← Quay lại trang sách

Chương 103 & 104

Maggie Rose, cô bị bắt vì có liên quan đến vụ sát hại Jessie Tout, Chloe Wood, Myrtle Reid, Odi Smith và Broon Richards.” Vừa nói, Pete vừa tính toán thật nhanh, đo khoảng cách giữa bốn người trong hang, nhắc mình những chỗ nguy hiểm nằm ở đâu, vì anh đã thấy ánh nhìn trong mắt Maggie và anh biết tình hình có thể trở nên cực kỳ tồi tệ. Cô gần như chắc chắn có mang vũ khí và cô đang đứng rất gần Hamish. “Cô không...”

“Câm miệng lại ngay!” Đó là Pete, là người cô đang hét vào mặt, nhưng mắt cô vẫn không rời khỏi người phụ nữ đứng bên cạnh anh. “Cô là cái quái đản gì thế hả?” Trong giây lát, cô lờ cả Pete lẫn Hamish, nhưng điều đó sẽ chẳng kéo dài. Chẳng bao lâu nữa, toàn bộ cơn thịnh nộ của cô sẽ giáng lên người tình đã bỏ rơi cô. Lần thứ hai.

Người phụ nữ mà Maggie biết đến dưới cái tên Sirocco Silverwood toan mở miệng nói nhưng Pete nắm lấy cánh tay cô ta và ngăn cô ta lại.

“Đây là Hạ sĩ Điều tra Liz Nuttall.” Anh nói. “Hạ Sĩ quan phụ trách liên lạc của Hamish. Vừa rồi, cô vẫn chưa làm cô ấy bị thương, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm hơn khi biết điều đó, nhưng cô ấy đã được cài thiết bị liên lạc và chúng tôi đã nghe hết mọi chuyện xảy ra trong nhà cô. Tiện thể, Hamish cũng được gắn thiết bị.”

Liếc qua khóe mắt, Pete thấy Liz mở chiếc áo khoác to lớn của cô ra, để Maggie nhìn thấy bộ giáp nhằm bảo vệ cô khỏi những vết thương do dao. Dẫu vậy, anh sẽ không bao giờ đưa cấp dưới của mình vào tình huống như vậy nữa. Mười lăm phút Liz ở trong nhà Maggie là quãng thời gian dài nhất trong cuộc đời anh. Nhất là khi cô xuống dưới hầm rượu và họ bị mất liên lạc.

Maggie quay lại nhìn Hamish.

“Anh cũng biết? Anh cũng dính tới chuyện này?”

Hamish lập tức cúi đầu. Hắn rời mắt khỏi cô và dừng lại ở Liz. “Phải mất một thời gian tôi mới thuyết phục được Liz, nhưng cuối cùng, tôi cũng đã làm được.”

“Và Liz thuyết phục tôi.” Pete nói. “Kết thúc rồi, Maggie. Tôi cần cô đi với tôi ngay bây giờ.”

Anh lại bước lên phía trước, cố gắng chặn tầm nhìn của Maggie tới Liz, bởi vì anh thực sự không thích cách hai người phụ nữ này đang nhìn nhau. Nhưng Liz, không sợ hãi trước người phụ nữ cô phải lao tâm khổ tứ suốt bao nhiêu tháng trời để đưa được ra công lý. Cô đưa cả hai tay lên và cởi chiếc mũ len ra đầu tiên, tiếp đến là bộ tóc giả dài, màu đen.

“Đây là mũ chỏm bảo hiểm bằng gel.” Cô trực tiếp nói với Maggie. “Các tay trượt ván sử dụng chúng cho những pha biểu diễn mạo hiểm. Tôi biết cô định đập vỡ sọ tôi, nhưng cô chỉ giáng cho tôi một cơn nhức đầu khó chịu mà thôi.”

Hamish hình như định di chuyển.

“Hãy đứng nguyên tại chỗ đi, Hamish, làm ơn.” Pete nói. “Maggie, tôi muốn cô quỳ xuống và đưa hai tay lên trời. Tôi sẽ làm nhanh và nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng chúng tôi buộc phải đưa cô ra khỏi đây.”

