vấn đề với rượu chè vậy.”

Maggie tránh nhìn vào đôi bàn tay của anh ta, mà cô biết rõ chúng đang run rẩy hơn bình thường. “Tôi đã xem hết các báo cáo của tòa án.” Cô nói. “Tôi không nghĩ có gì quá đáng khi anh bị coi là không đáng tin cậy, Vì không có bằng chứng chứng minh. Không có dấu vết nào của hoạt động kinh doanh băng khiêu dâm như anh đã nói, và cũng không có băng sex nào như anh tả từng được trông thấy.

Anh ta khùng khục trong cổ họng tỏ vẻ chế giễu. “Ồ, người ta có thấy chúng đấy. Chỉ là không sẵn lòng thú nhận mà thôi.”

“Trong số những người quen biết của Hamish Wolfe ở Oxford, anh là người duy nhất được triệu tập để làm chứng chống lại anh ta. Anh có biết tại sao không?”

“Những người khác không thể đưa Wolfe vào tù mà không tự đẩy mình vào rắc rối. Vì vậy, bọn họ vắng mặt, và chính tôi là người lên tiếng chống lại tất cả năm người trong nhóm kia. Vì lẽ đó, và vì luật sư bên bị cố tìm mọi cách để khiến tất cả những gì tôi nói trở nên không đáng tin cậy, tôi chẳng có cơ may thành công. Cuối cùng, thẩm phán gần như đã phán với cả phiên tòa rằng tôi nói dối.”

Khi hơi nóng đậm mùi gia vị tràn khắp căn phòng nhỏ, người pha chế mang ra bàn một cốc bằng nhựa trong, đặt trong một chiếc cốc màu bạc. Maggie có thể ngửi thấy mùi chanh và gừng. Bác ta đứng đợi cô nhấp ngụm đầu tiên và gật đầu tỏ ý món đồ uống đúng với mong đợi của mình, mặc dù hương vị của nó y hệt thứ thuốc cô uống khi bị cảm lạnh.

“Anh có nghĩ Hamish có tội không?” Cô hỏi Laurence.

Một cái nhún vai. “Bằng chứng có ngay đó rồi. Và nó hoàn toàn khớp với những gì tôi nhớ được hồi còn đại học. Đó là một đám rất tồi tệ.”

Tại tòa, James Laurence từng tuyên bố mình là một người trong nhóm. Một người bạn thân thiết. “Anh biết được bao nhiêu về những chuyện họ định làm? Cái gọi là Hội Béo. Rồi bán băng khiêu dâm.”

“Khá nhiều. Tôi ở cùng tầng với Chris Easton, vào năm đầu tiên đó. Y và tôi thỉnh thoảng học chung với nhau.”

“Thực sự rất có ích nếu anh có thể kể cho tôi những gì anh biết.”

Laurence nhún vai như thể điều đó chẳng thể tạo ra sự khác biệt, dù cách này hay cách khác. “Tôi nghĩ, nói công bằng, chuyện bắt đầu cũng chỉ để cho vui. Hamish để ý đến cô gái này trong lớp. Cô ta thực là một người mũm mĩm, và bốn gã còn lại suốt ngày lải nhải chê bai anh ta. Cô biết những lời kiểu như thế rồi đấy: Cậu thấy cô ả có gì hay? Thế giường liệu có còn chỗ không? Rồi sau đó, Oliver Pearson quyết định mình cũng sẽ xơi một em béo - lời y nói chứ không phải tôi - và chuyện từ đó phát sinh, biến thành một cuộc cạnh tranh. Đám đó ra ngoài, tới trung tâm Oxford vào những buổi tối, đến đủ kiểu hộp đêm và những quán rượu mà dân địa phương hay đến, chứ không phải chỗ cánh sinh viên hay đi, để săn những cô gái đậm người. Sau đó Simon...”

“Simon Doggett?”

