Chương 102
Hắn đã đánh đấu đường cho cô. Các phiến đá huỳnh quang bắt đầu ở cửa động và dẫn cô, theo kiểu rắc bánh mì làm dấu, vào sâu hơn. Cô không cần đến chúng. Cô đã đi lối này rất nhiều lần, cô nghĩ mình có thể lần được đường đi trong bóng tối. Cô bước vào trong động, bỏ lại ánh sáng phía sau hoặc có lẽ cô đã làm điều đó trước đây rất lâu rồi. Dù thế nào đi nữa, đường cô đi không có trở ngại.
Đi được vài mét, cô ngửi thấy mùi của hắn. Không phải mùi mà cô nhớ từ rất lâu rồi, mùi trộn giữa mùi gel tắm và mùi lúc cạo râu xong và thứ mùi gì đó rất đàn ông, hoàn toàn của Hamish, mà là một mùi mới, thứ mùi được sinh ra bởi nhà tù, bạo lực và nỗi thất vọng.
Cô thích cả hai.
Những giọt nước nhỏ trên mặt đá nghe thánh thót như tiếng nhạc. Lần đầu tiên hắn đưa cô đến đây, thật sự là tiếng nhạc. Hắn mang theo một đầu đĩa CD chạy pin cất trong balô, cùng với một cái đệm mỏng và một tấm chăn, rượu sâm banh lạnh và cốc, cùng rất nhiều nến.
“Em không thích mấy cái hang. Chúng làm em phát sợ vì ở trong không gian kín.” Daisy phàn nàn, khi điều cô thực sự muốn nói là cô không thích leo lên những vách đá dựng ngược để vào được trong hang. Cô không thích cảm giác thắt lại vì phải ép thân thể đồ sộ của mình chui qua những khoảng trống nhỏ hẹp giữa các vách hang.
“Em sẽ thích cái này.” Hắn hứa hẹn. “Có một cái vũng nơi những chiếc nhẫn cưới của vua Arthur và nàng Guinevere bị ném xuống từ hàng trăm năm trước. Đá đã mọc lên chung quanh chúng và tất cả những gì em có thể nhìn thấy bây giờ là hai chiếc nhẫn vàng nhỏ trên mặt đá.”
Cô đã tự nguyện tiến tới, ngay sau đó, bởi ai có thể cưỡng lại câu chuyện về một tình yêu bền lâu. Hay sự phản bội nhẫn tâm. Truyền thuyết đó có thể hiểu theo cả hai cách.
Hai mươi năm trước, hắn đã biến hang động này thành một hang động cổ tích với hàng tá những tia sáng nhỏ xíu, lấp lánh. Cô đã ngồi trên tấm đệm và chăm chú quan sát khi người đàn ông tuyệt đẹp này tốn bao công sức vì cô. Khoảnh khắc đó cô đã biết, dù tốt xấu thế nào đi nữa, cô vẫn sẽ yêu hắn cho đến cuối đời.
Nhưng lúc đó, cô vẫn chưa biết, dĩ nhiên, chuyện sẽ nghiêng về chiều hướng xấu.
Lối vào chật hẹp toàn đá vòng xuống thấp và cô cũng phải khom người xuống theo, nhưng cô biết hắn đang đợi ở phía bên kia.
Vòm hang này tối hơn lần đầu tiên đó, cô nhớ như thế. Hắn không có thời gian, hay cơ hội, để lấy nến. Tất cả những gì hắn có là một chiếc đèn pin nhỏ và một tấm thảm du lịch, cả hai có thể đều được lấy trên máy bay.
Hắn đang ngồi, lưng quay về phía sông, nhìn cô bước tới.
“Chào, người đẹp.” Hắn nói.
Cô bước tới gần hơn, đến chỗ tấm thảm và ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn quá tái nhợt, ngay cả trong điều kiện thiếu sáng kỳ quặc này, quá gầy. Già hơn nhiều so với chàng trai mà cô đã đem lòng yêu, nhưng hoàn toàn vẫn là người đàn ông trong tâm trí cô mỗi khi tỉnh giấc suốt hai mươi năm qua. Chỉ có nỗi buồn là khác. Nỗi buồn trước con người mà cô đã trở thành.
“Anh biết được bao lâu rồi?” Cô hỏi, nhưng biết rõ câu trả lời trước khi hắn đáp.