Cô đáp lại bằng cách lùi ra xa. “Anh có điên không? Anh đã có lúc tưởng tượng mình sẽ kết tội được tôi à? Hãy nghĩ về những gì phía các anh đã làm. Mấy cuộc tìm kiếm bất hợp pháp ở nhà tôi, đột nhập vào nhà tôi, đe dọa tôi trên bánh xe đu quay. Chưa kể, còn để một kẻ bị khép án giết người ra khỏi nhà tù. Bất kỳ lời khai nào của tôi mà các anh thu âm được cũng đều thực hiện dưới sự ép buộc, khi tôi lo sợ cho mạng sống của chính mình. Các anh có khả năng bị bắt giam cao hơn tôi.” Cô quay sang Hamish. “Còn với anh, anh sẽ rũ tù!”

“Chính thức thì, chúng tôi đã từng ở trong nhà cô dưới sự cho phép của cô.” Pete nói. “Việc đột nhập, hay chính xác hơn, xâm nhập, vì cửa nhà cô không khóa có thể vẫn là vụ án để ngỏ. Không có gì cho thấy bông hoa hồng được gấp bằng giấy, dòng chữ viết dưới bàn, bó hoa cúc được giao vào ngày Giáng sinh có liên quan gì đến chúng tôi cả.”

“Tôi biết đúng là thế.” Cô gần như nhổ vào anh. “Anh đã dàn dựng vụ đột nhập đó vì vậy tôi mới đồng ý cho đội hiện trường vào nhà. Anh cũng đã tiết lộ thông tin cá nhân của tôi lên Facebook. Anh cố làm tôi sợ hãi, để hăm dọa tôi, khiến tôi thú tội sai.”

“Chứng minh đi.” Pete nói. “Chứng minh rằng ba chúng tôi có liên quan đến việc đó đi.”

“Còn về vụ việc trên bánh xe đu quay.” Liz nói. “Tôi nhớ nó rất khác đấy. Đó là ý của cô. Cô dọa dẫm tôi khi chúng ta ở trên đỉnh. Chưa kể, Sandra và Gấu sẽ đứng về phía tôi trong vụ đó.”

Maggie giận điên người hơn nữa vào giây phút đó và Pete biết mình cần phải đặt dấu chấm hết cho vụ này. Nhưng lúc này, cô đã quay sang Hamish. “Anh đã trốn trại và lấy trộm một chiếc máy bay. Đó là một tội nghiêm trọng, và nếu hai kẻ gàn dở này giúp anh, thì điều đó cũng đủ để...”

“Thực ra, anh ấy không làm thế.” Một giọng nói mới cắt ngang bầu không khí lạnh lẽo trong hang động. Pete đáng lẽ nên biết Latimer sẽ không chịu đứng ngoài lâu. Giữ kín những hoạt động bí mật không chính thức mà anh và Liz bày ra với anh ta suốt bấy lâu chắc hẳn là điều anh phải trả lời. Lạ thay, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy sếp. Đặc biệt là khi anh ta không đến một mình. Ít nhất, còn có hai nhân viên cảnh sát mặc đồng phục mà họ dặn đợi ở bên ngoài cũng vào cùng với ngài Chánh Thanh tra. Cả Sunday cũng vậy.

Latimer tìm quanh hang và nhìn Maggie. “Không có chuyến đi bộ đường dài 16 cây số nào qua Đảo Wight hết, Và cũng không có cuộc đào thoát bằng máy bay hạng nhẹ theo phong cách James Bond nào cả.” Anh ta nói với cô. “Cái thang và chiếc chìa khóa làm thủ công chỉ để chụp ảnh mà anh Sunday đây dùng để lập ra trang BBC giả mà thôi. Và để gây chút ồn ào trên Twitter. Hamish đã rời Parkhurst trong một chiếc xe cảnh sát và đến đây bằng phà qua Đảo Wight và xa lộ MS. Nói một cách chính xác, anh ấy vẫn đang bị cảnh sát canh giữ và đội của tôi không phạm vào tội nào cả.” Anh ta liếc qua Pete và hạ giọng. “Mặc dù Chúa biết họ đã suýt.”