“Phải, chính y. Y và Hamish cũng sang tầng chúng tôi vào tối đó, hai gã đó vào bếp để tìm Chris, và Simon khoe y đã quay lại chuyện tối qua với cô gái mà y gạ được. Y hỏi ai muốn xem. Vậy là ba người bọn họ cùng vào phòng của Simon. Họ nói gì đó về việc sẽ tìm cả Warwick và Oliver nữa.”

“Anh có đi không?”

Mặt anh ta đanh lại. “Tôi có được hỏi đâu. Họ không thực sự coi tôi là bạn, trừ khi cần tôi giúp gì đó. Mất một thời gian dài tôi mới nhận ra. Vài ngày sau, Chris cần người lắp giúp một camera bí mật trong phòng ngủ. Y làm mọi thứ lung tung beng lên và muốn tôi lắp giúp.”

Bác pha chế rượu vẫn còn ở trong phòng. Maggie hạ giọng. “Anh ta có nói với anh mình định làm gì với những thước phim ấy không?”

“Không. Y kín tiếng lắm.”

“Vậy làm thế nào mà anh biết chuyện bán băng? Đó là người được nhắc tới trong phiên toà phải không?”

Giờ thì tới lượt Laurence thận trọng trước vị khán giả duy nhất của họ. Anh ta hạ giọng. “Một hôm, tôi cần mượn một quyển sách giáo khoa của Chris. Y không ở đó. Tôi nghĩ y đang ở trong phòng tắm, bởi vì quần áo của y vứt ở trên sàn, nhưng máy tính của y thì đang bật.”

Maggie gật đầu, biết rằng mọi nhận xét xuất hiện lúc này sẽ khiến anh ta im bặt.

“Y đang dùng mấy chương trình đồ họa để thiết kế nhãn cho các video. Ngay khi tôi nhìn thấy nhãn “Gái Béo Bị Chịch” thì tôi hiểu ra tất cả. Lần sau, khi y ra ngoài, tôi lén vào phòng y và tìm hiểu. Có một chiếc hộp các-tông cất dưới giường, đầy những băng ghi hình. Hơn một chục phim khác nhau. Tất cả bọn họ đều tránh mặt khỏi ống kính máy quay, nhưng tôi có thể nhận ra họ từ đằng sau, và cả căn phòng của họ. Warwick, Oliver, Simon, Hamish. Tất cả đều xuất hiện trong đó.”

“Hamish có trong mấy băng vậy?”

“Tôi chỉ thấy có một, nhưng có thể còn có nhiều nữa.”

“Cô gái với anh ta, có phải là cô mà anh đã nhắc tới không, cô gái chung lớp ấy?”

Anh ta ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu. ”Không. Đó là một cô tóc vàng, béo hơn cả Daisy.”

“Daisy á?”

“Phải, bạn gái của Hamish. Chà, đại loại vậy. Họ rõ ràng không phải là duy nhất.”

“Có băng nào có Daisy trong đó không?”

“Không phải cuốn tôi xem, nhưng tôi nhớ có nghe những người khác kháo nhau về một băng có Daisy trong đó. Họ nói đó là một cuốn khá đặc biệt.”

Cánh cửa bật mở và một luồng khí lạnh xộc vào, theo sau là một cặp đôi tuổi trung niên. Bên ngoài, trời đã tối om, thị trấn đã lên đèn, ánh sáng trải dài đến tận những cánh đồng hoang vắng.

“Chuyện gì đã xảy ra với Daisy vậy?” Maggie hỏi.

“Cô ấy biến mất. Khi tất cả mọi chuyện bắt đầu.”

“Cái gì bắt đầu cơ?"

“Chuyện buôn bán mà tôi cố chứng thực ấy. Chuyện bắt đầu vào một tối của học kỳ mùa xuân. Là vào khoảng giữa lễ Giáng sinh đến lễ Phục sinh.”

“Cảm ơn anh, tôi hiểu rồi. Tiếp tục đi.”

“Simon và Oliver tới đập cửa phòng Chris. Bọn họ làm tôi thức giấc. Tôi ra ngoài, hỏi có chuyện gì thì họ bảo tôi là: “Chẳng có gì cả, về ngủ đi””

“Phòng của anh cạnh phòng Chris à?”