“Gần như từ lần đầu tiên.” Hắn nói. “Có người đã ngụy tạo những chứng cứ đó. Không mất nhiều thời gian để nhận ra em là người duy nhất đủ khôn ngoan.”
Tất nhiên. Hắn biết Maggie Rose và Daisy Baron là một và hoàn toàn giống nhau, từ rất lâu trước chuyến thăm đầu tiên của cô tới Parkhurst. Cô đáng lẽ phải đọc được ánh mắt hắn, ánh mắt thoáng chút thảng thốt khi bất chợt nhận ra một cố nhân. Hắn đã bày ra một ván cờ suốt bấy lâu, hệt như cô. Chỉ có điều, hắn chơi giỏi hơn cô.
Hắn cố nở một nụ cười, nhưng không tài nào làm được. Hắn sẽ phải trả giá rất đắt, khi biết chính hắn đã biến cô thành thứ gì.
“Và là người duy nhất đủ hận anh.” Cô nói.
Hắn rất, rất buồn. “Vẫn còn ư?” Hắn hỏi cô.
Cô lắc đầu. “Không.”
“À, quá tốt rồi, tôi đoán vậy.”
Hai mươi năm trước, cũng đúng chỗ này, hắn gần như không thể rời tay khỏi cô. Bây giờ, hắn ngồi tách ra. Cô với tay ra và di ngón trỏ của mình dọc mu bàn tay hắn. Hắn liếc xuống nhìn.
“Nghiêm túc chứ?” Cô nói. “Tôi là người đầu tiên anh nghĩ đến? Sau ngần ấy thời gian?”
Hắn lật tay lại và, sau một giây lưỡng lự, hắn nắm lấy tay cô. “Toàn bộ câu chuyện hang động này, ít nhiều gì cũng đã khiến tôi dám chắc.” Hắn nhìn xung quanh. “Đặc biệt là khi Myrtle được tìm thấy ở đây. Sau đó, em đã gửi cho mẹ tôi những cuốn sách đó. Em nghĩ rằng tôi đã quên em được gọi là Margaret ư? Rằng tôi chưa bao giờ biết tên đệm của em ư? Những cuốn sách đã xác nhận điều đó. Em vẫn chưa thạo cách dùng phân từ, phải không? Và không phải “tuổi còn quá sớm” mà là “tuổi còn quá nhỏ”. Đã bao nhiêu lần tôi nói với em điều đó rồi?”
Cô xích lại gần hơn. “Đừng nói với tôi anh vẫn là một tên phát xít chuyên soi lỗi ngữ pháp.”
“Chuyện gì đã xảy ra với Sirocco vậy?” Hắn hỏi cô.
Cô không trả lời và hắn biết rõ những gì đã xảy ra với Sirocco.
“Anh biết mà.” Cô nói nhanh. “Anh biết khi anh chọn cách lôi cô ta vào. Khi anh gửi cho cô ta bức thư cuối cùng.”
Hắn không phản bác. Bóng tối đã thâm nhập vào cô suốt bao nhiêu năm qua và cũng đang tìm đường len lỏi vào hắn.
“Cảnh sát sẽ sớm đến nhà tôi. Họ sẽ tìm thấy cô ta. Họ sẽ phát hiện ra chính tôi đã giết chết ba người kia. Họ sẽ biết anh vô tội.”
“Jessie, Chloe, Myrtle.” Hắn nói, như thể tên của họ hiếm khi rời khỏi lưỡi hắn. “Có cần phải ba không?”
“Hai người có thể là chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.” Cô nói. “Ba thì sẽ thành vụ giết người hàng loạt.”
Hắn chầm chậm gật đầu và cô nghĩ rằng mình sẽ phải tốn rất nhiều công sức để xua đi nỗi buồn đó. Nhưng thế cũng không sao. Họ có đầy thời gian.
“Còn Odi và Broon? Chị ta đã thấy em đến đây sao? Đó chính là lý do?”
Maggie đã thấy chán, khi cứ nói về những người đã chết. Đây không phải là lý do khiến cô đến đây. “Ai mà biết? Odi đã sợ tôi, nhưng rồi sau đó bà ta lại sợ tất cả mọi thứ. Tôi chỉ không thích những của thừa.”