“Maggie...” Hamish nói. “Em cần phải đi với Pete ngay bây giờ.”

Maggie quay lại nhìn Hamish và lắc đầu. Mắt cô không rời mắt hắn, mặc dù cô chắc chắn có thể cảm nhận được, nếu không nhìn thấy, rằng Pete, Latimer, Sunday và Liz đều đang tiến về phía cô. Chúa mới biết họ đưa được cô ra khỏi đây bằng cách nào mà không bị thương nếu cô chống cự, nhưng họ phải kết thúc việc này. Sau lưng họ, càng nhiều cảnh sát viên mặc đồng phục hơn đang bước vào trong.

“Em yêu anh.” Maggie nói với Hamish. “Em biết anh cũng vậy.”

“Không!” Liz lên tiếng, giọng cô vang vọng khắp vòm hang. “Anh ấy yêu tôi. Phần đó là sự thật.”

Hamish tiến nốt bước cuối cùng để đến sát bên Maggie.

“Và con chó đó không phải tên là Daisy.” Liz hét lên. “Nó tên là Cruella.”

Maggie dường như đang loạng choạng nhưng cô vẫn cứ mãi nhìn Hamish. Pete không nghĩ có ai trong hai người họ chớp mắt suốt ngót một phút. Hamish đưa tay ra và đặt lên vai cô, cúi xuống và hôn lên má cô, thì thầm điều gì đó vào tai cô. Cô như sụp vào người hắn. Hamish ngó qua vai cô, nhìn Pete và gật đầu.

Rồi, cũng một tiếng thét thất thanh đột ngột, đầy đau đớn, Maggie bật dậy và húc vào Hamish. Bị bất ngờ, hắn mất thăng bằng. Liz chạy ào về phía trước. Maggie lao đi. Cô không thể thoát khỏi hang, có quá nhiều cảnh sát chặn đường cô, nhưng cô không định chạy ra phía cửa động. Cô sấp ngửa băng qua mấy tảng đá vôi ẩm ướt trải dài ra mép sông. “Daisy!” Hamish hét lên, khi cô lao mình xuống nước.

Dòng nước dang rộng vòng tay và cuốn lấy cô. Mọi cảnh sát có mặt trong hang đều chạy đến bờ sông và rọi đèn pin xuống mặt nước. Trong tia sáng phát ra từ đèn của Latimer, họ nghĩ rằng họ đã thoáng thấy một bàn tay tái nhợt khi nước xoáy xuống lòng đất. Rồi không còn gì nữa.

Chương 104

Thời Báo trực tuyến, Thứ Năm, ngày 14 tháng 1 năm 2016

“CAN PHẠM" GIẾT NGƯỜI ĐƯỢC TỰ DO TRONG KHI CHỜ PHÚC THẨM

Hamish Woife đã được ra tù ngày hôm qua, theo quyết định của Tòa án Tối cao, trong khi chờ phiên tòa phúc thẩm. “Có vẻ như, theo thông tin tôi nhận được sáng nay...” Ngài Justice Robinson cho biết. “Rằng bằng chúng mới trong vụ án này đã được đưa ra ánh sáng. Nếu được chứng minh, trong thời hạn cho phép, bằng chứng mới có thể sẽ dẫn đến việc hủy bỏ phán quyết đối với ông Wolfe. Trong khi chờ đợi, tôi không thấy có lý do nào để ông Wolfe không được đoàn tụ cùng gia đình của minh.”

Sáng nay, phía cảnh sát đã nêu đích danh luật sư kiêm tác giả trinh thám 38 tuổi Maggie Rose là nghi can mới trong vụ sát hại Jessie Tout, Chloe Wood và Myrtie Reid. Rose đã bỏ trốn khi bị cảnh sát vây bắt hai ngày trước và được cho là đã chết. Cảnh sát hiện đang tiến hành tìm kiếm thi thể Rose.