“Đúng thế. Bọn họ nói gì tôi không nghe được nhiều cho lắm, với cả họ nhanh chóng rời đi, nhưng tôi có nghe nói họ sẽ tới đón Hamish. Tôi cho rằng họ lên đường qua nhà Warwick.”

“Vậy anh đã làm gì?”

“Tôi quay lại giường thôi. Tôi còn làm được gì khác? Nhưng ngày hôm sau, có tin đồn lan khắp trường rằng cảnh sát đã tới nhà Warwick. Rằng có người đã chết ở đó tối hôm trước. Nhà trường im vụ đó đi. Có một mẩu tin trên Thư tín Oxford về một cô gái không rõ tên tuổi được tìm thấy đã chết ở ký túc xá Trường Magdalen, nhưng rồi chẳng nghe được gì thêm cho đến khi họ mở cuộc điều tra chính thức.”

“Anh có hỏi họ chuyện ấy không?"

“Tôi đã hỏi Chris. Nhưng y nói cả bọn không tới chỗ Warwick, và bọn họ chẳng biết gì về chuyện đã xảy ra ở đó cả. Bọn họ nói đã tới chỗ Hamish vì y đã uống quá nhiều và cả bọn rất lo cho y.”

“Anh tin họ chứ?”

“Không. Hôm đó tôi gặp Hamish mà. Tôi thấy y có vẻ gì là còn mệt vì say rượu đâu. Y trông như vừa mới ị ra quần thì đúng hơn.”

“Thế anh có nói gì với những người có thẩm quyền không?”

“Tôi phải nói những gì? Rằng ba kẻ nọ đã đi đâu đó vào đêm hôm trước và tôi cho rằng đám đó đến chỗ Warwick à?”

“Vậy, anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi đồ rằng Warwick đã đưa một cô gái về nhà với mình, định sẽ quay phim lại. Tôi nghĩ đã có chuyện không ổn xảy ra. Có lẽ y đã thử điều gì đó mạo hiểm hơn bình thường. Có thể không chỉ có mỗi y, có thế cả Oliver Và Simon cũng tham gia. Có chuyện không ổn xảy ra và cô gái đã chết. Đám đó xúm lại và dựng hiện trường giả, làm như cô gái tử vong vì tai nạn bất ngờ.”

“Nghe vậy chứ không dễ đâu nhỉ, anh chắc chắn chứ?"

Anh ta nhìn cô thương cảm. “Bọn họ là sinh viên Y khoa. Bọn họ quá tường tận về các nguyên nhân gây tử vong và bên khám nghiệm tử thi sẽ tìm kiếm điều gì. Nếu không còn gì khác, bọn họ sẽ gỡ thiết bị ghi hình khỏi căn phòng, bỏ hết mọi thứ liên quan đến trò sex lập dị kia. Trường hợp xấu nhất, chính Warwick đã giết chết cô gái đó và những kẻ khác giúp y che giấu chuyện đó. Trường hợp khả quan hơn, bọn họ hợp sức lại để đánh lạc hướng tiến trình xét xử của tòa. Và bọn họ đã trót lọt.”

Giờ, hai bàn tay của Laurence run bần bật thấy rõ.

“Anh thực sự tức giận về điều đó, phải không?” Cô nói.

“Phải, tôi rất giận. Tôi tức giận vì một số người tin rằng mình có đẳng cấp, mình hơn hẳn những người khác. Tôi phẫn nộ vì luật pháp không thực thì công lý một cách công bằng cho tất cả chúng ta, và tôi thực sự rất bực mình vì lời nói của tôi, khi chống lại năm thằng khốn nạn thuộc tầng lớp trên, được hưởng bao nhiêu đặc quyền đặc lợi kia, không được ai tin.”

Cô cho anh ta một chút thời gian. “Kể cho tôi biết về Daisy đi.”

“Kể gì bây giờ? Không ai thấy cô ấy sau đêm hôm đó nữa.”

“Anh có nghĩ bọn họ cũng giết cả Daisy không?”

“Ồ, tôi sẽ không ngạc nhiên tẹo nào!”