“Hình như giờ tôi đã là một người đàn ông tự do.” Mặt hắn sáng lên, nhưng vẻ khinh bạc hắn đang cố tỏ ra rõ ràng rất khiên cưỡng và giả tạo. “Mặc dù, nói cho cùng thì, tôi vẫn bị buộc tội ăn cắp một chiếc máy bay.”
Cô cũng mỉm cười. “Tôi có thể không giúp được anh việc đó, e là vậy.”
“Vậy, kế hoạch là gì? Để tôi chết dần chết mòn trong đó? Khi cảnh sát tìm thấy văn phòng em đã thuê, chiếc máy tính đó, cây bút chết tiệt nọ với dấu vân tay của tôi trên đó? Làm cách nào em làm được điều đó? Tôi nghĩ mọi chuyện là như vậy. Tôi sẽ được ghé thăm lần cuối cùng, em sẽ mỉm cười ranh mảnh và tôi sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”
Hắn vẫn nhìn cô trân trối, không chút ngập ngừng.
“Đó là cây bút mà anh dùng để ký hợp đồng với tôi.” Cô nói. “Tôi chỉ thay đổi mực và vứt nắp bút đi. Và, không, tôi sẽ không bao giờ để anh chết rũ trong tù. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta sẽ yêu nhau, rằng tôi sẽ trở thành vợ của một tù nhân, tận tụy, trung thành, làm việc không biết mệt mỏi để anh được trả tự do nhưng không bao giờ có thể thực hiện được.”
“Giữ tôi lại chính xác ở nơi em muốn. Hoàn toàn nằm trong khả năng của em.”
“Đại loại như thế. Tất nhiên tôi cũng giấu đủ bằng chứng để đưa anh ra tù bất cứ lúc nào, nếu tôi đổi ý.”
“Tóc của các nạn nhân? Quần áo? Trong chiếc két an toàn cất ở đâu đó? Sẵn sàng để gài một kẻ khờ ngờ nghệch cả tin nào đó?”
Cô cười.
“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ?”
Cô nhún vai, giả như không quan tâm, dù tim cô chưa bao giờ đập nhanh đến thế. “Anh là một người tự do. Con đàn bà chết ở nhà tôi sẽ đảm bảo điều đó. Tôi sẽ là kẻ sát nhân đoạt mạng sáu người, anh sẽ là người vô tội, bị kết án oan. Anh sẽ là người hùng của cả nước. Anh có thể quay trở lại hành nghề, kiếm bộn tiền từ những lần xuất hiện trước công chúng, lập gia đình, có được cuộc sống mà anh từng mơ ước.”
“Còn em sẽ ngồi sau song sắt?”
“Ồ, tôi đâu có nói thế.”
Hắn nhìn vào mắt cô và cô biết hắn đã đoán được ý định của mình. Nếu Hamish quay lưng lại với cô tối nay, cô sẽ leo lên đỉnh cao nhất của hẻm núi Gorge. Cô không phải là người đàn bà xấu xa đầu tiên tìm kiếm nguồn an ủi trên bờ vực cao và lạnh của hẻm núi này.
Cô làm bộ xem đồng hồ, dẫu ngay từ khi bước vào động, cô đã biết chính xác giờ phút. “Họ sẽ bám sát gót chúng ta, người tình thất lạc bao lâu của tôi ạ. Chuyện sẽ ra thế nào nhỉ?”
Hắn thở ra một hơi thật dài, nặng nhọc, tới mức, cô tưởng như hắn sẽ tọp hẳn đi sau hơi thở đó. Rồi, loạng choạng, dường như vì đã ngồi quá lâu, hắn đứng dậy. Hắn cúi xuống, nắm lấy tay cô và kéo cô dậy. Trong một khoảnh khắc tim như ngừng đập, cô nghĩ hắn sẽ hôn cô. Nhưng hắn lùi lại một bước dài.
“Tôi thực sự xin lỗi về những gì tôi đã làm với em khi ở Oxford.” Mắt hắn ngước lên, dõi ra sau vai cô và dừng lại ở cái gì đó đằng sau. “Nhưng lẽ ra em nên vượt qua chuyện ấy.”
Maggie xoay người lại, và nhìn thấy một mặt nước lập lòe ánh sáng ngay phía trước những mỏm đá lởm chởm nhô ra. Cô chỉ nhìn thấy hai bóng người. Pete. Và Sirocco.