Hamish Wolfe, 38 tuổi, bị kết án chung thân vào năm 2014 và đã thụ án được 15 tháng, chủ yếu tại Trại giam Đảo Wight. Trong khi gia đình và bạn bè ra sức vận động đòi tự do cho anh, bước ngoặt lớn đã xuất hiện khi anh nhận được sự tin tưởng và hỗ trợ từ viên cảnh sát phụ trách liên lạc của mình, Hạ sĩ Điều tra Elizabeth Nuttali, 34 tuổi.

Người mẹ hai con đã ly hôn xác nhận với các phóng viên sáng nay rằng cô và Wolfe đang có quan hệ tình cảm và mong muốn được tổ chức đám cưới ngay sau khi lệnh trả tự do cho anh được chính thức phê chuẩn.

Nuttail không phải là người phụ nữ duy nhất gục ngã trước sức quyến rũ đen tối của vị cựu bác sĩ phẫu thuật đẹp trai (theo đồn đại, anh đã nhận được hơn một trăm lá thư mỗi tuần khi còn ở trong tù), nhưng trong trường hợp của cô, sự mê đắm này có thể khiến cô phải trả giá rất đắt. Phát ngôn viên của cảnh sát tỉnh Avon và Somerset đã xác nhận sáng nay, Liz bị tạm đình chỉ công việc tại Phòng Điều tra Hình sự nơi cô đang công tác và có khả năng sẽ phải đối mặt với án kỷ luật về hành vi sai trái khi có quan hệ tình cảm với phạm nhân bị kết án mà không thông báo cho cấp trên của mình. Nếu phát hiện ra Nuttail đã có những hành động không đúng đắn, cô có thể sẽ bị khai trừ khỏi ngành.

Tại cuộc họp báo sáng nay, sĩ quan cấp cao Chánh Thanh tra Tim Latimer phủ nhận việc kỷ luật Hạ sĩ Điều tra Nuttali. Ông nói: “Rõ ràng, cần phải có một cuộc điều tra đầy đủ, nhưng ở thời điểm này, tôi tự hào rằng các cấp dưới của tôi, đặc biệt là Thượng sĩ Điều tra Pete Weston và Hạ sĩ Điều tra Liz Nuttall, đã sẵn sàng đặt việc theo đuổi công lý lên trước những cân nhắc cá nhân.”

Ngày hôm nay, Hamish Wolfe không có mặt để đưa ra lời bình luận và được tin rằng đang ở cùng cha mẹ tại một địa điểm bí mặt, nhưng cô Nuttail đã chia sẻ với chúng tôi rằng cô không thể hạnh phúc hơn khi sự trong sạch của vị hôn phu của cô được chứng minh và họ có thể trông đợi một cuộc sống bình thường cùng nhau. “Tôi bắt đầu tin Hamish một thời gian ngắn sau khi tôi trở thành nhân viên phụ trách liên lạc của anh.” Cô nói với chúng tôi. “Sau đó là vấn đề về tìm kiếm bằng chứng, và thuyết phục các đồng nghiệp của tôi rằng vụ án đã xảy ra oan sai.”

Cặp đôi vẫn chưa định ngày kết hôn. “Không lâu nữa đâu.” Nuttall cho biết. “Rất sớm thôi. Hamish cần thời gian, rõ ràng là thế, để làm quen với việc tái hòa nhập thế giới bên ngoài. Tôi cần phải kiên nhẫn với anh, tạo cơ hội cho anh, nhưng, vâng, chuyện cưới xin sẽ sớm thôi. Chưa, tôi chưa nói chuyện với anh suốt mấy ngày qua, nhưng cũng ổn thôi. Anh ấy cần không gian.”

Khi tôi hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu bằng chứng không xuất hiện, nếu cô vẫn bị thuyết phục rằng anh có tội, cô đã không trả lời. Tôi quyết định thúc ép một chút và hỏi điều gì xảy đến trước, niềm tin vào sự vô tội của anh ấy, hay một điểm thu hút mạnh mẽ mà nguy hiểm nơi anh.

“Tôi đã yêu.” Cô đáp. “Rõ ràng, tôi sẽ hạnh phúc hơn khi yêu một người đàn ông trong sạch, nhưng nếu anh ấy phạm tội thì sao?" Cô dừng lại một vài giây trước khi trả lời: “Tôi cũng vẫn yêu anh ấy như thường.”