Chương 76 & 77
Đêm giao thừa được nhiều người cho là một trong những ca làm việc chán ngán nhất trong đồn cảnh sát. Những ai làm ca sáu giờ đến mười bốn giờ gần như vừa đi vừa múa hát trên đường ra quán bar gần nhất khi hết giờ làm, nhưng nhóm nhận ca mười bốn giờ đến hai mươi hai giờ đành phải dùng tạm nước giải khát với mấy món ăn vặt. Đến giữa ca, nước cola đã ấm, khoai tây chiên giòn đã ỉu và mọi người dần có cảm giác bữa tiệc đã tàn từ lúc nào rồi.
Liz quay trở lại từ nhà vệ sinh, lượn nhanh một vòng qua bàn làm việc của mình rồi tựa lên bàn của Pete. “Tìm được mười lăm chỗ đấy.” Cô nói và đặt tập hồ sơ xuống trước mặt anh.
Pete với tay lên và thấy một danh sách các khu công nghiệp được in ra cẩn thận. Liz đã làm theo hướng dẫn của Maggie trong thư: tìm các đơn vị nhỏ, cho thuê vào tháng 1 năm 2013, và hợp đồng sẽ được ký mới vào năm 2018. “Chúng ta có thể gặp họ trong tuần tới.” Cô nói.
Pete gật đầu. “Tôi nghĩ Maggie giờ cũng đang làm Việc đó. Cô ấy có thể tìm ra trước chúng ta. Nếu giả thiết này đúng. Mà tôi nghi ngờ khả năng đó lắm. Tôi đã nhắc đến điều này chưa nhỉ?”
Liz mỉm cười, dợm bước đi, rồi quay lại “Nếu Hamish được ra tù, sẽ không có lợi cho anh.” Cô nói.
’Không phải chỉ trong thời gian ngắn thôi đâu,"
Pete tự hỏi không biết mình có thể lén lấy một lon bia ra khỏi túi mua hàng của Asda đang để dưới bàn làm việc hay không. Khả năng được gọi ra ngoài giờ này, vào đêm giao thừa rất nhỏ, nhưng ai mà biết được. “Tôi nghĩ, xét cho cùng, tất cả những gì chúng ta có thể làm đều là những điều đúng đắn.” Anh nói với cô.
Những gì Liz làm tiếp theo hoàn toàn không giống với cá tính vốn có của mình. Cô cúi xuống và hôn lên thái dương anh. “Tôi hơi bị yêu anh đấy.” Cô nói.
Chúa ơi, anh cần một lon bia. “Thôi đi! Biến ra ngoài kia đi!” Anh nói với cô.
Chương 77
Trại giam Đảo Wight-Parkhurst
Đường Clissold Newport
Thứ năm, ngày 31 tháng 12 năm 2015
Maggie thân mến,
Năm cũ đang rên rỉ những lời cuối cùng và đây sẽ là năm thứ ba tôi đón giao thừa trong tù.
Ngày 31 tháng 12 năm 2013, bùng nổ trong cơn thịnh nộ tự cho là chính đáng, tôi đã lên một kế hoạch với những quyết tâm tràn trề. Tôi sẽ tìm một luật sư giỏi nhất, sẽ cho các thám tử tư lùng sục khắp đất nước để tìm bằng chứng mới, tôi sẽ giữ lại cuốn nhật ký mà mình có thể đưa đi xuất bản và kiếm về một đống tiền, sẽ tập tành để bạn vỡ và khỏe mạnh hơn, sẽ học thêm một ngoại ngữ để thời gian ở đây có ý nghĩa. Năm đầu tiên, tôi có rất nhiều năng lượng, rất nhiều hy vọng. Không cần phải nói những quyết tâm đó cháy bỏng đến nhường nào.
Năm ngoái, tôi thử lại lần nữa, nhưng đã thấy khó khăn hơn, tôi hiểu ra cơ hội để thực hiện những điều tôi dự định, dù chỉ một, mong manh vô ngần.
Đêm nay, tôi thấy những mong ước đó gần như tất thảy đều bất khả thi. Quyết tâm là khi ta hành động, thay đổi, kiểm soát, mà tôi lại không có quyền kiểm soát, không thể hành động thực sự, không có quyền thay đổi. Tôi nhận ra, điều tệ nhất khi phải ngồi tù là tôi tác động rất ít tới cuộc sống của chính mình. Quyết tâm giờ như đã rời xa tôi, tất cả những gì tôi có thể làm là ước nguyện.
Sắp sửa tới nửa đêm. Và đây là ba điều ước của tôi.
1. Tôi muốn được nếm trải những mặn nồng cùng một người phụ nữ một lần nữa. Tôi muốn được cảm nhận làn da mềm mại, ấm áp của cô ấy kề sát bên tôi, để biết đó là một cuộc giao hòa hoàn hảo của tâm hồn và thể xác.
2.Tôi muốn được chạy, với những hạt mưa vương trên mặt, ghi những dấu chân trên đất. Tôi muốn chạy nhanh hơn gió, giống như con vật tôi được đặt tên theo, an nhiên khi biết không ai có thể bắt mình lại.
3. Tôi muốn được thả bộ trên bãi biển cùng cô, bãi biển nơi cô đã cứu em chó của tôi. Tôi muốn ngắm mặt trời lên cùng cô bên cạnh, để được quấn tấm áo khoác của mình quanh người cô để giữ cho cô khỏi lạnh và tôi muốn được hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô và thì thầm “Cảm ơn”.
Chúc mừng năm mới, cô luật sư xinh đẹp, thông minh của tôi. Cảm ơn cô vì đã cứu Daisy. Cảm ơn cô vì đã mang hy vọng trở lại với tôi.
Thương mến,
Hamish